← Quay lại trang sách

Chương 40 Huyết chiến ở bến cảng

Chớp mắt đã qua hai ngày, Mạnh Tiểu Lục dẫn theo Lâm Tố Tố, dưới sự bảo vệ của Mã Quốc Lương, đi đến Nam Kinh.

Mã Quốc Đống đã đợi họ sẵn ở đó, theo như y tìm hiểu được, nhà Lâm Tố Tố vẫn ở ngõ Tiểu Đảng Gia, Nam Kinh, ba người quyết định lái xe đến đó.

Từ Thượng Hải đến Nam Kinh có tàu hỏa đi thẳng, lái xe mặc dù có nhiều điều bất tiện, đường sá cũng chưa chắc đã bằng phẳng, nhưng ngồi tàu hỏa thì không ngắm được cảnh ven đường. Đi xe hơi muốn đi thì đi, muốn dừng thì dừng, đằng nào mấy người bọn Mạnh Tiểu Lục cũng nhàn rỗi vô sự, chi bằng cứ đi từ từ, chặng đường lẽ ra đi xe chỉ tốn nửa ngày, bọn họ quyết định dành ra hẳn hai ngày.

Mạnh Tiểu Lục vừa rời khỏi Thượng Hải thì Trần Quang đã về căn nhà trên đường Joffre ngay, vừa vào cửa, anh ta liền nói với bà và cha mẹ: “Con đã mua một căn nhà mới bên phố Vĩnh An, chúng ta cứ ở mãi nhà Lục gia như thế này cũng không ổn, bây giờ nhà mình chuyển qua đó đi.”

“A Quang này,” bà ngoại nói, “cãi nhau với Tiểu Lục hả? Tiểu Lục coi con như anh em ruột mà, đối với cả nhà mình cũng như người thân ruột thịt vậy, con không thể nói đi là đi luôn như thế. Kể cả có muốn đi, thì cũng phải đợi Tiểu Lục trở về đã chứ.”

Cha mẹ Trần Quang cũng rối rít gật đầu, Trần Quang nói: “Không, bọn con vẫn là huynh đệ thân thiết. Nhưng con muốn dọn đi nhân lúc anh ấy không ở đây, kẻo Tiểu Lục mà trở về lại không đi được nữa. Phố Vĩnh An mặc dù không bằng đường Joffre, nhưng cũng nằm trong Tô giới Pháp, mọi người dọn qua đó đi. Mấy ngày nay con có hành động lớn, dọn đi cũng là nhân lúc Lục gia không có nhà, giờ anh ấy đang đi cầu hôn, phải tám mười ngày nữa mới trở về, con chính là muốn tranh thủ khoảng thời gian này đấy.”

Trước yêu cầu kiên quyết của Trần Quang, nhà họ cứ vậy chuyển đi. Nửa tiếng sau, có hai người đàn ông ăn mặc rách rưới đi trên đường Joffre, vừa đi vừa nghiêng ngó, không biết là đang tìm kiếm cái gì.

Tuần bổ thuộc Phòng Tuần bổ đường Joffre cách đó không xa nhìn thấy hai người đàn ông khả nghi bèn tiến lên xét hỏi. Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, đặc biệt ở cái nơi coi trọng vẻ ngoài như Thượng Hải, việc nhìn mặt mà bắt hình dong lại càng nặng nề hơn, hai người bộ dạng kiểu này đương nhiên sẽ bị coi như đám nhà quê muốn đến đây ăn trộm rồi.

Viên tuần bổ kia quát hỏi: “Hai người làm cái gì đấy?”

“Báo cáo thầy đội… chúng tôi đến tìm người thân ạ.” Một trong hai người chân bị tật, anh ta gắng sức đứng thẳng người lên nói.

“Nói láo vừa vừa thôi.” Viên tuần bổ dương dương tự đắc cười: “Ông nhìn ra trò mèo của ngươi rồi, làm gì có ai trước khi nói lại hô báo cáo như thế chứ, đưa tay ra đây!”

Hai người sợ sệt chìa tay ra, viên tuần bổ xem xét kỹ lưỡng, đoạn nói: “Khẩu âm phương Bắc, tay còn có vết chai, hai người các ngươi đi lính đúng không! Lính đào ngũ! Ranh con, chỗ này là Tô giới Pháp, đường này là đường Joffre, các ngươi có biết người ở đây là những ai không hả?”

