Chương 44 Chuyến đi Trùng Khánh
Lúc gặp lại Mạnh Tiểu Lục, nhà họ Lâm đã thay đổi hoàn toàn thái độ. Không cần phải nói đến những thứ khác, chỉ riêng hai chiếc xe hơi và căn nhà trên đường Joffre của Mạnh Tiểu Lục đã ngang ngửa với toàn bộ gia sản nhà họ Lâm rồi.
Ích kỷ là bản tính của con người, vì vậy vô tư mới là thứ đáng quý khó tìm. Sau khi gả vào nhà họ Lâm, Giang Bình đề bạt người mình cũng là chuyện thường, có điều bà ta quả thực làm hơi quá đáng. Trước tiên, bà ta đuổi ông bà ngoại của Lâm Tố Tố ra ngoài, nhưng cũng không ngăn trở việc Lâm Nguyên Tâm bỏ tiền ra sắp xếp cho hai ông bà già. Bà ta sợ con mình không phải con ruột của Lâm Nguyên Tâm, bị chèn ép, không giữ được địa vị, bèn tìm cơ hội hất chú hai của Lâm Tố Tố đi luôn, để ông ta đứng ra làm ăn riêng.
Đến gần đây, Giang Bình có mang, bấy giờ mới vững dạ hẳn, bà ta biết nhà họ Lâm mà có con trai thì gia sản này không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay mình được nữa. Vì vậy, quan hệ giữa bà ta và chú hai của Lâm Tố Tố cũng hòa hoãn hơn, không ngờ đúng lúc mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp thì Lâm Tố Tố lại đột ngột trở về.
Giang Bình lo lắng nhất là gì? Tuy nói rằng con gái không có tư cách đòi gia sản, nhưng bà ta biết, với tình yêu thương Lâm Nguyên Tâm dành cho Lâm Tố Tố, của hồi môn của cô tuyệt đối không thể thiếu. Ngộ nhỡ Lâm Tố Tố kiếm về một gã đàn ông chẳng ra gì, nhòm ngó của hồi môn, chẳng phải những thứ sau này lẽ ra thuộc về con trai bà ta sẽ phải san sẻ bớt ư. Vì vậy Giang Bình mới làm mặt lạnh, âm thầm bảo người hầu cho Lâm Tố Tố và Mạnh Tiểu Lục một đòn phủ đầu trước.
Giờ thì ổn rồi, biết được Mạnh Tiểu Lục chẳng những không phải loại du đãng vớ vẩn, mà còn là chàng rể rùa vàng hàng thật giá thật, chắc hẳn sính lễ tuyệt đối phải nhiều hơn của hồi môn, Giang Bình tức khắc đổi sắc mặt, ân cần hỏi han Lâm Tố Tố, cảm giác còn thân hơn mẹ ruột. Giang Bình giờ đang mở món quà gặp mặt của Mạnh Tiểu Lục gửi tặng, cả một hộp trang sức, châu báu tha hồ đeo thử, nhủ bụng không biết chốc nữa hẹn người ta đánh bài nên đeo chiếc nào mới làm mấy bà nhà giàu hơn nhà mình kia trố mắt ra đây.
Thấy Mạnh Tiểu Lục đến, cả nhà hân hoan ra đón tiếp, đến cả chú hai của Lâm Tố Tố là Lâm Nguyên Kiến cũng đợi sẵn ở đó. Lâm Nguyên Tâm không hám lợi như Giang Bình, ông ta chỉ sợ con gái gặp phải người không tốt, nhưng tối qua nghe con gái nói Mạnh Tiểu Lục làm ăn lớn ở Thượng Hải, lại toàn làm những ngành kinh doanh đàng hoàng, thêm vào đó còn rất yêu thương con gái mình, chuẩn bị cưới hỏi đàng hoàng về làm phu nhân chính thức, tự nhiên cũng yên tâm hơn hẳn.
“Cháu chào bác.” Hôm qua Mạnh Tiểu Lục mặc đồ Tây, trông rất giống một người theo Tây học, hôm nay đổi sang mặc áo dài kiểu Trung Quốc, lại càng toát lên vẻ trầm ổn.
Lâm Nguyên Kiến cười bảo: “Sắp thành người một nhà rồi, còn gọi bác gì nữa? Nhà này cũng chẳng phải danh gia vọng tộc gì, không có nhiều quy củ. Tiểu Lục à, nghĩ xem nên gọi thế nào đi?”
“À… con chào cha.” Sau đó Mạnh Tiểu Lục lại quay sang chắp tay nói với Lâm Nguyên Kiến trông tướng mạo rất giống Lâm Nguyên Tâm: “Cháu chào chú hai, cảm ơn chú hai đã nhắc nhở.”
