← Quay lại trang sách

Chương 50 Quy củ

Ma trong Phong Ma Yến Tước, bản ý vốn là từ chữ ma tý [39] , sau lại nói người dùng loại thuật lừa đảo này đa phần đều là đơn thương độc mã, mà tổ tông Mã gia thoát ly ra khỏi Phong môn lại họ Mã, thế nên mới có Mã trong Phong Mã Nhan Khuyết [40] .

Trong thuật lừa đảo làm tê liệt người khác, người của Mã gia thường đóng giả làm thuật sĩ vân du, cao nhân đắc đạo, tiên sinh đoán mệnh, hòa thượng, lão đạo sĩ, vân vân, ngoài việc dùng những thân phận này để dò đoán lòng người, nghiên cứu nhân tính, thực tế cũng có một vài chiêu số hay ho khiến người khác mê muội. Những chiêu trò kiểu như chữ hiện trên giấy, giấy vàng bốc cháy… kỳ thực đã quá cũ kỹ rồi, có giở ra thì dù người khác không hiểu được nguyên lý bên trong, cũng sẽ đánh giá thấp đẳng cấp của người Mã gia, bị người ta coi là hạng bắt ma dọa quỷ vặt vãnh.

Vì vậy, người của Mã gia xưa nay đều có những chiêu trò cách thức riêng. Ví như hồi ở Thiên Tân, bàn tay Mã Vân bốc lửa, dọa khiếp cả một đám người, từ đó dần dần từng bước củng cố địa vị, cuối cùng được người ta coi như thần tiên sống. Về những trò này, do thời gian được dạy dỗ ở Mã gia quá ngắn nên Mạnh Tiểu Lục cũng không tinh thông cho lắm, nhưng gã biết rằng muốn đốt cháy được dầu hỏa, đặc biệt là đốt dưới nước, có thể nói là mộng tưởng hão huyền, may thay, gã lại biết cách chưng cất dầu tinh khiết.

Đem chưng cất dầu hỏa, chất lỏng rút ra được chỉ cần châm lửa là cháy bùng lên ngay lập tức, hoàn toàn không cần dùng đến vật dẫn cháy như vải, giấy hay gỗ gì, thậm chí còn không cần châm lửa mà chỉ cần đưa mồi lửa lại gần là đã cháy bùng lên rồi. Mã Vân nói, thứ này phải giữ ở nơi tránh ánh sáng, bằng không mặt trời chiếu vào lâu cũng sẽ cháy. Mã gia thường dùng thứ này để lừa gạt, như thế có thể đốt lên một ngọn lửa lớn bừng bừng mà không ai hay biết làm như thế nào, tựa như thi triển phép thuật vậy.

Mạnh Tiểu Lục chính là dùng cách thức này, trên tàu có khá nhiều dầu hỏa, gã liền đem chưng cất hết ba thùng lớn, đem đổ vào thùng dầu nhỏ bằng sắt Tây. Kế đó, buộc những thùng dầu nhỏ này lại với nhau bằng dây thừng dài, bịt vòi lại, sau đó bỏ nắp xoáy của thùng dầu đi, thay bằng nút bấc, trên nút bấc lắp một cái móc câu, đầu kia móc câu móc vào dây thép căng ngang mặt sông.

Thùng dầu nhỏ chỉ đổ đầy một nửa, bên ngoài sơn đen kịt, nổi dập dềnh trong nước theo cơn sóng, trời tối rất khó phát hiện. Dây thừng buộc thùng dầu rất chùng còn sợi dây thép móc vào nút bấc lại căng thẳng băng, dây thừng giấu trong nước dĩ nhiên khó mà nhìn rõ được, dây thép rất mảnh, lại càng khó phát hiện ra. Nhưng nếu có tàu thuyền đi qua, bất kể là đụng phải dây thừng hay thùng dầu hoặc dây thép, những cái nút bấc nút không chặt lắm kia đều sẽ rơi ra, dầu đã được tinh luyện trong thùng sẽ đổ lênh láng trong chớp mắt.

