Chương 22 Thời thế xui khiến, số mệnh đẩy đưa
Trong thành Bắc Kinh, Phùng Ma Tử cầm một tập báo đi trên phố, trong tờ báo kẹp một văn kiện mà gã đọc không hiểu gì.
Gã ăn mặc kiểu công nhân, trên thực tế, hiện nay Phùng Ma Tử quả đúng là một công nhân.
Sau khi từ Đông Bắc trở về, Phùng Ma Tử liền đến phòng nồi hơi của Đại học Bắc Kinh làm việc. Đại học Bắc Kinh tiền thân là Kinh sư Đại học đường, thời ấy có thể nói là chốn toàn người giàu có, mà cũng là học viện đứng đầu cả nước.
Người ở Đại học Bắc Kinh từ trên xuống dưới đều có một thứ khí chất kiêu ngạo như thể ta đây là con cưng của ông trời, ngay cả lương công nhân trong phòng đốt nồi hơi cũng cao hơn những nơi khác nhiều. Tất nhiên, đây là nói chuyện hồi trước.
Phùng Ma Tử có thể làm việc đốt lò trong phòng nồi hơi của Đại học Bắc Kinh hoàn toàn là vì lương thấp quá không ai thèm làm. Chiến loạn kéo dài liên miên cộng thêm biến động về nhân sự, lại vì lần nào Đại học Bắc Kinh cũng đứng ở tuyến đầu trong cuộc phản kháng về văn hóa tinh thần, nên không cần biết lá cờ trên thành kia là của phe nào, người Đại học Bắc Kinh đều không được ưa thích.
Vì thế, chính phủ Bắc Dương xưa nay vốn coi trọng giáo dục bắt đầu khất lần tiền lương của các giáo sư Đại học Bắc Kinh, rồi đến khất lần kinh phí giáo dục toàn trường. Thêm vào đó, Đại học Bắc Kinh không còn là nơi tập trung của đám con cái phú thương, quan lại như trước kia nữa, đám học sinh nhà nghèo tự thi vào trường càng lúc càng đông, việc nhà trường chỉ dựa vào học phí để duy trì cũng trở thành vấn đề.
Người Đại học Bắc Kinh đã nghĩ ra khá nhiều cách, ví dụ như mở ngân hàng, nhà xuất bản trực thuộc trường, vân vân. Có điều, ở nơi này bất kể là bị chà đạp thế nào, bất kể là gặp phải khó khăn gì, cũng không thể thay đổi được hai việc. Một là bầu không khí học thuật nồng đậm của trường Đại học Bắc Kinh, nơi đây vẫn là trường đại học cao cấp nhất nước. Việc còn lại chính là bần cùng, bọn họ vẫn nghèo rớt mùng tơi.
Vì vậy, công việc đáng lẽ của ba người trong phòng nồi hơi biến thành của một người, tiền lương cũng chẳng được mấy, tóm lại là vừa khổ vừa mệt lại vừa ít tiền. Như thế, những kẻ tâm cao khí ngạo lại hơi lười biếng còn ai chịu làm ở đây nữa, nhưng Phùng Ma Tử đang không có kế sinh nhai liền nắm bắt lấy cơ hội này, gã chịu ra sức, lại chịu được khổ, liền nhận luôn việc.
Bây giờ Phùng Ma Tử được gọi là Phùng Thúc Dương, cái tên này do giáo sư của trường đặt cho gã, bảo là “bá trọng thúc quý” [23] , Phùng Ma Tử xếp thứ ba, dùng chữ “thúc” là thích hợp, cũng hy vọng gã có thể có cuộc sống đầy ánh mặt trời trong thời đại mới, tóm lại là từ đây Phùng Ma Tử có được một cái tên oách ra phết.
