← Quay lại trang sách

Chương 34 Vụ giết người bằng súng

Theo những gì Tô tiên sinh điều tra được, kẻ tấn công cướp phá các mỏ khoáng sản của người Nhật hẳn là Ngưu Tráng ở Phụng Thiên. Mà vừa khéo đúng dịp này lại có người ngăn cản việc thu mua lại các mỏ khoáng sản, nếu nói giữa hai chuyện này không có quan hệ gì, đâu có tin được chứ?

Vậy thì chỉ cần điều tra Ngưu Tráng thật tỉ mỉ là có thể tìm ra kẻ đứng đằng sau ngăn cản người Nhật thu mua các mỏ khoáng. Hiển nhiên, sự kiện cướp ngục mấy hôm trước ở Phụng Thiên quá là nổi bật, viên sĩ quan trẻ tuổi dùng thuật lừa đảo dương Đông kích Tây, lấy giả làm thật, tốc độ như sấm giăng chớp giật ấy, cùng với các thông tin về chiều cao, tướng mạo, khẩu âm của gã… nhanh chóng được bày ra trước mặt Tô tiên sinh.

“Thú vị đấy, thủ đoạn này chắc chắn là một cao thủ lừa đảo.” Tô tiên sinh xoa cằm lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai nhỉ? Trẻ tuổi như vậy mà gan dạ hơn người, thuật lừa đảo cũng cao siêu. Khẩu âm thì không đủ để khẳng định, cái này rất dễ mô phỏng.”

Nghĩ ngợi một hồi, y gọi thuộc hạ đến, bảo thuộc hạ huy động lực lượng của Khuyết môn tiến hành điều tra, tìm toàn bộ tư liệu về các cao thủ lừa đảo dưới ba mươi tuổi của vùng Đông Bắc, chú ý đến những kẻ có thù với người Nhật Bản.

Tô tiên sinh không cảm thấy tên lừa đảo này nhắm vào Khuyết môn, mà hiểu lầm rằng gã ta muốn đối phó với người Nhật Bản. Nói như vậy vừa đúng vừa không đúng, Mạnh Tiểu Lục chẳng qua mượn một mũi tên bắn hai con chim mà thôi. Có điều, Tô tiên sinh lật giở nát bét cả đống tư liệu trong tay cũng không tìm ra được nhân vật nào phù hợp, những người này nếu không phải tướng mạo chiều cao không phù hợp, thì là không có nhiều vốn liếng như vậy để mà mua chuộc hết đám quan viên, đấu đá cạnh tranh với thương hội Nhật Bản.

Ngày trước vùng Đông Bắc này nghèo khổ cằn cỗi, bất luận là người của môn phái nào trong Tứ đại môn phái cũng không muốn phát triển về hướng này, giờ mặc dù mọi người đều đã hướng ánh mắt về đây rồi, nhưng cũng không phải là trọng điểm. Tô tiên sinh cũng không hiểu rõ lắm về người trong nghề lừa đảo ở Đông Bắc, theo như tin tức mới nhất cho thấy, từng có ba chủ mỏ khoáng đồng thời nhận được hỗ trợ vốn, tổng số lên đến hơn sáu mươi vạn đồng.

Đối với Khuyết môn, sáu mươi vạn đồng Đại dương có thể chẳng đáng là gì, nhưng với người bình thường, kể cả là cự phú hay quan lớn quyền cao chức trọng đa phần cũng khó mà một lúc gom ra được. Tính cả nước Trung Hoa Dân Quốc này, người có thể lấy ra nhiều tiền như vậy ngay lập tức, lại chỉ để phá hoại việc làm ăn của người Nhật Bản, chắc đếm không quá mười đầu ngón tay. Thương nhân coi trọng lợi ích, làm gì cũng trục lợi, bất luận là phú thương hay chính khách cũng đều coi lợi ích làm đầu, vì vậy hành vi này quả thực quá trái với lẽ thường.

