Chương 21 Một mũi tên bắn hai con chim
Mạnh Tiểu Lục dẫn Đỗ Nguyệt Sênh lên thư phòng rồi đóng cửa lại, Đỗ Nguyệt Sênh cũng không buồn úp mở, nói thẳng luôn: “Họ Đỗ này sớm nay nghe được Trần Quang huynh đệ gặp phải chút chuyện, không biết có thực không?”
“Ông chủ Đỗ tin tức nhanh nhạy, tại hạ tự thẹn không bằng.” Mạnh Tiểu Lục cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Quả đúng là có chuyện này, chắc là bị lão đại Bài bang Trương Đức Lâm bắt đi rồi.”
“Có cần tôi ra mặt giúp không?”
“Ông chủ Đỗ, người ngay không nói lời vòng vo, tôi chỉ muốn biết, tại sao ông muốn giúp tôi, còn tôi sẽ phải làm gì để báo đáp?”
Đỗ Nguyệt Sênh ngẩn người, rồi lập tức cười nói: “Không có mục đích gì khác cả, chúng ta chẳng phải là bạn bè đó sao? Chuyện này mà muốn xong xuôi, vẫn phải cần Lục gia chịu khó uống trà giảng hòa một bữa, họ Đỗ này đứng ra đảm bảo, tuyệt đối không có gì gian trá. Nguồn cơn chuyện này tôi cũng nghe nói đại khái rồi, nhưng có phải lúc Lục gia mới đến Thượng Hải đã gạt của Trương Đức Lâm hai trăm đồng Đại dương không? Tôi nghĩ giờ lấy ra năm trăm đồng để biểu thị thành ý là được.
“Có điều, nếu Lục gia cảm thấy đền tiền thì uất ức quá, vậy chúng ta mặc kệ mấy thứ này, trực tiếp lấy cứng chọi cứng, một Bài bang chẳng qua cũng chỉ là chuyện vặt thôi. Nếu trong lúc đánh nhau, các huynh đệ của tôi có bị thương tật, Lục gia cho chút tiền thuốc men là được. Có điều, Đỗ mỗ thường nghe người ta nói, oan gia nên giải không nên kết, nếu làm lớn chuyện lên thì không bên nào có lợi cả, Lục gia nói có phải không?
“Thêm nữa, Trần Quang vẫn còn ở trong tay người ta, thời gian càng dài, cậu ấy càng phải chịu nhiều uất ức. Vẫn là biến gươm đao thành ngọc lụa, hai bên nói chuyện giảng hòa thì thỏa đáng hơn. Lục gia, làm thế nào, anh cứ nói một câu là được, Đỗ Nguyệt Sênh này chắc chắn sẽ đứng về phía anh.”
Mạnh Tiểu Lục vội vàng nói: “Mặt mũi là chuyện nhỏ, nhanh chóng cứu Trần Quang ra thì hơn.”
“Lục gia cao kiến.”
Đỗ Nguyệt Sênh quả thực rất biết cách làm người, y đến giúp Mạnh Tiểu Lục, nhưng lại nói rõ giá cả phí tổn thế nào, thoạt nhìn bề ngoài thì có vẻ như là làm ăn, nhận tiền để thay người ta giải quyết khúc mắc vậy. Ngoài mặt thì là không muốn khiến Mạnh Tiểu Lục phải vì chuyện này mà nợ ân tình, có thể thoải mái nhận sự giúp đỡ của y. Nhưng Mạnh Tiểu Lục cũng là kẻ thông minh, Đỗ Nguyệt Sênh càng như thế, món nợ ân tình mà gã gánh lấy lại càng lớn.
Đồng thời, trong lúc nói chuyện, Đỗ Nguyệt Sênh lại dùng thủ pháp bốn lạng bẩy nghìn cân phân tích rành mạch hợp lý quan hệ lợi hại, cách thức giải quyết như thế nào, nói toạc những lời Mạnh Tiểu Lục muốn nói mà ngại mở miệng, thực sự khiến người ta thoải mái trong lòng. Như thế, mặt mũi lợi ích đều có đủ, lại còn xong việc, các bên đều thoải mái, mà y cũng được lòng cả đôi bên, thử nói xem y có cao minh hay không? Nhân vật như thế mà không thành công thì còn ai thành công được nữa đây?
