← Quay lại trang sách

Chương 52 Hảo hán vùng Ba Thục

Tại sao lại có nhiều người hưởng ứng lời cầu cứu của cậu thanh niên như vậy? Trước tiên hãy nói về trà trận mà viên quản lý bày ra, đó là Mộc Dương trận. Các trà trận khác nhau có tác dụng khác nhau, Mộc Dương trận chính là để phân biệt đối phương có phải là đồng môn hay không.

Bày trà trận tổng cộng chia làm ba bước, bước đầu là bày trận, bước thứ hai là đợi đối phương phá trận, nếu khuôn phép phá trận chính xác, đến bước thứ ba hai người sẽ ngâm thơ đối đáp, bước này nói hay không cũng được, nhưng trà trận thì không chấp nhận bất cứ sai sót nào. Đúng như bài thơ ở trên, Mộc Dương trận bắt nguồn từ thành Mộc Dương, lúc gia nhập Thiên Địa hội, người ta dùng thẻ tre cắm xuống đất, lấy giấy làm cổng, làm thành một tòa thành giả, gọi là thành Mộc Dương, các anh em nhập hội phải vào thành mới coi như đã gia nhập. Có bài thơ rằng: “Mới dựng thành Mộc Dương, kinh động chúng hồng anh. Can qua trùng trùng khởi, phản Thanh rồi phục Minh.”

Dùng hai chén trà bày ra Mộc Dương trận, cậu thanh niên đã thành công phá trận, sau đó lại đọc đúng câu thơ đối ứng. Kế tiếp, cậu ta lại dùng Đơn Đao Độc Mã trận để xin hỗ trợ, cũng chính là trận thế chén trà hướng vào vòi ấm. Nếu viên quản lý có thể ứng cứu, sẽ cầm chén trà lên uống hết, nếu không thể cứu thì đổ trà trong chén đi, tự mình rót đầy rồi mới uống.

Viên quản lý sở dĩ dám ung dung điềm tĩnh uống chén trà đó, là vì ông ta thấy trong quán trà có đến mười mấy người của Bào Ca hội, bao gồm cả Dương Thiết Thông. Bào Ca hội, Hồng môn, Thiên Địa hội, và cả Ca Lão hội vốn dĩ đều là một nhà, Bào Ca hội là cách xưng hô của tổ chức này ở mạn Tứ Xuyên, cũng giống như Hồng môn, người trong bang hội gọi nhau bằng huynh đệ, không coi trọng vai vế thứ bậc như trong Thanh bang.

“Người không có áo? Chung áo với người.” Bào Ca hội coi trọng nhất là đoàn kết, mặc dù nội bộ cũng đấu đá không ngừng, nhưng nếu hai người đang đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán mà có người ngoài đến xâm phạm, bọn họ vẫn sẽ hợp sức đối phó. Viên quản lý cũng là người của Bào Ca hội, hiểu rõ lề lối bên trong, lập tức nhận lời cầu cứu của cậu thanh niên đồng môn kia.

Có điều, khiến người ta bất ngờ là, hai anh em nhà họ Mã từ đầu vẫn đứng ngoài không giúp đỡ, khi cậu thanh niên bị áp giải kia vừa ra tay liền xông lên, chẳng những không giúp người của Bào Ca hội, ngược lại còn đè nghiến cậu ta xuống, diễn biến này khiến cả Mạnh Tiểu Lục cũng ngẩn người ra, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Phía Bào Ca hội lập tức có người quay lại đối phó với anh em họ Mã, cũng may nhờ Dương Thiết Thông phản ứng nhanh, y bị hai tên kia đánh ngã ra ngoài, thấy tình cảnh này vội vàng kêu lớn: “Dừng tay, đều là huynh đệ trong nhà cả.” Vậy nên hai bên mới không đánh nhau, không đến nỗi không thể hòa giải.

Kỳ thực, công phu của hai tên kia cũng không tệ, bọn chúng liên tiếp né tránh đề phòng đám người Bào Ca hội tràn lên. Thường có câu, song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán không đánh lại đông người, người ta nhào lên từ cả bốn phương tám hướng, lại đang ở trong quán trà tương đối chật hẹp, rất dễ bị đối phương hợp lực trấn áp, lúc ấy thì bản lĩnh cao hơn nữa cũng không nhúc nhích gì được. Bọn chúng rất thông minh, vừa đánh vừa lui, chỉ đụng độ hai ba chiêu đã đánh ngã được một người, đánh qua đánh lại, thoáng cái số người của Bào Ca hội ngã dưới đất càng lúc càng nhiều hơn.

