← Quay lại trang sách

Chương 43 Bố vợ

Nhiều năm trước, Lưu Bán Tiên từng cứu anh Long trong một lần tiễu phỉ, về sau anh Long tập hợp được một số nhân mã, lại tiếp tục nghề cũ cướp của giết người. Lưu Bán Tiên cũng hợp tác với y, đôi bên cùng có lợi, quan hệ càng ngày càng thân thiết, hai người bắn tin cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Lưu Bán Tiên có trợ giúp từ bên ngoài, càng “bói” càng chuẩn, mà những đoàn buôn, những khách lắm tiền nhiều của ghé vào Cú Dung cũng khó mà thoát khỏi sự giám thị của Lưu Bán Tiên.

Ở vùng lân cận Nam Kinh, tình hình diệt phỉ rất căng, đám người của anh Long đã xác định sẵn là không thể phát triển thêm được, có điều, đối phó với hai người của Khuyết môn vẫn thừa sức. Trước đây Lưu Bán Tiên giả thần giả quỷ nhưng lại hết sức mê tín, sợ gặp báo ứng, vì vậy dù y thông báo cho anh Long chặn khách buôn qua lại, nhưng cũng đã giao hẹn rõ, cùng lắm chỉ được cướp tiền, rất hiếm khi hại đến tính mạng người khác. Có điều, hai tên đệ tử Khuyết môn này không được may mắn như vậy, bọn chúng bị quăng thây ra đồng, hủy thi diệt tích.

Lúc này, Mạnh Tiểu Lục có nằm mơ cũng không ngờ được, một tay kim điểm tình cờ quen biết trên đường lại giúp mình cắt đuôi của Khuyết môn. Cú Dung cách Nam Kinh không xa lắm, bọn Tiểu Lục lái xe, chỉ trong chốc lát đã vào đến thành Nam Kinh.

“Kim Lăng không nguy nga, lạch trời lặng sóng cả, say khướt quay thuyền về, khúc Ngô ngâm vui dạ.” Mạnh Tiểu Lục nhìn thành Nam Kinh, không kìm được ngâm nga.

Mã Quốc Lương nịnh nọt: “Lục gia làm được bài thơ hay quá.”

Lâm Tố Tố che miệng cười, nói: “Đây là một trong ba bài thơ về Kim Lăng của Lý Bạch, đúng là anh phải đọc thêm nhiều sách vào.”

“Ừm…” Mã Quốc Lương nhất thời ngượng nghịu, gãi đầu không nói được gì.

Nam Kinh tuy rằng không phồn hoa bằng Thượng Hải và Thiên Tân, nhưng dẫu sao cũng là đất cố đô, sau thời Dân Quốc có một dạo từng là thủ phủ của chính phủ miền Nam, phồn hoa không thua kém Bắc Kinh là bao. Trên xe có chở theo không ít lễ vật, thông thường, trong nhà đều có người già giúp đỡ thu xếp việc đưa sính lễ cầu hôn, nhưng Mạnh Tiểu Lục cha mẹ đều đã mất, bản thân gã cũng còn trẻ măng, nào đã trải qua chuyện này bao giờ, hiển nhiên phải lo liệu chu toàn, mang theo thêm nhiều đồ tốt mới vững dạ.

Đến nơi, Mạnh Tiểu Lục lại mua thêm một vài món quà có đôi có cặp, sau đấy mới lái xe đi tìm Mã Quốc Đống đã đi tiền trạm trước. Lâm Tố Tố từng theo học trường nữ sinh, hồi bị bán đi, tuổi cũng không còn quá nhỏ, vẫn nhớ được nhà mình ở đâu. Mã Quốc Đống cứ theo chỉ dẫn mà dò la, đã tìm được nhà của Lâm Tố Tố, tiện thể còn nghe ngóng xác định nhà họ Lâm vẫn sống ở đó, bèn đánh điện báo tin cho Mạnh Tiểu Lục.

Mấy người tụ họp lại, Mã Quốc Đống liền kể ra tình hình nhà họ Lâm mà mấy hôm nay anh ta dò la được. Nghe xong, Lâm Tố Tố vừa vui vừa buồn, lòng có thể nói là ngổn ngang trăm mối.

Cha Lâm Tố Tố tên Lâm Nguyên Tâm, vốn là người làm ăn nhỏ, từng mở tiệm bán lương thực dầu muối, mở cả tiệm bán nước, cuộc sống không quá tốt mà cũng chẳng quá tệ, gia cảnh cũng sung túc. Mẹ Lâm Tố Tố đã bị bệnh qua đời năm cô mới bảy tám tuổi, nhưng ông ngoại bà ngoại đều sống cùng Lâm Nguyên Tâm.

