Chương 19 Nốt ruồi đen trên lệnh truy nã
Ba anh em nhà họ Mã ngoài vóc dáng cao ráo ra thì tướng mạo không giống nhau lắm, tính cách cũng rất khác nhau. Anh cả Mã Quốc Đống tính cách đôn hậu, trầm ổn, làm việc cẩn trọng, con người trung nghĩa thật thà. Em út Mã Quốc Tài ít nói, chuyện gì có thể nói rõ bằng một câu thì tuyệt không bao giờ nói đến câu thứ hai, mặt dài góc cạnh, tâm tư đều giữ ở trong lòng, có lúc ngay cả Mạnh Tiểu Lục cũng không đoán được rốt cuộc y đang nghĩ gì.
Anh cả và em út không thích nói chuyện, hình như mọi lời đều để anh hai Mã Quốc Lương nói hết. Mã Quốc Lương thích nói chuyện, tự nhiên cũng dễ nói bừa, vóc dáng y khá cao to, gầy hơn anh cả nhưng mập hơn em út, thân hình thuộc loại vừa mắt nhất trong ba người, mặt mày cũng đứng đắn nhất. Võ nghệ của y mặc dù không tệ, nhưng không so được với anh cả, nói theo lời Mã Quốc Đống thì nếu Mã Quốc Lương cứ tiếp tục ham ăn biếng làm không cần cù luyện tập, vài năm nữa em út Mã Quốc Tài cũng vượt qua y.
Mã Quốc Lương này tính cách kỳ quái, không nghe lời anh trai nhưng lại rất nghe lời Mạnh Tiểu Lục. Trong mắt y, một thân công phu chẳng là cái quái gì cả, có thể kiếm được tiền mới là lợi hại nhất. Có đánh giỏi đến mấy thì cũng đánh lại được mấy người? Bốn người? Năm người? Hay là mười người? Mạnh Tiểu Lục mà muốn lấy mạng ai, chỉ cần bỏ tiền ra thuê chục tên, trăm tên vây lại thôi cũng đủ chết người rồi.
Vả lại, với đầu óc của Lục gia, giết người e rằng không cần phải dùng đến đao kiếm. Ngưỡng mộ sùng bái là một chuyện, học tập tiến bộ lại là một chuyện khác. Mã Quốc Lương chỉ ngưỡng mộ Mạnh Tiểu Lục chứ chẳng hề muốn học tập gã gì cả, y cảm thấy giờ không phải lo ăn lo mặc, ngày ngày đi theo Lục gia ra ngoài lăn lộn cũng đã vẻ vang lắm rồi.
Mạnh Tiểu Lục không đối đãi với ba anh em họ Mã như thuộc hạ, mà ngược lại coi như bạn bè anh em. Mã Quốc Đống thì hết sức cung kính, Mã Quốc Tài cũng nghe lời gã răm rắp, duy chỉ có Mã Quốc Lương là mặc dù nghe lệnh hành sự song lại thiếu đi một phần ý thức của kẻ thuộc hạ, có điều Mạnh Tiểu Lục cũng không để tâm cho lắm.
Tiểu Lục đối xử với bọn y không bạc, tháng nào cũng cho hai mươi đồng Đại dương. Mã Quốc Đống cầm tiền đem cất đi, nói là để dành cưới vợ cho hai em, Mã Quốc Tài cũng không tiêu bừa, duy chỉ có Mã Quốc Lương là đem đổ hết vào cờ bạc rượu chè đĩ điếm, đặc biệt là cờ bạc.
Lúc mới quen biết, Mã Quốc Lương cũng chính vì mê cờ bạc nên mới bị lừa đảo đánh nhau với người ta, rồi bị cảnh sát bắt, kết quả tên này chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, hôm nay nhận được tiền lương lại đi đánh bạc luôn. Y không đi được mấy sòng bạc thượng đẳng, chỉ có thể đến một vài sòng bạc nhỏ.
Có câu, đánh bạc mười lần thì thua chín, ngoài lòng tham của con người ra, thực sự cũng có yếu tố vận may ở trong đó. Đương nhiên, rất nhiều nhà cái trông thấy ngươi thua đến đỏ mắt, cũng sẽ để ngươi thắng lại vài ván, thắng hay thua đều nằm trong sự khống chế của nhà cái cả.
