Chương 25 Đạo bất đồng bất tương vi mưu[26]
“Ha ha!” Ngô Lập Thời trông có vẻ mệt mỏi, bươn bả đi vào thư phòng, đúng lúc Ngô Khắc Dụng đang nói chuyện với Tô tiên sinh. Tô tiên sinh thấy vậy vội vàng cáo từ, Ngô Lập Thời chắp tay chào anh nuôi, nhìn y bước ra ngoài đồng thời khép cửa phòng lại.
Ngô Khắc Dụng chau mày lại nói: “Đại trượng phu dẫu cho núi Thái sập xuống trước mặt cũng không biến sắc, hoảng hốt cái gì!”
“Cha dạy rất phải.” Ngô Lập Thời tức thì ổn định lại tinh thần, đáp.
“Ừm, xem ra việc tiếp xúc với đám người Nga không ổn rồi phải không?”
Nửa năm trước, Ngô Khắc Dụng đã phái Ngô Lập Thời đi Lưỡng Quảng, chuẩn bị lôi kéo đám quân phiệt và cả Đảng Cách mạng bên đó. Không ngờ, Mã gia lại cao cờ hơn một nước, đã ra tay từ trước, bên đó từ thời Mã Như Long còn sống đã sắp xếp toàn là người của Mã gia, vì vậy Ngô Khắc Dụng mới nghĩ đến việc tiếp xúc với đám người Nga. Dẫu sao thì người Nga cũng bắt đầu nhúng tay vào sự việc bên này rồi. Nước Nga Xô tuy ở rất xa, nhưng vẫn lấy danh nghĩa hỗ trợ trang bị vật tư và cố vấn quân sự để can thiệp vào không ít sự việc.
Kế hoạch của Ngô Khắc Dụng đã bị thái độ cao ngạo của đám người Nga đập nát hoàn toàn, bọn họ chẳng buồn nhìn đến Ngô Lập Thời, nói rằng một đệ tử bang phái sao lại dám tiếp xúc với mình, làm gì có tư cách mà đòi đàm phán. Nếu không phải nể tình Ngô Lập Thời mang theo rất nhiều lễ vật và có người giới thiệu, bọn họ sớm đã đánh cho một trận đuổi đi rồi.
Nghe được tin tức này, Ngô Khắc Dụng nổi trận lôi đình, bản thân ông ta cũng thường làm ăn với người ngoại quốc, thậm chí có không ít cửa hiệu ở nước ngoài, quan điểm làm ăn của người nước ngoài mặc dù có chút khác biệt so với Trung Quốc, nhưng đôi bên đều giảo hoạt tinh khôn hệt như nhau. Vì nguyên do chính thể, quyền lực của thương nhân nước ngoài rất lớn, còn gắn liền với chính trị, có thể nói là chính trị và kinh thương liền thành một thể thống nhất. Ngay cả người Bạch Nga, ông ta cũng đã tiếp xúc khá nhiều, không hiểu sao cùng là người Nga mà đám Nga Xô này lại khó chịu rởm đời như thế nữa.
Ngô Khắc Dụng không khỏi phẫn nộ, ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bên phía người Nhật thì thế nào?”
“Bên đó thì mọi thứ đều thuận lợi,” Ngô Lập Thời thoáng ưu sầu, rụt rè hỏi: “Nhưng thưa cha, chúng ta giúp người Nhật chèn ép công xưởng của người Trung Quốc thế này, có phải là hơi…”
“Được rồi!” Ngô Khắc Dụng hừ giọng ngắt lời: “Đừng có ủy mị như đàn bà, năm xưa khi Khuyết môn độc lập, có ai coi chúng ta là người phe mình hay không? Con mà suy sụp thì còn ai coi con là người phe mình nữa chứ? Tứ đại môn phái đều bày mưu tính kế lẫn nhau, có bao giờ coi nhau là người cùng phe đâu hả? Thắng làm vua, thua làm giặc, đây là chân lý không đổi từ muôn đời nay, chỉ cần chúng ta đủ mạnh thì nói gì cũng đúng hết cả.”