“Thầy đội, thầy đội, chúng tôi đến đây tìm người thật mà.” Người trông lớn tuổi hơn trong hai người vội vàng đưa ra một điếu thuốc lá cuốn, nhưng chỉ là loại thuốc lá nhà quê cuốn thủ công. Viên tuần bổ liếc mắt một cái, lấy ra thuốc lá của mình châm lửa, hít sâu một hơi rồi đẩy tay người kia ra: “Không biết hút thuốc.”

“Ơ…” Người kia nghẹn lời không nói được gì nữa.

Viên tuần bổ gọi thêm mấy người đến, cười hô hố vây hai người nọ vào giữa, tưởng như sắp còng họ lại đến nơi. Thực ra, đám tuần bổ bắt hai người đi lính này cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng xa nước cạn cá tôm nhờn, đây thuần túy chỉ là hành vi bắt nạt người khác, giống như trời mưa ở nhà rảnh quá không làm gì thì lôi trẻ con ra đánh mà thôi.

“Tên gì? Quê quán!”

“Đây là anh tôi Phùng Đại Phúc, tôi là Phùng Nhị Quý.” Người bị tật ở chân mếu máo nói: “Chúng tôi từ Bắc Kinh đến đây, chúng tôi không phải lính đào ngũ, mà là thương binh được cho về quê. Chúng tôi thật sự đến tìm người mà, cầu xin các vị tha cho chúng tôi đi.”

“Tìm người? Tìm ai?”

“Mạnh Tiểu Lục, cậu ấy nói mình sống ở đây, bảo chúng tôi đến tìm cậu ấy.” Phùng Nhị Quý nói.

“Chỗ này vốn không có…” Viên tuần bổ quát lên, nhưng rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Ngươi nói là ai?”

“Mạnh Tiểu Lục.”

“Có có có, ông bạn nói Lục gia phải không, Lục gia thì tôi biết chứ. Lục gia chiếu cố đám anh em bọn này lắm, trời nóng thì cho tiền mua nước đá, trời lạnh thì biếu tiền mua than sưởi. Ông bạn từ Bắc Kinh đến hả? Vậy thì đúng rồi, thế chắc chắn là đồng hương với Lục gia rồi, thế này đi, để tôi dẫn hai ông bạn đến nhà Lục gia nhé.” Viên tuần bổ lập tức đổi giọng xun xoe.

Viên tuần bổ biết Lục gia ở đất Thượng Hải này rất được tôn kính, vì vậy chọc đến Lục gia rõ ràng là tự tìm chết. Ngược lại, nếu đưa người đến đó, với tính cách trượng nghĩa của Lục gia chắc chắn sẽ thưởng cho chút tiền vất vả, một chút của cải lọt ra từ kẽ tay Lục gia cũng đủ cho y ăn đẫy rồi.

Điều không ai ngờ đến là nhà họ Mạnh trước giờ vẫn luôn đông vui náo nhiệt, hôm nay lại không có một bóng người, viên tuần bổ gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai trả lời, đành gượng gạo ngoảnh đầu lại nhìn hai anh em kia. Một lúc sau, viên tuần bổ mới vỗ đầu nói: “Để tôi dẫn hai người đi gặp ông chủ Tiền.”

Xâu Tiền đang ở Thượng Hải, có điều tiền thưởng của y thì ít hơn hẳn Lục gia, mỗi người cho có năm hào. Đám tuần bổ chửi đổng một tiếng rồi đi luôn, còn nói chẳng trách người ta gọi y là Xâu Tiền, đành phải đợi Lục gia trở về rồi kiếm cơ hội khoe công xin thưởng vậy.

Xâu Tiền rất nhiệt tình với hai anh em nhà họ Phùng, pha trà nóng mời uống rồi nói: “Lục gia đi Nam Kinh cầu hôn rồi, hai người họ Phùng, chắc là anh em với Phùng Ma Tử nhỉ? Tôi có nghe Lục gia nhắc rồi.”

“Đúng đúng đúng.” Phùng Đại Phúc vội vàng nói, lập tức thấy vững dạ hơn hẳn.

