← Quay lại trang sách

Chương 24 Hòa đàm thành công

Ba ngày sau, phòng riêng lớn của nhà hàng Tuần Trăng Mật trên phố Joffre được một phen ồn ào náo nhiệt. Dao nĩa bằng bạc đắt giá hết sức tinh tế đẹp đẽ, đèn chùm thủy tinh trên trần nhà sáng lấp lóa rực rỡ, của ngon vật lạ trên bàn ăn tỏa hương thơm nức, rượu vang trong ly thoang thoảng mùi hương êm dịu.

Mạnh Tiểu Lục, Đỗ Nguyệt Sênh, Ngô Khắc Dụng, Trần Lộ và Ôn Hoán Hải, chỉ có năm người ngồi quanh chiếc bàn dài, họ là đại diện cho các bên, những người khác đều chờ ở bên ngoài. Nhà hàng Tây tên Tuần Trăng Mật này hôm nay đã được bao trọn, và chính tại nơi này, sẽ quyết định thế cục của ngành kinh doanh thuốc phiện ở bến Thượng Hải.

Thuốc phiện còn được gọi là vàng đen, ai ai cũng biết kinh doanh thuốc phiện mỗi ngày có thể kiếm được cả đấu tiền, lợi nhuận cực lớn. Vì thứ này, đừng nói là giết người, đến cả ăn thịt người cũng có kẻ dám làm. Mà với tư cách là trung tâm thương nghiệp của Trung Quốc, Thượng Hải chính là nơi tập kết và phân tán thuốc phiện đi khắp nơi, đây cũng là nguyên nhân tại sao Khuyết môn lại không chùn bước, bất chấp tất cả phải nhúng tay vào.

Những người có mặt trên tiệc đều là kẻ thông minh nên Mạnh Tiểu Lục cũng nói thẳng, so với việc mọi người giết địch một nghìn tổn thất tám trăm thế này, chi bằng có tiền tất cả cùng kiếm, đây mới là đạo làm ăn chân chính. Vì vậy, Khuyết môn và các bang phái côn đồ của Thượng Hải đều nhượng bộ một phần, trừ đi cổ phần của các vị quyền quý, quan chức tham gia vào, Khuyết môn sẽ chiếm ba phần trăm lợi nhuận của việc kinh doanh thuốc phiện trên địa bàn Thượng Hải, và đảm bảo sẽ không nhúng tay vào ngành này, đồng thời tiến hành lót đường để tiêu thụ thuốc phiện ở các địa phương khác, nhưng sẽ theo tỷ lệ ăn chia khác.

Ở Thượng Hải kinh doanh thuốc phiện không thể chỉ có mấy người bọn Đỗ Nguyệt Sênh, mặc dù những năm gần đây bọn họ càng làm càng lớn, nhưng ngoài bọn họ ra, trong Tô giới Thượng Hải, còn có đến mười mấy người khác cũng buôn bán món này. Lần này, Đỗ Nguyệt Sênh chỉ thay tất cả mọi người đến đàm phán điều kiện. Khuyết môn lấy ba phần trăm thoạt nhìn thì tưởng rất ít, nhưng tính tổng lượng coi như là đã chiếm ba phần trăm của trên sáu mươi phần trăm thị trường nha phiến cả nước, đây tuyệt đối không phải một con số nhỏ.

Người làm việc lớn, xưa nay đều không để tâm đến lợi ích ngắn hạn, Khuyết môn đằng nào cũng không chen chân vào được, chẳng bằng dừng việc can qua với các bang phái, với thực lực Khuyết môn bọn họ, từ từ mưu tính, lôi kéo những kẻ yếu hơn rồi thừa cơ nuốt trọn, cuối cùng mới cạnh tranh cùng Thanh bang là sách lược đúng đắn nhất.

Thanh bang Thượng Hải không thuộc về bọn Đỗ Nguyệt Sênh, trên thực tế, ngay cả Hoàng Kim Vinh cũng không phải là người trong Thanh bang, vai vế của Đỗ Nguyệt Sênh trong đó cũng rất thấp.

