← Quay lại trang sách

Chương 51 Quán trà

“Chậc chậc, rốt cuộc cũng tỉnh rồi.” Mạnh Tiểu Lục nhìn Quỷ Dạ Xoa tủm tỉm cười nói.

Quỷ Dạ Xoa cũng là kẻ mạng lớn, tuy nói là cứu người, nhưng hai bên vốn chẳng có giao tình gì, chủ tàu cũng không bỏ tiền ra mời bác sĩ xem bệnh cho hắn. Mạnh Tiểu Lục không rỗi hơi mà bỏ tiền ra cứu một tên cướp muốn lấy mạng gã.

Có điều, thương thế của Quỷ Dạ Xoa không nghiêm trọng lắm, hắn chỉ bị khói hun đen thui, lông tóc cũng bén lửa, trên mặt, trên người có vài vết bỏng mà thôi. Sau khi bị bắt lửa vào người, Quỷ Dạ Xoa không dùng tay dập lửa, hoặc giậm chân kêu gào thảm thiết, mà rất thông minh nhảy ngay xuống nước, náu mình dưới đáy nên thoát được kiếp nạn.

Trong vụ nổ, có một mảnh vỡ thùng sắt cắm vào trước ngực hắn, khói hun lửa đốt, rồi xung kích từ vụ nổ, một nóng một lạnh, lại thêm mảnh sắt to bằng ngón tay cắm vào, khiến cho Quỷ Dạ Xoa sau khi được cứu lên lập tức hôn mê bất tỉnh, mê mệt suốt mấy ngày trời.

Chủ tàu đã xử lý qua loa vết thương của hắn, thô bạo rút mảnh sắt ra, sau đó rắc chút thuốc cầm máu rồi băng bó nháo nhào là xong chuyện. Quỷ Dạ Xoa sốt cao, nói năng ú ớ lảm nhảm, cứ rên rỉ suốt cả ngày lẫn đêm, nếu không phải chủ tàu khổ sở cầu xin, Mã Quốc Lương cơ hồ đã quăng cái tên từng có ý định dồn bọn họ vào chỗ chết, giờ lại quấy rối sự yên tĩnh của y xuống khỏi tàu rồi.

Sau khi tỉnh táo lại, Quỷ Dạ Xoa hừ giọng hỏi: “Tại sao lại cứu ta?”

“Không phải tôi, là chủ tàu cứu anh đấy, người anh nên cảm tạ là ông ta.”

“Nhưng ta nằm chỗ này, ngươi muốn giết ta dễ như trở bàn tay, tại sao không giết ta luôn đi? Muốn làm nhục ta chắc? Hay là vì nhà ngươi lương thiện? Đừng làm ra vẻ mình vĩ đại lắm, một mồi lửa của ngươi đã thiêu chết bao nhiêu huynh đệ của ta rồi!” Quỷ Dạ Xoa càng nói lại càng kích động, vùng vẫy nhổm lên khỏi giường mắng chửi.

Song Mạnh Tiểu Lục chỉ cười bảo: “Tôi không muốn cứu anh, cũng không nghĩ sẽ ra tay hạ thủ kẻ đang hôn mê như anh làm gì. Anh cần phải làm rõ, là các người đánh cướp chúng tôi, không thành công thì thẹn quá hóa giận, tôi bất đắc dĩ mới phản kích như vậy. Nếu tôi không đốt các người, sau khi lên tàu các người sẽ mở lòng từ bi chắc? Rõ ràng là không, vì vậy tôi phải ra tay trước, vả lại hiệu quả còn rất tốt nữa, tôi rất hài lòng. Còn về việc anh còn sống, thì như tôi đã nói đấy, anh nên cảm tạ chủ tàu. Tôi cũng không tàn nhẫn và đê tiện đến mức hạ sát thủ với một kẻ đã mất đi tri giác, cho dù tôi hoàn toàn không muốn vớt anh từ dưới nước lên chút nào.”

