← Quay lại trang sách

Chương 42 Người tốt được báo đáp

“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng các người biết bói toán thật chứ.” Mã Quốc Lương trợn tròn mắt lên.

Lưu Bán Tiên ợ một cái: “Tôi mà biết bói toán thật thì chẳng đã bói xem phát tài thế nào rồi, còn ở chỗ đầu đường xó chợ kiếm chút tiền vặt vãnh này hay sao?”

Để che đậy lời nói dối, cũng là để bày tỏ ý cảm ơn, Lưu Bán Tiên mời cơm bọn Mạnh Tiểu Lục, ngay cả tiền trọ cũng tính cho y. Cũng may Lưu Bán Tiên là kim điểm ngồi cố định, ở đất này đã bảy tám năm, kiếm được không ít tiền, mà cũng có tích lũy kha khá, vì vậy chút tiền này không tạo thành gánh nặng gì đối với y.

Lưu Bán Tiên và Mạnh Tiểu Lục mỗi người một câu giải thích lại các trò vè trong trò lừa đảo ban nãy, rút thăm trong ống là một trò đòi hỏi rất nhiều mánh khóe, kỳ thực từ trong chùa miếu, quán trọ cho đến ngoài đường phố, chỉ cần làm nghề xem mệnh bói quẻ, đa phần đều có món bốc thăm này. Không thể vơ đũa cả nắm mà nói bốc thăm đều là trò bịp bợm, cũng có người tinh tường thật, chỉ là loại người có năng lực nhìn thăm mà tính ra chân tướng quả thực vô cùng ít ỏi.

Phần lớn đám bịp bợm đều đổ thêm chì hoặc thủy ngân ở đầu dưới của que thăm, như vậy khi lắc cái ống, dĩ nhiên những que không đổ chì sẽ dễ bị lắc văng ra hơn, mà những que đó thì đều là thăm có bài nói sẵn cả rồi, vì vậy mà kim điểm “chưa bói đã biết”, chiếm được thế thượng phong. Đây chính là nguyên do tại sao lúc Mạnh Tiểu Lục cầm que thăm lên ước lượng, lòng Lưu Bán Tiên liền chùng xuống. Có điều, ống thăm này của Lưu Bán Tiên là sản phẩm kết hợp hai món khác nhau, ngoài que thăm có vấn đề ra, ống đựng thăm cũng không được “sạch sẽ”.

Món ống thăm này có hai cách chơi, một là lắc ống, một là rút thăm. Trò mờ ám trong khi lắc ống thì ở trên đã nói rồi, còn rút thăm đều là do tay do mắt của người rút thăm. Thoạt nhìn bề ngoài có vẻ không cách nào giải quyết, nhưng thực tế vẫn có cách. Miệng ống thăm của Lưu Bán Tiên rất nhỏ, lúc đưa ra cho người ta rút, Lưu Bán Tiên cầm vào chỗ miệng ống, người ta rút thăm thì vừa khéo cổ tay cũng che mất tầm mắt của chính mình, như vậy ngang “phế” đi cặp mắt của khách xem bói rồi.

Điểm này thì Mạnh Tiểu Lục nhìn ra được, nhưng dẫu sao gã cũng không phải là kim điểm chuyên nghiệp, cho dù Mã gia thường xuyên giả thần giả quỷ, đóng giả làm hòa thượng đạo sĩ thầy bói…, nhưng nghề nào chuyên nghề đó, trọng điểm tập trung của bọn họ và kim điểm không giống nhau. Vì vậy, Mạnh Tiểu Lục không biết trò bịp sau của Lưu Bán Tiên, đó chính là ở đáy ống rút thăm có thêm một cơ quan.

Dưới đáy ống tre có một sợi dây nhỏ giấu trong rãnh mép ngoài, bình thường không lật lại xem xét kỹ lưỡng thì không thể phát hiện ra được, chỉ cần kéo nhẹ sợi dây, ống tre sẽ có một tầng bên trong bật ra, tăng độ dài của nó lên. Chiêu này cần cần cù khổ luyện, khi đã luyện thành, làm đi làm lại nhiều lần thì sẽ kín kẽ không lộ ra sơ hở gì, người không biết nội tình tuyệt đối không thể nhận ra. Thêm vào đó, trước đấy khách xem bói đã bị “phế” mất đôi mắt, càng không thể phát hiện được.

