Chương 31 Tình và sầu của Triệu Hải
Người nhận ra Mạnh Tiểu Lục là lão Trương, tên đầy đủ là Trương Tiểu Xuân. Có điều, người này cao lớn thô kệch, gọi Tiểu Xuân thì hơi buồn cười, vì vậy y thích người khác gọi là Trương Xuân hay lão Trương.
Lão Trương đã đi theo Ngưu Tráng từ thời y còn là thiếu gia, được coi như huynh đệ cũ cùng vào sinh ra tử với nhau, Ngưu Tráng cực kỳ tín nhiệm lão Trương. Vì vậy hiện giờ ở trong băng, lão Trương ngồi vững ở vị trí số hai, cho dù y không đủ khôn ngoan, không đủ nhanh nhạy, nhưng lại hết mực trung thành, được Ngưu Tráng tin cậy.
Lão Trương không thể quên được Mạnh Tiểu Lục, có thể nói không có Mạnh Tiểu Lục thì không có bọn Ngưu Tráng của ngày hôm nay. Nhưng những chuyện này chỉ có thể giấu trong lòng, không thể nói ra, Ngưu Tráng là đại đương gia, cần phải trấn áp và thu phục mọi người, nếu mang phần công lao này quy cho Mạnh Tiểu Lục, chỉ e là không được ổn cho lắm.
Vì vậy, cho dù Tạ Đại Đầu được trọng dụng như thế, cũng hoàn toàn không biết Mạnh Tiểu Lục từng có qua lại với băng cướp này.
Lão Trương mừng rỡ nói: “Đến lúc nào thế?”
Mạnh Tiểu Lục mở to mắt ra nhìn, lục tìm gương mặt người này trong trí nhớ, ngay lập tức reo lên: “Lão Trương? Sao lại đi cùng người anh em Đại Đầu của tôi thế này?”
“Hai người quen nhau à?”
Cả đám người đã cất súng đi, nhanh nhẹn rời khỏi con ngõ nhỏ, tìm một quán rượu gọi một bàn đồ ăn thức uống. Mạnh Tiểu Lục kể vắn tắt lại những việc xảy ra trong mấy năm nay, nhưng tránh không nhắc đến những vướng mắc với Tứ đại môn phái, còn Tạ Đại Đầu cũng kể lại chuyện mình làm sao gia nhập băng cướp cho Tiểu Lục nghe.
“Thật không ngờ cậu lại trở thành thuộc hạ của Ngưu Tráng, cũng không ngờ anh Ngưu bây giờ lợi hại thế.” Mạnh Tiểu Lục không khỏi buông lời cảm thán.
Lão Trương nói: “Lợi hại gì đâu, anh em trong nhà cả, tôi cũng không bốc phét nữa. Cuộc sống bây giờ khó khăn lắm, từ khi đại đương gia làm phản thoát ly khỏi quân Phụng Thiên, chúng tôi bị vây tiễu rất gắt gao. Đạn dược thiếu thì thôi không nói, quần áo lương thực cũng không đủ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đến cả mấy thôn làng trước đây răm rắp nghe lời, giờ cũng dám từ chối không chịu nộp tiền phí trị an nữa rồi.
“Có điều bọn tôi dẫu sao cũng là cướp mà, bình thường không cướp sạch thôn làng chúng lại nghĩ mình dễ bắt nạt, bọn này có phải thiện nam tín nữ ăn chay niệm Phật gì đâu, lập tức quét sạch ba ngôi làng, tin lan đi khắp mười mấy dặm xung quanh, thế là phí trị an lại dễ thu hơn nhiều. Nếu không phải như vậy, chỉ sợ bọn này còn không qua nổi mùa đông năm ngoái nữa.”
Tạ Đại Đầu nói: “Bây giờ bọn này đi đâu cũng bị đuổi đánh, đợt trước có một băng tên là Toàn Sơn Hổ cùng quan phủ nội ứng ngoại hợp, suýt chút nữa là bán đứng được bọn này. À phải, Tiểu Lục, cậu đến Đông Bắc làm gì vậy, nghe cha tôi bảo cậu đi Thượng Hải rồi, còn bảo chúng tôi đi cùng cậu nữa, không dưng đến đó làm quái gì? Đến Đông Bắc này đi, vung gậy cũng săn được hươu nai, mang gáo ra sông là vớt được cá tươi, sống thoải mái lắm.”