Quỷ Dạ Xoa nghe Mạnh Tiểu Lục nói thế, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại tự biết mình đuối lý, mặt mũi sa sầm, im lặng không nói gì. Mạnh Tiểu Lục đứng dậy nói: “Anh đã tỉnh rồi thì mau mau xuống khỏi tàu đi, một hai ngày nữa chúng tôi cũng đến nơi rồi. Còn về kiến nghị của anh, tôi sẽ suy xét.”

“Kiến nghị gì chứ?”

“Đánh thức anh dậy rồi làm nhục anh ấy.” Mạnh Tiểu Lục cười gian xảo.

Sau khi tàu cập bờ, Quỷ Dạ Xoa liền đi luôn, thấy Mã Quốc Đống nhìn theo bóng lưng hắn ta vẻ lo âu, Mạnh Tiểu Lục vỗ vỗ vai y nói: “Cả băng nhóm của Hỗn Giang Long chúng ta còn diệt được, sợ gì một tên Quỷ Dạ Xoa đơn độc chứ?”

Chiều tối hôm sau, hai chiếc tàu hơi nước rốt cuộc đã đến được bến cảng Triều Thiên Môn ở Trùng Khánh. Cổng thành cao lớn nguy nga đứng sừng sững cách bến cảng không xa lắm, bên trên có bốn chữ lớn: “Cổ Du [41] hùng quan”.

Người Trùng Khánh thích tán phét, người nào người đó đều rất nhiệt tình, thấy có khách buôn đến, đám cửu vạn, người cho thuê nhà kho trên bến cảng đều quây lấy Lâm Nguyên Tâm lải nhải, Lâm Nguyên Tâm phải dỏng tai lên gắng sức lắng nghe mới hiểu được đại khái. Mạnh Tiểu Lục cũng biết tiếng địa phương nhưng đa phần là tiếng của các vùng phương Bắc, vì vậy khi có người nói chuyện với gã, gã cũng phải mất rất nhiều công sức mới hiểu được. Lúc này, một người cao to sấn tới, vóc dáng của y ở trong đám người Trùng Khánh cũng có thể coi như hạc giữa bầy gà, nhưng trước mặt Mạnh Tiểu Lục và hai anh em họ Mã thì vẫn thấp hơn một chút.

Chỉ nghe y hỏi: “Các vị từ phương Bắc đến hả?”

“Thượng Hải, nhưng chúng tôi đều là người phương Bắc.” Mạnh Tiểu Lục đáp.

“Chẳng trách lại cao to thế, Trùng Khánh hiếm có người cao to thế này lắm, các vị lần đầu đến Trùng Khánh phải không?”

“Đúng thế, cổng thành này cao thật đấy, không thấp hơn Bắc Kinh đâu.”

“Còn phải nói,” người kia tự hào nói, “cổng thành này được dựng lên sau khi tướng Tần diệt nước Ba, lập nên quận Ba, về sau đến đời Nam Tống dời đô đến Lâm An, thường có khâm sai đại thần truyền chiếu thư của thiên tử xuôi dòng Trường Giang mà tới, vì thế nơi này được đặt tên là Triều Thiên Môn. Cổng thành mà chúng ta đang thấy được xây lại trên nền cũ, là một trong mười bảy cổng thành mà chỉ huy sứ Đới Đỉnh thời Minh đã xây dựng theo Cửu Cung Bát Quái khi mở rộng thành Trùng Khánh cũ, cũng là cổng to nhất. Hơn ba mươi năm trước, Triều Thiên Môn mở cửa giao thương với nước ngoài, đặt ra hải quan, từ đó lại càng náo nhiệt gấp bội.”

Mạnh Tiểu Lục nghe mà trợn mắt há hốc cả miệng ra, thầm nhủ tay này trông đầy vẻ giang hồ, không ngờ lại có một bụng tri thức như vậy, thực đúng là nhìn người không thể chỉ xem tướng mạo, nước biển không thể đong bằng đấu, đất Ba Thục này đúng là địa linh nhân kiệt, không hiểu vị này là sao Văn Khúc ở đâu đây. Mạnh Tiểu Lục vội vàng chắp tay nói: “Nghe tiên sinh nói mấy lời mà tôi được mở mang kiến thức nhiều quá, dám hỏi cao danh quý tính của tiên sinh?”

