Chương 33 Quân Nhật tính lầm
Viên sĩ quan trẻ tuổi đó chính là Mạnh Tiểu Lục, hộ vệ của gã là hai anh em họ Mã và mấy huynh đệ có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt, tướng mạo đường đường trong băng cướp. Thời buổi này muốn kiếm quân trang và trang phục của tướng soái cũng không khó khăn gì, bọn họ bắt cóc mấy người thợ may, lại đi mua thêm ít nguyên vật liệu, vậy là có thể làm được ngay mấy bộ trang phục giả y như thật rồi.
Hiện nay quân phục của các quân phiệt trong nước đều không thống nhất, thông thường chỉ phân biệt bằng màu sắc, chất liệu hơi sai khác đôi chút cũng không gây nghi ngờ gì, muốn đồ mới, đồ tốt thì tự mình đặt làm là được. Bọn Mạnh Tiểu Lục chính là lợi dụng bộ quân phục mới, giày da bò, thắt lưng đeo súng Mauser này để qua mắt cả đám binh lính.
Có một đám hộ vệ chỉnh tề oai phong như vậy, Mạnh Tiểu Lục mặc quân phục Bắc Dương, cưỡi ngựa trắng, lại đeo kiếm chỉ huy kiểu Tây, trông rõ ra dáng chỉ huy cấp cao. Có điều, những thứ này gạt các binh lính và sĩ quan cấp thấp còn được, nếu gặp phải người nào có chức vị cao một chút thì không dễ.
Vì vậy, Mạnh Tiểu Lục trước tiên vừa lừa gạt vừa thúc giục, lại lợi dụng bộ trang phục trên người để gom hết mấy tiểu đội phụ trách cảnh giới bên ngoài thành về. Ngay sau đó gã dẫn theo một đại đội người ngựa nửa thật nửa giả quay trở lại trong thành, tiếp tục lừa gạt bước tiếp theo, không chừa sơ hở cũng không để người khác có thời gian kịp nghi ngờ. Vì vậy, mỗi lần có người sinh lòng nghi ngờ, trông thấy trong đội ngũ của Mạnh Tiểu Lục có gương mặt quen thuộc, lại thấy yên tâm ngay.
Lợi dụng tâm lý bầy đàn của con người, số người tụ tập càng lúc càng đông, toàn bộ lực lượng phòng vệ thành Phụng Thiên trên thực tế đã bị Mạnh Tiểu Lục tước đi một nửa, quân canh ba cửa thành phía Nam, phía Đông, phía Bắc toàn bộ đều bị kéo đi biên vào đội ngũ của gã. Mạnh Tiểu Lục dẫn đám người này chạy đến pháp trường, viên quan phụ trách hành hình cũng bị gã gạt luôn, giữa chừng Tiểu Lục đã len lén lẩn mất, giải cứu Triệu Hải, rồi cứ thế nghênh ngang bỏ đi.
Lại nói ở phía thành Phụng Thiên, Ngưu Tráng dẫn theo các thủ hạ không ngừng nổ súng vào trong thành, tiếng súng nghe dữ dội hết sức, nhưng không ai xung phong lao lên. Tiếng quát chửi, dọa giết vang lên liên tu bất tận, nhưng hai bên đều chỉ bắn súng suông, họa hoằn có một hai người trúng đạn lạc bị thương chứ chẳng ai mất mạng.
Quân lính chi viện cho cổng Tây đến nơi, gá đại pháo lên, Ngưu Tráng nhìn họng pháo đen ngòm, không khỏi thầm rùng mình, đúng lúc này, một thớt ngựa phi nhanh đến, lão Trương nói: “Tiểu Lục thành công rồi!”
“Rút lui!” Ngưu Tráng lập tức hạ lệnh triệt thoái.