Đỗ Nguyệt Sênh phất lên là nhờ đám anh em dưới trướng đồng tâm hiệp lực, dám đánh nhau, dám liều mạng, mà y lại rất biết làm người, chuyện gì cũng giải quyết suôn sẻ được. Vì vậy, mấy năm gần đây Đỗ Nguyệt Sênh phát triển rất nhanh, so với Hoàng Kim Vinh và Trương Tiêu Lâm, giờ đây họ Đỗ đã vượt lên trên, thậm chí còn có xu thế áp đảo hai người kia nữa.
Trưa hôm đó, Đỗ Nguyệt Sênh đã mời Trương Đức Lâm của Bài bang đến Tụ Bảo lâu uống trà giảng hòa, Mạnh Tiểu Lục mang ngân phiếu năm trăm đồng đến nhận lỗi. Trương Đức Lâm cũng không nặng lời, thậm chí còn không cần cả năm trăm đồng Đại dương kia.
Mạnh Tiểu Lục nhượng bộ, khiến cho Trương Đức Lâm lấy được thể diện, vì vậy Trương Đức Lâm cũng không gây khó khăn, chừa lại mặt mũi cho Mạnh Tiểu Lục và Đỗ Nguyệt Sênh, hai bên trộn trà đen trà xanh với nhau, lần lượt uống hết, sự việc coi như kết thúc. Ngay trong ngày, Trần Quang và cha anh ta là Trần Cẩm Nông đã được thả về, có điều Trần Quang thì bị dần cho nát người, toàn thân đều là thương tích, nặng nhất chân còn bị đánh gãy. Mặc dù Mạnh Tiểu Lục bỏ ra cả đống tiền mời bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng bó tay, bảo rằng sẽ để lại di chứng, sau này Trần Quang e rằng sẽ phải tập tễnh cả đời.
“Cha, cha đã nói cái gì vậy?” Trần Quang nằm trên giường, hỏi. Trần Cẩm Nông bị đập cho một gậy, trên đầu sưng cục u to tướng, nhưng vết thương không nặng lắm, sau khi bị bắt cũng chưa bị nghiêm hình khảo đả gì. Có điều, ông ta bị một phen kinh hãi, mấy ngày nay sợ đến mức rúc trong nhà không dám đi đâu nữa.
“Thì nói là con có tiền đồ thôi, bọn chúng bắt ta, hỏi ta con có tiền từ lúc nào, ta chẳng nói gì cả, cuối cùng bọn chúng lấy dao ra uy hiếp, ta liền nói là sau khi con theo Tiểu Lục thì mới có tiền.” Trần Cẩm Nông run rẩy đáp.
Trần Quang thở dài: “Con cũng không nói gì cả, cha, cha ra ngoài trước đi, con có chuyện cần nói với Lục gia.”
Sau khi Trần Cẩm Nông ra ngoài, cả đám người trong phòng lần lượt đốt thuốc phun khói mù mịt, không ai nói gì, Xâu Tiền đột ngột ném đầu mẩu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm mạnh lên, chửi bới: “Trương Đức Lâm không có chứng cứ gì mà cứ một mực nói do chúng ta làm. Chuyện này chúng ta không thể cứ thế mà cho qua được, cứng không được thì chơi chiêu âm hiểm vậy. Để chốc nữa ta dẫn theo mấy anh em, ngày nào cũng rình hắn, chỉ cần bên cạnh Trương Đức Lâm ít người, chúng ta liền xông lên làm thịt hắn, xong rồi tính sau!”
“Được, tính tôi một chân.” Mã Quốc Lương nói.
