Chương 26 Vốn dĩ vô duyên
Rời xa Bắc Kinh cũng được vài năm, trên đường ra ga tàu hỏa, Mạnh Tiểu Lục rờ rờ chiếc chìa khóa trên cổ, đó là hồi ức về nhà, đó là thời thơ ấu, cũng là nỗi đau của gã. Gã từng tự hứa với lòng rằng khi quay trở lại cũng là lúc mình đã tự tay kết liễu kẻ thù, giờ chỉ sợ phải nuốt lời rồi.
Lần này gã trở về Bắc Kinh có hai mục đích, một là muốn cùng Mã Vân và Mã Lôi bí mật gặp nhau ở Bắc Kinh để bàn bạc công chuyện. Thứ hai, chính là để thăm Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu, hai người bạn từ thuở nhỏ của gã đã bặt vô âm tín lâu lắm rồi, Tiểu Lục rất nhớ bọn họ. Nếu hai người anh em này sống không tốt, Mạnh Tiểu Lục sẽ dẫn họ cùng đến Thượng Hải, giả sử họ không muốn đi, gã cũng có thể xuất vốn cho bọn họ mở tiệm buôn bán ở Bắc Kinh.
Có điều việc lúc trước Ngô Lập Thời nói khiến gã cảm thấy áp lực nặng nề. Người anh kết nghĩa Ngô Lập Thời lúc này đang vùng vẫy trong khe hẹp, còn gã nhất định phải nhận lời với y, bởi vì đây là chuyện đúng đắn cần làm.
“Nghĩ gì thế?” Lâm Tố Tố hỏi.
Lần này cô đề nghị theo Mạnh Tiểu Lục cùng về nhà, mặc dù Tiểu Lục cảm thấy hơi bất tiện, nhưng nghĩ lại, có một cô gái đi theo sẽ đỡ bị người khác nghi ngờ, nên cũng đồng ý. Lâm Tố Tố không hiểu suy nghĩ này của Mạnh Tiểu Lục, nên vui vẻ suốt mấy ngày liền vì được đi theo.
Mạnh Tiểu Lục định thần lại, cười nói: “Không có gì, lần này dẫn mấy người đi chơi. Anh hai Mã, không cần anh phải hầu hạ, nhưng anh cũng đừng chuốc lấy phiền phức về cho tôi đấy nhé.”
“Tôi biết rồi, Lục gia, vẫn là anh tốt nhất, chịu dẫn tôi đi chơi. Không giống anh cả tôi, suốt ngày chỉ biết mắng mỏ.” Mã Quốc Lương cười hì hì nói. Vốn dĩ Mạnh Tiểu Lục định chỉ dẫn theo Mã Quốc Tài, nhưng Mã Quốc Lương ở nhà mãi phát chán, nằn nì đòi đi theo, Mạnh Tiểu Lục cũng đành nhận lời. Mã Quốc Đống thì ở lại Thượng Hải chủ trì đại cục, coi sóc việc làm ăn của các cửa tiệm.
Thứ tự lên tàu của mỗi nơi mỗi khác, ở Thượng Hải thì toa hạng nhất lên sau, xuống trước, làm như vậy là để tránh không phải chen chúc với khách ở toa phổ thông trên sân ga, tiện việc ra vào nhà ga, rồi cả gọi xe nữa. Nói tóm lại, không cần biết là trước hay sau, đều nhằm phục vụ cho người có tiền.
Toa hạng nhất có giường nằm và các khoang riêng, rất rộng rãi dễ chịu, tuy không hoa lệ được như toa riêng, nhưng cũng quá đủ rồi. Mạnh Tiểu Lục và Lâm Tố Tố một khoang, hai anh em nhà họ Mã một khoang.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tố Tố đi tàu giường nằm, hết nhìn chỗ này lại nhìn chỗ nọ, thứ gì cũng thấy mới mẻ, cô kéo Mạnh Tiểu Lục đi khắp nơi. Tàu hỏa kéo một hồi còi, trên sân ga cũng đã thổi còi, Mạnh Tiểu Lục giục: “Đi thôi, về khoang đã, tàu sắp chạy rồi, đừng để bị ngã đấy, lát nữa khi tàu chạy tôi lại đi dạo với cô.”
“Vâng.”
Hai người trở về khoang, Mạnh Tiểu Lục nhìn những hành khách đã xuống tàu bị thúc giục rời khỏi ga, không khỏi ngẩn người. Tàu hỏa ầm ầm khởi động, bất thình lình, Mạnh Tiểu Lục đớ người ra, thoáng thấy bóng lưng một người đàn bà trên sân ga trông rất quen thuộc, có phải là Diệp Lam không?
