← Quay lại trang sách

Chương 27 Bị tập kích lúc đêm khuya

“Chậc, mọi người nói xem con người ta cũng buồn cười thật nhỉ, đi một vòng lớn rồi lại quay trở về.” Mạnh Tiểu Lục nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái với hai anh em nhà họ Mã và Lâm Tố Tố. Lại chẳng phải thế hay sao? Lần này Mạnh Tiểu Lục trở về Bắc Kinh, chính là trở về điểm khởi đầu của tất cả mọi chuyện.

Bốn người ăn uống no say rồi ngồi trong khoang riêng trên tàu nói chuyện, sắc trời dần chuyển tối, hai anh em họ Mã thấy Lâm Tố Tố ngáp một cái, bèn nói: “Cũng không còn sớm nữa, hai anh em tôi về nghỉ ngơi đây, Lục gia, Tố Tố, hai người cũng nghỉ sớm đi nhé.”

Nói đoạn, Mã Quốc Lương còn nhìn sang phía Lâm Tố Tố nở một nụ cười gian xảo, tựa như muốn nói, trai đơn gái chiếc ở chung một khoang, đây là cơ hội nghìn năm khó gặp đấy. Lâm Tố Tố không khỏi đỏ mặt tía tai, cụp mắt xuống không nói năng gì.

Đèn trong khoang đã tắt, hai người chia ra nằm trên giường của mình, ngoài tiếng tàu chạy rầm rập và những đợt rung lắc khe khẽ, còn có cả tiếng thở bất an của hai người họ. Không phải Mạnh Tiểu Lục chưa từng nghĩ đến chuyện gã và Lâm Tố Tố mỗi người ngủ một khoang riêng, chỉ là chuyến đi này về sau chắc chắn sẽ bị người ta điều tra, hai người ngủ hai khoang không khỏi khiến người ta nghi ngờ, thêm vào đó, Lâm Tố Tố là một cô gái, ngủ một mình một khoang cũng không an toàn lắm, vì vậy mới thành tình thế như hiện tại.

Đột nhiên, Lâm Tố Tố ngồi dậy, Mạnh Tiểu Lục khép hờ mắt giả vờ ngủ, không để ý đến cô, nhưng tim thì đập thình thịch, toàn thân nóng bừng lên, cổ họng cũng thấy ngưa ngứa. Lâm Tố Tố bước đến gần gã, thời gian dường như dừng lại, Mạnh Tiểu Lục chỉ thấy hô hấp của mình cũng sắp ngừng lại luôn.

Lâm Tố Tố nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy Mạnh Tiểu Lục, thấp giọng nói: “Lục gia, nếu anh không chê em xuất thân thấp hèn, thì hãy thu nhận em đi.”

Nói đoạn, Lâm Tố Tố hôn gã, Mạnh Tiểu Lục không phải Liễu Hạ Huệ [27] mà cũng chẳng phải thái giám, gã là một thanh niên trẻ tuổi dạt dào tinh lực, kinh nghiệm, mưu trí gì thì vào thời khắc này cũng tiêu tan hết thảy. Trước nụ hôn nồng nhiệt của Lâm Tố Tố, lại ở riêng trong khoang tàu kín mít với nhau, Mạnh Tiểu Lục không thể kiềm chế nổi bản thân, cũng nồng nhiệt đáp lại.

Trong cuộc đấu tranh kịch liệt giữa lý trí và dục vọng, đương nhiên là dục vọng chiếm lợi thế về phản ứng của cơ thể, cũng may là trên người gã còn đắp chăn, trong khoang lại tắt đèn, nên cũng không quá nổi bật. Bấy lâu nay gã đã biết rõ tình cảm của Lâm Tố Tố dành cho mình, hai người sớm tối ở bên nhau, dù không phải tiếng sét ái tình thì lâu dần cũng nảy sinh tình cảm. Nếu như không có Diệp Lam, có lẽ Mạnh Tiểu Lục sẽ nghĩ đây là tình yêu, nhưng khi so sánh hai chuyện này với nhau, gã lại do dự, nếu như có một ngày Diệp Lam trở lại, vậy Lâm Tố Tố sẽ thế nào đây? Tiểu Lục vẫn chưa nghĩ kỹ.