Ngoài ra, những que thăm này cũng có cái dài cái ngắn, vả lại vị trí của màu sắc và chữ viết bên trên từng que được tính toán rất kỹ lưỡng, tạo ra ảo giác cho khách xem bói, nếu không đặt hai que thăm lên cùng một mặt phẳng, cẩn thận sắp đầu sắp đuôi so sánh thì không tài nào nhận ra được que nào dài hơn, que nào ngắn hơn. Thêm nữa, miệng ống thăm rất nhỏ, bàn tay không thể thò vào, trong các que thăm có dài có ngắn, người rút thăm chỉ có thể rút được que dài mà thôi, vậy thì que thăm rút ra ấy chính là que mà Lưu Bán Tiên muốn đối phương rút được rồi.

Xem xem, chỉ riêng một cái ống rút thăm thôi đã nhiều mánh khóe như thế, có thể thấy ăn bát cơm giang hồ chẳng hề dễ dàng chút nào.

Còn tập giấy mà Mạnh Tiểu Lục giật của Lưu Bán Tiên, cũng là mánh khóe nhờ vào nhanh tay để gạt người. Lúc ngươi báo ra tên họ, y sẽ giả bộ viết số hiệu cho ngươi, trong lúc y viết số hiệu, chỗ này thêm một nét, chỗ kia thêm một vạch, bổ sung đủ các thông tin về họ tên tuổi tác quê quán mà ngươi vừa mới nói ra.

Các tiêu đề như họ tên, tuổi tác, quê quán sớm đã được viết sẵn trên giấy, chỉ để trống chỗ thông tin cụ thể, nhìn tựa như đã viết sẵn từ trước vậy, vì không ai nghĩ có người có thể viết nhiều chữ như thế chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Cho dù ngươi vẫn không tin, cảm thấy bên trong nhất định có trò vè gì, nhưng vừa nãy Lưu Bán Tiên cũng đã nói trước chặn họng rồi, tiền xem quẻ không thể thiếu. Kể cả Mạnh Tiểu Lục có nói họ tên mình vừa đọc ra là giả, Lưu Bán Tiên vẫn có thể lấp liếm rằng mình sớm đã tính toán ra Mạnh Tiểu Lục nói bậy rồi, tóm lại là nói kiểu gì y cũng có lý.

Khách moi tiền ra lần một, lần hai, liên tiếp mấy lần chồng chất nhau, một mạch dẫn dắt, khiến khách xem bói có bao nhiêu tiền đều móc ra hết, thêm vào các thủ pháp liên hoàn, hiển nhiên là không có gì sơ sẩy. Mạnh Tiểu Lục chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy con heo chạy qua đường, vì vậy chẳng mấy chốc đã làm Lưu Bán Tiên cứng họng, cũng may đều là bằng hữu trên giang hồ, gặp nhau để lại đường lui ngày sau còn gặp lại, Mạnh Tiểu Lục cũng không làm khó gì cho y cả.

Lưu Bán Tiên và Mạnh Tiểu Lục tuy rằng tuổi tác chênh lệch nhiều, nhưng không đánh thì không quen biết, vừa gặp mà như đã quen từ lâu, nói chuyện rất hợp ý. Người trên giang hồ tuy bị nói là gian ác, nhưng thực ra hào sảng, nói chuyện hợp nhau, nhìn nhau thuận mắt thì sẵn sàng giao cả tính mạng cho đối phương, còn một khi đã không hợp chuyện thì nửa câu nửa lời cũng là nhiều rồi. Cho dù là hạng giảo hoạt như kim điểm, kỳ thực cũng vậy thôi.

Sáng sớm hôm sau Mạnh Tiểu Lục đã lên đường, Lưu Bán Tiên thì vẫn ở lại quán trọ xem bói. Thực ra ban đầu quầy xem bói của y vốn ở bên ngoài, gió táp mưa sa đương nhiên không thể thoải mái dễ chịu như trong quán trọ này được. Có điều nhiều năm trước, Lưu Bán Tiên may mắn đoán trúng cho ông chủ quán trọ một lần, khiến ông ta hóa hiểm thành an, cho rằng Lưu Bán Tiên đã cứu mình, ông ta liền trở nên hết sức cung kính, coi mình như đệ tử của Lưu Bán Tiên vậy. Từ đó, hằng ngày Lưu Bán Tiên đều ở lầu một của quán trọ bốc quẻ xem tướng cho người khác.

