Chương 45 Bảo tiêu
“Làm nghề bảo tiêu này chính là ăn cơm nhờ bạn bè, các phương hảo hán đều phải lễ lạt đầy đủ.” Võ sư Cố Thiết Đầu nói: “Ngày trước gặp người, có thể kết bạn thì kết bạn, có thể không động thủ thì không động thủ, chịu thiệt một chút mà hàng hóa bình an là được.”
Mấy võ sư trẻ lần lượt gật đầu, lời lẽ đầy vẻ sùng kính, còn Mã Quốc Lương lại hỏi: “Thế nếu bọn họ không chịu nể mặt mũi, nhất định đòi đánh thì sao?”
“Vậy thì đao kiếm trong tay chúng ta cũng đâu phải thứ ăn chay, không phải bốc phét, chứ bản lĩnh của bọn này tuy không giỏi như nhà họ Mã các anh, nhưng nếu liều mạng thì chưa chắc đã thua nhà họ Mã đâu.” Cố Thiết Đầu nói: “Lúc ấy thì đánh thôi, có điều nếu có thể không đánh thì không đánh, bằng không về sau con đường này sẽ không dễ đi nữa. Nhưng một khi đã đánh thì phải đánh cho chúng phục, đánh cho chúng hối cải đi, lợi hại nữa thì còn đánh cho đối phương thành bạn mình ấy chứ.”
“Tôi mà sinh sớm mấy năm thì cũng phải đi làm bảo tiêu, nghĩ đã thấy oai phong, thống khoái rồi!” Mã Quốc Lương lấy làm hâm mộ nói.
Cố Thiết Đầu thở dài: “Đáng tiếc những ngày tháng tươi đẹp đã một đi không trở lại.”
Lúc này, Mã Quốc Đống lấy một chiếc áo khoác lên người Mạnh Tiểu Lục đứng cách đó không xa, Mạnh Tiểu Lục cười bảo: “Gió sông lạnh đấy, anh cũng khoác thêm một chiếc đi. Ủa? Sao không ra nói chuyện với bọn họ, nhà họ Mã ở Tây Bắc rất có tiếng trong võ lâm đấy, hai vị sư huynh của tôi nghe nói xong cũng lấy làm kính nể.”
“Tôi nghe Quốc Tài nói, hai vị sư huynh của Lục gia đều không phải người thường, chỉ sợ ngay cả tôi cũng chưa chắc đánh lại được.” Mã Quốc Đống nói: “Nhà họ Mã có danh chẳng qua là bởi bạn bè trong giang hồ nâng đỡ thôi, luyện được một thân võ nghệ cũng vẫn chẳng thể kiếm nổi bữa cơm no, nếu không ba anh em chúng tôi đâu phải đến Thượng Hải nương nhờ người thân, mưu cầu cuộc sống tốt hơn.”
“Nhưng nếu không phải nghề võ sa sút, mấy anh em chúng ta cũng đâu thể quen nhau thế này, phải không?” Mạnh Tiểu Lục cười bảo, sau đó, gã lại nói: “Người ta đều nói kiếm tiền sẽ bị nghiện, tôi lại không thấy thế, có điều quả thực rất thú vị, trở về tôi còn định mở thêm mấy mối làm ăn khác nữa. Cựu Lai Tiếu và nhà hàng Tuần Trăng Mật, tôi tính giao cả cho anh lo liệu, dạo này anh vẫn luôn quản lý mấy chỗ đó cũng đã quen thuộc rồi. Xem xem ở quê nhà còn ai khó khăn, giúp được thì giúp họ một tay, rủ họ đến Thượng Hải làm trợ thủ cho anh cũng được.”
“Lục gia…” Mã Quốc Đống không giỏi ăn nói, nhất thời cảm động đến không nói nên lời.
Mạnh Tiểu Lục xua tay, nói sang chủ đề khác: “Người một nhà không nên nói chuyện như người ngoài, phải rồi, anh thấy mấy võ sư này thế nào?”
Mã Quốc Đống nở nụ cười phúc hậu, thấp giọng nói: “Có chút bản lĩnh, nhưng đa phần đều chỉ là sách vở thôi, đánh nhau thật thì không biết thế nào. Người cầm đầu Cố Thiết Đầu kia hình như cũng đã đi bảo tiêu vài chuyến, trước đây chẳng qua chỉ là chân chạy việc thôi, không phải tiêu sư.”
