Chương 46 Hỗn Giang Long
Đồng Lăng không quá lớn, nhưng nhờ vào bến tàu thông thương bên bờ Trường Giang này mà phát triển rất phồn vinh. Bến tàu ban ngày luôn đông đúc ồn ào, tàu thuyền chở hàng, chở khách tấp nập, song đến tối không khỏi vắng vẻ lạnh lẽo, kể cả chốn phồn hoa như Thượng Hải cũng vậy.
Bến tàu cũng phân ra làm dăm ba loại, ví dụ như ở Thượng Hải, buổi đêm sẽ có người chuyên quản lý, một là để hỗ trợ trông coi hàng hóa trong kho, hai là để duy trì trị an, để ý các mối họa ngầm. Nhưng bến tàu Đại Thông ở Đồng Lăng này thì không được kỷ cương như vậy, buổi tối là đèn đuốc tắt hết, đừng nói người, đến ma cũng chẳng thấy đâu.
Tên cao gầy kia có biệt hiệu là Hỗn Giang Long, rất có tiếng ở vùng sông nước này. Hắn ta sống nhờ Trường Giang, mấy năm nay thế đạo hỗn loạn, việc quản lý trị an ở đường thủy Trường Giang tương đối lỏng lẻo, vì vậy Hỗn Giang Long cũng phát triển được, trong tay có đến ba bốn chục tên thuộc hạ, tên nào tên ấy đều giỏi bơi lội, độc ác tàn nhẫn. Bọn chúng hoặc giả làm nhà thuyền cướp của khách, hoặc xông thẳng lên tàu cướp bóc như hôm nay. Đợt này cũng là tình cờ, bọn Mạnh Tiểu Lục đến vừa đúng mấy hôm Hỗn Giang Long đang dừng chân ở bến tàu Đại Thông.
Rốt cuộc vẫn là có tật giật mình, dù đã thăm dò hết cả, nhưng dẫu sao thì bến tàu vẫn rất gần thành thị, bọn Hỗn Giang Long cũng sợ làm lớn chuyện lên thì sẽ có người chạy đến, vì vậy nên mới muốn tốc chiến tốc thắng.
Lúc đầu trong khoang vẳng ra một câu tiếng lóng giang hồ của giới bảo tiêu, chính là muốn bảo bọn Hỗn Giang Long rút lui. Kỳ thực, nhân lúc cướp bóc còn chưa bắt đầu, đi thì cũng đi được, nhưng tên kia lại nói tiếng lóng của dân trên bờ, Hỗn Giang Long đoán chỉ là một tên mới ra ràng, giả bộ sành sỏi mà thôi, nên không bận tâm, lập tức sai thuộc hạ ra tay.
Nhưng lại không ngờ, lúc này có người nói tiếng lóng dưới nước, đồng thời rất thản nhiên dùng tiếng lóng nói thẳng với hắn: “Người bạn dưới nước xin hãy bỏ qua cho, tôi đây không phải bảo tiêu, mà là kẻ lăn lộn giang hồ trên đất liền, đại ca, hãy nói điều kiện của anh đi.”
Người ta đã nói thẳng ra rồi, lại còn cung kính như vậy, Hỗn Giang Long hoàn toàn có thể không đánh mà vẫn khuất phục được đối phương, để đám anh em dưới trướng không bị tổn thương vô nghĩa. Lại nói đến quy củ giang hồ, người ta kính ngươi một thước, ngươi phải kính lại người ta một trượng, lúc này mà còn ra tay cướp bóc thì khó tránh khỏi chuốc lấy cái danh phá hoại quy củ giang hồ.
Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, khoan bàn tới việc sau này đồng đạo giang hồ sẽ coi thường hắn, không còn ai tôn kính hắn, mà kể cả đám thuộc hạ cũng sẽ chẳng phục hắn nữa. Quy củ giang hồ đã ràng buộc Hỗn Giang Long, đồng thời cũng giúp hắn có được thành tựu hôm nay.
Cố Thiết Đầu hẵng còn non, chuyện này không liên quan đến tuổi tác, mà là do không có sư phụ chỉ dạy đến nơi đến chốn. Hồi ở tiêu cục, y chẳng qua chỉ là một tên chạy việc, chưa từng đi đường thủy, vì vậy lúc cuống mới hô lên những lời chỉ dùng được trên đất liền.
