Chương 20 Bài bang trả thù
“Ha ha ha ha!” Đã dặn đi dặn lại bảo Xâu Tiền không được nói ra chuyện đó, vậy mà ngày hôm sau đã bị y đem ra làm trò cười kể cho cả bọn.
Mã Quốc Lương tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ mặt Xâu Tiền quát lên: “Xâu Tiền, ông chẳng trượng nghĩa tí nào cả, đã bảo không được nói, sao ông lại đi rêu rao khắp nơi vậy!”
Mã Quốc Đống lập tức mắng em trai thất lễ, song Xâu Tiền không để tâm mà xua tay nói: “Không sao, không sao, biệt hiệu với ngoại hiệu chẳng phải là để cho người ta gọi hay sao. Quốc Lương, chú tin tôi thật đấy à, cái miệng rách này của tôi đã nổi tiếng là không khép lại được cơ mà, chuyện này tôi mà biết nhất định sẽ đi nói khắp nơi. Nhưng cứ yên tâm, yên tâm, chỉ mấy người chúng ta biết với nhau thôi, tôi không rêu rao bậy bên ngoài đâu, đảm bảo đảm bảo, ha ha ha ha!”
Mã Quốc Lương tức khắc nói: “Tôi phải lấy mạng chúng nó! Bọn lừa bịp khốn kiếp dám lừa cả tôi!”
“Người ta chắc chắn đã mai danh ẩn tích mấy ngày để trốn anh rồi, Thượng Hải này lớn như vậy, anh có thể ngày ngày không làm gì, đi khắp nơi tìm bọn chúng chắc?” Mạnh Tiểu Lục nói.
Mã Quốc Lương tức tối giậm chân bình bịch, Mã Quốc Tài lại: “Nhưng nếu lúc đó anh tôi muốn nuốt trọn cả khoản tiền đó, vậy thì sao?”
“Thì chẳng qua chỉ là mất ít đồ giả thôi mà, chắc cả chỗ tiền Đại dương kia cũng là tiền giả nốt, trời tối, lại bị lòng tham làm mê muội tâm trí nên Quốc Lương mới không nhìn ra thôi.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Có điều, quân gian tặc không bao giờ đi không về không đâu, đến lúc đó bọn chúng có thể sẽ dùng một trong hai cách. Một là uy hiếp Quốc Lương, bảo anh ta tự tiện thả tội phạm bỏ trốn, dọa sẽ đến đồn cảnh sát báo án, như vậy thì cũng phải bỏ tiền ra mà tiêu tai giải nạn. Khả năng lớn hơn là mò đến nhà, không phải anh đã nói cho người ta biết mình ở đường Joffre ư? Hỏi han một chút là tìm được ngay, vả lại bọn chúng sẽ nhắm thời gian chỉ lệch một chút thôi, để anh còn chưa kịp phát hiện là đồ giả thì đã phải đối mặt với cảnh sát rởm rồi. Đến lúc đó, để tránh nạn lao tù, tiền bù ra chắc còn nhiều hơn.”
“Vậy là tôi phải chịu hả? Tức chết đi được.” Mã Quốc Lương hậm hực.
Mạnh Tiểu Lục mỉm cười: “Chuyện này giúp anh lấy lại mặt mũi cũng không khó, chỉ là anh phải rút ra bài học, sau này phải cai đánh bạc, như vậy tôi mới giúp.”
Mã Quốc Lương ngẩn người, lập tức nói: “Cây sống nhờ cái vỏ, người sống nhờ bộ mặt, Lục gia, anh nói gì tôi cũng xin nghe hết, vụ này tôi uất quá rồi.”
“Tiền đại ca, đến đây.” Mạnh Tiểu Lục ghé tai Xâu Tiền thì thầm mấy câu, Xâu Tiền sáng bừng hai mắt lên, chọc ngón tay vào Mạnh Tiểu Lục nói: “Cao, quả là cao chiêu, nhưng chú làm vậy cũng ác quá.”
Mạnh Tiểu Lục cười khì khì nói: “Đằng nào thì thư cục cũng có sẵn máy móc rồi, nhưng anh phải tìm giúp người đi dán truyền đơn đấy.”
“Chuyện này chú kêu Trần Quang tiện hơn, giờ đàn em dưới trướng nó còn nhiều hơn anh. Phải rồi, Trần Quang đâu, sao không thấy thằng nhãi ấy nhỉ?” Xâu Tiền hỏi.
Mã Quốc Đống đáp: “Ông chủ Trần sáng sớm đã có người gọi ra ngoài rồi.”
