Chương 29 Tứ đại môn phái minh tranh ám đấu
Ba mươi lăm năm trước, Phong vương khi đó là Đái Lợi Kỳ đi Bắc Kinh tham gia hội nghị của Tứ đại môn phái, mục đích chủ yếu là để thương nghị việc phân chia địa bàn với ba môn phái kia, đồng thời xử lý một số mâu thuẫn giữa các bên để phát triển hòa bình.
Cứ năm đến sáu năm, Tứ đại môn phái lại tổ chức hội nghị một lần, nhiều năm trước, sở dĩ Mạnh Tiểu Lục lần lượt gặp được Hổ phong Tiết Đông Bình và Chưởng Đăng sứ Mã Vân ở Bắc Kinh, cũng chính là vì hội nghị này. Hai người này đều cậy mình tài cao gan lớn, sau hội nghị không lập tức rời khỏi chốn kinh sư lắm quan hệ thị phi, cảnh giới tương đối nghiêm ngặt, mà ngược lại còn ra tay lừa đảo ngay tại đó, nên mới quen biết với Mạnh Tiểu Lục.
Lại nói chuyện ba mươi lăm năm trước, Đái Lợi Kỳ cùng với Long phong khi đó là Lục Đức An đến Bắc Kinh, trong lần hội nghị ấy, Phong môn giành được kết quả khá tốt, địa bàn lại được mở rộng thêm. Phong môn trước đó từng trải qua một giai đoạn chia rẽ kéo dài đến hơn trăm năm, sau Phong vương tiền nhiệm mới nhất thống Phong môn, nhưng vì sức khỏe không tốt đã truyền ngôi vị lại cho Đái Lợi Kỳ. Đái Lợi Kỳ phát huy truyền thống, giúp Phong môn phát triển mạnh mẽ, lại được Lục Đức An một lòng sát cánh hỗ trợ bên cạnh, khiến Phong môn ngày một đi lên, dẫu sao thì nền tảng nhiều năm vẫn còn đó, chỉ chưa đến chục năm, họ đã hoàn toàn khôi phục lại sự huy hoàng thuở trước.
Thế nhưng, trên đường về, Đái Lợi Kỳ đột nhiên ngã xuống vực chết. Lục Đức An tuyên bố, lúc hấp hối, Đái Lợi Kỳ đã trăng trối lệnh cho ông ta làm Phong vương mới. Thời điểm đó, Đái Lợi Kỳ cực kỳ tín nhiệm Lục Đức An, Lục Đức An quả thực cũng là tâm phúc của ông ta, những người khác trong Phong môn đi theo họ dự hội nghị toàn là thân tín của Lục Đức An cả.
Vậy thì việc Phong vương ngã xuống vực và trăng trối truyền ngôi phải lật lại xem xét rồi, Phong vương tuổi tác còn trẻ, thân thể đang cường tráng như vậy, đầu không bị váng, mắt không bị hoa, sao lại khơi khơi ngã xuống vực như thế được? Tại sao cả đoàn người chỉ có mình Phong vương bị ngã, những người khác đều bình yên vô sự? Chuyện này không thể không khiến người ta nghi ngờ, đặc biệt Lục Đức An đã không có hy vọng kế thừa ngôi vị Phong vương là người bị hiềm nghi nhiều nhất.
Từ xưa đến nay, nhân tuyển Phong vương phần đa là chọn từ Cửu phong, trong đó Long phong, Hổ phong, Khuyển phong thường có khả năng được kế nhiệm nhất. Có điều, Đái Lợi Kỳ năm đó mới hơn bốn mươi tuổi, vả lại còn rất khỏe mạnh, Lục Đức An thì hơn ba mươi rồi. Trong Tứ đại môn phái, ngoại trừ Yến sào, ba môn phái còn lại tuy rằng cũng có trường hợp gia chủ thích cảnh mây ngàn hạc nội, thoái vị từ sớm, nhưng số này rất ít. Đa số vẫn là người trước qua đời, gia chủ đời tiếp theo mới kế nhiệm, nhưng Phong môn khác với hai phái còn lại ở chỗ, Phong môn sẽ lựa chọn người đang tuổi tráng niên để kế nhiệm lãnh tụ.