Xâu Tiền gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, còn chưa ăn gì phải không? Để tôi sắp xếp cho hai người. Trong nhà sao lại không có người nhỉ? Dù Trần Quang không có nhà, bố mẹ và bà cậu ta cũng phải… hỏng rồi.”

Xâu Tiền cả kinh, mặt mũi tái mét đứng bật dậy, làm hai anh em nhà họ Phùng cũng sợ giật nẩy mình, đúng lúc này, một tên thủ hạ của Xâu Tiền hoảng hốt chạy vào: “Ông chủ Tiền, ông chủ Tiền, có chuyện rồi!”

Trần Quang cầm một thanh mã tấu đứng bên bờ sông Hoàng Phố, gió sông lướt qua mặt nước thổi vào người cảm giác hết sức dễ chịu. Trần Quang không kìm được hít sâu một hơi, nhấm nháp cảm giác dễ chịu khi làn hơi mát lạnh phả vào tận phổi.

Mé chỗ Trần Quang đang đứng không có một bóng công nhân nào, còn cảnh tượng ở cách đó không xa lại trái ngược hẳn, có thể nói là người qua kẻ lại, hết sức náo nhiệt. Công nhân ngoài cảng sống bằng đôi bờ vai, không khác nào một bầy kiến đang vận chuyển đống hàng hóa chất lên như núi, không người nào liếc nhìn về phía bọn Trần Quang. Không phải bọn họ không thích xem náo nhiệt, nhưng cả nhà già trẻ lớn bé đều đang chờ ăn, trước khi làm xong việc, bọn họ không hơi đâu mà lo đến những chuyện của người khác.

Bãi đất trống ngoài bến cảng này được tạm thời trưng dụng làm chiến trường, sau lưng Trần Quang là một đám huynh đệ thủ hạ, lúc này mỗi người một vẻ, người thì mắt lộ hung quang, kẻ thì lo lắng không yên, còn có kẻ lại mặt lạnh như tiền, không lộ ra biểu cảm gì.

Trần Quang quay đầu lại nói: “Các anh em, lăn lộn ở Thượng Hải này, không tiền ắt sẽ phải lùi. Địa bàn chỉ có ngần ấy, nếu chúng ta cứ giậm chân tại chỗ, chần chừ không tiến lên, thế nào cũng sẽ có người vượt lên chúng ta, cuối cùng sẽ chèn ép lấn lướt, đánh cho chúng ta tan xương nát thịt, đến cặn bã cũng chẳng còn nữa.

“Mà nếu muốn tiếp tục phát triển thì không thể tránh được xung đột với Bài bang, Bài bang là oan gia kiếp trước, kẻ thù kiếp này của Trần Quang này, cái chân què của ta chính là do Trương Đức Lâm ở Bài bang gây ra. Trời xanh có mắt, hôm nay chúng ta đụng độ với Bài bang, cơ hội rửa sạch mối nhục trước đây đã đến rồi.

“Đúng, ta muốn báo thù, nhưng các anh em không phải là bia đỡ đạn, không phải là quân cờ. Đây là con đường chúng ta buộc phải đi qua nếu muốn đứng vững chân ở đất Thượng Hải này, muốn cũng phải đánh, mà không muốn cũng phải đánh.

“Nếu thắng, từ nay sẽ dương danh lập vạn ở đất Thượng Hải, cùng nhau chung hưởng giàu sang! Nếu thua, sẽ bị Bài bang truy sát, làm chó nhà có tang! Ta là lão đại của các anh em, chúng ta cùng hưởng phú quý, cùng chung hoạn nạn, ta ở chỗ này, lúc nào cũng sẽ xông lên trước nhất cùng với các anh em, các anh em! Có dám xông lên không?”

“Dám! Dám! Dám!” Cả đám đồng thanh hét lớn.

Câu nói xông lên trước nhất kia quả thực quá mạnh mẽ, ai cũng biết các lão đại ở Thượng Hải đa phần đều buông tay để các anh em dưới trướng xông pha chém giết, tình thế ổn thì đến làm bộ làm tịch nói dăm câu ba điều, tình thế không ổn thì bôi dầu vào chân chạy tót đi. Còn Trần Quang lại đích thân xông trận, đứng ở hàng đầu, có lão đại như thế, các huynh đệ há có thể không dốc sức?

