← Quay lại trang sách

Chương 35 Ngu xuẩn

Tiếng súng vang lên, hai tay Mã Quốc Lương nắm chặt một cái bánh rong biển đã bị bóp nát bấy, miệng vẫn còn nhét đầy bánh, không ngừng phun vụn thức ăn ra ngoài, không nghe rõ y nói cái gì, hình như là đang chửi bới, đôi mắt y trợn trừng lên trông quả thực đáng sợ vô cùng.

Mạnh Tiểu Lục ngây người ra, gã trúng đạn vào cánh tay, ôm vết thương lùi vào trong cửa tiệm, dồn hết chú ý vào cuộc đấu súng ở phía chính diện, không hề để ý đến tên sát thủ lao đến từ mé bên. Nhưng Mã Quốc Lương đã trông thấy, vì vậy y không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức guồng chân lao vút đến như mũi tên rời khỏi dây cung.

Chính là cái bộ dạng khi nãy, miệng còn ngậm đầy bánh rong biển, trên tay vẫn còn bóp chặt nửa cái, Mã Quốc Lương tựa như một con đại bàng tung cánh lao tới trước mặt Mạnh Tiểu Lục, đẩy gã vào bên trong cửa tiệm. Còn ngực y thì hứng lấy đạn, trong chớp mắt, năm sáu cái lỗ đã xuất hiện trên vạt áo.

Mã Quốc Lương rơi bịch xuống đất, Mã Quốc Tài hét lớn một tiếng: “Anh hai!” Sau đó giơ súng bắn vỡ đầu tên kia.

Mã Quốc Tài luyện võ rất khắc khổ, là người duy nhất trong ba anh em luyện phi tiêu ám khí. Nghe nói, đây là bản lĩnh gia truyền của nhà họ Mã bọn họ, nhưng tu luyện cực kỳ vất vả, về sau lại bị một gia tộc có hận thù rất sâu với bọn họ tìm ra được cách phá giải, vả lại còn luyện đến mức xuất thần nhập hóa, vì vậy từ đó gia tộc họ Mã quay ra coi trọng quyền cước mà coi nhẹ môn ám khí này.

Ám khí coi trọng nhất là sự phối hợp hài hòa giữa cổ tay và cánh tay, ngoài ra thì mắt và cảm giác phải tinh chuẩn, trọng điểm gần như tương đồng với bắn súng, vì vậy các cao thủ ám khí thông thường chuyển sang sử dụng súng đều có thể không thầy mà tự làm nên. Ở Thượng Hải, Mạnh Tiểu Lục đã tốn không ít tiền cho Mã Quốc Tài luyện tập bắn súng, khiến cho khả năng bắn súng của y tiến bộ thần tốc, giờ vừa hay phát huy được tác dụng.

Tạ Đại Đầu thì càng không cần phải nói, cũng là một cao thủ vừa có thiên phú, vừa được rèn luyện bằng súng thật đạn thật, trong vòng năm mươi bước bắn trúng đầu que hương cũng không phải là vấn đề. Bọn họ nhanh chóng giải quyết được ba tay súng tấn công chính diện, rồi bắn hạ tên đột kích từ mé bên, Mã Quốc Tài vẫn chưa giải được mối hận trong lòng, còn đi tới bắn nát đầu tay súng kia.

Thấy Mã Quốc Lương sắc mặt xanh mét, hơi thở thoi thóp, bọn Mạnh Tiểu Lục nhất thời đều không biết làm gì. Tạ Đại Đầu từng gặp không ít tình huống tương tự trong băng cướp, lúc này lâm nguy cũng không loạn, chỉ nghe gã nói: “Chắc là không bắn trúng chỗ yếu hại, nhưng sao lại… không ổn! Mau giúp một tay.”

Tạ Đại Đầu vừa nói vừa xoay người ôm Mã Quốc Lương dậy, may mà gã cũng có thể coi là người cao to vạm vỡ, chứ người bình thường thì thực không thể nhấc Mã Quốc Lương lên được. Tạ Đại Đầu ghì ngược người Mã Quốc Lương lại, vết thương trước ngực y vẫn không ngừng chảy máu, vừa ghì một cái, máu lại càng chảy dữ hơn. Mã Quốc Tài vội hỏi: “Làm gì vậy? Anh Đại Đầu?”

