← Quay lại trang sách

Chương 38 Trước tiên là một con người

Công ty bảo hiểm An Thái không phải của Khuyết môn mở ra, mà do một phú thương ở Nam Dương đầu tư nắm giữ cổ phần. Thương nhân Trung Quốc ở Nam Dương tuy sống ở hải ngoại, nhưng từ cuối thời Thanh, hễ đất nước có nạn họ đều bỏ tiền của bỏ công sức, tấm lòng báo quốc và đại nghĩa dân tộc ấy, trời đất có thể chứng giám. Nhờ vào sự thông minh tài trí và nỗ lực cần cù, những kẻ phần lớn xuất thân từ ngư dân này đều tay trắng làm nên sự nghiệp, giờ đây số người giàu ngang cả một vùng đã nhiều vô số kể, nắm trong tay kinh tế của nhiều đảo quốc Nam Dương, quả thực là giỏi giang hết sức.

Từ khi chính phủ Bắc Dương nắm quyền, rất nhiều thương nhân Nam Dương đã trở về Trung Quốc đầu tư, thái độ của giới thương nhân đã chuyển từ lạ lùng mới mẻ thuở ban đầu sang quen thuộc, không lấy gì làm lạ nữa. Vì vậy, năm đó khi Mạnh Tiểu Lục đóng giả làm Nguyễn ngũ gia, nói rằng nhà mình làm ăn cả ở Nam Dương và Nam Mỹ, cũng không khiến ai nghi ngờ cả.

Ai mở công ty bảo hiểm An Thái không quan trọng, quan trọng là bọn họ đã gặp phải trò lừa đảo này. Bọn lừa đảo đâu đâu cũng có, thuật lừa đảo cũng hiện diện khắp trong cuộc sống thường ngày của con người, từ chuyện tôi lừa anh anh lừa tôi khi mua bán, rồi đến những trò đấu đá mưu hại lẫn nhau trong chính trị quân sự, thậm chí cả trong những lời đường mật yêu đương, kỳ thực cũng đầy những dối lừa và phỉnh gạt lẫn nhau.

Mạnh Tiểu Lục không thay đổi được cục diện ấy, nhưng gã không thể nào chấp nhận được những trò lừa đảo độc ác bất chấp thủ đoạn chỉ vì kiếm lợi, đặc biệt là những trò lừa đảo thương thiên hại lý, hại đến mạng người khác.

Trong phòng hút thuốc, Ngô Lập Thời giảng giải cho gã đường đi nước bước cơ bản của thuật lừa đảo này, khiến Tiểu Lục hiểu hơn về trò lừa đảo trong lời đồn. Điểm tử trong “Tìm điểm tử”, thông thường chỉ trẻ con, người già lại có cách gọi khác, phần lớn là để lừa gạt những người làm nghề buôn bán châu báu.

Đám lừa đảo Khuyết môn này sẽ tìm một thằng bé ăn mày tuổi nhỏ, dễ nhìn, trên người không có thương tật nào nổi bật, trước tiên lừa nó về nhà, hoặc là thu nhân nó làm con nuôi, hoặc gọi luôn nó là con trai. Đứa bé ăn mày bị cuộc sống bức ép, đừng nói là làm con nuôi, dù là làm cháu làm chắt, miễn có cơm ăn thì cũng phải làm hết. Đám ăn mày tưởng là bị hiểu nhầm làm con trai người ta ấy, có đứa sau khi giải thích một hồi không xong thì bèn yên lòng chấp nhận, có đứa thì đã sai coi như sai luôn, nói bọn họ chính là người thân bị thất lạc của mình, cứ ngỡ rằng sau này cuộc sống sẽ tốt hơn.

Sau khi đưa về nhà, bọn lừa đảo sẽ cho đứa bé tắm rửa ăn cơm, cẩn thận kiểm tra xem nó có bệnh tật gì hay không. Nếu có, liền lập tức đá ra khỏi cửa, nếu không thì cuộc sống hạnh phúc kéo dài từ ba bốn tháng đến khoảng nửa năm của đứa bé ấy đã bắt đầu. Khoảng thời gian này đủ để nuôi một đứa bé ăn mày trở nên linh lợi, da dẻ mịn màng mềm mại, tạo ra cảm giác nó được nuông chiều trong nhung lụa từ bé, đồng thời cũng để mối quan hệ giữa đứa bé và bọn lừa đảo đóng giả làm cha mẹ nó trở nên hòa hợp, có cảm giác như người thân.