Lâm Nguyên Tâm là anh cả, bên dưới còn có một người chú của Lâm Tố Tố cũng sống chung nhà với họ. Ngày trước, chú hai ở nhà Lâm Tố Tố giúp cha cô buôn bán, về cơ bản không phải thuê người ngoài. Cả nhà sống vui vẻ hòa thuận, Lâm Tố Tố được cha coi như hòn ngọc trên tay, cưng như trứng mỏng, tóm lại là thương yêu vô cùng. Nếu không thì từ nhiều năm trước, khi tư tưởng của mọi người vẫn còn chưa thông thoáng, ông đã không chiều theo ý con gái, cho cô đi học trường nữ sinh rồi.

Lâm Tố Tố bị bắt cóc có thể nói là họa từ trên trời rơi xuống, Lâm Nguyên Tâm lúc đó đau xót vô cùng, ngày nào cũng uống rượu, suy sụp một khoảng thời gian. Nhưng dù vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, không bao lâu sau thì thương hội Nam Kinh thành lập, Lâm Nguyên Tâm kinh doanh nhiều năm ở Nam Kinh, tuy thực lực không mạnh nhưng cũng có danh vọng và tiếng tăm, vì vậy đã nhập hội làm thành viên.

Hồi năm ngoái, Lâm Nguyên Tâm hợp tác với một thương nhân Anh quốc, kiếm được một món lớn. Để lấy lòng người Tây, ông ta còn gia nhập giáo hội của họ, gặp được một quả phụ tên là Giang Bình, người Thường Châu ở đó. Giang Bình nhiều năm trước theo chồng đến Nam Kinh, không ngờ vừa mới có thai, chồng đã gặp phải nạn binh đao mà mất mạng. Giang Bình cũng không dễ dàng gì, quê nhà không còn người thân, may mà người chồng cũng có chút tài sản, bà ta vẫn có thể sống qua ngày một cách thoải mái. Sau khi sinh con, Giang Bình gia nhập giáo hội của người Tây, thờ phụng Thượng Đế.

Sau đó Giang Bình và Lâm Nguyên Tâm một người mất chồng một người góa vợ đã đến với nhau, nghe nói gần đây Giang Bình lại mới có thai nữa. Việc làm ăn của Lâm Nguyên Tâm càng lúc càng phát đạt, giờ đã là thương nhân đồng hồ và đại lý đèn dầu có tiếng ở Nam Kinh rồi.

Mạnh Tiểu Lục nghe xong, liền nắm tay Lâm Tố Tố an ủi: “Bác làm ăn càng ngày càng phát đạt, còn xây dựng lại gia đình không phải cô đơn nữa, em nên mừng thay cho ông ấy mới phải. Vả lại, chúng ta ở mãi tận Thượng Hải, dù em không thích có mẹ kế trong nhà, nhưng bên cạnh bác có người chăm lo cho cũng vẫn tốt hơn. Mắt không thấy thì lòng không nghĩ, nói chuyện hợp nhau thì cứ nói, không hợp thì sau này ít gặp là được.”

“Em hiểu, chỉ là nghe tin, bất giác thấy nhớ mẹ thôi.” Lâm Tố Tố nói.

Nhưng chỉ một tiếng sau, Mạnh Tiểu Lục đã muốn tát cho mình một cái, đúng là miệng quạ đen, bà mẹ kế Giang Bình của Lâm Tố Tố thực không phải hạng vừa, gã thực sự hối hận vì vừa nãy còn nói tốt cho bà ta.

Lâm Nguyên Tâm lúc này đang đi công chuyện không có nhà, cả bọn đến cửa hàng tìm cũng không gặp, Lâm Tố Tố đành bảo nhân viên trong cửa hàng nhanh chóng đi thông báo, còn mình thì về nhà chờ. Về đến nhà, báo ra thân thế, người gác cửa mới không biết Lâm Tố Tố vội vàng chạy vào bẩm báo, nhưng một lúc lâu sau mới mời bọn họ vào nhà.

Giang Bình nhìn diện mạo đã biết là người không dễ dây vào, hơi có vẻ chua ngoa khắc nghiệt. Dù là Mạnh Tiểu Lục hay Lâm Tố Tố đều thầm tự nhủ, nhất thiết chớ nên nhìn mặt mà bắt hình dong.