Vận may của Mã Quốc Lương hôm nay không tệ, cầm hai mươi đồng Đại dương đi vào, lúc ra đã có năm chục đồng trong túi, nếu không phải sòng bạc đến giờ đóng cửa, chắc y vẫn còn chưa thỏa mãn, muốn tiếp tục vùi đầu trong đó nữa. Một con bạc khác cùng đi ra với y cũng lộ vẻ tiếc nuối ra mặt. Tên này là con bạc ăn theo, tức là thấy ai đang đỏ, ai đang thắng nhiều thì cược theo người đó, hoặc là xem ai đang gặp vận rủi, đánh toàn thua thì đặt ngược lại với người đó. Loại con bạc này đánh không lớn, thậm chí có kẻ còn lấy cả quần áo ra thế chấp cho sòng bạc đổi lấy chút tiền lẻ đánh bạc.
Tiệm cầm đồ trong sòng bạc gọi là tiểu áp, lãi cực cao, đều là dành riêng cho bọn con bạc đánh đến đỏ mắt và thực sự không có tiền. Mã Quốc Lương cũng từng đem cầm cả áo bông ở đây, Mã Quốc Đống phải chuộc về cho, hôm đó, y còn bị ăn một trận đòn no.
Con bạc ăn theo kia từ đằng sau đuổi theo Mã Quốc Lương, nói: “Đại ca này, ngày mai anh có đến nữa không, nếu vẫn đến thì tôi vẫn đánh theo anh.”
“Trong sòng bạc làm gì có người thắng mãi,” Mã Quốc Lương dương dương tự đắc dạy dỗ người khác: “Ông bạn đánh theo tôi, ngày mai tôi mà thua, há chẳng phải là liên lụy đến ông bạn sao.”
Kẻ kia cười cười: “Làm gì có chuyện, anh đang số đỏ, chắc là gần đây đường tiền tài vượng lắm. Hôm nay mà không phải hết giờ, chỉ sợ anh còn thắng được nhiều hơn nữa ấy.”
“Cái đó thì đúng thật.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, kẻ nọ câu nào câu đấy đều tâng bốc cho Mã Quốc Lương thích mê. Trên đường, thấy một người đang bôi hồ dán truyền đơn, tên ăn theo kia thuận miệng hỏi: “Tối thế này rồi, còn dán gì vậy?”
Người kia cũng chẳng buồn trả lời, tiện tay dúi qua một tờ, tên ăn theo giơ truyền đơn săm soi dưới ánh đèn xung quanh một hồi lâu, sau đó nhe răng cười hỏi Mã Quốc Lương bên cạnh cũng đang ngó đầu lại xem: “Đại ca, anh biết chữ không?”
“Phì, còn tưởng chú mày biết chữ, thế mà làm loạn lên, đưa đây xem nào.” Mã Quốc Lương cầm lấy tờ truyền đơn.
Kỳ thực, Mã Quốc Lương cũng không biết hết chữ trên đó, nhưng tên kia sùng bái mình như thế, nếu không đọc ra được chẳng phải là mất mặt lắm sao, vậy là y bèn căng mắt đọc chữ trên tờ truyền đơn, rốt cuộc cũng đọc ra được nội dung đại khái.
Bên trên có viết, trợ lý giám đốc của một ngân hàng nào đó ôm hai nghìn đồng Đại dương bỏ trốn, chuyện này đã báo án, nếu có ai bắt được người này, ngân hàng sẽ thưởng năm trăm đồng. Nếu như báo tin, chỉ cần tra được là thật, dò theo đầu mối có thể bắt được người thì thưởng một trăm đồng.
Bên dưới là miêu tả tướng mạo của tay trợ lý giám đốc kia, vóc người khá thấp, mặc áo khoác đen, bên trong mặc đồ Tây màu trắng, đội mũ phớt màu nâu, mặt trắng, dưới cằm có một nốt ruồi đen lớn.
Tên ăn theo kia hưng phấn nói: “Bắt được thằng này thì một hai năm không phải lo ăn lo uống rồi.”
“Nhìn chú mày kìa, chẳng có tiền đồ gì cả, một chút tiền đấy thì làm được gì chứ.” Mã Quốc Lương khinh khỉnh nói: “Được rồi, ngày mai anh mà rảnh sẽ lại đến, chú mày đi đường nào đấy?”
“Hay quá, đại ca, ngày mai nhất định phải cho thằng em theo với đấy nhé. À phải rồi, anh ở đâu thế?” Tên ăn theo kia hỏi.
Vừa nhắc đến chuyện này, Mã Quốc Lương liền hoắng lên: “Anh mày ở đường Joffre.”
“Hả? Đại ca giàu thế cơ à.”
“Cũng tạm, cũng tạm thôi.”
Tên kia nói: “Hai chúng ta vừa khéo cùng đường, cùng đi nhé.”
Hai người vừa đi được vài chục bước, liền trông thấy một người đàn ông lén la lén lút dẫn theo một người đàn bà đi vào trong ngõ, bọn họ đi rất vội, bộ dạng hấp ta hấp tấp đó lập tức thu hút ánh mắt của tên ăn theo và Mã Quốc Lương.
