Chương 49 Nước và lửa
Ngày hôm sau, bọn Mạnh Tiểu Lục liền khởi hành, Đậu Hồ Ly cũng rời đi, hai người hẹn mấy tháng sau sẽ gặp lại ở Thượng Hải. Chuyện này đã không thể điều đình, Đậu Hồ Ly cũng không tiện nhúng tay vào nữa, vả lại, một tên trộm trên bờ như y cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể bảo bọn Mạnh Tiểu Lục cẩn thận, tự mình cầu phúc mà thôi.
Lâm Nguyên Tâm nơm nớp lo sợ, bảo rằng chi bằng đi đường bộ thì hơn. Nhưng Lâm Nguyên Kiến tính toán cho ông ta nghe, tổng chi phí xe ngựa và nhân công nếu đi đường bộ là con số mà Lâm Nguyên Tâm không thể gánh nổi, mà như thế thì thà đưa cho Hỗn Giang Long hai vạn đồng Đại dương còn hơn, vì vậy kế hoạch đi đường bộ này đã chết từ trong trứng nước.
Phương tiện vận chuyển đường thủy thường dùng nhất trên Trường Giang là tàu hơi nước loại nhỏ, ngoài ra còn có tàu chở hàng cỡ lớn, đa phần đều do thương nhân người Ninh Ba nắm giữ, hai chiếc tàu mà Lâm Nguyên Tâm thuê cũng thuộc về công ty của người Ninh Ba. Tiền vận chuyển bằng tàu hàng lớn rất cao, nhưng tương đối an toàn, Lâm Nguyên Tâm ham rẻ nên mới thuê tàu nhỏ, dẫn đến bao nhiêu chuyện thế này. Có điều, cũng may là ông ta không thuê loại tàu thủy kém nhất, chính là loại có từ thời Thanh, đến giờ vẫn sử dụng, điều này khiến Mạnh Tiểu Lục nảy ra một ý.
Chủ tàu mếu máo nói bọn Lâm Nguyên Tâm chọc phải Hỗn Giang Long, chuyến này nhất quyết phải thêm tiền bằng không thì không nhận nữa. Nhưng Mạnh Tiểu Lục quật ngược lại họ, nói chủ tàu tư thông với bọn cướp, nằng nặc đòi kéo bọn họ đi gặp quan, còn nói sớm đã đánh điện thông báo với người nhà, nếu nhóm người của mình mà xảy ra chuyện gì bất trắc thì chính là do chủ tàu và thủy thủ của hai con tàu này gây ra.
Mặc dù tay chân đám người nhà xe, nhà tàu, nhà trọ… chẳng mấy ai sạch sẽ cả, nhưng làm nghề chạy tàu thủy vận chuyển hàng hóa này rốt cuộc vẫn là loại lương dân, có nhà có cửa có gia đình, chủ tàu lập tức kêu khổ không thôi, sau lưng thì lại ra sức mắng chửi Mạnh Tiểu Lục là đồ thất đức. Mạnh Tiểu Lục không thiếu tiền, cũng không phải loại hà tiện, vì bạn bè gã có thể ném bỏ cả nghìn vàng, nhưng gã tuyệt đối không khuất phục trước sự uy hiếp của Hỗn Giang Long. Ngươi bảo ta bỏ tiền cho xong chuyện, ta nhất quyết không đưa! Ngươi là thủy phỉ, ta là lừa đảo, để xem bên nào lợi hại hơn bên nào!
Chủ tàu thấy Mạnh Tiểu Lục kiên quyết như vậy cũng phát hoảng, Mạnh Tiểu Lục vừa đấm vừa xoa, tuyên bố nếu đi về an toàn thì sẽ không thiếu phần của bọn họ. Có điều, Mạnh Tiểu Lục vẫn chưa yên tâm, chia Mã Quốc Đống và Mã Quốc Lương ra mỗi người ở một tàu trông chừng.
Tàu đi ngược dòng hai ngày mà không có chuyện gì xảy ra, Lâm Nguyên Tâm tưởng rằng sự việc đã xong xuôi, xoa xoa ngực nói: “Hẳn là tên Hỗn Giang Long đó chỉ dọa nạt vậy thôi, chắc sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức nữa rồi.”