Điều này dẫn đến mỗi đời Phong vương đều có thời gian tại vị tương đối dài, chính sách và mệnh lệnh có thể thực thi một cách quán triệt, không giống như Mã gia, từng có trường hợp năm năm ba Mã đầu, đều là vì Mã đầu tuổi tác đã cao, kế nhiệm không lâu thì lao lực quá độ mà chết. Ở Phong môn, vị Phong vương trẻ nhất lúc kế nhiệm mới chỉ mười bảy tuổi, người già nhất cũng không vượt quá năm mươi.
Vì Phong vương quá trẻ, thành thử dễ bị những nhân vật quyền thế bên dưới không phục, đồng thời làm loạn để soán ngôi, gây ra nhiều lần chia rẽ. Nhưng đáng sợ nhất không phải chuyện này, mà như người ta thường nói “Người thêm tuổi, tâm thêm vững”, những vị Phong vương đang tuổi tráng niên ấy vì nôn nóng muốn chứng minh năng lực của mình nên đã ra sức cải cách, song suy tính lại chưa đủ sâu xa, làm việc cũng dễ tham công liều lĩnh. Có người thì hối hận cả đời, muốn sửa cũng không kịp, có người thì sớm nắng chiều mưa, mệnh lệnh hỗn loạn, còn có người thì tâm nguội ý lạnh, suốt ngày nơm nớp âu lo, từ đấy không cách nào lấy lại tinh thần được nữa.
Không cần biết là lợi hay hại, đây vẫn là truyền thống kế nhiệm của Phong môn, mà dẫu cho không theo truyền thống này, Đái Lợi Kỳ vẫn có thể ngồi ở ngôi Phong vương thêm hai mươi lăm, hai mươi sáu năm nữa, vậy thì lúc đó Lục Đức An đã bao nhiêu tuổi rồi? Đã hơn sáu mươi, kể cả lúc ấy ông ta có thể trở thành Phong vương, thì cũng sẽ giống như đại đa số người kế vị của Mã gia, chỉ biết cầu ổn cầu an, khó thể nào làm nên được chuyện gì lớn lao. Lục Đức An rất coi thường tác phong hành sự kiểu vậy.
Phong vương bất ngờ qua đời, Lục Đức An trở thành người được lợi lớn nhất, há có thể không khiến người khác hoài nghi hay sao? Vì được Đái Lợi Kỳ nể trọng, Long phong Lục Đức An nắm quyền rất lớn, ngoại trừ Phong vương, trên dưới trong môn phái không ai kiềm chế được ông ta, giờ ông ta nói mình muốn làm Phong vương, ai dám phản đối, mà ai có năng lực phản đối đây chứ?
Dưới thủ đoạn cứng rắn của Lục Đức An, mấy người phản đối hoặc cự tuyệt không tuân phục trong Phong môn đều bị trấn áp một cách tàn nhẫn, cứ như vậy, mọi người dám giận mà không dám nói, nhưng lời ong tiếng ve càng lúc càng lớn, càng ngăn chặn lại càng lan tràn tựa như cơn nước lũ. Có điều, Lục Đức An lại đề bạt con trai của Phong vương tiền nhiệm là Đái Phổ, tức thì những điều tiếng kia liền lắng xuống, bọn họ quyết định chuyển bi phẫn thành động lực để phò trợ cho Đái Phổ.
Dưới sự săn sóc có phần cố ý để người xung quanh nhìn vào của Lục Đức An cộng thêm sự hỗ trợ của những người không phục ông ta trước đây, Đái Phổ dần dần trưởng thành, dùng thực lực áp chế những người khác mà trở thành Long phong của đời này. Từ đó, Phong môn trở nên hòa thuận, nhưng người bên trong ai cũng biết, chuyện Đái Lợi Kỳ vô duyên vô cớ ngã xuống vực chết mặc dù đã ba mươi lăm năm, song không dễ gì cho qua như vậy.