Nhưng Mạnh Tiểu Lục lại lắc đầu: “Bài bang người đông thế mạnh, giết hắn xong Bài bang nhất định sẽ trả thù, chúng ta sẽ không thể đứng chân ở đất Thượng Hải này nữa. Quân tử báo thù mười năm không muộn, trước mắt chỉ có hai con đường, hoặc là phát triển đến khi có thực lực tuyệt đối rồi báo thù rửa hận, hoặc là phải đợi sự việc lắng xuống, rồi tìm cách nào khác, dùng khéo phá vụng thôi.”
Mạnh Tiểu Lục vẫn giấu một ý nữa không nói ra, ấy là chuyện này hơi kỳ lạ. Trương Đức Lâm là người trong giang hồ, những trò cậy người đông, ỷ mạnh hiếp yếu đều chỉ dùng với người bình thường, còn như đối với người trong giang hồ như Trần Quang thì vẫn phải nói lý lẽ mới đúng. Nhưng Trương Đức Lâm không có chứng cứ gì đã trực tiếp bắt người, như thế là đã hơi trái với đạo nghĩa giang hồ rồi, quy củ ở đất Thượng Hải này không phải là nắm đấm ai to thì kẻ ấy quyết định. Vả lại, chuyện hiệu bạc Đức Thắng năm đó Mạnh Tiểu Lục làm thần không biết quỷ chẳng hay, Trương Đức Lâm làm sao mà phát hiện được chứ?
Chẳng lẽ có người đã để mắt đến gã từ trước, nếu vậy, kẻ ấy tuyệt đối không phải nhắm vào gã, mà là nhắm vào toàn bộ Mã gia môn, hoặc giả có âm mưu lớn hơn nữa cũng không chừng. Nghĩ tới đây, Mạnh Tiểu Lục không khỏi lạnh hết cả sống lưng, gã vỗ vai Trần Quang nói: “Quang Tử, chuyện này giao cho tôi đi, yên tâm, tôi sẽ giúp cậu trả thù.”
“Vâng.” Trần Quang rất tín nhiệm Mạnh Tiểu Lục, biết rằng chắc chắn sẽ không phải ngậm bồ hòn làm ngọt thế này, nhưng lần này anh ta lại không muốn Mạnh Tiểu Lục ra mặt thay cho mình nữa. Trần Quang có cách của riêng mình. Anh ta thầm nhủ, đợi đấy, Trương Đức Lâm, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.
Lúc này Trương Đức Lâm đang thấp tha thấp thỏm, cứ đi đi lại lại quanh phòng thì thằng con cưng đẩy cửa phòng hỏi: “Cha ơi cha, sao vẫn chưa ăn cơm? Rốt cuộc là người nào đến mà lại bắt tất cả bọn con phải tránh đi vậy?”
“Ta đã nói rồi còn gì, cả lũ phải ở trong phòng mình, không được ra ngoài!” Trương Đức Lâm tức giận quát lên.
Tiểu thiếu gia bị dọa cho ngớ người ra, cha nó xưa nay đều rất yêu thương nó, bình thường chưa bao giờ đánh hay mắng gì cả, sao giờ lại nổi cáu vô cớ như thế. Tiểu thiếu gia được nuông chiều sinh hư, không biết nhìn sắc mặt người khác, lập tức cự lại: “Hung hăng cái gì chứ!”
“Thằng súc sinh, đều tại mày rước họa về cho tao! Cút về, ba ngày không được ra khỏi nhà, bằng không tao đánh gãy chân!” Trương Đức Lâm đùng đùng nổi giận, vớ cái chén trên bàn ném về phía con trai. Tiểu thiếu gia sợ tái mét cả mặt, nó chưa từng thấy cha mình thế này bao giờ, kinh hãi chạy tọt về phòng.
Trương Đức Lâm làm sao mà không lo lắng cho được, Mạnh Tiểu Lục không lấy cứng chọi cứng với y, nhưng cứ xem thủ đoạn gạt của y hai trăm đồng Đại dương lần trước, nếu dây dưa với gã há chẳng phải là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng hay sao?
