Chương 36 Ngậm ngùi chịu thiệt
Mạnh Tiểu Lục dẫn theo mọi người ẩn nấp mấy ngày, trong thời gian đó, gã âm thầm đặt một lô súng ống đạn dược từ Thượng Hải, giao cho bọn Tạ Đại Đầu, đây coi như hỗ trợ cho Ngưu Tráng, để băng cướp của Ngưu Tráng có thể đứng vững chân ở nơi mới, cũng để tiện cho Ngưu Tráng tiếp tục phá hoại các mỏ khai khoáng của người Nhật, đương nhiên là dùng tiền của Ngô Lập Thời.
Tạ Đại Đầu nói: “Tiểu Lục, tôi ở lại giúp cậu nhé.”
“Chẳng qua là bị người khác truy sát thôi mà, lại cũng không phải lần đầu tiên, tôi quen rồi. Đại Đầu, cậu cũng phải bảo trọng đấy, núi cao đường xa, trên đường áp tải vũ khí đạn dược phải có cậu phối hợp mới ổn. Giờ các cậu là mãnh long qua sông, đạp vào địa bàn của người ta, giai đoạn đầu muốn đứng vững chân chắc là rất khó khăn đấy. Có vấn đề gì, nhớ phải nói với tôi, nhất định tôi sẽ dốc hết sức ra hỗ trợ.” Tiểu Lục nói.
Tạ Đại Đầu trợn tròn mắt: “Hả? Không phải lần đầu tiên? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tiểu Lục, rốt cuộc bây giờ cậu đang làm gì, đã gây chuyện với ai vậy?”
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, nói ra cậu cũng không biết đâu. Đại Đầu, dọc đường bảo trọng, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi Đại Liên này đi.”
Mạnh Tiểu Lục lẩn trốn loanh quanh ở Đại Liên cũng chỉ uổng công lo lắng, vì Tô Mộc sớm đã nhận được mệnh lệnh dừng hành động. Nhưng điều khiến Khuyết môn bất ngờ là, Mạnh Tiểu Lục lại cùng lúc đưa tin cầu viện Tứ đại môn phái. Giang hồ được một phen bùng nổ, cũng khiến cho Khuyết môn lập tức rơi vào thế bị động, tiến thoái lưỡng nan.
Tuy rằng Mạnh Tiểu Lục không ở trong Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước, nhưng lại có mối quan hệ sâu xa với cả bốn phái, vì vậy, gã cầu viện họ là chuyện đương nhiên. Đúng như Ngô Khắc Dụng nói, Tô Mộc thông minh cả đời mà hồ đồ một chốc, đi một nước cờ hết sức ngu xuẩn. Nếu y điều động lực lượng của người Nhật, bắt giữ Mạnh Tiểu Lục theo lối thông thường thì chẳng những khiến gã bất ngờ mà còn chắc chắn bắt được, vả lại, đã bắt được rồi thì muốn dồn Mạnh Tiểu Lục vào chỗ chết cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.
Nhưng Tô Mộc lại nghĩ đến các môn phái khác, đặc biệt là Mã gia chắc chắn sẽ không ngồi yên một chỗ nhìn Mạnh Tiểu Lục gặp chuyện, ắt sẽ ứng cứu gã. Mà mối quan hệ hợp tác của Khuyết môn với người Nhật Bản cũng không phải là kiên cố không thể phá vỡ, người Nhật Bản rời bỏ Khuyết môn, vẫn có thể hợp tác với những phe khác. Vì vậy, Tô Mộc không thể đảm bảo người Nhật Bản không mượn chuyện này để liên hệ với Mã gia. Suy tính trước sau một hồi, Tô Mộc quyết định tìm sát thủ, chuẩn bị dao sắc chặt mớ bòng bong, giải quyết một lần cho xong tên phiền phức Mạnh Tiểu Lục này đi.
Kết quả là hành thích thất bại, một khi tra ra được đây là thủ đoạn giang hồ, Tứ đại môn phái sẽ phản ứng như thế nào? Nếu Mạnh Tiểu Lục trực tiếp chất vấn Khuyết môn, hai bên trở mặt với nhau, Khuyết môn còn có thể chống chế, nhưng giờ Mạnh Tiểu Lục lại cầu cứu Khuyết môn trước tiên.
Cầu cứu Khuyết môn thì sự việc cũng không đến mức không thể gỡ ra được, nhưng sự can thiệp của ba môn phái còn lại ắt hẳn sẽ tạo thành hai kết quả. Thứ nhất, là mọi người tra ra vụ ám sát Mạnh Tiểu Lục chính là do Khuyết môn giở trò quỷ, thứ hai là tra ra việc Khuyết môn hợp tác với người Nhật Bản. Tuy rằng ba môn phái Phong Ma Yến cũng có qua lại làm ăn với người nước ngoài, nhưng họ không hề giúp người ngoài chèn ép quốc dân, vì thế, nếu biết hành vi này của Khuyết môn, bọn họ nhất định sẽ bắt tay chèn ép, nghĩ tới đây, Tô Mộc không khỏi toát hết mồ hôi lạnh.