“Tôi đến Đông Bắc có chút chuyện, phải rồi, đừng hỏi chuyện tôi mãi nữa, mấy người mạo hiểm vào thành là để cứu người phải không, người tên Triệu Hải khi nãy là huynh đệ của cậu à?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Tạ Đại Đầu gật đầu: “Đúng thế, vừa nãy chẳng đã nói là chúng tôi tình cờ gặp được Chương đại ca còn gì? Triệu Hải này chính là người đã cùng chúng tôi cứu Chương đại ca, khi tôi đến bước đường cùng, chính Triệu Hải đã liều mạng cứu tôi, giờ cậu ta gặp nạn, tôi quyết không thể bỏ rơi cậu ta được.”
“Đó là dĩ nhiên.”
Triệu Hải là người bản địa, dạo trước vẫn luôn làm việc cho công ty đường sắt, rất thân thiết với Tạ Đại Đầu. Về sau, Tạ Đại Đầu giết người Nhật, anh ta liền cùng Tạ Đại Đầu chạy trốn rồi gia nhập dưới trướng Ngưu Tráng.
Triệu Hải là người trượng nghĩa, mặc dù mưu trí không xuất sắc, nhưng tuân thủ mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ thì khỏi phải nói. Có thể làm tốt việc cấp trên giao cho thực ra không hề đơn giản chút nào, có lẽ Triệu Hải không phải một lãnh đạo ưu tú, nhưng anh ta chắc chắn là một thuộc hạ tốt. Vì vậy, khi Tạ Đại Đầu thăng tiến dần trong băng cướp, Triệu Hải cũng theo đó mà nước lên thuyền lên, giờ trong băng ai gặp anh ta cũng đều gọi một tiếng anh Hải.
Triệu Hải thường xuyên được phái vào thành Phụng Thiên dò la tin tức, anh ta là người bản địa, tướng mạo lại không có gì nổi bật, trà trộn giữa đám đông thì không thể tìm ra được, loại người này là thích hợp đi thám sát nhất vì không dễ gì bị người khác nghi ngờ. Chính vào lúc ấy, anh ta quen được một cô sinh viên. Một tên cướp và một cô sinh viên, hai người có bắn đại bác cũng không liên can gì đến nhau này không hiểu sao lại thành một cặp.
Cha của nữ sinh kia chỉ là một thợ may bình thường trong thành, gia cảnh bảo giàu cũng không phải giàu, kém cũng không đến nỗi kém, nói chung là sống sung túc no đủ. Hai vợ chồng nhà họ chỉ có một cô con gái, bình thường cưng như trứng mỏng, vì vậy mới nhịn ăn nhịn mặc nghiến răng cho cô đi học. May sao cục diện chính trị ở Đông Bắc ổn định, Trương đại soái cai trị cũng thỏa đáng, nhân dân giàu có, người mua người may quần áo cũng nhiều lên, tiền dễ kiếm hơn, cuộc sống gia đình họ cũng càng ngày càng khá lên.
Nữ sinh thi đỗ vào trường Sư phạm, trường Sư phạm thuộc loại trường miễn học phí, vì vậy áp lực kinh tế của gia đình giảm hẳn. Người cha thợ may đã nghĩ kỹ, đợi con gái tốt nghiệp xong thì đi dạy ở trường tiểu học, sau đó tìm một người tử tế mà gả cho, cuộc sống nhất định sẽ mỗi ngày mỗi tốt hơn.
Nhưng ông thợ may đáng thương không thể ngờ được rằng cuộc sống đang tốt đẹp bỗng nhiên lại có mây đen kéo tới, con gái nhà mình đã bị một tên cướp để mắt tới. Nếu là quân ăn cướp bình thường, thì thôi của đi thay người, tìm đến đại đương gia nhà người ta bỏ tiền cầu xin, hoặc đi báo quan là xong. Nhưng Triệu Hải lại là thuộc hạ của Trường Thanh Chấn Sơn Hảo Ngưu Tráng, Ngưu Tráng nổi tiếng là kẻ nghĩa khí, bênh vực thuộc hạ, muốn bỏ tiền ra tránh họa e là không được rồi.