“Tố Tố, đừng như vậy, tôi…” Mạnh Tiểu Lục khẽ đẩy Lâm Tố Tố ra.

Lâm Tố Tố lại càng ôm chặt hơn nữa: “Em mặc kệ, em chỉ cần theo anh, không cần danh phận, địa vị hay gì khác, em chỉ muốn trở thành người của anh thôi, em yêu anh.”

Hai người lại dính sát vào nhau, lửa gần củi khô, không thể kiềm chế nổi mình nữa.

Trong đại tạp viện ở Bắc Kinh, Mạnh Tiểu Lục cắm chìa khóa vào lỗ, nhẹ nhàng xoay tròn mà không mở ra được. Dưới tác động của mưa gió, ổ khóa đã hoen gỉ từ lâu, gã ngoảnh đầu lại cười gượng gạo với mấy người đứng sau, đeo lại chiếc chìa khóa lên cổ. Ông Lưu nói: “Hay là kiếm cho cậu cái búa đập tung nó ra luôn nhé.”

“Thôi bỏ đi ạ, cứ để vậy đi.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Chẳng qua là quay lại xem một chút thôi mà, Quốc Lương, Quốc Tài, phát thuốc cho mọi người đi.”

Hai ba cây thuốc lá được mang ra, chia cho các ông các chú trong đại tạp viện. Cả đám người quây lại một chỗ, nói chuyện rôm rả, chỉ là đã thêm vài phần tôn kính và khách sáo, dẫu sao thì nhìn cách ăn mặc nói năng, rồi nhìn người đi theo, giờ Tiểu Lục đã không như xưa nữa, hay nói cách khác, gã và đám hàng xóm cũ ở đại tạp viện đã không còn là cùng một loại người nữa rồi.

Mạnh Tiểu Lục nói chuyện với hàng xóm cũ một lúc, phát cho mỗi người một bao li xì lớn, nghe đủ những lời tâng bốc lấy lòng rồi rời đi. Mạnh Tiểu Lục đã bảo Mã Quốc Lương đến khách sạn Bắc Kinh lấy phòng, còn gã thì gọi thuê một chiếc ô tô, mua chút giấy tiền vàng mã và đồ lễ, đi thăm mộ cha mẹ.

Mộ ở Hương Sơn, nghe nói đây là đất báu phong thủy, khi đó Mã Vân đã bỏ ra khá nhiều tiền để xây mộ, còn thuê người coi sóc riêng nữa. Tiểu Lục đến nơi xem xét, quả nhiên được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có cỏ dại mà cũng rất sáng sủa. Đây là một khu mộ lớn, xung quanh toàn là mộ các nhà đại gia trong kinh thành, vì vậy có người chuyên nhận thầu coi sóc những ngôi mộ này.

Mạnh Tiểu Lục quỳ trước bia mộ, dùng khăn khô lau lớp bụi phủ trên bia, bày đồ lễ, sau đó nói với Lâm Tố Tố: “Tố Tố.”

Lâm Tố Tố cũng quỳ xuống bên cạnh, Mạnh Tiểu Lục nói: “Cha, mẹ, con trai đến thăm hai người đây. Đây là Tố Tố, con dâu của cha mẹ, hôm nay con về nhà, làm cha mẹ nở mày nở mặt rồi, không còn ai chê cười nhà họ Mạnh chúng ta nữa đâu.”

Đến giờ Lâm Tố Tố mới hiểu tại sao Mạnh Tiểu Lục xưa nay vốn luôn kín tiếng lại khoe khoang trước mặt hàng xóm cũ như thế, nỗi khổ của gã liệu có ai hiểu được chứ?

Tiểu Lục ở lại Bắc Kinh năm hôm, đi khắp nơi thăm thú bạn bè, cùng ông chủ cũ Vương Định Nhất uống rượu thỏa thuê một trận. Vương Định Nhất kể rất nhiều chuyện thú vị hồi Mạnh Tiểu Lục còn ở Bắc Kinh, khiến Lâm Tố Tố nghe mà che miệng cười trộm, cũng làm cho hai anh em nhà họ Mã trợn tròn mắt há hốc miệng, bọn họ không biết thì ra thời niên thiếu Mạnh Tiểu Lục lại tinh quái nghịch ngợm như thế.

