← Quay lại trang sách

Chương 28 Suy luận

Nguồn gốc thuật thay đổi dung mạo có thể truy nguyên đến cuối thời Thương, đầu thời Chu, vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, thuật dịch dung đã đạt đến đỉnh cao. Đến giờ mặc dù đã gần như thất truyền, nhưng trên giang hồ vẫn còn phép cải trang giả dạng, cũng chính là thay đổi những đặc điểm nổi bật trên gương mặt và trang phục nhằm che mắt kẻ khác.

Mạnh Tiểu Lục đã nhiều lần sử dụng phương pháp này, nhưng giả trang chẳng qua chỉ là bước sơ khởi của thuật dịch dung mà thôi, thuật dịch dung chân chính thậm chí còn có thể mô phỏng một người khác. Nếu muốn giống hệt thì e là khó hơn lên trời, nhưng mô phỏng bảy tám phần đã thừa đủ để lừa gạt những người không mấy thân thiết với nhân vật kia rồi.

Nắm bắt được đặc điểm tướng mạo của người bị mô phỏng, rồi thay đổi tướng mạo là mấu chốt nhất, ngoài ra còn yêu cầu thay đổi cả về trang phục, giọng nói, khẩu âm, thậm chí là cả ngoại hình. Ngón nghề này là sở trường của Phong môn, trước đây Mã Vân từng kể, Long phong của Phong môn rất tinh thông, thường đóng giả làm quan chức cấp cao đi lừa gạt, trăm lần thắng lợi cả trăm, có thể thấy thuật này của y cao cường tới mức nào.

Hai người mới đến này không phải người của Phong môn, mà là Mã Vân và Mã Lôi, hai bọn họ chỉ cần che giấu tướng mạo vốn có, chứ không cần đóng giả người khác, nên không khó mấy. Mã Vân giở trò này không phải chỉ một hai lần, Mạnh Tiểu Lục hiển nhiên cũng đã từng thấy, thoạt trông vóc người gã đã nhận ra Mã Vân, mới đầu còn chưa dám xác định, đến khi Mã Vân ngước mắt lên nhìn gã, gã mới hoàn toàn chắc chắn.

Bất kể người ta ăn mặc kiểu gì, đôi mắt cũng không thể nào gạt được người. Mã Vân định cùng Mã Lôi đến tìm mình, vậy thì người còn lại không cần phải nói cũng biết chắc là Mã Lôi rồi. Quả tim treo lơ lửng của Tiểu Lục rốt cuộc cũng rớt xuống, nếu không phải Mã Lôi khá coi trọng tôn ti vai vế, gã sớm đã ngoác miệng ra chửi rồi.

“Hai huynh đệ này của chú thân thủ cũng khá lắm.” Mã Vân khen ngợi: “Lúc trước đã muốn thử bọn họ rồi, hôm nay xem ra tính cảnh giác và bản lĩnh đều không tệ chút nào.”

Mã Quốc Lương cảm thấy mình thua rồi còn bị nói là thân thủ khá, rõ ràng là đối phương đang chê cười, liền “hừ” một tiếng xoay người bỏ về phòng ngủ tiếp. Vừa nãy y bị Mã Lôi đánh cho không nhẹ, cả người đau nhức song vẫn cố làm ra vẻ không sao, ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà đi.

Mã Quốc Tài làm mặt lạnh lùng nói: “Cảm ơn ông anh đã khen ngợi, Lục gia, có còn dặn dò gì nữa không?”

“Anh dẫn Tố Tố qua bên đó, tôi có chuyện cần bàn.” Mạnh Tiểu Lục nói.

Đợi Mã Quốc Lương, Mã Quốc Tài, Lâm Tô Tố đều đi khỏi, Mạnh Tiểu Lục mới nói: “Hai vị sư huynh sau này bớt bớt giở mấy chiêu bất ngờ này ra đi nhé, nếu tôi mà sợ quá ngất lăn ra đấy hóa ra các anh uổng công à, nào phải các anh không biết thằng em này nhát gan đâu chứ.”

