← Quay lại trang sách

Chương 37 Lừa tiền bảo hiểm

Buổi tối Giai Khuynh y hẹn đến chơi, mọi người đều rất vui vẻ hòa thuận. Chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa, ba ngày sau, cánh tay Mạnh Tiểu Lục đã đỡ hơn đôi chút, ở nhà nghỉ ngơi mãi cũng bức bối khó chịu, bèn ra phố đi dạo, tiện thể ngó nghiêng các chỗ kinh doanh của mình luôn.

Lúc ra khỏi nhà hàng Tuần Trăng Mật, có một người khom lưng cúi đầu tiến lại gần, đưa cho Mạnh Tiểu Lục một tờ giấy in hoa xanh hoa đỏ, chất giấy chất mực đều thuộc loại rất tốt, dù Mạnh Tiểu Lục chưa từng làm họa báo thì cũng phân biệt ra được. Người bình thường nếu nhận được một tờ giấy thế này, đa phần sẽ xem xét kỹ lưỡng một lượt chứ không tùy tiện vứt bỏ.

Mã Quốc Lương ngó xem, nói: “Lục gia, đây là họa báo kiểu gì vậy, sao có mỗi một tờ.”

“Ờ, tự xem đi.” Mạnh Tiểu Lục đưa tờ giấy cho y.

Đây là một tờ truyền đơn, bên trên có giới thiệu về một công ty bảo hiểm. Mã Quốc Lương búng búng tờ giấy, tấm tắc nói: “Lục gia, bảo hiểm này phải tốn bao nhiêu tiền vậy?”

“Chắc không có một hai trăm đồng Đại dương thì không được đâu, đó là loại rẻ nhất rồi.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Chỉ riêng chi phí in ấn tờ giấy này thôi đã tốn cả hào, người ta bỏ nhiều vốn lắm đấy. Tiền bảo hiểm mà rẻ, chẳng phải là lỗ nặng hay sao.”

Mã Quốc Lương ngẩn người thốt lên: “Thế mười tờ là một đồng rồi, dù in số lượng nhiều rẻ hơn thì một đồng cũng chỉ được mười hai mười ba tờ. Tôi thấy đám phát truyền đơn toàn phát loạn hết cả lên như kiểu không thiết tiền nong gì ấy, mỗi ngày một người vung hết mấy chục đồng Đại dương cũng không phải là vấn đề, thông thường đều thuê mười mấy người, tức là mỗi ngày bỏ ra ba bốn trăm đồng, phát mười ngày là ba bốn nghìn đồng rồi, đấy mới chỉ tính tiền giấy thôi đấy, ôi mẹ ơi.”

Mã Quốc Lương bấm đầu ngón tay tính toán, Mạnh Tiểu Lục bật cười nói: “Tính như anh, chỉ riêng tiền quảng cáo tuyên truyền thôi không có bảy tám nghìn thì không đủ, đăng báo hay gì cũng không rẻ đâu, phải rồi, còn cả tiền nhân công nữa. Người ta không ai làm chuyện buôn bán lỗ vốn đâu, ví dụ như người rải thiếp này cũng đã có điểm đáng chú ý rồi.”

“Rải thiếp gì cơ?” Mã Quốc Lương không hiểu.

“Chính là phát truyền đơn đấy, trên giang hồ gọi bọn họ là người rải thiếp. Cái kiểu phát loạn tùng bậy lên như anh nói ấy, một ngày có tiền công cố định, làm ba bốn ngày thì tính tiền một lần, ai cũng làm được nhưng tiền công không nhiều, chẳng qua không phải nghĩ ngợi gì thôi. Nhưng loại truyền đơn chúng ta đang cầm đây, giá thành sản xuất cao, thì phải mời người rải thiếp tốt mới được.

“Ba trăm sáu mươi ngành nghề, ngành nào cũng có trạng nguyên, rải thiếp mà làm tốt được thì cũng là loại người tài giỏi đấy. Bọn họ không phát truyền đơn bừa bãi, lại tinh tường hơn hẳn người bình thường, họ biết phân biệt ai mới là người mua thực sự, thậm chí còn chủ động dẫn khách hàng đến chỗ bán. Loại người như vậy, thông thường không cần tiền công, mà muốn chia lời với thương gia, có người lấy giá cao thì đến ba phần ấy chứ. Hồi trước tôi ở Bắc Kinh từng gặp rồi, không ngờ ở Thượng Hải cũng có. Người vừa nãy, chắc là thấy tôi với anh ăn mặc sang trọng nên mới đưa truyền đơn cho chúng ta đấy.” Mạnh Tiểu Lục giải thích.

