← Quay lại trang sách

Chương 48 Kỷ Bất Vinh

Lấy một trăm đồng Đại dương là ứng với câu trộm không ra về tay không, trong số các món bị trộm đi có không ít thứ giá trị hơn, nhưng tay cao thủ Vinh môn kia không hề tham lam, có thể thấy hẳn là đối phương không có ác ý.

Huống hồ, cao thủ như vậy đã hẹn mà mình lại bỏ hẹn không đi, không dưng đắc tội với y, chỉ sợ sau này khó mà sống yên thân được. Đường còn dài, còn phải đi nữa, nếu kết thù với cao thủ trộm đạo như thế, chuyến đi đến Trùng Khánh này lại chẳng bị trộm cho lộn tùng phèo cả lên, đến nơi có khi chỉ còn mỗi chiếc quần đùi cũng không chừng.

Quan trọng nhất là với bản lĩnh như thế, y chắc chắn là một tay lão luyện trên giang hồ rồi. Mà trong số các món đồ bị ăn trộm, có cả Cửu Phong lệnh Mạnh Tiểu Lục luôn mang theo bên người, thân là người trong Vinh môn, không thể nào không biết đến vật này. Tác dụng của Cửu Phong lệnh thế nào không phải nói cũng biết, thấy lệnh bài như thấy người, nếu lấy được món đồ này, đi lại trên giang hồ sẽ rất dễ dàng, kể cả sợ người ta tìm đến, thì cũng có thể thừa cơ bắt chẹt đòi đổi lấy tiền tài. Nhưng người kia lại không làm như vậy, đây có lẽ là một chứng cứ đanh thép chứng tỏ y là bạn chứ không phải kẻ địch.

Mấy người sau khi suy tính kỹ càng, bèn đến Quảng Tụ Lâu như đã hẹn, tay cao thủ kia lần này không làm ra vẻ thần bí nữa, mà ngồi trong phòng bao riêng như người bình thường. Thấy Mạnh Tiểu Lục đến, y liền đứng dậy cười tiếp đón: “Nào, vào đây, vào đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Lúc nãy, Mạnh Tiểu Lục bị kinh hãi, giờ mới có cơ hội quan sát kỹ người này. Đối phương thân hình trung bình, không cao không thấp không gầy không béo, ngoài mặt vuông mày rậm ra thì không có đặc điểm gì khác, chính là kiểu tướng mạo không nổi bật giữa đám đông, thoạt nhìn qua một lần chưa chắc đã nhớ được mặt.

Người kia cất tiếng nói: “Bữa cơm này ta mời, ta được người khác nhờ vả mới trộm đồ của các vị, nhưng trộm không ra về tay không, nên mới lấy đi một trăm đồng, cũng coi như là mượn hoa kính Phật, mời các vị ăn một bữa cơm vậy. Đấy là việc thứ nhất, thứ hai chính là hôm nay ta muốn làm người hòa giải.”

“Dám hỏi cao mãi xưng hô thế nào?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.

Người kia mỉm cười nói: “Thảo Thượng Chương không nói với cậu à?”

“Được người ta nhờ vả? Anh là… Kỷ Bất Vinh?” Mạnh Tiểu Lục kinh ngạc ra mặt thốt lên: “Đậu Bức, Đậu đại ca?”

Cuối thời Thanh, phủ Thuận Thiên là nơi phồn vinh khác thường. Từ hồi có cuộc vận động Thái Bình Thiên Quốc để tóc dài, khắp các nơi khác chẳng khi nào được yên, nào là Niệm tử, Tiểu Đao hội, Hồng Tiền hội, rồi cả Thiên Địa hội với Bạch Liên giáo đã nổi danh từ lâu, vân vân… Vậy nơi nào là an toàn nhất? Đương nhiên là dưới chân thiên tử rồi. Muốn chuyên tâm trộm cắp thì chỉ có thể đến phủ Thuận Thiên mà thôi, điều này dẫn đến kết quả là Vinh môn ở chốn trọng địa kinh sư lại phồn vinh khác thường. Sau đó, liên quân tám nước kéo vào Bắc Kinh, Nghĩa Hòa đoàn tiến lên phía Bắc đánh lại người Tây, dẫn đến việc Vinh môn bị phân tán chia rẽ, nhưng xét về tổng thể, Vinh môn ở phủ Thuận Thiên vẫn là lợi hại nhất, cũng có hệ thống nhất.

