← Quay lại trang sách

Chương 32 Vị sĩ quan anh tuấn uy vũ

Năm ngày sau, trong thành Phụng Thiên, mọi thứ vẫn như bình thường nhưng lại toát lên vẻ bất thường. Trên phố lớn vẫn có người qua kẻ lại, cửa hàng cửa hiệu mở cửa như thường lệ. Chỉ là lũ chó hoang, chó nhà nơi đầu đường cuối ngõ đều đã tìm chỗ trốn đi, linh tính của chúng còn nhạy hơn con người, cảm nhận được sát khí bảng lảng trong không gian, không dám sủa bậy, chỉ sợ bị người ta đánh chết. Những người cảnh giác cũng ở nhà đóng cửa không ra ngoài, thậm chí còn không cả đi làm, nhưng phần lớn mọi người đều không hay biết, lao nhao chạy đến nơi xử bắn, dẫu sao đây cũng là chỗ náo nhiệt hiếm thấy thời buổi này.

Dân chúng thường ngày mải lo kiếm ăn, giải trí rất ít, đa số đều không biết chữ, không xem báo, cùng lắm có chút tiền dư dả thì ra phố nghe một đoạn tấu hài, xem một màn tạp kỹ gì đó. Giờ có xử bắn mà xem lại không mất tiền, đường phố lập tức còn đông vui náo nhiệt hơn cả ăn Tết.

Thích xem giết người không phải là tập tục đặc biệt chỉ Phụng Thiên mới có, có thể nói dân chúng từ Nam chí Bắc đều như vậy cả. Miễn là không phải hành hình ở tận vùng ngoại ô hoang vu thì dân chúng đều sẽ xúm lại quây kín cả mấy vòng, người buôn kẻ bán, kẻ đẩy xe, kẻ quẩy gánh, cứ như chợ phiên hay hội miếu vậy. Thậm chí còn có nơi vì vậy mà trở nên phồn vinh đông đúc, ví dụ như Thái Thị Khẩu và Thiên Kiều ở Bắc Kinh.

Nếu gặp dịp có người thà chết cũng không phục, hét lớn mấy tiếng hoặc trước khi chết hát vang vài đoạn, vậy thì sẽ nhận được vô số lời khen từ quần chúng bên dưới, chẳng cần biết ngươi có phải kẻ tội ác tày trời hay không, người ta vẫn kính trọng ngươi là một trang hảo hán.

Triệu Hải trước tiên bị diễu phố thị chúng, vòng qua vòng lại trên mấy con phố chính của thành Phụng Thiên, người dân trên đường nhao nhao ném gạch đá, rau củ thối lên người anh ta. Triệu Hải bị ném cho hết sức thảm hại, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, chết cũng quyết ngẩng cao đầu.

Thực ra những người dân này có thù với Triệu Hải không? Không hề, bọn họ chỉ mượn cơ hội này để trút ra những bức bối mà họ không trút vào đâu được mà thôi. Bản tính con người vốn là ích kỷ mà.

“Nhanh lên, đừng ăn nữa.” Ở hàng ăn sáng chỗ cổng thành có người đang ăn bánh bao, vừa nhét vào miệng liền nghe có người bạn đi qua gọi mình.

Y nuốt vội miếng bánh bao xuống, suýt nữa thì nghẹn, vuốt vuốt ngực nói: “Vội cái gì!”

“Đi xem xử bắn chứ còn gì, chậm tí nữa là hết chỗ đấy.”

“Muốn chết cũng cần gì phải gấp gáp vậy chứ?” Kẻ ăn bánh bao điềm tĩnh trả lời, y là người thông minh có tiếng khắp vùng này, cả đám người cùng ra ngoài làm công, tính ra tiền công của y lúc nào cũng cao nhất.

“Thế là ý gì?”

“Băng cướp Chấn Sơn Hảo coi trọng nhất là nghĩa khí, giờ huynh đệ bị người ta hành hình, bọn họ ắt hẳn sẽ đi cướp pháp trường. Đám quan chức quý nhân trong thành Phụng Thiên này cũng không phải lũ ngốc, vậy mà lại không bí mật xử tử cho xong, nhất quyết bày ra làm rầm rộ như vậy, ngươi nói xem không phải chính là để dụ cho bọn họ cắn câu hay sao? Lát nữa mà đánh nhau, súng đạn không có mắt đâu, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, muốn đi thì ngươi tự mà đi.”

