Chương 53 Ân oán tình cừu
“Sao anh biết!” Xa Triết trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi.
Hai anh em họ Mã cũng giật nẩy mình, sau đó đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn sang Mạnh Tiểu Lục với ánh mắt kỳ dị.
Mạnh Tiểu Lục lại hỏi tiếp: “Có phải chú Sa Thiên và Sa Oanh Oanh không?”
“Đúng vậy, anh quen biết họ à?”
Thì ra bọn Xa Triết gặp phải một đám binh lính truy sát liền ra tay phản kháng, nhưng kẻ địch người đông thế mạnh, bên cậu ta lại dẫn theo thím Sa, chỉ có thể vừa chạy vừa đánh. Trong lúc đánh nhau, có khá nhiều anh em đã ngã xuống, nếu không phải Sa Thiên bản lĩnh cao cường, mà công phu của bọn truy binh lại quá kém cỏi, chỉ sợ bọn Xa Triết khó mà thoát nổi.
Lúc này, bọn họ cũng thông qua một tên lính bị bắt sống mà biết được trong Ca Lão hội ở trấn Long Ẩn có nội gián, vậy thì đi Trùng Khánh cũng không ổn thỏa, chi bằng đổi sang đi đường khác. Nhưng họ không hề biết rằng có tới mấy nhóm truy binh, huống hồ không chỉ là đám quân phiệt chính khách phái người đi, mà người nhà của Trần tài chủ cũng vung tiền ra treo thưởng, hòng diệt trừ hai cha con nhà họ Sa cho hả dạ.
Trên đường, Sa Thiên nói Xa Triết có căn cơ không tồi, gân cốt và ngộ tính đều thuộc loại thượng hạng để luyện võ, vì vậy bèn dạy cho cậu ta mấy chiêu, cũng chính là Xá Ban thức mà cậu ta vừa sử dụng lúc nãy. Về sau, gặp phải bảy tám lần truy sát, Sa Thiên sợ liên lụy đến Xa Triết, bèn dẫn đám truy binh chạy theo hướng Gia Bình, còn Xa Triết thì bị hai tên có võ nghệ khá cao cường này bắt được trên đường về Trùng Khánh dò la tin tức của Ca Lão hội ở trấn Long Ẩn quê nhà.
Hai người này nghĩ rằng Xa Triết tuổi còn trẻ không có kinh nghiệm giang hồ gì, tra hỏi mấy phen mà Xa Triết vẫn ngậm miệng không chịu nói hướng đi của Sa Thiên, đành áp giải cậu ta về thành, nghe ý tứ có vẻ như muốn giao Xa Triết cho người nào đó, hai bên đã hẹn sẽ gặp nhau ở quán trà, vì vậy mới xảy ra một màn vừa nãy.
Một chưởng lúc nãy của Mã Quốc Đống quá nặng, đến giờ tên kia đã bị tạt nước lạnh, rồi day cả huyệt Nhân trung mà vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu không phải vẫn còn hơi thở, thì người ta đã nghĩ hắn chết rồi.
Hai anh em họ Mã biến sắc mặt, Mạnh Tiểu Lục kéo họ vào trong nhà trong, tìm chỗ không có ai, hạ thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Lục gia.” Người xưa nay không thạo ăn nói là Mã Quốc Đống cất tiếng trước, còn Mã Quốc Lương thường ngày nói năng búa xua lại cúi đầu làm thinh. Mạnh Tiểu Lục lấy làm kỳ quái, gã gật đầu ra hiệu cho Mã Quốc Đống nói tiếp: “Chúng tôi có nói với anh rồi, nhà họ Mã chúng tôi khi trước tinh thông ám khí, chỉ là về sau có một gia tộc có thù truyền đời với nhà họ Mã chúng tôi đã tìm ra cách phá giải cao hơn một bậc, nên chúng tôi mới quay ra trọng công phu quyền cước mà xem nhẹ ám khí, giờ trong ba anh em chúng tôi chỉ có Quốc Tài biết dùng ám khí mà thôi.”
