← Quay lại trang sách

Chương 39 Không công bằng

Nhân viên công ty bảo hiểm phần lớn là các thanh niên tiến bộ, theo Tây học, biết dùng bút máy, thậm chí nhiều người còn biết nói tiếng Tây, trông bề ngoài thời thượng đẹp đẽ, toát lên tác phong phương Tây. Nhưng bọn họ lại thiếu mất một thứ, đó chính là đạo đức nghề nghiệp. Các ngành nghề truyền thống trong nước có rất nhiều quy củ thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc, thậm chí còn có phần cổ hủ lạc hậu, nhưng quy tắc ngành nghề từ trăm nghìn năm trước truyền lại vẫn không ngừng tiến hóa, ràng buộc hành vi của con người ta. Nếu hôm nay bọn Mạnh Tiểu Lục vào một tiền trang, hoặc tiệm cầm đồ, chắc chắn bọn họ không thể nào hỏi được bất cứ thông tin gì, nhưng ở công ty bảo hiểm, một trăm đồng Đại dương là có thể mua được toàn bộ thông tin về gia đình đứa trẻ kia.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Tiểu Lục và Ngô Lập Thời chia ra dẫn người tìm đến nhà kia. Đó là một căn nhà ở khu Thạch Khố Môn, lục tìm đằng trước đằng sau nhà một chốc lập tức phát hiện ra manh mối khả nghi. Trong đống rác, họ phát hiện rất nhiều bã đan sâm, yến sâm và vụn nhân sâm hầm, kiểu nhồi đồ bổ bậy bạ thế này thì voi cũng không chịu nổi chứ nói gì đến con người. Chứng cứ đã rõ ràng, không đổ oan cho người tốt, Mạnh Tiểu Lục và Ngô Lập Thời liền hành động ngay tức khắc.

Mã Quốc Lương gõ cửa, người mở cửa chính là gã đàn ông dẫn đứa trẻ đi đăng ký bảo hiểm kia. Theo lẽ thường, mở cửa ra thấy bên ngoài có nhiều người như thế, nếu nhận ra Mã Quốc Lương từng có duyên gặp mặt một lần lúc đăng ký bảo hiểm và kiểm tra sức khỏe, chắc chắn người này sẽ kinh ngạc mà hỏi rằng sao các người lại tìm đến chỗ này, nếu không nhận ra thì cũng sẽ cảnh giác mà hỏi han một chặp.

Song lừa đảo suy cho cùng vẫn là lừa đảo, có tật giật mình, hắn ta tức thì đóng sập cửa lại. Nhưng thể trạng và phản ứng của Mã Quốc Lương đâu phải hạng vừa, y lập tức thúc cho cánh cửa bật tung ra. Tên lừa đảo kia cũng nhanh nhẹn, xoay người bỏ chạy luôn, đến cuối hành lang liền đẩy cửa sổ cướp đường tẩu thoát. Mạnh Tiểu Lục dẫn theo mọi người xông vào nhà, tức thì nghe thấy phòng trong vang lên tiếng động gấp gáp, cả bọn chạy vào chỉ thấy một đống bừa bãi, cửa sổ mở toang, chắc hẳn người đàn bà cũng hoảng hốt lẩn đi rồi, trong phòng trơ lại đứa bé trai trông rất nhanh nhẹn đáng yêu nọ.

Đứa bé hoang mang nhìn Mạnh Tiểu Lục, hồi lâu sau trên gương mặt nó không ngờ lại lộ ra vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ. Mạnh Tiểu Lục ngồi xổm xuống xoa đầu nó, hỏi: “Cháu cười cái gì?”

“Cháu từng gặp chú rồi, chú ơi, có thể dẫn cháu đi khỏi đây không?” Thằng bé hỏi.

“Tại sao phải dẫn cháu đi?”

Đứa bé vạch miệng ra nói: “Chú xem, bố mẹ cháu từ lúc về nhà hôm qua cứ ép cháu uống canh thuốc gì ấy, lúc trước thì không nỡ đánh không nỡ mắng cháu, giờ cháu uống hơi chậm một tí thôi, bọn họ liền trừng mắt lên với cháu, lại còn dọa cháu nữa. Cháu uống cả một buổi tối, trong miệng đã có mấy chỗ rộp lên đây này, cháu thấy chắc là họ không cần cháu nữa rồi.”

“Thằng nhóc này cũng nhanh nhẹn lắm.”

Đứa bé dương dương tự đắc nói: “Cháu đi nhà xí đã nôn ra hết rồi, nhưng lúc nãy bị họ phát hiện, bọn họ định đánh cháu, vừa may chú đến.”

