← Quay lại trang sách

Chương 47 Cơm bá vương

Bến tàu xảy ra chuyện là sơ suất về mặt trị an, nghe động tĩnh chạy đến xem xét cũng là chức trách của quan viên. Có điều, các vị đại gia ấy lại tự coi mình như ân nhân cứu mạng người ta, khiến Lâm Nguyên Tâm vốn đang hết sức cảm kích tức thì lấy làm chán ngán. Ông ta lật đật thay quần áo sạch, rồi vội vội vàng vàng ra ngoài giao thiệp. Tuy vừa nãy sợ vãi đái ra quần, song Lâm Nguyên Tâm cũng coi như kẻ có bản lĩnh, nhanh chóng xua tan vẻ hoảng hốt, điềm đạm thoải mái nói cười với đám quân lính và cảnh sát địa phương.

Giao thiệp là giả, đòi tiền là thật, lằng nhằng một hồi bỏ ra một trăm đồng Đại dương mới đuổi được đám lính lác ấy đi, nói văn vẻ gọi là tiền đi lại. Lâm Nguyên Tâm cũng chẳng biết làm sao ngoài thầm than đen đủi.

Trong cái rủi có cái may là không ai bị thương nặng. Ngày hôm sau, cả đoàn tiếp tục lên đường, dọc đường không có gì xảy ra, đi qua Trì Châu, An Khánh, rốt cuộc cũng đến Cửu Giang. Bến tàu ở phủ Cửu Giang lớn hơn bến tàu Đồng Lăng rất nhiều, trị an rõ ràng cũng tốt, dầu hỏa và những thùng đèn dầu quá nặng nề, không lo bị kẻ trộm nẫng mất, vì vậy cả đám người mang theo tiền mặt lên bờ nghỉ ngơi.

Cảm giác phiêu bạt trên mặt nước không được thoải mái cho lắm, mới có mấy ngày, nhưng họ đã hết sức nhớ nhung đất liền rồi. Lâm Nguyên Tâm cũng hỏi han mấy câu về biểu hiện của Mạnh Tiểu Lục hôm đó, nhưng gã nhanh chóng lấp liếm đáp cho qua. Lâm Nguyên Tâm không nghi ngờ gì, chỉ càng ngày càng yêu thích người con rể này, trẻ trung hào sảng, đối xử tốt với Tố Tố, vóc dáng cao lớn diện mạo đoan chính, tuổi trẻ mà đã có thành tựu, gan dạ hơn người, con gái nhà mình thực là có mắt nhìn.

Có điều, Cố Thiết Đầu thì khác, là người trong giang hồ, ngoài những bậc lãnh tụ hào kiệt, đứng đầu danh môn ra, y khâm phục nhất là các chân chạy. Chân chạy và chó săn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chân chạy dùng để khen ngợi người ta, nói ai đó là chân chạy, chứng tỏ người đó đi khắp các miền Nam Bắc, kiến thức rộng rãi, có kinh nghiệm lang bạt giang hồ, cũng giống như các bậc học giả kiến thức chất đầy năm xe trong giới học thuật vậy, rất được người khác tôn kính.

Cố Thiết Đầu cho rằng Mạnh Tiểu Lục có thể nghe hiểu được Xuân điển giang hồ, chứng tỏ gã cũng là người trong giang hồ. Có câu, thà bỏ một đấu vàng, không mất một câu Xuân, không phải người trong giang hồ thì rất hiếm kẻ hiểu được Xuân điển. Mà Mạnh Tiểu Lục không những hiểu được, còn biết nhiều hơn cả y, thậm chí hiểu được cả tiếng lóng trên sông Trường Giang. Vì vậy, từ tối hôm đó trở đi, hễ cứ nói chuyện với Mạnh Tiểu Lục là Cố Thiết Đầu lại cười cầu tài, không có việc gì cũng cung kính khom lưng. Thái độ ấy không phải vì tuổi tác lớn nhỏ, cũng không phải vì tôn ti, mà chính là vì so sánh giữa hai người, Mạnh Tiểu Lục mới là một chân chạy chân chính.