Nếu theo cách làm thường ngày của y, chắc chắn sẽ không bất chấp đạo nghĩa giang hồ mà làm ra việc như thế trong khi không nắm được chứng cứ gì cả. Hành sự như vậy mười mươi là sẽ bị người ta ghi hận, đồng đạo giang hồ phỉ nhổ, mà Bài bang thì cũng không lớn mạnh đến mức một tay che trời. Nếu một khi đã ngang ngược làm như thế thì phải ép cho chết luôn, đuổi tận giết tuyệt, không thể để đối phương có cơ hội đáp trả, bằng không rất dễ bị cắn ngược. Gia nghiệp càng lớn, lại càng có nhiều sơ hở, điểm này thì Trương Đức Lâm hiểu rất rõ, mình ở ngoài sáng, người ta ở trong tối mà.
Có điều, hiển nhiên là không thể đụng đến Mạnh Tiểu Lục được, chưa nói đến việc gã có đám người Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sênh ủng hộ, chỉ riêng Mã gia thôi, Trương Đức Lâm cũng không chọc vào được rồi. Không thể hạ sát thủ, lại buộc phải khai chiến, cục diện tiến thoái lưỡng nan này khiến y vô cùng bức bối khó chịu. Nhưng đây lại là việc Tô tiên sinh giao phó, buộc lòng y phải làm cho xong.
Đắc tội với Mạnh Tiểu Lục cùng lắm là phải nơm nớp lo sợ, việc gì cũng cẩn trọng mà thôi. Nhưng nếu làm trái ý Tô tiên sinh, chỉ sợ chưa đến mấy ngày, bản thân y đã biến mất khỏi cái đất Thượng Hải này rồi. Nhưng nếu Mã gia ra mặt, liệu Tô tiên sinh có cứu được y không? Trương Đức Lâm không biết đáp án cho câu hỏi này, nhưng y nghĩ đến một người, đó chính là tên buôn người Ngô lão đại đã chết không minh không bạch trong tù. Hắn cũng là người được Tô tiên sinh che chở, vậy mà cuối cùng vẫn không che chở nổi, Trương Đức Lâm càng nghĩ lại càng thấy phiền lòng, đi vòng vòng không biết trút vào đâu được, bèn quát lớn: “Người đâu! Vào đây!”
Một tên thuộc hạ thân cận đứng ngay trước thư phòng, mở cửa ra hỏi: “Ông chủ, có việc gì ạ?”
“Tô tiên sinh vẫn chưa đến à? Ra đầu phố chờ đón xem sao.”
“Vâng.”
Tô tiên sinh nói: “Trương Đức Lâm sợ rụt cả vòi lại, tôi đã vỗ yên hắn rồi. Qua điều tra, Mạnh Tiểu Lục hoàn toàn không hề huy động đến lực lượng của Mã gia, thậm chí còn không thư từ báo tin gì cả.”
Ngô Khắc Dụng gật đầu, vẫn nhắm mắt nghe nhạc giao hưởng phát ra từ chiếc máy quay đĩa. Một lúc sau, ông ta mới hỏi: “Lần trước nó đi Sơn Đông bán gạo, mấy tên đệ tử Khuyết môn để mất dấu nó xử lý thế nào rồi?”
“Nhất loạt đều xử tử.” Tô tiên sinh đáp.
Ngô Khắc Dụng mỉm cười đầy tà ác, khiến người ta rợn hết cả tóc gáy. “Ừm, thời loạn phải dùng trọng hình, nếu không phải hai chúng ta nghiêm khắc như vậy, Khuyết môn cũng không thể lớn mạnh như ngày nay.”
“Nói như vậy, tên Mạnh Tiểu Lục này có thể lợi dụng được ư?” Tô tiên sinh hỏi.