Mã Quốc Đống rất hiếm khi chê bai người khác, nên chỉ nói tới đó. Bản lĩnh của Cố Thiết Đầu này thế nào tạm thời còn chưa biết, có điều mồm mép rất khá, đã nói tía lia suốt cả chặng đường. Người chạy việc chưa thể coi là tiêu sư thực sự, phải đi bao nhiêu chuyến mới có thể được thăng hạng làm tiêu sư, sau đó còn phải làm thêm bao nhiêu năm, lăn lộn giữa hai giới hắc bạch, đến khi tiêu đầu già đã lùi về phía sau, người nổi bật trong đám tiêu sư mới có thể trở thành tiêu đầu, còn tổng thủ lĩnh của các tiêu đầu gọi là tổng tiêu đầu. Trong một tiêu cục, tổng tiêu đầu là người được coi trọng nhất. Tiêu cục có danh tiếng hay không, toàn bộ đều phải xem tổng tiêu đầu như thế nào.
“Lâm lão gia, ngài lên bờ nghỉ ngơi đi, mấy người chúng tôi ở dưới tàu canh giữ là được.” Cố Thiết Đầu thấy tàu đã vào bến, liền nói.
Số hàng này tuy là thương nhân Anh quốc nửa bán nửa tặng để mở rộng thị trường, Lâm Nguyên Tâm chỉ phải trả nửa giá nhập hàng thông thường, có lẽ còn không bằng giá sản xuất, nhưng tiền vận chuyển cùng với mọi chi phí trên đường đều là ông ta phải móc tiền túi ra, đối với người mới phát tài được hai năm nay như Lâm Nguyên Tâm thì đó cũng không phải con số nhỏ. Cơ hội lại càng quan trọng hơn, chỉ cần thuận lợi lấy được thị trường Trùng Khánh và các thành thị xung quanh, từ giờ ông ta sẽ có thêm một khu vực có thể lũng đoạn kinh doanh, ngày ngày kiếm bộn tiền không phải là vấn đề lớn.
Ở các thành thị thời buổi này đèn điện tuy đã không phải thứ gì mới lạ nữa, nhưng rất nhiều nơi vẫn chưa có dây điện, thậm chí còn không có cả nhà máy phát điện. Mà kể cả có nhà máy phát điện, có đường dây điện, thì người dùng đèn dầu vẫn chiếm số đông, tất cả chỉ vì rẻ. Người nào cần chiếu sáng thì đèn dầu là thứ không thể thiếu, vì vậy buôn bán dầu hỏa có thể nói là một cái âu vàng lấy mãi không hết, dốc mãi không cạn. Lâm Nguyên Tâm hai năm nay phát triển nhanh như vậy, đều là dựa vào món này.
Lúc này, Lâm Nguyên Tâm nói: “Bọn ta lên bờ ăn chút gì đó, tiện thể mua rượu thịt về cho mọi người, mọi người đều ở lại trên tàu đi. Dẫu sao tàu dừng ở bến, cũng không quá tròng trành, ngủ được thì tốt.”
“Vâng, cứ theo ý ngài.” Cố Thiết Đầu nói.
Lâm Nguyên Tâm và Lâm Nguyên Kiến dẫn theo một người giúp việc lên bờ, nhưng họ mua đồ xong không ăn mà quay về luôn. Lâm Nguyên Tâm cũng rộng rãi, triều đình không để quân lính phải đói, còn đặt tiền cọc ở một quán rượu nhỏ ven đường, mua rượu thịt sắp vào mâm vào giỏ mang về tàu.
Cả đám võ sư bọn Cố Thiết Đầu nhìn thấy đều thèm nhỏ dãi, cũng chớ nên trách bọn họ không có tiền đồ, thời buổi này làm võ sư rất khó kiếm sống, phần lớn đều chỉ đi làm bảo vệ giữ nhà cho người ta, trừ phi tiếng tăm lừng lẫy hoặc biết tự tuyên truyền cho bản thân, vả lại còn phải được người có tiền ủng hộ, may ra mới mở được võ quán, thu đồ đệ mà kiếm cơm ăn.
Cố Thiết Đầu là chân chạy việc của tiêu cục Xương Long, nhưng từ hai mươi năm trước tiêu cục Xương Long đã đóng cửa, về sau Cố Thiết Đầu mang theo chút võ nghệ đi tầm sư học đạo, học được môn Thiết Đầu Công, cũng có được cái ngoại hiệu Cố Thiết Đầu. Giờ y đã bốn mươi rồi, không thể coi là tuổi trẻ cường tráng nữa, mở võ quán dạy đồ đệ thì không đủ tiếng tăm, muốn làm võ sư trông nhà thì phải có người bảo lãnh mà y lại không có, đành phải nhờ vả người quen khắp nơi thu xếp cho việc làm bảo tiêu. Nói tóm lại là thường xuyên ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống cũng rất khổ sở. Mấy người trẻ tuổi kia thì thuộc đủ loại môn phái, cuộc sống còn túng quẫn hơn Cố Thiết Đầu, vì vậy thấy có thịt có rượu dĩ nhiên là nước miếng chảy dài ba thước rồi.