Cả đám người uống rượu xong, bọn Mạnh Tiểu Lục trở về khách sạn Bắc Kinh. Gã cởi áo khoác ngoài, ôm lấy Lâm Tố Tố hôn hít.

Lâm Tố Tố đưa tay lên chặn bờ môi đang hôn tới của Mạnh Tiểu Lục, nói: “Miệng toàn mùi rượu không à.”

“Nói cứ như em không uống rượu ấy.”

“Ông chủ Vương còn nói hồi ấy anh chẳng biết uống rượu, hôm nay thì tửu lượng của anh đã át cả ông ấy rồi.”

“Thì đó, tửu lượng này cũng giống như đảm lượng vậy, toàn là nhờ rèn luyện mà ra. Giờ anh còn đỡ rồi đấy, hồi trước khi quen biết em, có đợt anh uống rượu cả ngày, thế mới gọi là mê rượu như mạng. Có điều, anh nhớ hồi nhỏ cũng lén uống rượu với hai thằng bạn kia, mua hai đồng tiền khoai lang nướng làm thức nhắm, ba đứa say bí tỉ không biết trời trăng gì nữa.” Mạnh Tiểu Lục nhớ đến Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu, bất giác bật cười.

Lâm Tố Tố hỏi: “Anh nói hai bọn họ đi đâu rồi nhỉ?”

“Anh cũng không biết.”

Kỳ thực, ngay hôm đầu tiên trở về nhà, Mạnh Tiểu Lục đã đi tìm Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử, chỉ là cả hai gia đình đều đã vườn không nhà trống. Mạnh Tiểu Lục hỏi thăm hàng xóm ở xung quanh, nghe nói Tạ Đại Đầu từ hồi đi Đông Bắc đến giờ vẫn chưa trở về, nhưng thường xuyên gửi tiền về cho nhà, chắc là sống cũng không đến nỗi tệ.

Chỉ có một điều khiến Mạnh Tiểu Lục thấy bất an, đó là vào một ngày nọ, nhà họ Tạ đột nhiên biến mất. Có hàng xóm cũ chạm mặt cha Tạ Đại Đầu, thấy ông ta đang vội vội vàng vàng, chỉ khách sáo rút điếu thuốc ra mời, bên cạnh có hai gã thanh niên cao to giúp gánh đồ đạc, trông như sắp đi xa vậy.

Nếu Tạ Đại Đầu làm ăn ngon nghẻ, không thể nói là khua chiêng gõ trống gì, nhưng cũng nên quang minh chính đại bày mấy bàn tiệc, cáo biệt bà con lối xóm rồi mới đưa cha mẹ đi an hưởng cuộc sống tử tế hơn, sao lại âm thầm lặng lẽ ra đi như vậy. Có vẻ không ổn cho lắm, lẽ nào còn có ẩn tình gì khác? Tiểu Lục quyết định sau khi đến Phụng Thiên phải đi điều tra cho kỹ một phen.

Phùng Ma Tử thì đã trở về, nhưng cha gã là Phùng Lực mê rượu lại còn mê cờ bạc, ngày nào cũng u u mê mê, Phùng Ma Tử đành phải liều mạng kiếm tiền lo cho gia đình. Khoảng hai tháng trước, Phùng Lực say rượu trượt chân ngã xuống nước chết đuối, có người giúp Phùng Ma Tử lo liệu tang ma, qua bảy ngày, Phùng Ma Tử liền dẫn cả nhà bỏ đi. Trước khi đi, còn nhờ hàng xóm chuyển lời, bảo nếu hai anh trai gã quay lại thì bảo họ đến Thượng Hải tìm Mạnh Tiểu Lục, còn để lại cả địa chỉ Mạnh Tiểu Lục cho gã.