Chợt hai người trông điệu bộ có vẻ vội vã xộc vào quán trọ, hỏi: “Ông chủ đâu, ông chủ đâu, hôm qua có ba người lái ô tô đến đây không?”

Vừa nói, hai người nọ còn lấy ra mấy đồng Đại dương, ông chủ cầm tiền, vội vàng đáp: “Đúng là có đến, hai vị đại gia muốn nghỉ ngơi hay ở lại?”

“Không cần gì cả, chỉ hỏi thôi, bọn họ có còn đây không?”

“Đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Chuyện này thì tôi không hỏi.” Ông chủ thành thực trả lời. Hai người kia lập tức mặt mày sa sầm, một lúc sau, một trong hai người mới nói: “Ông chủ, dọn ra chút rượu thịt, bọn ta ăn qua loa rồi đi.”

Rượu thịt nhanh chóng được bưng lên, hai người nhồm nhoàm ăn uống, một người trong bọn nói: “Ăn đi, từ hôm nay cứ ăn cho thoải mái đi, chết cũng làm con ma no.”

Người kia nói: “Anh Cẩu, chắc không đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ?”

“Ngươi thì hiểu cái gì, lần trước hắn lên phía Bắc buôn gạo, có người bám theo mà bị cắt đuôi, lúc trở về toàn bộ đều xử tử, chết thảm lắm.” Anh Cẩu nói.

Người kia trố mắt ra, suýt thì nghẹn: “Không đến nỗi chứ, thế không được đâu, anh Cẩu, hay chúng ta trốn đi.”

“Bỏ cái ý nghĩ đấy đi, dù chạy đến chân trời góc biển, bọn họ cũng bắt được chúng ta trở về thôi. Đến lúc ấy thì không chết đâu, nhưng có lẽ sẽ sống không bằng chết, được rồi, uống rượu đi.” Anh Cẩu nói.

“Hai vị, có phải đang tìm người không?” Lưu Bán Tiên từ nãy vẫn ngồi bên cạnh dỏng tai lắng nghe, khỏi cần phải nói, tai y thực sự rất thính, lúc này đã sán lại gần hỏi. Anh Cẩu đang phiền lòng, chán ghét xua xua tay, tựa như đuổi muỗi: “Cút sang một bên đi, đều là người giang hồ cả, tên kim điểm nhà ngươi đừng tự chuốc phiền phức làm gì.”

Lưu Bán Tiên không lấy làm bực bội, chỉ cười hì hì nói: “Xem ra là đồng đạo giang hồ rồi, vậy tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa, tôi biết bọn họ đi đâu đấy.”

“Ai? Ông bạn biết chúng ta đang tìm ai hả?”

“Không phải là Mạnh Tiểu Lục từ Thượng Hải đến sao?” Lưu Bán Tiên khinh khỉnh nói.

“Đúng, đúng, đúng, ông bạn biết thật à?” Anh Cẩu vô cùng kích động kêu lên, thầm nhủ xem ra lần này được cứu rồi.

Lưu Bán Tiên gật đầu: “Bọn họ đến đạo quán Nam Sơn rồi, các anh có biết đạo quán Nam Sơn ở đâu không?”

“Phiền vị đại ca này dẫn đường cho chúng tôi.” Anh Cẩu biết cách xử sự, bèn chìa ra một tờ ngân phiếu năm mươi đồng Đại dương.

Lưu Bán Tiên thỏa mãn nhận lấy, hai người kia cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn uống nữa, lập tức lên đường. Lưu Bán Tiên không biết cưỡi ngựa, vậy nên ba người liền kiếm một cỗ xe ngựa chạy ra khỏi huyện thành.

Xe ngựa đi theo chỉ dẫn của Lưu Bán Tiên chạy vào con đường núi phía Nam, đi chừng một tiếng đồng hồ. Anh Cẩu đột nhiên ghìm cương lại, sau đó tung người nhảy xuống xe, thăm dò xung quanh hết một lượt, thậm chí còn leo lên cây quan sát đằng xa, đoạn hỏi: “Đạo quán này có nhiều người lắm không?”

“Ông bạn lợi hại đấy, vốn dĩ chỗ này chỉ có một lão đạo sĩ với ba đồ đệ tu hành thôi. Nhưng dạo trước, có mười mấy người cưỡi ngựa cầm súng mới đến.” Lưu Bán Tiên nói.

Anh Cẩu cả mừng: “Làm sao anh biết?”