Đại toàn Ngô Khắc Dụng của Khuyết môn lần này muốn tiến vào thị trường nha phiến, nhưng không biết đầu óc bị làm sao mà lại đi một nước cờ hết sức ngờ nghệch. Ông ta lung lạc mấy tay lão đại trong Thanh bang, đồng thời lợi dụng các bang phái mình đã thu phục được giúp mở ra cục diện, cuối cùng vọng tưởng rằng có thể từ đây chiếm được thị trường thuốc phiện ở Thượng Hải, dù không thành công, phải rút lại thì cũng chiếm được nửa cõi sơn hà.

Nói theo lời của Mã đầu quá cố Mã Như Long, Ngô Khắc Dụng mặc dù đáng ghét, nhưng lại là Đại toàn kiệt xuất nhất của Khuyết môn trong sáu thế hệ trở lại đây, cả về mưu lược, tầm nhìn, lẫn thủ đoạn tàn độc đều thuộc hạng nhất. Khi đó, Mã Lôi từng hỏi một câu rằng, người này có khuyết điểm gì không? Mã Như Long cười ha hả đáp: “Giống như lão phu đây, cuồng vọng tự đại, rất dễ coi thường đối thủ.”

Lần này Ngô Khắc Dụng đã coi nhẹ các bang phái ở bến Thượng Hải, nói chuẩn xác hơn là đã coi nhẹ Đỗ Nguyệt Sênh. Ông ta chỉ biết rằng có tiền có thể sai ma quỷ đẩy cối xay, bản thân mình có thể dùng tiền để thỏa mãn dục vọng, thay đổi mọi thứ, nhưng lại không ngờ rằng Thượng Hải phồn hoa này cũng có thể bóp méo được quy củ của bang phái và đạo nghĩa giang hồ.

Nếu là ở phương Bắc, lời nói của các bậc trưởng thượng hay long đầu trong Thanh bang còn có hiệu lực. Nhưng ở Thượng Hải, thường ngày nể mặt ngươi mấy phần chỉ là để giữ chút tiếng tăm, nếu thực sự có xung đột lợi ích thì chẳng phải nể nang gì nữa, huống hồ món thuốc phiện này lại có lợi ích khiến người ta phát điên phát cuồng lên như vậy.

Ngô Khắc Dụng càng không ngờ, thủ đoạn lung lạc lòng người của Đỗ Nguyệt Sênh lại cao cường đến vậy. Sau đợt tấn công mãnh liệt đầu tiên của Khuyết môn, y vẫn trụ vững được, khiến cho Khuyết môn đi sai nước cờ, tạm thời rơi vào thế bị động.

Trong khi ấy Đỗ Nguyệt Sênh đã nắm chắc thời cơ, lập tức phát động phản kích, tuy là như châu chấu đá xe, nhưng lại không hề chùn bước, hành vi liều mạng này căn bản không phải thứ mà kẻ làm ăn có thể hiểu được, cũng chính vì vậy nên y mới lập được uy tín sau này, rồi liên hợp mọi người lại trở thành đại biểu của các bang phái. Có thể nói, trong cuộc chiến này, bên thắng lớn nhất hẳn phải là Đỗ Nguyệt Sênh, từ đây địa vị của y trên giang hồ sẽ không ai bì được.

Ngô Khắc Dụng hiểu rõ phải nắm được sở trường của người khác mà dùng cho đúng chỗ, nhưng trong việc đối phó với kẻ địch, sơ sót của ông ta đã dẫn tới cục diện bế tắc sau đó cùng cuộc hòa đàm hôm nay. Điều này khiến ông ta hối hận khôn xiết, nhưng rút kinh nghiệm xương máu, ông ta đã lập tức thay đổi sách lược, chuyển sang triển khai một độc kế khác.