“Ha!” Tạ Đại Đầu không kịp giải thích, hai tay vận sức đến nỗi cơ bắp nổi hết cả gân xanh lên, Mã Quốc Lương lập tức phun ra rất nhiều vật bẩn trong miệng. Liền sau đó, Mã Quốc Lương thở hắt ra một hơi dài, tựa như người bị chìm rốt cuộc cũng trồi lên được mặt nước vậy.

Tạ Đại Đầu kêu lên: “Được rồi, thật không ra sao, vừa nãy cuống quá, anh ta không biết phun ra, lại chỉ cuống cuồng nuốt hết các thứ trong miệng xuống, không làm cho ọe ra thì chắc chắn nghẹn chết đấy.”

“Có cần móc họng cho anh ta không?” Mạnh Tiểu Lục không hiểu, hỏi.

Tạ Đại Đầu đáp: “Khỏi cần, làm thế anh ta dễ sặc chết lắm, có thể thở được là được, đi thôi, mau đưa đến bệnh viện, tìm bác sĩ Tây y!”

Hiện giờ ở Trung Hoa, Trung y vẫn nắm vai trò chủ đạo, Tây y đa phần là các bệnh viện thuộc giáo hội của người Tây và bệnh viện Tây y của người Nhật. Chỉ là, trong một số bệnh viện Tây y cũng có đám lang trung giang hồ, kê đơn bừa bãi cho bệnh nhân, gây ra chuyện rồi liền bỏ trốn mất dạng, những chuyện như vậy xảy ra khá nhiều, vì vậy dân chúng không tin tưởng Tây y cho lắm.

Gần chỗ bọn họ không có bệnh viện thuộc giáo hội, không cần biết có thù hận gì với người Nhật, nhưng lúc này tính mạng Mã Quốc Lương là quan trọng, vì vậy cả bọn lập tức đưa y đến một phòng khám của người Nhật gần đó. Người Nhật này hồ nghi nhìn Mã Quốc Lương, nói bằng tiếng Trung Quốc bập bẹ: “Sao lại bị trúng đạn, thế này thì phải đến Sở Cảnh sát báo án đấy.”

“Một trăm đồng.” Mạnh Tiểu Lục vung tiền ra.

“Vâng.” Người Nhật Bản lập tức mau mắn nhận lời.

Có tiền là có thể xui ma khiến quỷ, bất luận người Trung Quốc hay người Nhật Bản đều thấy tiền sáng mắt như nhau cả. Tên sát thủ kia vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, đồng thời để tiện giắt súng trong người, nên dùng súng lục loại nhỏ chứ không phải loại có hỏa lực mạnh như súng lục kiểu Mauser, cũng là trong cái rủi có cái may.

Súng lục nhỏ là vũ khí tự động, cận chiến còn tạm được, nhưng lực sát thương cũng chỉ giới hạn ở mức tự vệ mà thôi. Súng này thông thường chưa chắc đã bắn chết được loại chó lớn, càng không cần phải nói Mã Quốc Lương to khỏe như trâu. Mấy viên đạn găm cả vào cơ bắp Mã Quốc Lương, có một viên hơi hiểm chút, bị kẹt vào trong xương, nhưng không làm gãy xương ngực. Tóm lại, sau khi băng bó xong xuôi, Mã Quốc Lương không có gì đáng ngại nữa.

Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, Mã Quốc Lương trúng năm viên đạn, toàn bộ đều ở phía trước người, vậy mà không hề hấn gì, trong khi Mạnh Tiểu Lục chỉ trúng có một phát, liền bị thương ở xương, chắc phải treo cánh tay một hai tháng mới khỏi được.

“Quốc Lương, dưỡng thương cho tốt vào.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Việc lần này…”

Tuy rằng ba anh em họ Mã trên danh nghĩa là hộ vệ của Mạnh Tiểu Lục, nhưng gã lại coi họ như bạn bè. Lần này, người cà lơ phất phơ nhất trong ba anh em là Mã Quốc Lương xông ra dùng thân mình chắn đạn thay gã, làm sao không khiến gã cảm động cho được. Không ngờ Mã Quốc Lương lại ngắt lời: “Lục gia, trên người tôi chỉ có thêm mấy cái lỗ bé tí, lúc nãy y tá nói rồi, mấy hôm nữa là khỏi thôi. Anh xem, nom anh cũng cao lớn khỏe mạnh ra phết mà, sao lại yếu vậy, mới trúng có một viên đạn đã không xong rồi.”