Hai bên đều gượng gạo, còn chưa mở lời nói chuyện, Lâm Nguyên Tâm đã vội vội vàng vàng chạy về, ông ta mừng rỡ ra mặt, nhìn đã biết là vui sướng thật lòng. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, sau khi Tố Tố bị bắt cóc, Lâm Nguyên Tâm đã không còn hy vọng được gặp lại con gái, giờ đây con gái mất rồi lại quay về, dĩ nhiên là hoan hỉ vô cùng, cảm ơn trời đất.

“Tố Tố!”

“Cha!”

Hai cha con ôm nhau khóc lóc, kể lể nỗi lòng, khiến Mạnh Tiểu Lục cũng không khỏi cảm động, bất chợt nhớ đến cha mẹ đã qua đời của mình. Đợi hai cha con bình tĩnh lại phần nào, Lâm Nguyên Tâm mới nhìn về phía Mạnh Tiểu Lục, vội vàng gọi người dâng trà lên.

Lâm Tố Tố hỏi: “Cha, ông ngoại bà ngoại đâu? Chú hai đâu? Thím Hoàng đâu?”

Thím Hoàng là đầu bếp nhà họ Lâm, hầu hạ cả nhà bọn họ, tuy là người ngoài, nhưng đã trông nom Lâm Tố Tố từ thuở bé, tình cảm rất sâu nặng. Lần này trở về, đã ngồi một lúc rồi mà ông bà ngoại không thấy đâu, chú hai cũng không thấy bóng dáng, thím Hoàng lại càng không xuất hiện, trong nhà toàn là những người ăn kẻ ở mới mà Lâm Tố Tố không quen biết.

Lâm Tố Tố mất tích mới có hai năm, nếu là tám năm mười năm, vật đổi sao dời thì còn hiểu được, nhưng giờ… Mạnh Tiểu Lục từ nãy giờ vẫn ngậm miệng không nói không rằng, nhìn bộ dạng gượng gạo muốn nói lại thôi của Lâm Nguyên Tâm, rồi lại nhìn Giang Bình, trong lòng cũng đã hiểu đại khái.

Trở về Thượng Hải, Lâm Tố Tố là người phụ nữ của gã, gã có thể ôm đồm, chuyện gì cũng nhúng tay vào, nhưng ở đây, Tố Tố còn là con gái của Lâm Nguyên Tâm. Tạm không nói đến chuyện hai người chưa chính thức bái đường kết làm vợ chồng, dù đã là vợ chồng, Mạnh Tiểu Lục cũng chỉ là con rể, là người ngoài, việc nhà của người ta, mình vẫn ít chõ mồm vào thì hơn.

Mạnh Tiểu Lục cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, lập tức sững người, nước pha trà này rõ là chưa đun sôi mà dùng loại nước âm ấm không nóng không lạnh. Chiêu số này thường rất hay gặp ở những nhà giàu có gia thế hiển hách, thông thường đều là vợ cả dùng để làm khó tiểu thiếp, không ngờ hôm nay lại dùng với Mạnh Tiểu Lục gã.

Mạnh Tiểu Lục ngậm thứ trà pha bằng nước “âm dương” ấy trong miệng, tỉnh bơ quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người. Giang Bình mặt không biểu cảm, mắt không nhìn nghiêng, lòng dạ quả thực rất thâm sâu, nhưng đứa hầu bên cạnh bà ta thì hơi kém, thấy Mạnh Tiểu Lục bị chơi một vố, tức thì toét miệng cười, chỉ thiếu chút nữa là bật ra thành tiếng.

Người bình thường bị làm khó dễ trong tình huống này đều cố nhịn cơn tức mà miễn cưỡng nuốt ngụm trà xuống, cùng lắm không uống nữa là xong. Nhưng Mạnh Tiểu Lục xưa nay không phải là kẻ làm theo lẽ thông thường, gã biết nếu nhịn lần này, về sau đám người này nhất định sẽ cảm thấy mình nhu nhược dễ bắt nạt, không biết còn dùng chiêu gì để đối phó với Lâm Tố Tố nữa. Lâm Tố Tố là người phụ nữ của gã, gã không cho phép bất cứ ai khiến cô phải chịu uất ức.

Vì vậy, gã bất thình lình phun ngụm trà nguội ngắt trong miệng ra, “phì” một tiếng, đến mức làm mọi người đều phải ghé mắt nhìn, ngay cả Giang Bình cũng không kìm được mà liếc sang, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Ai ngờ được Mạnh Tiểu Lục đã ngậm vào miệng rồi, lại đột nhiên phun ra như vậy.

Lâm Nguyên Tâm nhìn về phía Mạnh Tiểu Lục, đánh giá gã một lượt rồi cất tiếng hỏi: “Vị đây là…”

“Chào bác, cháu là Mạnh Tiểu Lục.” Mạnh Tiểu Lục vội vàng chỉnh lại y phục, hành lễ nói.