Mạnh Tiểu Lục cũng chưa từng trải qua tình cảnh này bao giờ, có điều, gã có một người anh tốt là Mã Vân. Mã Vân đi khắp các miền Nam Bắc, đừng nói đường sông, đường biển cũng đã đi rồi, bằng không làm sao y nói được tiếng Tây, cùng với phương ngữ khắp các vùng như thế? Chưa nói đến những lúc khác, chỉ riêng thời gian hai người họ ở Thiên Tân, cũng vì sợ Mạnh Tiểu Lục mới nhập môn nghề lừa đảo dễ lộ sơ hở, nên hai người cả ngày đều chỉ ở trong nhà nói chuyện, quả thực đã khiến Mạnh Tiểu Lục tiến bộ không ít. Nói Mạnh Tiểu Lục thông minh hiếu học cũng được, mà nói gã có dị bẩm thiên phú cũng được, tóm lại chỉ cần là chuyện liên quan đến giang hồ, gã đều nhớ rất kỹ, khó trách lúc nào cũng có người bảo gã là kẻ trời sinh ăn cơm giang hồ.
Trên giang hồ có câu nói rất hay, bảo rằng “người lạ lời không lạ”, chính là để chỉ Xuân điển giang hồ. Dù là trời Nam biển Bắc, chỉ cần nơi nào có người, nơi đó chính là giang hồ, nơi nào có giang hồ thì nơi ấy có Xuân điển. Vì vậy, trên giang hồ có một pho Xuân điển thông dụng, nhưng mỗi ngành mỗi nghề lại có thuật ngữ riêng, nói không đúng thì phải chịu thiệt, Cố Thiết Đầu hôm nay chính là một ví dụ.
“Vừa nãy là ai nói đấy, ra đây!” Hỗn Giang Long quát lên.
Mạnh Tiểu Lục bước ra khỏi khoang tàu, hai anh em họ Mã đứng ở hai bên, gã chắp tay nói: “ Tại hạ ngủ dưới sông, là lão hợp, lão khẩu tử trên bờ, không biết đã mạo phạm Long vương nhà nào, đắc tội nhiều rồi.”
Riêng mấy chữ “ngủ dưới sông” này thôi, người bình thường đã không biết được rồi, ngủ dưới sông chính là họ Mạnh. Dùng Xuân điển xưng họ tên là phải chiết tự hoặc dùng từ đồng âm. Trên bờ, nếu nói bằng Xuân điển thì họ Mạnh chính là “Hoàng lương vạn”, ý là giấc mộng hoàng lương, mà mộng lại đồng âm với Mạnh, từ “ngủ dưới sông” trong Xuân điển đường thủy cũng vậy. Tương tự như vậy, họ Trần thì là “rơi xuống sông” [34] , họ Lưu thì là “sông chảy xiết” [35] . Chiết tự thì họ Ngô gọi là “Khẩu thiên tử”, họ Hồ gọi là “Cổ nguyệt tử” [36] .
Mạnh Tiểu Lục tủm tỉm cười, không nói gì thêm. Hỗn Giang Long nói: “Ta là Hỗn Giang Long, là kẻ ăn cơm sông nước, ngươi đã bảo ta vạch đường thì ta cũng nói luôn. Ngươi cảm thấy những gì ta nói hợp lẽ thì nhận, chúng ta coi như không có chuyện gì, nếu không thấy hợp lẽ, thì đánh thôi. Ta thấy rồi, các ngươi có ba khẩu súng trường, tàu kia có hai, tàu này có một. Có điều, nếu đánh thật thì, ha ha…”
“Vậy mời ngài nói đi.”
“Hai phương tiền.”
Mạnh Tiểu Lục biến sắc mặt, Lâm Nguyên Tâm thấy thế thấp giọng hỏi: “Cố tiêu đầu, hai phương tiền là ý gì?”
“Tôi cũng không biết, tôi không hiểu tiếng lóng trên sông nước.”
Mạnh Tiểu Lục không quay lại, chỉ nghiêng đầu thấp giọng nói: “Bọn họ muốn hai vạn đồng.”
Không đợi Mạnh Tiểu Lục dứt lời, Lâm Nguyên Tâm đã kêu lớn: “Thế sao được chứ, lão đại, hai tàu hàng này của tôi mới…”
Đúng như lời Hỗn Giang Long đã nói, không hợp thì đánh, người trong giang hồ nói một là một, hai là hai, dù có mặc cả thì cũng không thể nói trắng ra được, chỉ có thể dùng Xuân điển, nói vòng nói vèo mới được. Nhưng Lâm Nguyên Tâm kêu lên như vậy là phá vỡ thế cân bằng, Hỗn Giang Long đã quyết tâm nuốt trọn hàng hóa trên hai con tàu này, giờ tìm được lý do, lập tức xông lên.