Hàng hóa ở bến tàu có người trông coi, tiền mặt mang theo người cũng không tiện, chi bằng tạm thời gửi vào trong tiền trang, hoặc cửa hiệu đổi tiền, nhờ họ bảo quản cho yên tâm, chẳng qua chỉ thêm chút phí mà thôi.

Mấy người đều là lần đầu tiên đến Cửu Giang, ngắm lướt qua liền cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, cực kỳ thích hợp cho cuộc sống nhàn nhã. Không giống với cảnh phồn hoa đông đúc ở bến tàu, trong thành lại không hề náo nhiệt ồn ào. Bận rộn suốt nửa ngày trời, đói đến mức bụng lép kẹp, cả bọn tìm một quán rượu trông cũng khá, chuẩn bị tế bái miếu ngũ tạng đã trống không của mình.

Nói đến ăn, Lâm Nguyên Tâm hiểu biết hơn bọn Mạnh Tiểu Lục nhiều: “Tiểu nhị, có măng trúc tươi không?”

“Các vị đúng là chuyên gia, xin mời lên phòng riêng trên lầu.” Thấy cả đoàn người đông đảo, ai nấy ăn mặc đẹp đẽ, tiểu nhị vội vàng chào mời.

“Bọn tôi ăn bên dưới được rồi.” Cố Thiết Đầu không dám lỗ mãng.

Lâm Nguyên Tâm lại cười nói: “Đã đến cả đây rồi thì cùng ăn cùng uống đi, đừng khách khí nữa, Cố tiêu đầu. Tiểu nhị, đem măng trúc tươi làm ba món măng đặc sắc của Cửu Giang đi, thêm cả vịt muối, thịt hấp bột gạo cũng lấy một lồng, lấy cả thịt hấp dưa muối, và đậu phụ rán nữa, còn lại thì tùy ngươi xem mà mang thêm lên, tám món nóng tám món lạnh, thêm chút đồ ăn vặt đặc sản của địa phương nữa.”

“Có ngay.”

Ăn các món đặc sản địa phương, uống rượu chưng cất hai lần của Cửu Giang, mọi người đã ở lại trong thành, lại không có việc gì quan trọng nên người nào người nấy đều thoải mái ăn uống nhồm nhoàm, kể cả Mã Quốc Đống cũng không ngoại lệ. Cả đám người ăn uống đến long trời lở đất xong xuôi, Mạnh Tiểu Lục xoa xoa cái bụng căng đẫy lên gọi lớn: “Anh bạn, đến đây, tính tiền đi.”

“Con rể, sao lại để con trả được chứ.” Lâm Nguyên Tâm cũng vội vàng móc hầu bao ra.

Kết quả hai cha con bắt đầu sờ soạng khắp người, không ai lấy ra được túi tiền, bộ dạng giống như cố ý không tìm ra hầu bao để đối phương móc tiền ra trả trước vậy. Tên tiểu nhị đi vào phòng vẫn niềm nở cười tươi, nhưng thấy hai người như vậy, không khỏi giật thót mình, lẽ nào lại gặp phải một đám người ăn quỵt?

Lâm Nguyên Tâm ngượng ngùng nhìn Lâm Nguyên Kiến, Lâm Nguyên Kiến mặc dù không hiểu gì cả, cũng rất tò mò, song vẫn đứng dậy móc tiền ra. Cứ vậy, tất cả người trong phòng đều lần lượt làm động tác móc tiền, nhưng không ai móc ra được cái gì. Tên tiểu nhị sớm đã thông báo với ông chủ, còn hắn thì đứng trong phòng khoanh tay nhìn cả bọn.

Đối với đám người ăn xong không trả tiền này, cảnh sát đến cũng chưa chắc đã có biện pháp gì, nhưng đám lưu manh địa phương thì lại có cách, đánh cho một trận thể nào cũng nôn tiền ra, nếu quả thực không có tiền thì lột sạch đồ đạc trên người cũng không đến nỗi bị thiệt thòi. Người mở quán ăn phải quen biết cả cảnh sát lẫn lưu manh, tháng nào cũng phải giao nộp đủ thứ tiền bảo kê mới yên thân được.