Mạnh Tiểu Lục dở khóc dở cười, trợn mắt lên mấy cái, không nói được lời nào, đành bảo: “Vớ vẩn, không còn sớm nữa, có đói không? Mua cho anh ít bánh rong biển nhé?”

“Thôi đừng thôi đừng, Lục gia, tôi sai rồi.” Mã Quốc Lương xịu mặt nói.

Trải qua một phen giày vò vừa rồi, Mã Quốc Lương tạm thời mất đi khả năng nuốt thức ăn, nói theo lời Tạ Đại Đầu, Mã Quốc Lương suýt chút nữa đã trở thành người đầu tiên chết vì nghẹn bánh rong biển. Giờ đừng nói là ăn bánh rong biển, chỉ nghĩ thôi cũng khiến y hốt hoảng buồn nôn rồi.

Cả bọn cười đùa một hồi, ai nấy đều cảm thấy may mắn vì đã thoát chết. Mã Quốc Lương hỏi: “Lục gia, lần này rốt cuộc là ai muốn giết chúng ta vậy?”

Mạnh Tiểu Lục lắc đầu, tuy gã cũng không dám đoan chắc, nhưng Khuyết môn có động cơ lớn nhất, lẽ nào gã đã bại lộ rồi? Bước tiếp theo nên hành động như thế nào? Gã biết thế lực của người Nhật Bản ở nơi này rất lớn, nếu đúng là Khuyết môn ra tay với mình, vậy thì phải hết sức cẩn thận đề phòng người Nhật bồi thêm cho một dao, vì hai phe này đang có quan hệ lợi ích, coi như cùng ở trên một con thuyền.

Đại Liên là một thành thị mới nổi, năm đó khi Sa Hoàng nước Nga cưỡng chiếm cảng Lữ Thuận, phái người đến cảng Đại Liên và vũng Thanh Nê khảo sát, sau đó quyết định mở cảng xây chợ ở vũng Thanh Nê, từ đó mới có Đại Liên. Sau chiến tranh Nga - Nhật, người Nhật Bản chiếm Lữ Thuận, cũng tiện thể lấy luôn Đại Liên.

Người Đại Liên ít ai là không hận người Nhật Bản, năm đó người Nhật cướp bóc giết người ở cảng Lữ Thuận sát với Đại Liên, vì vậy người Trung Quốc đã nhìn rõ được bản tính tàn nhẫn của quân xâm lược Nhật Bản.

Trong khi đó, làm ăn buôn bán vốn là một hành vi suy đoán lòng người. Cùng với sự phát triển của Đại Liên, thương nhân Trung Quốc từ vị trí hạng chót, đến giờ đã âm thầm vượt lên các thương nhân Nhật Bản, tất cả là nhờ vào sự hiểu biết của họ về vùng đất này cùng với sự nỗ lực và chịu khổ chịu khó gấp mười thậm chí là gấp trăm lần những đồng nghiệp người Nhật Bản.

Nhưng người Nhật Bản lại muốn dựa vào quyền thế hòng dồn ép chết thương nhân Đại Liên, chỉ cho người Trung Quốc chút ít cơm thừa canh cặn, để đạt được mục đích này, hiện giờ Khuyết môn đang hợp tác với người Nhật Bản để chèn ép thương nhân Trung Quốc.

“Người đâu!” Một đội võ sĩ tùy tùng của thương xã Nhật Bản xông vào phòng khám, thấy bác sĩ là người Nhật Bản, liền lập tức đổi sang tiếng Nhật hỏi xem đám người Mạnh Tiểu Lục đã đi đâu. Sau lưng bọn họ là một đám tuần bổ Trung Quốc, trông bộ dạng khom lưng uốn gối như đám nô tài vậy.

Khi biết bệnh nhân trúng đạn đã được trị liệu xong xuôi, xác nhận không có gì đáng ngại và rời đi, một võ sĩ Nhật Bản xem chừng có địa vị tương đối cao gầm lên như phát điên: “Baka!”

“Chỉ huy Vương, người Nhật Bản hét ‘Baka’ là ý gì vậy?” Một tên tuần bổ da ngăm đen vừa mới vào nghề cầm dùi cui chỉnh lại chiếc mũ bị lệch, hỏi.