Giờ nhìn lại, lời khai của Khương Khang rất có thể liên quan đến hai cha con nhà họ Đái, tạm không nói lời khai ấy có thể là thật, mà dù chỉ là tin đồn bịa đặt thôi cũng đã cực kỳ đáng sợ rồi. Có câu rằng, tin đồn đến tai bậc trí giả thì dừng, đám lừa đảo đều là người thông minh, nhưng không có nghĩa tất cả đều là bậc trí giả, nghĩ càng nhiều thì sai cũng càng nhiều. Những tin đồn kiểu này đáng sợ ở chỗ, nếu không trấn áp thì sẽ bị coi là đuối lý nên chột dạ, là biểu hiện mình yếu đuối, khiến những kẻ có lòng dạ khác được voi đòi tiên, ngày càng lấn tới. Mà hễ trấn áp thì sẽ lại bị cho là muốn giết người diệt khẩu, dễ dẫn đến phản kháng.
“Vừa khéo Phong vương đã già, Khương Khang có thể đưa ra bằng chứng rằng có người đang mưu đồ cướp ngôi, Phong vương là người quật cường, sẽ không bó tay chịu trói, mà chuẩn bị trấn áp bằng thủ đoạn tàn nhẫn. Chuyện này lại dính dáng cả đến ân oán ba mươi lăm năm trước, vì vậy mới dẫn đến đại loạn trong Phong môn, có phải là như vậy không?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Mã Vân nói: “Chính thế, lần trước gặp nhau cũng không kịp nói chuyện được lâu, hôm nay vừa khéo rảnh rỗi, chúng ta sẽ kể cho chú biết ngọn ngành của Tứ đại môn phái. Chú chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc mà đã phân tích chuẩn xác được như thế, Tiểu Lục, ngay cả ta đây cũng phải nhìn chú bằng con mắt khác rồi đấy.”
Mạnh Tiểu Lục nghi ngờ Khuyết môn, Mã Vân và Mã Lôi nghe xong thấy quả thực là có khả năng này, vì lịch sử của Khuyết môn còn phức tạp hơn cả Phong môn nữa.
Trên giang hồ truyền rằng Phong Ma Yến Tước hay còn gọi là Phong Mã Nhan Khuyết, là Tứ đại môn phái lừa đảo, nhưng kỳ thực, thuật lừa đảo trong thiên hạ ban đầu đều từ Phong môn mà ra. Phong, đơn giản chính là phân công công việc rõ ràng như bầy ong mật, mỗi con ong đều có vai trò tác dụng riêng. Sau này, vì Phong môn quá lớn, dẫn đến hệ thống chế độ không cân đối, cùng với nhiều lần xảy ra chia rẽ, khiến cho trong vòng chưa đến một trăm năm đã có hai môn phái nhân cơ hội thoát ly, đó chính là Mã gia và Yến sào.
Phong môn mặc dù hỗn loạn bất an, nhưng xét cho cùng vẫn là môn phái lừa đảo lớn nhất thiên hạ, môn đồ đông đúc trải khắp từ Nam chí Bắc, có người thoát ly ra, chưa kịp đứng vững chân thì đã bị Phong môn trấn áp toàn diện. May mắn là, người khai sáng Mã gia và Yến sào đều là bậc anh kiệt hiếm có ở đời, mà lúc đó Phong môn vẫn chưa khôi phục nguyên khí, vì vậy hai môn phái này mới chịu đựng được áp lực mà đứng vững chân trên giang hồ, lại trải qua mấy thế hệ phát triển, Phong môn cũng đành buông xuôi, buộc lòng phải âm thầm thừa nhận sự tồn tại của bọn họ.