Bày biện mọi thứ xong xuôi, Lâm Nguyên Tâm giơ chén rượu lên nói: “Nào, mọi người cùng uống một ly.”
Mạnh Tiểu Lục cũng nâng chén lên, duy chỉ có Mã Quốc Đống là ngồi một bên lặng lẽ ăn bánh bao và thịt khô mình mang theo, Mã Quốc Lương cũng không thèm thuồng gì, nhưng vẫn muốn qua uống chút rượu, chém gió mấy câu, song thấy anh trai như thế, đành tự giác ăn lương khô mình mang theo. Lâm Nguyên Kiến hỏi: “Hai vị sao không cùng ăn luôn, hay rượu thịt này không vừa miệng?”
Mạnh Tiểu Lục thấy Mã Quốc Đống có vẻ lúng túng, vội giải thích thay: “Có đồng đạo là người luyện võ ở đây, hai bọn họ ngại không nói, nên cháu nói vậy. Trong những chuyến áp tải hàng thế này, những người làm bảo tiêu, hộ vệ có một quy củ, chính là không ăn thức ăn ngoài, chỉ ăn lương khô mình mang theo, dù ăn hết lương khô thì cũng tự mình đi làm đồ ăn, đề phòng người khác bỏ thuốc vào.”
“Ồ, cháu rể còn biết cả chuyện giang hồ nữa à.” Lâm Nguyên Kiến cười nói.
Mạnh Tiểu Lục xua tay: “Chẳng qua là nghe hơi nồi chõ biết được vài phần thôi ạ, hai người họ cũng chỉ biết vài quy tắc của người tập võ đi lại trên giang hồ thôi.”
Cố Thiết Đầu tay trái nâng chén, tay phải cầm đũa nghe thấy vậy thì lúng túng ra mặt, ăn cũng không phải mà uống cũng không xong, đúng lúc này, một võ sư trẻ tuổi hỏi: “Vậy sao anh không sợ trúng độc?”
“Tôi á?” Mạnh Tiểu Lục ngớ người, sau đó bật cười nói: “Tôi đâu phải bảo tiêu hộ vệ gì, thêm tôi cũng không nhiều mà bớt tôi cũng chẳng thiếu. Bến tàu cũng có phải chỗ hoang vu hẻo lánh gì đâu, không có chuyện giết chết chủ quán rồi mạo danh thay thế, trừ phi là kẻ xấu vừa mới mở quán rượu. Nhưng các anh xem, bát đũa trên những mâm này hiển nhiên không phải đồ mới, huống hồ còn có cả giỏ đựng đồ ăn, nếu là giả mạo thì hội này làm cũng chu đáo quá rồi. Một quán cũ mở ở bến tàu, tất nhiên phải sạch sẽ thì mới làm lâu được. Vì vậy, tôi đoán rượu thịt này hẳn là không có vấn đề gì, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng giữa đường có người bỏ thuốc vào. Nếu thật là thế thì vẫn là câu nói ấy, thêm tôi cũng không nhiều mà bớt tôi đi cũng chẳng thiếu, nhưng bảo tiêu hộ vệ thì phải cẩn thận, mọi người giữ đúng chức phận của mình là được.”
“Không biết nghe được ở đâu, đúng là khoe mẽ vớ vẩn.” Cố Thiết Đầu không kìm được mà mắng thầm trong lòng. Có điều, bữa rượu thịt này vậy là không thể ăn được nữa, Mạnh Tiểu Lục đã nói như thế mà còn ăn uống thì cũng quá không chuyên nghiệp rồi.
Kỳ thực, những gì Mạnh Tiểu Lục nói đều là sự thật, hai anh em họ Mã tuân thủ quy tắc cũng không hề sai, chỉ là Lâm Nguyên Kiến hỏi, Mạnh Tiểu Lục sợ anh em họ Mã khó xử, nên mới phải đắc tội người khác mà đứng ra giải thích. Dẫu sao thì gã là chủ thuê, kể cả đắc tội với Cố Thiết Đầu, bọn y cũng không làm gì được.
Đúng như Mạnh Tiểu Lục phân tích, rượu thịt không có vấn đề gì, ăn xong không đau đầu chóng mặt cũng không bị đau bụng, lại càng không xảy ra chuyện thất khiếu chảy máu, vì vậy lại càng khiến bọn Cố Thiết Đầu buộc lòng phải gặm lương khô ăn dưa muối thêm ấm ức.