Y thầm mắng bản thân hồ đồ, sau đó nhanh chóng giải quyết sạch sẽ những kẻ biết chuyện này, rồi vội vàng trở về Thượng Hải, một là để nghe Ngô Khắc Dụng giáo huấn, hai là để tránh xa vùng đất thị phi này, tránh khỏi bị hiềm nghi.
Việc Mạnh Tiểu Lục cầu cứu Tứ đại môn phái làm dấy lên một trận sóng gió lớn, gã tuyên bố mình đến Đại Liên mua hàng hóa thì gặp phải ám sát, sau đó lại bị người Nhật Bản vây bắt. Tứ đại môn phái lập tức phản ứng, Khuyết môn là bên đầu tiên liên hệ với người Nhật Bản, yêu cầu bọn họ đảm bảo an toàn cho Mạnh Tiểu Lục. Còn Mã gia thì vận dụng lực lượng trong phe quân phiệt Phụng Thiên, phái binh lính đến bảo vệ cho Mạnh Tiểu Lục. Yến sào tuy không trực tiếp giúp được việc gì, cũng không để lộ thực lực của mình ở Đông Bắc, song lại tuyên bố rằng phải điều tra sự việc hai năm rõ mười. Còn về Phong vương, lại càng điều động toàn bộ đệ tử Phong môn ở Đông Bắc đến ứng cứu, toàn bộ đều nghe theo người giữ Cửu Phong lệnh là Mạnh Tiểu Lục sai khiến.
Mạnh Tiểu Lục quan trọng như vậy sao? Ngoài Mã gia, có ai để ý đến gã chứ? Nhưng Khuyết môn có tật giật mình, liền lấy chiêu bài cứu người để đường hoàng hủy diệt chứng cứ, Phong môn và Yến sào thì muốn điều tra ra mối quan hệ giữa Khuyết môn và sự kiện lần này, thừa cơ đả kích Khuyết môn, tranh thủ lợi dụng chuyện này phá hoại sự hợp tác và phát triển của Khuyết môn với người Nhật Bản. Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước, không có môn phái nào là đèn cạn dầu, phe nào cũng có ý đồ riêng.
Khuyết môn thấy Mạnh Tiểu Lục không hoàn toàn vạch trần toàn bộ chân tướng sự việc ra với thiên hạ, bèn mượn thế xuống thang luôn, dừng việc hỗ trợ vốn và thương nghiệp đối với các công ty Nhật Bản. Ba môn phái Phong, Ma, Yến cũng thông qua hệ thống tình báo của riêng mình mà nhận được một số tin tức, giờ đang một mặt thì giả như hoàn toàn không hay biết, mặt khác lại ném đá xuống giếng.
Ngô Khắc Dụng tức lộn ruột, con trai thì làm loạn, con nuôi thì hồ đồ, hai người vốn được coi là cánh tay trái cánh tay phải của ông ta lại kẻ vô ý người cố tình cản trở ông ta. Không còn cách nào khác, ông ta đành phải đích thân chạy đến Nhật Bản, nói chuyện với giới thượng tầng bên đó, để sự việc không tồi tệ thêm.
Rất nhiều sự việc xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mạnh Tiểu Lục, song trời xui đất khiến thế nào mà cũng khiến gã đạt được mục đích. Giờ đây đại cục đã định, chuyện này sẽ xong xuôi, có ba môn phái khác can thiệp vào, Khuyết môn sẽ không dám nhúng tay quá nhiều vào thương nghiệp nữa. Thương nhân Nhật Bản bị cô lập, không có viện trợ, thương nhân trong nước có thể đấu được với bọn họ. Vì thế, Mạnh Tiểu Lục đi thẳng lên phía Bắc, không làm việc gì khác, trước tiên mở hai ba cơ sở kinh doanh ở Tân Giang.
Tân Giang đang trong quá trình kiến thiết phát triển, giờ Mạnh Tiểu Lục bỏ vốn đầu tư lớn vào như vậy, về một mặt nào đó cũng kích thích thị trường bản địa ở Tân Giang, ảnh hưởng dây chuyền lớn hơn giá trị bản thân của gã rất nhiều.
Mã Quốc Tài tính cách tương đối bình tĩnh, tuy rằng tuổi trẻ nhưng đáng tin cậy hơn xa Mã Quốc Lương. Từ khi đi theo Mạnh Tiểu Lục, y không quên võ nghệ, lại còn luyện cả bắn súng, đi theo Mạnh Tiểu Lục và Mã Quốc Đống cũng học được không ít đạo kinh doanh.