“Khác nhau chứ cha, chúng ta là đấu đá nội bộ, còn đây là dân tộc…”
Ngô Lập Thời lại một lần nữa không nói được hết câu, Ngô Khắc Dụng đanh mặt lại nhiếc móc: “Nói thế tức là triều Thanh không có trung thần nữa hay sao? Đó chẳng phải cũng là dị tộc xâm lăng hay sao? Được rồi, ta không muốn tranh luận chủ đề này với con, con làm việc rất tốt, nhưng đừng có lần nào về cũng làm ta tức giận nữa, ra ngoài đi!”
“Vâng, thưa cha.” Ngô Lập Thời thở dài một tiếng, lui ra bên ngoài.
Ngô Khắc Dụng đột nhiên gọi giật con trai lại: “Phải rồi, Mạnh Tiểu Lục đến Thượng Hải rồi đấy, đi gặp thằng em kết nghĩa của con đi.”
“Tiểu Lục đến rồi ạ? Vậy thì phải tụ tập một phen mới được.”
“Phải nhớ điều gì nên nói, điều gì không nên nói đấy.”
Trong Cựu Lai Tiếu, Mạnh Tiểu Lục vừa tính toán sổ sách xong, đang nói chuyện với người bạn là Chu Tường Sinh. Gần đây, Chu Tường Sinh dốc sức phát triển công ty cho thuê xe của mình, làm việc rất hăng say mà kiếm được cũng không ít.
Giá thuê xe đại khái khoảng bốn năm đồng Đại dương một giờ đồng hồ, đã điều xe hơi đến đón thì hẳn cũng không thể ngồi xe kéo mà về được, hai chặng đi về có thể tiền phí không quá nhiều, chủ yếu là thời gian chờ khách tiêu tốn rất lớn.
Ăn chia thì hãng xe chiếm bảy phần, tài xế lấy ba phần, có tiền thưởng tài xế hưởng hết, phí dừng đỗ xe quy về cho hãng xe trả. Thoạt nhìn bề ngoài thì hãng xe chiếm phần lớn, nhưng cứ nhìn đám tài xế mà xem, bọn họ đều ăn mặc như người trong giới thượng lưu vậy. Ở Thượng Hải này, thế gọi là “được mã”. Người nào người nấy đều sạch sẽ gọn gàng, vừa hợp thời trang lại vừa hợp thời tiết, trên tay còn phải đeo một cái nhẫn vàng to tướng, ấy không phải là khoe khoang lấn át cả người thuê, mà là để cho người thuê không bị mất mặt. Nguyên bộ đồ nghề này đều do tài xế tự mình mua sắm, điều này chứng tỏ thu nhập của cánh tài xế rất khả quan, hãng xe ngày kiếm cả đống tiền là chuyện không cần phải nói cũng biết.
Chu Tường Sinh đi vay tiền để mở hãng cho thuê xe hơi, giờ đã sắp trả hết nợ, nhờ nỗ lực kinh doanh, hiện anh ta đã có sáu chiếc xe. Hồi mới mở hãng xe, Mạnh Tiểu Lục từng bỏ tiền ra hỗ trợ Chu Tường Sinh, Chu Tường Sinh cũng cho gã cổ phần. Giờ Mạnh Tiểu Lục lại rút vốn, vì kinh doanh hãng xe thì làm độc lập thỏa đáng hơn, Chu Tường Sinh cũng đang thanh lý và thu lại cổ quyền của những người khác nữa. Bạn bè với nhau không cần thiết phải chiếm hết cái lợi của người ta, huống hồ, bản thân Mạnh Tiểu Lục cũng đã kiếm được tiền rồi.
Chu Tường Sinh cảm động nói: “Tiểu Lục, thật không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa.”
“Anh em với nhau, ngày sau còn dài mà.”
“Nói hay lắm, ngày sau còn dài.” Bên ngoài có người hô lên một tiếng, nhân viên trong cửa tiệm ngượng ngùng nhìn Mạnh Tiểu Lục, hạ thấp giọng nói: “Lục gia, người này vừa tới liền xông thẳng vào đây, tôi không ngăn được.”
