← Quay lại trang sách

Chương 23 Hợp tung liên hoành

Minh Nguyệt ở Hàm Hương thư ngụ dạo gần đây thường hay chủ động mời mọc Tiểu Lục, gã khước từ mấy lần, cảm thấy chỗ này là một cái động tiêu tiền, không phải nơi mà mình nên đi. Từ xưa chốn ôn nhu vẫn là mồ chôn anh hùng, đắm chìm trong sắc đẹp giai nhân tự nhiên không thể nào làm được việc chính. Kẻ thù giết cha là Khương Khang vẫn chưa bắt được, Diệp Lam cũng bặt vô âm tín, mối thù của sư phụ Mã Như Long lại càng chưa báo được, bao nhiêu việc lớn như vậy đều đè nặng lên vai Mạnh Tiểu Lục, gã nào còn tâm tư đâu mà nghĩ đến việc trăng hoa.

Nhưng dẫu sao thì Minh Nguyệt cũng từng giúp đỡ gã, Mạnh Tiểu Lục có thể không đến Hàm Hương thư ngụ vung tiền, nhưng vẫn phải tỏ lòng cảm ơn. Vì vậy, Tiểu Lục đến Trung tâm Bách hóa mua một đôi hoa tai kim cương tặng cho Minh Nguyệt, không quá quý giá song cũng tốn mất hai trăm đồng Đại dương.

Lâm Tố Tố dạo này làm việc ở Dương Quang thư cục, mọi việc đều rất thuận lợi, cô từng học trường nữ, lại được bồi dưỡng làm “ly thủy tinh”, mấy việc như sửa văn bản hay tiếp khách đều không thành vấn đề. Chỗ này toàn họa sĩ vẽ họa báo hoặc những người tự nộp bản thảo lui tới, ngoài tiếp đãi và hỏi han, thông báo cơ bản ra, cũng chỉ có bưng trà rót nước, dọn dẹp gạt tàn thuốc, công việc vừa nhẹ nhàng lại vừa có thể đọc sách xem báo, cũng rất thoải mái nhàn hạ.

Lâm Tố Tố vẫn có thiện cảm với Mạnh Tiểu Lục, đó là một tình cảm hòa trộn giữa sùng bái, ngưỡng mộ với tình cảm nam nữ. Cô biết trong lòng Mạnh Tiểu Lục đã có một cô gái khác, vả lại còn hết sức nhớ nhung cô gái đó, nhưng cô vẫn không thể buông bỏ tình cảm trong lòng mình được, càng ở lâu bên cạnh Mạnh Tiểu Lục, tình cảm của cô dành cho gã lại càng thêm sâu nặng.

Cô nghĩ chỉ cần tiếp tục sớm tối bên nhau thế này, với tính cách trọng tình trọng nghĩa của Mạnh Tiểu Lục, chắc chắn sẽ có ngày gã cảm động. Ở bên lâu dần nảy sinh tình cảm, cũng là một thứ tình yêu rất đẹp đẽ, không kém gì tình yêu sét đánh. Cô sẵn lòng chờ đợi, dù cho Mạnh Tiểu Lục có tìm được người con gái kia, cô cũng không ngại mà tiếp tục bầu bạn bên cạnh gã.

“Xin chào, cho hỏi Lục gia có ở đây không?” Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt Lâm Tố Tố, giọng của cô ta rất dễ nghe, như tiếng chim sơn ca hót líu lo, song lại cũng rất điềm tĩnh, không hề có vẻ hấp tấp.

Lâm Tố Tố nhất thời giật mình sực tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ lúc nãy, đứng lên hỏi: “Xin hỏi, tiểu thư đây là…”

“Tôi là Minh Nguyệt ở Hàm Hương thư ngụ, vừa rồi đến Cựu Lai Tiếu, nhân viên cửa tiệm nói Lục gia ở Dương Quang thư cục, tôi bèn đi tới đây.” Minh Nguyệt mỉm cười nói. Lâm Tố Tố cũng phải thừa nhận rằng Minh Nguyệt cười rất đẹp, người xưa có câu “Ta thấy còn thương, huống chi là lão nô tài kia” [25] , người đẹp như vậy sợ rằng chẳng có mấy đàn ông kháng cự được.

Có điều, Lâm Tố Tố vẫn ưỡn thẳng người, không muốn mình rơi vào thế yếu. Cô có thể chấp nhận chia sẻ Mạnh Tiểu Lục cùng người con gái trong lòng gã, nhưng tuyệt đối không cho phép một cô ả gái làng chơi không sạch sẽ đến bên cạnh gã được.