“Vậy được, chú dẫn cháu bỏ trốn, nhưng sau này cháu tính sao?” Mạnh Tiểu Lục lại hỏi.

Đứa bé giơ ngón tay cái lên quẹt qua chóp mũi, chẳng hề để tâm nói: “Làm gì mà chẳng được, xin cơm, bán báo, dạo trước cháu cũng như vậy mà sống được đấy.”

Trẻ con nhà nghèo phải tự lo liệu từ sớm, giang hồ là chỗ rèn luyện con người tốt nhất, ai có thể nghĩ được rằng những lời này lại có thể nói ra từ miệng một đứa trẻ tám tuổi cơ chứ. Động tác kia của nó, rất giống với Mạnh Tiểu Lục hồi nhỏ, nhất thời, gã nảy ra ý định muốn nhận nuôi đứa bé này.

Lúc này, Mã Quốc Lương trở lại, tiếc nuối ra mặt nói: “Lục gia, không bắt được, chạy hết cả rồi. Thằng này chạy nhanh thật đấy, thỏ còn phải gọi nó bằng ông.”

“Thôi bỏ đi, chúng ta trở về thôi.”

Nếu bắt được thật lại thành ra khó xử. Hai người Mạnh, Ngô đều là người của Tứ đại môn phái, hai tên lừa đảo này cũng đang hoạt động bình thường, Tứ đại môn phái không có ý kiến, hai người bọn gã có thể làm được gì chứ? Có thể phá hoại trò lừa đảo của người khác, nhưng không thể vì thế mà giam cầm hoặc trực tiếp giết chết hai tên lừa đảo của Khuyết môn này được, vì vậy bắt được chúng rồi lại thành miếng gân gà, nuốt vào chẳng được nhả ra không xong, nên hai người cũng không nhiệt tình truy đuổi cho lắm.

Vừa nãy Mạnh Tiểu Lục chẳng qua chỉ đùa với thằng bé cho vui, chứ gã sao có thể thực sự bỏ mặc đứa nhỏ này không lo đến cho được, thế há chẳng phải là để nó ra khỏi hang hùm lại rơi vào ổ sói hay sao? Quen nhau tức là có duyên, giờ Mạnh Tiểu Lục đã có gia nghiệp lớn lao, cũng không nề hà giữ lại một đứa nhỏ như nó trong nhà.

Thằng bé này họ Mễ, từ nhỏ cha mẹ đã qua đời, nó lớn lên bằng cơm ăn xin, mọi người đều gọi nó là Mễ Bảo Nhi. Về sau, trong làng có họa binh đao, người làng không bị giết thì cũng phải bỏ xứ mà đi, Mễ Bảo Nhi cũng rời khỏi nơi đó, không hiểu thế nào mà lại đến Thượng Hải này.

Mạnh Tiểu Lục không đổi họ gia nhập Mã gia, việc mình không muốn thì chớ nên làm với người khác, vì vậy gã cũng không bắt Mễ Bảo Nhi đổi họ đổi tên. Hai người không gọi nhau là cha nuôi con nuôi, gã chỉ bảo Mễ Bảo Nhi gọi mình một tiếng chú mà thôi.

Có câu, không khéo thì không thành sách, hai tên lừa đảo Khuyết môn kia cũng thực đen đủi. Mạnh Tiểu Lục đi lắp điện thoại tình cờ gặp phải bọn chúng đang tìm điểm tử, mà gã lại là kẻ có trí nhớ rất tốt, mấy con người vốn không có cơ hội cùng xuất hiện một chỗ, vì một tờ truyền đơn của người rải thiếp mà lại tụ về một nơi, thử hỏi còn có chuyện gì trùng hợp hơn thế nữa?

“Tô tiên sinh, Tô tiên sinh, ngài phải làm chủ cho chúng tôi với.” Người đàn ông lúc này đang quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu nói.

Người đàn bà cũng hùa theo: “Đúng đó, Tô tiên sinh, chuyện này thực quá đáng, chúng tôi dày công chuẩn bị cả mấy tháng trời, không ngờ lại bị người khác phá mất. Nơi này là Thượng Hải, là địa bàn của Khuyết môn chúng ta mà…”

Người đàn bà còn chưa càm ràm xong, đã bị Tô Mộc ngắt lời: “Được rồi, chuyện này ta đã biết. Đằng nào thì tiền bị mất cũng là của ta, còn tiền công và phần chia của các ngươi, ta sẽ trả.”