Mạnh Tiểu Lục phen này bị thủy phỉ truy kích, không phải đang hành quân đánh trận. Thời cổ đại, muốn đánh hỏa công trong thủy chiến thì phải dựa vào lửa lớn, nhiều nhiên liệu, nhưng hai con tàu này của Mạnh Tiểu Lục chỉ có vẻn vẹn vài nhân thủ, mà cũng không thể tinh luyện hết dầu hỏa trên cả hai tàu được. Nếu làm vậy thì thà đưa tiền còn tiết kiệm hơn, mà kể cả không tính đếm chuyện tiền nong, chỉ đánh vì thể diện thì Mạnh Tiểu Lục cũng không có nhiều người để chưng cất hết được ngần ấy dầu.

Trong thủy chiến, nếu nhiều thuyền bè, khoảng cách tương đối gần thì các thuyền có thể dẫn cháy lẫn nhau, nhưng Hỗn Giang Long cũng không có nhiều thuyền đến mức ấy. Với lại, Trường Giang cuồn cuộn không phải nước tù, kể cả Mạnh Tiểu Lục có cố ý lựa chọn khúc sông tương đối hẹp, tiện cho việc sắp đặt cạm bẫy này đi nữa thì dòng nước cũng vẫn lưu động, chút dầu mà Mạnh Tiểu Lục tinh luyện ra đổ xuống chỉ được một chốc một nhát là sẽ theo dòng chảy đi hết, đến lúc đó đừng nói là không đốt được thuyền của Hỗn Giang Long, thậm chí còn bị pha loãng đến mức muốn cháy cũng khó. Mà dù có thể đốt cháy được, nếu không nắm bắt tốt thời cơ, có khả năng sẽ dẫn hỏa thiêu thân, tự mình hại mình cũng không chừng.

Nhưng dùng thùng dầu thì không nhiều vấn đề đến vậy, bốn sợi thừng buộc vào thùng dầu giăng ra như thế, Hỗn Giang Long chỉ cần không xông tới thì sẽ không thể làm bật nắp được. Còn một khi đã bật nắp ra, dầu sẽ lập tức bén lửa, ngọn lửa sẽ cháy bùng lên xung quanh bọn hắn.

Hỗn Giang Long biết Mạnh Tiểu Lục muốn chạy, dĩ nhiên sẽ đuổi theo. Người bỏ trốn xưa nay thường hay hoảng hốt không chọn đường, người đuổi theo cũng chẳng hơn được mấy, trong mắt chỉ toàn là mục tiêu, những thứ xung quanh cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến nữa. Điều này khiến cho việc ngầm sắp đặt cạm bẫy lại thêm phần ẩn mật.

Mà kéo dài đến lúc trời tối, cũng là một phần kế hoạch của Mạnh Tiểu Lục, tầng tầng lớp lớp bày ra dụ đối phương tự chui đầu vào rọ, thiên thời địa lợi nhân hòa thảy đều tính đến, thực sự là một chiêu rất tàn độc.

Mạnh Tiểu Lục cũng hiểu được sơ bộ về con người Hỗn Giang Long, kẻ này lòng dạ hẹp hòi, tính tình nóng nảy, có thù ắt báo, loại người này rất nguy hiểm nhưng cũng rất dễ lừa gạt. Mạnh Tiểu Lục nhắm vào đặc điểm tính cách này của Hỗn Giang Long, sau đó dẫn dụ hắn đến cảnh vạn kiếp bất phục. Một lượng lớn dầu hỏa tinh luyện bị Mạnh Tiểu Lục đốt cháy, còn chưa kịp chảy lan ra thì đã bùng lên trong nháy mắt, mà đáng sợ nhất chính là vụ nổ lớn do số dầu còn trong thùng chưa kịp chảy kia gây ra.