Phùng Ma Tử là người trẻ tuổi, nên cũng kết giao với mấy sinh viên trong trường đại học. Đối với những người bạn sinh viên này, gã vừa yêu lại vừa kính, yêu là vì người ta không chê gã xuất thân thấp không có văn hóa, kính là bởi những người này đều đầy bụng kinh luân, tài học chất đầy năm xe không hết, nói theo lối dân gian thì chính là sao Văn Khúc giáng phàm. Đi theo bọn họ, Phùng Ma Tử học được không ít thứ, giờ đọc báo cũng không tốn công sức nữa rồi.
Một tháng trước, có một sinh viên quen biết nhờ Phùng Ma Tử đi nhận một cái bọc, còn dặn gã chú ý xem trên đường có bị ai bám theo không. Phùng Ma Tử là người nghĩa khí, mặc dù hơi sợ nhưng vẫn nhận lời. Thấy rằng lần đó cũng không nguy hiểm gì, từ hôm ấy, gã thường xuyên giúp người ta chuyển các thứ như văn kiện, sách vở, đồ đạc, va li da…
Người sinh viên kia hình như đã gia nhập tổ chức nào đó, về sau Phùng Ma Tử còn gặp khá nhiều thành viên khác, có sinh viên, cũng có cả giáo sư, bọn họ rất nhiệt tình gọi gã là công hữu. Lâu dần, Phùng Ma Tử cũng nghe được những lời kiểu như chủ nghĩa Tam Dân gì đó, giờ gã thi thoảng còn đọc báo, biết đó là lời kêu gọi của một vị Tôn tiên sinh ở phương Nam, gã cũng đã hiểu rõ thân phận của đám người này, chính là Đảng viên Cách mạng.
Sợ hãi, lo lắng, kèm theo một chút hưng phấn, những cảm xúc này lặng lẽ nảy sinh trong lòng Phùng Ma Tử. Từ thời nhà Thanh thuở trước, tham gia Đảng Cách mạng đã là tội chém đầu, đến thời chính phủ Bắc Dương cũng là tội bị nhốt vào đại lao. Trong ấn tượng của Phùng Ma Tử, người của Đảng Cách mạng đều là các nhân vật lớn đội trời đạp đất, là bậc anh hào tài giỏi, không phải sao Văn Khúc thì cũng là sao Vũ Khúc hạ phàm, tóm lại không phải là người bình thường.
Giờ đây Phùng Ma Tử cũng gia nhập hàng ngũ, mặc dù không có ai chính thức nói gì với gã, nhưng có thể ra sức giúp họ cũng chứng tỏ mình tài ba lắm rồi. Nghĩ tới đây, Phùng Ma Tử đột nhiên tìm thấy giá trị tồn tại của bản thân, có lẽ con người cần phải sống cho oanh oanh liệt liệt như thế. Nhưng ngộ nhỡ bị bắt, mẹ già sẽ phải làm sao đây? Phùng Ma Tử vừa bước đi, vừa băn khoăn không biết nên làm thế nào, việc này sẽ quyết định cả tương lai sau này của gã.
•§•
Lúc này ở Phụng Thiên, Trương đại soái lại bắt đầu ra tay tiễu phỉ, lần hành động này lớn chưa từng thấy. Đối mặt với quân chính quy có hỏa lực mạnh mẽ và ưu thế hơn hẳn về nhân số, băng cướp của Ngưu Tráng không dám đương đầu trực diện. Kỳ thực, từ hồi trước Tết, Trương đại soái đã phái người đến chiêu an, Ngưu Tráng cũng đã nhận một phần vũ khí đạn dược và tiền bạc của họ Trương rồi.
Nhưng Ngưu Tráng tính tình thẳng thắn, ghét ác như thù, vừa được chiêu an đã thấy có người lừa trai ép gái, liền rút súng bắn chết tên ác bá đó luôn. Mà ác bá sở dĩ có thể làm mưa làm gió như vậy là vì hắn có tiền, có chỗ dựa, chỗ dựa của hắn đến tìm Ngưu Tráng lý luận, Ngưu Tráng nói không lại, nhất thời tức giận lại bắn chết luôn.