Cả đám vội vã rút đi, chỉ để lại một đống người giả bện bằng rơm rạ khoác quần áo đứng đờ ra đó. Sau một đợt pháo kích, sĩ quan chỉ huy phát hiện có điều không ổn, liền phái người đi trinh sát, kết quả chỉ thấy một đống tay chân vung vãi của đám người giả nằm rải rác. Giờ nghĩ lại, cho dù tính cả đám người giả và cảnh tượng bụi mù bốc cao do cố ý rung cây rung cỏ, thì số người khi nãy cũng tuyệt đối không thể lên đến con số hai vạn, nhìn dấu vết để lại hiện trường, phỏng chừng thậm chí còn chưa đến một nghìn người.
Tất cả tụ tập lại, liền phát hiện ra một vấn đề nữa, đó chính là không ai biết viên sĩ quan trẻ tuổi mặc quân phục khi nãy. Ôm lòng cầu may, bọn họ tức tốc chạy về thành, cảm thấy đây có thể là một ngôi sao đang lên dưới trướng thiếu soái [32] , chẳng qua mình không quen biết người ta mà thôi, kết quả, đừng nói là viên sĩ quan trẻ tuổi kia, ngay cả Triệu Hải cũng biến mất luôn.
Đến giờ thì quân đội trong thành Phụng Thiên mới ớ người ra, biết mình đã trúng kế, liền điểm đủ người ngựa lập tức tra ra hướng đi của hai đội phụ trách áp giải Triệu Hải kia, tức khắc đuổi theo. Kết quả, sau khi đuổi kịp mới phát hiện, Triệu Hải này không ngờ lại là giả, hỏi ra mới biết đây là chủ ý của viên sĩ quan trẻ kia nói là kế dương Đông kích Tây gì đó.
Lúc này Mạnh Tiểu Lục đã tụ họp với bọn Ngưu Tráng, mấy ngày nay Ngưu Tráng luôn bận rộn lôi kéo nhân mã, mọi việc đều do lão Trương truyền tin, anh ta cũng chưa gặp Mạnh Tiểu Lục. Ngưu Tráng cười ha hả ôm chầm lấy Mạnh Tiểu Lục, đấm thùm thụp vào lưng khiến gã đau ê ẩm: “Tiểu Lục, nhớ cậu chết đi được, bao nhiêu năm rồi, cậu chẳng có tin tức gì cả. Không ngờ cậu lại bất thình lình ở đâu nhảy ra, còn giúp chúng ta một việc lớn nữa chứ! Hễ ta gặp chuyện khó khăn, thằng nhãi nhà cậu liền xuất hiện, đúng là ông trời phù hộ cho Ngưu Tráng này mà!”
“Chứng tỏ là hai anh em ta có duyên phận, được rồi, giờ không phải lúc kể chuyện ngày xưa, anh Tráng, mau mau sắp xếp cho các anh em đi phục kích đi.” Mạnh Tiểu Lục nhìn đồng hồ đeo tay, nói.
Người đuổi ta chạy, bị người ta đánh cho phải ôm đầu bỏ chạy như chuột thì chẳng có ý nghĩa gì, trong thời gian ngắn, các đợt truy tiễu của quan binh vẫn sẽ tiếp tục, thậm chí còn càng lúc càng dữ dội hơn. Giờ chỉ còn cách đánh để gây thanh thế, giáng cho chúng một đòn đau, khiến chúng nếm mùi lợi hại mới là thượng thượng sách. Đằng nào thì cũng đã trở mặt với quân Phụng Thiên rồi, vậy thì không cần phải tính đến thương vong và cơn giận của đối phương nữa, vừa muốn đánh vừa sợ đánh đối phương đau quá, đây quả thực là quyết định ngu xuẩn nhất. Bởi vậy, trong kế hoạch của Mạnh Tiểu Lục, còn bố trí thêm một khâu mai phục này nữa.
Mấy ngày nay Mạnh Tiểu Lục bận rộn tìm hiểu cơ chế tổ chức và bày bố của quân giữ thành Phụng Thiên, mặc dù hiện giờ dưới tay Ngưu Tráng có chưa đến hai nghìn người, nhưng đánh phục kích một trận thì hoàn toàn không phải là vấn đề. Anh ta đã lệnh cho những thuộc hạ có trang bị tốt nhất, trẻ tuổi khỏe mạnh nhất gánh theo người giả lợi dụng dây thừng và đất bụi làm nghi binh, đợi khi Mạnh Tiểu Lục thành công liền nhanh chóng rút khỏi chiến trường.
