← Quay lại trang sách

Chương 54 Phong hình

Mạnh Tiểu Lục lần theo âm thanh tìm đến nơi phát ra tiếng kêu ấy, nhanh chóng trông thấy một đám người đang đứng trong một cái sân.

Có người thấy Mạnh Tiểu Lục liền vội vàng ngăn gã lại: “Ngươi là ai? Chỗ này là cấm địa, người không liên quan mau mau đi ra!”

Mạnh Tiểu Lục vậy mà lại không đáp được lời nào, vóc người gã cao to, nhìn được xa, ánh mắt vượt qua đầu đám người, nhìn thấy một cảnh tượng bi thảm nhất trần đời mà gã không sao hình dung nổi. Đây là Phong môn sao? Hay là địa ngục?

Ở giữa khoảng trống trong sân có dựng tám cái cột, hai trong số đó có hai người đang bị trói, một người đã không nhúc nhích gì nữa, người còn lại vẫn đang cố sống cố chết giãy giụa, phát ra tiếng gào thét cực kỳ đáng sợ.

Trên hai người này bám đầy ong bắp cày màu vàng đen, chỉ có thể dựa vào thân hình mà đoán đó là con người. Vết đốt của ong bắp cày không khiến bọn họ chết ngay lập tức, dường như cảm giác đau đớn không ngừng mới là nguyên nhân căn bản khiến bọn họ tử vong, mà người vẫn đang vùng vẫy kêu gào thảm thiết kia cũng đã kêu yếu dần, không biết là sắp chết hay do bị đám ong bắp cày đang không ngừng bò vào miệng bịt mất cổ họng. Những người đứng xem xung quanh hoàn toàn không hề sợ hãi lũ ong, bên cạnh họ còn có sáu người cả nam lẫn nữ khác bị trói nghiến, lúc này đã sợ đến run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, một người trong số đó đã bị áp giải đến cây cột thứ ba, đám ong bắp cày tựa hồ như nhận biết được ai với ai, liền tách ra, đến khi người kia bị trói vào cây cột, người áp giải rời đi, bọn chúng mới lao vào như điên cuồng. Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, không khác gì hai người lúc đầu cả.

“Rốt cuộc ngươi là ai! Không nói ta sẽ bắt ngươi lại đấy!” Người chặn Mạnh Tiểu Lục lại gằn giọng hỏi thêm lần nữa.

Mạnh Tiểu Lục giờ mới thu hồi ánh mắt khỏi thảm kịch nhân gian ấy, lấy ra Cửu Phong lệnh trong người, người kia vừa thấy lệnh bài lập tức chắp tay nói: “Không biết là Lục gia, thất kính rồi.”

“Sao anh lại biết là tôi?” Mạch tư duy của Mạnh Tiểu Lục vẫn chưa thoát ra khỏi thảm kịch trước mắt, không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Người kia cười cười: “Lục gia, anh sao vậy, chúng ta đang ở tổng đàn Phong môn, chúng tôi có ai mà không biết Cửu phong chứ? Ngoài họ ra thì chỉ còn mỗi anh có Cửu Phong lệnh thôi, lần trước Khuyển phong nói ở Thượng Hải anh được gọi là Lục gia, vì vậy chỗ chúng tôi đều gọi anh như vậy luôn, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt rồi. Anh đợi chút, để tôi phun thuốc cho anh.”

“Thuốc gì vậy?”

“Tất nhiên là thuốc đuổi ong rồi, nhiều ong bắp cày như vậy mà đốt phải anh thì không hay đâu.” Người kia nói. Mạnh Tiểu Lục rốt cuộc cũng hiểu ra, không phải bầy ong được huấn luyện để nhận ra người, mà là do thuốc đặc chế của Phong môn.

Người kia lấy ra một ống phun nước làm từ thân trúc, phun thuốc lên người Mạnh Tiểu Lục, miệng nói: “Đây là thuốc bí truyền của Phong môn, chuyên khắc chế tất cả các loài ong, tất nhiên cũng có hiệu quả nhất định đối với muỗi và các loài côn trùng có độc khác, có thứ này phun lên người, Lục gia có thể yên tâm vững dạ vào trong đó rồi.”