Mấy trăm năm sau đó, Phong môn cũng từng hỗn loạn, chia rẽ, ngoài ba môn phái vốn có, từng xuất hiện thêm rất nhiều lưu phái nhỏ nhưng cuối cùng đều bị Phong môn diệt trừ hết. Kể cả có một số lưu phái nhất thời thế lớn, song cũng bị Phong môn đàn áp, rồi liên hợp với Mã gia và Yến sào trừ diệt.
Mã gia dốc lòng dốc sức, trải qua mấy thế hệ Mã đầu làm đâu chắc đến đó, đi theo chủ trương thượng võ, trọng nghĩa, cuối cùng cũng dùng thực lực thoát khỏi áp bức của Phong vương. Bên phía Yến sào thì thảm hơn nhiều, thực ra ban đầu họ gọi là Phượng sào [28] . Nhưng Phong môn khởi thủy cũng gọi là Phong sào [29] , âm đọc tương tự nhau, vì vậy Phong môn ngang ngược nói rằng Yến sào đã phạm vào cấm kỵ, ép bọn họ phải đổi thành Yến sào theo chữ Yến tử trong thuật lừa đảo của Phong môn.
Trong các thuật lừa đảo cần dùng đến mỹ sắc của Phong môn, Yến tử có vai trò rất quan trọng, nhưng địa vị rất thấp, đa phần đều có quan hệ xác thịt với người cầm đầu nhóm hoặc những thành viên khác, vì vậy Phong môn ngang ngược yêu cầu đổi tên như vậy cũng là có ý làm nhục Yến sào. Lúc này Yến sào tồn tại độc lập đã rất lâu, Phong môn muốn tiêu diệt bọn họ tuy rằng không khó, nhưng hiềm vì đạo nghĩa giang hồ, nên mới cố tình dùng phương pháp này để khiêu khích họ trước.
Hổ chết để da, người chết để tiếng, đặc biệt là người trong giang hồ, có lúc còn coi trọng thanh danh và mặt mũi hơn cả tính mạng, nhưng vì sinh tử tồn vong của Yến sào, rốt cuộc họ vẫn nhẫn nhịn, chỉ đổi tên tổng đàn của mình thành Phượng Minh các. Ngụ ý không cần nói cũng đã rõ, phượng hoàng mười năm không gáy, hễ gáy là kinh động trời đất.
Phượng sào đổi thành Yến sào, Phong môn cũng không thể cậy thế hiếp người được nữa. Vừa khéo lúc này Mã gia đã phát triển vững chắc đứng giữa điều đình, kiên quyết đứng về phía Yến sào, chế ngự Phong môn, nhờ vậy mà Yến sào thoát được kiếp nạn.
Sau đấy, Yến sào bắt đầu tuyển lựa mỹ nhân đưa vào cung cấm hoặc kinh doanh kỹ viện, quyến rũ các nhân vật quyền cao chức trọng, trong đó cũng có một hai người thành công, nhờ đó nhân lúc được sủng ái mà giúp Yến sào phát triển lớn mạnh. Từ đây, ba môn phái Phong, Ma, Yến tựa như ba nước Ngụy, Thục, Ngô vậy, ba nhà kìm hãm lẫn nhau, không ai làm gì được ai.
Khuyết môn là môn phái thành lập muộn nhất trong Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước. Cuối thời Minh, trước khi Trương Hiến Trung đánh Trùng Khánh, Phong môn đã bỏ chạy khỏi tổng đàn, chính vào thời điểm này, có một nhóm người nhân thời loạn lạc mà thoát ly khỏi Phong môn. Bọn họ bất chấp thủ đoạn lừa gạt, đồng thời cũng cho rằng một cuộc lừa không nên chỉ là một cuộc lừa, kẻ lừa đảo lại càng không nên chỉ an phận làm kẻ lừa đảo, từ xưa bọn họ đã luôn rêu rao rằng kẻ trộm vặt thì bị người giết, kẻ trộm lấy cả một quốc gia thì thành công hầu, người nào lừa cả thiên hạ thì chính là bậc vương giả vậy.