Đêm khuya, Cố Thiết Đầu tức tối đến mức rủa xả Mạnh Tiểu Lục trong mơ bị Mã Quốc Đống đánh thức. Vì có tật giật mình, Cô Thiết Đầu thậm chí còn tưởng lúc nãy mình nói mớ, mắng chửi thành tiếng, nên Mã Quốc Đống muốn tìm chỗ để giáo huấn y. Thấy Mã Quốc Đống mặt mũi sa sầm, Mã Quốc Lương cũng như gặp phải cường địch, thân hình cả hai anh em họ đều căng ra, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Người khác đều đã ngủ hết mà hai người họ lại đứng đó, hiển nhiên là muốn động thủ bất cứ lúc nào. Mã Quốc Lương còn đứng trấn ở cửa khoang tàu, lẽ nào định không cho y chạy nữa sao?
Cố Thiết Đầu túa mồ hôi lạnh, thầm hạ quyết tâm sẽ liều chết một phen, tốt xấu gì thì Thiết Đầu Công của y cũng không phải là thứ luyện chơi, nếu thực sự không ổn thì ngoác miệng ra gào lớn, ở đây bao nhiêu võ sư như vậy chắc chắn sẽ ngăn lại. Chợt nghe Mã Quốc Đống hạ thấp giọng nói: “Cố tiêu đầu, có người lên tàu rồi, theo quy củ giang hồ chúng ta nên làm thế nào?”
“Tiêu đầu” là một cách gọi tôn trọng, nhưng Cố Thiết Đầu thực ra chưa từng làm tiêu đầu, nào biết phải làm sao. Có điều, dẫu sao cũng là người luyện võ, y phản ứng rất nhanh, tung mình bật dậy rồi lần lượt đánh thức mấy người khác, đồng thời nghiêng tai lắng nghe, hai anh em họ Mã không gạt y, bên ngoài quả thực có tiếng bước chân rất khẽ, nghe ít nhất cũng phải bốn năm người.
Bên này người có thể đánh nhau được ngoài anh em họ Mã ra cũng chỉ có Cố Thiết Đầu, bốn năm võ sư đi cùng ở trên con tàu còn lại cùng với Lâm Nguyên Kiến, phỏng chừng trên tàu họ cũng có người mò lên rồi. Kẻ địch ở trong bóng tối còn mình ở ngoài sáng, có lẽ cũng là địch đông ta ít, Cố Thiết Đầu nhất thời cuống lên, xông ra bên ngoài hét lớn: “Ai ở ngoài, nói cho các người biết, chúng ta có súng Tây, đạn không có mắt đâu!”
Mạnh Tiểu Lục cũng bị đánh thức, gã nhìn ra được Cố Thiết Đầu không có kinh nghiệm giang hồ mấy, nhưng không ngờ lại không có kinh nghiệm đến mức này, vì vậy đành phải lên tiếng nhắc nhở y: “Nói tiếng lóng đi, đừng để người ta cười cho.”
Cố Thiết Đầu tốt xấu gì cũng có sư phụ, lại từng làm chân chạy việc trong tiêu cục, không chỉ biết hô “hợp ngô” [33] mà cũng biết một chút Xuân điển giang hồ. Lúc này, y chẳng buồn nghĩ Mạnh Tiểu Lục biết được chừng nào, lập tức tỉnh ngộ, hướng ra ngoài hét lớn: “Tổ sư gia để lại cơm, người bạn này có ăn hết được không? Anh em ta chỉ ăn được một đường này, xin hãy để lại một đường cho anh em ta với!”
Bên ngoài nghe thế, lập tức có người hừ giọng bảo: “Không biết nói thì đừng nói!”
Đám cướp bên ngoài quả thực không ít, riêng bên tàu Mạnh Tiểu Lục cũng có gần chục tên. Bọn cướp được mấy tên đã lên tàu trước hỗ trợ, lục tục lên tàu. Bên dưới còn có mấy tên cưỡi thuyền nhỏ tiếp ứng, tên cao gầy cầm đầu kia hy vọng có thể tốc chiến tốc thắng, dẫu sao đây cũng là bến tàu, không thể ngang nhiên đánh cướp lâu quá được.
Hắn vung tay lên, đám anh em liền cầm vũ khí định xông vào khoang, nói thì chậm chứ diễn tiến thực rất nhanh, chỉ nghe trong khoang tàu vang lên giọng của một người khác: “Hai bên bờ dốc, ở giữa trôi, long cung nắm giữ, không phải hợp ngô, mà là lão hợp trên bờ, xin vạch cho một đường đi.”
“Dừng tay, có người trong nghề!” Tên cao gầy lập tức ngăn đồng bọn lại.