“Tức là ngu xuẩn ấy.”

“Ngu xuẩn!” Như có cảm ứng tâm linh, Ngô Khắc Dụng ở mãi Thượng Hải xa xôi cũng đang nổi trận lôi đình, chỉ mặt Ngô Lập Thời mắng chửi.

Khoản tiền triệu đối với Khuyết môn không đến nỗi là hạt cát trong sa mạc, nhưng nếu không bỏ công bỏ sức tra tìm sổ sách thì không thể tra được, Ngô Lập Thời quả thực đã làm được đến mức thần chẳng hay, quỷ chẳng biết. Có điều, khi Ngô Khắc Dụng nhận được mật báo khẩn cấp của Tô Mộc, món tiền này đã nhanh chóng được tra ra.

Tin tức cơ mật về việc hợp tác với người Nhật Bản bị tiết lộ, mặc dù Ngô Khắc Dụng nghĩ đến khả năng có nội gián, nhưng ông ta cũng chỉ nghĩ nội gián là người của Mã gia cài vào thôi. Vả lại, cái đuôi hồ ly của Mạnh Tiểu Lục rốt cuộc cũng đã lộ ra rồi, gã quả thực có liên hệ với Mã gia. Nhưng ông ta không thể ngờ, vì việc điều tra nội gián này mà lại phát hiện ra lỗ hổng về tài chính của Ngô Lập Thời.

Trong ngân hàng, tiền trang đều có người của Ngô Khắc Dụng, muốn tra ra dòng tiền chảy về đâu không phải việc khó khăn. Lần này thì Ngô Khắc Dụng không khỏi trợn tròn mắt ngạc nhiên, được lắm, thì ra kẻ đấu với mình không phải người của Mã gia, mà là con trai mình, không cần biết ai thắng ai thua, hay kết quả hòa đi chăng nữa thì kẻ mất tiền vẫn là nhà bọn họ.

Cảm giác đau lòng khi mất tiền, sự phẫn nộ vì bị phản bội, nỗi thất vọng khi con trai không đồng lòng với mình nhất thời trào lên chiếm trọn tâm trí Ngô Khắc Dụng, ông ta giơ tay lên định đánh Ngô Lập Thời, song rồi lại thu tay lại. Ngô Lập Thời không còn là trẻ con nữa, mặc dù cha dạy dỗ con là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng Ngô Khắc Dụng cũng từng trải qua thời niên thiếu, ông ta hiểu rõ Ngô Lập Thời đang ở cái tuổi xung động và phản nghịch nhất, một bạt tai này của mình mà đánh xuống không chừng sẽ càng đào sâu thêm mâu thuẫn. Nhà họ Ngô chỉ có một truyền nhân duy nhất, không thể nào không trọng dụng, không bồi dưỡng được, nếu hai cha con họ có mâu thuẫn, Khuyết môn sẽ sụp đổ từ bên trong, chưa đánh đã tan, như thế thì nói gì đến chuyện báo thù rửa hận nữa?

“Con đúng là ngu xuẩn!” Ngô Khắc Dụng buông tay xuống mắng.

“Cha, có thể là trùng hợp thôi, có khi Tiểu Lục chỉ đến Đại Liên mua sắm hàng hóa, không phải đi ngăn cản Khuyết môn. Gần đây, cậu ta mượn tiền con, con nghĩ Tiểu Lục là anh em kết nghĩa…” Lời giải thích của Ngô Lập Thời có phần yếu ớt, thiếu sức thuyết phục.

Ngô Khắc Dụng cười gằn một tiếng, ngắt lời: “Con đi làm ăn buôn bán lại đâm ra ngu người rồi hả? Ta là Đại toàn trong Tứ đại môn phái lừa đảo đấy, con muốn lừa ta nữa à? Con có biết tại sao lấy tên chữ cho con là Thủ Đạo không hả?”

“Lập Thời, tự Thủ Đạo, thứ nhất là tuân thủ tín nghĩa danh dự, coi trọng ước định, để con làm người trung nghĩa. Thứ hai, chính là giữ lấy con đường báo thù của Khuyết môn chúng ta, ngày con trở thành Đại toàn cũng chính là lúc đế quốc của Khuyết môn quật khởi.” Ngô Lập Thời cung kính trả lời.