“Vậy chuyện này…” Người đàn bà lại hỏi.

“Đập nát ra nuốt xuống bụng, để cho chuyện này nát nhừ trong bụng các ngươi đi, nhớ giữ mồm giữ miệng, không được phép nhắc lại với bất cứ người nào.” Tô Mộc điềm đạm nói.

“Nhưng…” Người đàn bà còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đã bị người đàn ông kéo lại, sau đó khom người rời đi.

Đợi hai người đi khỏi, gương mặt bình tĩnh nho nhã của Tô Mộc mới dần dần biến đổi, trở nên dữ tợn và đáng sợ. Y nắm tay chặt đến nỗi đốt xương kêu răng rắc, liếm liếm hàm răng, tựa như dã thú đang gẩy miếng thịt vụn ra khỏi kẽ răng vậy. Chưa từng có người thứ hai nhìn thấy bộ dạng này của y, mỗi khi hận ai đó tận xương tủy, muốn diệt trừ kẻ đó cho thỏa mối hận trong lòng, lúc ở một mình, Tô Mộc thường hay làm ra những động tác này theo thói quen. Ánh mắt hung tàn, gương mặt đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.

Y đã biết chuyện này do Mạnh Tiểu Lục và Ngô Lập Thời làm ra, hai tên lừa đảo Khuyết môn kia bày ra trò lừa này cũng là làm theo lệnh của Tô Mộc y. Y không chỉ đơn thuần vì kiếm tiền, mà muốn liên tiếp phá hoại công ty bảo hiểm An Thái, Thượng Hải chỉ cần một công ty bảo hiểm của Khuyết môn là đủ rồi, mà nghiệp vụ bảo hiểm của Khuyết môn lại chính do Tô Mộc phụ trách.

Tô Mộc thầm nhủ, cái thằng Ngô Lập Thời này, rốt cuộc là có ý gì đây? Đã biết rõ đây là thuật lừa đảo của Khuyết môn, biết rõ ở Thượng Hải này mà dám lừa gạt kiểu ấy, chắc chắn phải là người của Khuyết môn, tại sao nó lại làm thế chứ? Là tùy tiện làm bừa hay nó biết bảo hiểm là nghiệp vụ của ta phụ trách, cố ý gây khó khăn cho ta? Thằng này chưa bao giờ coi Tô Mộc y là huynh trưởng cả, hừ, Ngô Lập Thời, mày có gì giỏi đâu chứ!

“Đúng, ta là con nuôi,” Tô Mộc hằn học lẩm bẩm, “nhưng nó cũng đâu phải là con ruột? Dựa vào cái gì mà nó có thể thoải mái làm bậy làm bạ, còn ta thì phải cẩn thận từng li từng tí, ta gia nhập Khuyết môn trước, lúc nào cũng đi theo Đại toàn, lập cho Khuyết môn bao công lao hãn mã, dựa vào cái gì nó lại được ngồi mát ăn bát vàng? Dựa vào cái gì mà nó họ Ngô, còn ta lại phải họ Tô, dựa vào cái gì mà sau này nó là Đại toàn, còn ta… không công bằng, tất cả chuyện này đều không công bằng, đã là của ta thì không kẻ nào có thể đoạt đi được!”

“Chị xem này, dây chuyền pha lê này đẹp thật, nghe người bán hàng nói là hàng ngoại sáng nay vừa nhập về xong đấy.” Lâm Tố Tố và Giai Khuynh ngồi trên xe xem xét các “chiến lợi phẩm” càn quét được sau buổi dạo phố hôm nay.

Giai Khuynh cũng cầm một món trang sức trên tay so đi so lại, vui vẻ ra mặt, thuận miệng hỏi: “Hôn sự của em và Lục gia là bao giờ ấy nhỉ?”

Mặt Lâm Tố Tố ửng hồng đầy hạnh phúc: “Mấy hôm nay Lục gia đang chuẩn bị, ngày kia bọn em sẽ về Nam Kinh cầu hôn.”

Giai Khuynh thở dài nói: “Thật hâm mộ em quá, không biết bao giờ chị mới được ngồi kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng đây.”

“Đại ca tốt với chị như vậy, nhất định sẽ không phụ chị đâu.” Lâm Tố Tố an ủi.

Việc giao tế của các bà các cô ở Thượng Hải kỳ thực chính là đi dạo phố và đánh mạt chược, Lâm Tố Tố và Giai Khuynh đã hẹn người thiếp mới của Tiền Chấn Thông và một vị phu nhân nhà giàu cùng phố đến nhà đánh bài, kết quả vừa đến nhà họ Ngô trên đường Haig thì thấy trước cửa đậu một chiếc xe tải, có công nhân đang bận rộn chuyển đồ gì đó.