Sóng khí làm lật cả thuyền bé, lực sát thương của những mảnh thùng sắt cực mạnh. Cũng coi như trời cao phù hộ Mạnh Tiểu Lục, hiệu quả của vụ nổ vượt xa sức tưởng tượng, không thuyền nhỏ nào thoát được tai nạn. Thậm chí, khi vài ngọn lửa tàn dư trôi đến gần hai con tàu hơi nước, mặt sông đã không còn con thuyền nào thuộc về băng cướp của Hỗn Giang Long nữa.

Để để phòng tàu của mình cũng bị cháy lan đến, Mạnh Tiểu Lục đã chuẩn bị hết sức kỹ càng. Hai con tàu chất đầy đèn dầu và dầu thắp, tuy rằng nhiệt độ cháy của dầu hỏa khá cao, nhưng bản thân con tàu đã là vật dẫn cháy rất tốt, đến lúc ấy thì cả bọn cũng thành mồi trong bụng cá cùng với đám Hỗn Giang Long luôn. Vì thế, hàng hóa trên tàu đều được che chắn rất kín, còn bọc thêm mấy lớp bùn trộn với cát đá, boong tàu cũng được phết thêm một lớp vật liệu chống cháy tự chế.

Còn về thân tàu, ít nhiều gì cũng được bọc sắt, không đến nỗi bị bắt lửa, bằng không thì Mạnh Tiểu Lục tuyệt nhiên không dám mạo hiểm đang ở hạ du mà dùng hỏa công với kẻ địch ở thượng du như vậy.

Tựa như hai bên đối đáp trong cõi vô hình với nhau vậy, Quỷ Dạ Xoa từng nói với Hỗn Giang Long, chỉ cần không chạm mặt Mạnh Tiểu Lục, chỉ cần không để gã dùng lời ngon lẽ ngọt thì sẽ không bị lừa, còn Mạnh Tiểu Lục thì đứng ở tít bờ sông đưa ra câu trả lời, nói rằng, thuật lừa đảo không nhất định phải mặt đối mặt mới dùng được.

Chủ tàu vớt Quỷ Dạ Xoa đang vùng vẫy dưới nước lên, lúc này hắn đã bị thiêu đốt cho chẳng khác gì Quỷ Dạ Xoa thật cả. Lúc được cứu lên tàu, hắn hằn học trừng mắt nhìn Mạnh Tiểu Lục một cái rồi ngất xỉu tại trận.

Kỳ thực, Mạnh Tiểu Lục cũng không muốn cứu người, đã giết rồi thì phải diệt cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt, nhưng chủ tàu trước đó vốn không có bất kỳ ý kiến gì về việc dùng hỏa công, khi trông thấy Quỷ Dạ Xoa đang nằm rạp trên một mảnh ván thuyền, không ngờ lại bất chấp uy hiếp của Mạnh Tiểu Lục, nhất quyết cứu hắn bằng được. Chủ tàu giải thích, đây là quy củ không thể sửa đổi, nếu thấy người rơi xuống nước mà không cứu sẽ xúc phạm đến Long vương, không thuyền đắm người chết thì sớm muộn cũng có ngày bản thân đuối nước mà chết.

Dù là nỗi sợ đối với truyền thuyết, hay là truyền thống truyền lại từ đời tổ tiên, chính vì có quy củ này ràng buộc, mới khiến những người kiếm ăn trên sông nước cảm thấy yên lòng, cứu người đồng thời cũng là để đảm bảo cho mình sau này. Chủ tàu làm căng, Mạnh Tiểu Lục cũng hết cách, đành cho y vớt người lên. Những tên khác thì không thấy bóng dáng đâu, không biết đã bị dòng nước cuốn đi, hay xác chim đáy nước, hay là đã trốn thoát được rồi.