Người bạn kia lầm bầm: “Làm gì đến nỗi khiếp vậy chứ.” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng y cũng tự nhủ, lời này có lý, mà kẻ nói ra còn là người thông minh gần xa nức tiếng, vậy mình rốt cuộc đi hay không đi đây?

Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên có một đội người ngựa phóng tới, người đi đầu cưỡi ngựa trắng, đeo kiếm chỉ huy kiểu Tây, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng lại hết sức uy phong lẫm liệt. Người này quát lớn với đám quân lính ở cổng thành: “Đám khốn kiếp! Ngưu Tráng từ phía Tây đánh tới rồi, nấp ở đây có tác dụng mẹ gì, gọi hết những kẻ đang nấp ra, đi theo ta!”

Quả nhiên, binh lính gác cửa thành lập tức tìm ra ba bốn chục người, cả đám này đều nấp trong chòi canh phía trên cổng thành, vội vàng cúi đầu khom lưng chào người đi đầu kia. Viên sĩ quan cắm đầu hạ lệnh: “Đi theo đội ngũ, dốc hết tốc lực xuất phát!”

Còn chưa kịp hỏi rõ là chuyện gì, bọn họ đã bị biên vào đội ngũ, lập tức chạy về phía Bắc thành.

Chỗ quầy ăn sáng, người kia thản nhiên cầm một cái bánh bao lên nhét vào miệng, bộ mặt dương dương đắc ý tựa như đang nói: Thấy chưa, ta đoán không sai chứ?

Triệu Hải bị trói gô giải lên pháp trường, để răn đe nên quyết định không xử bắn nữa mà đổi thành chặt đầu. Một tay đao phủ cao lớn thô kệch cầm quỷ đầu đao bước lên bục, bên dưới lập tức ồn ào hết cả lên, đám người vây xem nhao nhao kêu gào, nói hôm nay đến đây không uổng công, không ngờ lại được xem chặt đầu.

Chặt đầu xem hay hơn xử bắn nhiều, dã man hơn, máu me hơn gấp bội, có “sắc thái cổ điển lãng mạn” hơn nhiều, có điều, nói theo lời quần chúng bình dân thì chỉ có hai chữ: kích thích.

Triệu Hải bị dẫn lên bục, đứng mà không quỳ, đảo mắt nhìn đám người phía dưới. Mọi người lập tức nhao nhao khen hay. Đội hành hình không thể để anh ta càn quấy như vậy, liền đạp vào đầu gối anh ta một cái, Triệu Hải tức khắc quỳ gục xuống. Bên dưới có người kêu toáng lên: “Hảo hán, hát một khúc đi!”

Triệu Hải hăng lên, cười ha hả: “Được, vậy ta hát một khúc. Mặt trời lặn sau núi Tây, trời tối đen. Nhà nhà đóng cửa cài then, chim khách quạ đen bay về ổ, hây hây hây hây a! Người quân tử đi trên đường…”

“Hay lắm!” Đám người đồng thanh khen ngợi. Khúc “Khiêu đại thần” [31] này anh ta hát khá hay, trong tình cảnh như vậy mà không hề run rẩy lập cập, không vãi đái vãi cứt, bị đánh đập tả tơi mà vẫn nói cười vui vẻ, quật cường bất khuất, thể hiện rõ bản sắc của một tên cướp can đảm. Người Đông Bắc tính tình ngay thẳng, xưa nay vẫn khâm phục các bậc nam nhi hảo hán, lập tức khen ngợi không ngớt lời, có người còn lớn tiếng hét lên: “Hảo hán lên đường mạnh giỏi!”

Viên quan phụ trách hành hình cười khẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, mặc dù Triệu Hải càn quấy khiến y cảm thấy khó chịu, nhưng tên cướp này cũng chẳng còn làm càn được bao lâu nữa, cứ để cho hắn ầm ĩ một phen đi. Vả lại, Triệu Hải càng làm ầm ĩ, bọn cướp kia lại càng không nén nhịn được, chắc chắn sẽ nhao nhao xúc động, đến lúc ấy, chỉ cần bọn chúng xuất hiện cướp pháp trường thì chắc chắn không tên nào chạy thoát được.

Lần này quan binh rầm rộ xử tử Triệu Hải ở Phụng Thiên như vậy, chính là để người ta đến cướp ngục, nhưng bọn cướp này lại rất nhẫn nại, kiềm chế đến tận hôm nay. Kế sách này rất độc, đã giết người lại còn khiến đối phương đánh mất lòng người, nghênh ngang tuyên bố cho ngươi biết trong thành có rất nhiều binh lính, vả lại còn chỉ rõ Triệu Hải bị nhốt ở chỗ nào, hoàn toàn không sợ tiết lộ bí mật gì, ngay cả bố trí binh lực ra sao cũng phơi bày ra ngoài sáng. Chỉ cần người có tâm để ý, hoặc tùy tiện hỏi dò một chút là biết ngay.