“Anh đừng bảo tôi đấy là nhà họ Sa nhé.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Thế cũng trùng hợp quá rồi.”
Mã Quốc Đống gật đầu: “Chính là nhà họ Sa, nhà họ Sa và nhà họ Mã vốn đều là người Hồi, hai nhà đã bất hòa ngay từ thời tổ tiên rồi, vừa khéo trong ba gia tộc lớn ở dốc Bán Long quê nhà chúng tôi lại cũng có nhà họ Mã và nhà họ Sa. Hai nhà chúng tôi nhân đinh hưng vượng, đều được truyền thừa võ nghệ từ tổ tiên, vì vậy mà thường minh tranh ám đấu, còn gọi cả bạn bè thân thích đến hỗn chiến nhiều lần, nhiều người đã mất mạng, kết nên vô số mối oán cừu.
“Ngoài nhà họ Sa và nhà họ Mã chúng tôi, ở dốc Bán Long còn có một gia tộc lớn nữa, đó là nhà họ Phòng. Tương truyền, nhà họ Phòng là người nơi khác đến, nhưng ở dốc Bán Long đã mười mấy đời rồi, sinh sôi nảy nở, con cháu rất đông đảo. Nhà họ cũng tập võ, tuy không lợi hại như hai nhà chúng tôi, song cũng rất đặc sắc, tự thành một phái riêng.
“Nhà họ Phòng làm nghề vận chuyển bằng ngựa, trong nhà có nhiều gia súc, cũng qua lại rất nhiều với các đoàn buôn, có thể nói là nhà giàu đứng đầu dốc Bán Long chỗ chúng tôi. Để lôi kéo nhà họ Phòng, hai mươi hai năm trước, nhà họ Mã đã cầu hôn với nhà họ Phòng, người cầu hôn đó vai vế rất lớn, chúng tôi phải gọi là ông ba.”
Mã Quốc Đống thở dài một tiếng, nói tiếp: “Nào ngờ, người được cầu hôn là con gái út nhà họ Phòng từ lâu lại đã yêu đương với Sa Thiên Bá của nhà họ Sa, tôi đoán Sa Thiên Bá chính là Sa Thiên. Lúc đó, hai người đã lén lút qua lại với nhau, người ngoài không hề hay biết. Mặc dù nhà họ Sa khi ấy đã phá giải được thuật dùng ám khí của nhà chúng tôi, nhưng về công phu quyền cước thì chúng tôi cũng không kém bọn họ là bao. Huống hồ, chuyện này là nhà họ Sa đuối lý, nếu cứ làm căng, ắt hẳn sẽ đắc tội với nhà họ Phòng xưa nay vẫn ở thế trung lập.
“Nhà họ Phòng lúc đó đã trao đổi bát tự ngày sinh tháng đẻ với nhà họ Mã chúng tôi, hai bên đã đính hôn, xảy ra chuyện xấu mặt thế này làm sao mà chịu được. Sa Thiên Bá lại cậy mình bản lĩnh cao cường, đòi quyết đấu sinh tử, hy vọng nhà họ Mã biết khó mà lui, chủ động từ hôn. Nhà họ Mã chúng tôi làm sao có thể dễ dàng chịu thua như thế, bèn phái người có võ nghệ cao nhất trong gia tộc ra tỷ võ, kết quả bất cẩn bị Sa Thiên Bá đánh chết.
“Tên Sa Thiên Bá này khiến tất cả đều tức giận, ngay cả trong nhà họ Sa cũng lục đục không thống nhất, nhà họ Phòng thấy vậy bèn hạ quyết tâm, nói thà con gái nhà mình chết già trong khuê phòng cũng không thể gả cho Sa Thiên Bá. Sa Thiên Bá liền dẫn con gái nhà họ Phòng bỏ trốn, vậy là không chỉ nhà họ Mã và nhà họ Phòng, ngay cả nhà họ Sa cũng không thể bỏ qua cho Sa Thiên Bá được nữa.