Quy củ vốn là tốt, xưa vẫn có câu không có quy củ thì chẳng nên vuông tròn, trải qua hàng trăm hàng nghìn năm diễn biến, các quy củ ràng buộc phẩm đức của con người, quy phạm hành vi của họ, chứ không phải chỉ toàn những thứ hủ tục, tệ lậu mà đám phần tử trí thức theo Tây học vẫn chê bai. Tất nhiên, cũng không thể nói tất cả các quy củ đều tốt, nhưng đại đa số quy củ đều rất tốt, ví dụ như quy củ trên thương trường, quy củ trong các ngành nghề, quy củ vùng sông nước, đương nhiên, còn cả quy củ của đám du đãng côn đồ nữa.

Trần Quang ở Thượng Hải xa xôi cũng bị quy củ giang hồ chấn chỉnh, trận đại chiến với Bài bang đó đã gây dựng nên uy phong cho Trần Quang, thanh danh của Trần thọt đã vang khắp bến Thượng Hải. Ngoài việc nuốt trọn mấy địa bàn của Bài bang, mấy bang phái cỡ vừa, cỡ nhỏ xung quanh cũng nhao nhao tỏ ý quy phục, mang lại cho Trần Quang lợi ích kinh tế cực kỳ lớn.

Con rết trăm chân, chết rồi xác vẫn không cứng, Bài bang có thế lực khổng lồ, tuyệt đối không phải chỉ sau một trận đại chiến mà hủy diệt triệt để được. Giới giang hồ ở bến Thượng Hải lại một lần nữa dấy lên mưa gió, rơi vào trạng thái bất ổn, Trần Quang nhất thời đánh đâu thắng đó như gió thổi cỏ rạp, còn Bài bang thì không còn đường lui, liều chết chống cự đến cùng, Thượng Hải ngày nào cũng có đánh nhau nơi đầu đường góc phố, mùi máu tanh chưa từng lắng xuống.

Trần Quang muốn thừa thắng truy kích, đuổi tận giết tuyệt Bài bang, lúc này, quy củ giang hồ của Thượng Hải liền nhảy ra ngáng đường.

“Đỗ tiên sinh, tại hạ không đón tiếp được từ xa, mong ngài thứ lỗi.” Trần Quang đứng ở cổng, chắp tay nói.

Đỗ Nguyệt Sênh cười cười đáp: “Phiền ông chủ Trần hạ cố ra tận cổng đón tiếp thế này, mỗ đây đã cảm kích vô vàn rồi.”

“Chúng ta vào trong nói chuyện.”

Sau khi hai bên đã yên vị, Đỗ Nguyệt Sênh nói thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Trần và Lục gia là huynh đệ, mỗ và Lục gia cũng là bạn bè, thường có câu, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, thôi thì nhờ thể diện của Lục gia, mỗ cũng xin nói thẳng luôn.”

“Đỗ tiên sinh, ngài xem ngài nói kiểu gì vậy, ơn cứu mạng Trần Quang này khó thể nào quên, dù không có Lục gia, tôi cũng sẽ không bao giờ quên ân tình của Đỗ tiên sinh, có gì xin ngài cứ nói.”

“Chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến, năm đó, ông chủ Trần gặp nạn, mỗ đứng ra giúp đỡ.” Đỗ Nguyệt Sênh nói: “Giờ đây Bài bang gặp nạn, mỗ cũng đứng ra làm thuyết khách một lần.”

“Ngài muốn xin tha thay cho Bài bang?” Sắc mặt Trần Quang trầm xuống, có vẻ không vui.

“Không,” Đỗ Nguyệt Sênh mỉm cười: “Tôi muốn khuyên giải cậu thôi, ông chủ Trần.”

“Hả?”

Đỗ Nguyệt Sênh lại tiếp lời: “Tại sao khi đó tôi lại chủ động ra mặt, đó là vì công đạo, giờ tôi đứng ra cũng là vì công đạo, nói cách khác, ấy là bảo vệ quy củ để duy trì sự cân bằng. Cậu muốn báo thù sẽ không ai nói gì cả, muốn chiếm địa bàn cũng là chuyện đương nhiên, nhưng đuổi tận giết tuyệt thì hơi quá rồi, vả lại, giang hồ không phải là nắm đấm ai lớn thì người đó nói gì cũng đúng.”