Lâm Tố Tố nhìn Minh Nguyệt, ra vẻ ngẫm nghĩ gì đó, rồi lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Ồ, thì ra là cô Minh Nguyệt mấy tháng trước đã phái người đến tìm Lục gia. Lục gia không có ở đây, mời cô quay về cho.”

“Ai không có ở đây?” Trâu Tề Hiền hết thuốc lá, vừa hay từ trong phòng làm việc đi ra tìm thuốc, lập tức bắt gặp cảnh này.

Lâm Tố Tố còn chưa lên tiếng, Minh Nguyệt đã cướp lời, nói: “Tôi đến tìm Lục gia.”

“Trong phòng làm việc ấy, Lục gia, có người tìm kìa.” Trâu Tề Hiền lấy một bao thuốc lá ở bàn biên tập, sau đó đẩy cửa phòng làm việc gọi với một tiếng, rồi cứ thế đi vào luôn. Tên mọt sách này chẳng hiểu chuyện phong tình, để lại hai người phụ nữ ở đó gườm gườm đánh giá lẫn nhau.

Lâm Tố Tố hơi đỏ mặt, nhưng vẫn không chịu thua, nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt. Minh Nguyệt lại không đếm xỉa đến cô, chỉ khinh khỉnh cười một tiếng, trong mắt cô nàng, Lâm Tố Tố không hề có chút sức cạnh tranh nào.

Mạnh Tiểu Lục từ trong phòng làm việc đi ra, thấy Minh Nguyệt thì không khỏi ngẩn người hỏi: “Cô Minh Nguyệt, sao lại đến đây thế?”

“Đến thăm anh, cũng là để cảm tạ anh tặng tôi đôi bông tai kia.” Minh Nguyệt nói, đưa tay lên nghịch đôi bông tai, nhất thời, chiếc cổ thanh mảnh lộ ra toàn bộ, mái tóc phất phơ, vẻ điệu đà phong tình không bút nào tả xiết.

Mạnh Tiểu Lục cười cười: “Cũng đâu có gì, tôi đang dở việc chút…”

Minh Nguyệt dấn thêm một bước, gần như dính sát vào Mạnh Tiểu Lục, ánh mắt như móc câu, cô thấp giọng thì thầm: “Tôi đáng sợ vậy sao, hay là Lục gia khinh thường xuất thân của tôi? Tôi đã mời nhiều lần mà Lục gia đều từ chối, nếu anh cho rằng tôi tồi tệ như vậy thì cứ nói thẳng ra, Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ không quấy rầy nữa.”

Lúc này, Lâm Tố Tố chỉ mong Mạnh Tiểu Lục đưa ra một đáp án khẳng định để từ chối Minh Nguyệt, nhưng chỉ thấy Mạnh Tiểu Lục hoảng hốt lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách rồi nói: “Minh Nguyệt tiểu thư hiểu lầm rồi, chính vì tôi tôn kính cô, nên mới cố giữ khoảng cách như vậy đấy. Trong mắt tôi, Minh Nguyệt tiểu thư là một cô gái trẻ tự lập và tiến bộ, nếu thân mật quá, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô mất.”

Minh Nguyệt nhoẻn miệng cười, nói: “Anh này, chỉ được cái dẻo miệng thôi, mời tôi đi uống cà phê đi, không được từ chối đâu đấy.”

“Được.” Mạnh Tiểu Lục sảng khoái nhận lời.

Lâm Tố Tố hờn ghen nhìn hai người ra khỏi Dương Quang thư cục, nước mắt uất ức tuôn trào, tí tách tí tách nhỏ xuống mặt bàn. Nhưng cô không hề biết, lúc này Mạnh Tiểu Lục không đưa Minh Nguyệt đến quán cà phê.

Tiểu Lục đã học lái xe, đồng thời vượt qua kỳ thi lấy bằng lái. Gã không thích dùng tài xế, vì đi lại không được thoải mái, có rất nhiều việc cần che giấu tai mắt kẻ khác, vì vậy ngoài những lúc dạy Mã Quốc Đống lái xe, bình thường gã đều tự mình cầm lái, ở bến Thượng Hải này cũng có thể coi như một mình một kiểu.

