Chương 30 Tình cờ gặp lại Đại Đầu
Tàu hỏa vào ga Phụng Thiên, Mạnh Tiểu Lục xuống tàu, không khỏi cảm khái muôn phần. Dạo trước, gã và cha mình là Mạnh An cũng đến Phụng Thiên này. Chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua, vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu hết cả rồi.
Lâm Tố Tố khoác tay Mạnh Tiểu Lục, bộ dạng ung dung quý phái như mợ chủ, còn Mạnh Tiểu Lục thì cao to anh tuấn, khó có thể che giấu sức sống bừng bừng của người trẻ tuổi. Theo sau hai người là hai anh em Mã Quốc Lương, Mã Quốc Tài, vừa nhìn đã biết là hộ vệ đi theo Tiểu Lục, kiểu cách của đoàn người này lập tức thể hiện ra rõ mồn một.
Họ gọi bốn chiếc xe kéo, mỗi người một chiếc ngồi cho rộng rãi, Mạnh Tiểu Lục nói: “Đến quán trọ Kim Phúc.”
Bốn chiếc xe kéo nhanh chóng dừng lại ở quán trọ Kim Phúc, nhìn cách ăn mặc và dáng điệu của bọn họ lúc này, ở lại quán trọ Kim Phúc hiển nhiên có hơi hạ thấp thân phận. Mạnh Tiểu Lục vừa xuống xe, tiểu nhị vội vàng khom lưng cúi đầu nghênh đón rồi lùi lại nhường bước, ông chủ cũng bước ra chào hỏi.
“Thiếu gia, thiếu nãi nãi, hai vị tráng sĩ, xin được thỉnh an các vị. Các vị là người vùng khác đến phải không ạ, quán nhỏ bần hàn, tiếp đãi không được chu đáo, mong các vị mở lượng hải hà.” Ông chủ Thẩm vội vàng nói, làm nghề buôn bán, có lễ phép tới đâu chăng nữa cũng không ai trách móc cả.
Mấy năm không gặp, ông chủ Thẩm đã già đi nhiều, người ta hay nói, đàn ông lâu già, đàn bà lâu chết, nghĩ cũng thấy rất có đạo lý. Tuổi thọ bình quân của đàn bà cao hơn đàn ông, trong các thế gia vọng tộc, nhà nào cũng có các bà già sống đến bảy tám chục tuổi, còn đàn ông trường thọ đã ít lại càng thêm ít, người nào sống được đến tuổi ấy thì đã được gọi là Thọ tinh rồi.
Có điều, mỗi một tuổi trôi qua đều để lại dấu ấn trên người đàn bà, kể cả có giữ gìn tốt đến mấy thì vẫn nhìn ra được dấu vết của năm tháng qua những chi tiết nhỏ nhặt và khí chất tổng thể, ví dụ như nếp nhăn ở khóe mắt hay làn da chùng xuống. Còn đàn ông thì khác, phải cố ý để râu mới thể hiện được tuổi tác.
Để râu là một truyền thống, tục ngữ có câu, miệng không có lông làm việc không thông, đàn ông ngoài ba mươi mà không để râu thì bị coi là loại già không nên nết. Việc này, về một phương diện khác cũng chứng tỏ rằng, trước năm mươi tuổi, tốc độ lão hóa của đa số đàn ông đều rất chậm rãi, nhưng hễ qua năm mươi thì khác, mỗi ngày lại già đi trông thấy.
Ông chủ Thẩm đã qua tuổi tri thiên mệnh, mắt cũng không còn tinh nữa, người đàn ông Sơn Đông cao to thô kệch, dung mạo đường hoàng, giọng nói sang sảng mà gã từng gặp ngày ấy, giờ không ngờ lại có phần giông giống một ông lão lụ khụ hiền lành. Mạnh Tiểu Lục khom người một cái thật sâu nói: “Ông chủ Thẩm, ông không nhận ra tôi sao? Lúc trước có hai cha con đến đây tá túc…”
Bản lĩnh quan trọng nhất của người làm ăn chính là nhận người quen, Mạnh Tiểu Lục lúc đó còn là một thiếu niên, giờ gương mặt đã thay đổi ít nhiều, chủ yếu nhất là biến đổi về khí chất, thêm vào đó, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, ngay cả hàng xóm cũ ở đại tạp viện thấy gã cũng còn không dám nhận nữa là. Mạnh Tiểu Lục còn chưa nói dứt lời, ông chủ Thẩm đã sực nhớ ra: “Là hai cha con họ Mạnh đúng không? Ôi chao, ôi chao, mới có chừng ấy thời gian thôi mà tôi đã không dám nhận nữa rồi. Mau vào đây, mau vào đây, cha cậu sao rồi?”