Nói thế, hẳn là Phùng Ma Tử đã đến Thượng Hải nương nhờ mình rồi, nhưng Mạnh Tiểu Lục không hề gặp gã. Vậy Phùng Ma Tử rốt cuộc đã đi đâu? Đầu óc Mạnh Tiểu Lục rối bung, nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi.

Giờ có người đẹp ở bên, gã bèn không nghĩ đến những chuyện phiền lòng ấy nữa. Mạnh Tiểu Lục bế xốc Lâm Tố Tố lên, Lâm Tố Tố khẽ rên lên một tiếng nũng nịu, hai người băng qua phòng khách bên ngoài, đi vào trong phòng ngủ. Lâm Tố Tố thẹn thùng vùi đầu vào vai Mạnh Tiểu Lục, khi mọi thứ đang diễn tiến theo lẽ thường, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Mạnh Tiểu Lục hơi nhíu mày, cũng chẳng buồn để ý, đang định tiếp tục thì tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, hết sức kiên trì.

Mạnh Tiểu Lục bị quấy rầy, bèn buông Lâm Tố Tố, rảo bước đi nhanh ra, bực bội mở cửa hỏi: “Ai đấy?”

Bên ngoài có hai nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn, trên xe có một số đồ ăn, một kẻ nói: “Đồ ăn ngài gọi đây ạ.”

“Tôi không…” Mạnh Tiểu Lục chưa nói dứt lời đã bị một người bịt chặt miệng đẩy vào trong phòng.

Người kia đẩy xe đồ ăn vào, đang định đóng cửa thì cánh cửa lại bị một người khác dùng chân chặn lại, kế đó một luồng sức mạnh to lớn ập đến, Mã Quốc Tài xông vào. Người đàn ông đẩy xe đồ ăn không kịp đề phòng, bị cánh cửa đụng văng ra, lùi hai bước, trụ vững rồi lao ngược lại tấn công, còn Mã Quốc Tài thì lăn một vòng dưới đất, không dừng lại giây nào, bổ thẳng vào người đàn ông bịt miệng Mạnh Tiểu Lục đang ngoảnh đầu lại nhìn.

Mã Quốc Tài vung tay làm dao chém tới, người đàn ông xoay người giơ cánh tay trái lên đỡ, tay phải vận sức đẩy Mạnh Tiểu Lục ra, Mạnh Tiểu Lục loạng choạng lùi về phía sau. Người đàn ông cậy thân hình cao lớn, nắm đấm tay phải từ bên dưới cánh tay trái móc ra đấm thẳng vào eo Mã Quốc Tài, gồm thâu cả tấn công phòng thủ, hẳn là một tay cao thủ.

Mã Quốc Tài cũng không phải hạng tầm thường, tay phải biến chưởng thành trảo, tóm lấy cánh tay trái người kia, tay trái vươn ra đón lấy nắm đấm, chụp vào cổ tay đối phương, chiêu nào chiêu nấy hết sức chuẩn xác. Y đột ngột mượn lực bật lộn nhào một cái, nhảy lên phía trên đỉnh đầu người đàn ông cao lớn nọ. Độ cao của trần nhà có hạn, mà cả người kia lẫn Mã Quốc Tài đều là dạng cao to, Mã Quốc Tài thoắt cái đã nhảy lên đến sát trần nhà.

Hai chân đạp vào trần nhà, cả người lộn ngược, thân thể Mã Quốc Tài như thể cố định giữa không trung trong một khoảnh khắc, hai tay nhắm vào huyệt thái dương của người đàn ông kia theo thế Song phong quán nhĩ. Phản ứng của người đàn ông cũng cực nhanh, lật tay đón đỡ, Mã Quốc Tài lại đổi nắm đấm thành móc trảo, một tay tóm lấy cổ tay đối phương, nhưng tay kia thì lại tính sai, bị đối phương giữ lấy.

Mã Quốc Tài đạp mạnh chân, mượn lực cùng với đà rơi xuống toan vật ngã người đàn ông cao lớn kia. Người trong nghề vừa ra tay đã biết phân lượng nhau ngay, Mã Quốc Tài khi nãy nghe thấy có người gõ cửa phòng Mạnh Tiểu Lục ở sát vách bèn ra ngoài xem xét, lập tức phát hiện hai người đi vào phòng. Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng rõ ràng là loại biết võ công, chỉ thoáng nhìn bước chân thôi cũng nhận ra được, lại không nghe thấy Mạnh Tiểu Lục trong phòng có động tĩnh gì, y lập tức quyết đoán giơ chân chặn cửa lại.