Thấy Mạnh Tiểu Lục lái xe vào một con ngõ không người, Minh Nguyệt lộ vẻ thẹn thùng, chớp chớp mắt len lén nhìn gã hỏi: “Lục gia, chẳng phải đã nói là đi uống cà phê ư? Sao anh lại đến chỗ này?”

“Tôi nghĩ Minh Nguyệt tiểu thư tìm tôi hết lượt này đến lượt khác, hẳn không phải vì kẻ này đã lọt vào mắt xanh của cô đâu nhỉ.” Mạnh Tiểu Lục thực ra cũng không chắc chắn, chỉ là gã cảm thấy mình bình thường như vậy, không phải hạng cự phú gì, mà cũng chỉ có duyên gặp mặt Minh Nguyệt một hai lần. Minh Nguyệt có tiền không kiếm, cả ngày chỉ lo hẹn gặp mình, chắc hẳn là có chuyện khác.

Phàm chuyện gì trái với lẽ thường ắt có điều quái dị, lúc này, gã chỉ muốn thử gạn hỏi Minh Nguyệt: “Rốt cuộc Yến sào đã giao cho cô nhiệm vụ gì, mà cô nhất thiết phải tiếp cận tôi như thế?”

Minh Nguyệt ngẩn người, hơi hoảng hốt, phản ứng đầu tiên không phải hỏi Yến sào là gì, mà là đậy điệm sơ hở vừa nãy của mình một cách rất thông minh: “Lục gia biết nhiều thật, ngay cả người làm trong chốn yên hoa như chúng tôi cũng chưa chắc đã biết đến Yến sào. Tôi đây chẳng qua chỉ là một nữ hiệu thư ở thư ngụ, làm sao có quan hệ với Yến sào cho được.”

“Nói với người của Yến sào, tôi có chuyện muốn tìm bọn họ, bảo họ đến nhà gặp tôi.” Mạnh Tiểu Lục nói, Minh Nguyệt không phản bác, điều này đã chứng thực suy đoán ban đầu của gã. “Nói với Trần Các chủ, đây là chuyện quan trọng, nhất định phải phái người có thể quyết định đến, tốt nhất là Trần Các chủ hạ mình đích thân đến một chuyến.”

Minh Nguyệt vẫn không nói gì, Mạnh Tiểu Lục khởi động xe ô tô, chạy về phía Hàm Hương thư ngụ. Là một kẻ lịch thiệp, gã muốn đưa Minh Nguyệt trở về nhà. Phong môn đã tới, Yến sào cũng sẽ tới, Đỗ Nguyệt Sênh có thể chơi trò hợp tung liên hoành, bản thân gã cũng có thể chơi được.

“Bái kiến Khuyển phong, còn vị này là?” Mạnh Tiểu Lục gặp mặt Khuyển phong Ôn Hoán Hải tại nhà mình. Ôn Hoán Hải tuổi trạc bốn mươi, bên cạnh có một thanh niên tầm hai mươi tuổi đi theo, trông bề ngoài như một bản sao trẻ tuổi hơn của Ôn Hoán Hải vậy, hai người như thể đúc ra từ một khuôn, có điều người sau tràn đầy sức trẻ, trông tuấn tú ngời ngời hơn mà thôi.

Ôn Hoán Hải cười nói: “Đây là khuyển tử Ôn Chi Trần, Chi Trần, còn không bái kiến Lục gia đi.”

“Vãn bối Chi Trần bái kiến Lục gia.” Ôn Chi Trần cung kính chắp tay, nói ra cũng đúng, mặc dù Phong môn không gọi nhau là sư huynh sư đệ, nhưng cũng có phân biệt tôn ti lớn nhỏ. Mã đầu ngang vai với Phong vương, Mạnh Tiểu Lục và Ôn Hoán Hải ngang vai nhau, vậy thì dĩ nhiên gã chính là trưởng bối của Ôn Chi Trần rồi.

“Tôi và quý công tử tuổi tác ngang nhau, không dám nói trưởng bối vãn bối gì cả, chúng ta là người trong giang hồ, cứ ai gọi người đó là được rồi.” Mạnh Tiểu Lục vốn dĩ không phải loại người câu nệ, bèn nói.

Thái độ này nhanh chóng giành được thiện cảm của cha con họ Ôn, người trong giang hồ coi trọng nhất là thể diện, họ đưa mắt nhìn nhau cười, rồi lập tức đồng tình. Hai người họ yên vị trong phòng ăn, nhưng trên chiếc bàn tròn lớn lại không có món ăn nào, chỉ bày năm bộ bát đũa. Ôn Hoán Hải hỏi: “Sao? Lục gia còn mời người khác nữa à?”