Phen này chọc ra họa lớn, Trương đại soái đích thân hạ lệnh bắt Ngưu Tráng về trị tội. Không phải Trương đại soái không biết phân biệt thị phi, chỉ là hành vi của Ngưu Tráng đã chọc giận đám đông, phá hoại quy củ chốn quan trường. Ngay cả Trương đại soái cũng không thể đi ngược với ý muốn của số đông thuộc hạ, vì vậy dù ông ta có biết chân tướng sự việc hay không, Ngưu Tráng cũng phải chết.
Thấy thế, Ngưu Tráng liền phản thùng, sau một trận xung đột, nhân mã dưới trướng Ngưu Tráng tổn hại mất một phần ba, số còn lại rút vào rừng. Ngưu Tráng làm như vậy, cũng bằng cho Trương đại soái một bạt tai, vì vậy lần hành động tiễu phỉ này tuy không thể nói là do Ngưu Tráng chọc giận nhiều người, nhưng bọn họ lại được “ưu tiên” chiếu cố.
“Đại Đầu, đại đương gia đâu?” Nhị đương gia hỏi.
Tạ Đại Đầu giết người Nhật Bản nên có nhà mà chẳng thể về, bèn lên núi nhập bọn. Ở băng phỉ lớn như bọn Ngưu Tráng, bốn rường tám cột đều đã đầy đủ, mọi người ai giữ chức phận của người đó.
Sau khi lên núi, Tạ Đại Đầu can đảm cẩn trọng, kiến thức cũng nhiều, lại còn từng làm đầu mục ở Cục Đường sắt, vì vậy vừa hiểu rõ nhân tình thế thái, lại biết cách thu phục lòng người. Trong băng phỉ, kẻ dũng cảm có thể được người khác công nhận, coi là người mình, còn kẻ mưu trí thì cực kỳ hiếm thấy, vì vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tạ Đại Đầu đã bộc lộ được tài năng, trở nên nổi bật, trở thành hảo huynh đệ được tất cả mọi người yêu thích.
Bốn rường tám cột mà Ngưu Tráng sắp xếp đều là các huynh đệ cũ, dùng người hết sức vững chãi yên tâm, nhưng về mặt mưu kế thì thực không dám ngợi khen. Tạ Đại Đầu là người tài làm được nhiều việc, rất được trọng dụng, vừa theo nhị đương gia bày mưu tính kế quản lý cả băng, lại đi theo đám người Rường Nghênh Môn học tập bắn súng, người này có tài bắn súng, giỏi cả súng trường lẫn súng lục, hai tay hai súng không bao giờ trượt. Tạ Đại Đầu rất có thiên phú, vừa chạm vào súng đã thấy thuận tay, dạo trước khi băng phỉ được biên vào quân đội, đạn dược đầy đủ, sau một thời gian cần cù luyện tập, giờ đây tài bắn súng của Tạ Đại Đầu tuy không thần kỳ được như Rường Nghênh Môn, song cũng thuộc vào hạng nhân vật số một số hai trong đảng phỉ rồi.
Có đầu óc, có gan dạ, lại biết bắn súng, Tạ Đại Đầu liền được giao cho một việc, chính là làm “then cửa”. Then cửa chỉ người ra ngoài thám sát, cùng với “lưỡi hoa”, một văn một võ phối hợp lẫn nhau. Hôm nay Tạ Đại Đầu phải xuống núi dò đường, vừa khéo gặp được nhị đương gia, y liền thuận miệng hỏi Đại Đầu xem Ngưu Tráng ở đâu.
“Tôi không biết, giờ đại đương gia chắc là đang luyện binh.” Tạ Đại Đầu đáp.