Mã Quốc Lương trầm ngâm như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Hiểu cái gì cơ? Có phải cảm thấy chỉ cần chuyên tâm làm một chuyện gì đó thì ắt sẽ có thành tựu không?” Mạnh Tiểu Lục hỏi. Từ khi Mã Quốc Lương thay gã chắn đạn, Mạnh Tiểu Lục liền coi ba anh em nhà họ thành anh em của mình, gã thực sự hy vọng Mã Quốc Lương có thể tiến bộ, không còn ngây ngây ngô ngô như bây giờ nữa.

Mã Quốc Lương lắc đầu: “Không, một trăm đồng một đơn bảo hiểm, ba phần là ba mươi đồng Đại dương, đây còn là loại rẻ nhất rồi. Một tháng mời được mười khách, ít ra cũng được ba trăm đồng Đại dương. Làm nghề này cũng kiếm khá thật đấy, lợi hại lợi hại.”

Chậc, chỉ nghĩ đến điểm này thôi à. Mạnh Tiểu Lục quay người bước đi, Mã Quốc Lương ở phía sau chẳng hiểu gì cả, gãi đầu gãi tai đuổi theo nói: “Lục gia, sao thế, tôi tính không sai chứ? Nói chuyện đi mà, sao lại bỏ đi thế? Tôi lái xe, để tôi lái xe cho.”

Thực ra, lái xe cũng không khó khăn gì, người ta nói học lái xe khó, chỉ là đối với những người đi học nghề làm lái xe mà thôi. Cơ hội chạm vào xe hơi của người học nghề rất ít, phần lớn thời gian không phải để học lái xe, mà là học cách sửa xe và hầu hạ sư phụ, tất nhiên, thời gian hầu hạ sư phụ chiếm phần nhiều nhất.

Mã Quốc Lương thì khác, có thể ứng phó khi xe gặp lỗi nhỏ là đủ rồi, đến lúc cần phải sửa xe thật thì cũng không đến lượt y. Trong nhà có hai chiếc xe, những lúc rảnh rỗi, Mạnh Tiểu Lục lại bảo y đến chỗ vắng người mà tập lái. Mấy hôm nay, Mã Quốc Lương vẫn hết sức hăng hái, ngày nào cũng lèo nhèo đòi lái xe cho Mạnh Tiểu Lục.

“Chú ý bên trái, bên trái, bên phải, bên phải, phanh đi!” Mạnh Tiểu Lục ngồi trên xe mà nơm nớp lo âu, không khỏi thầm nhủ, người anh cả như Mã Quốc Đống hồi mới dạy ông em trai này lái xe, không biết đã phải trải qua bao nhiêu phen thót tim rồi.

Mạnh Tiểu Lục hơi say xe, mở cửa xe bước xuống, phải nuốt một ngụm bước bọt mới nén được cảm giác buồn nôn. Đằng nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, lại đã cầm truyền đơn, gã định đến công ty bảo hiểm này xem thử. Trước đây nghe Ngô Lập Thời nói, Khuyết môn cũng có công ty bảo hiểm, nhưng không biết có phải công ty này không, mà công ty bảo hiểm rốt cuộc làm gì, Mạnh Tiểu Lục thực cũng không rõ lắm.

Công ty bảo hiểm này tên là An Thái, bên trong bày biện rất lộng lẫy, Mạnh Tiểu Lục và Mã Quốc Lương vừa đến liền được tiếp đãi như khách quý, khiến người ta có cảm giác dễ chịu, như là được về nhà mình vậy. Bảo hiểm chính là để phòng ngừa trước, mua một phần bảo hiểm, nếu sau này có thiên tai nhân họa, bệnh tật nghèo khổ, công ty bảo hiểm sẽ trả bồi thường tương ứng.