Năm Dân Quốc đầu tiên, Vinh môn ở phủ Thuận Thiên tổ chức một cuộc tụ hội, đây cũng là giai đoạn thịnh vượng nhất của Vinh môn ở phủ Thuận Thiên thời cận đại. Từ sau bận đó, vì thời cuộc loạn lạc, đã có không ít tinh anh rời khỏi nơi đó, không thể đạt được đỉnh cao như năm ấy nữa.

Vinh môn tam quái là cách xưng hô mọi người trong lần tụ hội năm đó đặt cho ba người trẻ tuổi cực kỳ cổ quái. Có người nói, sở dĩ tách riêng ba người họ ra gọi là Vinh môn tam quái, một là vì cách thức hành sự của bọn họ quả thực quái dị khác hẳn với những tên trộm khác, hai là vì ba người này đều có thiên phú dị bẩm, bản lĩnh cao cường, nếu xếp hạng họ theo cách thức thông thường, nhất định rất nhiều cao thủ Vinh môn có vai vế rất cao cũng không thể so sánh được, khiến các lão thành giang hồ kia mất hết mặt mũi, vì vậy mới tách riêng họ ra.

Nói tóm lại, tên tuổi Vinh môn tam quái đã nổi lên từ đó, tuy tên gọi đầy đủ là Vinh môn tam quái phủ Thuận Thiên, nhưng trên thực tế, dù đi đến đâu, chỉ cần là người của Vinh môn thì không ai không biết, cũng không ai không kính trọng ba người bọn họ. Bọn họ lần lượt là Cùng Bất Vinh Chương Cửu Trường, Thiên Kim Vinh Trịnh Cốc An, Kỷ Bất Vinh Đậu Bức.

Theo lời Thảo Thượng Chương, kỳ thực bản lĩnh trộm cắp của Đậu Bức hẳn phải cao hơn Trịnh Cốc An. Sở dĩ y bị xếp hạng cuối là vì trong cửa ải cuối cùng khi xếp hạng năm đó, Trịnh Cốc An cố ý giở trò với Đậu Bức, khiến Đậu Bức không tìm được người nào, cũng không ai nhờ y ăn trộm, không hoàn thành được nhiệm vụ, vậy nên mới xếp sau Trịnh Cốc An.

Nói như vậy là đủ hiểu biệt hiệu Kỷ Bất Vinh [37] của Đậu Bức có nghĩa y không bao giờ chủ động ăn trộm, phải được người khác nhờ vả thì mới ra tay, vả lại một khi đã nhận lời nhờ vả, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không chết không thôi. Thế này nào còn giống trộm cắp nữa, mà gần như là hiệp khách hiệp đạo rồi, gọi y là “quái” cũng không phải không có lý.

Đậu Bức là tiếng Mãn, ý là con cáo, cũng như Đa Nhĩ Cổn là con lửng vậy. Người Mãn phần đa đều gọi tên, vì vậy, trên giang hồ có rất nhiều lời đồn về họ thật của Đậu Bức, có người còn nói y vốn có họ với hoàng thượng, nhưng Đậu Bức chẳng giải thích gì cả, đằng nào thì Đại Thanh cũng tiêu vong rồi, bám vào cái họ đấy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhà Đậu Bức đời đời đều làm trinh sát trong quân đội Đại Thanh, nghe nói tổ tiên từng có người làm đến chức Thiên tổng lục phẩm. Vì vậy, khinh công và bản lĩnh của y hơi khác so với các hệ phái khác trong Vinh môn, ngoài những thứ đó ra, y còn nắm được rất nhiều bí quyết trinh sát gia truyền, nhiều thủ đoạn đều phải luyện tập từ khi còn bé tí, người ngoài muốn học cũng không thể học nổi.

Cha của Đậu Bức có cái tên rất dễ nghe, gọi là Tô Thụy Cương, ý là trận bão tuyết do gió lớn cuốn tuyết đọng dưới mặt đất lên, tên của ông nội y cũng không kém, gọi là Tiệp Lạp Nhật, theo tiếng Mãn là thời gian một cái búng ngón tay. Có điều, từ thời ông nội Đậu Bức, vì đắc tội với người khác mà không thể ăn cơm của quân đội được nữa. Đến thời Tô Thụy Cương thì nhà nghèo đến mức cháo cũng chẳng có mà ăn, tiền bổng lộc của con cháu Bát Kỳ không đủ sống, mà người Mãn lại có quy củ là không được đi làm thuê, vì vậy Tô Thụy Cương buộc phải nhân ban đêm không có ai, len lén ra ngoài đi làm hộ vệ trông nhà cho người ta để bù đắp sinh hoạt phí cho gia đình.

