← Quay lại trang sách

Chương 41 Đại tiên gặp đại tiên

Trên bến cảng khắp nơi đều là máu, chỗ nào cũng thấy chân tay gãy lìa, tiếng rên la đau đớn vang lên không dứt, đây nào còn là Thượng Hải phồn hoa nữa, mà chẳng khác chiến trường khốc liệt, địa ngục nhân gian.

Thuộc hạ của Trần Quang và người của Bài bang đã chém giết đến đỏ hết cả mắt, cùng là người trong giang hồ, cùng là một đôi vai gánh lấy cái đầu, đã liều mạng đến nước này, đều là dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, chẳng ai còn để tâm đến tuổi tác tiền tài địa vị gì nữa, tất cả đều không chết không thôi, không đánh đến kẻ sống người chết thì không dừng lại. Hai bên chia thành từng cặp chém giết, sĩ khí của Trần Quang đã dùng hết, mà trải qua một trận hỗn chiến, ưu thế về nhân số của Bài bang cũng không còn rõ rệt nữa.

Sau khi tự tay chém chết Trương Đức Lâm, Trần Quang lại chém ngã hai ba người khác nữa, có điều bản thân anh ta cũng bị thương không nhẹ, vết chém sau lưng còn lật cả da thịt ra, nhìn mà phát khiếp, đáng sợ vô cùng. Anh ta thấy choáng váng, hai mắt hoa lên, đây là dấu hiệu mất máu quá nhiều. Trần Quang gắng gượng lảo đảo đứng thẳng người dậy, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy kẻ nằm dưới đất, kẻ ôm đầu chạy như chuột, có người của mình mà cũng có người của đối thủ. Trận này có thể thắng không? Trần Quang không biết, nhưng anh ta đã trả được thù, dùng phương thức của mình để trả thù, anh ta bật cười vui vẻ.

Trần Quang biết nếu Mạnh Tiểu Lục ở Thượng Hải, trận đánh này sẽ không thể diễn ra, ít nhất là không thể đánh nhau kiểu như vậy. Có lẽ phương thức báo thù của Mạnh Tiểu Lục khéo léo tài tình hơn, độc địa hơn, hiệu quả nhanh chóng hơn, nhưng Trần Quang không muốn như vậy, thù của mình thì mình tự báo, bất luận thành bại thế nào cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần sảng khoái báo thù là được.

Anh ta mua căn nhà trên phố Vĩnh An, cũng chính là vì không muốn liên lụy đến Mạnh Tiểu Lục. Trận này mà đánh thắng thì ai nấy đều vui, nhưng nếu thua, người ta tìm đến cửa cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của Mạnh Tiểu Lục.

Con người ta sống vì mặt mũi, điều khiến Trần Quang khó chịu nhất, không phải bị đánh què chân, mà là Mạnh Tiểu Lục vì anh ta đã phải hạ mình cầu hòa với Trương Đức Lâm. Về chuyện này, trên giang hồ đồn đãi rất nhiều phiên bản khác nhau, nghe cũng không dễ lọt tai chút nào. Mỗi lần nghĩ đến chuyện vì mình mà Mạnh Tiểu Lục phải chịu nhục, Trần Quang đều hận đến nghiến răng kèn kẹt. Anh ta thầm hạ quyết tâm không thể để huynh đệ gánh vác thay mình nữa, cũng không thể để huynh đệ thay mình chịu nhục nữa, vì điều này còn đáng sợ hơn thất bại gấp bội.

Trần Quang biết Mạnh Tiểu Lục sắp đi Nam Kinh cầu hôn, vả lại gần đây gã bận tối mắt tối mũi vì chuyện buôn lậu hàng hóa, bèn đoán chắc Mạnh Tiểu Lục không rảnh đâu mà để ý đến chuyện giang hồ. Mấy hôm trước, anh ta lại cố ý đi cùng Mạnh Tiểu Lục, một mặt chặn hết mọi đường nhận thông tin trong giang hồ của Mạnh Tiểu Lục, mặt khác gửi chiến thư cho Bài bang. Trận huyết chiến trên bến cảng này đã diễn ra như thế.