“Hay lắm, hay lắm.” Lâm Nguyên Tâm vui vẻ cười thành tiếng.
Hôm nay Mã Quốc Đống và Mã Quốc Lương cũng vào theo, hai người ôm đống đồ, lần lượt giao cho người hầu nhà họ Lâm, sau đó Mã Quốc Lương lẩm bẩm: “Lục gia nói không sai nhỉ? Lúc trước em còn cảm thấy hơi quá lời cơ đấy.”
“Nói gì?” Mã Quốc Đống nhất thời không hiểu.
“Tiền là chỗ dựa vững chắc của đàn ông.” Mã Quốc Lương than thở.
“Đừng nói lung tung, cẩn thận bị người ta nghe thấy đấy.”
Dĩ nhiên là không có người nghe thấy, dù nghe thấy cũng không ngại. Hai bên xác định quan hệ xong thì mọi chuyện đều dễ giải quyết, họ bắt đầu bàn bạc chuyện hôn lễ, Lâm Nguyên Tâm lộ vẻ khó xử nói: “Lẽ ra hai đứa nên làm hôn lễ càng sớm càng tốt mới đúng, nhưng gần đây cha phải đi Trùng Khánh giao hàng một chuyến, đi lại thế nào cũng phải hơn hai tháng, không biết con rể…”
“Tất cả đều theo sắp xếp của cha là được, cha mẹ Tiểu Lục đã qua đời từ sớm, giờ một thân một mình, chỉ có Tố Tố làm bạn. Đều là người nhà cả, mọi chuyện cứ bàn bạc là được ạ.” Mạnh Tiểu Lục nói, sau đó ngừng lại một chút, hỏi tiếp: “À phải rồi, dám hỏi cha đi Trùng Khánh buôn bán gì vậy ạ?”
“Đèn thắp dầu, gần đây đèn dầu của hãng Mei Foo và của công ty Asia mà cha kinh doanh cạnh tranh rất kịch liệt. Thương nhân Anh muốn nhanh chóng mở rộng thị trường, chiếm lĩnh phân ngạch tuyệt đối, lần này không chỉ mình cha, còn có đại lý ở mấy nơi khác cũng phải đưa hàng đến Tứ Xuyên, còn cha thì phụ trách dải Trùng Khánh.” Nói tới đây, Lâm Nguyên Tâm cười tự hào.
Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Người đi theo đã tìm ổn thỏa chưa ạ, đi mở rộng thị trường không chỉ phải mang theo hàng hóa, mà cũng phải mang cả tiền bạc, cả đồ đạc, không thể thiếu người đi cùng được, bằng không thì không đủ dùng, mà cũng không an toàn. Ngoài ra, con nghe nói đèn dầu chỉ là thứ yếu, chủ yếu là dầu thắp…”
“Con rể quả nhiên là thiên tài làm ăn, tuổi còn trẻ mà phân tích đâu ra đấy, vô cùng hợp lý.” Lâm Nguyên Tâm khen ngợi gật đầu: “Hiện tại ngân hàng, tiền trang ở mạn Tứ Xuyên không nhiều, vì vậy lần này cha đúng là phải mang theo tiền mặt. cha đã nhờ mấy người bạn, trước đây đều làm bảo tiêu, chắc là an toàn, không có gì đáng lo đâu.”
Mạnh Tiểu Lục tính toán trong đầu thật nhanh rồi nói ra một câu khiến mọi người đều kinh ngạc: “Nếu cha không chê, con sẵn lòng cùng đi một chuyến, hai người anh em này của con thông hiểu võ nghệ, ít nhiều cũng phối hợp chiếu ứng được.”
“Thế Tố Tố…” Lâm Nguyên Tâm nói.
“Tố Tố gì chứ, cứ ở nhà đây, đằng nào cũng là về nhà mình, có phòng riêng mà. Con rể, hôm nay nếu không bận rộn gì thì bảo người đưa dì đi đánh bài nhé. Nhà bà Trương có một chiếc xe hơi, phen này thì nhà ta cũng có rồi.” Giang Bình lên tiếng.
Mạnh Tiểu Lục cười cười: “Nếu dì hai thích, thì chiếc xe này con không lái đi nữa, lúc về đi tàu hỏa là được rồi.”
Giang Bình trước tiên kinh ngạc, sau đó cười toe toét, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thế này thì ngại quá.”
“Ở Thượng Hải con vẫn còn một chiếc, bình thường cũng đủ dùng, nếu thiếu thì mua thêm. Hiếu kính dì hai và cha là chuyện đương nhiên mà, dì đừng từ chối nữa. Tố Tố ở đây, còn phải nhờ dì lo liệu cho nhiều.”