Báo quan ư? Vậy thì cũng phải có người dám báo mới được. Không có xung đột về lợi ích, người bình thường tránh không dây đến bọn Ngưu Tráng còn chẳng kịp, việc gì phải vì một dân thường như ông ta mà vô cớ đắc tội làm gì chứ?
Ông thợ may đang rầu rĩ không thôi thì trời không tuyệt đường người, toán cướp của Ngưu Tráng lại được chiêu an nhập vào biên chế. Vậy là “muối lậu” liền trở thành “muối quan”, sau này chiêu binh mãi mã, Triệu Hải bét nhất cũng phải được một chức đại đội trưởng. Thời buổi này có tiền không bằng có quyền, có quyền không bằng có súng, kẻ nào có súng, kẻ nào có quân, thì kẻ đó có tiếng nói.
Mặc dầu ông thợ may muốn gả con gái cho một người thật thà chân chất, nhưng cũng không phải ông ta không muốn kiếm được một chàng rể tài năng. Triệu Hải chức nhỏ thật, nhưng dưới trướng cũng có binh sĩ có huynh đệ, thêm nữa tuổi tác hẵng còn trẻ, con gái gả cho anh ta dẫu sao cũng còn hơn gả cho nhà giàu có làm vợ bé. Ông thợ may thương con gái vừa mừng vừa sợ, rốt cuộc cũng đồng ý hôn sự này trong tâm trạng hết sức phức tạp.
Hai bên coi như đã đính hôn, mặc dù nói đang đi học cũng kết hôn được, nhưng dẫu sao cô nữ sinh cũng là phụ nữ tiến bộ, sợ bạn học chê cười, vì vậy hai người bàn bạc, định đợi thêm một năm, khi cô tốt nghiệp thì hai người mới thành hôn. Kết quả, niềm vui ngắn chẳng tày gang, Ngưu Tráng tính cách cương trực lỗ mãng, nên lại một lần nữa ra khỏi thành làm giặc cướp, vậy là lại khổ cho Triệu Hải.
Giờ Triệu Hải chỉ có thể lén lút vào thành gặp gỡ vị hôn thê, nhưng thái độ của ông thợ may đã chuyển biến một trăm tám mươi độ. Hết vui mừng lại đến buồn bã, lên lên xuống xuống, đau tim như vậy thì ai có thể chịu nổi, Triệu Hải một lần nữa trở lại với thân phận thành viên đảng cướp, một cái nghề vừa mất mặt vừa nguy hiểm. Điều này khiến ông thợ may hiểu ra một đạo lý, đó chính là người tên Triệu Hải này không thể dựa dẫm, tương lai bất luận anh ta có triển vọng thế nào thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Vì vậy, ông thợ may đâm ra hối hận, nói rằng có thể đền gấp đôi tiền lễ, chỉ cần hủy bỏ hôn ước. Đương nhiên Triệu Hải không chịu, nhưng lại không thể làm gì được, ông thợ may đe dọa anh ta, nói bọn họ giờ là tội phạm bị truy nã, đừng có làm liên lụy đến người nhà mình. Triệu Hải biết cha vợ tương lai của mình nghĩ gì, nhưng anh ta vẫn không thể cắt đứt tình cảm, đành tiếp tục lén lút gặp gỡ cô nữ sinh kia.
Ông thợ may hết sức sốt ruột, đều là nam nữ trẻ tuổi khó tránh chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ngộ nhỡ gây ra chuyện gạo nấu thành cơm, con gái mình ễnh bụng lên thì hỏng bét. Nhưng dẫu sao ông ta vẫn thương con gái, không thể bắt trói, nhốt con gái mình lại. Có một người họ hàng gợi ý cho ông thợ may, sau một hồi suy đi tính lại, ông ta liền hạ quyết tâm tố cáo Triệu Hải với chính phủ. Triệu Hải bị bắt ngay trong phòng nữ sinh kia.
Hai tay không địch nổi bốn tay, hảo hán cũng không đánh nổi nhiều người, Triệu Hải bị bắt ngay tại trận. Giờ anh ta bị đưa đi diễu phố, chắc chừng chục ngày nữa là sẽ bị xử bắn. Toán người của Ngưu Tráng mặc dù là băng cướp lớn nhất vùng Phụng Thiên này, nhưng dẫu sao cũng chỉ là thổ phỉ, ăn gan hùm mật gấu cũng không dám trực tiếp tấn công thành trấn, thành Phụng Thiên thì lại càng không cần phải nói.