“Tôi với lão đạo sĩ là bạn bè, lúc nào đến cũng được. Ngày trước, ông ta và tôi hay phối hợp, có lúc thì tôi kiếm chút việc trong huyện thành cho ông ta, cũng có lúc ông ta cần tôi hỗ trợ, đều là vì miếng ăn cả thôi.” Lưu Bán Tiên nói.

Người kia cười bảo: “Anh Cẩu, đúng là qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai rồi. Từ chập tối hôm qua đến giờ, tìm kiếm suốt một đêm mà vẫn bị mất dấu, kết quả lại vớ được con cá lớn, lần này tiền thưởng nhất định không thể ít được. Anh đoán đám người trong đạo quán kia liệu có phải người của Mã gia không?”

Anh Cẩu trừng mắt lên nhìn người kia, sau đó hồ nghi liếc nhìn Lưu Bán Tiên, rồi nói: “Lưu đại ca, có thể phiền anh đến đạo quán một chuyến, xem tên Mạnh Tiểu Lục kia có ở đấy không. Nếu có, nhất định phải để ý xem trong đạo quán có còn người nào khác không? Phiền anh cố gắng lưu ý cả tướng mạo mấy tên cưỡi ngựa đeo súng kia nữa, chớ để lộ ra hành tung của chúng tôi đấy.”

Nói đoạn, anh Cẩu lại lấy ra năm mươi đồng, nhét vào tay Lưu Bán Tiên: “Quay về sẽ có hậu tạ thêm, xin nhờ anh.”

“Được, được.”

Đợi Lưu Bán Tiên đi khỏi, hai người mới bắt đầu nói chuyện. Anh Cẩu dặn: “Sau này nói năng để ý một chút, trên giang hồ rồng rắn lẫn lộn, nói không chừng tin đồn này nọ đều từ chúng ta mà lan truyền ra đấy. Huống hồ thanh danh của Khuyết môn chúng ta không được tốt lắm, đắc đạo thì được nhiều người giúp, vô đạo không ai giúp, ngươi nói xem, người chịu giúp Mã gia đông hơn hay người chịu giúp Khuyết môn chúng ta đông hơn?”

“Tôi biết rồi, anh Cẩu.” Người kia cười chớt nhả: “Anh Cẩu, anh nói xem, đám người trong đạo quán kia rốt cuộc có phải người của Mã gia không?”

“Cưỡi ngựa đeo súng, mà Mạnh Tiểu Lục cũng trùng hợp xuất hiện ở gần đây, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là đúng rồi. Xem ra bọn chúng đang bí mật gặp nhau, còn chúng ta thì đánh bậy đánh bạ tình cờ gặp phải. Giờ ta mới hiểu tại sao Tô tiên sinh bảo chúng ta đi theo Mạnh Tiểu Lục, xem ra Tô tiên sinh quả đúng là nhìn xa trông rộng.” Anh Cẩu nói.

Khoảng bốn năm chục phút sau, anh Cẩu đang nửa nằm nửa ngồi trong xe ngựa đột nhiên lật mình trở dậy, thấp giọng kêu một tiếng: “Không ổn, có người đến.”

Người kia không chút nghi ngờ sự cảnh giác và thính lực hơn người của anh Cẩu, nếu không phải vậy, Tô Mộc cũng sẽ không phái anh Cẩu đi theo dõi Mạnh Tiểu Lục. Lần trước để mất dấu mục tiêu, chẳng qua chỉ vì đường sá thông thoáng, không tiện náu mình như trên tàu hỏa, đành truy theo dấu vết từ xa nên mới để xảy ra sai sót mà thôi. Hai người cùng nhao ra khỏi xe ngựa, định bụng mau chóng đánh xe rời đi.

Kết quả xe ngựa còn chưa kịp quay đầu, đã nghe xung quanh có tiếng vó ngựa sầm sập, bảy tám tên cưỡi ngựa trong chớp mắt đã vây kín bọn họ, đằng sau còn có không ít người chạy bộ đến. Lưu Bán Tiên đi giữa đám người đó, lúc này đang mỉm cười nói với một gã cao to bên cạnh: “Anh Long, trên người hai con dê béo này có mang theo không ít ngân phiếu, tiền mặt, thế nào, vụ mua bán này ổn chứ?”

“Đa tạ Bán Tiên chỉ điểm.”

Anh Cẩu cả kinh: “Bị hắn bán rồi!”