“Chịu thôi, Bắc Kinh tai vách mạch dừng, chúng ta phải che giấu hành tung mới tránh được đám phản đồ Mã gia và thám tử của Khuyết môn theo dõi.” Mã Lôi nói: “Ai biết được gõ cửa mãi mà chú cũng không chịu mở, lại còn làm kinh động cả hai người ở sát vách, vừa rồi gây ra ầm ĩ, suýt chút nữa là lộ đấy.”

Mã Vân cười cười nói: “Không thấy trong phòng có người đẹp à? Hì hì, Tiểu Lục, chú rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.”

Mạnh Tiểu Lục xấu hổ đỏ cả mặt, gãi đầu không biết nên nói sao cho phải. Mã Vân lại vỗ vai gã bảo: “Có gì phải ngại đâu chứ, đối xử với người ta cho tốt vào, đợi khi mọi việc đều xong xuôi thì rời xa giang hồ, chuyên tâm lo việc làm ăn đi. Giờ trên dưới Mã gia đều khâm phục chú, bảo rằng người đi ra từ Mã gia không có ai kém cỏi cả, chú làm ăn giỏi như vậy, lại tự mình xông pha gây dựng được danh tiếng ở Thượng Hải, quan trọng nhất là còn đả kích được Khuyết môn, giành lợi ích cho Mã gia chúng ta nữa.”

“Khuyết môn cũng chia địa bàn cho Mã gia nữa à?” Mạnh Tiểu Lục thực sự không biết, chuyện này khiến gã hết sức ngạc nhiên.

Mã Vân gật đầu: “Đúng thế, sau khi chia một ít địa bàn và lợi ích cho Yến sào và Phong môn, chúng cũng chia thêm cho Mã gia chúng ta một phần để lấy lòng. Ngô Khắc Dụng vòng vo tam quốc hòng moi tin từ chỗ chúng ta, về sau chắc chắn cũng sẽ khơi chuyện từ chú. Chỉ là chúng ta không nói chuyện này với chú, chú cứ coi như không biết, lão ta tự nhiên sẽ không phát hiện được sơ hở gì.”

Mã Lôi nhếch mép: “Nói chung là chú làm chuyện gì, Mã Vân đi đâu gặp ai cũng khoe loạn cả lên, còn vui hơn chính mình làm được nữa. Mã Vân, còn không mang quà ra cho Tiểu Lục xem đi?”

Mã Vân gật đầu, lấy ra một cái túi nhỏ, mở ra chỉ thấy bên trong bọc một ngón tay lốm đốm vết máu, xem ra đã chặt xuống một thời gian rồi. Mạnh Tiểu Lục lấy làm lạ hỏi: “Thế này là ý gì?”

“Ngón tay của Khương Khang.” Mã Vân nói.

Mạnh Tiểu Lục kích động đứng bật dậy hỏi: “Bắt được hắn rồi hả? Người đang ở đâu?”

Mã Lôi lắc đầu thở dài đáp: “Không bắt được, chú đừng nóng, nghe ta nói đã.”

Dạo trước Mã gia phát hiện ra Khương Khang chơi trò dưới chân đèn thì tối, vẫn ẩn nấp ngay dưới mí mắt Phong môn, mai danh ẩn tích trốn ở Trùng Khánh. Mặc dù Phong môn cũng rất muốn bắt được Khương Khang, nhưng ngại chuyện lúc trước nên không tiện lùng sục trắng trợn quá. Về phía Mã gia, nếu hành động quá nhiều tại tổng bộ của Phong môn thì cũng hơi quá trớn. Xét về tình thì Phong môn xấu mặt, xét về lý thì họ cũng sợ Mã gia nhân cơ hội này cài cắm cơ sở ngầm, dẫu sao thì từ sau khi Mã Như Long qua đời, mối quan hệ mật thiết mới được xây dựng giữa Phong môn và Mã gia cũng đã có phần lỏng lẻo, hai bên đều phải đề phòng lẫn nhau. Vì vậy, Phong môn chỉ có thể gắng sức phối hợp, Mã gia cũng không thể quá ngang nhiên lùng sục trắng trợn.