Những người này đã phạm phải cấm kỵ mà ba môn phái kia đều tránh xa, đó chính là lừa đảo làm hại đến tính mạng người khác. Kẻ lừa đảo một khi bị bắt, nhẹ thì bị mắng chửi đánh cho một trận, nặng thì chẳng qua bị bắt giam vào ngục, nhưng nếu hại đến mạng người để bị bắt thì là tội chết.
Không chỉ vậy, thuật lừa đảo chú trọng dò đoán lòng người, dựa theo lòng người mà suy luận, nếu những kẻ lừa bịp trong thiên hạ để lừa bịp thành công mà có thể hại tính mạng người khác, vậy một khi bị vạch trần, không cần đưa lên quan, người dân cũng có thể đánh chết ngay tại chỗ rồi. Như thế chẳng khác nào chuột chạy qua đường, ai ai cũng đánh đuổi. Trên giang hồ, không chỉ có cao thủ lừa đảo, mà còn cả những tay mới có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào, cứ như vậy, bọn họ phải sống thế nào đây? Xét về điểm này, Khuyết môn đã làm tổn hại đến lợi ích của tất cả mọi người trong ba môn phái kia.
Phong môn đặt ra quy tắc, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, bản thân mình cũng khó giữ tính mạng thì không được tổn thương đến mạng người. Mã gia và Yến sào thoát ly từ Phong môn cũng có quy tắc như vậy, nhưng khi đến Khuyết môn, mọi thứ đều thay đổi.
Đó là thời binh đao loạn lạc, dân chúng lầm than, càng vào thời loạn như vậy thì càng dễ gạt tiền người khác. Có câu rằng, loạn thế xuất kiêu hùng, thời thế tạo anh hùng, giữa thời buổi ấy đã sinh ra rất nhiều bậc thầy lừa đảo. Người trong giang hồ coi thường Khuyết môn, thậm chí là căm ghét họ, mà ba môn phái Phong môn, Mã gia, Yến sào cũng lần đầu tiên đồng tâm nhất trí, muốn trừ diệt Khuyết môn. Nhưng trong thời loạn, không ai ra tay ngăn cản, vả lại mọi người đều rày đây mai đó, bản thân mình còn khó giữ, nên Khuyết môn vẫn có không gian để phát triển.
Sau khi quân Thanh nhập quan, ba môn phái Phong, Ma, Yến đối đầu với quân Thanh, lần lượt tương trợ triều đình nhà Minh. Ngược lại, Khuyết môn thì đứng về phía quân Thanh, trong mắt bọn họ, phần thắng của quân Thanh lớn hơn, đối với bọn họ, chỉ có thắng và bại chứ không có khí tiết gì cả.
Ván này Khuyết môn cược thắng, từ đó nhanh chóng quật khởi. Từ cái tên đã có thể nhìn ra được, dã tâm của họ không nhỏ chút nào, Mã gia, Yến sào đều lấy tên nhỏ hơn, sợ đối đầu với Phong môn, còn Khuyết môn thì dùng hẳn chữ “môn”, tỏ rõ chí hướng không muốn thua kém Phong môn. Đồng thời, trong Khuyết môn, chức vị gia chủ cũng đều là cha truyền con nối, đời đời nối tiếp, chỉ có con cháu họ Ngô thuộc dòng chính mới có thể kế thừa chức vị Đại toàn này.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con biết đào hang. Có lẽ do nhà họ Ngô giống tốt, từ đầu thời Thanh đến giờ cũng chỉ có hai đời con cháu họ Ngô không làm nên trò trống gì. Có điều, mặc dù Khuyết môn nhờ vào việc đặt cược đúng cửa mà nhanh chóng quật khởi, nhưng dẫu sao chỉ là một môn phái lừa bịp trên giang hồ, vì vậy cũng bị triều đình coi thường, dùng xong chỉ khen thưởng khích lệ đôi chút rồi gạt sang một bên không dùng nữa.
Ba môn phái còn lại đều có lịch sử lâu đời, cây to rễ lớn nên vẫn sống sót được. Đến những năm Càn Long, ba đại môn phái mới bước ra khỏi được cái bóng phản nghịch tặc phỉ, khi ấy, thực lực của họ vẫn mạnh hơn Khuyết môn rất nhiều.