“Chúng ta vào trong rồi nói chuyện đi.”
Bốn người ở lại quán trọ Kim Phúc, thông qua ông chủ Thẩm, Mạnh Tiểu Lục tìm hiểu được rất nhiều chuyện. Không lâu trước đây, Ngô Lập Thời nói với Mạnh Tiểu Lục, Khuyết môn sẽ phò trợ Nhật Bản để tiến hành cướp đoạt về kinh tế ở vùng Đông Bắc.
Kế hoạch cướp đoạt chia làm ba bước. Bước đầu tiên là giành chiếm khoáng sản, ở đây có vấn đề quan lại và thương nhân cấu kết, bọn họ lấy danh nghĩa các công ty thương mại Nhật Bản hối lộ khắp nơi, mua lại quyền khai thác từ phía chính quyền. Ngoài một số khoáng sản cần thiết bắt buộc phải nằm trong tay chính phủ, những loại khác đều nằm trong dân gian, mà đám quan chức vô lương tâm kia thì ngay cả khoáng sản của chính phủ cũng dám lén lút bán đi, càng không cần nói đến chuyện thôn tính khoáng sản của tư nhân làm gì.
Nhất thời, những chuyện uy hiếp rồi đem lợi lộc ra dụ dỗ, hay các vụ việc cậy mạnh cướp đoạt xảy ra vô số. Nhật Bản là một đảo quốc, địa vực nhỏ, tài nguyên khoáng sản thiếu thốn, vì vậy bọn họ đặc biệt quan tâm đến khoáng sản ở nước ngoài. Từ hồi chiến tranh Giáp Ngọ, mọi người đều đã biết dã tâm của người Nhật với Trung Quốc. Bất luận là phe thân Trung Quốc vay nợ hay phe chủ trương cứng rắn kéo sang đóng quân ở Trung Quốc, kỳ thực đều không có ý tốt gì cả.
Bước thứ hai, chính là cướp lấy thị trường Tân Giang, hiện giờ Tân Giang đang phát triển nhanh chóng, nghiễm nhiên trên đà trở thành một đô thị lớn. Việc hình thành và xây dựng một thành phố vốn tràn ngập những cơ hội kinh doanh vô hạn, nếu các doanh nghiệp Nhật Bản tham gia vào, lại có nguồn vốn tương đối hùng hậu và sự ủng hộ của phía quân đội, cộng với người Nhật cũng cần cù chăm chỉ chẳng kém gì người Trung Quốc, chỉ sợ thương nhân bản địa còn chưa khai chiến trên lĩnh vực kinh tế thì đã thua trước một bước rồi.
Bước thứ ba, đó là chiếm cứ thị trường đã phát triển sẵn ở Đại Liên, chèn ép thương nhân Trung Quốc, khiến quyền thế của thương nhân Nhật Bản ở khu vực Đông Bắc càng ngày càng lớn thêm.
Ngô Lập Thời du học Nhật Bản, nhưng y không giống với những lưu học sinh vì đi du học mà trở nên thân Nhật. Y nói Nhật Bản là một dân tộc kiên nhẫn và khắc nghiệt. Bọn họ cố chấp đến độ khiến người khác phải sợ hãi, một dân tộc như thế, nếu ở ngoài xa nghìn dặm thì còn đỡ, nhưng nếu ở ngay bên cạnh, vậy thì rõ là ứng với câu ngay sát bên giường làm sao để người khác say ngủ rồi.