Sau này khi Tô Thụy Cương bệnh chết, Đậu Bức liền biến mất như thể đã bốc hơi khỏi thế gian này, ba năm sau, ở phủ Thuận Thiên xuất hiện một tên đại đạo, báo danh là Tuyết Hồ, mãi đến khi thanh danh lẫy lừng, được liệt vào hàng Vinh môn tam quái mới bị người khác nhận ra đó chính là gã Đậu Bức người Mãn, vì vậy người trong giang hồ cũng gọi y là Kỷ Bất Vinh Đậu Hồ Ly.

Hai bên đã nhận nhau, Đậu Bức cũng nói hết mọi chuyện ra, không giấu giếm điều gì nữa. Thì ra, dạo trước Đậu Bức có gặp Thảo Thượng Chương, hai người kết bạn đồng hành một thời gian, về sau Thảo Thượng Chương có việc nên rời đi. Hôm qua, Đậu Bức lại tình cờ gặp tên thủy phỉ vùng trung du Trường Giang là Hỗn Giang Long, ba năm trước hai người từng có qua lại, Hỗn Giang Long bèn nhờ Đậu Bức trộm hết súng ống của bọn Mạnh Tiểu Lục để tiện cho mình hạ thủ.

Hỗn Giang Long đã tính kỹ, đợi bọn Mạnh Tiểu Lục đi qua Cửu Giang, khi tàu ra đến giữa sông, bọn hắn sẽ đi thuyền nhỏ tới chặn đánh, sau đó phi thân lên tàu ôm các cao thủ nhảy xuống sông. Boong tàu hơi nước vốn bằng phẳng, đánh nhau chẳng khác gì trên đất bằng, Hỗn Giang Long biết mình không địch lại, bèn nghĩ ra cách đánh thủy chiến, một khi đã xuống nước thì chính là sân nhà của hắn rồi.

Đúng vậy, Kỷ Bất Vinh Đậu Bức không trộm cho bản thân y, mặc dù đồ trộm được vẫn thuộc về y, nhưng giúp người khác ăn trộm cũng vẫn phải thu tiền, chỉ là rốt cuộc thu một đồng hay một nghìn, mười nghìn đồng thì phải xem tâm trạng của Kỷ Bất Vinh thế nào. Y có quen biết với Hỗn Giang Long, vì vậy chỉ lấy của Hỗn Giang Long ba mươi đồng tiền đã ra tay, đi theo bọn Mạnh Tiểu Lục, trộm sạch đồ của họ, sau đó phát hiện ra Cửu Phong lệnh.

Trẻ tuổi như vậy, lại còn có Cửu Phong lệnh, không phải Mạnh Tiểu Lục, đồ đệ của Mã đầu đời trước thì còn có thể là ai vào đây được nữa? Nếu không có mối quan hệ với Chương Cửu Trường, Đậu Hồ Ly cũng chẳng buồn quan tâm ngươi là người của môn phái nào trong Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước, y là kẻ không môn phái, lại cũng chẳng có gì phải lo lắng, kể cả đắc tội với Tứ đại môn phái, dựa vào bản lĩnh của y, dù Tứ đại môn phái có hợp lực cũng không dễ dàng bắt được. Huống hồ, Đậu Hồ Ly tin tưởng mình làm việc thần không biết, quỷ chẳng hay, chỉ cần Hỗn Giang Long không phun ra, thử hỏi ai có thể biết được đây chứ?

Nhưng Hỗn Giang Long lại không biết, cách đây không lâu Thảo Thượng Chương có kể chuyện của mình và Mạnh Tiểu Lục cho Đậu Bức nghe, khiến Đậu Bức nảy sinh thiện cảm với Mạnh Tiểu Lục, mà quan hệ của Đậu Hồ Ly và Thảo Thượng Chương cũng không phải thứ mà Hỗn Giang Long so sánh được. Bởi vậy, y liền bày ra bữa rượu dàn hòa này.

“Hỗn Giang Long vẫn chưa biết, lát nữa hắn đến đây, hai bên bắt tay nói vài lời tốt đẹp là được. Với thân phận giang hồ của cậu trong Tứ đại môn phái, cộng thêm chút thể diện này của ta nữa, vấn đề hẳn là không lớn lắm.” Đậu Hồ Ly nói.