Thấy ông chủ dẫn theo một đám côn đồ mang vũ khí vào quán rượu, tên tiểu nhị vững dạ hẳn, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Các vị đại gia, diễn kịch xong chưa, diễn xong rồi thì mau mau móc tiền ra đi, đừng tự mình chuốc khổ vào thân làm gì. chúng tôi quán nhỏ, lợi nhuận ít, xưa nay không bán chịu đâu!”

“Ngươi nói cái gì!” Mã Quốc Lương ghét nhất là người khác coi thường mình, vì vậy dạo trước thường hay đeo vàng đeo bạc, có thứ gì tốt đều mặc hết lên người, có lúc y ăn mặc trông còn oách hơn cả Mạnh Tiểu Lục. Lúc này, nghe tên tiểu nhị nói thế, y lập tức đùng đùng nổi giận, xông lên tóm lấy cổ áo hắn.

Tên tiểu nhị hoảng sợ kêu lên oai oái, thấy hai bên sắp lao vào đánh nhau đến nơi, Mạnh Tiểu Lục chợt quát lớn: “Dừng tay!”

Sau đó, gã bước lên chắp tay nói: “Ông chủ phải không? Ông thấy mấy người chúng tôi có giống bọn ăn quỵt không? Thực ngại quá, có thể lúc nãy khi vào Cửu Giang đã gặp phải bọn trộm, trộm hết tiền trên người chúng tôi rồi, tại hạ xin được cáo lỗi tại đây.”

Giơ tay không đánh người tươi cười, ông chủ mở quán làm ăn cũng là loại khéo léo hiểu chuyện, lúc này gật đầu nói: “Anh nói có lý, nhìn các anh không giống bọn ăn chịu, chỉ là câu chuyện của anh không khỏi quá ly kỳ đi, ai có thể cùng một lúc trộm sạch được tiền của cả đám người đông như vậy chứ?”

“Lại còn không à,” Mạnh Tiểu Lục cười hùa theo nói, “tôi cũng lấy làm lạ, có điều, ông chủ này, tiền mặt của chúng tôi gửi ở tiệm đổi tiền trong thành cả rồi. Thế này nhé, tôi sẽ bảo người cùng ông đi rút, để ông khỏi mất công, chúng tôi sẽ trả thêm chút tiền trà nước, cũng không thể để các anh em ở đây mất công một chuyến, đúng không?”

Cũng may, phiếu gửi tiền vẫn còn trên người Lâm Nguyên Tâm, họ nhanh chóng rút ra được một số tiền mặt, rốt cuộc cũng thanh toán xong xuôi. Mấy người tìm một quán trọ nghỉ lại, Lâm Nguyên Tâm mếu máo nói: “Có phải ra đường không xem ngày hoàng đạo không vậy, sao ăn có bữa cơm cũng gặp phải trộm thế nhỉ?”

“Người này không phải kẻ trộm thông thường đâu.” Mạnh Tiểu Lục trầm ngâm giây lát, nói tiếp: “Trộm sạch túi tiền của nhiều người như vậy mà chúng ta hoàn toàn không phát giác gì, cả nhẫn và đồng hồ đeo trên người cũng không cánh mà bay thì có khác gì thần đâu. Nhưng chúng ta mất cả tiền, mất cả súng, duy chỉ có phiếu gửi tiền là không mất, phải biết là tiền trang hay tiệm đổi tiền chỉ nhận phiếu không nhận người đấy, xem ra, kẻ ra tay với chúng ta là một cao mãi, nhưng tuyệt đối không có ác ý.”

“Cao mãi là gì?” Lâm Nguyên Kiến hỏi.

Cố Thiết Đầu cướp lời đáp: “Chính là cao thủ trộm cắp trong Vinh môn.”

Mạnh Tiểu Lục đứng lên nói: “Có điều giờ chúng ta hẳn là an toàn rồi, một ngày không ra tay hai lần, nếu đã trộm của chúng ta một lần rồi, hôm nay tên trộm ấy sẽ không đến trộm của chúng ta lần thứ hai đâu. Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, sáng sớm mai đi luôn.”

“Lục gia, dưới mông anh có thứ gì kìa.” Mã Quốc Lương gọi.