Nhị đương gia gật đầu, dặn dò: “Ngươi là người thông minh, ta cũng không giấu gì ngươi nữa. Mặc dù mùa đông giá lạnh đã qua, trốn trên núi không còn quá khổ, nhưng tình hình tiễu phỉ lại càng ngày càng căng thẳng, dẫu sao thì quân Phụng Thiên cũng sắp đi đánh trận rồi, không thể để bọn chúng ta ở nhà đốt sân sau của chúng được. Bây giờ bọn ta thiếu lương thực thiếu quần áo, lần này ngươi xuống núi, nhất định phải tìm được mấy chỗ, đến lúc đó chúng ta chia nhau xuất kích, làm bảy tám mẻ là có thể cầm cự đến khi chiến dịch tiễu phỉ này kết thúc rồi.”
“Nhị đương gia yên tâm, Đại Đầu biết phải làm thế nào mà.”
Nhị đương gia cười rằng: “Tóm lại là phải cẩn thận làm đầu, Ngưu Nhụy còn đợi ngươi quay về đó.”
Tạ Đại Đầu đỏ mặt, gãi đầu nói: “Nhị đương gia lại trêu tôi rồi, cô ấy hờ hững với tôi lắm… tôi…”
“Nam theo đuổi nữ cách cả ngọn núi, nữ theo đuổi nam chỉ cách một lần vải mỏng, theo đuổi cô nương nhà người ta làm gì có chuyện dễ dàng như thế, huống hồ là đại tiểu thư nhà chúng ta, ngươi đúng là thằng ngốc.”
Ba anh em chơi với nhau từ nhỏ, Mạnh Tiểu Lục, Phùng Ma Tử, Tạ Đại Đầu, mỗi người lại bước đi trên những con đường đời khác nhau, không biết đến khi nào mới tụ hợp lại được, cũng không biết đến khi gặp lại là hỉ hay bi nữa.
Ấy là do thời thế xui khiến, cũng là số mệnh đẩy đưa.
“Ngươi xem báo hôm nay chưa, Lục gia gớm thật đấy, treo thưởng tận năm trăm đồng Đại dương để bắt bọn lừa bịp kia.”
“Lại chẳng, đã viết rõ rành rành thủ đoạn bọn chúng lừa đảo người ta như thế nào, còn kèm theo cả mô tả tướng mạo nữa. Ngươi thử nói xem, nếu bắt được bọn bịp bợm ấy, Mạnh tiên sinh có trả tiền không nhỉ?”
“Ngươi chưa nghe nói về Lục gia hả? Người này làm ăn xưa nay không bắt nạt người già trẻ nít, cứ yên tâm đi.”
Cả đám người trong quán trà ngồi bàn tán xôn xao về tin đăng báo hôm nay, một người trong bọn nói: “Cái vị Lục gia mà ngươi nói có phải chính là Mạnh tiên sinh mở ra Cựu Lai Tiếu không?”
“Phải rồi, Lục gia bây giờ là ngôi sao mới nổi ở đất Thượng Hải này đấy. Nghe nói là không có ai chống lưng, cũng không có bối cảnh gì, nhưng đến cả ông chủ Hoàng, Hoàng Kim Vinh cũng phải kính trọng y đấy nhé.”
Người kia lại hỏi: “Thế thì đúng là một kẻ có máu mặt, nhưng sao ta nghe dạo trước Lục gia này đi uống trà giảng hòa với Trương Đức Lâm của Bài bang, vả lại còn nhận thua nữa. Thế là thế nào nhỉ, nếu mà lợi hại như thế thật, sao lại…”
“Ngươi biết tên Trần què gần đây rất hung hăng không? Đúng rồi, chính là Trần Quang đó, gã ta bị Bài bang đánh gãy chân, thành tật luôn. Gã này lợi hại lắm, chân què mà dắt theo người xông pha chém giết, nghe nói lại giành được thêm hai con phố nữa rồi, anh em dưới trướng cũng ngày càng đông thêm.”
“Thế thì liên quan gì đến Lục gia?”
“Trần Quang bị Trương Đức Lâm bắt, Lục gia vì người anh em này nên mới phải cúi đầu nhận thua thôi. Nhưng Trương Đức Lâm cũng e ngại thanh danh của Lục gia, nghe nói chỉ nhận lời xin lỗi chứ không nhận tiền, tóm lại là có thể vì anh em mà bất chấp mặt mũi cúi đầu nhận sai, Lục gia đúng là một nhân vật trượng nghĩa!”