Thế là những ngày tháng nhọc nhằn của Khuyết môn đã đến, mấy đời đều phải nhẫn nhịn chịu đựng mà sinh tồn trong khe hẹp, chịu đủ mọi khuất nhục, đặc biệt là những hoạnh họe đến từ Phong môn. Ngay cả ông nội của Ngô Lập Thời cũng từng phải quỳ xuống cầu xin Phong vương lúc đó là Đái Lợi Kỳ tha cho được sống. Mà khi đó, sự tồn tại của Khuyết môn đã được người đời công khai thừa nhận, trên giang hồ cũng đã lưu truyền lối nói Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước, họ tham gia hội nghị của Tứ đại môn phái cũng đã trăm năm có dư rồi.
Có thể thấy, Khuyết môn từng chịu đựng nhục nhã thế nào, vì thế, họ muốn báo thù cũng là chuyện đương nhiên, đặc biệt là mối quan hệ cha truyền con nối như thế, sẽ khiến mối thù này càng ngày càng sâu đậm. Đây đã không đơn thuần là thù hận giữa các môn phái nữa, mà là thù nhà, thù truyền kiếp không đội trời chung.
Dưới sự dẫn dắt của Đại toàn đời này là Ngô Khắc Dụng, Khuyết môn nhanh chóng phát triển, không tính những gì kiếm được từ lừa đảo, hiện giờ tài sản Khuyết môn tích lũy được cũng đã giàu ngang một nước, lực lượng bọn họ có thể huy động cũng cao thâm khó lường. Trước mắt, xã hội rối ren, các hệ phái quân phiệt giao tranh không ngừng, lại là một thời kỳ loạn lạc, rất có khả năng Khuyết môn sẽ nhân cơ hội này để báo thù rửa hận, dựng nên một cục diện mới!
“Nếu hành vi của Khương Khang là do Khuyết môn sai khiến, hắn là quân cờ đã được cài cắm từ nhiều năm trước, vậy thì không chừng bọn chúng vẫn còn ít nhiều tai mắt trợ thủ trong ba môn phái, chỉ đến thời khắc mấu chốt, những kẻ này mới nhe nanh lộ vuốt ra thôi.” Mạnh Tiểu Lục đột nhiên cười bảo: “Nếu đúng như chúng ta suy đoán, đầu sỏ sát hại cha tôi và hung thủ sát hại sư phụ chúng ta đều là Khuyết môn, vậy thì tôi đỡ mất công chạy đi chạy lại rồi. Chỉ có điều, hồi đó tên Khương Khang kia tiện đường bày ra một cuộc lừa, kéo tôi vào trong, chắc bây giờ hắn ta cũng đang hối hận lắm đấy nhỉ.”
Mã Vân nhìn ra được nỗi cay đắng trong nụ cười của Mạnh Tiểu Lục, không khỏi xót xa: “Tiểu Lục, đừng để thù cũ hận mới làm mờ mắt, Khuyết môn rất nguy hiểm, bọn người này không có giới hạn, cũng không có tôn nghiêm, nhất định phải hành động thận trọng, chú ý an toàn mới được.”
“Vân sư huynh yên tâm đi, nhưng mà này, có một điểm tôi không đồng ý.” Mạnh Tiểu Lục đứng dậy, lấy trong rương ra một tấm bản đồ, trải phẳng trên mặt bàn, hạ thấp giọng nói: “Trong Khuyết môn vẫn có bậc hán tử biết giữ gìn đại nghĩa, Ngô Lập Thời chính là một người như thế, hai vị sư huynh hãy nhìn mấy chỗ trên bản đồ này.”
Mạnh Tiểu Lục nói bí mật Ngô Lập Thời tiết lộ với gã cho hai người kia nghe, khiến Mã Vân và Mã Lôi trợn mắt há hốc miệng, kinh ngạc vô cùng.