Cứ thế, trước tiên gạt được đứa bé, vậy là không còn sơ hở nữa rồi. Sau đó, bọn lừa đảo sẽ dẫn đứa bé đến công ty bảo hiểm, dùng nó để lừa công ty bảo hiểm, tuyên bố rằng đây là con nối dõi duy nhất, gia đình đã mấy đời chỉ có một con, sau đó đóng một món tiền bảo hiểm lớn, đảm bảo đứa trẻ sống được đến năm 35 tuổi, tất nhiên, số tiền bồi thường có thể nhận được cũng cực kỳ lớn.

Hợp đồng bảo hiểm như vậy, đương nhiên là phải kiểm tra sức khỏe thật kỹ lưỡng, nhưng đây là một trò lừa đảo hết sức tinh vi, công ty bảo hiểm có thể kiểm tra ra được gì chứ? Sau khi hợp đồng bảo hiểm có hiệu lực, đứa bé sẽ nhận được đãi ngộ “tốt hơn” nhiều. Thuật lừa đảo này cũng tiến bộ theo thời đại, hồi đầu, bọn lừa đảo hay dùng thuốc độc sát hại đứa bé, mặc dù dùng loại thuốc độc đặc chế, nhìn bên ngoài không nhận ra được, nhưng công ty bảo hiểm bị lừa nhiều cũng thông minh dần lên, học được cách tìm người khám nghiệm thi thể, chân tướng sự thật rất dễ bị tra ra.

Sau đấy, thuốc độc của bọn lừa đảo càng ngày càng trở nên tinh vi, công ty bảo hiểm cũng càng ngày càng thêm tinh ranh lão luyện, mức độ mạo hiểm của Khuyết môn cũng càng ngày càng lớn. Một khi bị phát hiện là gạt tiền bảo hiểm, ắt sẽ bị bắt vào ngục, đám người mở công ty bảo hiểm cũng không phải hạng hiền lành gì, họ sẵn sàng dùng quyền thế và tiền bạc của mình để đảm bảo “xét xử công bằng”.

Vì thế, Khuyết môn nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp còn thất đức hơn, muốn gạt được món tiền bảo hiểm khổng lồ thì bỏ thêm chút tiền để đảm bảo sự an toàn của bản thân mới là thượng sách. Vì vậy, sau khi hợp đồng bảo hiểm có hiệu lực, bọn họ bắt đầu cho đứa bé kia ăn thùng uống vại, trong đó chia làm hai hệ, một là bổ, hai là hút.

Bổ, chính là có gì ngon thì cho đứa bé ăn hết, thú trên rừng, chim trên trời, trâu bò trên mặt đất, cá mú dưới biển, óc khỉ tổ yến vây cá mập, tay gấu, sò khô, chót đuôi hươu… những thứ của hiếm quý này đều là vật đại bổ, nói chung là nhồi cho một đứa bé trông rất khỏe mạnh thành một thằng béo đần độn rồi tính sau. Bị vỗ béo gấp gáp như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi áp lực, trở nên mập ú trì độn. Không chỉ riêng cơ thể trở nên chậm chạp vụng về, mà đầu óc cũng dường như trì trệ đi một bậc.

Béo phì như thế không đến hai ba năm sẽ sinh ra đủ thứ bệnh tật, bệnh nặng mà không được chữa trị thì sẽ chết. Nhưng vấn đề chính là đến cuối cùng, mặc dù đứa bé đã có thói quen ăn uống không biết tiết chế, nhưng cơ thể con người ta cũng tự biết no đói, cuối cùng ăn không nổi nữa thì buộc phải ép nó ăn, vẫn rất phiền phức. Huống hồ, vỗ béo đến chết cũng quá chậm chạp lâu la, vốn dĩ chỉ tốn một năm là kiếm được tiền, giờ phải mất hai ba năm, dù rằng tiền bồi thường có thể lên đến hai ba vạn, đủ cho người bình thường sống thoải mái cả đời rồi, nhưng con người ta ai mà chẳng tham lam, ai lại chê tiền nhiều nặng tay đâu chứ?

Béo phì nhìn bề ngoài rất dễ nhận ra, nhưng nếu dùng những vật đại bổ như nhân sâm, nhung hươu, thịt rùa… nhồi nhét, vậy thì thể hình bên ngoài sẽ không thay đổi quá nhiều, nhưng “hiệu quả” lại hết sức nhanh chóng. Cứ bồi bổ không tiết chế kiểu vậy độ một năm, vật cực tắc phản, người sẽ tiêu đời.