Nói tóm lại, hòa đàm thành công, mọi người đều vui vẻ, việc kinh doanh buôn bán thuốc phiện có thể tiến hành như thường, các bên đều được lợi, ai nấy hài lòng vừa ý. Phong môn và Yến sào ngoài nhận được món nợ ân tình của các bang phái và Khuyết môn, còn được Khuyết môn nhường cho địa bàn hai huyện thành để bày tỏ ý cảm tạ, đồng thời biếu mỗi nhà mười vạn đồng Đại dương tiền cảm ơn.

Mạnh Tiểu Lục thì nhận được mười lăm vạn đồng, gã nhìn xấp ngân phiếu toàn tờ một vạn, đếm đi đếm lại mấy lượt rồi mới hỏi: “Đại toàn, sao lại cho tôi thêm năm vạn thế?”

“Việc công nói xong rồi, còn gọi ta là Đại toàn sao?” Ngô Khắc Dụng nửa cười nửa không nhìn Mạnh Tiểu Lục.

Mạnh Tiểu Lục lập tức tỉnh ngộ, vội vàng chắp tay cúi người nói: “Bái kiến Bảo sư, bái kiến chú Ngô.”

“Vậy mới phải chứ, Bảo sư mặc dù không phải sư phụ, nhưng cũng là thầy, vả lại, Tiểu Lục còn là nghĩa đệ của Ngô Lập Thời, kẻ làm cha chú như ta cho cháu mình thêm năm vạn đồng Đại dương có đáng là gì đâu chứ.” Nói xong, Ngô Khắc Dụng phá lên cười ha hả.

Cửa phòng mở ra, bên ngoài đứng đầy người, năm người cầm tay nhau giơ cao tuyên bố hòa đàm thành công. Tất cả đều đồng thanh hoan hô, không ai muốn phải đánh nhau cả, giờ mọi người đều có thể yên tâm vui vẻ mà kiếm tiền tiếp rồi.

Ngô Khắc Dụng bật ngón tay đánh tách, ông chủ nhà hàng người Bạch Nga tên Ivanovic liền bước tới. Ngô Khắc Dụng nói: “Lấy rượu vang đỏ ngon nhất của các người ra đây, món ngon món lạ cứ mang hết lên, đêm nay chúng ta phải nâng ly chúc mừng.”

Cả bọn lại hoan hô vang dội một phen nữa, trong đám người này có cả một người quen cũ của Mạnh Tiểu Lục là Trương Mông Trình, cũng chính là kẻ từng xảy ra xung đột với Xâu Tiền. Y thấy Ivanovic thì không khỏi cười khổ, sớm biết đây là một tên Bạch Nga thì… chậc, cũng coi như y mạng lớn, lúc đó đã bị tên người Nga mà Mạnh Tiểu Lục mời đến dọa cho khiếp vía, bằng không khi ấy mà động thủ, cứ nhìn địa vị hiện tại của Mạnh Tiểu Lục, sợ rằng y chết như thế nào cũng không biết nữa.

Trương Mông Trình vừa nghĩ, vừa quệt mồ hôi lạnh túa ra trên cổ.

“Lục gia, ngài cũng keo kiệt quá đấy.” Ivanovic làm một biểu cảm khoa trương, bộ dạng trông không giống người Nga chút nào, mà ngược lại như một quý ông người Pháp vậy.

Mạnh Tiểu Lục cười bảo: “Người Trung Quốc có một câu cổ ngữ, đại ý rằng, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, vì vậy chúng ta một đồng một hào cũng phải tính cho thật rõ.”

Nhà hàng Tuần Trăng Mật này là do Mạnh Tiểu Lục và Ivanovic góp vốn mở, song bề ngoài thì y ra mặt đứng tên làm chủ. Ivanovic là một quý tộc Bạch Nga giảo hoạt, y đánh hơi thấy tình hình trong nước không ổn, liền liên hệ với một người bạn ở tận Thượng Hải xa xôi bắt đầu bán hết tài sản, trước khi xảy ra biến động đã chạy trốn khỏi nước Nga.

Có điều, không may cho Ivanovic, người bạn kia đã phản bội, bỏ đi mang theo một phần tài sản của y. Là một quý tộc không giàu có cho lắm, điều này hẳn là một đòn đả kích nặng nề đối với Ivanovic.