Giờ đây toàn bộ binh lực của Ngưu Tráng đã hợp lại một chỗ, bọn họ chiếm được ưu thế về địa lý, lợi dụng cạm bẫy, lại thêm tính chất bất ngờ, quả nhiên đã đánh một trận mai phục hết sức thành công.
Quân Phụng Thiên hốt hoảng tháo chạy như chó nhà có tang, để lại mấy chục cái xác. Ý của Mạnh Tiểu Lục là cứ vậy bỏ đi, khiến người khác cho rằng bọn Ngưu Tráng không thiếu súng ống đạn dược, thực hành kế nghi binh, nhưng Ngưu Tráng lại nhất quyết yêu cầu thu hết súng ống và đạn dược về. Khi thấy trong băng cướp còn khá nhiều người cầm súng kíp kiểu cũ, thậm chí là cả các loại binh khí lạnh như đại đao, trường thương, Mạnh Tiểu Lục cũng đành buông xuôi để mặc cho anh ta làm vậy.
Cả bọn thúc ngựa chạy đi, trên đường Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Tiếp sau đây anh có dự định gì không?”
Ngưu Tráng thở dài đáp: “Chưa nghĩ ra, có điều phỏng chừng không ở lại đất Phụng Thiên này được nữa rồi.”
“Không những không ở lại được, mà phải lập tức rời khỏi đây. Đại chiến giữa hai phe quân phiệt Phụng Thiên và Trực Lệ đang ngấp nghé nổ ra, chẳng bao lâu sẽ phân thắng bại thôi. Anh làm phản quân Phụng Thiên đúng vào thời khắc chuẩn bị chiến tranh mấu chốt nhất, khi ấy bọn chúng không rảnh đâu mà để ý đến anh, nhưng làm phản như thế ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của toàn quân, hành vi gây khó chịu như thế, làm gì có chuyện bọn chúng không trả thù chứ? Lần này giải cứu Triệu Hải, lại càng là một cái tát mạnh vào mặt bọn chúng, anh nói xem chúng có thể bỏ qua cho anh được hay không?” Mạnh Tiểu Lục phân tích: “Nếu quân Phụng Thiên đại thắng trở về, chắc chắn là sẽ nhân đại thắng mà quét sạch bọn anh.
“Vừa nãy anh cũng nói rồi đấy, súng ống, tiền lương khi đó bọn chúng chỉ phát cho các anh một nửa. Sau nhiều lần chiến đấu gần đây, đạn dược tiếp tế đã thiếu thốn rất nhiều, súng ống cũng hư hỏng rất nghiêm trọng, mọi người thiếu quần áo, thiếu lương thực. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, bọn anh liệu có thể cầm cự được bao lâu nữa? Sớm muộn cũng sẽ đến lúc lòng người suy sụp, đến lúc đó anh có muốn nghĩ đường khác thì cũng đã quá muộn rồi.”
Ngưu Tráng cười khổ: “Vậy thì ta lại phải mong cho quân Trực Lệ đại thắng, quân Phụng Thiên đại bại, như thế ít nhất quân Phụng Thiên cũng không còn sức tiêu diệt chúng ta nữa rồi?”
Mạnh Tiểu Lục lắc đầu: “Không phải vậy, bọn chúng mà thắng, tâm trạng vui vẻ có khi còn không đuổi tận giết tuyệt, nhưng nếu thua… bao nhiêu đau khổ giày vò mà bọn chúng phải chịu từ quân Trực Lệ, sẽ đổ hết cả lên các anh. Không giết sạch các anh, bọn chúng không thể dịu được mối hận trong lòng, vì vậy quân Phụng Thiên chiến thắng thì có lợi cho các anh hơn.”
“Ôi trời, Tiểu Lục này, cậu phải giúp tôi bày mưu tính kế đi.” Ngưu Tráng nói.