Ngô Khắc Dụng thở dài nói: “Con còn nhớ được thì tốt, đế quốc muốn quật khởi, trước tiên phải xây dựng đã, kẻ làm cha này dốc hết tâm huyết ra xây dựng nên một đế quốc như thế, con lại ở sau lưng ta thọc cho một dao, há chẳng phải khiến cha đau lòng lắm sao? Con không muốn bán nước cầu vinh, con có lòng dạ như vậy chứng tỏ con là một hán tử nhiệt huyết, nhưng quốc gia giờ đã như cái sàng thủng trăm ngàn lỗ, một bầu máu nóng ấy của con liệu có thể thay đổi được hay không?

“Con làm như vậy chỉ là uổng công hao phí tiền tài thôi, thứ mà người Nhật Bản không thể giành được bằng thủ đoạn thương nghiệp, nhất định chúng sẽ dùng đến thủ đoạn chính trị để giành bằng được, giả sử thủ đoạn chính trị cũng không được, bọn chúng sẽ xuất quân cướp đoạt. Từ cuối thời Thanh đến nay, lần nào mà chẳng như thế, quốc gia nào mà không như vậy?”

Ngô Khắc Dụng ngừng lại một lát mới nói tiếp: “Bất luận con nghĩ thế nào, kể cả con có nghĩ ta đang lấp liếm qua loa, kiếm lấy một cái cớ cho hành vi của mình, cũng đều không quan trọng.

“Trong lòng ta chẳng có đại nghĩa dân tộc gì cả, ta chỉ biết khôn sống mống chết, thắng làm vua thua làm giặc thôi. Chỉ khi Khuyết môn mạnh mẽ, chúng ta mới có quyền lên tiếng trong chừng mực nhất định, đến lúc ấy mới có tư cách nói cái gì mà yêu nước, bảo vệ đất nước, còn giờ nói những thứ ấy chẳng qua chỉ là phét lác. Nhớ kỹ, công tội trong lịch sử là do kẻ thắng viết ra, ai cười đến sau cùng kẻ ấy mới là người thắng lợi, trong quá trình sẽ chẳng ai để tâm con có quang minh lỗi lạc hay không, bất chấp thủ đoạn hay không.”

“Nhưng, thưa cha, danh không chính thì ngôn không thuận, nếu ngay từ đầu chúng ta đã sai, vậy thì sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, không thể khiến người ta phục theo, khó mà thành nghiệp lớn được. Chính vì hồi đầu thời Thanh, Khuyết môn chúng ta đã lựa chọn con đường khác với ba môn phái còn lại nên đến nay vẫn bị người khác cười chê, cũng chính vì vậy mà thanh danh của Khuyết môn trên giang hồ mới không bằng ba phái còn lại, ngoài ra, sức ảnh hưởng trong chính giới cũng bị ảnh hưởng nhất định.” Ngô Lập Thời nói.

Ngô Khắc Dụng cười trả lời: “Đúng thế, nhưng nếu không có lựa chọn lần đó, chỉ sợ không có Khuyết môn ngày hôm nay rồi. Khi đó là thời điểm phải lựa chọn, hiện nay, loạn thế tái hiện, cũng là lúc phải lựa chọn.”

“Nhưng Tiểu Lục… cha chớ trách Tiểu Lục, tất cả đều là do con sai, chính con đã nài nỉ cậu ta đi Đại Liên.” Ngô Lập Thời đột nhiên lo lắng cho sự an nguy của Mạnh Tiểu Lục.

Ngô Khắc Dụng lắc đầu: “Tô Mộc đã phái người đi kết liễu nó rồi, mặc dù ta đã hạ lệnh ngừng hành động, nhưng không biết có kịp hay không. Hai đứa bọn con, gần đây liên tục đưa ra quyết định sai lầm, cứ như đang thi xem đứa nào ngu hơn vậy. Tô Mộc đang ở Đại Liên, rõ ràng sẵn lực lượng của người Nhật Bản có thể mượn dùng, rõ ràng chỉ cần một câu nói cũng có thể tống Mạnh Tiểu Lục vào tù rồi, thế mà lại phải dùng đến sát thủ, đúng là ngu xuẩn tột bực.”

“Cái gì!” Ngô Lập Thời thất kinh kêu lên.