“Chẳng lẽ không phải vậy?”

“Tất nhiên là không,” Đỗ Nguyệt Sênh khẳng định như đinh đóng cột: “Cậu tưởng người ta sợ cậu sao? Người ta chỉ sợ cái thế nhất thời, sợ cái sự điên cuồng nhất thời của cậu thôi, sợ khai chiến với cậu thì ảnh hưởng đến việc kiếm tiền, ảnh hưởng chuyện làm ăn. Có lẽ cậu thắng được một lần, cũng có thể cậu đủ khả năng đuổi tận giết tuyệt Bài bang, nhưng người có thực lực đuổi tận giết tuyệt cậu ở Thượng Hải này cũng không ít. Giang hồ cần có sự cân bằng thì mới ổn định lâu dài được, đây chính là quy củ giang hồ. Nếu cậu tiếp tục như vậy, khó tránh sẽ có người lo lắng cậu tiêu diệt Bài bang xong sẽ dùng thủ đoạn tương tự để đối phó với bọn họ, nếu vậy thì chi bằng nhân lúc cậu còn chưa hoàn toàn lớn mạnh, đuổi cậu ra khỏi Thượng Hải luôn, dù không kiếm được tiền thì cũng phải làm thịt cậu, dẫu sao cũng tốt hơn không còn mạng mà kiếm tiền.

“Đây chính là giang hồ, lòng tham, nỗi sợ và sự phẫn nộ của con người sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của rất nhiều sự việc, cậu khiến người khác sợ hãi, người khác ắt sẽ khiến cậu phải diệt vong.”

Trần Quang trầm ngâm nhìn Đỗ Nguyệt Sênh, hỏi: “Đỗ tiên sinh lo lắng sao? Ngài đang đại diện cho Thanh bang, Bài bang, hay bang phái nào khác?”

“Tôi không đại diện cho ai cả, mà cũng đại diện cho tất cả mọi người. Có thể nói tôi là Đỗ Nguyệt Sênh, hoặc giả nói tôi đại diện cho Thanh bang, hoặc Bài bang cũng được, nhưng chính xác hơn thì tôi là đại diện cho quy củ giang hồ. Quậy tung lên nhiều ngày như vậy, thù cần báo cũng đã báo, lợi ích nên có cũng đã có, đến lúc dừng tay rồi. Ông chủ Trần, nhiều ngày như vậy mà nhà đương cục và Phòng Cảnh sát cả Tô giới lẫn Hoa giới Thượng Hải đều không có bất cứ hành động gì, không có nghĩa là họ khiếp nhược, mà là họ tôn trọng quy củ giang hồ đó thôi. Còn cậu, cậu phải chăng cũng nên đặt sự cao ngạo của mình xuống, thỏa hiệp một bước với quy củ này? Lùi một bước trời cao biển rộng, ông chủ Trần, những gì cần nói mỗ đã nói hết rồi, cáo từ.” Đỗ Nguyệt Sênh chắp tay, quay người rời đi.

Những lời của Đỗ Nguyệt Sênh cứ vang vọng không ngừng trong đầu Trần Quang, anh ta cho rằng đối phương nói thật lòng chứ không hề bắn tiếng đe dọa, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải. Lúc này, lòng Trần Quang rối như tơ vò, anh ta rất muốn nghe ý kiến của Mạnh Tiểu Lục, nhưng Tiểu Lục lại không ở Thượng Hải.

“Ông chủ, các anh em đã tập kết xong rồi, hôm nay chúng ta đi đâu?” Thuộc hạ bước vào hỏi.

Trần Quang hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại chầm chậm thở ra, anh ta nằm xụi lơ trên xô pha, quyết định tạm thời khom lưng uốn gối với quy củ giang hồ: “Không đi đâu hết, bảo các anh em coi sóc tốt địa bàn của mình, cứ vậy đã, lui ra đi.”