Trong binh pháp có cách nói xa thân gần đánh, mà các hiện trạng như thiếu thốn tài nguyên, đất đai, dân số đông đúc ở Nhật Bản khiến Ngô Lập Thời cho rằng hai nước Trung Nhật chắc chắn sẽ có một trận đại chiến, chỉ có điều, rốt cuộc là từ từ kéo dài hay sẽ là một đòn như sét đánh không kịp bưng tai thì y không dám chắc.
Ngô Lập Thời còn nói, y du học Nhật Bản, một mặt là để học về kinh tế, mặt khác chính là người liên lạc của Khuyết môn ở Nhật Bản, mấy năm gần đây, Khuyết môn đi lại rất thân cận với người Nhật, mức độ đã vượt xa mối quan hệ với các cường quốc phương Tây. Y lo lắng nhà mình sẽ trợ giúp kẻ xấu làm việc ác, vì vậy mới nhờ vả Mạnh Tiểu Lục đi Đông Bắc làm rối loạn một phen, phá hoại mưu đồ của người Nhật Bản, cho dù chỉ có thể phá hoại một âm mưu thôi thì cũng là công đức vô lượng rồi.
Mạnh Tiểu Lục cũng không biết mình có thể phá hoại được bao nhiêu phần kế hoạch cướp đoạt của người Nhật mà Ngô Lập Thời tiết lộ, nhưng chắc chắn gã sẽ dốc hết sức lực. Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, làm vậy còn có thể đả kích Khuyết môn, dĩ nhiên là gã không thể chối từ.
Ông chủ Thẩm nói gần đây người Nhật Bản đến Phụng Thiên khá nhiều, dạo trước còn có một đoàn bảo là khảo sát địa chất gì đó, ông không hiểu lắm nên cũng không để ý. Ngoài ra, ông còn kể một chuyện, chính là sự việc Ngưu Tráng sau khi được chiêu an lại nổi loạn làm phản.
Ở Đông Bắc này, mọi người không mâu thuẫn với phỉ tặc cho lắm, cũng coi như là một sự lạ xứ này. Ngưu Tráng làm việc cẩn thận, cướp tiền tài không hại tính mạng, đoạt hàng hóa không xâm hại con gái nhà lành, tuy có thu phí trị an song lại không ức hiếp người dân, nhắc đến Ngưu Tráng, bà con dân chúng đều nói đây là một toán phỉ có nghĩa có tình.
Lấy ví dụ như chuyện ở đồn Đông Lâm, đồn Đông Lâm có cháy lớn, địa chủ trong làng cậy nhà mình tường cao, lửa không bay vào được, bèn dẫn theo gia đinh trong nhà lên lầu canh coi náo nhiệt. Dân chúng cứu hỏa cứu người, bọn họ hoàn toàn mặc kệ, chỉ cười ha hả chỉ trỏ. Nhà cửa người dân ở đây cơ bản đều sát nhau, cháy là cháy cả một đám lớn, hôm ấy lại có gió, thế lửa bốc lên ngùn ngụt. Bọn Ngưu Tráng vừa khéo đến cướp bóc, kết quả phát hiện có cháy, liền quyết định không cướp bóc nữa mà còn giúp dân dập lửa.
Hai nhà giàu trong làng thấy thế, còn bắn súng vào bọn Ngưu Tráng, toán cướp của Ngưu Tráng vẫn mặc kệ, bất chấp mối nguy bị bắn trúng mà liều mình cứu hỏa. Toán cướp dẫu sao cũng là tổ chức bán quân sự từng được huấn luyện, khi cứu hỏa cũng biết nghe theo mệnh lệnh, dưới sự hỗ trợ của bọn họ, dân làng tập trung lực lượng chữa cháy, ngọn lửa lớn chẳng bao lâu đã bị dập tắt.
Dân làng cảm tạ, nhưng Ngưu Tráng chỉ đanh mặt lại, sai người mang theo các anh em chết do cứu hỏa hoặc bị bắn lén đi. Đêm hôm đó, Ngưu Tráng dẫn theo toàn bộ thuộc hạ trên núi, bất chấp mọi giá tấn công nhà hai tên địa chủ kia, tường cao, lầu pháo cũng không cứu nổi bọn chúng, trong nhà thoáng cái đã bị cướp sạch sành sanh, ngoài người già, phụ nữ, trẻ em thì không lưu lại mống nào.