Nhưng cậu thanh niên kia lại đột nhiên giở trò, thoắt cái đã quấn chặt hai người. Bọn chúng lập tức cả kinh thất sắc, thấy sắp bị đám người Bào Ca hội khống chế đến nơi, không ngờ lại có người ra tay giúp mình. Người ngoài xem náo nhiệt, kẻ trong nghề nhìn chiêu thức, hai người này vừa nhìn đã biết hai anh em họ Mã không phải hạng tầm thường.

“Hai vị đại ca, đa tạ đa tạ.” Một người vội vàng nói.

Chỉ thấy Mã Quốc Đống giao cậu thanh niên kia cho Mã Quốc Lương, còn mình lại đánh ra một chưởng. Người kia không kịp đề phòng, loạng choạng lùi lại đồng thời giơ cánh tay lên đón đỡ, Mã Quốc Đống xoay lòng bàn tay, vòng qua cánh tay đối phương, đánh thẳng vào mặt.

Một chưởng đánh tới vỗ thẳng vào mặt tên kia, “bốp” một tiếng, trong chớp mắt tên kia đã bị đánh gãy một chiếc răng cửa, sống mũi nom cũng gãy luôn, máu me đầm đìa đầy mặt, trông bộ dạng hết sức thảm hại. Một chưởng này lực đạo rất mạnh, đánh cho hắn ngất xỉu ngay tại trận. Tên còn lại thấy tình thế không ổn, đột ngột bổ nhào về phía một người Bào Ca hội đang chắn đường, lăn một vòng dưới đất, cả hai cùng lăn ra khỏi đám người, sau đó hắn thúc một cùi chỏ vào ngực tay Bào Ca hội kia, buộc đối phương phải buông tay, rồi vội vàng bỏ chạy.

Mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, hai anh em họ Mã này lần lượt ra tay với cả hai bên, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mạnh Tiểu Lục cũng không hiểu nguyên do làm sao, vừa bước tới, đã thấy Mã Quốc Đống sa sầm nét mặt hỏi cậu thanh niên kia: “Nhóc con, sao chú mày biết Xá Ban thức?”

“Ông nhận ra à?” Cậu thanh niên bị Mã Quốc Lương khống chế, cánh tay hết sức đau đớn, nhưng lúc này cậu ta không giãy giụa nữa, mà lấy làm kinh ngạc hỏi.

“Mạnh huynh đệ, Mã huynh đệ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Dương Thiết Thông xoa xoa cái mông đau điếng do cú ngã ban nãy, bước đến hỏi.

Mạnh Tiểu Lục thấy gây ra ầm ĩ như vậy, sớm muộn gì cũng bị người ta phát giác, chẳng thà trực tiếp nói rõ thân phận còn hơn là để người ta nghĩ ngợi nhiều, liền gọi Dương Thiết Thông sang một bên, nghiêng người thấp giọng nói: “Hai anh em họ làm gì thì tôi cũng không biết, ở đây tôi có món đồ này, muốn mời Dương huynh xem qua.”

Nói đoạn, Mạnh Tiểu Lục móc Cửu Phong lệnh ra, Dương Thiết Thông nhìn chằm chằm, đánh giá Mạnh Tiểu Lục một lượt từ trên xuống dưới, hồi lâu sau mới nói: “Đây là Cửu Phong lệnh? Cậu là ai vậy?”

“Tôi chính là Mạnh Tiểu Lục, Dương đại ca, phiền anh nhanh chóng giúp tôi liên hệ với người của Phong môn, nói người cầm Cửu Phong lệnh là Mạnh Tiểu Lục muốn xin gặp Phong vương.”

“Cứ để đấy ta lo, bây giờ đi ngay đây.”

Viên quản lý quán trà đã nhận lời cứu người, dù hai anh em họ Mã hung hãn như vậy, ông ta cũng sẽ không mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Cũng may là có Dương Thiết Thông điều đình, thêm vào đó, anh em họ Mã quả thực cũng rất dũng mãnh, tên vừa nãy bản lĩnh khá cao, vậy mà không qua nổi một chiêu của Mã Quốc Đống, vì vậy hai bên đều đồng ý lùi vào nhà sau để nói chuyện.

Cậu thanh niên kia là người của Ca Lão hội ở trấn Long Ẩn, Bào Ca hội tuy nói có quan hệ với Hồng môn và Thiên Địa hội, nhưng cũng có phân biệt thân sơ. Song Ca Lão hội và Bào Ca hội lại không phân biệt, vốn dĩ Bào Ca hội chính là cách gọi khác của Ca Lão hội ở vùng Ba Thục mà thôi, tuy rằng về sau gọi là Bào Ca hội, nhưng dẫu sao cũng là một mạch truyền đời, hai bên quan hệ cực kỳ thân thiết.