Món kinh doanh này từ xưa đã có rồi, nhưng đều là để đảm bảo cho các thương gia có thanh danh tốt, đa phần đều do ngân hàng, tiền trang đứng ra vận hành, nghiệp vụ bảo hiểm dành cho cá nhân cũng chỉ mới nổi lên vài năm gần đây. Một người trẻ tuổi mặc đồ tây thao thao bất tuyệt nói về ưu điểm của bảo hiểm, Mạnh Tiểu Lục chỉ nghe câu được câu chăng, đột nhiên, gã để ý thấy một gia đình ba người ở phòng bên cạnh.

Gia đình ba người đó thoạt trông nói nói cười cười rất hạnh phúc, Mạnh Tiểu Lục xác định mình không quen biết bọn họ, nhưng nhìn mặt lại cảm thấy chắc chắn đã gặp ở đâu đó, nghĩ đi nghĩ lại mãi không tìm ra được nguyên cớ. Quay lại nhìn tờ đơn, Mạnh Tiểu Lục cảm thấy những điều khoản này có rất nhiều lỗ hổng, đối với bản thân là thế, mà với công ty bảo hiểm cũng vậy, hai bên đều có sai sót, nhưng xét về tổng thể thì vẫn ổn. Gã tính rằng sẽ mua cho mình và Lâm Tố Tố một phần, trở về chỉ cần dẫn Lâm Tố Tố đến đây kiểm tra sức khỏe là được.

Sát vách công ty bảo hiểm là một phòng khám, phòng khám này có quan hệ hợp tác với công ty bảo hiểm. Mạnh Tiểu Lục và gia đình ba người kia đều đến phòng khám để kiểm tra. Trong phòng khám đang có bệnh nhân, nên năm người đợi ở bên ngoài, Mạnh Tiểu Lục thấy đứa trẻ trông lanh lợi, bèn hỏi chuyện nó: “Anh bạn nhỏ, cháu mấy tuổi rồi?”

“Cháu tám tuổi rồi ạ.” Đứa nhỏ đáng yêu trả lời.

“Đi học chưa?”

“Chưa ạ…”

“Ồ?” Mạnh Tiểu Lục không khỏi sinh nghi, gia đình có tiền đóng bảo hiểm cho con thế này, sao lại không cho nó đi học chứ? Nhìn cách ăn mặc thì cũng không phải đại gia giàu có đến mức có thể mời được giáo viên đến nhà dạy riêng cho con cái.

Mạnh Tiểu Lục còn định hỏi thêm nữa, nhưng lại bị người đàn ông ngắt lời. Nếu là người bình thường, có lẽ không nhìn ra được gì từ nét mặt người đàn ông kia, nhưng thường ngày Mạnh Tiểu Lục toàn gặp những kẻ lừa đảo thuộc hàng đỉnh cấp, gã nhìn ra được ít nhiều vẻ hoảng hốt trong mắt hắn ta, trông không giống như vừa khéo chen miệng vào, mà là sợ bị Mạnh Tiểu Lục phát hiện ra sơ hở gì đó nên mới cuống cuồng ngắt lời vậy.

Mạnh Tiểu Lục không hỏi han gì nữa, rất nhanh đã đến lượt bọn họ. Kiểm tra sức khỏe rất đơn giản, chỉ xem xem có thương tật, bệnh tình gì rõ rệt hay không, Mạnh Tiểu Lục ngoài cánh tay ra thì toàn bộ đều rất khỏe mạnh, cánh tay không nằm trong phạm vi bảo hiểm nên cũng không trở ngại gì, sức khỏe của đứa bé trai kia cũng tốt, sau khi kiểm tra xong thì được cha mẹ dẫn đi, bộ dạng rất vui vẻ.

Buổi trưa, Mạnh Tiểu Lục đi ăn với Trần Quang, đã lâu lắm rồi hai người không ngồi riêng với nhau như vậy. Bọn họ giãi bày tâm sự, Mạnh Tiểu Lục không muốn Trần Quang tiếp tục đi con đường đâm thuê chém mướn này nữa, nhưng Trần Quang lại vỗ lên cái chân què, nói thế nào cũng phải cho nó một câu trả lời bằng cách của riêng mình. Có điều, ngoài việc bất đồng ý kiến này, Trần Quang và Mạnh Tiểu Lục vẫn thân thiết như thuở ban đầu, ít nhất thì trước mặt Trần Quang, Mạnh Tiểu Lục cũng không cần che che giấu giấu, mà Trần Quang thì cũng không làm ra bộ mặt hung thần ác sát.