Trượng nghĩa như thế, mạnh mẽ như thế, Ngưu Tráng dẫu muốn không nổi danh cũng khó. Sau đấy, Ngưu Tráng được chiêu an vào biên chế, rồi lại làm phản thoát khỏi phái hệ quân phiệt Phụng Thiên, giờ đang bị lùng sục thanh trừng rất gắt gao, mãi đến gần đây khi đại soái dẫn quân đi đánh nhau với phe Trực Lệ, bọn Ngưu Tráng mới hơi được thả lỏng phần nào.
Vì bị lùng diệt, giờ Ngưu Tráng đã không còn ở trên ngọn núi ban đầu nữa, ông chủ Thẩm cũng không biết bọn họ đang ở đâu. Nếu tìm được họ, có thêm trợ thủ ở bản địa, có lẽ sẽ dễ hành sự hơn một chút. Tuy vậy, rốt cuộc nên làm thế nào thì lúc này Mạnh Tiểu Lục cũng chưa nghĩ kỹ.
Đằng nào cũng đã đến Phụng Thiên, vậy thì phải tranh thủ đi dạo đi chơi, mấy người ra ngoài gọi một bàn đồ ăn Đông Bắc, ăn uống đẫy bụng rồi thong thả tản bộ trên phố. Ra khỏi Sơn Hải Quan, tất cả đều hơi khác, ví dụ như kể chuyện bình sách trong quán trà cũng mang một phong vị rất riêng biệt.
Họ ngồi ở vị trí sát cửa sổ trên tầng hai, uống trà ăn điểm tâm, nghe tiên sinh kể chuyện vùng Quan Ngoại râu ria xồm xoàm nói chuyện sách vở, cũng rất thoải mái. Quán trà này rất cao cấp, ở sát đường lớn, xung quanh ồn ào mà bên trong yên tĩnh. Trên đường ngựa xe như nước áo quần như nêm, bỗng nhiên có tiếng đánh thanh la, mọi người liền nhao nhao nhìn xuống, cả tiên sinh kể chuyện bị quấy rầy cũng không kể tiếp được nữa, nhoài ra lan can nhìn xuống ngó nghiêng.
Ngoài đường có một tên nhãi bị người ta trói gô cổ áp giải diễu phố, y ngẩng cao đầu, gương mặt ngạo nghễ không chịu phục tùng, nhưng vết roi và máu bẩn trên mặt trông cũng hơi đáng sợ. Giống như hồi còn nhà Thanh, sau lưng y cắm một tấm biển ghi tội, bên trên viết: Tặc phỉ Triệu Hải, giết người cướp của.
Người có thể ngồi quán trà nghe kể chuyện đều là loại nhàn rỗi, không phải lo lắng bận rộn kiếm miếng ăn, thông tin cũng tương đối nhanh nhạy. Chỉ nghe có người nói: “Ủa, cái tên Triệu Hải này là ai thế?”
“Thế mà cũng không biết hử, thủ hạ của Phụng Thiên Trường Thanh Chấn Sơn Hảo Ngưu Tráng đấy.” Một người nói: “Bị bắt đêm hôm qua, nghe nói là vào thành gặp tình nhân rồi bị tóm ngay trên giường. Thằng này cũng ăn gan hùm mật gấu rồi, bọn chúng có được hoan nghênh như hồi xưa nữa đâu, giờ đã đắc tội với đại soái lại còn dám vào thành Phụng Thiên này nữa, không phải tự chui đầu vào rọ à?”
Đội ngũ diễu phố ấy đi qua rất nhanh, tiên sinh kể chuyện lại tiếp tục, trong một thoáng, Mạnh Tiểu Lục vô tình liếc mắt nhìn đám dân chúng hoặc đi theo hoặc tản ra bên dưới, nhác thấy một người trông rất quen mắt, gã nhìn kỹ lại, đó không phải Tạ Đại Đầu thì còn là ai vào đây được nữa?