Mạnh Tiểu Lục ngoảnh đầu nhìn, thấy trên mông có dán một mảnh giấy bằng đầu ngón tay, vừa nãy còn mải bận việc nên không để ý thấy, cũng không biết đã dán vào bao lâu rồi. Gã gỡ mảnh giấy xuống, chỉ thấy bên trên viết một hàng chữ, nét chữ nghiêng ngả, không thể gọi là đẹp, có điều ý tứ biểu đạt lại hết sức rõ ràng, vì nội dung rất đơn giản: “Ngẩng đầu lên.”

Mạnh Tiểu Lục ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ, thấy trên xà nhà có một người đang treo ngược, hoàn toàn không phát ra tiếng động, cả căn phòng đầy người mà không ai phát hiện, chứng tỏ công phu giấu hơi thở của y thực sự rất cao thâm. Muốn náu mình trên xà nhà không phải khó, muốn không gây ra tiếng động cũng không khó, nhưng muốn ở trước mặt hai anh em họ Mã mà chầm chậm hít thở, không gây ra tiếng động, lại treo mình trên xà nhà nhìn cả bọn mà không bị phát hiện như thế cũng đủ để coi như người trời rồi.

Công phu giấu “khí” còn khó hơn ăn trộm gấp bội, vì “khí” là thứ con người sinh ra đã có rồi, muốn giấu giếm thiên tính đương nhiên là khó hơn cả lên trời. Do bản năng của động vật, con người có thể phát giác ra sự tồn tại của “khí”, ví dụ như khi đi trên một con phố rộng lớn trống trải, tảng đá ven đường sẽ không thu hút sự chú ý của ngươi, cái cây ven đường cũng sẽ không thu hút sự chú ý của ngươi, ngươi vẫn cứ sải bước tiến lên, nhưng nếu lúc này có một người ngồi chồm hỗm ở ven đường, dù không nhúc nhích gì thì ngươi cũng sẽ liếc mắt nhìn. Mà bản lĩnh càng cao, trường khí sẽ càng mạnh mẽ, giả sử có một người dễ bị phát hiện nhất giữa đám người, thì đó không phải là vì tướng mạo của y, mà là do trường khí y tỏa ra xung quanh.

Giấu khí, chính là hóa thành thảo mộc, hóa thành sơn lâm, không ẩn thân mà là giấu mình ở bên trong đó, người trên xà nhà đã làm được đến mức ấy. Y tung mình nhảy xuống, sau đó ném một cái bọc cho Mạnh Tiểu Lục: “Mạnh huynh đệ, đồ đạc của các người đều ở đây, ta chỉ lấy một trăm đồng, đêm nay gặp ở Quảng Tụ Lâu, có việc quan trọng cần tìm chú. Phải rồi, Lâm lão gia cũng phải đến cùng, Mã Quốc Đống cũng đi theo đi, chỉ ba người thôi, không cho phép người khác đến.”

Mạnh Tiểu Lục thoáng ngẩn người, vội chắp tay ôm quyền đáp lễ, còn định hỏi thêm gì đó, nhưng người kia không hề cho gã đáp lời, đã đẩy cửa sổ tung người lao ra như một bóng ma. Mọi người đuổi đến bậu cửa sổ, nhìn lên không thấy người, nhìn xuống chỉ thấy người qua kẻ lại, không có bất cứ xáo động nào khác thường.

“Đây là ai vậy!” Lâm Nguyên Tâm ngồi sụm xuống ghế, ôm đầu nói.

Mã Quốc Đống đứng bên cạnh lên tiếng: “Tại sao hắn biết được tên họ chúng ta? Khinh công của người này lợi hại quá, bản lĩnh giấu khí cũng rất cao cường.”

Lâm Nguyên Kiến thì cười khổ nói: “Thần thông như thế, nấp bên cạnh nghe được tên họ thì có gì kỳ quái đâu. Tiểu Lục, cháu nói xem, đêm nay hắn ta mời mọi người đến là vì chuyện gì? Là địch hay là bạn?”

“Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được, đi xem khắc biết thôi.” Mạnh Tiểu Lục lần mò một món đồ trong bọc, hơi vững dạ đáp.

“Cháu định đi thật à?”

“Thật chứ.”