Đằng xa, đám người Bài bang cũng đã lục tục tụ tập, tiến về phía này, thấp thoáng trông thấy đám người của Trần Quang. Đám lão đại Bài bang cũng không ít người đến, có kẻ dám vuốt râu hùm Bài bang, dĩ nhiên phải cho chúng biết thế nào là lợi hại, bằng không sau này Bài bang làm sao có thể đứng vững chân ở Thượng Hải được cơ chứ.

Xét về nhân số, Bài bang đông hơn bọn Trần Quang ba bốn lần, cậy người đông thế mạnh, ai nấy đều hung hăng vênh váo, tựa như trận này đã chắc thắng rồi vậy. Bọn họ hò hét, cười nói chửi bới quát tháo ầm ĩ, nhưng Trương Đức Lâm đi trong đám người này lại có phần sầu não ra mặt, vì trận đánh này, y đã bỏ ra không ít tiền bạc, đây chẳng phải tai bay vạ gió thì là gì?

Bài bang đúng là rất đoàn kết, nhưng chuyện này là do Trương Đức Lâm chuốc lấy, mà địa bàn bị Trần Quang đánh chiếm cũng là của Trương Đức Lâm, dĩ nhiên phải do họ Trương y mời lão đại các bên ra mặt, rồi mời các anh em đi đánh nhau cũng phải bỏ tiền, bằng không ai rỗi hơi đâu đi làm không công cho. Các lão đại thì một người năm sáu trăm thậm chí đến cả nghìn đồng Đại dương tiền lễ, các huynh đệ bên dưới thì mỗi người mười mấy hai mươi đồng, tuy chỉ là món tiền nhỏ nhưng người lại đông, vì vậy tiêu phí cũng không ít.

Trương Đức Lâm làm việc cho Khuyết môn nên mới đắc tội với Trần Quang, ai ngờ Trần Quang dựa vào Mạnh Tiểu Lục, từng bước từng bước phát triển lên, lại dám đánh, dám liều mạng, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi không ngờ đã trở thành mối uy hiếp với họ Trương. Hiện tại, việc làm ăn và địa bàn của hai người đều có xung đột, thêm vào mối cừu hận lúc trước, thành thử trận chiến này không thể không nổ ra. Năng lực của Trương Đức Lâm giờ đã không đủ để tranh chấp với Trần Quang đang phát triển nhanh chóng nữa, nên y mới phải mượn lực lượng của Bài bang, quyết ý đè bẹp Trần Quang chỉ trong một trận, diệt trừ hậu hoạn về sau.

Kỳ thực trước đây, Trương Đức Lâm đã nhờ người báo với Tô Mộc, hy vọng Tô Mộc có thể xuất tiền, xuất người ra giúp y. Có điều, Tô Mộc đã mấy lần từ chối, nói rằng chỗ dựa của Mạnh Tiểu Lục ở sau lưng Trần Quang là Mã gia, cũng không thua kém gì Khuyết môn cả, nói tóm lại là không bỏ tiền mà cũng không bỏ sức, chỉ nói nếu Mã gia nhúng tay vào hoặc Thanh bang muốn can dự, Tô Mộc ắt sẽ ra tay kiềm chế. Còn về ân oán giữa Trương Đức Lâm và Trần Quang, thì việc giang hồ để người giang hồ xử, bọn họ tự giải quyết với nhau là được.

Trương Đức Lâm trong lòng thầm chửi loạn cả lên, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ bỏ mạng trong tù của Ngô lão đại, vẫn phải cảm thán mình cũng coi như tốt số, chưa bị cuốn vào quá sâu. Tô Mộc không có nghĩa khí như vậy, nhưng quan hệ của y với Khuyết môn cũng chỉ có hai chữ “lợi ích” mà thôi. Riêng mấy năm nay, những việc làm ăn với Khuyết môn đã giúp Trương Đức Lâm y kiếm được một khoản lớn, tuy không đến mức mỗi ngày một đấu vàng, nhưng hằng năm lợi nhuận ba bốn vạn đồng Đại dương thì vẫn có. Dù không nhận được sự trợ giúp, Trương Đức Lâm cũng không có lý do gì lại đi trở mặt với thần tài của mình như thế.