Chắc không phải, Tiểu Lục nhủ thầm, người đàn bà này trông nở nang hơn Diệp Lam, huống hồ bộ đồ vải thô kia khác hẳn với phong cách của Diệp Lam thuở trước. Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông, không phải Tiết Đông Bình, cũng không phải Trương Lập, lại càng không phải là Phó Thượng Vân, thoạt nhìn đã biết hai người này là vợ chồng. Quan trọng nhất, trong lòng cô ta còn ôm một đứa trẻ, đây làm sao có thể là Diệp Lam được?
Mạnh Tiểu Lục gượng cười lắc đầu, có lẽ vì nhớ nhung quá độ nên gã mới nhìn lầm. Đoàn tàu chầm chậm tăng tốc, Mạnh Tiểu Lục một lần nữa ngoảnh đầu nhìn qua ô cửa sổ, song lại có một bàn tay che mất tầm mắt gã: “Lục gia, anh nhìn gì vậy? Gọi anh mấy câu anh cũng không nghe thấy.”
Mạnh Tiểu Lục bấy giờ mới sực tỉnh, mỉm cười nói với Lâm Tố Tố: “Không có gì, chỉ nhìn lung tung thôi.”
Đúng vào khoảnh khắc Mạnh Tiểu Lục bị che mắt ấy, người đàn bà trên sân ga vô tình quay đầu lại liếc nhìn, cô cứ cảm giác có người đang nhìn mình, đây là sự cảnh giác được rèn luyện từ nhiều năm đi lại trên giang hồ. Có lẽ là người của Vinh môn chăng? Phải để ý mấy túi đồ hơn mới được.
Người đàn bà muốn khom người xuống nhấc túi lên, song bị người đàn ông ngăn lại. Người đàn ông đeo bao hành lý, trên người còn gánh vô số đồ đạc, song vẫn giằng lấy túi xách, nói: “Để anh, để anh, đừng làm ngã con chúng ta, em cẩn thận chút, đừng chen chúc, trong bụng còn một đứa nữa đấy.”
“Phải rồi, mình này, em nói Thượng Hải rốt cuộc là như thế nào nhỉ, ai cũng bảo Thượng Hải đâu đâu cũng là vàng, anh thật sự…” Người đàn ông bắt đầu huyên thuyên, tràn trề mong đợi với cuộc sống trong tương lai.
Diệp Lam vuốt lại mái tóc rối bời, không kìm được nụ cười hạnh phúc.
Có lẽ đúng là ý trời muốn trêu cợt con người, Mạnh Tiểu Lục và Diệp Lam cứ như thế lướt qua nhau. Nhưng dẫu cho không phải là lướt qua nhau thì gặp gỡ trong tình cảnh này, hai người cũng làm sao chịu đựng nổi chứ?
Diệp Lam giờ đã có thai hơn ba tháng, cái bụng đã hơi nhô lên thấy rõ. Đây là đứa con thứ hai của cô, cũng là đứa con đầu tiên của cô với người đàn ông tên Lâm Phúc Đồng này.
Chuyện này phải kể từ lúc Diệp Lam rời khỏi trấn Vạn Hợp, cô thấy Mạnh Tiểu Lục nằm ngủ vẫn lẩm bẩm nói mớ, không kìm được nỗi bi thương xé lòng mà quay người bỏ đi. Nhưng cô chưa ra khỏi trấn Vạn Hợp thì đã nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng như muốn nát cả lồng ngực của Mạnh Tiểu Lục, rõ ràng là gã đang gọi tên cô, Diệp Lam không dám ngoảnh đầu lại, hoảng hốt bỏ chạy.
Diệp Lam vốn xuất thân cùng khổ, từ khi còn rất nhỏ, cha cô đã chết, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, ngày tháng trôi qua rất cực khổ, thường xuyên ăn bữa nay không có bữa mai. Có một đêm, một người đàn ông nhảy tường vào nhà cô, bịt miệng cô quẳng vào phòng chứa củi, sau đó cô liền nghe thấy tiếng hét của mẹ. Bà chỉ hét lên được mấy tiếng, rồi dường như bị bịt miệng lại vậy.
Ngày hôm sau, mẹ cô mở cửa thả cô ra khỏi phòng chứa củi, mặt bà bị thương, hai mắt sưng húp, đỏ ửng. Về sau, đêm nào người đàn ông kia cũng đến, còn mẹ thì đã dặn cô trước, bảo cô tìm nơi mà trốn, hằng ngày mẹ sẽ đi tìm cô, xem Diệp Lam trốn giỏi hay mẹ tìm giỏi. Hồi đó Diệp Lam còn nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đây là một trò chơi giữa mình và mẹ, nhưng mẹ cô thì càng ngày càng thêm tiều tụy ốm o.