Đương khi bọn Trần Quang đang dần dần rơi vào thế yếu, đằng xa có mấy chục người chạy đến, người nào người nấy đều hùng hùng hổ hổ, xem ra không có thiện ý. Phe Trần Quang không có cứu viện, vài người lập tức hoảng hốt ôm đầu bỏ chạy, chỉ sợ hôm nay sẽ phải để mạng lại nơi này. Một số khác muốn chạy nhưng không chạy được, bị người của Bài bang quấn chặt lấy. Đương nhiên, phần lớn những người khác vẫn đang mải đánh nhau, không hề nhìn thấy.

Trên cánh tay đám người kia đều quấn khăn đỏ, nhìn rất nổi bật, bọn họ xông thẳng lên nhằm vào nhóm người đông thế mạnh hơn là Bài bang mà chém giết. Phe Bài bang chưa từng nghĩ đám người mới đến lại không phải viện binh của mình, lập tức bị đánh cho trở tay không kịp. Trong đám mới xuất hiện có một người vung cây gậy lớn múa may rất uy vũ, mặc dù lực sát thương không lớn lắm, nhưng chỉ thoáng cái đã quét dạt ra một khoảng trống lớn, trong nháy mắt, người này đã chạy đến bên cạnh Trần Quang.

“Ông chủ Tiền!” Trần Quang kinh ngạc kêu lên. Người mới đến không phải ai khác, mà chính là Xâu Tiền.

Đánh nhau trên phố đâu có thời gian để ngươi một chiêu, ta một chiêu trao qua đổi lại, toàn đụng mặt nhau là lao vào đánh luôn, hai ba đòn là phân thắng bại, một là ngươi bị đánh ngã, hai là ngươi đánh gục kẻ địch, đám đông ẩu đả thì càng hỗn loạn, như bầy ong vỡ tổ vậy. Cũng chỉ tầm hai mươi phút là cuộc chiến đã kết thúc, Trần Quang khắp người trúng bảy tám vết thương không lớn không nhỏ, có cả một vết dao chém vào mặt, máu tươi đầm đìa, nhìn mà khiếp hãi, Xâu Tiền cũng bị chém trúng hai nhát dao.

Bọn họ mềm nhũn nằm dưới đất, máu tươi lênh láng xung quanh, cũng không biết là máu mình hay máu của người khác. Tay Trần Quang nặng trịch, môi trắng bệch, anh ta khó nhọc mò trong túi áo ra bao thuốc đã bị đè bẹp rúm, rút một điếu đưa cho Xâu Tiền. Xâu Tiền nhận lấy, quẹt diêm châm lửa, hít sâu một hơi rồi chầm chậm phả khói.

“Xâu Tiền, cảm ơn ông anh!” Gương mặt tái nhợt của Trần Quang nở một nụ cười.

Xâu Tiền thò tay ra định đánh anh ta, nhưng lại đụng phải vết thương, đau đến nỗi kêu gào ầm ĩ: “Ôi cha cha, đau quá đi mất. Chú có bị ngu không vậy, một nhúm người như thế này mà đòi quyết đấu với Bài bang. Xâu Tiền ta đây không nghĩa khí cho lắm, nhưng giờ chúng ta là anh em, thời khắc sinh tử thế này, chú không nói với Tiểu Lục thì còn chấp nhận được, sao ngay cả anh mà cũng không báo một tiếng. Chú coi thường anh đây quá rồi đấy.”

“Ha ha, em không ngờ bọn chúng đông thế. Nếu không phải anh dẫn người đuổi tới, có lẽ…” Trần Quang nói.

Xâu Tiền gắng gượng đứng lên, sau đó kéo Trần Quang đang nằm dưới đất dậy: “Chẳng có lẽ có liếc gì hết, chúng ta thắng rồi, không phải sao?”

“Đúng, chúng ta thắng rồi!”

Cả bọn thấy hai vị lão đại không sao, lập tức lê tấm thân tàn tạ lại hoan hỉ reo hò. Tà dương đỏ như máu, bầy chim chao liệng, bến Thượng Hải ở đằng xa đẹp như một bức tranh, đám huynh đệ trong tranh hào khí ngất trời, từ nay, trên bến Thượng Hải nhất định sẽ có một chỗ dành cho Trần Quang rồi.