“Đại ca, anh xem tên kia có phải là…”
“Suỵt, im lặng.” Mã Quốc Lương sáng mắt lên nói: “Đúng là thời tới cản không nổi, cũng đến lúc ta phát tài rồi. Nhóc con, coi như chú mày may mắn, theo ta, chốc nữa chú mày cũng có phần.”
“Phát tài to là phát tài to…” Mã Quốc Lương thầm reo lên trong lòng, rảo bước về phía đôi nam nữ kia.
Người đàn ông ăn mặc giống hệt như miêu tả trong lệnh truy nã, người đàn bà thì đầy vẻ phong trần, bước đi õng ẹo, không giống như phụ nữ đàng hoàng. Mã Quốc Lương xông tới, người đàn ông phát hiện có người áp sát, liền kéo người đàn bà toan bỏ chạy, nhưng bọn họ làm sao chạy thoát được Mã Quốc Lương xuất thân là kẻ tập võ, mới được vài bước đã bị Mã Quốc Lương từ phía sau tóm được.
Người đàn ông cố làm ra vẻ bình tĩnh quát lên: “Mi làm cái gì đấy, thằng nhà quê, cảnh cáo mi nhé, đây là Thượng Hải, mi mà dám làm bừa, cẩn thận ta gọi cảnh sát đấy.”
Mã Quốc Lương thấy thế liền bật cười, mặt mày người đàn ông trắng bệch, dưới cằm có một nốt ruồi đen to tướng, không phải người trên tờ truyền đơn treo thưởng kia thì còn là ai vào đây được nữa. Mã Quốc Lương nói: “Còn gọi cảnh sát nữa kia à, gan nhỉ, xem cái gì đây!” Nói đoạn, y liền vung vẩy tờ truyền đơn treo thưởng, tên kia vừa trông thấy liền đờ người ra, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
“Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi.” Tên kia chắp hai tay lại rối rít van xin.
Mã Quốc Lương xoa cằm nói: “Vậy không được, ta phải đưa ngươi đến ngân hàng hoặc đồn cảnh sát, ngươi đáng giá những năm trăm đồng Đại dương cơ đấy.”
“Đừng, đừng, đừng, đại ca, tôi cho anh tiền, anh đừng bắt tôi trở về.”
“Đưa bao nhiêu?” Mã Quốc Lương nhìn tên kia, lập tức nảy sinh khoái cảm như thể mèo vờn chuột.
Tên kia lục lọi trong túi hồi lâu, mãi mới lấy ra được một trăm đồng Đại dương, Mã Quốc Lương đùng đùng nổi giận nói: “Con mẹ nhà ngươi, ông đây bỏ năm trăm đồng không lấy, lại đi lấy một trăm đồng này của ngươi à, đầu óc ngươi có bệnh hay là đầu óc ta có bệnh vậy!”
“Đưa hết cả đây!” Tên ăn theo giật cái túi da to tướng của tên kia, sau đó đổ hết đồ bên trong ra đất. Một thỏi vàng, hai cái vòng vàng, một sợi dây chuyền vàng, còn có hai hộp nhân sâm nữa. Tên ăn theo gắt lên: “Tiền đâu?”
“Tiêu rồi…” Tên kia lập bập nói: “Tôi muốn trốn về quê, hai nghìn đồng không tiện mang theo người, bèn bỏ ra ba trăm đồng mua con ả này trong nhà chứa, sau đó mua chỗ vàng này. Tôi trộm tiền mặt, vì đã có truyền đơn treo thưởng, không dám gửi vào ngân hàng hay tiền trang, đành chịu thiệt đổi lấy chỗ vàng này, mua thêm hai cây nhân sâm. Đại ca, đừng bắt tôi về, tôi đưa cho anh hết, cả con ả này cũng cho anh luôn.”
“Ơ nhà ngươi coi bà là cái gì hả!” Người đàn bà nọ nhao lên định cấu xé tên kia, liền bị Mã Quốc Lương quát cho một tiếng, không dám động đậy gì nữa.
Tên ăn theo kéo Mã Quốc Lương sang một bên, hạ giọng nói: “Đại ca, em cảm thấy chúng ta thu lấy số tiền này là tốt nhất, chỗ này chắc chắn phải hơn năm trăm đồng Đại dương. Vả lại, bọn ngân hàng đều là đám giàu có bất nhân, ngộ nhỡ chúng không chịu trả thì mình cũng không làm gì được chúng nó cả. Nếu đưa đến đồn cảnh sát, cái bọn nô tài chó má ấy lại càng không phải con người, tên nào tên đấy ăn thịt không chịu nhả xương, chắc là tiền không đến được tay mình đâu, mà có khi còn phải ngồi tù ấy chứ.”