Về sau nữa, người đàn ông kia hình như đã quen mùi, cả ban ngày cũng nghênh ngang đến nhà, cuối cùng thậm chí còn vào ở nhà Diệp Lam luôn. Hắn ta đối xử với mẹ cô rất tệ bạc, hơi tí là đánh mắng, người mẹ vốn chỉ ủ rũ âu sầu của Diệp Lam bắt đầu rửa mặt bằng nước mắt. Rồi một hôm nọ, người đàn ông đó dẫn theo một người đàn ông tướng mạo xấu xa khác về nhà.
Cuộc sống như vậy cứ lặp đi lặp lại hết ngày này sang ngày khác, hết năm này đến năm khác, gần như ngày nào cũng có một vài gã đàn ông kỳ lạ đến, tiếng cười của bọn chúng đều đầy vẻ tà ác, cuối cùng, mẹ cô nhảy sông tự tử. Người đàn ông tự xưng là cha nuôi của cô ngày ngày đều ra ngoài uống rượu, uống say thì về đánh đập Diệp Lam, rồi đến một ngày, hắn cũng bò lên giường Diệp Lam. Sau đó, người đàn ông kia thua bạc, liền bán Diệp Lam đi.
Từ đấy, Diệp Lam đến Thượng Hải, cô không còn trinh trắng nữa, vì vậy ngay cả trường tam đường tử cũng không chịu nhận, đám buôn người hiển nhiên không biết chuyện này, bọn chúng không thể ngờ đứa bé gái còn nhỏ như vậy mà đã không còn thân con gái nữa. Nghề nào chuyên nghề ấy, tú bà liếc một cái là nhìn ra ngay, dĩ nhiên không chịu trả mức tiền mua khuê nữ để mua Diệp Lam về.
Bọn buôn người chửi bới một hồi rồi dẫn Diệp Lam đi, sau đó bọn chúng bán cô cho yêu nhị đường tử, đây chính là thời thiếu nữ bi thảm của Diệp Lam. Thế nhưng, khổ nạn vẫn còn chưa kết thúc, tú bà ở yêu nhị đường tử đặt biệt danh cho cô là Thanh Lan, tưởng rằng Diệp Lam sẽ chịu tiếp khách, nhưng không ngờ cô nương này tính tình cương liệt, mấy lần đã liều chết kháng cự. Mụ tú bà liền lấy roi da nhúng nước, đánh cho Diệp Lam chết đi sống lại, không muốn phục tùng thì cũng phải phục tùng.
Sau đó, mụ tú bà lừa một gã khách làng chơi ngu ngốc, nói Diệp Lam là gái trinh. Tú bà dĩ nhiên có mánh lới riêng để lừa gạt người khác, mà yêu nhị đường tử cũng không chú trọng thanh danh như trường tam đường tử và thư ngụ, kỹ viện kiểu này tốt hơn mấy nhà thổ hạng bét nhiều, nhưng dẫu sao cũng vẫn là chốn bán thân, vì vậy có thể lừa gạt kiếm được mớ nào thì hay mớ ấy. Diệp Lam bị trói lại, sau đó bị người khách làng chơi kia “phá” thân. Kiếm được món tiền này rồi, mụ tú bà cũng coi như yên tâm.
Nhưng mụ tú bà có nằm mơ cũng không thể ngờ, sau khi Diệp Lam phục tùng tiếp rất nhiều khách, bỗng dưng lại cắt của quý của một người khách rồi lén bỏ trốn. Nếu bình thường cô nương bỏ trốn, tú bà đã nhanh chóng tổ chức người đi bắt lại rồi, nhưng giờ khách bị thiến, người ta kiện tụng đến tận cửa, mụ ta nào còn rảnh rỗi mà đi tìm Diệp Lam. Cuối cùng, kỹ viện này bị đóng cửa, tú bà cũng không rõ tăm tích, thiết tưởng đến chết mụ ta vẫn hối hận vì đã mua “của nợ” như Diệp Lam về.
Trốn thoát được nhưng Diệp Lam cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, không có kế sinh nhai, chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả ngày. Cô tự biết dung nhan của mình không tệ, nếu cứ để vậy mà đi lại giang hồ thì chính là ra khỏi hang hùm lại chui vào ổ sói. Vì vậy, cô đã cắt tóc ngắn, bôi đen mặt, mặc quần áo rộng thùng thình, để người ta không nhìn ra được là nam hay nữ, rồi cứ thế ăn xin kiếm sống.
Không phải Diệp Lam chưa từng nghĩ đến cái chết, nhưng trên đời có người này người nọ, có người nói chết là chết luôn, có người thì lại muôn vàn trắc trở, khó khăn vô cùng. Diệp Lam chính là loại người thứ hai, đã nhiều lần cô muốn chết, nhưng không lần nào ra tay được. Trời không tuyệt đường người, trong một lần gặp nguy hiểm, cô đã gặp được ân nhân cứu mạng là bọn Tiết Đông Bình, từ đó gia nhập Phong môn. Chỉ vài năm sau, một cô nàng đùi trắng trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc model thời thượng đã trở thành trợ thủ đắc lực dưới trướng Hổ phong.