“Bà Ngô, đây là đang làm gì vậy?” Vị phu nhân cũng vừa mới tới kia hỏi.

Giai Khuynh lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết nữa, ồn ào quá.”

“Vậy đến nhà em nhé, cũng không xa lắm mà.” Lâm Tố Tố nói.

Cả hội đều vui vẻ đồng ý, đường Joffre ở ngay phía trước, không xa lắm, băng qua đường Doumer là đến nhà Mạnh Tiểu Lục. Kết quả, vừa đến nơi, cả bốn người đều trợn mắt há hốc miệng ra, ôi trời, nhà Mạnh Tiểu Lục lại càng bận bịu ồn ào hơn, trước cửa đậu ba chiếc xe tải, trong nhà ngoài nhà có bảy tám công nhân đang vận chuyển đồ.

“Bà ơi, chuyện gì thế này ạ?” Lâm Tố Tố hỏi bà ngoại Trần Quang đang ngồi phơi nắng trước cổng.

Bà già cười cười đáp: “Tố Tố à, không phải đi đánh bài sao, sao lại về sớm thế? Vừa nãy Tiểu Lục chở năm xe tải hàng về đây, trong nhà không để được nhiều đến thế, liền bảo ông Ngô và ông chủ Tiền mỗi người mang một xe đi rồi.”

“Trời ơi, nhà tôi cũng bị chiếm rồi hả?” Người thiếp của Tiền Chấn Thông mặt mũi xám xịt nói.

Vị phu nhân nhà giàu kia che miệng cười nói: “Xem ra ba nhà các vị đều không được yên ổn rồi, đây là những hàng hóa gì vậy, đến kho cũng không thuê, mà phải để ở trong nhà mới yên tâm.”

“Mặc kệ đi, đằng nào nhà em cũng có phòng riêng để đánh bài.” Lâm Tố Tố nói: “Đi thôi, đánh bài ở nhà em đi.”

Đi qua đống rương hòm lỉnh kỉnh cái to cái nhỏ chất đầy trong nhà, liền thấy Mạnh Tiểu Lục và Trần Quang đang sắp xếp gì đó. Mấy cái thùng trước mặt họ vẫn đang mở, Giai Khuynh tinh mắt, vừa liếc qua liền thấy trong hộp trang sức mở toang có một chiếc dây chuyền pha lê, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Tố Tố, kia không phải sợi dây chuyền em vừa mua hôm nay sao?”

Mạnh Tiểu Lục ngẩn người, buông tờ biên lai trên tay xuống, cầm dây chuyền lên hỏi: “Cái này hả? Em mua bao nhiêu tiền?”

“Một trăm đồng.” Lâm Tố Tố nói.

“Ôi trời ơi là trời.” Mạnh Tiểu Lục che mặt, xót ruột kêu lên: “Đúng là trời tạo nghiệt còn tha thứ được, tự mình tạo nghiệt thì không thể sống, chưa hố người khác đã tự hố chính mình trước mất rồi.”

Dạo trước, chính là trước chuyến đi Đông Bắc, Mạnh Tiểu Lục đã nhờ Ngô Lập Thời làm một vụ buôn bán, ấy là móc nối với các mối quan hệ ở hải ngoại của Khuyết môn, không qua tay người Khuyết môn, nhưng lại thông qua các kênh vận chuyển của bọn họ để chuyển lậu hàng hóa về. Không cần biết là đi tàu thủy, máy bay hay tàu hỏa, tóm lại là ồ ạt đưa hàng hóa nước ngoài từ khắp thế giới đến Thượng Hải, Mạnh Tiểu Lục đã kiếm riêng một cái kho, thuê người chuyên môn canh giữ.

Vì mấy hôm trước xảy ra chuyện người trông kho trộm hàng, thêm nữa là hạn thuê kho cũng đã đến, chủ kho lại muốn dùng vào việc khác, nên Mạnh Tiểu Lục liền chuyển hàng hóa về nhà. Đằng nào thì chẳng mấy mà số hàng này cũng sẽ bán tháo đi hết, không tốn quá nhiều thời gian.