Mạnh Tiểu Lục vừa trông thấy người kia liền không khỏi bật cười, hóa ra là Ngô Lập Thời. Ngô Lập Thời là thiếu chủ Khuyết môn, muốn tìm Mạnh Tiểu Lục ở đất Thượng Hải này không phải chuyện khó khăn gì, vì vậy y liền tới thẳng đây luôn.
Tiểu Lục giới thiệu Chu Tường Sinh cho Ngô Lập Thời, cả ba đều là người trẻ tuổi, bèn kết bạn ra ngoài uống rượu, trong bữa tiệc, Chu Tường Sinh nói phải gọi mấy cô gái đến, có người đẹp bầu bạn nói cười mới vui. Vậy là ba người chia nhau gọi nhân viên phục vụ, thưởng cho mỗi người một đồng Đại dương, bảo đi tìm người phụ nữ mà mình quen biết.
Ngoài người Chu Tường Sinh tìm đến, Minh Nguyệt mà Mạnh Tiểu Lục muốn mời cùng với Giai Khuynh mà Ngô Lập Thời mời đều ở đường Tứ Mã, tên phục vụ chạy đi gọi một lượt lấy làm vui sướng lắm. Cái việc đi gọi các cô nàng đến này là hời nhất, thuộc vào loại béo bở trong các việc béo bở, mình chỉ cần chạy đi một chuyến là kiếm hẳn hai đồng Đại dương, thực sự hết sức dễ chịu.
Trong Hồi Mâu cư trên đường Tứ Mã, đứa hầu gái dâng lên một tờ ngân phiếu ba trăm đồng Đại dương. Dùng ngân phiếu mời người là quy củ nghề nghiệp, song cái giá này có thể nói là giá trên trời.
Hà Thư Khiết nhìn Giai Khuynh trước mặt, cười cười nói: “Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến ngay, chỉ riêng ngân phiếu mời đã ba trăm đồng Đại dương rồi, Khuyết môn quả thực rất hào phóng. À đúng rồi, nếu Ngô Lập Thời đã quay trở lại, nhiệm vụ mà Các chủ giao cho cô cứ theo kế hoạch mà làm đi.”
“Biết rồi.” Rõ ràng địa vị của Giai Khuynh cũng không thấp, nói chuyện với Hà Thư Khiết không kiêng dè gì: “Sau này chị đừng đến thẳng đây, cứ gặp nhau lúc dâng hương là ổn thỏa nhất. Tôi sẽ để ý đến Ngô Lập Thời, bảo Các chủ cứ yên tâm.”
Nói đoạn, Giai Khuynh soi gương, cô nàng đã trang điểm xong xuôi từ lâu, giặm thêm chút phấn rồi đi luôn, còn Hà Thư Khiết thì đợi cô nàng đi một lúc rồi mới rời khỏi. Lúc xuống cầu thang, cô ta liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín, thở dài u uất: “Ai da…”
“Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Liếc một cái khuynh thành, liếc cái nữa khuynh quốc. Đây chính là Giai Khuynh tiên sinh ở Hồi Mâu cư.” Ngô Lập Thời có vẻ hơi bẽn lẽn giới thiệu.
Nhìn bộ dạng của y, Mạnh Tiểu Lục đột nhiên nhớ ra Ngô Lập Thời từng nói với gã rằng y không thích đến kỹ viện tìm gái, còn nói y đã thích một cô gái, là nữ hiệu thư tại một thư ngụ ở Thượng Hải. Thì ra, người đó chính là cô nàng Giai Khuynh này, chậc, quả thực là một cô nàng khí chất cao nhã, dung mạo tuyệt luân.
Chu Tường Sinh lại nói: “Đây là cô Phùng Mạn Lệ. Tiểu Lục, sao không giới thiệu hồng nhan tri kỷ của anh đi nhỉ?”
“Anh Chu lại đùa rồi.” Mấy người đã tự giới thiệu, Minh Nguyệt đương nhiên là biết Chu Tường Sinh họ gì, lúc này bèn nói: “Đàn ông cần tự giới thiệu mình mới thể hiện được bản sắc nam nhi, phụ nữ chúng tôi sao có thể chịu kém được, cần gì phải người khác giới thiệu chứ. Tôi là Minh Nguyệt, ở Hàm Hương thư ngụ, chào mọi người.”