“Lục gia, e là tôi không được đâu?” Mã Quốc Tài nghe nói Tiểu Lục định giao hết một khách sạn, một tiệm cầm đồ và một nhà hàng mới mở ở Tân Giang cho mình quản lý, lập tức trở nên căng thẳng.
Mạnh Tiểu Lục cười bảo: “Đàn ông nói gì cũng được, nhưng không thể nói là mình không được.” Lâm Tố Tố nghe xong thoáng đỏ mặt, lẳng lặng véo Tiểu Lục một cái, sau đó đứng dậy đi châm trà cho mấy người.
Mạnh Tiểu Lục lại nói tiếp: “Về phần khách sạn, tôi đã liên hệ với các nghệ nhân ở địa phương để tìm hiểu tình hình, Tân Giang vừa mới phát triển, vẫn còn chưa có Trường Xuân hội trực thuộc, vì vậy tôi sẽ giành mở một chỗ làm ăn ở đây trước. Sau này Tân Giang có buôn bán, những người biểu diễn, đánh võ sẽ đông lên, thị trường chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Hai bên tạo điều kiện cho nhau, nghệ nhân ở các nơi đến đây chẳng phải sẽ đều ở chỗ chúng ta sao? Tóm lại là có mấy tay lão luyện ở địa phương chiếu cố, sẽ không có chuyện gì lớn đâu, cứ nghe nhiều, nhìn nhiều, học hỏi nhiều là được.
“Còn về tiệm cầm đồ, tôi đã liên hệ với ông chủ Vương ở Bắc Kinh rồi, mấy hôm nữa, cháu ông ta cũng là người quen cũ của tôi sẽ tới đây trước, sau đó đại quản lý và nhị quản lý cũng sẽ lần lượt đến hỗ trợ anh. Nhà hàng thì anh đã tự làm rồi, tôi tin là anh làm được.”
“Vậy được, Lục gia, để tôi thử xem, nếu không được thì cứ đổi người khác.” Bộ mặt lạnh lùng quanh năm của Mã Quốc Tài cũng gượng gạo rặn ra một nụ cười hiếm có, nhìn lại có phần không được tự nhiên cho lắm.
Cả nhóm cứ vậy rời đi, rốt cuộc vẫn phải trở về Thượng Hải, nếu Bắc Kinh là quê cũ, vậy thì Thượng Hải giờ mới là nhà. Trên đường, ba người Mạnh Tiểu Lục, Lâm Tố Tố, Mã Quốc Lương nói cười rất vui vẻ, lúc ngồi ăn trong toa nhà hàng trên tàu hỏa, Lâm Tố Tố nói: “Quốc Lương, anh cả và em út của anh đều quản lý công việc làm ăn rồi, khi nào về anh cũng đi học làm quản lý đi.”
“Còn lâu nhé, bọn họ mới là đồ ngốc, đi theo Lục gia có ăn có uống, thoải mái biết mấy, việc gì phải vất vả như vậy.” Mã Quốc Lương bĩu môi nói: “Tác dụng của tôi chính là bảo vệ Lục gia, Lục gia, yên tâm, lần sau tôi vẫn sẽ đỡ đạn thay cho anh.”
“Còn có lần sau nữa hả? Phỉ phui cái mồm!” Mạnh Tiểu Lục bất lực lắc đầu, Mã Quốc Lương cũng gượng gạo gãi đầu, sau đó ba người đều cười phá lên.
“Xin hỏi chỗ này có người ngồi không? Đã hết ghế trống rồi…” Một cô gái trông có vẻ xinh xắn đáng yêu rụt rè hỏi, vừa cất tiếng xong, mặt cô đã đỏ bừng lên.
“Không có, cô ngồi đi.” Lâm Tố Tố nhiệt tình lên tiếng. Mã Quốc Lương vừa trông thấy người đẹp, lập tức ân cần mời cô gái ngồi xuống.
Ở phía cuối toa nhà hàng, có bốn thương nhân Nhật Bản đang ăn cơm, một người trẻ tuổi trong bọn họ cứ chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn về phía bàn của Mạnh Tiểu Lục. Một người trung niên ngồi cùng bàn cười bảo: “Minamoto, con gái Trung Quốc xinh đẹp lắm hả, lần này cậu đến Trung Quốc nhất định phải tranh thủ đấy nhé.”
“Không, tôi chỉ thấy cô ta rất giống một người.” Người trẻ tuổi kia nói.
“Giống ai? Cách bắt chuyện này không phải rất thông dụng sao? Cậu phải nói với con gái người ta kia kia, chứ không phải với chúng tôi.” Người trung niên nói xong liền cùng hai người khác cười ồ lên.