Ba người Mã Quốc Đống, Mã Quốc Lương và Mạnh Tiểu Lục đều mang theo súng ngắn, có điều khả năng bắn súng của bọn họ đều thuộc loại bình bình, lúc này tình hình nguy cấp, bọn họ vội rút súng, ra sức kéo cò. Tiếng súng phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi đêm, bọn Hỗn Giang Long phản ứng rất nhanh, lập tức né sang một bên.
Chỉ cần không phải mặt đối mặt, nòng súng áp vào da thịt thì bắn súng vẫn có khả năng bị trượt, nhưng rốt cuộc vẫn nguy hiểm, dù mấy người kia bắn súng tệ đến mấy thì cũng ép cho bọn Hỗn Giang Long không dám ló mặt ra, buộc phải dựa vào mấy thứ trên boong tàu để che chắn, có điều, tuy tạo thành hỗn loạn nhưng ba khẩu súng lại chẳng bắn trúng được người nào. Nếu đổi lại là Mã Quốc Tài, chắc chắn y sẽ bất ngờ ra tay, bắn trúng một lượt mấy tên, nói không chừng còn dẹp yên được cả bọn này ấy chứ.
Cố Thiết Đầu cũng vác khẩu súng trường kiểu nòng cũ ra. Để chuyến đi được an toàn, Lâm Nguyên Tâm kiếm đâu được ba khẩu súng kiểu cũ, Cố Thiết Đầu và các võ sư khác đều không biết bắn súng, cùng lắm chỉ lấy ra dọa người mà thôi. Nhưng cũng không nói trước được, kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, loạng quạng thế mà Cố Thiết Đầu lại mèo mù vớ cá rán bắn trúng được một tên.
Bên phía Hỗn Giang Long có kẻ kêu lớn: “Ta trúng đạn rồi!”
Cả hai bên đều giật thót mình, Hỗn Giang Long lo lắng cho sự an nguy của huynh đệ, còn bên Mạnh Tiểu Lục cũng biết, phát súng này một khi bắn trúng là cực kỳ khó quay đầu. Bọn Hỗn Giang Long không có súng, nếu có, bọn Tiểu Lục bên này bắn loạn xạ ngậu như thế còn có thể gọi là dùng hỏa lực áp chế, nhưng người ta đều đã nấp hết cả rồi, nếu không ngừng nổ súng thì chỉ tổ lãng phí đạn dược mà thôi.
Đạn vừa bắn hết, nhân lúc bọn Tiểu Lục thay băng đạn, lại cậy khoảng cách gần, Hỗn Giang Long xông lên trước tiên. Có điều, hắn không ngờ bản lĩnh của anh em họ Mã rất cao cường, cũng không tính đến sự nham hiểm trí trá của Mạnh Tiểu Lục.
Mạnh Tiểu Lục giả bộ bắn hết đạn, vội vội vàng vàng lục tìm băng đạn mới để thay, nhưng đúng lúc Hỗn Giang Long xông lên, gã lại đột ngột giương súng bắn bừa một phát. Bắn súng kém là thế nào, chính là bắn bừa còn chuẩn hơn nhắm bắn, Mạnh Tiểu Lục chính là kiểu như vậy. Hỗn Giang Long cũng là kẻ mạng lớn, chiêu trò này của Mạnh Tiểu Lục chẳng những gạt được hắn, mà cũng gạt luôn cả Mã Quốc Đống. Mã Quốc Đống lập tức xuất chiêu, muốn bắt giữ Hỗn Giang Long, bắt giặc thì phải bắt vua trước. Hỗn Giang Long cũng biết chút công phu, tức thì cả kinh thất sắc, thầm kêu một tiếng “cao thủ”, đồng thời vội vàng né đi, cũng nhờ thế mà chỉ bị bắn trúng vai.
Trên boong hai con tàu bắt đầu nổ ra hỗn chiến trong bóng tối, đám thuộc hạ của Hỗn Giang Long đa phần đều là bọn lỗ mãng không biết võ nghệ, chỉ dựa vào tay chân nhanh nhẹn và sự liều mạng hung hãn. Nhìn lại bên phía hai con tàu của Lâm Nguyên Tâm, ngoài Cố Thiết Đầu ra, mấy võ sư khác đều là loại học gạo, lúc đánh nhau thật cũng quên gần hết, người nào người đó vung dao múa may loạn xạ, trông không khác gì người bình thường, chẳng qua linh hoạt hơn chút xíu mà thôi. Chỉ riêng hai anh em họ Mã là khác hẳn, về cơ bản, muốn đỡ được hai ba chiêu của anh em họ cũng không dễ dàng gì.