Người kia phá lên cười vui vẻ: “Dương Thiết Thông, tiên sinh với chẳng tiên sinh cái gì, anh em ta gặp nhau gọi là có duyên, vừa khéo ta đang rảnh rỗi, đến quán trà đằng kia bày Long Môn trận nói chuyện trên trời dưới biển một phen đi!”

Rồi cũng không cần biết Mạnh Tiểu Lục có đồng ý hay không, Dương Thiết Thông đã kéo gã đi luôn. Quán trà ở Trùng Khánh cũng giống với quán trà ở Thượng Hải hay Bắc Kinh, là nơi tán gẫu, giải trí, cũng là nơi tập trung và lan truyền tin tức, thậm chí những việc cần hóa giải, điều đình của giới giang hồ và dân chúng phần lớn cũng diễn ra ở quán trà, có thể coi đây như một dạng tòa án dân gian vậy.

Người vùng Ba Thục rất thích bày Long Môn trận trong quán trà, Long Môn trận bày ra, câu chuyện đã bắt đầu thì trời Nam biển Bắc, núi cao sông dài cái gì cũng nói được, Dương Thiết Thông này cũng thế. Trà còn chưa mang lên mà y đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ, nói đến nỗi môi khô cả ra rồi. Mạnh Tiểu Lục và hai anh em nhà họ Mã đều là loại người hay ra vào quán trà vì nhiều nguyên nhân khác nhau, quy củ trong quán trà ở các vùng phần lớn đều giống nhau, vì vậy cũng không đến nỗi quá xa lạ.

Trong quán mọi người đều đang tán dóc, có người thì đang kể chuyện theo sách, vào quán trà mà lớn tiếng gọi tiểu nhị thêm nước hay tính tiền, không khỏi khiến người ta khó chịu, làm phiền người khác, tỏ rõ là kẻ gà mờ, chuốc lấy cười chê. Lấy chén trà làm ví dụ, một chén trà, bên dưới có đĩa, bên trên có nắp đậy, chỉ cần ba món này là có thể nói rõ ý của mình rồi.

Nhấc nắp chén trà lên, đặt sang một bên, tiểu nhị trông thấy liền tự đến thêm nước. Nếu uống giữa chừng có việc phải đi một chốc rồi sẽ quay lại, thì lấy nắp chén trà đặt nghiêng lên đĩa, hầu bàn sẽ không dọn chén trà của mình đi, mà còn giữ chỗ cho nữa.

Khen trà ngon cũng có quy cách, chén trà để trong đĩa, nắp chén đậy ngửa lên trên. Quán nào trả tiền trước thì không cần phải nói, trả tiền sau thì chặn tiền giấy bên dưới cái đĩa hoặc để tiền xu lên mặt bàn. Nếu cảm thấy trà không ngon, phục vụ không tốt, không được thoải mái, vậy thì xếp đĩa, chén trà, nắp chén thành một hàng ngang, hầu bàn trông thấy sẽ vội vàng chạy đến xin lỗi, sau đó mời chủ quán ra hỏi rõ nguyên do, xin lỗi lần nữa.

Trong quán trà, hạng người nào cũng có, rồng rắn lẫn lộn, chính là hình ảnh thu nhỏ của giang hồ, của xã hội, vì vậy tiểu nhị hầu bàn ở đây cũng phải mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, mở miệng cười tươi, biết nhìn mặt đoán ý, đối nhân xử thế, thảy đều tinh thông.

Vì vậy, những người làm tạp dịch trong quán trà, còn có nhã hiệu gọi là trà bác sĩ [42] , một số đại chưởng đường, tức là thủ lĩnh của đám người làm tạp dịch này, thân phận đôi khi còn ngang cả với quản lý, dưới tay có một đám tạp dịch để sai khiến, còn thu đồ đệ, dạy dỗ người mới, cũng vẻ vang chẳng kém ai, lại còn được chủ quán coi trọng, tiền công rất cao, thậm chí còn nhận được hoa hồng. Dẫu sao, đây cũng là một ngành dịch vụ, phục vụ có tốt hay không, khách có ưa thích hay không, đều là nhân tố trực tiếp quyết định thu nhập của một quán trà.