Mạnh Tiểu Lục cười bảo: “Kỳ thực lần này tôi đến là để nhờ anh giúp, không ngờ bây giờ anh đã lợi hại như vậy rồi. Nhưng hiện tại rồng vào bãi nước cạn, hổ lạc xuống đồng bằng, vừa khéo không mưu mà hợp với kế sách của tôi. Theo tôi, cây dời đi thì chết, người dời đi thì sống, Phụng Thiên là thủ phủ Đông Bắc, quân Phụng Thiên làm sao chấp nhận cạnh giường có kẻ ngủ ngáy cho được, chi bằng các anh đổi nơi khác mà phát triển.”
“Hả? Cậu nói tôi nghe xem nào.”
Các băng cướp vùng Đông Bắc thực ra sống cũng không phải dư dả lắm, nói khó nghe một chút thì ngoài những kẻ mang án buộc phải làm thảo khấu, người có chút sinh kế chẳng ai muốn làm tặc phỉ đi giết người cướp của cả. Có điều, làm cướp không có nghĩa là có thể ăn thịt uống rượu thoải mái, tiền bạc chia rủng rỉnh, trên thực tế cũng vẫn là ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng qua chỉ hơn cuộc sống của dân thường một chút mà thôi.
Tình thế của tặc phỉ gần Phụng Thiên tuy rằng nguy ngập, nhưng dẫu sao người có tiền cũng nhiều, đánh cướp một vụ kiếm vài nghìn đồng Đại dương không phải là vấn đề. Hai ba tháng làm một vụ lớn là đủ cho cả băng cướp ăn uống rồi. Nếu đến vùng Hắc Long Giang, nơi đó rất nhiều người đi làm cướp, các băng lớn có thể lên đến cả vạn người thì cuộc sống cũng cùng khổ hơn gấp bội. Ban ngày cuốc đất làm nông dân, tối đến lại đi làm cướp, chẳng qua chỉ tạm đủ no mà thôi. Vì vậy, Hắc Long Giang tuy là vùng đất màu mỡ của bọn thổ phỉ, song cũng là chốn địa ngục mà thổ phỉ không hề muốn đến.
Các băng cướp ở Hắc Long Giang ngưỡng mộ Ngưu Tráng ở Phụng Thiên, Ngưu Tráng thì trố mắt ra nhìn người ta mà khao khát, mọi người đều đứng núi này trông núi nọ, chẳng qua chỉ là góc độ khác nhau mà thôi. Mạnh Tiểu Lục phân tích rõ lợi hại, sau đó im lặng chờ câu trả lời của Ngưu Tráng.
Nửa tháng sau, Ngưu Tráng dẫn theo hơn một nghìn anh em bằng lòng theo anh ta rời đi, tiến về phía Bắc, rời xa thành Phụng Thiên ở trung tâm vùng Đông Bắc này. Dọc đường, bọn họ liên tục cướp phá các hầm mỏ khai khoáng, vả lại chỉ cướp bóc sản nghiệp của người Nhật, đồng thời người Nhật cũng bị các chủ mỏ khai khoáng Đông Bắc phản kích lại. Đối mặt với thế công của vàng thật bạc thật, có lúc, các quan viên địa phương cũng tỏ ra “vì nước vì dân”, trở nên hết sức chí công vô tư.
Thương hội Nhật Bản muốn xâm chiếm phần lớn sản nghiệp của vùng Đông Bắc thì cũng phải liệu xem xâm chiếm bằng cách nào, đặc biệt là khi vùng Đông Bắc này nằm trong phạm vi cai quản của miếng xương khó gặm Trương Tác Lâm. Trương đại soái cực kỳ thông minh, thời kỳ đầu ông ta giao thiệp với cả hai phe Nga, Nhật, đánh võng giữa hai bên, kết quả song phương không bên nào thắng, ngược lại chỉ có Trương đại soái càng ngày càng phát triển. Giờ đây ông ta đã hoàn toàn chiếm cứ Đông Bắc, thế lực còn vươn đến tận các vùng Sơn Tây, Hà Bắc. Vả lại trong nhiều lần giao chiến với người Nhật, Trương đại soái đều nhờ vào trí thông minh mà chiếm thượng phong hết lần này đến lần khác, khiến người Nhật thiệt hại không nhẹ. Vì vậy, nếu dùng quyền lực ép người thái quá, chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng, mà đám quan viên Đông Bắc dưới trướng ông ta cũng không dám trắng trợn vơ vét, vì tiền mà đạp lên pháp luật.