Cả bọn nghe vậy cũng không ai để ý nữa, giờ đã gần trưa, Xâu Tiền nhắc đến một quán ăn mới mở, cả đám quyết định đi ăn tươi một bữa. Vừa ra khỏi nhà, liền thấy đàn em của Trần Quang là Văn Dũng mặt đầy máu me chạy lại, ngã sấp mặt trước cửa, Mã Quốc Tài vội lao lên trước đỡ Văn Dũng dậy: “Dũng Tử, sao vậy?”
Trần Quang được Mạnh Tiểu Lục tương trợ nên an nhàn hơn đám dân anh chị khác nhiều, không cần lo lắng chuyện tiêu pha và kiếm sống. Lưu manh ở Thượng Hải thường có ba con đường để đi. Một là giống như đám người Bài bang, lợi dụng tình đồng hương để tụ lại thành đoàn thể chiếu ứng lẫn nhau, bình thường ai làm việc nấy, đến lúc cần sẽ tụ tập lại.
Cách thứ hai chính là tự mình làm ăn buôn bán, giống như Xâu Tiền vậy, nuôi một đám ma cà bông làm tay chân đi đánh nhau. Gần đây Trần Quang cũng mở một quán ăn, có điều khẩu vị thực sự không thể khen nổi, trừ đi phần nuôi đám đàn em, về cơ bản là thu không đủ bù chi. Có điều, đám trùm sỏ lớn lại không như thế, người ta mở quán hút thuốc phiện, mở sòng bạc, lợi hại hơn nữa thì buôn hẳn nha phiến số lượng lớn, mở ngân hàng, thậm chí là sòng bạc quy mô lớn. Đó toàn là những chốn tiêu tiền ăn thịt người không nhả xương, mỗi ngày thu về hàng đấu vàng, hẳn nhiên có thể nuôi được đám tay chân thuộc hạ.
Con đường cuối cùng chính là đi thu tiền bảo kê, nói văn hoa thì gọi là tiền quản lý trị an hoặc tiền giữ chỗ. Cách này yêu cầu phải có thế lực bao trùm được khu vực, đánh nhau được, dám liều mạng, từ trên chí dưới đều phải đủ ác, đủ độc, để đám nhà buôn nộp tiền vừa sợ mình lại vừa cảm thấy yên tâm an toàn vì được mình bảo kê. Cũng đành vậy thôi, cảnh sát hay tuần bổ làm việc đều ăn thịt người không chịu nhả xương, nhưng đám lưu manh côn đồ này thì làm việc nhanh nhẹn hơn nhiều, kẻ nào không có mắt dám gây chuyện trong cửa tiệm, chẳng mấy chốc sẽ có người đến cho chúng biết thế nào là lợi hại.
Xâu Tiền dạo trước thỉnh thoảng giúp người ta đánh nhau dẹp chuyện cũng chỉ kiếm chút tiền lẻ tiêu vặt, không thể lâu dài, cũng không nở mày nở mặt được. Nhưng Trần Quang thì khác, khởi điểm của anh ta cao hơn Xâu Tiền, đám đàn em dưới trướng đều là lưu manh đầu gấu chuyên nghiệp, ít nhất thì bây giờ cũng có hai con phố ở Tô giới công cộng do anh ta quản rồi.
Muốn lăn lộn bên ngoài thì phải có người quen thân trong chính quyền, tức là được đám trùm lưu manh và cảnh sát trưởng, thanh tra trưởng che chở, về phương diện này thì Trần Quang làm khá tốt, quan hệ rất rộng, ngay cả Cục quản lý Tô giới [22] anh ta cũng có quen biết. Chỉ là, những mối quan hệ này đều rất mong manh. Ngươi có nhiều thuộc hạ, hung hãn, lại giỏi kinh doanh, biết hiếu kính bọn họ, có thể mang đến lợi ích thì có thể duy trì quan hệ lâu dài, ngược lại bọn họ sẽ trở mặt không nhận quen biết ngay.
Chỉ một thời gian ngắn, Trần Quang sau khi ngồi lên vị trí đại ca đã nếm trải đủ mọi hung hiểm của thói đời và lòng người hiểm ác, lại càng thêm cảm kích lòng trượng nghĩa vô tư của Mạnh Tiểu Lục. Nếu không có Mạnh Tiểu Lục nâng đỡ, chỉ sợ anh ta lúc này vẫn chỉ là một tên lưu manh chạy vặt nơi đầu đường xó chợ mà thôi. Trần Quang đã thầm hạ quyết tâm, Mạnh Tiểu Lục trượng nghĩa với mình như thế, mình tuyệt đối không thể phụ lòng gã được.
Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Trần Quang đối xử với thuộc hạ cũng lấy chữ nghĩa làm đầu. Mấy người đi theo anh ta từ đầu đều được trọng dụng hết sức, ví dụ như Văn Dũng cũng được giao cho trọng trách, giờ dưới tay đã có mười mấy huynh đệ rồi. Người trong giang hồ, trừ phi phải đối diện với lợi ích khổng lồ và quyết định sinh tử, thông thường vẫn rất coi trọng nghĩa khí, vì nghĩa khí mới là nền tảng quan trọng để ngươi lăn lộn bên ngoài. Nếu không coi trọng nghĩa khí, chắc chắn sẽ bị người ta phỉ nhổ, cuối cùng sẽ bị giang hồ vứt bỏ, trừ phi lúc đấy ngươi đã có đủ thực lực rồi thì không kể.
Sáng sớm nay có một tên lưu manh đến báo tin, bảo rằng thấy cha Trần Quang là Trần Cẩm Nông uống rượu rồi cãi nhau với người ta, cuối cùng tuần bổ đến, Trần Cẩm Nông còn đánh cả tuần bổ, quát lác rằng con mình là Trần Quang, không sợ cái quái gì hết. Đám tuần bổ chẳng kiêng kỵ gì, Trần Quang cũng chẳng phải nhân vật lớn danh chấn Thượng Hải, huống hồ thế lực của Trần Quang là ở Tô giới công cộng, mà chỗ Trần Cẩm Nông gây chuyện lại nằm trong Tô giới Pháp.
Vậy là, Trần Cẩm Nông bị quất cho mấy gậy nằm thẳng cẳng rồi đưa đi. Buổi sớm, mẹ Trần Quang cằn nhằn, anh ta còn bảo người đi tìm. Giờ nhận được tin này, Trần Quang lại càng bốc hỏa lên đầu, vì chuyện này quả rất giống những gì Trần Cẩm Nông có thể gây ra, gần đây ông già này rất vênh váo.
Mặc dù trong bụng tức giận cha mình chuyện tốt không làm chỉ giỏi sinh sự, nhưng rốt cuộc vẫn là cha mình, Trần Quang vẫn phải lo. Vì vậy, anh ta liền dẫn theo Văn Dũng chạy đến đó, kết quả trên đường bị người ta ném vôi bột khiến hai mắt không nhìn thấy gì, rồi cả đám người xông vào đánh đấm loạn xạ.
Văn Dũng bảo vệ Trần Quang mở ra một con đường máu, đối phương không dùng dao, hiển nhiên là muốn bắt sống. Văn Dũng cướp được hai cây gậy gỗ, vụt bên này đánh bên kia, yểm hộ Trần Quang chạy trước, nhưng lại thấy Trần Quang mới chạy không được bao xa đã bị một chiếc xe hơi đụng ngã lăn ra đường, sau đó bị người ta lôi lên xe đi mất.
Văn Dũng nhận ra ngay đó là xe của lão đại Bài bang Trương Đức Lâm, muốn đi cứu, nhưng địch đông ta ít, mà hai chân cũng không thể chạy lại bốn bánh xe, cuối cùng đành xông ra khỏi vòng vây chạy về báo tin.
Xâu Tiền nghe xong, nhíu chặt hai hàng lông mày lại, hít vào một hơi khí lạnh: “Các ngươi kết thù với Trương Đức Lâm hả?”
“Không ạ, chúng tôi có ân oán gì với Bài bang đâu.” Văn Dũng ôm vết thương đã sắp đóng vẩy trên đầu, nói.
“Vậy sao lại gây chuyện với Trần Quang chứ?”
Nói thực lòng, nếu không xảy ra chuyện này, Mạnh Tiểu Lục cũng quên mất Trương Đức Lâm là ai, giờ nghe đến gã lập tức giật thót trong lòng, thầm kêu không ổn, chỉ sợ là chuyện đã bại lộ mất rồi.
Đang tính toán xem nên xử lý chuyện này thế nào, chợt nghe đằng sau có tiếng ồn ào vẳng tới, Mạnh Tiểu Lục ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa nhà mở toang, mẹ Trần Quang ngã vật trước cửa, mặt bà ta xám xịt đầy vẻ tuyệt vọng, không khóc lên thành tiếng nhưng trông còn đau khổ hơn cả khóc: “Đã bảo nó học lấy cái hay cái tốt nó lại không nghe, giờ thì tiêu rồi…”
“Bác gái, yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu Trần Quang ra.” Mạnh Tiểu Lục nói, nhưng đối mặt với sự việc bất ngờ mình chưa từng xử lý này, Tiểu Lục thực sự cũng không chắc có thể cứu được Trần Quang.
Dùng thuật lừa đảo để cứu người? Đối phương đã bắt người xong, chắc chắn sẽ nghĩ cách đề phòng, độ khó rất lớn. Dùng vũ lực, liều mạng mở ra một con đường máu? Bài bang đông đảo huynh đệ, muốn lấy cứng chọi cứng chỉ sợ cũng không được.