Mạnh Tiểu Lục vội vàng chắp tay nói: “Vậy thì phải đa tạ Đậu đại ca rồi, thường có câu oan gia nên giải không nên kết, người trong giang hồ chúng ta ơn đền oán trả cố nhiên là quan trọng, nhưng hòa khí sinh tài cũng không thể thiếu được, có thể giải quyết êm đẹp như vậy, dĩ nhiên là không thể tốt hơn được rồi.”

“Phải lắm, phải lắm.”

“Phải rồi, Đậu đại ca, Chương đại ca thế nào rồi, mọi sự vẫn ổn chứ?” Mạnh Tiểu Lục hỏi. Sau khi từ biệt ngày đó, Thảo Thượng Chương và Mạnh Tiểu Lục không gặp lại nhau lần nào, chỉ có thể hỏi thăm y qua miệng người khác.

Đậu Hồ Ly ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Gầy hơn, đen hơn trước, bảo là đã kết thù với Trịnh rắm thối, à, chính là Thiên Kim Vinh Trịnh Cốc An, bảo ta sau này cũng tránh xa hắn ra. Có điều, nhìn khí sắc Thảo Thượng Chương vẫn khá lắm, sau rồi ra vẻ thần bí bỏ đi, ta cảm thấy y có việc gì đó cần làm, nhưng cũng không để tâm lắm. Đúng rồi, ta nghe Thảo Thượng Chương nói hình như chú ở Thượng Hải, sao lại đến Cửu Giang, định đi đâu vậy?”

“Muốn đi Trùng Khánh.” Mặc dù Đậu Hồ Ly đứng ra điều đình là xuất phát từ ý tốt, nhưng Mạnh Tiểu Lục vẫn không dám nói hết mọi chuyện với y, tránh việc giao tình đạm bạc mà lại nói lời sâu xa, chuyện này đã dính dáng đến quá nhiều người rồi, phải hết sức cẩn trọng: “Lâm lão gia là bố vợ của tôi, ông ấy có chuyện làm ăn ở Trùng Khánh, tôi tiện thể đi theo một chuyến thôi.”

“Ra là thế.” Đậu Hồ Ly gật đầu nói: “Mấy năm nay ta ngao du ở bên ngoài, cứ nghe người ta nói Thượng Hải phồn hoa thời thượng lắm, đã đi khắp Nam Bắc mà duy có Thượng Hải là chưa đến, phải qua đó mở mang kiến thức mới được. Đại khái khoảng bao giờ thì chú về Thượng Hải? Ta đến Thượng Hải cũng tiện ghé chơi luôn.”

“Phải chừng hai ba tháng đấy.” Mạnh Tiểu Lục nói. Gã còn muốn chuyện trò dăm ba câu nữa, nhưng lại nghe tiểu nhị gõ cửa, bọn Hỗn Giang Long đã được tiểu nhị dẫn vào, vừa vào nhìn thấy bọn Mạnh Tiểu Lục, chúng lập tức biến sắc mặt, toan bỏ đi, nhưng Đậu Hồ Ly đã gọi: “Huynh đệ dừng bước, mau dừng bước.”

Hỗn Giang Long, hừ một tiếng, dẫn theo hai tên thuộc hạ vào phòng. Sau khi tên tiểu nhị ra ngoài, Hỗn Giang Long liền khệnh khạng ngồi xuống, nói: “Anh nói muốn giới thiệu bạn cho tôi quen biết, thì ra là bọn chúng, sao hả? Đậu đại ca, thế này là định vào hùa với chúng bắt trói bọn này lên quan đấy à?”

“Nói năng kiểu gì vậy, ta là loại người đó sao?”

“Anh không phải thì ai phải? Anh nói sẽ giúp chúng tôi trộm hết súng ống của bọn chúng, sao giờ lại ngồi cùng với chúng thế này?” Quỷ Dạ Xoa khục khặc nói.

Đậu Hồ Ly mỉm cười, không hề tức giận: “Ta đã trộm đồ của bọn họ, tin hay không thì tùy các cậu, chỉ là sau đó lại trả cho họ, vì họ là huynh đệ của bạn ta. Hỗn Giang Long, hôm nay ta bày ra bàn rượu giảng hòa này, mọi người gặp nhau tức là có duyên, đều là người trong giang hồ, cần gì phải kết thù kết oán chứ? Đồ ăn là đồ ăn ngon, rượu cũng là rượu ngon, hai bên có thể giảng hòa thì giảng hòa, không giảng hòa được thì ta cũng tuyệt đối không để các cậu xảy ra chuyện. Hôm nay nếu cậu muốn làm gì bất lợi với Tiểu Lục, thì đừng trách ta động thủ, Tiểu Lục mà muốn cậy đang ở trong thành, báo quan gây bất lợi cho Hỗn Giang Long, ta cũng sẽ đứng về phía của Hỗn Giang Long.”