Còn về hút, thủ đoạn cũng tương tự, chính là để đứa bé học lấy những thói ăn chơi đồi trụy bào mòn cơ thể, nhưng cách này thường thích hợp với những đứa tầm mười ba, mười bốn tuổi trở lên. Làm thế nào? Hút thuốc phiện, đi chơi gái, thức đêm liên tục, nghiện rượu? Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Trong vòng một năm, đảm bảo khiến ngươi bị tửu sắc hút rỗng cả người, rồi mắc thêm bệnh hoa liễu gì đó nữa, hừ, vậy là chết chắc, không thể thoát đi đâu được.

Khuyết môn, Khuyết môn, thực đúng là môn phái khuyết đức. Điếu thuốc trên tay Mạnh Tiểu Lục cũng run lên: “Tại sao không cho đứa bé đi học? Là sợ tiếp xúc quá nhiều người, dễ để lại sơ hở, hoặc bạn học hay thầy cô giáo biết được, sẽ không dễ ra tay, thậm chí là có người phá hoại hay sao?”

“Tất nhiên,” Ngô Lập Thời cũng hút thêm một điếu thuốc, nói: “Công ty bảo hiểm không phải lũ ngu ngốc, đương nhiên là sẽ điều tra, nhưng thông thường thì đám lừa đảo Khuyết môn đó dù có bị điều tra ra cũng không phải sợ, dẫu sao thì điều khoản bảo hiểm vẫn có rất nhiều lỗ hổng. Tại sao Khuyết môn dám mở công ty bảo hiểm chứ, chính là vì đã nghiên cứu hết những lỗ hổng ấy rồi. Đừng nói là người thường đố mà lừa gạt được tiền bảo hiểm, ngay cả đám lừa đảo cũng khó mà thành công cho được.”

“Vậy anh nghĩ thế nào?”

“Nghĩ thế nào là thế nào?” Ngô Lập Thời hỏi ngược lại.

Mạnh Tiểu Lục vứt điếu thuốc trên tay xuống, nói: “Cứ giương mắt nhìn sự việc xảy ra à? Thế có còn là người nữa không?”

“Vậy chú bảo anh làm thế nào?” Ngô Lập Thời lại hỏi: “Ở nơi như Thượng Hải, những kẻ dám làm trò tìm điểm tử này, trăm phần trăm là người của Khuyết môn bọn anh rồi, vì đại nghĩa dân tộc anh có thể không nhất trí với Khuyết môn, nhưng… bọn anh dẫu sao cũng là môn phái lừa đảo, chú có dám đảm bảo Mã gia các chú không có những chuyện tầm bậy tầm bạ hay không? Cho dù các người lừa gạt không hại đến tính mạng người khác, nhưng lừa cho người ta táng gia bại sản, như thế chẳng phải sống không bằng chết à?

“Ừ, thì không táng gia bại sản, không đến nỗi sống không bằng chết, vậy thì người ta đáng bị lừa gạt chắc? Đã làm một kẻ lừa đảo thì đừng nói chuyện chính nghĩa công đạo làm gì! Anh là người Trung Quốc, kế đó là người của Khuyết môn, sau nữa mới là một con người.”

“Hai người làm gì vậy? Hút thuốc ít thôi chứ.” Giai Khuynh đi tới, đẩy cửa phòng hút thuốc ra nói.

Đường Haig mà Ngô Lập Thời đang ở là khu cao cấp nhất của Thượng Hải, còn cao nhã hơn đường Joffre chỗ Mạnh Tiểu Lục, xung quanh cư trú toàn là người Tây thuộc giới thượng lưu và những nhân vật giàu có, quan chức cao thực sự. Lần này sau khi trở về Thượng Hải, Ngô Lập Thời cả ngày bám dính lấy Giai Khuynh, vụng trộm nhưng cũng rất ngọt ngào thân thiết. Về sau, Mạnh Tiểu Lục và Lâm Tố Tố thành một cặp, bốn người đi chơi rất vui vẻ, có thêm mối giao thiệp đa chiều này, quan hệ giữa Ngô Lập Thời và Giai Khuynh cũng tiến triển nhanh chóng.

Sau khi bày tỏ tình ý với Giai Khuynh, Ngô Lập Thời bắt đầu triển khai tấn công, theo đuổi ráo riết, trước thế công tầng tầng lớp lớp của cả thành ý lẫn tiền bạc, Giai Khuynh rốt cuộc cũng chấp nhận Ngô Lập Thời. Mấy hôm trước, cô đã đóng cửa Hồi Mâu cư, dọn đến căn nhà kiểu Tây mà Ngô Lập Thời mua riêng cho mình trên đường Haig.