Hỗn Giang Long cuống lên, thấy chính mình đánh không lại hai anh em họ Mã, giờ lại còn bị thương thì càng khó chống đỡ nổi. Lúc này, Mạnh Tiểu Lục cũng không để ý đến mặt mũi nữa, vừa thay băng đạn vừa ngoác miệng ra kêu như cha chết mẹ chết: “Người đâu! Người đâu! Có cướp, có thủy phỉ này, mau đến đây!”
Kẻ cướp có tật giật mình, Hỗn Giang Long nghe thế lại càng thêm hoảng loạn. Đám quan viên vô lương tâm trong thành sớm đã nghe thấy tiếng súng, lề mà lề mề chờ cho người kéo đến càng lúc càng đông mới dám cầm đuốc chạy đến bến tàu, vừa đi vừa hò hét quát tháo cho thêm can đảm: “Súng bắn ở đâu đấy, súng bắn ở đâu đấy?”
Thấy ánh đuốc mỗi lúc một gần hơn, Hỗn Giang Long tự biết là không ổn, hét lớn: “Chân cứng, bọn bất tài đến rồi, nhiều ống lửa lắm, bị tóm là vỡ đấy, trôi thôi, trôi thôi!”
Dứt lời, cả bọn nhao nhao tung mình nhảy xuống nước, cưỡi thuyền nhỏ hoảng loạn bỏ trốn. Mã Quốc Đống vẫn như đang đối diện với cường địch, Mạnh Tiểu Lục thì ngồi phệt xuống sàn tàu, lau mồ hôi lạnh kéo ống quần Mã Quốc Đống nói: “Bọn chúng bỏ đi thật rồi đấy, yên tâm đi, lúc nãy bọn chúng nói ở đây có cao thủ, quan binh cũng sắp chạy đến rồi, còn có nhiều súng, bị bắt thì sẽ bị bắn chết, mau chạy đi.”
Mã Quốc Đống bấy giờ mới thả lỏng, vội vàng đỡ Mạnh Tiểu Lục dậy, Mạnh Tiểu Lục xua tay, ra hiệu bảo để mình ngồi thêm một lúc, chân gã giờ quả thực đã mềm nhũn ra rồi. Một lúc sau, thấy đám người kia đã đến sát bến tàu, Mạnh Tiểu Lục mới gắng gượng đứng dậy, muốn gọi Lâm Nguyên Tâm đã trốn tịt vào trong khoang tàu từ lúc bắt đầu đánh nhau ra giao thiệp với đám quan binh, dẫu sao thì ông ta mới là chủ thuê thực sự. Chỉ thấy Lâm Nguyên Tâm cũng đang mặt mũi tái nhợt, người run như cầy sấy, dưới đất không hiểu sao đã có thêm một vũng nước đục.
Lại nói về bọn Hỗn Giang Long cưỡi thuyền bỏ trốn. Nhị đương gia của đám cướp này chính là tên lái thuyền lúc trước đi dò la tin tức, biệt hiệu là Quỷ Dạ Xoa ngược sông không chìm. Quỷ Dạ Xoa phụ trách đánh cướp con tàu thứ hai, Lâm Nguyên Kiến không đến nỗi kém cỏi như Lâm Nguyên Tâm, ông ta chống cự ngay từ đầu, thậm chí còn tự mình vung dao xông lên. Dưới sự đốc thúc và cổ vũ của Lâm Nguyên Kiến, đám võ sư thanh niên bản lĩnh không bằng mấy người trên tàu còn lại không ngờ cũng chống đỡ được, không đến nỗi chưa đánh đã tan.
Tuy rằng người có thể đánh nhau nhiều, nhưng dẫu sao cũng không có người nào dũng mãnh được như hai anh em họ Mã, vì vậy đám cướp sông đã sắp sửa đánh tan bọn Lâm Nguyên Kiến rồi cướp tàu, không ngờ người trong thành lại chạy đến, mà lúc này Hỗn Giang Long cũng phát lệnh rút lui. Quỷ Dạ Xoa không cam tâm nói: “Đúng là ra đường không xem ngày hoàng đạo, không ngờ lại gặp phải gốc rạ cứng.”
“Hừ, cũng tại bọn ta khinh địch thôi, để xem, ngày tháng sau này còn dài. Chúng ta còn nhiều cơ hội.” Hỗn Giang Long bịt miệng vết thương, thầm thề sẽ không chết không thôi với hai con tàu hơi nước kia.