Với lực lượng của Ngưu Tráng, muốn cướp ngục tất nhiên là có đi mà không có về, bọn họ chính là muốn ép cho Ngưu Tráng phô ra cái dũng của kẻ thất phu, sau đó tung một mẻ lưới hốt trọn cả ổ. Nhưng nếu Ngưu Tráng thông minh, giả vờ như mắt điếc tai ngơ, vậy thì thanh danh đặt chữ “nghĩa” lên hàng đầu của anh ta sẽ bị tổn hại, sức hiệu triệu cũng sẽ trượt dốc nhanh chóng, sau này không còn dám vỗ ngực nói gì mà không thẹn với lòng nữa, đám thủ hạ bên dưới cũng sẽ sinh lòng hoài nghi đối với đại đương gia của mình.

Đến lúc ấy, chỉ cần đưa ra điều kiện chiêu an, đám giặc cướp này chắc chắn sẽ xảy ra nội loạn, phỏng chừng sẽ trói gô Ngưu Tráng lại mà đầu hàng lĩnh thưởng. Như thế chẳng cần đổ giọt máu nào mà vẫn giải quyết được bọn chúng, sau đó lại chia ra mà công kích, dần dần tiêu diệt đám đầu lĩnh, vậy là có thể dẹp yên. Sở dĩ khó tiễu được phỉ, không phải vì quân số đông đúc mạnh mẽ, mà là bởi đám này linh hoạt cơ động, khó lòng bắt được.

Nhưng kế sách này, lại dùng sở trường của mình khắc chế sở đoản của kẻ địch, tiến có thể tấn công mạnh mẽ, mà lùi lại có thể làm rối loạn đối phương, đằng nào thì Ngưu Tráng cũng thua, thử nói xem kế này có độc hay không? Quân Phụng Thiên có thể khéo léo giao hảo với cả hai nước Nga, Nhật, đứng vững chân ở vùng đất đen mênh mông này, dĩ nhiên là phải có bản lĩnh thật sự, đối phó với một đám quân tản mác không người chỉ huy, đương nhiên chỉ là chuyện vặt vãnh.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vẳng tới, sau đó là một đại đội người ngựa rầm rập chạy đến, trong chớp mắt đã tách đám đông ra, mấy gã cao to cưỡi tuấn mã hộ tống một viên sĩ quan trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng xông vào pháp trường. Viên sĩ quan kia quát lên: “Mau đến phía Tây chi viện, Ngưu Tráng không biết tìm đâu ra hơn hai vạn người, chuẩn bị tấn công Phụng Thiên rồi, nhanh lên, nhanh lên!”

Cả đám người như chảo dầu sôi bị tạt vào một gáo nước lạnh, trong nháy mắt liền nổ bùng lên, tất cả gào khóc cuống cuồng chạy trốn, chỉ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Ở thôn quê ai ai cũng biết tiếng Ngưu Tráng, nhưng dân chúng trong thành thì không hiểu rõ người này cho lắm, chỉ biết Ngưu Tráng là một tên cướp rất lợi hại. Quân ăn cướp tốn bao công sức kéo người tấn công Phụng Thiên là vì cái gì? Chỉ để cứu người thôi à? Đừng có đùa, chắc chắn là sẽ giết người phóng hỏa, cướp bóc của cải rồi, lúc này mà còn lượn lờ bên ngoài, chốc nữa có giết người phóng hỏa thật thì còn chạy được không?

Pháp trường lập tức hỗn loạn hết cả, viên quan phụ trách giám sát hành hình nghe thế cũng phát hoảng. Vốn dĩ, nếu chỉ đối phó Ngưu Tráng thì bọn họ đã nắm chắc mười mươi, nhưng giờ Ngưu Tráng không ngờ lại kiếm đâu ra được tận hai vạn người.

Lúc này đại soái đang ở tiền tuyến chuẩn bị chiến tranh, trong thành Phụng Thiên không còn binh lực. Nếu dụ ba ba vào trong rọ, tiêu diệt bọn Ngưu Tráng thì còn đỡ, nhưng nếu trực tiếp đối đầu với hơn hai vạn người, chỉ sợ hơi khó khăn, cách duy nhất chính là cố thủ Phụng Thiên, rồi thỉnh cầu xung quanh đến cứu viện.