Mục đích của đối phương có lẽ không chỉ để phá hoại kế hoạch của người Nhật Bản, mà là… mà là đối phó với Khuyết môn? Tô tiên sinh nghĩ tới đây, thầm mắng bản thân hồ đồ, đã nghĩ chệch hướng. Quả thực, cũng chỉ có ba đại môn phái còn lại mới có động cơ, cũng có đủ năng lực để làm như vậy.

Tô tiên sinh đánh một bức điện mật báo tin cho cha nuôi Ngô Khắc Dụng, còn bản thân thì chạy đến Đại Liên, mấy ngày nay ở Đại Liên có cuộc họp mặt của thương nhân Nhật Bản, y cần phải tham gia. Hiện giờ Đại Liên đã phồn hoa hơn xa Lữ Thuận, chợ lộ thiên ở Tây Cương Tử vô cùng đông đúc. Từ giang hồ ở chốn đầu đường cuối ngõ, luôn có thể nhìn ra được phần nào mức độ phồn hoa của một thành thị.

Có thương nhân thì sẽ có người mãi nghệ, bọn họ bổ trợ cho nhau, dựa dẫm lẫn nhau, cũng như nơi nào có người thì nơi ấy ắt có giang hồ vậy, có giang hồ thì ắt có kẻ lừa đảo. Mặc dù nói, trong thiên hạ có Tứ đại môn phái lừa đảo, nhưng không phải tất cả những kẻ lừa đảo đều là người của Tứ đại môn phái, ví dụ như cái gã đang rao bán hải bảo bối ở ven đường kia chẳng hạn.

Kỳ thực, trên giang hồ có một nửa ngành nghề và việc buôn bán có thể gọi là lừa đảo, nhưng lại có thể đứng riêng ra xưng là việc buôn bán khác. Bán hải bảo bối chính là bán đồ giả, bọn họ tự xưng mình là khiêu chiêu, cũng tức là bán thuốc mắt, có điều thuốc của bọn họ thì người trong giang hồ không ai dám khen ngợi cả.

“Mỗ đây chẳng phải vì kiếm tiền đâu, chỉ cảm thấy đây là bảo bối tốt, mang ra khoe khoang với các vị thôi, thứ này không bán.” Tên kia nói.

“Ngươi nói gì ta cũng chẳng thèm tin đâu, mặc xác ngươi có bán hay không, ta thấy ngươi chỉ bốc phét thôi, cái gì mà bệnh mắt nào cũng chữa được chứ? Mắt ta từ lâu đã có tật, ngươi cho thử xem nào?” Một người khác nói.

Vừa nãy tên khiêu chiêu lấy ra một tảng đá to bằng nửa cánh tay, bên trên có bám một số vỏ sò vỏ ốc gì đấy, nói rằng món đồ tình cờ nhặt được này có tác dụng thần kỳ lắm. Có người hỏi y tác dụng thần kỳ gì, y đáp là chuyên môn chữa bệnh về mắt. Có người không tin, liền cãi nhau với y, hai người mỗi người một câu qua lại, càng cãi càng lớn tiếng, làm cho khá nhiều người quây lại xem.

Tức thì những kẻ hiếu sự nhao nhao bảo y thử một phen, nói rằng là lừa là ngựa thì phải kéo ra diễu một vòng mới biết được, đến lúc ấy thật giả nhìn cái là biết ngay. Tên khiêu chiêu ngẫm nghĩ một hồi lâu, rồi lấy làm miễn cưỡng đồng ý. Nói ra thì bệnh mắt của người chất vấn kia cũng nghiêm trọng thật, trên mắt phải anh ta mọc ra một lớp màng mỏng, anh ta bảo đấy là lẹo mắt, đã bệnh bảy tám năm nay rồi, gặp không ít bác sĩ, nhưng tất cả đều bó tay không làm gì được.