Mã Quốc Lương ngẫm nghĩ thấy quả đúng thế thật, xưa nay y vẫn không có thiện cảm với đám cảnh sát, công sai, hồi mới đến Thượng Hải y cũng bị nhốt một bận, mà lúc đó rõ ràng y là nạn nhân bị lừa. Làm không khéo, có khi bị người ta lấy đen ăn đen thật, lúc ấy thì đúng là xôi hỏng bỏng không hết.
Nghĩ đoạn, Mã Quốc Lương gật đầu nói: “Thằng này nói đúng lắm, yên tâm đi, anh không để chú mày thiệt thòi đâu.”
“Cảm ơn đại ca.”
Tên ăn theo ra vẻ cáo mượn oai hùm mắng chửi tên kia một hồi, sau đó đạp cho y một phát vào mông, bảo y cút xéo. Tên kia chạy được vài ba bước, ngoảnh lại nhìn bọn họ và cô ả gái làng chơi nọ, thấy Mã Quốc Lương trưng mắt lên, làm bộ muốn đuổi theo, liền sợ đến nỗi lập tức cắm đầu cắm cổ bỏ chạy một mạch.
Mã Quốc Lương và tên ăn theo thấy bộ dạng quẫn bách của tên kia, không khỏi phá lên cười hô hố, tên ăn theo xoa xoa tay làm ra vẻ tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Mã Quốc Lương, trông như thể con chó đang chờ ăn. Mã Quốc Lương thầm tính toán trong lòng, chỗ vàng và nhân sâm này đều là nguyên khối, ngay cả mấy món trang sức kia bán rẻ cũng phải hơn một trăm đồng, cho tên ăn theo thì hơi tiếc. Nhưng nếu cứ thế đuổi người ta đi thì cũng không ra thể thống gì, y bèn nói: “Thế này đi, một trăm đồng tiền mặt này cho chú mày, chỗ còn lại để anh đi đổi, anh có thể bán được giá cao hơn chú mày, cứ vậy nhé.”
“Đại ca, đại ca, thế này không được ổn lắm, em không dám nói chia đều, nhưng mà anh cũng…”
Mã Quốc Lương thoáng trầm ngâm, sợ kẻ này lại bám nhằng nhẵng lấy mình, thu hút bọn cảnh sát đi tuần đến thì không hay. Cho dù y biết võ, có thể đánh ngã đối phương chỉ trong một chiêu, song cũng không thể chỉ vì một chút tiền này mà giết người diệt khẩu được. Mà cho dù đánh ngất, người ta cũng đã biết y sống ở đường Joffre, ngộ nhỡ tìm đến tận cửa thì rất là phiền phức.
Nghĩ tới đây, Mã Quốc Lương liền nói: “Chú mày xem thế này được không, tiền anh thắng bạc hôm nay đều cho chú mày hết, một trăm đồng tiền mặt này cũng cho chú mày luôn, còn nữa… cả con ả này cũng cho chú mày nốt, được không?”
“Cảm ơn đại ca, mai chúng ta gặp lại nhé.” Tên ăn theo nhận tiền, đưa tay rờ mó cô ả kia.
Mã Quốc Lương cười khùng khục, thầm mắng thằng này không nên thân, sau đó mang theo đồ đạc rảo bước bỏ đi.
Cả đêm y hưng phấn đến nỗi không ngủ được, hôm sau vừa sáng sớm đã kiếm cớ đi đến chỗ Xâu Tiền. Chuyện này vẫn phải nhờ Xâu Tiền thì ổn thỏa hơn, Xâu Tiền đang uống trà ngoài cảng, thấy Mã Quốc Lương thì vội vàng lấy chén rót trà nói: “Quốc Lương đấy à, mau ngồi, mau ngồi, uống miếng nước, ăn gì chưa?”
“Làm xong chuyện này trước đã, ông chủ Tiền, ông giúp tôi xem chỗ đồ này, xem đổi được bao nhiêu tiền?” Mã Quốc Lương nói đoạn liền đưa đống đồ trong bọc ra.
Xâu Tiền liếc mắt nhìn, cười ha hả nói: “Hai cây nhân sâm này tôi không chắc, nhưng chỗ vàng này toàn là đồ giả cả. Người anh em, chúng ta giờ là người làm ăn tử tế, chú mà thiếu tiền thì cứ nói với Lục gia một tiếng, hoặc nói với anh, chứ đừng làm trò này, bán đồ giả hại đến thanh danh lắm.”
“Cái gì! Đồ giả hả?” Mã Quốc Lương nghe như sét đánh ngang tai, đờ đẫn cả người.