“Con gái nhà mình thì mình chăm sóc thôi mà, vậy…” Giang Bình mừng rỡ nói: “Uống nước, mau uống nước.”
Lâm Tố Tố tuy không biết Mạnh Tiểu Lục nghĩ gì, nhưng lúc này lại ủng hộ gã một cách vô điều kiện: “Cũng tốt, anh với cha cùng đi, dễ chăm lo cho nhau, hai cha con cũng có thể hiểu nhau hơn nữa.”
Lâm Nguyên Tâm cười bảo: “Ta thì không sao cả, có con rể đi cùng, đương nhiên là vui vẻ rồi, chỉ sợ làm lỡ dở việc làm ăn của con thôi.”
“Mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo, không lỡ dở gì đâu ạ.”
Cả nhà vui vẻ hòa thuận, uống rượu chuyện trò một hồi, Mạnh Tiểu Lục định rời khỏi nhà họ Lâm. Ở Thượng Hải, trời cao hoàng đế ở xa, có thể thoải mái ngủ chung chăn chung giường với Lâm Tố Tố không ngại ngần gì, giờ ít nhiều phải bớt phóng túng đi, phải nghĩ đến thể diện nhà họ Lâm, vì vậy trước khi kết hôn, Lâm Tố Tố phải ở lại nhà mình. Lâm Tố Tố kéo Mạnh Tiểu Lục về phòng, đóng cửa lại hỏi: “Thật sự muốn đi Trùng Khánh à? Tại sao.”
“Em còn nhớ tên Khương Khang anh từng nói đến không?” Sắc mặt Mạnh Tiểu Lục dần trở nên âm trầm, mắt lộ ra ánh nhìn hung hãn.
Lâm Tố Tố gật đầu: “Em nhớ, hắn ta là hung thủ giết hại cha mẹ anh mà?”
“Đúng, hắn đang ở Trùng Khánh, được Phong vương che chở. Nếu anh từ Thượng Hải đi thẳng tới Trùng Khánh, không chừng sẽ có người ngấm ngầm bám đuôi theo.” Mạnh Tiểu Lục trầm giọng xuống, tiếp tục nói: “Nhưng lần này anh xuất phát từ Nam Kinh, lại trà trộn vào trong đoàn buôn, ít nhiều cũng che được tai mắt người khác. Anh muốn đến Trùng Khánh, sau đó nghĩ cách dồn tên Khương Khang đó vào chỗ chết! Không báo mối thù giết cha, há chẳng phải đã uổng làm người sao?”
“Vâng, em ủng hộ anh.”
Từ Nam Kinh đi Trùng Khánh tiện nhất là ngồi thuyền, men theo Trường Giang, ngược dòng lên phía Tây là đến được Trùng Khánh. Lưu vực nguy hiểm ở Trường Giang tuy không kém gì Hoàng Hà, nhưng về tổng thể thì vẫn thuận lợi hơn một chút, vả lại không nhiều bùn cát gây trở ngại thuyền bè lưu thông như Hoàng Hà. Thêm vào đó, trải qua nhiều năm được con người cải tạo, giờ đã có thể sử dụng được rồi. Các triều đại hễ có thủy quân, triều đình đều phân đoạn Trường Giang, lập ra các nha môn quản lý, từ đây có thể thấy Trường Giang là con đường thủy cực kỳ quan trọng.
Có rất nhiều loại tàu thuyền dùng đi lại trên sông Trường Giang, nhưng loại thường thấy nhất để vận tải hàng hóa là tàu sắt tây chở hàng. Lâm Nguyên Tâm thuê hai chiếc, chở theo khá nhiều đèn dầu và dầu thắp, đều dùng để mở rộng thị trường.
Có người Trung Quốc nói người Tây ngốc, lại có nhân vật theo phái Tây học nói người Trung Quốc ngu muội, kỳ thực đều không đúng. Hai bên văn hóa khác nhau, mỗi bên đều có sự thông minh và trí tuệ riêng, chỉ là thiếu giao lưu văn hóa, rất nhiều thứ không thể hiểu được nhau mà thôi.
Ví như công ty dầu hỏa Asia của người Anh cũng rất gian, bọn họ nhìn ra được tính tham vặt của người Trung Quốc, vì vậy thông thường khi muốn mở rộng thị trường, liền áp dụng sách lược mua dầu tặng đèn. Người Trung Quốc coi trọng tính cần kiệm, vì vậy sẽ mua rất nhiều dầu hỏa để nhận được đèn dầu làm quà tặng.