Mã Quốc Lương vốn bất đắc dĩ bị em trai gọi dậy xem, kết quả trông thấy có đánh nhau cũng không lề mề nữa mà xông thẳng vào phòng, dùng vai huých tách hai người đang vật lộn ra.

Mã Quốc Tài vừa giao thủ với người đàn ông cao lớn kia một chiêu liền phát hiện người này là một cao thủ, hơn nữa còn khỏe hơn y nhiều. Trong ba anh em nhà họ Mã, Mã Quốc Tài sức yếu nhất, không phải do y luyện công không khắc khổ, mà do điều kiện sức khỏe tạo nên. Vì vậy, Mã Quốc Tài mới càng thêm cần cù khổ luyện, chiêu thức cũng càng chuẩn xác tinh ranh, nhằm mục đích đánh bất ngờ, khiến đối phương không kịp đề phòng.

Người đàn ông cao lớn kia rất khỏe, khó mà thắng được, chỉ có thể khéo léo tấn công. Mã Quốc Tài nắm bắt cơ hội, mặc kệ cơn đau do cổ tay bị tóm trúng, lộn người xuống, sắp quật ngã đối phương. Chỉ cần kẻ này ngã xuống, Mã Quốc Tài sẽ có thể lợi dụng sự linh hoạt của bản thân, chắc chắn hạ gục được hắn ta. Nhưng y nằm mơ cũng không ngờ, kẻ này kinh nghiệm cực kỳ phong phú, khả năng dò đoán lòng người cũng không phải tầm thường, ngay từ đầu đã để dành không dùng hết sức lực. Lúc này, không ngờ y lại mạnh mẽ xuống tấn, sau đó thình lình quật ngược người Mã Quốc Tài lại, đây mới là sức mạnh thực sự của y.

Mã Quốc Tài bị đối phương quật mạnh một cái, đập lưng xuống đất, người đàn ông cao lớn dùng đầu gối đè lên ngực y, nhưng không thực hiện động tác tiếp theo.

Lại nói đến Mã Quốc Lương ở bên này, sau khi Mã Quốc Tài lộn nhào tránh khỏi người đẩy xe đồ ăn, Mã Quốc Lương tung một cú song phi đá vào tên đó, người này động tác rất linh hoạt, vốn dĩ có thể lách người tránh đi, nhưng Mã Quốc Lương không thể ngờ đối phương lại lắc người xông lên, tóm lấy hai chân y, sau đó nghiêng người kéo xuống dưới.

Gần một năm nay Mã Quốc Lương lơ là khổ luyện, nhưng dẫu sao cũng luyện Đồng tử công từ nhỏ, vẫn còn căn bản, sau khi bị kéo nằm xuống liền nhanh nhẹn đỡ lấy cú đấm táng xuống của đối thủ, hai chân đá ngược lên, khiến người đàn ông kia bị ép phải phòng thủ. Nhưng người nọ lại một lần nữa khiến y bất ngờ, hiển nhiên đối thủ không được cường tráng như Mã Quốc Lương, mà cũng dễ thấy cú đá này sẽ khiến hắn trúng đòn khá nặng, nhưng hắn không những không tránh né, ngược lại còn dùng lưng đón đỡ, vung nắm đấm lên tấn công dồn dập, đối quyền với Mã Quốc Lương nằm dưới đất. Người đàn ông nọ dường như không biết đau đớn là gì, một mực muốn liều mạng ngọc đá cùng nát, chỉ tấn công không phòng thủ, ép cho Mã Quốc Lương không trở mình được.