Cậu thanh niên nọ tên Xa Triết, năm nay mới mười tám tuổi, từ nhỏ đã lớn lên trong hội, hiển nhiên biết rõ lề lối và cách bày trà trận. Dạo trước, cậu ta thấy có binh lính càn quấy ức hiếp người trên phố, bèn tới ngăn cản, không ngờ lại bị chĩa súng vào người. Xa Triết cũng theo các chú bác trong Ca Lão hội học được mấy chiêu, mà súng của đám lính đó lại không có đạn, bao đạn phồng lên nhồi toàn cỏ là cỏ.

Quân phiệt Tứ Xuyên trải qua hai năm hỗn chiến, chẳng những không giống vùng Trung Nguyên [43] càng đánh càng ít đi, mà ngược lại càng đánh càng nhiều lên. Vùng Tứ Xuyên hiện tại có tám thế lực lớn, mười mấy thế lực nhỏ. Những thế lực nhỏ này nhóm nào đông thì được hơn chục nghìn người, ít thì chỉ hơn trăm người, kiếm được vài khẩu súng là tự xưng quân phiệt, chiếm lấy một huyện thành thì thành thiên vương lão tử rồi. Lính lác không ai có nơi chốn cố định cả, về cơ bản đều là ai cho sữa thì thành mẹ, đằng nào cũng là người Tứ Xuyên, ai cho tiền cho súng thì bán mạng cho người đó, những kẻ không được quản lý thống nhất như bọn này lập trường cực kỳ bất định, kỷ luật rất kém, suốt ngày nhũng nhiễu nhân dân.

Đất vùng nào người vùng đó, người Tứ Xuyên nội đấu liên miên nhưng cũng rất đoàn kết. Dạo trước, chính phủ Dân Quốc phái đốc quân đến để kiềm chế bớt các thế lực ở Tứ Xuyên, nhưng nếu đốc quân không phải là người Tứ Xuyên thì đều không dễ làm việc, mà các vị đốc quân quê gốc Tứ Xuyên thì hễ đồng hương và người khác quê có tranh chấp, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ đồng hương, chẳng cần lý do gì cả.

Tuy nhiên, nếu gặp các việc lớn liên quan đến đại nghĩa dân tộc như có ngoại tộc xâm lăng, hảo hán Tứ Xuyên lại sẵn sàng đứng lên, liều cả tính mạng mà không hề chớp mắt.

Nói chung, đám lính lác quân kỷ hỗn loạn thường ngày hút thuốc uống rượu, cơ thể sớm đã mục ruỗng từ bên trong, hai đấm ba đạp là bị Xa Triết đánh đuổi đi cả. Lúc ấy, Xa Triết mới quay lại nhìn hai cha con bị ức hiếp kia, hai cha con cảm ơn cậu ta rồi nhanh chóng rời đi. Sau đấy, Xa Triết nhờ Ca Lão hội đứng sau nên cũng không bị bọn lính làm khó, nhưng buổi chiều hôm ấy lại có tin đại tài chủ họ Trần ở trấn Long Ẩn đã bị sát hại.

Lúc đó Trần tài chủ đang cùng với tiểu thiếp đầu gối tay ấp trên giường thì bị hai người bịt mặt ám sát. Hai tên sát thủ tha cho tiểu thiếp một mạng, nhưng không ngờ người thiếp này lại là cao thủ vẽ tranh, cũng nghe ra được hai tên sát thủ là một cặp cha và con gái.

Cũng không thể nói là cha con nhà kia làm ơn mắc oán, bọn họ giết chết Trần tài chủ chính là chặt đứt nguồn tiền của người tiểu thiếp kia, tuy tha cho cô ta một mạng song lại khiến cô ta sống chẳng bằng chết. Điều này khiến cho người tiểu thiếp còn chưa moi đủ tiền, kiếm đủ lợi ôm hận trong lòng, thêm vào đó lại bị bà vợ cả vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, người tiểu thiếp ấy liền vẽ ra hình dáng bịt mặt của hai cha con nhà nọ.

Trần tài chủ là quân cờ của quân phiệt cài cắm ở trấn Long Ẩn, rất nhiều việc làm ăn của y đều có quan hệ trực tiếp với quân phiệt bên trên. Một tên tay chân tốt như vậy bị giết, chủ nhân há có thể không đùng đùng nổi giận hay sao, mặt mũi ở đâu, uy nghiêm còn đâu chứ? Nếu không quản việc này, về sau làm sao dẫn dắt được đám thuộc hạ nữa? Vì vậy, quân phiệt liền hạ lệnh cho quan viên địa phương phải nhanh chóng phá án, còn gửi thư cho Ca Lão hội ở trấn Long Ẩn nhờ hỗ trợ.

Cầm hình vẽ cùng với thông tin miêu tả về vóc dáng chiều cao, Xa Triết liền nhận ra ngay sát thủ chính là hai cha con mà mình cứu lúc trước, cậu ta cũng tức khắc hiểu ra tại sao hai người này có tuyệt kỹ mà lúc đó lại không phản kháng bọn lính kia. Vì lúc đó hai cha con nhà này vừa mới giết người, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, tránh gây ra phiền phức thu hút sự chú ý của người khác.