Trên giang hồ, quán trà lại là nơi để cầu cứu, vì các trà bác sĩ phần lớn đều là người nhạy bén. Khi nhìn thấy tín hiệu cầu cứu, họ sẽ âm thầm yêu cầu người cầu cứu đó chớ nên vội vàng, mình sẽ đi thông báo ngay với quản lý, sau đó người cầu cứu sẽ được quản lý mời vào nói chuyện riêng, từ đó nghĩ cách giải cứu hoặc chỉ điểm bến mê.

Nói chuyện một hồi, Mạnh Tiểu Lục mới biết thì ra Dương Thiết Thông này không phải người có học vấn gì, mà đúng là người trong giang hồ thật, y là người của Bào Ca hội Trùng Khánh. Xem ra đám du đãng giang hồ đất Trùng Khánh này còn tán dóc giỏi hơn cả đám ở Thiên Tân.

Mạnh Tiểu Lục đi theo Lâm Nguyên Tâm đến Trùng Khánh chính là để che giấu hành tung, hiển nhiên sẽ không tự giới thiệu lai lịch, nếu không phải trên đường có va chạm với Hỗn Giang Long và Đậu Hồ Ly, gã thậm chí còn muốn cứ giả ngây giả dại làm con rể nhà giàu mà trà trộn vào Trùng Khánh. Khuyết môn là một trong Tứ đại môn phái, có mạng lưới tình báo không thể xem thường, lộ ra muộn chút nào hay chút ấy.

Mạnh Tiểu Lục không hề muốn dối gạt người nhiệt tình như Dương Thiết Thông, nhưng không thể không đề phòng, gã chỉ đành thoái thác nói mình là người làm ăn, vào Nam ra Bắc mấy năm cũng biết qua một chút Xuân điển giang hồ. Dương Thiết Thông rất ham chuyện, nhắc đến các quy củ phức tạp trong quán trà, y liền thao thao bất tuyệt không dứt, “Nhắc đến cầu cứu thì…”

Đang nói chuyện, Dương Thiết Thông vô ý đưa mắt nhìn, lập tức biến sắc mặt, sau đó hạ thấp giọng nói: “Có chuyện rồi, có trông thấy thằng nhãi kia không?”

Không cần Dương Thiết Thông nhắc nhở, ba người bọn Mạnh Tiểu Lục đều không ngoảnh hẳn đầu lại nhìn trừng trừng, mà chỉ hờ hững nghiêng đầu liếc qua bằng khóe mắt. Điều này khiến Dương Thiết Thông hơi bất ngờ, nhưng y vẫn nói tiếp: “Thằng nhãi kia rất hiểu quy củ, còn hai tên bên cạnh nó hiển nhiên không phải người giang hồ, chẳng hiểu chuyện gì cả.”

Bàn bên đó có ba người đàn ông đang ngồi, thoạt nhìn không có gì dị thường, một người khoảng mười bảy mười tám, vóc dáng không cao lắm, hơi gầy gò, hai người còn lại thân hình tầm thước, mặt mũi bặm trợn. Kiểu khí chất này Mạnh Tiểu Lục từng thấy ở Ngưu Tráng, cũng từng thấy ở Tạ Đại Đầu, không lâu trước đây cũng từng thấy ở Hỗn Giang Long. Vì vậy, gã sơ bộ phán đoán hai tên này chắc là người của băng cướp nào đó, còn cậu thanh niên kia hẳn là người bị bắt giữ rồi.

Cậu thanh niên bị hai tên kia kẹp vào giữa, hình như họ đưa cậu ta đến đây đợi ai đó. Cậu ta bị kèm chặt, thoạt nhìn hình như không đánh lại hai người kia, bằng không cũng không bị áp giải đến đây, vì vậy có vùng lên liều mạng chỉ e là vô dụng, lớn tiếng tri hô cầu cứu xem ra cũng không dễ dàng.