Lâm Nguyên Tâm gật đầu, thầm nhủ, trông sáng sủa lịch sự đấy, ăn mặc cũng rất khá, có điều thời buổi này đám thanh niên mặt trắng bề ngoài như vàng như ngọc bên trong lại rác rưởi cũng không phải là ít, con gái nhà mình đừng bao giờ gặp phải loại cầm thú đội lốt người ấy mới được.

Lâm Nguyên Tâm hỏi: “Thì ra là Mạnh tiên sinh, không biết trà này…”

Mạnh Tiểu Lục cười khẩy một tiếng: “Thứ cho cháu đây nói thẳng, nhà mình hơi lơ là quản giáo người hầu rồi. Không biết gan lớn chừng nào mà lại dùng nước ấm pha trà cho cháu, nhìn lá trà này còn chưa nở ra hết.”

Lâm Nguyên Tâm cũng không phải kẻ ngốc, liếc mắt nhìn người hầu bên cạnh Giang Bình, thấy cô ta cúi đầu không nói gì, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ liền hiểu ngay: “Trừ tiền công nửa tháng, thật không có quy củ gì hết, đúng là mất mặt!”

Đứa hầu kia vội nói: “Bà chủ…”

Giang Bình trừng mắt lên nhìn cô ta, sau đó xua tay, ý là không có chuyện gì, bà ta sẽ bù vào cho. Người hầu hiểu được, cũng đành nuốt cục tức này xuống.

“Dạy dỗ không nghiêm, để cháu chê cười rồi.” Lâm Nguyên Tâm ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại không vui lắm, dẫu sao Mạnh Tiểu Lục chỉ trích thẳng mặt như vậy cũng khiến ông ta hơi khó chịu.

“Không có gì, không có gì.”

“Chẳng hay cháu và con gái nhà này quen nhau thế nào? Nghe khẩu âm, hình như cháu là người phương Bắc? Sao lại chạy đến phương Nam, phát tài ở đâu thế?”

Mạnh Tiểu Lục theo nội dung đã bàn trước với Lâm Tố Tố, cung kính trả lời: “Không dám nói là phát tài, chẳng qua chỉ lăn lộn kiếm miếng cơm ăn ở đất Thượng Hải thôi ạ. Cháu quê ở Bắc Kinh, về sau cha mẹ qua đời, đến Thượng Hải xông pha kiếm sống. Lúc đó Tố Tố bị người ta bắt đem bán, về sau thoát ra được, đến Thượng Hải, liền gặp cháu ở đó.”

“Ồ.” Góc độ khác nhau, cách nhìn vấn đề tự nhiên cũng khác. Lâm Nguyên Tâm là người làm cha, quan tâm tắc loạn, nghĩ đến Lâm Tố Tố là con gái một thân một mình ở bên ngoài, sao có thể gặp được người tử tế, bất giác lại càng cảm thấy Mạnh Tiểu Lục trông ăn mặc đường hoàng là thế, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tên du thủ du thực ở Thượng Hải mà thôi. Cũng may Mạnh Tiểu Lục không nói Lâm Tố Tố bị bán đi làm “ly thủy tinh”, bằng không trong đầu Lâm Nguyên Tâm có khi còn nảy ra những suy nghĩ lung tung gì khác nữa cũng nên.

Lâm Nguyên Tâm dẫu sao vẫn cảm ơn Mạnh Tiểu Lục đã giúp đỡ săn sóc con gái, sau đó Tiểu Lục thấy cha con hai người vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, hôm nay cũng không thích hợp để cầu hôn, bèn tìm cớ cáo từ. Trước lúc đi, gã còn ngoảnh đầu lại nhìn Giang Bình, gật đầu ra hiệu.

“Lục gia.” Mã Quốc Đống lái xe đến cổng, mở cửa xe, Mạnh Tiểu Lục nói với Lâm Nguyên Tâm và Giang Bình: “Bác trai, bác gái cứ nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai cháu sẽ lại đến thăm hỏi.”

Nhìn chiếc xe hơi đi xa dần, Lâm Nguyên Tâm giờ mới thấy vững dạ, có xe hơi, lại còn có hộ vệ cao to như thế, cái gã Mạnh Tiểu Lục này tuy tên hơi quê một chút, nhưng hẳn là cũng có bản lĩnh. Ngay cả Giang Bình cũng không dám xem thường Lâm Tố Tố nữa, nỗi lo trong lòng ông ta vơi bớt đi nhiều.

“Tố Tố, cậu họ Mạnh này rốt cuộc làm ăn gì vậy?”