Tên kia lấy ra một con dao nhỏ, cạo một ít bột phấn từ cục đá hải bảo bối kia, sau đó hòa lẫn với nước rồi nhỏ vào mắt của người mắc bệnh. Trong lúc chờ đợi, có người hỏi đấy rốt cuộc là thứ gì, tên khiêu chiêu giải thích: “Tôi gọi nó là hải bảo bối, năm xưa tôi nhặt được lúc đi ra bờ biển. Khi ấy chỉ thấy đây là một tảng đá lớn, bên trên bám ít vỏ ốc vỏ sò thôi, cảm thấy mình với thứ này có duyên, bèn khuân về nhà.

“Trở về mới phát hiện, chất liệu của nó mềm mại trơn nhẵn, sờ vào rất thoải mái mát mẻ, không giống như thứ đá tầm thường ở bờ biển. Tôi thật sự rất thích thứ này, liền đi khắp nơi tìm người dò hỏi lai lịch của nó, kết quả không ai biết hết. Mãi đến mười mấy hôm trước, có cao nhân nói cho tôi biết, thứ này không có tên gọi, nhưng có thể chữa được tất cả bệnh về mắt. Vì nó cực kỳ hiếm, nên còn quý hơn cả vàng. Vị đấy bảo, chính ông ta cũng mới chỉ nghe nói thôi chứ chưa từng gặp, nói tóm lại là thứ này hiếm lắm.”

Trong lúc nói chuyện, người thử thuốc khi nãy bỗng nhiên kêu toáng lên, làm những người xung quanh giật nẩy mình: “Ôi cha, ôi cha, ôi cha ôi, mắt tôi sao mát rượi thế này?”

“Có đau không?” Tên khiêu chiêu có vẻ lo lắng hỏi. Sau màn này, những người quây lại xem càng đông hơn, bán bảo bối là đã có trò hay xem, trị bệnh cũng có trò hay xem, có người nghi ngờ lại càng hay, nhưng hay nhất không gì hơn đấu khẩu với nhau, chữa bệnh mà xảy ra chuyện! Không phải lòng người không được như xưa, mà là con người ai cũng thích xem náo nhiệt, xem trò cười, có lẽ đây cũng là chút niềm vui hiếm hoi trong cuộc sống thiếu thốn này.

Người thử thuốc nheo mắt nhướng mày, định đưa tay lên dụi mắt, nhưng lại bị tên khiêu chiêu gạt đi, chỉ nghe y nói: “Đừng dụi, rốt cuộc tình hình thế nào?”

“Đau thì không đau, chỉ là thấy mát lạnh.”

“Vậy thì đúng rồi, thời gian cũng hòm hòm rồi đấy.” Tên kia nói đoạn dùng bàn tay vén mí mắt người thử thuốc lên, rồi dùng con dao nhỏ khêu khêu, kế đó cầm một cái nhíp kẹp từ trong mắt người đàn ông kia ra một tấm màng mỏng. Người kia nhìn mọi thứ trước mắt với vẻ khó tin, lập tức giật nẩy mình, sau đó bịt con mắt còn khỏe lại, chỉ mở mắt bị bệnh, một lúc sau mới vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ kêu toáng lên: “Khỏi rồi, tôi khỏi rồi!”

Tên kia gật đầu: “Trở về bôi thêm ít thuốc mắt bình thường, một hai năm là có thể khỏi hẳn thôi.”

“Bôi thuốc của anh không được à?”

“Tất nhiên là được, bôi thuốc này hai ba ngày là khỏi, nhưng thứ này của tôi có hạn, quả thực là bảo bối, không bán cho anh đâu.”