“Sa Thiên Bá này bản lĩnh quả thực rất cao cường, năm đó chúng tôi còn nhỏ, nghe các bậc cha chú nói Sa Thiên Bá là kỳ tài luyện võ hiếm gặp, y đã học được cả mười phần võ công nhà họ Sa, lại còn học được một số chiêu thức từ vị tiểu thư nhà họ Phòng kia. Trên đường chạy trốn, Sa Thiên Bá đã đánh lui rất nhiều người, nhưng dù sao cũng là ba đại gia tộc hợp sức, một mình Sa Thiên Bá làm sao địch lại nổi.
“Rốt cuộc Sa Thiên Bá và con gái nhà họ Phòng cũng bị ép vào tuyệt lộ, Sa Thiên Bá bị trọng thương, con gái nhà họ Phòng bị trúng một chưởng thổ huyết, hai người tung mình nhảy xuống vực, không rõ sống chết.
“Nửa năm sau, Sa Thiên Bá đêm khuya đột nhập vào ba nhà Sa, Mã, Phòng, giết hết những người từng truy sát bọn họ. Trong đó có cả người nhà của chúng tôi, vì vậy, Lục gia, chúng tôi có thù sâu hận lớn với nhà họ Sa, còn với Sa Thiên Bá thì thù sâu hơn biển.”
Mạnh Tiểu Lục nhất thời lấy làm khó xử, một bên là bạn thanh mai trúc mã và người có ơn với mình, một bên là trợ thủ đắc lực thân như huynh đệ, ngay cả người thông minh như gã cũng khó mà đưa ra lựa chọn.
Mã Quốc Đống nở một nụ cười buồn bã, nói: “Thiên tai nhân họa, bất luận là nhà họ Mã hay nhà họ Sa, thậm chí nhà họ Phòng giàu có nhất, giờ cũng lụn bại, chẳng ai sống thoải mái được cả, bằng không thì cũng không phải lần lượt ra ngoài phiêu bạt kiếm sống thế này. Sống còn chẳng sống nổi, làm gì còn thời gian rảnh mà thù hận lẫn nhau nữa chứ? Khi đó chúng tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện trong gia tộc lắm, mà những người bị giết cũng không có ai là huyết mạch chí thân của chúng tôi cả, tất cả đã thành mây khói rồi. Lục gia, anh không cần khó xử, chúng tôi sẽ không vì chuyện cũ mà đi truy sát Sa Thiên Bá đâu, nhưng cũng cầu xin anh đừng bắt chúng tôi phải đi cứu y.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.” Mạnh Tiểu Lục thở phào một hơi.
Thế lực của Bào Ca hội ở Trùng Khánh không phải nhỏ, tổng đàn của Phong môn cũng ở Trùng Khánh, Dương Thiết Thông muốn liên hệ với Phong môn không phải chuyện khó. Có cái danh người mang Cửu Phong lệnh mở đường, tin tức truyền đi không gặp phải bất cứ trở ngại gì.
Phong môn không giống như Mã gia, học theo lối bậc đại ẩn ẩn cư nơi phố thị, họ đặt tổng đàn ở trong núi Chiếu Mẫu bên ngoài thành Trùng Khánh, nói chặt chẽ thì là bậc tiểu ẩn ẩn cư nơi núi rừng. Tổng đàn Phong môn xây dựng hết sức bề thế, kiến trúc dựa theo hình dạng của tổ ong, tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng lại bố trí khác nhau. Có tầng thì tu tạo dựa theo địa thế núi rừng, có tầng lại lợi dụng các hang động thiên nhiên, chỉ có ba tầng trong là có công trình kiến trúc bình thường, thoạt nhìn cũng như kiến trúc cung điện vậy.
Mạnh Tiểu Lục lúc trước từng nghe Mã Vân nói, ba tầng bên ngoài của tổng đàn Phong môn đều là để mê hoặc người khác. Tầng đầu tiên đặt các mối nguy hiểm có thể nhìn thấy được, để người ta biết khó mà lui, chủ yếu là các cơ quan kiểu như hố bẫy, rắn độc, thuốc độc. Người bình thường nhìn thấy, tự nhiên sẽ đi vòng qua lối khác, nhưng những chỗ có độc vật lại thường có linh thảo, thuốc quý, vì vậy một số người hái thuốc hay kẻ tò mò vẫn đi vào bên trong.