Nói đoạn, cô nàng chìa tay ra với Giai Khuynh: “Chị Giai Khuynh, nghe danh đã lâu.”
“Tôi cũng thường nghe người ta nhắc đến chị.”
“Đâu có, đâu có, so với tài sắc của chị Giai Khuynh, tôi chỉ như ánh sao so với vầng trăng sáng mà thôi.”
Hai cô gái đều cười, hoàn toàn không để ý đến cô gái tên Phùng Mạn Lệ kia. Sau đó, khi mọi người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, bình luận các sự việc, Phùng Mạn Lệ cũng chỉ thỉnh thoảng chen vào một hai câu, đa phần đều do Minh Nguyệt và Giai Khuynh dẫn dắt câu chuyện.
Về sau, Mạnh Tiểu Lục mới biết, Phùng Mạn Lệ là người ở trường tam đường tử, không giống hạng bán nghệ không bán thân như Minh Nguyệt và Giai Khuynh. Vì vậy, Chu Tường Sinh gọi Phùng Mạn Lệ đến là coi như hạ thấp thân phận của hai cô nàng kia, bản thân Phùng Mạn Lệ cũng biết rõ điều này, vì vậy mới cum cúp như thế. Dẫu sao thì trường tam đường tử cũng không thể so sánh với thư ngụ được, nữ nhân ở thư ngụ được gọi là tiên sinh, còn nữ nhân ở trường tam đường tử luôn luôn có tiết mục ngủ cùng khách làng chơi.
Chu Tường Sinh vừa mới phát tài, không hiểu biết nhiều đến thế, Mạnh Tiểu Lục và Ngô Lập Thời không thích lưu luyến chốn tường hoa ngõ liễu cũng không biết nhiều quy củ như vậy. Sau đó ba người có lần uống trà với nhau, Chu Tường Sinh nhắc đến sự vô tri thiếu hiểu biết của mình, Mạnh Tiểu Lục bình luận một câu rất xác đáng: “Đều là người cùng khổ cả, chẳng qua chỉ là thứ cảm giác cao quý hèn mọn mà thôi.”
Rất nhiều năm về sau, sau khi trải qua vô số mưa gió, hồi tưởng lại câu nói này, Chu Tường Sinh vẫn hết sức sùng bái Mạnh Tiểu Lục.
•§•
“Có chuyện gì à?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Hôm đó, vừa mới sáng sớm Ngô Lập Thời đã đến tìm Mạnh Tiểu Lục, từ sau khi y trở về Thượng Hải, cứ dăm ngày ba bữa lại tụ tập với Mạnh Tiểu Lục một lần, thỉnh thoảng còn gọi cả Lam Nhược Y, ba người kết bạn đi chơi bời, kể cũng khá tiêu dao thoải mái.
Ngô Lập Thời nhìn cả đám người trong nhà, nghĩ đến trạng thái lạnh lẽo quạnh quẽ ở nhà mình, không khỏi ngưỡng mộ: “Chỗ cậu vẫn thích hơn, nhiều hơi người.”
“Có thể dọn qua ở cùng mà.” Mạnh Tiểu Lục cười bảo: “Nhiều phòng lắm, chỉ sợ đại thiếu gia như anh ở không quen, ở đây chẳng có người hầu kẻ hạ gì cả, toàn là người nhà thôi, thoải mái lắm. À phải rồi, việc em nhờ anh làm đã làm được chưa?”
Ngô Lập Thời gật đầu: “Đang liên hệ với các mối bên nước ngoài, giá chú đưa ra thấp quá, vì vậy chủ yếu là dùng tài công, thủy thủ trên các thuyền vận chuyển hàng lậu thôi, chắc khoảng một tháng nữa là sắp xếp xong xuôi, chú nghĩ hàng chuyển về có thể bán được không?”