Phụng Thiên là thủ phủ của Đông Bắc, trung tâm quân sự chính trị đều đặt ở đó, với binh lực của Ngưu Tráng muốn đánh huyện thành còn khó, đem ra so với binh lực ở Phụng Thiên thì càng thua kém một trời một vực. Ở khắp vùng Đông Bắc, duy chỉ có Phụng Thiên là nơi các thế lực thổ phỉ yếu nhất, chỉ cần băng nhóm nào lớn mạnh một chút là sẽ bị tiêu diệt ngay, dẫu sao thì ở ngay dưới mí mắt của Trương đại soái, làm sao có thể nuôi hổ thành họa cho được, ở đây cứ thỉnh thoảng lại có một đợt thanh trừng duy trì trật tự. Nếu đi tiếp về phía Bắc mới là núi rừng của thổ phỉ, những băng cướp lớn lên đến bốn năm nghìn thậm chí mười nghìn người cũng không phải là không có.
Nghe xong mọi chuyện, Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Tôi giúp được gì không?”
“Chậc, không giúp gì được đâu. Nếu nhốt trong ngục, có lẽ còn có thể bỏ tiền từ từ cứu người ra. Nhưng lần này họ muốn giết gà dọa khỉ, cũng chẳng nói là chờ sau mùa thu mới xử trảm nữa mà tuyên bố xử bắn luôn, xem ra chúng ta chỉ còn cách cướp pháp trường thôi.” Tạ Đại Đầu nói.
Mạnh Tiểu Lục lại hỏi: “Giờ người bị nhốt ở đâu? Các cậu là cướp, ai chẳng biết trong tay các cậu có súng có người, mà Ngưu Tráng lại nghĩa khí, chắc chắn sẽ đến cướp pháp trường. Tới lúc ấy, ở hiện trường hành hình chắc chắn đã giăng sẵn thiên la địa võng chỉ chờ các cậu chui đầu vào mà thôi.”
Tạ Đại Đầu nghiêm nét mặt nói: “Đương nhiên là chúng tôi biết vậy, nhưng cũng không thể nào nhìn Triệu Hải chết trong tay người khác như thế được.”
“Vì vậy nên mới làm bừa làm bậy, đâm đầu vào bẫy à?” Mạnh Tiểu Lục cười nói: “Vừa khéo tôi đang có chuyện muốn tìm Ngưu Tráng, chi bằng tặng cho anh ta một phần đại lễ trước.”
“Thật hả? Ý cậu là có thể cứu được Triệu Hải?” Tạ Đại Đầu mừng rỡ ra mặt. Gã và lão Trương đưa mắt nhìn nhau, đều vô cùng hưng phấn. Sự sùng bái từ nhỏ khiến Tạ Đại Đầu tin tưởng Mạnh Tiểu Lục vô điều kiện, còn lão Trương thì đã từng được chứng kiến thủ đoạn của gã, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn người ta bằng con mắt khác, sau nhiều năm xa cách, Mạnh Tiểu Lục giờ đây đã thần thông quảng đại đến chừng nào rồi chứ?
Triệu Hải chỉ còn sống được mấy ngày nữa, tính kế lâu dài e là không kịp. Đầu óc Mạnh Tiểu Lục tính toán cực nhanh, muốn bày ra bố cục cứu người thì không đủ thời gian, nhưng vụ này rõ ràng là âm mưu một mũi tên bắn hai con chim, giăng sẵn bẫy rập để bọn Ngưu Tráng tự chui đầu vào rọ, nếu thật sự dùng vũ lực cướp pháp trường, vậy thì chỉ có thể xả thân giữ nghĩa mà thôi.
“Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành, công thành chi pháp vi bất đắc dĩ. [30] Binh thánh Tôn Tử cũng đã nói thế rồi, công thành chỉ là hạ sách, người ta xử tử phạm nhân ở trung tâm quân sự chính trị, rõ ràng là muốn đóng cửa đánh chó, tự đâm đầu vào chẳng phải là kẻ ngu xuẩn sao?”
Có điều, dục tốc bất đạt, nhưng mài dao cũng không thể lỡ việc chặt củi, trải qua ba ngày tính toán và điều tra, một kế hoạch hoàn thiện đã bày ra trước mắt cả bọn.