“Chính vậy.”

Trong lúc nói chuyện, khách đã được Mã Quốc Tài dẫn vào, nói thực lòng, vừa nãy Mã Quốc Tài cũng ngẩn hết cả người. Y chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp đến nhường ấy. Cô gái nọ áng chừng mới tròn đôi tám, gương mặt đó, vóc người đó, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không quá chút nào. Mã Quốc Tài tự nhận mình không phải là người háo sắc, mà y cũng tin rằng anh hùng hảo hán chân chính không nên bị nữ sắc mê hoặc, cần phải học theo vĩ nhân muôn đời là Quan nhị gia, không yêu cả tài lẫn sắc mới đúng. Nhưng khi nhìn thấy người thiếu nữ trước mặt, y tức khắc hiểu ra chân lý “Nghìn chén không say bởi uống ít, gặp sắc không mê là do không thể chạm vào”. Y gần như quên hết tất thảy, cứ trố mắt ra nhìn mấy phút liền, hoàn toàn quên mất người phụ nữ trung niên đứng trước thiếu nữ đó. Một lúc sau, người phụ nữ trung niên khẽ ho một tiếng, y mới sực tỉnh, hết sức ngượng ngùng dẫn họ vào phòng ăn.

Nhưng khi ba người trong phòng, kể cả Mạnh Tiểu Lục cũng bị dung mạo của thiếu nữ thu hút, Mã Quốc Tài mới hiểu, không phải y không đủ định lực, mà mê cái đẹp là chuyện thường tình của con người, anh hùng từ xưa đã khó qua được ải mỹ nhân rồi.

Thiếu nữ kia bị mọi người nhìn lom lom đến đỏ mặt, lại càng toát lên vẻ thiên kiều bách mị, cô hành lễ vạn phúc kiểu xưa, rồi nói: “Bái kiến hai vị, bái kiến nhị ca.”

“Nhược Y?” Mạnh Tiểu Lục bấy giờ mới định thần lại, sau đó phá lên cười ha hả nói: “Năm đó đã xinh đẹp rồi, giờ mới hai năm trôi qua mà em đã lớn thế này, nhị ca cũng không dám nhận nữa.” Khen ngợi người ta xinh đẹp một cách thẳng thừng như thế, mặc dù hơi đường đột, song cũng vẫn quang minh lỗi lạc.

Người dẫn Lam Nhược Y đến không phải ai khác, mà chính là Các chủ Trần Lộ của Yến sào. Mọi người chào hỏi nhau, sau đó lần lượt ngồi xuống, cho bưng món ăn lên rồi đóng chặt phòng lại, Mã Quốc Đống đích thân đứng bên ngoài canh gác, tất cả mọi người trong nhà Mạnh Tiểu Lục đều phải ở trong phòng mình, không được phép ló mặt.

Trần Lộ mặc dù ngang hàng với Mạnh Tiểu Lục và Ôn Hoán Hải, nhưng người ta dẫu sao cũng là Các chủ Yến sào, đương nhiên có vai vế nhất, bà ta lên tiếng trước: “Tiểu Lục, cậu đến Thượng Hải lâu như vậy rồi mà cũng không biết đường đến thăm em gái, lại càng không biết đến gặp ta nói đôi ba câu chuyện, đáng phạt một chén đấy.”

“Đáng phạt, đáng phạt, Trần Các chủ thứ tội, em gái xin chớ trách.” Mạnh Tiểu Lục đứng dậy nâng chén uống cạn.

Trần Lộ lại hỏi: “Xem ra hôm nay không chỉ là để ôn chuyện cũ, cậu còn mời cả Khuyển phong đến rồi, không biết là có ý gì?”

Ôn Hoán Hải cũng gật đầu tỏ ý tán đồng, nhìn Mạnh Tiểu Lục với ánh mắt dò hỏi. Mạnh Tiểu Lục mỉm cười nói: “Trước mặt hai vị tiền bối đây, Tiểu Lục cũng không vòng vo nữa. Lần gặp mặt này, thực ra là vì muốn hợp tung liên hoành, nhằm hạn chế sự phát triển của Khuyết môn.”

“Ồ?” Trần Lộ cười nói: “Cậu đại diện cho Mã gia à? Theo tôi được biết, tuy rằng cậu là đệ tử của Mã đầu đời trước, nhưng lại chưa gia nhập Mã gia mà?”