Kẻ nào tự giúp mình trời sẽ giúp kẻ ấy, sau khi Tiểu Lục điều đình được vụ xung đột trên thị trường thuốc phiện ở Thượng Hải do Khuyết môn dấy lên, mọi chuyện đều thay đổi, Phong vương có lý do, bèn đồng ý dốc hết lực lượng Phong môn phối hợp với Mã gia lùng sục Khương Khang để tưởng thưởng cho việc Mạnh Tiểu Lục giành được lợi ích về cho Phong môn. Nhưng vừa bắt được người, Phong vương lại có ý che chở cho tên họ Khương, ông ta chỉ phái người đưa đến một ngón tay, nói là của Khương Khang.

Theo suy đoán của Mã Vân và Mã Lôi, với thân phận và địa vị của Phong vương, hẳn ông ta không nói dối, ngón tay này chắc chắn là của Khương Khang. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Phong vương chấp nhận mất thể diện, còn đắc tội với Mã gia để che chở cho Khương Khang một lần nữa như thế?

Nếu nói lần đầu Khương Khang được Phong môn che chở là do hắn ta thông minh và Phong vương hành động theo cảm tính, vậy thì sau khi ăn vô số quả lừa, thiệt thòi vô số kể, đặc biệt là sau khi Sát Nhân phong bị hại, Phong vương vẫn lựa chọn bảo vệ cho Khương Khang, có thể thấy vấn đề bên trong khá lớn.

Quả thế, mấy ngày sau đó, ba mũi Phong châm dưới trướng Long phong lần lượt bị điều đến làm thủ hạ cho người khác, đồng thời bị giám sát nghiêm ngặt, Long phong bị thu hết quyền lực. Hình phong và Trung Nghĩa phong cũng bị triệt tiêu các chức vụ đang đảm nhiệm trong Phong môn, chuyển sang cho Hổ phong Tiết Đông Bình tiếp nhận hết mọi sự vụ của cả ba người.

Lại thêm ba ngày nữa, Vân Trung phong và Sát Nhân phong kế nhiệm dốc sức hỗ trợ cho Hổ phong Tiết Đông Bình, bắt đầu tiến hành khảo sát toàn bộ đệ tử Phong môn. Gọi là khảo sát, nhưng trên thực tế là một vụ thanh trừng, người nào tinh ý ắt nhìn ra ngay. Nhất thời cả Phong môn từ trên chí dưới lòng người hoang mang, rối loạn hết sức.

“Nói thế, hẳn là Khương Khang đã nói cho Phong vương tin tức gì đó rất quan trọng, thế nên…” Mạnh Tiểu Lục suy luận.

Mã Lôi gật đầu: “Không sai, ta và Mã Vân cũng đoán thế. Lời khai này chắc chắn là cực kỳ hệ trọng, vả lại còn có bằng chứng vững chãi như núi, bằng không thì với loại người như Khương Khang, Phong vương có là lão già hồ đồ cũng sẽ không tin lời hắn đâu. Đừng quên chúng ta đều là quân lừa đảo cả, người khác muốn gạt được chúng ta cũng không dễ dàng, mà một loạt các hành động của Phong vương sau đó có lẽ đã có thể kiểm chứng được nội dung của lời khai này nhắm đến ai rồi.”

“Thoạt đầu Phong vương nói là chặt một ngón tay để chúng ta bớt giận, đợi ông ta thẩm vấn xong rồi sẽ cho chúng ta một câu trả lời. Kết quả cứ lần lữa hết lần này đến lần khác, tới giờ cũng chưa đưa ra đáp án cho chúng ta, chỉ sợ sự việc lại có thay đổi rồi.” Mã Vân trầm ngâm một lúc rồi nói.

Mạnh Tiểu Lục gật đầu: “Đúng vậy, lại có biến cố rồi. Chuyện này rất kỳ quặc, đầu tiên, khởi điểm chính là Khương Khang, Khương Khang khơi mào mâu thuẫn giữa Phong môn và Khuyết môn, khiến hai môn phái này đối đầu trực diện với nhau, giờ lại một lần nữa khiến cho Phong môn rối loạn từ bên trong, mục đích của hắn ta là gì? Điều này rất quan trọng.

“Từ khi nổi danh trên giang hồ đến giờ, mọi điều Khương Khang làm thoạt trông đều hết sức tầm thường vụn vặt song thực ra lại gây ảnh hưởng rất nhiều, có thể nói mỗi chuyện đều là đại sự thay đổi cách cục trong ngoài của Tứ đại môn phái. Tìm hiểu ngọn nguồn, từ kết quả suy đoán ra mục đích hẳn là khả thi.”