“Con không nghĩ thế, nếu là đám lưu manh địa phương thì có thể, nhưng hắn là thủy phỉ, sống nhờ sự hung hãn tàn bạo, hôm nay mà nhận thua, ngày mai đám thuộc hạ sẽ có thể cắt cái đầu hắn xuống, tự lập làm thủ lĩnh ngay. Nếu hắn đã nói rồi, thì nhất định sẽ ra tay.” Mạnh Tiểu Lục đang nói, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía chủ tàu, hỏi: “Ông chủ, sao lại sợ hãi vậy?”
“Lục gia, ngài tha cho tôi đi, sao chuyện gì cũng cứ hỏi tôi vậy?”
“Không hỏi ông thì hỏi ai, chỉ có ông là dân sông nước ở đây thôi, yên tâm, sau này gặp nhau chúng ta là bạn bè rồi.”
“Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại ngài nữa đâu.” Ông chủ tàu mặt mày nhăn nhó nói.
Mạnh Tiểu Lục cười hì hì, hỏi: “Có phải sắp ra khỏi địa bàn của Hỗn Giang Long rồi đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy ông đoán xem hôm nay có phải hắn sẽ ra tay không?”
“Vâng.” Ông chủ tàu yếu ớt trả lời.
Lâm Nguyên Tâm kinh hãi thốt lên: “Vậy phải làm thế nào bây giờ, chúng ta mau mau cập bờ, để ban ngày trời sáng hãy lên đường.”
Mạnh Tiểu Lục lắc đầu: “Bây giờ phía trước không có thôn làng, đằng sau không có cửa tiệm, cập bờ vào chỗ nào đây? Muốn cập bờ thì cũng không có bến tàu. Bọn chúng chính là muốn chặn đánh ra tay trước khi chúng ta đến bến tàu tiếp theo, với lại, chốn sông nước này chẳng có mấy người, đã định ăn cướp trắng trợn thì ban ngày hay buổi tối cũng không khác nhau là mấy.
“Mọi người xem, gió lên rồi, thuyền của bọn chúng nhỏ, dễ quay đầu, chắc chắn sẽ nhân thế gió thế nước mà tiến hành đánh cướp đấy. Chúng đã tính toán trước tốc độ của chúng ta, biết được khoảng cách giữa hai bến tàu, cũng đoán được chúng ta nhất định sẽ vào bến lúc chập tối, nhân lúc trời nhá nhem, chúng ta sắp đến bến tàu nên lơ là cảnh giác, chúng sẽ ra tay. Huống hồ, còn không ra tay, chỉ sợ ra khỏi khu vực của Hỗn Giang Long, hắn cũng không dám ra tay nữa.”
“Hay là chúng ta quay lại đi, cùng lắm lánh đi một thời gian, đợi Hỗn Giang Long hết tức giận thì lại đi.” Lâm Nguyên Tâm lúc này lòng dạ đã rối bời.
“Chúng ta là thương nhân, thương trường như chiến trường, việc binh quý ở thần tốc, thời gian là tiền bạc. Bọn chúng là đám giặc cướp, vốn chẳng có việc gì để làm cả, chúng ta không chơi trò kéo dài thời gian với chúng được đâu.” Nói đoạn, Mạnh Tiểu Lục an ủi: “Nhạc phụ cứ yên tâm, con đã có diệu kế, dù không thể diệt sạch bọn cướp thì cũng khiến chúng tổn thương nặng nề. Thù hận trên giang hồ kiểu này, nếu có thể không kết thì không nên kết, nhưng một khi đã kết thù thì phải dồn đối phương vào chỗ chết, bằng không đối phương sẽ dồn mình vào chỗ chết.”
Dưới sự chỉ huy của Mạnh Tiểu Lục, hai con tàu giảm tốc, chầm chậm tiến lên, trời tối cũng chưa đến bến tàu tiếp theo. Hành động này khiến Hỗn Giang Long có chuẩn bị từ trước lấy làm khó hiểu. Hôm nay, Hỗn Giang Long đã dẫn theo toàn bộ đám thuộc hạ dưới trướng, ba người một con thuyền nhỏ, tổng cộng mười mấy con thuyền, nhưng bọn chúng đợi từ giữa trưa đến lúc trời tối, mà hai con tàu chở hàng của bọn Mạnh Tiểu Lục vẫn chưa xuất hiện, mỗi lần có tàu thuyền đi qua bọn chúng lại mừng hụt một phen, đến giờ thì cả bọn đều đã thấy hơi oải rồi.