“Quả đúng là tôi vì Mã gia, một ngày là người của Mã gia thì cả đời đều là người Mã gia.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Có điều, lần này tôi lại không đại diện cho Mã gia, thậm chí hai vị sư huynh ở Mã gia đều không biết. Các vị hẳn cũng đã biết, Mã gia giờ đây hai phái tương tranh, thực sự bị tổn hại khá nghiêm trọng.

“Lúc này dù Mã gia muốn trợ lực cũng không thể phân thân ra được, nhưng hợp tác với Yến sào và Phong môn làm tiêu hao thực lực của Khuyết môn ắt có lợi cho Mã gia, đây là điều mà tôi nên làm. Đã hợp tác thì tất phải chung sách lược, chung sức lực, nếu nhất thiết phải hỏi tôi đại diện cho ai, nắm trong tay lực lượng như thế nào, dựa vào cái gì mà đòi hợp tác thì tôi có thể nói là mình đang nắm trong tay một phần lực lượng của Thanh bang ở Thượng Hải, chính xác hơn là tôi đại diện cho bọn Hoàng Kim Vinh.”

Ôn Hoán Hải ngây người, hỏi: “Lục gia sao lại nhập bọn với đám người này rồi?”

“Chỉ là bạn bè mà thôi,” Tiểu Lục không giải thích quá nhiều, chỉ nhìn Ôn Hoán Hải và Trần Lộ nói: “Tôi thành tâm muốn hợp tác, hai vị thử suy nghĩ xem?”

Ôn Hoán Hải và Trần Lộ đều có tâm tư riêng, xung đột lợi ích giữa Yến sào và Khuyết môn tuy rằng không lớn, nhưng dù sao thì tổng bộ hai môn phái đều ở Thượng Hải, bên cạnh chỗ nằm của mình làm sao để kẻ khác ngủ ngáy pho pho được, nếu Khuyết môn tiếp tục phát triển, khó tránh khỏi sẽ uy hiếp đến lợi ích của Yến sào bọn họ.

Trần Lộ hiểu rõ rằng ưu thế của Yến sào chính là lợi dụng phụ nữ. Trong thời loạn này, phụ nữ chỉ là món hàng kèm theo, lúc người đàn ông đắc chí thì có thể đạt được hiệu quả bất ngờ, nhưng nếu người đàn ông bất đắc chí, hoặc dã tâm quá lớn đến nỗi người phụ nữ không thể điều khiển, hoặc giả người phụ nữ đó bị thất sủng, vậy thì không thể so bì với lợi ích thiết thực của vàng thật bạc thật được.

Con đường Khuyết môn đang đi là đúng đắn, vả lại họ dễ hành sự hơn nhóm người chỉ toàn phụ nữ như Yến sào rất nhiều. Khuyết môn phát triển ngày một thịnh vượng, nếu thật sự có một ngày bọn họ ngồi vững, thôn tính Phong môn hoặc Mã gia, chỉ sợ bước tiếp theo sẽ là ra tay với Yến sào. Những năm gần đây, Trần Lộ vẫn luôn hết sức đề phòng, đồng thời ngấm ngầm sắp đặt tai mắt trong ba môn phái khác, bản thân bà ta cũng có những cài cắm riêng.

Chỉ là, Yến sào càng âm thầm hành động, bề ngoài càng tỏ ra ẩn nhẫn lại càng dễ khiến ba môn phái còn lại nghi kỵ, chẳng bằng chính diện đối đầu với Khuyết môn, khiến những thế lực kia buông lỏng cảnh giác với mình còn hơn.

Đằng nào thì chuyện này cũng là do Mạnh Tiểu Lục dẫn đầu, thành công thì có thể làm Khuyết môn suy yếu, thất bại thì Khuyết môn cũng không đến nỗi trực tiếp kết thù với mình, huống hồ lại có thể kết giao với Mã gia và Thanh bang vừa có thế lực vừa có tiền tài ở bến Thượng Hải này, cớ gì không vui vẻ mà làm chứ? Vì vậy Trần Lộ lập tức nhận lời, tỏ ý sẵn lòng muốn nghe kế hoạch cụ thể.