Thực ra lông cừu cũng ở trên thân con cừu, giá đèn sớm đã được tính vào giá dầu hỏa rồi, tuy bán dầu lãi ít, nhưng chỉ cần bán được nhiều dầu thì vẫn kiếm bộn tiền. Như thế, anh mua dầu đủ dùng cho hai năm thì sẽ không mua dầu của nhà khác nữa, ngoài kiếm tiền ra còn gián tiếp chặn đường làm ăn của các công ty dầu hỏa khác, bá chiếm thị trường, hình thành lũng đoạn, quả thực là một hòn đá ném trúng hai con chim.
Nghĩ lại thấy cũng phải, người Tây mà ngốc thì sao có thể chèn ép cho người Trung Quốc không thở nổi như thế, nhưng nếu người Trung Quốc ngốc, thì cũng làm sao sáng tạo nên nền văn minh rực rỡ như vậy. Thực ra, không ai ngốc cả, chẳng qua thời thế xui khiến, số mệnh đẩy đưa, giờ người Tây đang gặp vận mà thôi.
Người Anh trước nay vẫn chú trọng việc khai thác thị trường Trung Quốc, mới đầu họ chỉ muốn bán tháo hàng dệt may của mình, kết quả không ngờ vì văn hóa bất đồng, giá cả lại không có ưu thế, thêm vào đó là Trung Quốc đang nghèo khổ, rồi các vấn đề như khác biệt về thẩm mỹ, tính thực dụng, dẫn đến kế hoạch thất bại, bấy giờ họ mới chuyển sang đẩy mạnh kinh doanh thuốc phiện.
Nhưng những năm gần đây, việc kinh doanh thuốc phiện của người Anh cũng không dễ dàng nữa, các phe quân phiệt tự trồng tự tiêu thụ thuốc phiện khiến bọn họ không thể kiếm lợi được. Rồng dữ không át được rắn nhà, dù được liệt vào nhóm nước mạnh trên thế giới, họ cũng không thể ép mua ép bán, huống hồ lại là mua bán thứ bề ngoài vẫn bị cấm như thuốc phiện? Vì vậy họ lần lượt chuyển sang các ngành kinh doanh khác để kiếm tiền, dầu hỏa là một trong số đó.
Tuy đi ngược dòng, nhưng dẫu sao cũng là ngồi tàu chạy bằng hơi nước chứ không phải sức người, lại có thuyền trưởng chỉ huy một đám thủy thủ điều khiển, vì vậy dọc đường không mệt nhọc gì. Theo tốc độ của tàu hơi nước, có lẽ khoảng mười bốn mười lăm ngày là đến được Trùng Khánh, cũng rất nhanh.
Không phải lần đầu tiên đi tàu nên cảm giác say sóng đã đỡ phần nào, Mạnh Tiểu Lục ngồi trên boong tàu hóng gió sông hút thuốc. Gió trên mặt sông lúc chập tối mát lạnh dễ chịu, khiến gã cảm thấy rất thoải mái. Bên cạnh, mấy người tập võ đang nói chuyện với anh em nhà họ Mã rôm rả.
Tối nay bọn họ sẽ dừng ở bến tàu Đại Thông thuộc Đồng Lăng, nhưng không ai biết, lúc này trên bến tàu Đại Thông, một con thuyền nhỏ đang nhanh chóng chèo đến. Dưới sự điều khiển lão luyện của người lái, tốc độ của con thuyền này nhanh hơn tàu hơi nước khá nhiều. Người lái thuyền quăng sợi thừng lên bờ, có người đón lấy, hắn liền nhún chân nhảy lên, sau đó chạy thẳng một mạch đến căn nhà nhỏ cách bến tàu không xa.
Trong nhà có bảy tám gã cao lớn đang đánh bạc, tên nào nên đó đều đỏ mặt tía tai, hăng say quên hết cả trời đất. Tên lái thuyền đẩy cửa bước vào, làm mấy người kia nhao nhao rút dao quay lại, ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn.
Thấy tên lái thuyền, cả bọn lại tra dao vào vỏ, định đánh bạc tiếp, nhưng một tên cao gầy đứng đầu đã đè tay lên chỗ đồ đánh bạc, hỏi: “Có việc à?”
Tên lái thuyền gật đầu cười gằn: “Muốn béo chừng nào có chừng ấy, hai con tàu hơi nước, ngập nước không cạn đâu. Chuyến hàng này không thấy ai chào hỏi, không thấy có người dựa vào, có thể ra tay được.”
“Trên tàu có gì?”
“Chỉ cần không phải cát, hai tàu đầy ắp như thế đủ cho chúng ta sống thoải mái một thời gian rồi.”