Phụng Thiên mà thất thủ, vậy thì khác nào sân sau bốc lửa, tiền phương giờ này còn đang đánh trận, hậu quả thế nào có thể tưởng tượng ra được. Nghĩ tới đây, viên quan phụ trách hành hình không khỏi toát hết cả mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn Triệu Hải trên pháp trường, đột nhiên nảy sinh một thứ cảm giác cùng bệnh thương nhau. Thành Phụng Thiên mà thất thủ, bản thân y chỉ sợ cũng giống như Triệu Hải bây giờ, bị đại soái chém đầu giữa chốn pháp trường. Vợ đẹp thiếp xinh thảy đều rơi vào vòng tay kẻ khác, gia sản tích lũy cũng sẽ bị tịch thu sạch sẽ, đáng buồn hơn nữa là khi người khác nhắc đến mình, sẽ lại còn khinh thường nói mình là một kẻ ngu xuẩn gây họa, dẫn sói vào nhà.

Nghĩ tới đây, viên quan phụ trách hành hình lại nhìn viên sĩ quan trẻ tuổi kia, trông trang phục quân Bắc Dương mà gã ta mặc, chắc hẳn chức quan không phải nhỏ, nhưng y lại hoàn toàn không quen biết gã này. Có điều, đám sĩ quan cấp thấp phía sau gã ta lại rất quen mắt, thậm chí y còn gọi tên được mấy người. Vì vậy, y cũng không nghi ngờ gã, lập tức gọi hết binh lực bố trí xung quanh chạy ra.

Còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, phía Tây đã vang lên tiếng súng dữ dội, viên quan phụ trách hành hình phái hai đội người ngựa canh giữ Triệu Hải, đoạn lập tức cùng sĩ quan trẻ tuổi kia dẫn binh lính tiến về phía đó. Có điều, lúc đến cổng thành phía Tây thì lại không thấy bóng dáng viên sĩ quan kia đầu nữa, mà lúc này, viên sĩ quan kia đã dẫn theo đám thân binh hộ vệ của gã đuổi theo nhóm áp giải Triệu Hải.

“Ngưu Tráng phái thuộc hạ đến cướp người, các ngươi tìm một kẻ thay áo tù của Triệu Hải, đeo thẻ phạm nhân lên, chạy về phía Bắc thành, ta sẽ bí mật áp giải tội phạm đi.” Viên sĩ quan nói.

Đám lính thấy người này dẫn theo cả đại đội nhân mã, nói mấy câu đã khiến chỉ huy của mình tạm hoãn hành hình mà dẫn quân đi chi viện đánh phỉ, vì vậy mặc dù cả hai đội đều không quen biết viên sĩ quan trẻ, nhưng cũng có thể đoán biết địa vị của gã ta cao thế nào, lập tức kính lễ rồi làm theo mệnh lệnh.

Một người mặt sẹo cao lớn nhấc Triệu Hải vẫn đang bị trói hai tay lên lưng ngựa, để anh ta một mình cưỡi một thớt ngựa, sau đó dùng súng chỉ vào anh ta quát lên: “Dám chạy ta bắn chết tại chỗ!”

Một đám người quây lấy Triệu Hải, chạy về phía Đông thành. Bọn họ chạy một mạch không dừng ra đến tận ngoài thành, Triệu Hải nãy giờ vẫn luôn nghe lời, thậm chí còn biểu hiện có vẻ hơi yếu ớt đột nhiên hai mắt sáng rực, hai tay rung dây cương, thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền tăng tốc phóng vút lên.

Những người phía sau cũng không nổ súng, cứ vậy không nhanh không chậm đuổi theo anh ta. Triệu Hải lúc này không nghĩ ngợi được nhiều, chỉ liều mạng bỏ chạy, trong đám cỏ ven đường có mấy người nhao ra, Triệu Hải vừa trông thấy liền mừng rơn, gọi lớn: “Anh Đại Đầu, mau nổ súng, đằng sau có truy binh!”

Chỉ thấy Tạ Đại Đầu không hề nổ súng, ngược lại còn hết sức mừng rỡ, vẫy tay với đám truy binh ở phía sau. Mấy huynh đệ trong băng ở bên cạnh thì đều tỏ vẻ khâm phục ra mặt, nói: “Cứu được người thật rồi, Lục gia giỏi thật!”