Giờ cách thích hợp nhất là mượn sức của Mã gia, Mã gia vốn không phải nhờ vào vũ lực mà nổi danh thiên hạ, bằng không, thế lực của họ làm gì có cửa bì được với các bang phái giang hồ bình thường và đám quân phiệt. Hiện nay, tình thế của Tứ đại môn phái mỗi ngày một khác, Khuyết môn nắm giữ kinh tế, Yến sào giỏi món thì thầm bên gối, Phong môn thì có lịch sử lâu đời, môn đồ đông đảo, Mã gia muốn quật khởi cũng phải có địa bàn riêng của mình.
Ví dụ một số vị đại sư hay thuật sĩ nổi danh ở các nơi, kỳ thực đều có bóng dáng của đệ tử Mã gia, bọn họ âm thầm “chỉ điểm bến mê” không chừng lại có thể thay đổi cả cục diện của sự việc. Không giống với Yến sào chuyện thì thầm bên gối, giỏi dùng âm mưu, Mã gia sở trường dùng dương mưu. Trong đó, Thiệu Hưng sư gia thời trước là nổi tiếng nhất, đến cuối thời nhà Thanh, bắt đầu thay đổi phương sách ứng đối với các môn phái còn lại, Mã Như Long tiến hành điều chỉnh quy hoạch lại Mã gia nên giờ đây mưu sĩ của Mã gia đã phân bố khắp mọi nơi.
Mưu sĩ rất dễ đánh mất lòng tín nhiệm của chủ thuê, có thể chỉ vì một hai câu gièm pha của người khác, hoặc thậm chí chỉ là một hai ánh mắt, cũng đủ khiến y mất đi sự tin tưởng. Mưu sĩ chuyển sang đầu nhập dưới trướng người khác cũng rất dễ dàng, không như đàn bà, một khi mất đi sự sủng ái là sẽ bị vứt bỏ hẳn. Đối với các việc lớn, lời của mưu sĩ có tính quyết định hơn. Nói tóm lại, lực lượng của Mã gia trong thương giới, chính giới và quân đội đều rất mạnh mẽ, đây chính là nền tảng của Mã gia hiện nay.
Thông thường, một khi đã ra ngoài làm mưu sĩ, người Mã gia đều dùng tên gốc. Mã Như Long khống chế nghiêm ngặt, bí mật bồi dưỡng đám người này, thậm chí còn đưa ra cả nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Người ngoài căn bản không phân biệt được ai mới là người của Mã gia, vì vậy Mã gia lại càng thêm cao thâm khó lường.
Nhưng vấn đề là, nếu Mạnh Tiểu Lục nhờ Mã gia tương trợ, vậy gã cũng sẽ lộ ra mối quan hệ bí mật của mình với Mã gia. Kế hoạch Mã Vân và Mã Lôi vất vả bày bố cũng có khả năng thất bại, các huynh đệ Mã gia đã chết kia cũng coi như chết uổng, hành động tiếp sau cũng sẽ bị dập tắt.
Tay trái là anh em, tay phải cũng là anh em, bên nào nặng bên nào nhẹ, Mạnh Tiểu Lục hoàn toàn không thể lựa chọn. Trong lúc bất đắc dĩ, gã đành nhờ đến bọn Hoàng Kim Vinh, hy vọng có thể lợi dụng danh vọng của bọn họ giải quyết chuyện này.
Người ta thường nói Hoàng Kim Vinh tham tài, Trương Tiêu Lâm giỏi đánh nhau, Đỗ Nguyệt Sênh biết làm người, ba ông trùm lưu manh ở đất Thượng Hải này đều có nét đặc sắc riêng. Lúc này, Đỗ Nguyệt Sênh liền thể hiện khả năng của mình, đúng lúc Mạnh Tiểu Lục đang tính toán cứu người thế nào, họ Đỗ đã xuất hiện ở đường Joffre.
Nhà Mạnh Tiểu Lục tạm thời vẫn chưa có người làm, tất cả mọi chuyện đều do Lâm Tố Tố và mẹ Trần Quang giúp dọn dẹp sửa soạn, trên dưới cũng rất thoải mái tự do, vui vẻ hòa thuận. Lâm Tố Tố nghe thông báo xong liền giật nẩy người, cô quan sát kỹ Đỗ Nguyệt Sênh, nhận ra quả đúng là ông chủ Đỗ mình từng gặp ở rạp hát, lập tức chạy lên lầu tìm mấy người Mạnh Tiểu Lục đang bàn chuyện cứu người.
Đỗ Nguyệt Sênh là người sâu xa khó dò, qua mấy lần giao thiệp, kể cả kẻ giỏi nghiên cứu tâm lý như Mạnh Tiểu Lục cũng chưa từng nhìn thấu được người này, chỉ biết cảm thán y tuyệt đối không phải là hạng tầm thường.
“Ông chủ Đỗ.”
“Lục gia.”