Mạnh Tiểu Lục cả mừng, tha hương gặp cố tri đã quý, huống hồ lại còn là anh em chơi với nhau từ nhỏ, gã bèn bỏ không nghe kể chuyện nữa, vội vàng chỉ về phía Tạ Đại Đầu, bảo anh em họ Mã đuổi theo, còn mình thì dẫn Lâm Tố Tố trả tiền rồi xuống lầu, chạy theo sau.
Kết quả, đuổi đến con ngõ nhỏ bên cạnh, liền thấy hai anh em họ Mã đang cầm súng giằng co với người khác, dưới đất còn có hai người cao lớn đang nằm vật ra. Thì ra hai anh em họ Mã đuổi theo, nhưng không hiểu vì sao, Tạ Đại Đầu lại rất cảnh giác, hình như cố ý né tránh, bước đi rất nhanh, rất vội vã.
Vào trong ngõ nhỏ, Tạ Đại Đầu rẽ ngoặt một cái rồi biến mất, Mã Quốc Lương liền xông tới, muốn chạy đuổi theo gã. Không ngờ vừa mới qua chỗ rẽ đã bị một họng súng chĩa vào đầu. Dẫu sao cũng là người luyện võ, phản ứng của y nhanh hơn người khác rất nhiều, lập tức hếch đầu lên, lật tay cướp lấy khẩu súng, sau đó tung cước đạp cho tay súng kia một cú ngã lăn xuống đất.
Trước mặt tay súng đó còn có hai người nữa, một trong số đó chính là Tạ Đại Đầu, hai người này phản ứng cực nhanh, rút súng ra chĩa vào Mã Quốc Lương, người bị đạp ngã kia cũng nhanh nhẹn bò dậy, rút từ thắt lưng ra một khẩu súng khác. Mã Quốc Lương chưa từng dùng súng, cũng chỉ mới rờ vào mấy lần khi Tiểu Lục cho Mã Quốc Tài đi tập bắn, tự biết hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt, lập tức lùi về phía sau.
Lại nói về Mã Quốc Tài, y đang đuổi theo thì đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có người, vả lại còn sát khí hằm hằm xông tới. Y lập tức quay đầu, phát hiện có hai tên cao lớn chắn đường. Chỗ này sát đường lớn, người qua kẻ lại rất đông, thắt lưng hai tên này đều phồng lên, hiển nhiên là có mang theo súng song vì ngại chỗ đông người nên không dám rút ra.
Mã Quốc Tài quyết đoán xông thẳng tới, chỉ dăm ba chiêu đã giải quyết được cả hai, cướp được hai khẩu súng giắt ở thắt lưng bọn chúng. Có súng trong tay, Mã Quốc Tài vững dạ hơn nhiều, nhưng y cũng không phải kẻ lỗ mãng, ban đầu vốn tưởng là gặp phải bọn lưu manh địa phương, giờ mới cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Hai tên này mặc dù đã bị đánh gục, nhưng nhìn thể hình cao lớn, sức lực mạnh mẽ, lại còn mang theo súng, tuyệt đối không phải người bình thường.
Y còn chưa kịp làm rõ, đã thấy anh hai Mã Quốc Lương hoảng hốt lùi lại từ chỗ ngoặt, trên tay cũng cầm một khẩu súng, chớp mắt một cái, lại có ba người xuất hiện, hai bên cứ thế giương súng chĩa vào nhau giằng co. Mạnh Tiểu Lục đuổi tới, thấy trong ngõ nhỏ có khá đông người, liền bảo Lâm Tố Tố đợi ở cạnh đó, một mình đi vào, gọi một tiếng: “Đại Đầu!”
Tạ Đại Đầu ngẩn người, nhìn qua đầu ngõ, lập tức mừng rỡ ra mặt, người trước mặt đây không phải Mạnh Tiểu Lục thì là ai? Gã kích động quá độ, nhất thời quên cả nói năng, nhưng đúng lúc này, lại nghe người bên cạnh kêu lên: “Sao lại là cậu?”