“Thế vụ treo thưởng kia đúng là thật rồi, chúng ta cũng ra ngoài lượn lờ xem, biết đâu lại phát tài thì sao.”
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, vết thương của Trần Quang cũng đã đỡ hẳn. Đúng như lời những người kia nói, lửa giận nén nhịn trong lòng khiến tính tình anh ta thay đổi rất lớn, không còn vừa làm vừa chơi như trước nữa, mà bắt đầu tính nước ổn định, dùng sự tàn độc và âm hiểm lần lượt nuốt trọn một số tay chơi lẻ tẻ và các bang phái nhỏ.
Mạnh Tiểu Lục biết Trần Quang ngang bướng cố chấp, cũng biết Trần Quang muốn làm gì, anh ta muốn dựa vào bản lĩnh của mình, lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng. Tiểu Lục cũng chỉ biết thầm thở dài trong bụng, không tiện nói gì hơn.
Hai tháng nay, Mạnh Tiểu Lục chỉ tập trung vào việc làm ăn của mình, đồng thời đề nghị bọn Đỗ Nguyệt Sênh đối đầu với Khuyết môn, làm cho sự việc lớn lên, đến mức không thể thu lại được nữa, đến lúc ấy gã tự nhiên sẽ đứng ra điều đình. Không làm như vậy, Mạnh Tiểu Lục không dám chắc có thể thuyết phục được Khuyết môn rút lui khỏi thị trường nha phiến ở Thượng Hải.
Vì vậy, cuộc chiến giữa Khuyết môn và rất nhiều tay trùm lưu manh ở Thượng Hải kéo dài không dứt. Bọn Đỗ Nguyệt Sênh, Hoàng Kim Vinh phát thiệp anh hùng, trình bày rõ cái lợi cái hại, phao tin rằng Khuyết môn rất có thể sẽ đánh hạ từng người một rồi chiếm lấy vai trò chủ đạo, lập tức khiến cho thế lực bản địa Thượng Hải dao động, rồi ngay sau đó “mọi người đồng tâm hiệp lực, sức như thành đồng”, kết lại thành một sợi dây bền chắc, rất có khí thế của “hợp tung liên hoành” [24] năm xưa. Tóm lại, cuộc chiến giữa hai bên càng lúc càng thêm nóng bỏng.
Sau khi bọn người Đỗ Nguyệt Sênh tập trung được tiền vốn và các mối quan hệ, Khuyết môn không thể dựa vào ưu thế về tiền bạc để tiến công vào thị trường nha phiến Thượng Hải nữa, chẳng những vậy, một số cơ sở tài chính mà bọn họ chiếm giữ cũng bị các bang phái bản địa Thượng Hải phái đệ tử đến quấy rối. Vì vậy, Khuyết môn liền vận dụng lực lượng xã hội và lực lượng chính quyền, tiến hành đả kích rất nhiều bang hội Thượng Hải. Hai bên rõ là muốn đánh đến lưỡng bại câu thương, để không bên nào hòng kiếm tiền được.
Bọn Đỗ Nguyệt Sênh sau khi chỉnh hợp lực lượng trở thành người lãnh đạo, uy vọng tăng lên gấp mấy lần, cũng có thực lực đối đầu với Khuyết môn. Mà Khuyết môn nhất thời cũng bó tay hết cách với mấy tay anh chị này, hai bên rơi vào thế giằng co bế tắc.
Mạnh Tiểu Lục nhìn bề ngoài có vẻ như không hề quan tâm, nhưng hằng ngày đều phái người bí mật liên hệ với bọn Đỗ Nguyệt Sênh, cập nhật tình hình. Có điều, náu mình không có nghĩa là phải làm con rùa rút đầu, Mạnh Tiểu Lục không quên mình đã hứa với Mã Quốc Lương rằng sẽ báo thù cho y, gã tìm người đăng báo treo thưởng thật sự. Bọn bịp bợm kia đã dùng lệnh truy nã giả để lừa Mã Quốc Lương vào bẫy, vậy thì gã sẽ khiến bọn chúng làm giả mà thành thật, có điều làm như vậy cũng không chỉ vì muốn trả thù trút giận, mà còn có mục đích khác.