Người Nhật Bản trẻ tuổi không giải thích gì, anh ta chỉ thấy cô gái kia rất giống một người bạn học cũ của mình, nhưng cô ấy hẳn là đang ở Nhật Bản, sao lại chạy đến vùng Đông Bắc này làm gì?
“Đây là hợp đồng chi tiết.” Mạnh Tiểu Lục đưa cho Ngô Lập Thời một bản hợp đồng. Mặc dù đã nói từ trước, chuyến đi Đông Bắc lần này là làm việc giúp Ngô Lập Thời, toàn bộ chi phí đều dùng tiền của y, Mạnh Tiểu Lục có thể toàn quyền sử dụng, lợi nhuận thuộc về gã, coi như tiền công.
Nhưng Mạnh Tiểu Lục cảm thấy không thể làm việc kiểu như vậy được, Ngô Lập Thời không để tâm tới tiền bạc là việc của y, song bản thân gã phải chú ý, vì vậy gã vẫn đưa cho Ngô Lập Thời một bản hợp đồng: “Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, em cũng đã lấy một phần tiền rồi, chúng ta chia năm mươi năm mươi, nhưng chuyện trong các cửa tiệm phải do em quyết.”
“Được, được, mấy món tiền nhỏ thôi mà.” Khí sắc Ngô Lập Thời không được tốt cho lắm, xem chừng còn có phần sa sút, hiển nhiên, đã bị đả kích khá lớn trong sự việc lần này. Bất luận đứng trên lập trường của Khuyết môn hay của gia đình mình, thậm chí là nhảy hẳn ra ngoài để nhìn nhận vấn đề, những lời cha y nói kỳ thực đều có lý cả, nhưng Ngô Lập Thời vẫn không thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy, cảm thấy chuyện này trái với đại nghĩa dân tộc.
Mạnh Tiểu Lục nghe Ngô Lập Thời nói hết, sau đó vỗ vai y nói: “Đại ca, đây chính là không cùng chí hướng thì không thể cùng mưu sự nghiệp đó, có điều anh còn thảm hơn, cái người ‘không thể cùng mưu sự nghiệp’ ấy lại là người thân mà anh không thể không ‘cùng mưu sự nghiệp’ được. Thôi, em đi chuyến này bị ăn một phát đạn, đến giờ cánh tay vẫn còn chưa khỏi hẳn, anh cũng bị chửi cho một trận ra trò, chúng ta đừng nghĩ đến mấy chuyện không vui nữa, buổi tối gọi cả bọn đến nhà ăn một bữa đi.”
Lúc này, Lâm Tố Tố vừa khéo đi vào, cười cười bảo: “Tối nay ăn chung nhé, để thử tay nghề của em xem sao. Gọi cả chị dâu đi cùng nhé, đại ca.”
“Chuyện này… e là không ổn.”
Nhà của Mạnh Tiểu Lục ở đường Joffre là thế này: trước cửa tòa nhà kiểu Tây có hai chiếc xe đỗ, nhưng bên trong lại ở rõ nhiều người, còn không có người làm, tất cả đều tự tay mình làm hết. Người trong nhà vui vẻ hòa thuận, khiến người ngoài hết sức hâm mộ, ai không quen thì không thể biết họ vốn không phải người thân ruột thịt.
Giai Khuynh là nữ hiệu thư ở thư ngụ, dù hiểu biết tài tình đến mấy thì vẫn là kỹ nữ, e rằng khiến mấy người nhà Tiểu Lục không vui, vì vậy Ngô Lập Thời không khỏi có chút ngần ngừ. Y từng thề với lòng mình, đời này không phải là Giai Khuynh thì nhất quyết không lấy làm vợ, nhưng bản thân y cũng hiểu, nhà họ Ngô dù có tìm một phụ nữ lừa đảo cũng tuyệt đối không để Giai Khuynh trở thành vợ cả của y được. Vì đạt được mục đích, Khuyết môn có thể bất chấp thủ đoạn, nhưng cũng không có nghĩa là họ không quan tâm đến thanh danh, đến miệng lưỡi của người trong giang hồ, Đại toàn tương lai của Khuyết môn trong Tứ đại môn phái, vậy mà lại lấy vợ kỹ nữ, những lời này nói ra cũng không dễ nghe chút nào.
Lâm Tố Tố lại mỉm cười nói: “Có gì mà không ổn chứ, đều là người nhà mà.”
“Vậy được, cảm ơn trước nhé, để trở về tôi hỏi cô ấy, đúng rồi, hai người định bao giờ mở tiệc mừng đấy?”
Mạnh Tiểu Lục đáp: “Nhất định, nhất định, còn phải làm thật lớn, cưới hỏi đàng hoàng mới được.”