Người thử thuốc nằn nì hồi lâu, tên kia mới “nhịn đau cắt thịt” cạo xuống một ít bột phấn cho anh ta, lấy năm hào tiền. Liền sau đó lại có người nói nếu đã bán cho người kia rồi thì cũng phải bán cho mình một ít, thứ này hiếm có khó tìm như thế, hôm nay mà không mua sợ là sẽ lỡ mất, sau này có bệnh mắt thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền mà còn chưa chắc đã chữa khỏi được, có thuốc này rồi thì không phải lo nữa. Câu này chính là tiếng lòng của đám người đang quây xung quanh xem, cả hội liền nhao lên tranh mua bằng được.

Trong đám người, Mã Quốc Lương cũng nóng hết cả mắt, muốn nhao lên mua, nhưng lại bị Mạnh Tiểu Lục cản lại. Cả bọn đi khỏi một quãng, Mã Quốc Lương liền hỏi: “Lục gia, đây là bảo bối đấy, mà cũng đâu có đắt, mua một ít đi. Sau này có muốn mua lại chưa chắc gì đã gặp được.”

Ngưu Nhụy và Tạ Đại Đầu lần này đi theo đến Đại Liên chơi tiện thể nhận hàng, nghe vậy gật lấy gật để coi bộ cũng đã động lòng. Lâm Tố Tố mỉm cười nói: “Lục gia không cho mua, trong đây chắc chắn có trò giả trá gì rồi, có phải vậy không Lục gia?”

Mạnh Tiểu Lục gật đầu: “Không sai, vừa nãy người được chữa bệnh và người mua thuốc đầu tiên đều là đồng bọn, trên giang hồ gọi là khua chiêng hoặc dán dày. Cái lớp màng mỏng trên mắt hắn ta, chắc là dán vào chỗ mí mắt, dùng lớp màng mỏng của thịt hay màng mắt động vật gì đó.”

Tạ Đại Đầu kinh ngạc thốt lên: “Thế thì thuốc của hắn cũng là giả rồi? Vậy không được, tôi phải đi phá không cho hắn buôn bán nữa, thế này không phải là hại người à?”

Mạnh Tiểu Lục xua tay cười bảo: “Trong nửa năm tôi đi lại trên giang hồ trước đây, từng nghe người ta nói chuyện, bảo những thứ thuốc này không thể xem là giả được. Hắn ta chẳng qua chỉ dùng thuật lừa đảo kiếm chút tiền thôi, không thể coi là hại người, cục đá ấy làm từ hai loại dược liệu là muối khoáng và băng phiến, bôi lên mắt cũng rất tốt, có thể coi là thánh dược chữa bệnh mắt.

“Chỉ là hàng hóa ra đến đầu đường liền thành hàng rởm, thịt thà bán rẻ người ta lại ngửi kỹ vì sợ hỏng, nếu trực tiếp bán hai vị thuốc này thì liệu kiếm được bao nhiêu tiền? Bán thế nào cũng chẳng hơn được các hàng thuốc lớn, vì vậy mới phải dùng những chiêu trò này. Nói là giả, chẳng qua thứ thuốc này không thể trị được cả trăm chứng bệnh về mắt mà thôi.

“Y hy vọng rằng chỉ cần bỏ mấy đồng tiền vốn, nhưng nếu bán tốt sẽ kiếm được trăm đồng. Đây là bản lĩnh, bản lĩnh lừa gạt của những tay khiêu chiêu trên giang hồ.”

Cả bọn đều lấy làm kinh ngạc, trầm trồ “thì ra là thế”. Lúc này, một chiếc xe hơi chạy qua, bóp còi hai tiếng để bọn họ nhường đường. Ở Đại Liên, xe hơi không nhiều như ở Bắc Kinh và Thượng Hải, vì vậy dân chúng đều tò mò nghiêng ngó, nhưng bọn Mạnh Tiểu Lục thì đã quen mắt rồi nên làm ngơ, chỉ tránh vào ven đường, Mã Quốc Lương còn nhổ một bãi nước bọt.