Sau đó thì cô gặp được Mạnh Tiểu Lục, thực ra, Diệp Lam vô cùng yêu thích Mạnh Tiểu Lục, chỉ là cô cảm thấy mình từng làm kỹ nữ, thân thể cũng không còn trong sạch nữa, sợ không xứng với Tiểu Lục. Về sau, Mạnh Tiểu Lục hăng hái phát triển, thậm chí còn bái Mã đầu làm sư phụ, cô lại càng tự ti hơn. Nhưng sự ân cần dịu dàng của Mạnh Tiểu Lục cũng như tình cảm quyến luyến của gã đối với cô khiến cô lấy làm an ủi trong lòng, trên đời này có thiếu nữ nào mà không tơ tưởng đến chuyện yêu đương đầu chứ? Cô từng ảo tưởng rằng phải chăng Mạnh Tiểu Lục sẽ không để ý đến quá khứ của mình, rằng phải chăng mình có thể có được một quãng đời hạnh phúc?
Thế nhưng, đại họa từ trên trời ập xuống một lần nữa khiến Diệp Lam từ bỏ hết thảy mơ tưởng hão huyền, cô đã đi rồi, cô cũng đã cười rồi. Ý trời trêu cợt người ta, có lẽ là ông trời già kia không muốn để cô và Mạnh Tiểu Lục ở bên nhau, có điều, được một người đàn ông như thế yêu mình, từng yêu mình, cô đã cảm thấy xứng đáng lắm rồi.
Sau khi rời khỏi trấn Vạn Hợp, Diệp Lam không quay về Phong môn mà lang thang giang hồ một phen, lúc này cô đã có thể độc lập đi lại trên giang hồ được rồi, với thuật lừa đảo của cô, tuyệt đối không thể bị đói được. Cô lừa gạt một ít tiền, rồi quay về chỗ bà già từng giúp đỡ mình kia, muốn để lại chút tiền bạc, nói lời cảm tạ với bà.
Bà già vẫn nhiệt tình hệt như hồi cứu được Diệp Lam bị làm nhục ở ven bờ sông, bà giữ cô lại mấy ngày, nói con trai mình đi làm thuê ngắn ngày bên ngoài, ở nhà chỉ có hai người, rất thoải mái. Lúc này, Diệp Lam phát hiện mình đã mất kinh, dẫu sao cô cũng từng sống trong kỹ viện, nghe quen tai nhìn quen mắt nên cũng hiểu được nhiều chuyện, bèn len lén đi kiếm một thầy lang kiểm tra, kết quả đúng thật là đã có thai.
Diệp Lam bần thần, không biết nên làm sao cho phải, muốn bỏ đi song lại cảm thấy dẫu sao đây cũng là một sinh mạng. Bà già nói, nếu không được thì cứ ở lại đây, họ là người cùng khổ, con trai Lâm Phúc Đồng của bà ta đã không còn trẻ nữa mà cũng không có vợ con gì. Nhà họ nghèo, có thể lấy được vợ đã là may mắn lắm rồi, tuyệt đối sẽ không chê bai Diệp Lam, mà bà cũng đảm bảo, Lâm Phúc Đồng sẽ coi con của Diệp Lam như con ruột của mình.
Bà Lâm là người tốt, Lâm Phúc Đồng cũng là người tốt, Diệp Lam đành cam chịu số phận. Lòng đã nguội lạnh, mọi ý niệm đều như tro tàn, cô không muốn lưu lạc giang hồ nữa, bèn nhận lời. Họ thành hôn được một năm, bà Lâm mắc bệnh qua đời, mà Lâm Phúc Đồng quả thực cũng yêu thương đứa trẻ suốt ngày gào khóc đòi ăn không biết cha là ai kia như con ruột của chính mình.
Không lâu trước đây, quê nhà xảy ra họa binh đao, không thể sống nổi nữa, đồng hương có người đang đi làm ở Thượng Hải, kể rằng Thượng Hải là chốn phồn hoa, Lâm Phúc Đồng nghe xong cũng muốn thử xông pha một phen. Lúc này, Diệp Lam lại có thai, nếu không đi kiếm việc làm thì cả nhà chỉ có chết đói, vì vậy Lâm Phúc Đồng liền gom góp gia sản, dẫn theo Diệp Lam đến Thượng Hải tìm cuộc sống mới.
Nhìn thế giới phồn hoa trước mắt, Diệp Lam không khỏi cảm khái vạn phần, thật không ngờ đi một vòng lớn, mình lại quay về nơi này.