Tiếng tăm của Trần tài chủ ở trấn Long Ẩn vốn dĩ không được tốt cho lắm, tuy không phải hạng địa chủ hung hăng càn quấy, nhưng cũng không phải thiện nam tín nữ gì cho cam, thôn tính điền sản của người khác không hề nương tình chút nào, có thể nói là kẻ ăn thịt người không chịu nhả xương. Trong trấn có hai kỹ viện, ba sòng bạc cả lớn lẫn nhỏ cùng với hai quán hút thuốc phiện, tuy rằng ngoài mặt không phải của Trần tài chủ, nhưng trên thực tế đều là do một tay y khống chế.

Trần tài chủ toàn làm việc táng tận thiên lương, bất luận quán hút thuốc phiện, kỹ viện hay sòng bạc, đều là chốn tiêu tiền, là quỷ hút máu người, bên trong toàn những chuyện tàn nhẫn đẫm máu và nước mắt. Những người đến đây tiêu khiển một khi bập vào nghiện ngập hoặc mắc lỡm của bọn chúng, chúng liền hút kiệt tài sản của người ta, khi người ta phải vay nợ lãi cao, chúng sẽ mua lại nhà cửa điền sản mà con nợ thế chấp với giá rất thấp, thậm chí là cưỡng đoạt của người ta. Nếu người mắc nợ không còn tài sản gì nữa, vậy thì còn vợ và con gái có thể bán vào kỹ viện, cuối cùng đến cả bản thân con nợ cũng bị kéo vào, đưa ra vùng khác làm phu khai thác than.

Trần tài chủ này chơi với cả hai đạo hắc bạch, làm ăn hết sức thịnh vượng, vì vậy về một nghĩa nào đó, hai cha con kia cũng có thể coi như đã trừ hại cho dân. Xa Triết vốn dĩ rất căm ghét những hành vi của họ Trần, đương nhiên sẽ không bán đứng hai người họ. Nhưng dù vậy, Ca Lão hội cũng vẫn nhanh chóng tìm ra bọn họ. Ca Lão hội không muốn tiếp tay cho kẻ xấu, chỉ đành lá mặt lá trái, chuẩn bị bí mật đưa hai cha con họ đến Trùng Khánh để tránh liên can. Làm vậy cũng coi như đã tận tình tận nghĩa rồi, mà người phụ trách hộ tống bọn họ chính là Xa Triết.

Hai cha con bản lĩnh cao cường này không lập tức rời khỏi trấn Long Ẩn là vì họ còn dẫn theo một bà thím đi đứng không tiện, lại còn bị mù. Xa Triết dẫn theo bốn năm anh em, cùng khiêng bà thím ấy chạy đến Trùng Khánh, nhưng ở đâu cũng có hạng người ham sống sợ chết, tham hư vinh, có người sợ việc bại lộ sẽ liên lụy đến bản thân, bèn đem chuyện này tố cáo lên.

Ca Lão hội ở trấn Long Ẩn tức khắc bị quân lính quét sạch, mọi người trong hội bỏ chạy tứ tán, người thì đi khơi thông quan hệ, kẻ thì đi trốn lánh nạn, đám người Xa Triết bị tập trung “chiếu cố”, giữa đường chạy đến Trùng Khánh thì bị chặn giết.

Mạnh Tiểu Lục lắng nghe từ đầu, trong đầu cũng nghĩ mãi, hình như đã thấy đòn thế vừa nãy của Xa Triết ở đâu đó rồi, nhưng lại không tài nào nghĩ ra được. Xá Ban thức là gì Mạnh Tiểu Lục chưa từng nghe qua, lúc này, gã như người đi giữa đám sương mù mờ mịt vậy. Nhưng khi nhắc đến cặp cha và con gái nọ, Mạnh Tiểu Lục đột nhiên giật nẩy mình, chẳng trách chiêu thức lúc nãy lại quen mắt đến thế.

Mạnh Tiểu Lục không giỏi võ công, nhưng đầu óc và ngộ tính đều rất khá, nghĩ kỹ lại, Xá Ban thức mà Xa Triết sử dụng, nếu giản lược đi thì nguyên lý cơ bản bên trong chiêu thức ấy chẳng phải chính là những gì mình học năm xưa hay sao? Mặc dù chưa từng thấy, nhưng lại còn hơn là nhìn thấy.

Mặc dù cảm thấy sự việc không thể nào trùng hợp đến thế, nhưng Mạnh Tiểu Lục vẫn lên tiếng hỏi: “Hai cha con kia có phải họ Sa không?”