“Xem bọn chúng kìa, có bảy tám chục thằng, vậy mà dám…” Một tên thuộc hạ của Trương Đức Lâm châm chọc.

Hai bên càng lúc càng đến gần, đã có thể nhìn thấy rõ mặt mũi của những người đứng hàng đầu tiên rồi. Tên thuộc hạ kia còn chưa nói dứt lời, đã thấy Trần Quang giơ cao thanh mã tấu, hét lớn: “Các anh em, giết!”

Nói đoạn, Trần Quang một mình xông lên trước, chân anh ta tập tễnh, nhưng khí thế lại như mãnh hổ xuống núi, khiến người khác có cảm giác không thể cản nổi, chỉ muốn né tránh mũi nhọn ấy. Lão đại đã anh dũng như thế, thuộc hạ dĩ nhiên cũng bừng bừng sĩ khí, ùa lên như ong vỡ tổ, người nào người đó phẫn nộ hú hét, như thể muốn đuổi tận giết tuyệt hết đám đệ tử Bài bang trước mặt mới giải được mối hận trong lòng vậy.

Khác với Thanh bang thiên về thương nghiệp, việc làm ăn của Bài bang nghiêng về đi đường ngách, phần lớn là ăn cơm giang hồ. Thường ngày, đệ tử Bài bang đánh nhau, ẩu đả rất nhiều, sức chiến đấu quả thực không yếu chút nào. Nhưng họ lăn lộn nhiều, đã có danh vọng trên giang hồ, lại được đám đệ tử phần lớn đều thiện đánh đấm, nên cũng không ai chủ động chọc vào bọn họ nữa.

Sống nhờ hoạn nạn chết vì an lạc, quốc gia như thế, mà bang phái cũng như thế. Bài bang chính là rơi vào tình trạng như vậy, từng người từng người vốn dũng mãnh, liều mạng đã bị Thượng Hải làm cho tha hóa, biến thành một đám miệng hùm gan sứa, chỉ giỏi cáo mượn oai hùm. Đối diện với đám Trần Quang như đang phát cuồng, những kẻ đã lâu không thấy cảnh tượng đổ máu như bọn họ không khỏi sợ hãi, hai chân run lập cập.

Tục ngữ nói rất hay, thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ nhì sợ kẻ cố cùng liều thân, bọn Trần Quang toàn là đám du côn thanh niên, không nhà không cửa, đang cái tuổi sẵn sàng rút dao ra giết người chỉ vì một câu nói. Còn Bài bang mặc dù vẫn có người mới gia nhập, nhưng phần lớn đều là loại đã có gia đình vợ con, một số người lăn lộn nhiều năm cũng có chút gia sản, không giống như người mới chết là xong, vì thế mối lo nhiều hơn, cũng có nghĩa là hèn nhát hơn.

Bọn Trương Đức Lâm bị đánh cho không kịp trở tay, hai bên đụng mặt nhau, còn chưa so uy phong, chưa chửi bới gì, Trần Quang đã dẫn theo thuộc hạ ào ào xông lên, đánh cho Bài bang tối tăm mặt mũi. Đám người đi hàng đầu của Bài bang hoảng hốt, bất giác lùi về, hàng phía sau không biết nguyên do vẫn cứ nhao nhao tiến lên, nháy mắt đã náo loạn hết cả.

Đánh trận hay đánh lộn về cơ bản đều chung đạo lý, trước hết khí thế phải mạnh mẽ, bằng không thì nói gì cũng chỉ là nói suông. Đúng như câu, lính hèn thì một tên hèn, tướng hèn thì toàn quân hèn, Trần Quang một mình xông lên trước, còn đám lão đại của Bài bang lại được quây giữa đám thuộc hạ, không thể chỉ huy gì được. Đám người đi đầu của Bài bang trong chớp mắt đã bị chém ngã lăn ra đất, những tên phía sau thấy thế đều sợ ngây người, muốn co giò bỏ chạy. Tình thế ứng đúng với câu “Binh bại như núi đổ”, trận thế của Bài bang trong nháy mắt đã đại loạn, tất cả đều bị người của Trần Quang đuổi như đuổi vịt.