Quả nhiên, mới được năm sáu ngày, bọn bịp bợm kia đã không chịu nổi. Năm trăm đồng Đại dương với người có tiền có thế chẳng đáng là bao, nhưng với dân chúng bình thường thì là một khoản rất lớn, đây đâu phải treo thưởng, mà rành rành là một cái mỏ vàng từ trên trời rơi xuống. Vì vậy, toàn dân đều “đi đào vàng”, ép cho bọn bịp bợm kia cùng đường mạt lộ, đành phải mang roi tìm đến tận nhà xin chịu tội.
“Lục gia, tôi có hỏi thăm rồi, ngài cũng là người trong Tứ đại môn phái, trò vặt vãnh này của bọn tôi không đáng để ngài nhìn, xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi đi.” Tên cầm đầu bọn chúng chính là kẻ đánh bạc ăn theo kia, y tự báo tên họ là người của Phong môn, tên là Trình Chí Bảo.
Trong Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước, Mã gia và Yến sào xét người rất nghiêm ngặt mới thu nhận, vì vậy đồ đệ của hai môn phái này tương đối ít. Còn Phong môn và Khuyết môn thì cứ hễ có người đến gia nhập thảy không chối từ, điểm khác biệt là Phong môn coi trọng lối cũ, coi trọng quy củ, còn Khuyết môn thì không cấm kỵ gì, thậm chí còn bất chấp thủ đoạn. Bởi thế, nhân số Phong môn và Khuyết môn là đông đảo nhất, trong đó Phong môn lại vì thời gian thành lập dài nhất, lịch sử lâu đời, nên nội tình và nhân số đều chiếm thế thượng phong, dù Khuyết môn đã phát triển mạnh mẽ hai thế hệ gần đây, nhưng nhân số cũng không bằng một nửa của Phong môn.
Mạnh Tiểu Lục mỉm cười nhìn Trình Chí Bảo, nói: “Các ngươi lừa người, lại còn lừa đúng anh em của ta, chẳng lẽ không cho ta tìm các ngươi à?”
“Lục gia, ngài nói thế nào thì là thế ấy.” Trình Chí Bảo cười xun xoe, đưa ra tờ chi phiếu ba trăm đồng Đại dương: “Đây là số tiền hôm trước chúng tôi lừa được, cộng thêm chi phí ngài đăng báo, ngài xem lúc nào rảnh rỗi, bớt chút thời gian rút cái lệnh treo thưởng đó xuống được không ạ?”
Mạnh Tiểu Lục đẩy tờ chi phiếu trở lại: “Ngươi có thể đến đây tức là nể mặt ta rồi, tiền này cầm về đi, đều là người nhà với nhau cả, lát nữa ta sẽ gọi điện bảo họ rút xuống.” Nói đoạn, Mạnh Tiểu Lục lấy trong người ra một tấm lệnh bài bằng bạc to cỡ bàn tay, hỏi: “Ngươi xem đây là cái gì?”
“Cửu Phong lệnh!” Trình Chí Bảo thấy lệnh bài, lập tức lùi lại hai bước, chắp tay cúi người vái một vái nói: “Không biết lệnh chủ có gì phân phó?”
“Nếu ta nhớ không lầm, Thượng Hải hẳn là địa giới Khuyển phong phụ trách phải không, ta muốn gặp Khuyển phong, ngươi giúp ta liên hệ một chút.”
“Tuân lệnh!”
Mạnh Tiểu Lục nghịch Cửu Phong lệnh trên tay, bật cười, món quà bái sư mà Phong vương tặng đúng là hữu dụng thật.