“Đa tạ huynh đệ.” Mạnh Tiểu Lục vội vàng cảm ơn.

Người kia phun thuốc xong liền dẫn Mạnh Tiểu Lục vào trong sân, rồi bước đến báo cáo với một người đang đứng quan sát, người đàn ông nọ nghiêng đầu nhìn sang, sau đó rảo bước đến trước mặt Mạnh Tiểu Lục.

Người nọ đứng đối diện với Mạnh Tiểu Lục, đôi bên đều đánh giá lẫn nhau. Người này không cao lắm, nhưng bừng bừng sức sống, ánh mắt sáng rực như đuốc, toàn thân toát lên vẻ lão luyện và sát khí. Mạnh Tiểu Lục lên tiếng trước: “Chào anh, tôi là Mạnh Tiểu Lục.”

“Lục gia, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Sát Nhân phong Tưởng Đức Nghĩa.” Người đó nói.

“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Mạnh Tiểu Lục không nói khách sáo, mà thực sự là ngưỡng mộ đã lâu, có lẽ cả giang hồ đều nghe nói đến tên Sát Nhân phong Tưởng Đức Nghĩa này. Không phải vì Sát Nhân phong giết người nhiều, mà là bởi cuộc đại loạn của Phong môn bắt nguồn từ chính cái chết của Sát Nhân phong tiền nhiệm, vì vậy danh hiệu của người kế nhiệm là Tưởng Đức Nghĩa cũng được lan truyền đi khắp nơi.

Cửu Phong lần lượt gồm có tam phong Long, Hổ, Khuyển, Phong Tụ phong, Thiên Lộ phong, Vân Trung phong, Trung Nghĩa phong, Sát Nhân phong và Hình phong. Trong đó Long phong là phó thủ của Phong vương, nắm giữ rất nhiều công việc cụ thể trong Phong môn, vì vậy dưới trướng có ba Phong châm. Hổ phong phụ trách về thuật lừa đảo, thuộc hạ đông đảo, tuy không có Phong châm nào, nhưng tất cả đều là cao thủ lừa bịp, trước đây khi nào cần dùng thuật lừa đảo để tranh tài cao thấp, hoặc khi Tứ đại môn phái cùng phối hợp làm một vụ lớn, đều là do Hổ phong ra mặt.

Khuyển phong xưa nay không phụ trách công việc cố định, ví dụ Khuyển phong thế hệ này là Ôn Hoán Hải phụ trách xử lý các sự việc ở Thượng Hải và khu vực xung quanh, trên thực tế chính là một cây đinh cắm vào giữa địa bàn của Khuyết môn. Nhiệm vụ này không phải Khuyển phong quyền cao chức trọng thì không thể đảm nhiệm được, người khác khó có thể định đoạt đại sự, tất nhiên sẽ dễ để lỡ dở thời cơ, nhưng nếu là Khuyển phong thì không phải lo lắng chuyện này.

Phong Tụ phong phụ trách việc tập hợp đệ tử Phong môn, Thiên Lộ phong phụ trách khơi thông quan hệ với các nơi, cùng phân phối nhiệm vụ trong địa bàn Phong môn. Vân Trung phong ở bên cạnh Phong vương đảm nhiệm vai trò hộ vệ, đồng thời phụ trách sự an toàn của tổng đàn Phong môn và phân đàn ở các nơi. Trung Nghĩa phong có nhiệm vụ phân biệt trung gian, phán xử các tranh chấp trong môn phái hoặc những kẻ bị Sát Nhân phong bắt về.

Hình phong thì hẳn là phụ trách hình phạt. Còn về Sát Nhân phong, chức trách của y chính là giết chết những kẻ cần phải giết trong lệnh truy bắt của Phong môn, hoặc xử quyết phản đồ đào tẩu, hoặc những kẻ sử dụng thuật lừa đảo của Phong môn song lại phá hoại quy củ, đã răn đe nhiều lần mà vẫn không chịu sửa đổi.