Tác dụng của tầng thứ hai là để che mắt, phép chướng nhãn này tương truyền là thuật Kỳ môn độn giáp mà Gia Cát Khổng Minh sử dụng. Rốt cuộc có phải hay không thì không nói chắc được, nhưng khi trước Phong môn ở trong thành Trùng Khánh, tổng đàn này đến triều Thanh mới bắt đầu xây dựng. Có điều, quả thực tầng này rất dễ khiến người ta nảy sinh ảo giác về thị giác, từ đó cứ đi vòng vèo, người không biết lối chắc chắn sẽ vòng trở về tầng đầu tiên, ngỡ rằng mình bị ma đưa lối quỷ dẫn đường.
Tầng thứ ba thì có một đám người giả thần giả quỷ để dọa người khác, Mạnh Tiểu Lục có người dẫn đường nên không nhìn thấy họ. Nhưng gã nhìn rừng rậm xung quanh giữa ban ngày ban mặt mà vẫn âm u như vậy, thầm đoán nếu đột ngột có thứ gì đó đáng sợ xổ ra, hẳn cũng đủ khiến người ta sợ hãi mà ôm đầu bỏ chạy rồi.
Nếu có người muốn dựa vào vũ lực xông vào, vậy thì người trông giữ ba tầng đầu sẽ lần lượt truyền tin, ở giữa ba tầng ngoài và ba tầng trong sẽ có đội phòng vệ xông ra ngăn cản, tra hỏi kẻ xâm nhập, sau đó tùy tình hình mà định đoạt.
Mạnh Tiểu Lục được dẫn xuyên qua các dãy nhà, con ngõ đến Tụ Phong hiên ở tầng trong cùng. Gọi là hiên, xét theo nghĩa đen thì là hành lang dài hoặc căn nhà nhỏ, về sau dùng nhiều để chỉ các kiến trúc, cũng giống như lầu, gác, nhà… cách dùng cũng không còn quy phạm như trước nữa. Ví dụ, Tụ Phong hiên này rất rộng lớn, đủ chỗ cho hơn trăm người tụ tập, Phong vương Lục Đức An lúc này đang ngồi trên ghế báu ở chính giữa sảnh đường.
Thuật lừa đảo trong thiên hạ thảy đều xuất phát từ Phong môn, nhờ lịch sử lâu đời nên nền tảng Phong môn cực kỳ sâu dày. Ghế ngồi của Phong vương được ghép lại từ rất nhiều khối lục giác lớn, nhìn chất liệu hình như là tử kim, vừa tôn quý vô cùng, lại vừa bề thế. Ghế của Long phong, Hổ phong, Khuyển phong được kê bên dưới ghế tử kim, đều đúc từ vàng khối, chỗ ngồi của sáu người còn lại trong Cửu phong thì hình như được đúc từ bạc trắng, sau nữa thì là các chỗ ngồi được đúc bằng đồng, bằng sắt.
Trong đại điện có rất nhiều chỗ ngồi còn trống, Mạnh Tiểu Lục không ngó ngang ngó dọc, rảo bước đi thẳng tới trước mặt Lục Đức An. Đám người Phong môn cả kinh, vội nhao nhao đứng lên toan ngăn trở gã, duy chỉ có Hổ phong Tiết Đông Bình là ngồi yên bất động, khóe miệng còn nở nụ cười, vì y đã biết Mạnh Tiểu Lục đến đây để làm gì. Phong vương cũng giơ tay ngăn cản mọi người, chỉ thấy Mạnh Tiểu Lục quỳ thụp xuống, nói: “Đệ tử Mạnh Tiểu Lục, bái kiến Phong vương.”