“Nói tỉ mỉ xem nào, thú vị đấy.” Mã Lôi nói, đoạn liếc nhìn Mã Vân rồi tiếp lời: “Kỳ thực ta và Mã Vân cũng đã nghĩ đến vấn đề này nên muốn nghe phân tích của chú.”

Mạnh Tiểu Lục chỉ là một kẻ mới gia nhập giang hồ, điều gã có thể nghĩ đến dĩ nhiên Mã Vân và Mã Lôi cũng có thể nghĩ đến. Chỉ là người trong cuộc tối, kẻ bên ngoài sáng, bất luận mánh lới lừa đảo hay mưu lược đều không ngoại lệ, Mạnh Tiểu Lục tuy rằng tham gia vào song lại đặt mình ở bên ngoài cuộc, để gã phân tích một phen đương nhiên là rất có tác dụng.

Mạnh Tiểu Lục nói: “Khương Khang nhiều lần đứng giữa Phong môn và Khuyết môn, khơi ra mâu thuẫn xung đột giữa hai môn phái này. Hai nhà tích tụ oán hận đã lâu, nhưng theo như tôi biết, trước khi Khương Khang xuất hiện, xung đột chính diện trên quy mô lớn như vậy không nhiều.

“Đây chính là kết quả thứ nhất, kết quả thứ hai là cái chết của Sát Nhân phong, Khương Khang bỏ đi không minh bạch, ngược lại càng khiến Phong vương nảy sinh nghi ngờ, cái kiểu hoảng hốt bỏ trốn rồi để lại nửa lời mập mờ như thế dễ khiến người ta tin tưởng hơn là trực tiếp đứng ra làm chứng nhiều.

“Mọi người đều là người thông minh, nhưng thông minh lại dễ bị thông minh làm cho lầm lẫn, cũng như một vụ lừa đảo vậy, anh sẽ dễ tin tưởng vào những gì mình tự phân tích ra được hơn. Nhưng đó lại là điều mà kẻ lừa đảo dẫn dụ để anh phân tích ra, anh cứ thế mà phối hợp với kẻ lừa đảo, từng bước từng bước sa vào cạm bẫy.

“Chúng ta có thể giả sử rằng, Trại Kim Liên Lưu Nhị Nương chính là một con cờ được dày công sắp đặt. Cái chết của cô ta đã làm lộ ra tính chất kỳ quặc của sự việc, khiến Phong vương càng thêm tin là thật, đồng thời khiến mối ngờ vực trong lòng ông ta tăng lên bội phần. Phong môn thế nào thì tôi không rõ, nhưng trước đây chắc chắn là có chuyện gì đó, cách làm như vậy chính là để khơi gợi lại chuyện trong quá khứ, khiến sự việc tích tụ lại rồi bùng nổ.

“Nếu tất cả những việc này thực sự là một vụ lừa đảo, vậy thì đó chính là kế sách một mũi tên bắn chết bốn con chim.

“Con chim thứ nhất, khẩu cung của Lưu Nhị Nương có thể khiến Phong vương thêm nghi ngờ, khiến cho chân tướng sự thực khó bề phân biệt. Vì vậy Phong vương chắc chắn sẽ không trực tiếp giết chết Khương Khang, mà phải gặp hắn ta để hỏi han làm rõ nghi vấn của mình. Cách làm này của Khương Khang là chừa đường cho kế hoạch sau này của hắn, còn Phong vương cũng vì thế mà bị gạt.

“Con chim thứ hai, là để giao hảo với Mã gia. Dùng cái chết của Lưu Nhị Nương để giao hảo với Mã gia, xét cho cùng cũng là để báo thù cho tôi.”