Số tiền còn lại chỉ đủ cho Ivan sống tạm qua ngày ở Thượng Hải. Ivan không giống những người Nga khác, không nghiện rượu, không bài bạc, vả lại chỉ cần kiếm được tiền thì việc gì y cũng sẵn sàng làm, đây chính là nguyên nhân y giúp Mạnh Tiểu Lục đi hù dọa kẻ khác.

Sinh kế chủ yếu của Ivan là một tiệm đánh bi a, tiêu phí không ít mà kiếm được lại chẳng bao nhiêu, sống dở chết dở. Có điều, may mà tiệm bi a này lại có địa thế tốt, nằm ngay trên đường Joffre, đây là chốn tập trung của các nhân sĩ thượng lưu trong xã hội, vì vậy cũng không đến nỗi lỗ vốn.

Tiểu Lục dọn đến ở đường Joffre không lâu, nhiều lần chạm mặt với Ivanovic, dẫu sao thì căn nhà này cũng là y giới thiệu cho gã, trong khoảng thời gian đó còn ăn cơm với nhau mấy lần, tuy không thân song hai bên cũng rất hợp chuyện. Mạnh Tiểu Lục kể mấy chuyện về tập quán phong tục của Trung Quốc, còn Ivan thì nói về những chuyện ly kỳ lý thú bên Nga.

Cách đây không lâu, Mạnh Tiểu Lục đang bận rộn với kế hoạch hợp tung liên hoành, Ivanovic đột nhiên tìm đến, hỏi gã có hứng thú làm ăn chung không. Mạnh Tiểu Lục lấy làm thú vị, thông thường đều là người Trung Quốc mở cửa hàng cửa hiệu, mời người Tây nhập cổ phần để thêm đảm bảo, từ lúc nào mà thế sự lại đảo ngược như vậy chứ.

Song nghĩ lại thấy cũng phải, Ivan là người Bạch Nga, một người ngoại quốc không có quốc gia. Nhưng dẫu vậy, rất nhiều quý tộc Nga vẫn không muốn qua lại với người Trung Quốc, kể cả sa sút vẫn giữ thái độ ngạo mạn kiêu căng, có điều, cứ nom bản tính xa hoa dâm dật của bọn họ, e rằng cũng chẳng kiêu căng được mấy chốc nữa.

Ivan không như vậy, y rất thẳng thắn thừa nhận mình đã điều tra về Mạnh Tiểu Lục, phát hiện gã là một người đáng tin cậy ở đất Thượng Hải này, y muốn làm ăn mà tiền trong tay không đủ, mong rằng có thể bắt tay với Mạnh Tiểu Lục. Trên đường Joffre có một khách sạn đang gặp khó khăn về tài chính, nhất thời không xoay xở được, muốn bán nhà hàng Tây ở tầng một đi, còn Ivan thì muốn mua lại.

Y đưa ra cho Mạnh Tiểu Lục ba đề nghị, một là mở một quán cà phê có phong cách. Giờ đây văn hóa cà phê đang dần dần trở nên phổ biến ở Thượng Hải, không còn là thứ dành riêng cho nhân sĩ thượng lưu nữa, rất nhiều người thuộc tầng lớp trung lưu và phần tử trí thức cũng bắt đầu bỏ tiền ra uống cà phê rồi. Hai là mở một nhà hàng Tây, chỉ cần bỏ công kinh doanh, với đầu óc của hai người, rồi dựa thêm vào khách sạn phía trên, cùng nhau phát triển, chắc chắn có thể làm ăn được. Thứ ba chính là mở một quán rượu, không phải loại chỉ đơn thuần là nơi uống rượu, mà còn có kèm theo phục vụ đặc biệt khác nữa, hiện giờ có rất nhiều người nước ngoài bắt đầu kinh doanh món này. Chỉ có điều, các cô gái làm việc ở đây không phải người Trung Quốc mà là người Tây, nói cho chính xác hơn thì những kỹ nữ Tây đó đều là người Bạch Nga, không có ngoại lệ.