“Thế mới đúng chứ,” Mạnh Tiểu Lục ngồi ở ghế lái phụ gật đầu nói: “Lái xe phải kết hợp lúc nhanh lúc chậm, không thể phóng như điên được.”

Mã Quốc Lương cười hì hì, hỏi ngược lại: “Lục gia, căng thẳng lắm à?”

“Tôi căng thẳng cái gì?”

“Càng đến gần Nam Kinh, anh càng nói nhiều, rõ ràng là biểu hiện thiếu tự tin, không ngờ Lục gia cũng có lúc thấy sợ, ha ha.”

“Lái xe cho cẩn thận đi.”

Dọc đường vừa đi vừa nghỉ, đến huyện Cú Dung thì sắc trời đã tối, ba người quyết định ghé vào đó nghỉ ngơi, rồi sáng sớm mai lên đường đến Nam Kinh.

Từ Cú Dung đến Nam Kinh không xa mấy, huyện này thuộc về địa hạt Nam Kinh, nói chính xác ra thì phải gọi là thuộc địa hạt đạo Kim Lăng. Nam Kinh hồi trước do chính phủ Cách mạng miền Nam kiểm soát, sau này trải qua mấy phen thay đổi, tên gọi cũng không biết đã đổi bao nhiêu lần. Tựu trung, dù gọi là Nam Kinh hay Kim Lăng, mọi người đều hiểu đây là một tòa cố đô.

Phố xá trong huyện Cú Dung người qua kẻ lại, ngựa xe như nước, dù trông rất nhỏ song lại khá phồn hoa. Ở huyện thành nhỏ thế này rất hiếm thấy xe hơi, khá nhiều trẻ con vây quanh xe chạy hùng hục, ngay cả người lớn cũng đi theo. Bọn họ tìm một quán trọ trong thành để nghỉ qua đêm, tên tiểu nhị vừa trông thấy mấy người bọn Mạnh Tiểu Lục, liền vội vàng chạy lên đón tiếp, nhiệt tình khỏi nói.

Bên bàn ăn cạnh sảnh lớn của nhà trọ, một người nhanh nhẹn bước tới, định túm lấy Mạnh Tiểu Lục. Mã Quốc Lương lập tức chặn y lại, quát lớn: “Ngươi muốn làm gì!”

“Ta muốn nói chuyện với lão gia nhà các người.” Người kia nói.

“Sao ngươi biết ta không phải là lão gia chứ?” Mã Quốc Lương gãi đầu, nói thực lòng, y ăn vận còn oách hơn Mạnh Tiểu Lục nhiều.

Mạnh Tiểu Lục suýt chút nữa thì bật cười, Mã Quốc Lương hỏi thế chẳng phải phí lời sao? Chưa nói đến đạo nhìn phong thái mà phân biệt tôn ti, chỉ nói riêng chuyện ba người họ một nữ hai nam, làm gì có chuyện tùy tùng dẫn theo phu nhân, lão gia lại lái xe. Lâm Tố Tố khoác cánh tay Mạnh Tiểu Lục, không phải là lão gia và phu nhân thì còn có thể là ai được nữa?

Mạnh Tiểu Lục gật đầu, ra hiệu cho Mã Quốc Lương thả lỏng, sau đó hỏi: “Vị huynh đài này xưng hô thế nào, tìm tại hạ có việc gì?”

“Người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo, ta đến là để cứu anh bạn đấy.”

“Hả?”

“Tại hạ được người đời xưng là Lưu Bán Tiên, ở thành Cú Dung này không ai là không biết, mọi người đều gọi ta là Thần toán tử.” Lưu Bán Tiên lắc lư cái đầu, dương dương tự đắc nói. Mạnh Tiểu Lục đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy những người quanh đó đều lộ vẻ kính sợ người kia, liền biết lời Lưu Bán Tiên nói không phải là giả.

Mạnh Tiểu Lục liền ôm quyền nói: “Không biết là Lưu Bán Tiên, thất kính rồi. Dám hỏi thượng tiên, tại hạ có họa hoạn gì trên người, mà phải cần thượng tiên ra tay cứu giúp vậy?”