Hỗn Giang Long hừ một tiếng, nhìn Mạnh Tiểu Lục, hồi lâu mới nói: “Đây chính là cậu em hôm đó dùng Xuân điển phải không, lợi hại lắm, không ngờ lại lôi kéo được cả quan hệ với Đậu đại ca đây. Tiểu huynh đệ xuất thân từ môn phái nào vậy?”

“Mã gia, sư tôn là Mã Như Long.” Mạnh Tiểu Lục nói.

Hỗn Giang Long nheo mắt lại, hồi lâu sau mới nói: “Mã lão gia tử… lúc trước cậu nói cậu ngủ dưới sông, tại sao lại họ Mạnh mà không phải họ Mã, lão Mã đầu không phải có ba đồ đệ thôi sao?”

“Tin tức của cậu chậm quá.” Đậu Hồ Ly cười nói: “Cũng khó trách, cậu vốn là thủy phỉ, không giống như người giang hồ bình thường. Mạnh Tiểu Lục là đệ tử quan môn mà Mã lão gia thu nhận trước khi qua đời, cũng là người cầm Cửu Phong lệnh, ta cũng vì vậy mới nhận ra được cậu ta đấy.”

Hỗn Giang Long cười ha hả hỏi: “Nói vậy là muốn dùng Mã gia và Phong môn đến ép ta hả?”

“Không phải vậy, vốn cũng không có thù sâu oán nặng gì, chẳng qua chỉ là một vụ làm ăn mà thôi, cần gì phải thế chứ?” Đậu Hồ Ly tiếp tục giảng hòa.

Hỗn Giang Long đứng dậy nói: “Đừng nói là chú em, kể cả Mã đầu và Phong vương đích thân đến đây, hàng mà Hỗn Giang Long này nhìn trúng cũng không dễ dàng buông tay đâu, ta không nể mặt được rồi, trừ phi… trừ phi cậu đủ thành ý, lúc đó đòi câu hai vạn đồng Đại dương quả có hơi quá, nhưng giờ ta đã trúng một viên đạn, huynh đệ của ta cũng mấy người bị thương, hai vạn đồng Đại dương không còn nhiều nữa rồi phải không.”

Mạnh Tiểu Lục cũng cười cười: “Giờ tôi không phải là người của Mã gia cũng không phải người của Phong môn, không cần dùng hai nhà đó để chèn ép anh. Hai vạn đồng Đại dương, Mạnh Tiểu Lục tôi có, nhưng sẽ không đưa cho anh, nếu là bạn bè, đừng nói là hai vạn, dù có là hai mươi vạn hay hai triệu, tôi cũng cố đập nồi bán sắt vụn đưa cho anh, nhưng nếu muốn cưỡng ép thì tôi nhất quyết không đưa.”

“Vậy là muốn làm căng rồi phải không? Được, đồ đệ của lão Mã đầu quả nhiên danh bất hư truyền, cứng cỏi lắm! Vậy chúng ta cứ đợi xem đi.” Hỗn Giang Long quay người dẫn theo đám thuộc hạ rảo bước rời đi.

Lâm Nguyên Tâm không xen vào lời nào, nhưng ông ta bắt đầu cảm thấy không thể nhìn thấu được người con rể này nữa. Mã gia cái gì? Phong môn cái gì? Sao nghe có vẻ lai lịch ghê gớm vậy? Ông ta nhìn sang phía Đậu Hồ Ly, Đậu Hồ Ly cũng thở dài một tiếng, nói với Mạnh Tiểu Lục: “Hà tất phải vậy chứ? Hỗn Giang Long là kẻ không biết điều, đòi hai vạn đồng Đại dương quả thật là không nghĩa khí, nhưng cậu cũng không thiếu tiền, ít nhiều cũng cho hắn chút mặt mũi, để hắn có bậc thang mà đi xuống, hà tất phải căng với hắn.”

“Vì tôi là Mạnh Tiểu Lục.”

“Hình như ta đã hiểu ra tại sao Thảo Thượng Chương lại thích cậu rồi.”