Mã Quốc Lương cũng bất chấp, chỉ bảo vệ những chỗ yếu hại, mặc cho đối phương đánh đấm, cong người lên dùng đầu gối thúc vào lưng hắn ta. Hai người cứ lấy cứng chọi cứng như vậy, người đàn ông kia đột nhiên phát hiện Mã Quốc Lương có sơ hở, bèn tung ra một đấm vào thắt lưng y, Mã Quốc Lương đau đớn trượt tay, người đàn ông nọ liền lộn nhào tại chỗ nhảy bật lên, dùng cùi chỏ thụi xuống đầu y.

Đây là sát chiêu, quyết dồn Mã Quốc Lương vào chỗ chết. Trước tình thế cấp bách, Mã Quốc Lương vận lực vào eo, tránh được một đòn này. Y cảm nhận được sự uy hiếp đến tính mạng, vào những lúc thế này, con người chỉ có hai loại phản ứng, hoặc là kích phát tiềm năng hoặc là ôm đầu trốn chui trốn nhủi. Mã Quốc Lương tuy lông bông, song cũng là hạng kiên cường can đảm. Y không trốn chạy mà đột ngột bật người dậy, sải rộng bước chân, vận sức ôm ngang hông đối phương, gầm lớn một tiếng, hai chân phát lực, lôi theo người đàn ông kia lao vào tường.

Lưng đập mạnh vào tường đau điếng, lại thêm bị đầu vai Mã Quốc Lương húc vào, khiến người đàn ông nọ cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị húc văng ra đến nơi. Nhưng Mã Quốc Lương không còn sát chiêu tiếp theo nữa, chút ưu thế mà cú lao này mang đến cũng đã dùng hết. Cao thủ đối đầu chỉ trong tích tắc, cơ hội như thế này mà không nắm bắt được, thì sẽ thất bại hoàn toàn.

Có lẽ Mã Quốc Lương bị chiêu số chỉ tấn công không phòng thủ của người đàn ông làm cho hồ đồ, cũng có lẽ bởi lửa giận ngút trời khiến y muốn liều mạng đánh đến mức ngươi chết ta sống, y chỉ biết dùng sức trâu quăng quật đối phương, toan quật người nọ vào tường lần nữa. Ấy đâu phải là cao thủ đối đầu, hoàn toàn là hai gã lỗ mãng nhà quê đang đánh lộn mà thôi.

Khóe miệng người đàn ông kia nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, hai chân xuống tấn khiến Mã Quốc Lương không xông tới được. Ngay sau đó, hắn ta dùng hai cùi chỏ thúc mạnh vào lưng Mã Quốc Lương, hai tay biến hóa nhanh như điện chớp kéo lấy thắt lưng y, nâng đầu gối thụi lên, trúng ngay vào chỗ eo hông bị thương khi nãy của y. Mã Quốc Lương lập tức bị đánh gục xuống đất, y gầm lên giận dữ, còn định tái chiến, nhưng đã bị người đàn ông gí súng vào đỉnh đầu.

Tựa như đã hẹn trước, cả hai trận chiến đều kết thúc gần như đồng thời.

“Dừng tay!” Mạnh Tiểu Lục đột nhiên kêu lên một tiếng, cũng không giúp đỡ hay ngăn cản gì, mà nhanh tay đóng sập cửa lại.

Cuộc đấu này kể ra thì hết sức đặc sắc, song trên thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt, gây ra tiếng động không nhỏ, nhưng nhanh chóng lắng xuống nên cũng không khiến người khác chú ý, dẫu sao thì khách sạn Bắc Kinh này cách âm tương đối tốt. Lâm Tố Tố nghe thấy tiếng động bước ra, đứng ở cửa trông thấy cảnh tượng trong phòng thì đờ hết cả người, ngẩn ngơ đứng đó không biết làm sao cho phải.

Mạnh Tiểu Lục lo Lâm Tố Tố bị hoảng sợ, vội vàng bước đến ôm lấy cô nói: “Đừng sợ, đừng sợ, anh quen biết bọn họ.”

Kế đó, gã ngoảnh đầu lại bảo hai người kia: “Hai người có bệnh à, vừa nãy tôi sợ suýt chết đấy, mau thả người ra, hai người này là người của tôi.”

Hai “nhân viên phục vụ” phá lên cười ha ha, gương mặt có vẻ rất quen thuộc.