Bởi vậy, người Nhật Bản đa phần đều dùng các thủ đoạn trên thương trường để giành lấy mỏ khai khoáng, thực lực quốc gia chỉ đóng vai trò phụ trợ. Đã là đọ nhau về thủ đoạn trên thương trường và hối lộ chốn quan trường vậy thì dễ xử lý hơn nhiều, Khuyết môn thực sự có rất nhiều tiền, không nói tới Ngô Khắc Dụng, riêng lần này, số tiền Ngô Lập Thời có thể huy động đã lên đến con số cả triệu đồng rồi.
Ngô Lập Thời giao tiền cho Mạnh Tiểu Lục, tuyên bố nếu cần y còn lấy ra thêm được tầm một triệu đồng nữa, nhưng dẫu sao cũng là âm thầm tiến hành trong bóng tối, có thể sẽ phải đợi hai ba ngày. Cả một khoản tiền lớn mà ba môn phái kia đều không thể xem nhẹ, đối với Khuyết môn lại chỉ là con số nhỏ, không hề bị ai phát hiện.
Có Mạnh Tiểu Lục âm thầm ủng hộ, những chủ mỏ khoáng sản địa phương tức khắc hào khí bốc cao ngùn ngụt, thuận lợi lấy lại sản nghiệp. Bên ngoài có thổ phỉ cướp bóc, bên trong có chủ mỏ khoáng địa phương cạnh tranh, nhất thời các thương gia Nhật Bản làm ngành khai thác khoáng sản ở Đông Bắc rất khó sống. Vì vậy, bất đắc dĩ, họ đành phải xin Khuyết môn trợ giúp.
Tô tiên sinh nghe xong báo cáo, búng ngón tay một cái, một chủ mỏ khai khoáng cúi đầu khom lưng đi vào. Theo lời y nói, y cũng không biết người giúp mình tên là gì, người đó hết sức kỳ quái, dường như chỉ muốn đối đầu với người Nhật chứ không cần đền đáp gì, một mực vung tiền ra phá hoại chuyện tốt của người khác, sau khi xong việc liền xoay người bỏ đi, chỉ thu hồi lại chút tiền vốn.
Tô tiên sinh nghe xong thì trầm ngâm ngẫm nghĩ, trong khi người Nhật ở bên cạnh lên tiếng: “Tô, ông thông minh thật đấy, không ngờ ông cũng cài người trong ngành khai khoáng ở Đông Bắc.”
Tô tiên sinh bị quấy nhiễu mạch tư duy, cười nói: “Tất nhiên, có điều người này thì không phải, rốt cuộc ai mới là người của tôi, tôi làm sao có thể cho các người biết được chứ? Người này chẳng qua chỉ là một chủ mỏ khai khoáng mà tôi vừa mới quen nửa tiếng đồng hồ trước thôi.”
“Ủa, vậy sao y lại bán đứng người giúp mình vậy chứ?”
“Có tiền thì sai quỷ thần đẩy cối xay còn được, vào những thời điểm mấu chốt, luôn có những kẻ bán đứng ân nhân, nhân tính là vậy mà.” Tô tiên sinh hờ hững đáp: “Chuyện ông nói tôi đã biết rồi, tôi sẽ xử lý.”
“Vậy khi nào mới có thể cho chúng tôi một câu trả lời?” Người Nhật gặng hỏi.
Tô tiên sinh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, gằn giọng nói từng chữ một: “Ông đang chất vấn tôi à?”
“Xin lỗi, Tô tiên sinh.” Người Nhật lập tức đứng thẳng dậy, hai tay buông thõng áp sát vào bên người, cúi đầu hành lễ.
Tô tiên sinh không nói không rằng, đứng dậy bỏ đi. Đợi Tô tiên sinh đi khỏi, người Nhật kia mới đứng thẳng người lên, hằn học trừng mắt nhìn theo bóng lưng y.