Ngô Khắc Dụng xua tay: “Không vội, người này cực kỳ trọng nghĩa khí, dễ nắm bắt, nhưng tâm tư lại rất quỷ dị, dù không phải thiên tài thì cũng là hạng kiêu hùng tư chất thượng hạng, chúng ta tuyệt đối không thể cậy kinh nghiệm giang hồ phong phú mà coi thường nó được. Lần này Trần Quang bị bắt, chuyện lớn như vậy mà nó cũng chỉ nhờ Thanh bang chứ không tìm đến Mã gia, có thể thấy rõ nó đã không muốn có bất cứ liên quan gì đến Mã gia nữa. Nhưng không muốn dính dáng là một chuyện, bảo nó giúp chúng ta đối phó với Mã gia lại là chuyện khác.
“Lúc này Mã gia đang hỗn loạn, nhưng nếu chúng ta nhất quyết chen vào, ngược lại sẽ khiến bọn chúng đoàn kết lại thành một khối. Chẳng thà thả lỏng một chút, để chúng tiếp tục đấu đá, đợi khi một người trầy da tróc vảy thắng được, chúng ta sẽ ngồi hưởng lợi ngư ông. Tiếp sau đây, chúng ta cần tập trung đối phó Phong môn, mấy con cờ cài cắm vào Phong môn cũng nên phát huy tác dụng thôi. Hừ, cái giá bị sỉ nhục trăm năm, giờ chúng ta sắp sửa đòi lại hết toàn bộ rồi.”
“Cha nuôi,” Tô tiên sinh nói, Đại toàn Ngô Khắc Dụng của Khuyết môn chính là cha nuôi y: “Tại sao không đối phó Yến sào trước? Yến sào người ít thế yếu, dễ đối phó hơn Phong môn mà.”
Ngô Khắc Dụng cười nhạt nói: “Con vẫn còn trẻ quá, đê dài nghìn dặm còn bị sập bởi tổ mối, vật càng lớn lại càng dễ bị đánh sập, từ khi con mụ đó kế vị đứng đầu Yến sào cũng luôn chăm lo xây dựng, thêm nữa là ít người càng dễ quản lý, nên giờ vững như thùng sắt vậy, không thể đâm chọc gì vào được. Nếu đối đầu với chúng, rất dễ bị phát hiện sau đó bị trả thù, như vậy kẻ được lợi lớn nhất lại là Phong môn rồi.
“Vì vậy, chi bằng tạm gác Yến sào sang một bên, đằng nào chúng cũng không cản trở gì việc chúng ta đối phó với Phong môn. Ngoài ra, một khi chúng ta ra tay với Yến sào, bọn Phong môn rất dễ thừa lúc chúng ta vướng bận mà tấn công, hai nhà chúng ta giương cung bạt kiếm bao nhiêu năm nay rồi, không thể không đề phòng được. Chỉ cần diệt được Phong môn và Mã gia trước, sau đó chúng ta nhất thống ba môn phái, Yến sào có là cái thá gì nữa đâu chứ.”
“Cha nuôi cao minh.” Tô tiên sinh nói, y thoáng trầm ngâm rồi hỏi: “Vậy Mạnh Tiểu Lục thì…”
Ngô Khắc Dụng đưa tay nhấc đầu kim của máy quay đĩa lên, âm nhạc ngừng bặt, ông ta điềm đạm nói: “Dù ta rất tán thưởng thằng nhãi đó, nhưng xét cho cùng nó cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không cần tốn tâm tư tính toán, đến lúc cần dùng tự nhiên sẽ dùng đến nó thôi. Huống hồ, ta đoán với tính cách của nó, một khi đã nợ ân tình của Đỗ Nguyệt Sênh, nhất định nó sẽ giúp Đỗ Nguyệt Sênh làm việc. Chuyện buôn bán nha phiến, nó sẽ nhanh chóng tìm đến chúng ta thôi.”
Tô tiên sinh sực hiểu ra, nói: “Như thế, chúng ta vừa giải quyết được mâu thuẫn hiện đang rơi vào tình trạng giằng co không thể hòa giải, lại lợi dụng tình thế để đạt được lợi ích lớn nhất, đồng thời còn khiến Mạnh Tiểu Lục chủ động tiếp cận mình nữa. Cao minh, kế sách một mũi tên bắn hai con chim này quả thực rất cao minh.”