Mã Quốc Đống đã đi Nam Kinh, dựa theo địa chỉ mà Lâm Tố Tố cung cấp để tìm người nhà của cô, đồng thời tìm hiểu tình hình, nếu không có biến cố gì lớn, Mạnh Tiểu Lục sẽ chọn cơ hội dẫn Lâm Tố Tố trở về, đồng thời đến tận nhà cầu hôn. Dù là con gái giang hồ thế nào chăng nữa thì vẫn phải cưới hỏi đàng hoàng, đây là truyền thống từ xa xưa của người Trung Quốc, không thể loạn được.

Bận rộn cả ngày trời xong, Mạnh Tiểu Lục nằm trên xô pha phòng khách, gật gù chợp mắt một lát, gã đang mơ màng thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Mạnh Tiểu Lục dường như thấy mình đứng dậy ra nghe điện thoại, nhưng trên thực tế, gã vẫn nằm ở đó, nói theo kiểu phương Bắc thì là ngủ mớ. Cảnh tượng trong đầu trở nên hỗn loạn và méo mó, gã nhớ đến hồi mới tới Thượng Hải, khi gặp Lâm Tố Tố lần đầu trong thùng sau xe tải, cũng tựa như lặp lại cảnh tượng khi lắp đặt điện thoại.

“A lô, đại ca ạ, Lục gia đang ngủ.” Lâm Tố Tố thấp giọng nói: “Buổi tối đến nhà ăn cơm ạ? Vâng, vâng, vậy bọn em sẽ đến đường Haig, rốt cuộc anh cũng chuyển nhà đến đường Haig rồi, cũng không xa lắm, đi bộ là được rồi. À vâng, không cần đón đâu ạ, vậy buổi tối gặp nhau…”

Lâm Tố Tố còn chưa nói xong, Mạnh Tiểu Lục đã trở mình ngồi dậy khỏi ghế xô pha, cầm lấy ống nghe. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, gã chợt nhớ ra một cảnh tượng, đó chính là hôm lắp đặt điện thoại, mình từng trông thấy một đứa trẻ ăn mày được một đôi nam nữ ăn mặc sang trọng dẫn đi, chẳng phải chính là ba người hôm nay gặp ở công ty bảo hiểm đó hay sao?

Mạnh Tiểu Lục đột nhiên giật nẩy cả người, gã nghĩ đến Mã Vân từng nói với mình về một trò lừa đảo vô cùng ác độc. Gã không tin chuyện như thế sẽ lại xảy ra ngay bên cạnh minh, cho dù giang hồ tàn khốc, nhân tính ti tiện bỉ ổi hết lượt này đến lượt khác đả kích Mạnh Tiểu Lục, nhưng gã vẫn tin tưởng rằng trên thế gian này, người bình thường vẫn nhiều hơn kẻ ác. Con người ta sao có thể ác độc như thế, sao có thể bỉ ổi đến vậy, gã lật người lại cầm ống nghe, nói: “Đại ca, hôm nay em đến công ty bảo hiểm…”

Mạnh Tiểu Lục kể lại sự việc mình trông thấy, Ngô Lập Thời ở đầu dây bên kia im lặng, Mạnh Tiểu Lục đợi hồi lâu mới hỏi: “Có phải là Khuyết môn tìm điểm tử không?”

“Rất có khả năng này.” Ngô Lập Thời thở dài: “Buổi tối đến nhà nói chuyện đi.”

Mạnh Tiểu Lục “ừm” một tiếng rồi gác máy, chuyện này gã không muốn quản đến, nhưng lại không thể không quản. Gương mặt cười ngây thơ vô tội của thằng bé cứ hiện ra trước mặt gã hết lượt này đến lượt khác, chẳng lẽ gã lại ngoảnh mặt làm ngơ hay sao? Như thế thì thiên lý sao dung được cho đành?