“Mau đứng lên.” Lục Đức An hài lòng nở nụ cười: “Thằng nhãi ranh này khoa trương quá, tôn sư trọng đạo không sai, nhưng cũng đâu cần phải làm bộ khoa trương như vậy. Nhãi con này, rõ ràng là giả dối, lại còn làm cho giả dối đến mức thế này, cố ý để người ta nhìn thấy, thật là khiến người ta dở khóc dở cười mà.”
Mạnh Tiểu Lục bò dậy, gãi đầu cười hì hì: “Ai bảo là giả chứ, cũng chỉ có Phong vương tinh tường, thoáng nhìn đã thấu hết tâm tư của con thôi.”
“Được rồi, Tiểu Lục, ta biết con đến Trùng Khánh này làm gì rồi, lát nữa Tiết đại ca của con sẽ dẫn con đi dạo một vòng, ngày mai chúng ta nói chuyện.” Lục Đức An nói xong liền đứng dậy: “Giờ ta còn chút việc…”
Lục Đức An còn chưa dứt lời, Mạnh Tiểu Lục đã lại quỳ thụp xuống đất: “Xin Phong vương tương trợ!”
“Sao vậy?” Phong vương chau mày nói. Tiết Đông Bình cũng giật thót mình, quả tim như nẩy lên đến tận cổ họng, Phong vương đã bảo sẽ nói chuyện riêng sau, chẳng lẽ Mạnh Tiểu Lục lại không biết nhìn mặt đoán ý, cứ nhất thiết phải nói trắng ra tại đây ư?
Mạnh Tiểu Lục liền nói ra chuyện tìm kiếm gia đình Sa Oanh Oanh, Phong vương tức thì thở phào, nói: “Chuyện này thì dễ, ta sẽ phái người đi tìm bọn họ, theo lời con thì họ hẳn vẫn còn ở vùng Ba Thục này, chắc là ngày mai sẽ có tin tức thôi. Phải rồi, làm thế nào để bọn họ tin người của chúng ta?”
“Cứ nói là huynh đệ của Mạnh Tiểu Lục là được.”
“Được rồi,” Phong vương nói, “Hổ phong, dẫn Tiểu Lục đi nghỉ ngơi, cũng tối rồi, hôm nay Tiểu Lục ở lại Phong môn đi.”
“Vâng.”
Mạnh Tiểu Lục trước tiên nhờ Tiết Đông Bình truyền tin về thành, lần này gã đến Phong môn không dẫn theo người nào khác, chỉ sợ anh em họ Mã và Lâm Nguyên Tâm lo lắng. Thu xếp xong xuôi mọi việc, Mạnh Tiểu Lục quả thực cũng hơi mệt mỏi, chỉ riêng ngày hôm nay từ sáng đến tối đã có quá nhiều việc xảy ra. Bận rộn cả một ngày trời, Mạnh Tiểu Lục thấy khắp người nhức mỏi, cũng không nói chuyện nhiều với Tiết Đông Bình, được sắp xếp chỗ ở xong liền vùi đầu ngủ luôn.
Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên ba con sào, Mạnh Tiểu Lục bị một tiếng kêu thảm thiết làm giật mình tỉnh giấc, gã xỏ giày mặc áo khoác bước ra ngoài. Tiếng kêu ấy ở rất xa, nhưng vì âm thanh quá lớn nên vọng đến tận phòng Mạnh Tiểu Lục. Đó là tiếng kêu xé gan xé phổi, là phản ứng bản năng của con người khi sợ hãi nhất, đau đớn nhất, không cần nhìn cũng biết người phát ra tiếng kêu ấy lúc này đang bị giày vò cực kỳ tàn khốc. Tiếng kêu đó chạm đến chỗ sâu thẳm trong linh hồn con người, khiến người nghe không khỏi rùng mình rợn tóc gáy.
Tiếng kêu dần dần lạc cả đi, nhưng người phát ra vẫn gào thét, khi âm thanh dần biến mất, một tiếng kêu thảm thiết khác lại vẳng đến từ cùng hướng đó, tựa hồ như muốn lôi kéo Mạnh Tiểu Lục đi tìm hiểu ngọn ngành.