Đám người liên quan đến ngành vận chuyển như thủy thủ, phi công… bình thường cũng sẽ mang theo một số hàng hóa về Trung Quốc, dù là người Trung Quốc hay người nước ngoài, một khi đã buôn lậu thì đều giống nhau hết. Mạnh Tiểu Lục thu mua đồ đạc từ chỗ bọn họ, giá thu mua mặc dù thấp hơn một ít, nhưng bọn họ không cần tự đi chào bán, như thế sẽ có thể cố mang nhiều đồ hơn về, không cần lo lắng đến vấn đề hàng tồn không bán đi được, xét về tổng thể thì vẫn lời hơn, vì vậy người nào người đó đều rất vui vẻ hợp tác làm ăn với Mạnh Tiểu Lục.

Mạnh Tiểu Lục không phải là người nghĩ ra ý tưởng buôn hàng từ nước ngoài về rồi sau đó bán lại. Những kẻ buôn bán kiểu này được người Thượng Hải gọi là buôn nước bọt. Nhưng dù ở thành thị thời thượng như Thượng Hải thì cũng rất hiếm người buôn bán kiểu này. Đầu tiên, ngươi phải thường xuyên ra nước ngoài, hoặc là có quan hệ với nước ngoài, bằng không thì căn bản không có nguồn hàng.

Nếu đặt hàng số lượng lớn thì không thể bán được, buôn lậu kiểu này vừa đảm bảo tính đa dạng của hàng hóa, lượng hàng cung ứng cũng vừa đủ dùng.

Những người thường xuyên ra nước ngoài hoặc có quan hệ ở hải ngoại, lại còn có ngần ấy tiền để thu mua hàng hóa, thông thường đều có chút gia sản. Bọn họ vừa không chịu được sự vất vả khi phải bôn ba đường dài, vừa không chịu nổi việc bị người khác coi khinh khi làm nghề này, vì vậy đa số đều không thèm làm.

Mạnh Tiểu Lục vốn xuất thân bần hàn, cũng chẳng quan tâm thể diện hay không thể diện, thêm nữa, trên đời này làm gì có ai được tất cả mọi người chấp nhận đâu chứ. Bang phái thì bị đám phú thương coi thường, phú thương lại bị đám quan viên khinh rẻ, quan viên thì bị thượng cấp coi như cháu chắt, mà những kẻ chính khách, quân phiệt ngồi ở ngôi cao kia thì lại bị dân chúng mắng chửi khinh bỉ, làm gì có ai được tất cả mọi người tôn kính đâu? Căn bệnh chung của con người ta chính là cần đến người thì xun xoe, không cần đến người thì khinh khỉnh, lúc nhờ vả thì cái gì cũng tốt, lúc không cần dùng đến nữa thì lời xấu xa gì cũng nói ra được.

Bản thân mình sống tốt, cuộc sống vui vẻ an khang mới là thượng sách, vì vậy Tiểu Lục liền làm. Như vậy, gã vừa không cần tự mình mang theo hàng hóa, bị hải quan các nước làm khó, lại có thể thu mua được hàng hóa của nhiều nước. Tiền thù lao trả cho những người vận chuyển thường xuyên bôn ba các nước kia cũng thấp hơn chi phí gã phải bỏ ra như tiền lộ phí, tiền ăn ở, tiền móc nối quan hệ. Không chỉ mua được số lượng lớn, hàng hóa còn có ưu thế về giá cả, vừa có thể tự bán lại vừa có thể âm thầm hợp tác với các thương gia, như thế Mạnh Tiểu Lục có không muốn lũng đoạn thị trường cũng khó.

Đồ trang điểm, dược phẩm, xe đạp, trang phục cùng với bút máy… là các mặt hàng chủ yếu mà Mạnh Tiểu Lục kinh doanh, ngoài ra còn có một số trang sức châu báu tương đối đắt tiền. Mạnh Tiểu Lục mỗi ngày đều kiếm hàng đấu tiền, hoàn toàn không cần quan tâm đến thuế phí gì, đằng nào thì số tiền này nếu không phải bị người ta bỏ vào túi riêng thì cũng dùng để đám quân phiệt kia hỗn chiến, đưa cho người khác chẳng bằng bỏ vào túi mình còn hơn.

Có điều, thói đời không chỉ có gã đi kiếm của người khác, sợi dây chuyền Lâm Tố Tố mua về chính là hàng do Mạnh Tiểu Lục vừa phát ra buổi sáng nay, ngoảnh đi ngoảnh lại đã mất luôn bốn mươi đồng, quả thực khiến gã dở khóc dở cười.

Về sau, Xâu Tiền nghe được chuyện này, chỉ phá lên cười lớn hô vang: “Trời xanh có mắt.”