Hiện giờ Trung Nghĩa phong và Hình phong vì bị nghi ngờ liên can đến sự việc Long phong Đái Phổ phản bội, nên đã bị tước quyền lực, giám sát chặt chẽ đồng thời điều tra nghiêm mật, công việc thi hành hình phạt giao lại cho Sát Nhân phong tân nhiệm là Tưởng Đức Nghĩa. Sát Nhân phong tuy không phải nhân sĩ chuyên nghiệp như Hình phong, nhưng nhìn lâu quen mắt, y cũng biết những hình phạt này sử dụng như thế nào, ví dụ như Phong hình kinh điển nhất của Phong môn này.

“Tưởng huynh, những người này là ai vậy?” Mạnh Tiểu Lục không kìm được hỏi.

Tưởng Đức Nghĩa đáp: “Đây đều là những kẻ mưu phản tâm thuật bất chính, vì ngoan cố không biết hối lỗi nên Phong vương đã hạ lệnh xử quyết bằng Phong hình. Phong hình này là hình phạt độc đáo chỉ riêng Phong môn mới có, dùng đàn ong bắp cày có độc đốt tội nhân đến chết. Nhiều ong bắp cày như vậy đốt, chỉ riêng nọc ong thôi cũng đủ khiến kẻ bị hành hình chết rồi, căn bản không thể tạo hiệu quả gây đau đớn để trừng phạt. Vì vậy, trước khi bị hành hình, những kẻ này đều bị ép phải uống và bôi một số loại thuốc đặc biệt của Phong môn.

“Như thế, những kẻ này bị ong đốt cũng không trúng độc chết ngay, những loại thuốc kia thậm chí còn có hiệu quả tăng cường nhịp tim, khiến những kẻ chịu hình phạt cảm nhận được nỗi đau bị ong đốt rõ ràng hơn gấp bội, nhưng lại không vì đau đớn quá độ mà chết ngay lập tức. Cũng chính vì thế, bọn chúng mới sợ đến run rẩy thế kia.”

Nói tới đây, trên gương mặt Tưởng Đức Nghĩa thoáng hiện lên nét bất nhẫn, hình như y hơi xuất thần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cười nói: “Vẫn còn năm tên chưa chịu hình phạt, Lục gia có muốn cùng tôi xem hành hình không?”

Mạnh Tiểu Lục không biết nên trả lời sao cho phải, hình phạt này quả thực là quá tàn nhẫn. Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất là xong, còn hành hạ giày vò con người ta thế này, khiến cho tiếng kêu la thảm thiết của kẻ chịu hình phạt vang vọng khắp ba tầng bên trong của tổng đàn Phong môn, rõ ràng là muốn người ta nghe thấy, đồng thời nói với tất cả những kẻ đang âm thầm bất mãn với Phong vương rằng kẻ nào thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Phong vương Lục Đức An dùng thủ đoạn tàn khốc đẫm máu như vậy để phục chúng, đủ thấy con người ông ta hung hiểm tàn độc nhường nào, chẳng trách trên giang hồ lại có tin đồn rằng ông ta đã giết hại Phong vương tiền nhiệm Đái Lợi Kỳ.

“Tiểu Lục.” Lúc này, Tiết Đông Bình đi vào, Tưởng Đức Nghĩa liền hành lễ: “Bái kiến Hổ phong.”

“Huynh đệ,” Tiết Đông Bình gật đầu chào, sau đó nói, “Tiểu Lục theo ta, thay y phục đi, lát nữa có thể Phong vương sẽ cho gọi cậu đấy.”

“Vậy Tưởng huynh, Tiểu Lục xin phép cáo từ trước.”

“Có việc công bên người, thứ cho không tiễn xa được, Lục gia thong thả.”

Rời khỏi chỗ hành hình, hai người đi bộ dọc hành lang không người, Tiết Đông Bình giờ mới hạ giọng nói: “Sao lại chạy đi xem hành hình vậy? Vừa nãy không thấy cậu trong phòng, ta lo quá.”

“Tiểu đệ lỗ mãng rồi, mong Tiết đại ca bỏ quá cho.” Mạnh Tiểu Lục cáo lỗi: “Đêm qua mệt mỏi quá độ, nằm xuống là ngủ ngay, hôm nay mặt trời lên ba con sào nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mới lần theo âm thanh mà tìm đến đây.”

Tiết Đông Bình thở dài nói: “Âm thanh này nghe mà khiến lòng người hoảng hốt, ngày nào cũng vậy, hơn một tháng nay rồi, ngày mai không biết lại đến lượt ai chịu tai ương đây.”