Theo lý thường, lúc này nên tập trung các anh em lại, nhanh chóng điều chỉnh rồi lại xông lên tiếp, nhưng Trần Quang nóng lòng báo thù, vẫn tiếp tục dựa vào ưu thế xung kích, lao lên truy sát người của Bài bang. Làm như vậy gây ra thương vong lớn hơn cho kẻ địch, nhưng vấn đề là người của Trần Quang cũng bị tản hết ra.

Người tản ra, chênh lệch về nhân số tức khắc lộ rõ, người ta hai ba đánh một, lập tức khí thế lại bốc lên. Bất kỳ ai, dù cho đang chém giết hung hăng đến mấy, giữa lúc hỗn chiến đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có một mình lẻ loi đánh với cả đám người, bên cạnh không phải huynh đệ của mình mà là đối thủ lăm lăm vũ khí sắc bén, cũng đều hoảng sợ cả thôi.

Trần Quang quả thực rất hung hãn, chém ngã một lượt ba người, trông thấy Trương Đức Lâm, liền gào lớn: “Trương Đức Lâm, đừng có chạy!”

Đối diện với Trần Quang đang chém giết đỏ cả mắt, Trương Đức Lâm có ngu mới không bỏ chạy, có điều, giữa trận hỗn chiến, bên này đẩy bên kia, không thể chạy quá nhanh, thoáng cái y đã bị Trần Quang đuổi kịp. Trương Đức Lâm ngoảnh đầu, thấy Trần Quang chỉ cách mình có bốn năm bước, không khỏi sợ hãi kêu lớn một tiếng, sau đó thình lình đẩy một tên thuộc hạ bên cạnh: “Chặn hắn lại cho ta!”

Tên kia cũng rất “trung thành”, không kịp phản ứng, loạng chà loạng choạng nhao lên trước. Trần Quang hét lớn: “Đến hay lắm!” Mã tấu đâm ra, trong khoảnh khắc hai người chạm nhau, tên kia chỉ thấy lạnh đến thấu tim, mã tấu đã xuyên qua cơ thể.

Tên kia nhìn thanh mã tấu đâm xuyên qua ngực mình với ánh mắt bàng hoàng, Trần Quang định rút ra tiếp tục chém Trương Đức Lâm, nhưng không biết có phải tại chém người nhiều quá mà lưỡi mã tấu bị oằn, hay do chưa xẻ rãnh thoát máu mà lưỡi dao bị máu hút vào, hoặc bị kẹt vào trong xương, nhất thời không rút ra khỏi ngực tên kia được. Hai mắt Trương Đức Lâm vằn lên hung hãn, đột nhiên rút ra một khẩu súng lục, nhắm vào ngực Trần Quang bóp cò.

Tiếng súng bị nhấn chìm trong tiếng hò hét chém giết xung quanh, không ai chú ý, ngực Trần Quang trúng đạn, đôi mắt anh ta vằn lên đầy tơ máu, đột ngột đạp mạnh vào người trước mặt, hai tay vận sức rút mã tấu ra, trong nháy mắt máu tươi bắn tóe lên vạch thành một đường cong “tuyệt mỹ”, anh ta cũng mất trọng tâm, lảo đảo lùi lại mấy bước.

Trương Đức Lâm hoảng hồn trước sự hung hãn của Trần Quang, không ngừng lẩy cò, bắn hết sạch băng đạn. Chỉ có điều, y ngắm không được chuẩn lắm, bắn trượt hai phát, ba phát khác thì bắn vào người phe mình.

Trần Quang lại trúng một viên đạn, nhưng anh ta không hề dừng bước, xông tới trước mặt Trương Đức Lâm tung cước đá y ngã lăn ra, sau đó túm tóc, dùng mã tấu hung tợn cứa mạnh lên cổ y.

Đám lưu manh Thượng Hải có quy củ riêng của mình, dù đánh nhau cũng rất hiếm khi để xảy ra cảnh tượng hỗn chiến máu me như thế này, mãi đến rất nhiều năm về sau, trận đại chiến này vẫn được người trong giang hồ tấm tắc nhắc lại.

Có người nói trận huyết chiến này là hành vi của kẻ lỗ mãng, cũng có người khâm phục Trần Quang dũng mãnh, cũng có người cảm thán đầy sợ hãi: Chớ bao giờ đắc tội Trần Quang, hắn ta là một thằng điên.