Nhưng bọn họ không hề thấy, trong xe có người kéo rèm nhìn qua cửa sổ xe rồi ngẩn ra. Người trong xe không phải ai khác, mà chính là Tô tiên sinh, y vô tình nhìn một cái, liền trông thấy ngay Mạnh Tiểu Lục. Liên tưởng các sự việc với nhau, rồi lại nhớ đến miêu tả về người đóng giả viên sĩ quan trẻ tuổi trong tin tình báo, y lập tức nghĩ ra, tên lừa đảo kia hẳn chính là Mạnh Tiểu Lục chứ không nghi ngờ gì nữa!

Nhất thời, Tô tiên sinh đã nảy ra ý định giết người. Mạnh Tiểu Lục vốn dĩ chỉ là một nhân vật không đáng kể, cũng tại tên Khương Khang kia xúi quẩy, không ngờ trong lúc vô ý lại vướng mắc với gã, cuốn gã vào trong cuộc, gây ra không ít phiền phức và biến cố, dẫn đến kế hoạch chu đáo chặt chẽ của Khuyết môn buộc phải tạm thời điều chỉnh. Mặc dù cũng chưa gây ra tổn thất gì, trên đời này cũng không có kế hoạch nào là kín kẽ đến mức giọt nước không lọt, nhưng… nhưng tên Mạnh Tiểu Lục này vẫn quá phiền phức.

Tướng ở bên ngoài có thể không cần phải theo quân lệnh, Tô tiên sinh sau khi báo cáo cho Ngô Khắc Dụng mà không nhận được bất cứ hồi đáp gì, ngay trong ngày hôm ấy liền phái người đi loại trừ Mạnh Tiểu Lục.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Tiểu Lục lại dẫn cả đám người ra ngoài nghiêng ngó. Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng, người Nhật Bản muốn xâm chiếm giới thương nghiệp Đại Liên, vậy thì Mạnh Tiểu Lục buộc phải tìm hiểu giới kinh doanh ở đây. Người lạ đất không quen, chỉ có thể đi nhiều, xem nhiều mà thôi.

Mã Quốc Lương mua mấy cái bánh rong biển, bữa sáng lúc nãy đã tiêu hóa hết trong lúc đi loanh quanh chợ sớm rồi, nhìn đám người nhộn nhịp trên đường phố, y chỉ thấy buồn chán kinh khủng. Đám người Lục gia thì cứ vào hết tiệm này đến tiệm khác, mỗi lần đi vào đều nói chuyện rõ lâu, Mã Quốc Lương hoàn toàn không có chút hứng thú nào, liền ngồi ngoài phố gặm đồ ăn, hoàn toàn không muốn vào trong đấy nghe bọn họ nói luyên thuyên.

Bất thình lình có tiếng súng vang lên, Mã Quốc Lương đang nhét đầy đồ ăn trong miệng, kinh hãi đến xém chút nữa thì nghẹn chết. Nhìn về hướng tiếng nổ, y thấy như có sét đánh ngang tai, lúc tiếng súng vang lên, Mạnh Tiểu Lục đang từ trong một cửa tiệm đi ra, lúc này gã đang ôm vai định rút lui vào bên trong tiệm, còn Mã Quốc Tài và tên thổ phỉ Tạ Đại Đầu thì đang đấu súng với kẻ địch.

Mã Quốc Lương đứng ở mé bên của cửa tiệm đó, y nhìn thấy phía bên kia rất rõ, có một người đang chen qua đám người hoảng hốt vì cuộc đọ súng, chạy về phía bọn Mạnh Tiểu Lục. Kiểu ngược dòng này rất dễ khiến người ta chú ý, mà Mã Quốc Lương cũng thấy người kia đã rút từ thắt lưng ra một khẩu súng lục cỡ nhỏ, nòng súng đen ngòm nhắm chuẩn vào Mạnh Tiểu Lục chỉ còn hai bước nữa là chạy được vào trong cửa tiệm.

“Pằng!”

Tiếng súng vang lên, máu bắn tung tóe, Mã Quốc Lương chầm chậm gục xuống.