“Chắc là cũng hòm hòm, các học sinh phái tiến bộ đều nói ủng hộ hàng trong nước, nhưng dẫu sao thì giữa sản phẩm trong nước và hàng nhập khẩu cũng có sự chênh lệch. Cái đám bình luận viên cứ kêu gào ầm ĩ trên báo, đa phần đều đã từng đi nước ngoài cả đấy thôi. Ban ngày thì ra vẻ chính nhân quân tử đòi đánh hàng Tây ủng hộ hàng trong nước, đến tối lại vẫn cứ dùng đồ của người Tây. Không kiếm tiền của bọn họ thì còn kiếm của ai nữa?” Mạnh Tiểu Lục nói.
Ngô Lập Thời cười rằng: “Thuật lừa đảo không chỉ có thể dùng để lừa đảo, mà còn có thể đo lường lòng người, dùng vào việc buôn bán nữa, chẳng trách cha ta thường hay nói, chú đáng ra là người của Khuyết môn mới phải.”
“Thôi đừng, đạo bất đồng bất tương vi mưu.” Mạnh Tiểu Lục không e ngại, nói thẳng.
Ngô Lập Thời cũng cười cười, chẳng tỏ thái độ gì, y biết Mạnh Tiểu Lục rất coi thường Khuyết môn vì hành xử bất chấp thủ đoạn, bất chấp tính mạng con người. Có điều, hai huynh đệ nói chuyện cười đùa cũng không cần thiết phải băn khoăn nhiều như vậy.
Lúc này, Trần Quang đứng dậy, quẹt miệng nói: “Tôi no rồi, đi trước đây.”
“A Quang, ăn xong rồi hẵng đi chứ, A Quang!” Bà ngoại Trần Quang gọi, nhưng anh ta vẫn tập tễnh bỏ đi, từ khi chân bị tật, tính cách của Trần Quang thay đổi rất lớn, gã lưu manh từng một độ thích cười đùa cợt nhả đã biến mất, anh ta trở nên trầm lặng ít nói, thủ đoạn cũng độc ác hẳn lên. Giờ đây, ở bến Thượng Hải, anh ta đã trở thành nhân vật ghê gớm có tiếng trong giới rồi.
Mạnh Tiểu Lục nhìn theo bóng lưng Trần Quang, thở dài một tiếng, ngoảnh lại chợt thấy sắc mặt Ngô Lập Thời thay đổi, liền không kìm được hỏi: “Đại ca có chuyện à?”
“Ừ.”
“Đi, lên thư phòng nói chuyện.”
Hai người vào thư phòng, Mạnh Tiểu Lục pha một ấm trà, rồi nói: “Có chuyện gì?”
“Lúc nãy khi ăn cơm chú có nói là mấy ngày nữa sẽ về Bắc Kinh?” Ngô Lập Thời hỏi.
Mạnh Tiểu Lục gật đầu: “Vâng, đi cũng mấy năm rồi, giờ kiếm được kha khá tiền, không thể coi là vẻ vang dòng họ, song cũng nên trở về thăm nhà một chút. Trở về thắp nén hương, đốt ít giấy tiền vàng mã cho cha mẹ, rồi còn phải sửa sang lại mộ phần cho họ nữa. Sao đột nhiên anh hỏi chuyện này? Muốn đi cùng em à?”
“Anh phải đi Nhật Bản một chuyến, nhưng… Tiểu Lục này, anh là người của Khuyết môn, vốn dĩ không nên làm thế này, nhưng anh vẫn…” Ngô Lập Thời hiển nhiên chưa nghĩ ngợi kỹ càng, nói năng ấp a ấp úng.
Mạnh Tiểu Lục nhìn Ngô Lập Thời với ánh mắt hồ nghi, một lúc sau mới nói: “Khuyết môn với không Khuyết môn cái gì, trước mặt em anh chỉ là đại ca kết nghĩa thôi, có gì mau nói ra, do dự cái gì chứ.”
“Chú tiện thể đi một chuyến lên vùng Đông Bắc đi.”
“Đi làm gì?”
“Ngăn cản Khuyết môn làm chuyện ngu ngốc.” Ngô Lập Thời đột nhiên trở nên kiên định, mà việc y nói ra lại khiến Mạnh Tiểu Lục hết sức kinh ngạc.