“Không vội, rút một que thăm rồi nói.” Lưu Bán Tiên lấy một ống thăm đưa ra: “Anh lắc hay ta lắc đây?”

Mạnh Tiểu Lục cười hỏi: “Ông muốn xem bói cho tôi thật à?”

“Thật chứ, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, bản tiên thấy anh có đại họa giáng xuống đầu, dĩ nhiên là phải nghĩ cách giải cứu.” Lưu Bán Tiên nói.

“Vậy thì không thể trách tôi được rồi nhé.” Mạnh Tiểu Lục nhận lấy ống thăm. Gã nói chuyện khó hiểu, không khỏi khiến Lưu Bán Tiên chột dạ, thầm đoán không biết người này cố làm ra vẻ huyền hoặc, nói này nói nọ hai ba câu ngông cuồng cho có hay còn ý đồ gì khác. Nhưng nghĩ lại, một tay nhà giàu lái xe hơi thế này thì làm sao hiểu được những trò vè giang hồ cơ chứ, rõ ràng là một con dê béo mập mạp, không làm thịt thì chẳng phải có lỗi lắm hay sao?

Mạnh Tiểu Lục nhận lấy ống thăm xong cũng không lắc ngay, mà lấy từng que thăm một ra xem xét, vừa xem vừa để trên tay ước lượng. Lưu Bán Tiên lập tức biến sắc mặt, nói: “Anh làm cái gì đấy? Thôi đi thôi đi, để ta bói luôn cho anh một quẻ vậy.”

Mạnh Tiểu Lục vội đáp: “Được, được.” Lưu Bán Tiên nói tiếp: “Ta hỏi anh, anh tên là gì, tuổi tác thế nào, quê quán ở đâu?”

“Ngài trực tiếp bói ra là được rồi.” Mạnh Tiểu Lục đáp: “Ngài chẳng phải là Thần toán tử sao?”

Lưu Bán Tiên hừ một tiếng: “Chúng ta trước tiểu nhân sau quân tử, ta nói ra, anh lại phủ nhận, bảo ta nói không đúng, thế chẳng phải là làm hỏng việc kiếm ăn của ta sao. Ta ở đất này xem bói xem số mạng có thể nói là không sai sót bao giờ, nay có lòng tốt muốn cứu anh, nhưng sao có thể để anh làm mất thanh danh của ta được.”

“Vậy ngài nói xem nên làm như thế nào?” Mạnh Tiểu Lục nương theo lời y hỏi tiếp.

Lưu Bán Tiên đắc ý gật đầu: “Chuyện này dễ lắm, anh nói những điều ta vừa hỏi, bất luận anh nói thật hay giả, ta đều đã có dự liệu, vả lại đã viết ra giấy rồi. Đợi anh nói xong, ta sẽ đưa mảnh giấy viết sẵn ra cho mọi người cùng xem, đến lúc đó thì biết ngay thôi. Nếu ta đoán đúng, hôm nay anh phải nghe lời ta, như vậy mới giữ được tính mạng. Nhưng vừa nãy anh đã mấy phen nghi ngờ ta, vậy là đại bất kính, tiền xem quẻ bói này phải thu mười đồng Đại dương mới được!”

“Mười đồng cơ đấy, đắt gớm.” Đám người quây xung quanh xem xôn xao kinh ngạc, ở huyện thành nhỏ thế này, mười đồng đã đủ cho một gia đình bình thường sống tằn tiện mấy tháng rồi.

“Anh bạn trẻ, không thể không tin được đâu, Lưu Bán Tiên là Thần toán tử nổi danh lắm đấy.” Có người bên cạnh tốt bụng nhắc nhở Mạnh Tiểu Lục.

Mạnh Tiểu Lục chắp tay cảm tạ, rồi thuận miệng nói bừa: “Tôi tên Mạnh Tiểu Ngũ, năm nay hai mươi tám, quê gốc ở huyện Bá.”

Lưu Bán Tiên sáng mắt lên, sau đó lấy ra một tập giấy, tờ trên cùng viết hai chữ “số hiệu”, Lưu Bán Tiên nói: “Những gì anh nói đều trong tập giấy này, con người ta đây làm việc có quy củ, mỗi lần xem bói đều đánh số hiệu, của anh là 38916.”