Có câu rằng, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt [38] , Hỗn Giang Long tuy rằng không đọc sách, không biết câu nói này, nhưng hắn hiểu được đạo lý ấy, chẳng lẽ tên “lão giang hồ” Mạnh Tiểu Lục kia đã nhìn thấu được kế sách của mình, cố ý lui về bến tàu trước, để mình chờ ở đây uổng công? Chắc là không có khả năng này, nếu thế, tai mắt của mình ở đó chắc chắn sẽ thông báo, không thể nào muộn như vậy rồi vẫn không có bất cứ tin tức gì được.
Trên mặt sông, ngoài dòng nước cuồn cuộn chảy thì không còn gì khác, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tàn lơ lửng giữa bầu không, Hỗn Giang Long không khỏi có chút hoảng hốt. Hôm nay mắt phải cứ giật giật suốt, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Không thể nào! Hỗn Giang Long củng cố lại lòng tin, xưa nay Hỗn Giang Long hắn liều mạng lăn lộn giang hồ chính là vì khí thế, thua cái gì chứ không thể thua khí thế, vì vậy, đêm nay dù có tổn thất nhiều thuộc hạ, Hỗn Giang Long cũng nhất định phải cướp bằng được hai con tàu ấy. Đến lúc đó, sẽ áp giải bọn Mạnh Tiểu Lục ra giữa sông, hỏi bọn chúng ăn hoành thánh hay là ăn mi cắt, ăn hoành thánh thì trói nghiến lại rồi ném xuống nước, ăn mì cắt thì chém cho một dao rồi quăng xuống sông, đằng nào cũng là cúng cho Long vương.
Rất ít tàu thuyền nhỏ dám đi lúc trời tối, kể cả tàu thủy hơi nước tương đối chắc chắn cũng vậy. Buổi tối tầm nhìn không rõ, gặp phải ma nước chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là buổi tối giặc cướp hoành hành, mà mỗi khi có người muốn mạo hiểm, lũ thủy phỉ lại kiếm được một mớ đẫy tay.
“Quỷ Dạ Xoa, phái mấy người đi xem xem,” Hỗn Giang Long ngừng nghĩ ngợi lung tung, ra lệnh cho phó thủ lĩnh: “Sao giờ này rồi vẫn chưa thấy chúng đến.”
Quỷ Dạ Xoa lập tức bảo mấy tên lâu la cưỡi thuyền nhỏ đi xem xét, sau đó nói: “Lão đại, bọn chúng không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta đâu.”
“Ta cứ cảm thấy không yên trong lòng, dẫu sao hắn cũng là người của Mã gia, mà Mã gia tung hoành giang hồ vẫn đứng sừng sững bao năm như thế, tuyệt đối không phải chỉ có hư danh đâu. Mạnh Tiểu Lục là đồ đệ của Mã đầu đời trước, ai biết hắn đã học được bản lĩnh gì.” Hỗn Giang Long thở dài nói.
Quỷ Dạ Xoa cười bảo: “Nếu đã lựa chọn đối đầu với hắn rồi thì đừng nghĩ ngợi những chuyện này nữa. Huống hồ, Mã gia tuy rằng lợi hại, nhưng cũng chỉ lợi hại về thuật lừa đảo mà thôi, chỉ cần không tiếp xúc với hắn, không để hắn nói nhăng nói cuội, một dao chém chết luôn thì hắn còn lừa gạt được gì nữa?”
“Ha ha, cũng phải, cũng phải.” Hỗn Giang Long phá lên cười.
Lời vừa mới dứt, bỗng thấy một vệt khói lửa bắn vút lên trời, Hỗn Giang Long và Quỷ Dạ Xoa đồng thời nhảy bật lên, đồng thanh quát lớn: “Đuổi!”