Mã Lôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Nếu nói thế, tức là Lưu Nhị Nương dùng cả tính mạng của mình để lừa gạt, chẳng là trả giá quá đắt ư. Không đúng, ta từng gặp người này, tuyệt đối không phải là hạng kiên quyết như thế. Có lẽ ngay từ khi kế hoạch bắt đầu cho tới khi cô ta bị bắt, đều là Khương Khang lợi dụng cô ta, có nghĩa là Lưu Nhị Nương cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Những lời cô ta nói đều là lời thực lòng, cái chết và lời khai của cô ta khiến cho sự việc càng thêm chân thực. Nếu suy luận của chúng ta là sự thật, vậy thì tên Khương Khang này hơi đáng gờm rồi đấy.”

“Vừa nãy chú nói một mũi tên bắn bốn con chim, vậy con chim thứ ba, lẽ nào… Tiểu Lục, ý của chú là…!” Mã Vân đột nhiên nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Lục, một lúc sau mới nói: “Sao lại thế được… con chim thứ ba chính là dùng sinh mạng của Lưu Nhị Nương để khiến mọi thứ trở nên đáng tin hơn, đồng thời gạt bỏ mối ngờ vực đối với Khuyết môn.

“Khuyết môn và Phong môn ngay từ đầu đã đối địch, Khuyết môn muốn giết Khương Khang cho hả giận, sau đó Khuyết môn bắt được Lưu Nhị Nương, tất cả mọi thứ đều do bọn chúng bày kế, nhưng ai nhìn vào cũng đều thấy có vẻ không liên quan gì đến bọn chúng cả, vì thế mà không ai nghi ngờ Khuyết môn. Khuyết môn nhìn bề ngoài thì đáng ghét, nhưng trong chuyện này, bọn chúng lại làm hết sức sạch sẽ, không khỏi khiến người khác tin rằng Khuyết môn không liên quan gì đến Khương Khang cả.

“Nếu đúng thế, tất cả chuyện này đều là mưu kế của Khuyết môn, chuyện này quá đáng sợ rồi. Tiểu Lục, ta và đại sư huynh của chú chưa từng phân tích ra được những điều này. Chú suy luân khá lắm, ta đoán tiếp sau đây sẽ là kế hoạch bắn rụng con chim thứ tư, nếu thực sự có thể kiểm chứng thì sẽ chứng minh được rằng chính Khuyết môn là bàn tay đen ở sau màn điều khiển mọi chuyện.”

“Ý các chú, con chim thứ tư chính là vu họa cho Yến sào?” Mã Lôi cũng lập tức ngộ ra, Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục đồng thời gật đầu.

Từ đầu chí cuối, Yến sào vẫn đứng ngoài chuyện này, còn Mã gia, Phong môn, Khuyết môn hoặc ít hoặc nhiều đều có tham gia vào. Kết cục lúc này là Phong môn thanh trừng nội bộ, lòng người hoảng loạn, Khuyết môn rũ sạch hiềm nghi, còn Mã gia thì bị chia rẽ, tự lo cho mình không xong, chỉ có duy nhất Yến sào còn bình yên, vậy thì hết sức kỳ quặc. Nếu sự việc trong nội bộ Phong môn bị nói là có liên quan đến Yến sào, liệu Phong vương có tin không?

Mạnh Tiểu Lục nói: “Trên thế gian này không có bức tường nào là không lọt gió, dù cái bẫy lừa đảo có cao minh đến mấy thì cũng sẽ có sơ hở. Sự việc giữa Thảo Thượng Chương đại ca và Đắc Ý môn đã làm lộ ra dã tâm lang sói của Khuyết môn, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ Khuyết môn. Nếu Khuyết môn đã nhúng tay vào Mã gia, muốn Mã gia loạn lên, vậy thì bọn chúng cũng có khả năng bày kế hãm hại Phong môn và Yến sào chứ.”

Mạnh Tiểu Lục ngừng lại giây lát, đoạn hỏi: “Chỉ là rốt cuộc nội bộ Phong môn có chuyện gì có thể để cho Khuyết môn lợi dụng? Và tại sao Khuyết môn lại làm như vậy?”

Sự việc xảy ra ắt có nguyên nhân, một cuộc lừa cao thâm trong Tứ đại môn phái lừa đảo, một tên Khương Khang mai phục đã lâu, móc nối với vô số sự việc, nếu sự tình bại lộ, Khuyết môn ắt sẽ bị ba đại môn phái kia vây đánh, rốt cuộc tại sao bọn chúng lại làm như vậy?