“Vậy được, để tôi viết cho.” Mạnh Tiểu Lục đột ngột xông tới giật tập giấy kia. Lưu Bán Tiên không kịp đề phòng, bị Mạnh Tiểu Lục cướp mất tập giấy trên tay, lần này thì đến lượt y trố mắt ra, gương mặt hồng hào tức thì trở nên tái mét, Mạnh Tiểu Lục vẫn nở nụ cười thân thiện: “Ông bạn, kim điểm đúng không?”

Lưu Bán Tiên lúc này đã vô cùng ảo não, thầm nhủ mình đúng là nhìn nhầm người, không ngờ kẻ lắm tiền như vậy lại là người trong giang hồ, đành cố làm ra vẻ trấn tĩnh, cầu xin đối phương tha cho: “Người anh em, tưởng là đống lửa, soi đường không sáng, đều đã quay đầu rồi, xin giơ cao giơ cao.”

Đương nhiên, hai người đều sử dụng Xuân điển giang hồ. Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Ông bạn là loại nhờ nhanh tay viết chữ mà kiếm ăn trên giang hồ nhỉ.” Người kia đã bị vạch trần thân phận, cũng không tìm cách chối nữa, chỉ đành trả lời: “Người anh em, tôi tưởng cậu là người có tiền, đúng là đã nhìn lầm rồi, chỗ này toàn là khách quen thôi, cho tôi con đường sống, giơ cao đánh khẽ đi.”

Nghề kim điểm này tuy gạt người nhưng lại không hại người, không khác gì Mạnh Tiểu Lục làm ăn, chẳng qua chỉ để kiếm ăn mà thôi. Có người làm kim điểm thậm chí còn thực sự giúp người khác giải ưu giải nạn, chỉ nói vài câu đã khiến mây mù trong lòng tan biến, phiền não bay hết.

Hôm nay nếu không phải Lưu Bán Tiên nhìn nhầm người, tự mò đến cửa, Mạnh Tiểu Lục cũng sẽ không cố ý phá hoại chuyện làm ăn của người khác, giờ hai bên nói rõ ra, coi như giải quyết xong rồi. Thấy Mạnh Tiểu Lục gật đầu đồng ý, Lưu Bán Tiên đảo mắt loạn lên, hồi lâu sau mới làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ, nói: “Ôi cha, ôi cha, đúng là có mắt mà không thấy núi Thái, hóa ra là đạo hữu ở núi Chung Nam, dám hỏi đạo hữu đứng hàng chữ gì vậy?”

“Chữ Hạc.” Mạnh Tiểu Lục cũng không muốn đập nồi cơm của người khác, nhịn cười làm bộ làm tịch đáp.

“Thì ra là sư huynh, chẳng trách tôi không thể tính ra được.” Nói đoạn, Lưu Bán Tiên quay lại nói với đám đông: “Hôm nay ta tính sai mất rồi, thực sự là do pháp lực không đủ, để các vị chê cười. Sư huynh đến đây, ta phải khoản đãi một phen, sư huynh, xin mời.”

“Sư đệ, xin mời.”

Lưu Bán Tiên hơn bốn mươi tuổi, Mạnh Tiểu Lục chỉ mới hai mươi, hai người một xướng một họa, mặt dày gọi nhau bằng sư huynh sư đệ, không khỏi khiến người ngoài tưởng là thật. Dăm câu ba điều đã hóa giải được sự ngượng ngập vừa nãy, còn khiến đám đông vây xem cảm thấy Lưu Bán Tiên quả nhiên là người xuất thân chốn danh môn. Sau khi đám Mạnh Tiểu Lục nhận phòng, bốn người lại cùng nhau đi ra quán rượu, lúc này đám người vây xem mới dần dần tản đi, xôn xao cảm thán xem ra Lưu Bán Tiên quả thực có bản lĩnh, còn người thanh niên kia tuổi trẻ thế mà đã có vợ đẹp xe tây, bảo tiêu hộ vệ, phỏng chừng cũng là bậc cao nhân thế ngoại.

Việc sai ngược lại thành việc đúng, đám lừa đảo giang hồ này, quả thực là có tài miệng lưỡi.