Vì vậy cậu ta liền dùng ám ngữ nơi quán trà, thong thả uống hết trà trong chén, sau đó để chén trà ở đó. Hầu bàn đến thêm nước, theo quy củ bình thường, thêm nước xong là phải giúp khách đậy nắp chén trà lại, nhưng tiểu nhị tìm mãi cũng không thấy nắp chén đâu. Đúng lúc này, cậu thanh niên kia để lộ ra nắp chén trà giấu trong tay áo. Đây chính là cách dùng chén trà cầu cứu cơ bản nhất trên giang hồ, nếu quán trà này có chút bối cảnh giang hồ, chắc chắn sẽ ra hỏi han một phen.

Hầu bàn lẳng lặng nhướng mắt lên liếc nhìn cậu thanh niên, ánh mắt hai người vừa chạm nhau liền lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Sau khi hầu bàn đi khỏi, viên quản lý nhanh chóng đi tới, chắp tay nói: “Mấy vị đại gia, trà này có được không ạ? Quán nhỏ chiêu đãi không được chu đáo, mong các vị bỏ quá cho, sau này lại đến ủng hộ nhiều hơn.”

Tay giơ lên không đánh người tươi cười, hai tên kia vội vàng nói: “Ngon lắm, mọi thứ đều tốt, sau này nhất định sẽ thường xuyên ghé qua.”

Viên quản lý gật đầu, ngồi xuống như thể đã quen biết, lại nói: “Còn có trà mới năm nay đấy, ba vị đây có muốn nếm thử không?”

Nói đoạn, hầu bàn liền bưng đến một khay trà, bên trong có một ấm trà và hai chiếc chén, viên quản lý cầm ấm trà rót ra, một chiếc chén đặt trong khay trà, một chiếc để thẳng lên mặt bàn. Trước tiên, ông ta mời hai người kia: “Xin mời.”

Hai người không nghi ngờ gì, nâng chén trà lên uống cạn, tiểu nhị liền đổi hai chén khác, viên quản lý lại lặp lại lần nữa, nói với cậu thanh niên kia: “Vị tiểu gia này, xin mời.”

Chỉ thấy cậu ta trước tiên cầm chén trà trên mặt bàn đặt trở vào trong khay, bấy giờ mới cầm lên mời lại. Viên quản lý mỉm cười nói: “Trong thành Mộc Dương là càn khôn, nghĩa khí chỉ bằng một điểm hồng.”

Cậu thanh niên cung kính đáp lại: “Hôm nay nghĩa huynh ra khảo vấn, chớ coi hồng anh là người ngoài.”

Đoạn cậu ta nhanh chóng rót đầy trà vào cái chén đã rỗng không, hướng miệng chén về phía miệng ấm. Viên quản lý cũng không nề hà, đưa mắt nhìn quanh mỉm cười, sau đó nâng chén trà lên uống cạn.

Tình hình ấy thu hút rất nhiều khách uống trà xung quanh, bọn họ trông thấy cử động của cậu ta, lập tức bổ nhào đến ấn hai người đàn ông kia xuống. Hai tên kia còn chưa hiểu viên quản lý và cậu thanh niên đang làm gì thì đã bốn bề thọ địch, cả kinh thất sắc, nhưng công phu quyền cước của bọn chúng cũng không kém, tung mình né tránh, lại còn liên tiếp đá ngã bốn người.

Đúng lúc này, cậu thanh niên kia liền kéo, quăng, kê người, dựa người, như thể dính lên người hai tên kia vậy, tuy chưa tạo thành đòn đánh nghiêm trọng, nhưng trong chớp mắt đã ngăn trở được đối phương né tránh. Mạnh Tiểu Lục chỉ thấy trước mắt hoa lên, Mã Quốc Đống và Mã Quốc Lương không ngờ lại đồng thời ra tay dù gã chưa hề ra hiệu cho bọn họ hành động, loáng cái đã khống chế cậu thanh niên kia.

Mạnh Tiểu Lục kinh ngạc đến trợn tròn mắt lên, một lúc sau vẫn chưa hiểu đầu đuôi thế nào, chẳng lẽ hai anh em nhà này uống nhầm thuốc gì rồi?