Hôm nay coi như là tiệc dọn nhà, chỉ có bốn người bọn họ dùng bữa. Lúc Mạnh Tiểu Lục và Ngô Lập Thời quay lại bàn ăn, trên bàn đã bày đồ ngọt tráng miệng, các thức hoa quả. Lâm Tố Tố nhìn ra được Mạnh Tiểu Lục đang có tâm sự nặng nề, nhưng không nói ra, ngại rằng có một số chuyện không thích hợp nói ở đây. Giai Khuynh cũng nhìn gã với ánh mắt hồ nghi, sau đó lại quay sang nhìn Ngô Lập Thời, thấy sắc diện y cũng không được tốt cho lắm, thầm nhủ vừa nãy khi dùng cơm hai người này vẫn còn nói nói cười cười, đang tụ tập vui vẻ như thế, sao lại…

Chỉ thấy Mạnh Tiểu Lục đột nhiên đứng dậy, không nói không rằng quay người rời đi, Ngô Lập Thời gọi với theo: “Muộn thế này rồi, chú đi đâu vậy?”

“Đi làm việc cần phải làm, anh là người của bọn họ, em thì không, em không thuộc về môn phái nào cả. Em trước tiên là một con người, sau đó mới là người Trung Quốc, cuối cùng mới là người trong giang hồ.” Mạnh Tiểu Lục dừng chân, ngoảnh đầu lại nói: “Chị dâu, phiền chị lát nữa phái người đưa Tố Tố về, em đi làm chút chuyện đã.”

“Đợi đã!” Ngô Lập Thời nói, thấy Mạnh Tiểu Lục lấy áo khoác, tiếp tục đi ra, y quát lớn: “Chú đứng lại đấy cho anh!”

“Làm gì?”

“Anh đi với chú.”

Có người nói, muốn xem một thành thị có phát đạt phồn vinh hay không, phương pháp hiệu quả nhất chính là quan sát cuộc sống về đêm của nó, lời này hơi phiến diện, song cũng phần nào có lý. Cuộc sống về đêm ở Thượng Hải cực kỳ phong phú, nghe hát, khiêu vũ, xem phim, tiệc rượu, ngồi salon thưởng thức ca kịch, thực sự muôn màu muôn vẻ.

Nhưng qua mười một giờ đêm, mọi thứ giải tán, bến Thượng Hải lại lập tức trở nên yên ắng, tĩnh lặng như một thành phố chết vậy. Trong khu dân cư có lẽ vẫn còn một hai ngọn đèn sót lại, nhưng các tòa nhà lớn chủ yếu để làm việc thì tối đen như mực. Công ty bảo hiểm thì khác, để đề phòng các sự kiện bất ngờ, công ty bảo hiểm luôn có người trực ban thâu đêm, còn tiện nghe điện thoại, trả lời khách hàng.

Nhìn cửa sổ sáng đèn của công ty bảo hiểm, Mạnh Tiểu Lục ngoảnh đầu lại phía Ngô Lập Thời đứng cạnh xe ô tô, hỏi: “Đại ca, anh nghĩ kỹ rồi à?”

“Nghĩ kỹ rồi, chuyện này vốn dĩ anh cũng không thuận mắt lâu nay, nhưng dù sao anh vẫn là thiếu chủ của Khuyết môn. Chuyện này dính dáng đến Khuyết môn, chú mà tự tiện làm rối lên, không biết sẽ phải đắc tội bao nhiêu người nữa. Nhưng anh thì khác, nếu anh tham gia vào, cho dù có kẻ bất mãn, cha anh cũng sẽ ra sức trấn áp, xét cho cùng, anh vẫn là con trai ông ấy.

“Tiểu Lục, chú vĩnh viễn không thể biết Khuyết môn sẽ làm những gì đâu, những lúc họ giở thủ đoạn hạ độc thủ, ngay cả đồng môn cũng cảm thấy không rét mà run đấy. Ở Khuyết môn, vì lợi ích, đồng môn tương tàn cũng là chuyện bình thường.” Ngô Lập Thời không khỏi thở dài than.

Mạnh Tiểu Lục nhất thời cảm động, gã thấy mình hơi có lỗi với Ngô Lập Thời. Ngô Lập Thời bước lên bậc cấp của công ty bảo hiểm trước, nói: “Đi thôi.”