Đây là tín hiệu của bọn Hỗn Giang Long, chắc chắn là thuyền nhỏ đi dò la đã phát hiện ra bọn Mạnh Tiểu Lục, còn bọn Mạnh Tiểu Lục thì cũng phát hiện có quân do thám, muốn quay đầu bỏ chạy, vậy nên mới bắn pháo hoa cảnh báo. Hỗn Giang Long vừa thầm mắng mấy tên thuộc hạ đi trinh sát vô dụng, vừa thúc giục đám tay chân giương buồm chèo nhanh. Thuyền nhỏ vốn rất nhẹ, đi xuôi dòng, cộng thêm được ông trời phù hộ cho đúng hướng gió, lại có một đám thủy thủ ra sức quạt mái chèo, tốc độ vượt xa tàu thủy nhỏ, thế nên chỉ một lúc sau đã đuổi kịp rồi.
“Xông lên hết cho ta, đánh được thì đánh, không đánh được thì nhảy xuống nước. Hai tàu hàng này ta nhất định phải lấy bằng được, chỉ cần nhà tàu ngoan ngoãn thì không đụng vào chúng, nhưng nếu chúng phản kháng, nhất loạt không giữ lại tên nào hết, giết cho ta!” Hỗn Giang Long tuyên bố mệnh lệnh cuối cùng, mà đây quả thực cũng là mệnh lệnh cuối cùng của hắn.
Đột nhiên, tàu thủy dừng lại, bọn Hỗn Giang Long tuy không hiểu nguyên do gì, nhưng vẫn cắm đầu cắm cổ đuổi theo. Bọn Hỗn Giang Long không thắp đuốc, Mạnh Tiểu Lục có súng, nếu thắp đuốc lên thì đã tự biến mình thành tấm bia cho đối phương nhắm bắn.
Thuyền nhỏ đi tốc độ cao xuôi dòng nghiêng ngả tròng trành trên mặt nước, bọt sóng bắn tóe lên đập vào đáy thuyền, làm gót chân người ngồi trên hơi tê tê. Nếu là người bình thường, lúc này sớm đã say sóng ngồi không vững rồi, đâu còn cảm nhận được gì nữa, nhưng bọn Hỗn Giang Long dẫu sao cũng là dân sông nước, dù trong tình cảnh này, hắn vẫn cảm giác được thân thuyền có chấn động rất kỳ dị.
Nhìn ngó xung quanh, Hỗn Giang Long đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, lòng sông ở đây rất hẹp. Trường Giang có rất nhiều nhánh rẽ, kể cả dòng chính cũng có chỗ rộng chỗ hẹp, chỗ rộng thì mênh mông bát ngát, chỗ hẹp thì ném hòn đá cũng sang được bờ đối diện. Đây không phải chỗ hẹp nhất, nhưng cũng chỉ rộng tầm bảy tám chục mét mà thôi.
Hỗn Giang Long thầm kêu không ổn, vội vàng bảo dừng thuyền lại, nhưng thuyền đang đi thuận gió thuận dòng làm gì có chuyện dễ dừng đột ngột, cảm giác sắp va chạm càng lúc càng mạnh mẽ. Nhờ chút ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng tàn chiếu xuống, Hỗn Giang Long trông thấy mấy sợi dây thừng đang dập dềnh theo dòng nước, mà trên mấy sợi dây đó lại buộc một số thùng sắt trôi nổi.
Có người châm thuốc lá ở gần bờ sông, sau đó một ngọn đuốc sáng lên, dưới ánh lửa, Hỗn Giang Long thấy rõ người đó chính là Mạnh Tiểu Lục mà mình hận đến thấu xương. Mạnh Tiểu Lục rít một hơi thuốc, ném ngọn đuốc xuống sông, ngay tức thì, ánh lửa bùng lên rợp trời, cả vùng nước chỗ bọn Hỗn Giang Long nhanh chóng cháy lên.
Lửa cháy trong nước, trong chớp mắt đã chiếu sáng cả mặt sông, kế đó dẫn theo mấy chục tiếng nổ, nhìn ra mặt sông, đâu còn con thuyền nhỏ nào nữa? Mạnh Tiểu Lục hút thuốc, chậm rãi nói: “Thuật lừa đảo, không nhất định phải mặt đối mặt mới có tác dụng.”