Sau khi Bạch Nga bị đánh bại, quý tộc trong nước liên tiếp bị chặt đầu, những kẻ may mắn sống sót thì hầu hết đều chạy đến Trung Quốc. Thượng Hải, Thiên Tân là điểm đến tốt nhất của bọn họ, mặc dù thời tiết Thượng Hải khiến người Nga cảm thấy hết sức khó chịu, có điều, sự phồn hoa của nơi này, cùng với việc người Bạch Nga ít nhiều vẫn còn chút địa vị ở Công hội Tô giới, quân đội và Phòng Tuần bổ, nên phần lớn bọn họ vẫn lựa chọn Thượng Hải.

Quý tộc Bạch Nga mỗi ngày một sa sút, rất nhiều người hầu theo chủ nhân chạy tới đây không còn cơm ăn, mà phụ nữ ở đất khách quê người chỉ có thể làm duy nhất một việc này để mưu sinh. Nhưng rất nhanh sau đó, một số người trong bọn họ bắt đầu gặp lại vợ hoặc con gái của chủ nhân mình, những người phụ nữ này hoặc không có tiền, hoặc nợ nàn chồng chất, tóm lại là đều sa sút đến mức phải làm kỹ nữ.

Mạnh Tiểu Lục không cao thượng gì, gã cũng chỉ là một người bình thường, nếu thực sự bảo gã mở kỹ viện gã cũng có thể mở được, huống hồ trong đó toàn là người ngoại quốc? Có điều gã cảm thấy làm ăn như vậy chẳng vẻ vang gì, vả lại ngộ nhỡ có ngày gặp lại Diệp Lam, e rằng sẽ khuấy lên hồi ức không tốt đẹp trong cô. Vì vậy, gã liền phủ quyết đề nghị thứ ba của Ivan, lựa chọn đầu tư mở một nhà hàng Tây, dẫu cho làm vậy có mạo hiểm hơn.

Mấy hôm trước nghị hòa ở đây, bày yến tiệc linh đình, sơn trân hải vị món gì cũng tận tình đưa lên hết, Khuyết môn lại hào sảng thanh toán hóa đơn. Mọi người đều là nhân sĩ giang hồ, bình thường cũng chỉ vì hình thức bề ngoài nên mới học đòi theo người khác đi ăn cơm Tây, giờ thì thoải mái rồi, cả nhà hàng đều là người trong giang hồ, chẳng ai cười nhạo ai, vì vậy ai nấy đều nhao nhao ngoác miệng nhe răng, ăn uống thỏa thuê.

Đám người này uống lẫn cả rượu vang rượu mạnh, một hơi là cạn, chẳng khác nào uống rượu trắng vậy. Trên giang hồ coi trọng tửu lượng và đảm lượng, tửu lượng có thể luyện được, còn đảm lượng thì không thể thua, có rượu vào là ai đến mời cũng không chối từ. Đặc biệt là rượu vang và bia, vào miệng đều rất êm, uống như uống nước lã vậy. Đến lúc ngà ngà say, còn có người đứng cả lên ghế vung tay múa chân nữa.

Một bữa cơm này đã dọn sạch đống tồn kho của nhà hàng, tất nhiên là cả đống tiền đồng ngân phiếu cũng như nước chảy vào trong tài khoản của nhà hàng Tuần Trăng Mật. Ivan ngoài miệng thì càu nhàu, nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng sung sướng, quả thực y đã kiếm được không ít tiền, vả lại nhờ thành công của lần hòa đàm này, sau này nhà hàng nhất định sẽ nổi tiếng như cồn, trở thành lựa chọn đầu tiên của các nhân sĩ thượng lưu có bối cảnh bang phái. Xét cho cùng, phàm là con người đều có lòng theo đuổi trào lưu, ít nhất thì trong tương lai gần, y không cần phải lo lắng về việc làm ăn của nhà hàng này nữa rồi.