Khuyển phong Ôn Hoán Hải lại trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Phong môn chúng ta và Khuyết môn xưa nay vẫn luôn bất hòa, Khuyết môn dã tâm lang sói, làm việc lại không coi trọng quy củ đạo nghĩa giang hồ, khác hẳn với ba môn phái chúng ta, chỉ riêng việc bất chấp tính mạng con người để đạt mục đích là đã trái ngược với giang hồ chính đạo rồi. Đối đầu với bọn chúng, không cần báo với Phong vương, ta cũng có thể làm chủ được, chỉ là ở đất Thượng Hải này, đệ tử Phong môn tuy đông đảo song cũng không so được với Yến sào và Khuyết môn, e rằng có rất nhiều chuyện, ta cũng lực bất tòng tâm, không giúp gì được.”

Mạnh Tiểu Lục chưa nói gì, Trần Lộ đã cười bảo: “Khuyển phong nói như vậy, rõ ràng là chỉ muốn được lợi mà không muốn bỏ công sức ra rồi? Vậy thì còn liên minh hợp tác gì nữa? Mọi người phải đối xử chân thành với nhau thì mới là thái độ hợp tác đúng đắn chứ.”

“Trần Các chủ nói phải, có điều bà cũng quá coi thường Phong môn rồi, đệ tử Phong môn há lại là loại người không bỏ công sức ra mà vẫn vơ lấy ích lợi vào mình ư?” Khuyển phong Ôn Hoán Hải không khỏi tức giận, hai người đều có tâm tư riêng, đều suy tính cho lợi ích của môn phái mình, đương nhiên sẽ có tranh chấp kiểu này.

Mạnh Tiểu Lục đưa tay ra ấn vào khoảng không, nói: “Hai vị, hai vị, tạm nghe tôi nói đã. Thượng Hải phát triển thần tốc, được gọi là đô thị lớn nhất Viễn Đông, trở thành mạch máu chính của nền kinh tế cả nước rồi, kẻ nào nắm được kinh tế Thượng Hải trong tay sẽ là kẻ cầm đầu thương nghiệp của cả nước.

“Khuyết môn chính là dựa vào mảnh đất buôn bán sầm uất này mới có thể phát triển mạnh mẽ như vậy. Nhưng trong nửa năm gần đây, hẳn là hai vị đã nghe nói đến chuyện bọn chúng nổ ra tranh chấp với các bang phái Thượng Hải vì việc buôn bán thuốc phiện. Đứng đầu là Đỗ Nguyệt Sênh, Hoàng Kim Vinh và Trương Tiêu Lâm, sau lưng còn có mấy nhân vật vai vế lớn trong Thanh bang chống lưng nữa, bọn họ tiến hành phản kích Khuyết môn, khiến Khuyết môn buộc lòng phải bị động phòng thủ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của bọn chúng.

“Giờ đây đôi bên đã rơi vào thế giằng co bế tắc, tiến không được mà thoái cũng không xong. Chỉ cần chúng ta ở giữa điều đình, một là có thể giành được chút lợi ích, hai lại có thể kiềm chế sự phát triển của Khuyết môn, khiến bọn chúng không thể giành lấy thị trường thuốc phiện.

“Quan trọng nhất là, hai phe không muốn tiếp tục đối đầu nữa, nhưng lại ngại mất thể diện và lợi ích, nên đều không muốn nhường bước trước. Cả hai đều đang mong có người đứng ra ngăn cuộc chiến này lại, song lại cũng ảo tưởng rằng kiên trì thêm một thời gian nữa là sẽ có thể đánh đổ đối phương.”

“Vì vậy cả hai đều sẽ nợ ân tình của chúng ta?” Lam Nhược Y nói.

Mạnh Tiểu Lục gật đầu khen ngợi: “Mấu chốt chính là ở đây, tôi chỉ có một thân một mình, tiếng nói không đủ sức nặng, cần Yến sào và Phong môn giúp tôi tạo thế. Có điều, để đề phòng ngộ nhỡ, vẫn cần chuẩn bị một số nhân thủ, kẻo Khuyết môn nhìn ra sơ hở mà đánh cho chúng ta trở tay không kịp, như thế thì lợi bất cập hại rồi.”

“Ta đồng ý.” Lần này, Khuyển phong cướp lời nói trước: “Ta thấy việc này cứ để Lục gia đi nói chuyện là xong, Lục gia là người trung nghĩa, nhất định sẽ không để Phong môn chúng ta thiệt thòi đâu.”

Trần Lộ cũng gật đầu: “Ta thấy vậy cũng được, ta tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Lục.”

“Vậy thì xin đa tạ hai vị, đều là người nhà cả, tôi xin phép cuồng vọng một phen vậy!”