“Ngày nào cũng thế này à?” Mạnh Tiểu Lục run cả người: “Phong môn mặc dù đông người, nhưng nhiều đến mấy thì cũng không đủ để đồ sát như vậy đâu, thanh trừng thì cứ thanh trừng, cớ gì phải tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc là Phong vương hay Phong vương [44] đây?”

“Câm miệng!” Tiết Đông Bình biến sắc mặt, lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, không phát hiện bóng người nào, mới hạ giọng hỏi: “Vừa nãy trước mặt Sát Nhân phong cậu có nói lung tung gì không đó?”

“Không, tôi có biết gì về y đâu, sao dám bộc lộ tâm tư chứ.”

Tiết Đông Bình bấy giờ mới yên tâm: “Coi như thằng nhãi ranh nhà cậu cơ trí, hiện giờ nội bộ Phong môn đại loạn, nói năng phải hết sức cẩn thận mới được, ta có lẽ vẫn có thể phóng túng một chút, nhưng không như trước đây nữa, cậu thì… Mã đầu đã qua đời rồi, mặc dù Mã gia coi trọng nghĩa sư đồ đồng môn, nhưng lão Mã đầu không còn nữa, thực lực của Mã gia hiện tại cũng suy giảm nghiêm trọng, nếu cậu nói năng lung tung, chỉ sợ không ai che chở cho cậu được nữa đâu.”

“Tiểu Lục biết rồi, vì thế dạo trước nhờ cứu người cũng là báo thẳng với Phong vương, chứ không trực tiếp cầu viện Tiết đại ca, sợ anh bị người khác nắm đằng chuôi, khiến sự việc khó thành.” Mạnh Tiểu Lục nói.

“Hiểu chuyện đấy.”

Mạnh Tiểu Lục nhìn bộ dạng lo lắng của Tiết Đông Bình, trong lòng không khỏi thầm thở dài, Phong môn e rằng xong thật rồi, trên dưới lòng người hoang mang, nội bộ lục đục thế này làm sao có thể chống lại nổi Khuyết môn đây?

Để che tai mắt người đời, trước chuyến đi này, Mạnh Tiểu Lục từng cho thuộc hạ của Mã Vân là Mã Lộc thu xếp phái người đến nhà gã ở Thượng Hải một chuyến, còn Mã Lộc thì công khai tuyên bố rằng tin tức Khương Khang đang ở Trùng Khánh là do y báo với Mạnh Tiểu Lục, chỉ thiếu nước khua chiêng gõ trống thông cáo thiên hạ nữa thôi, càng như vậy thì lại càng không dễ khiến người khác hoài nghi Mạnh Tiểu Lục và Mã gia vẫn còn liên hệ. Mạnh Tiểu Lục cũng tuyên bố với bên ngoài rằng mình chưa từng gặp lại hai vị sư huynh Mã Lôi và Mã Vân, mặc kệ Tiết Đông Bình tin hay không, gã cũng phải hành sự cẩn trọng, tránh tiết lộ kế hoạch một cách vô nghĩa.

“Ta có nghe Ôn Hoán Hải nói, người của Mã Lộc đã đến nhà con, ta nghĩ con đã biết cả rồi.” Phong vương Lục Đức An nói: “Tiểu Lục, lần này ta bắt giữ Khương Khang, hắn có khai ra khá nhiều việc liên quan đến đám phản đồ trong Phong môn, ta mới tạm thời giữ cho hắn một mạng. Nào ngờ, sau khi điều tra, tất cả những điều hắn nói lại là sự thật. Theo lý mà nói, chuyện này là bí mật của Phong môn, nhưng lại có liên quan đến con, nên ta cũng không giấu giếm con làm gì, thực ra, đám phản đồ ấy cũng đều là vì có Khuyết môn ủng hộ nên mới dám tạo phản.”

Mạnh Tiểu Lục không khỏi giật mình, nếu Khương Khang đúng là người của Khuyết môn, sao hắn lại chỉ điểm Khuyết môn như vậy. Nhưng nghĩ lại, chính vì hắn chỉ điểm Khuyết môn, ngược lại càng thể hiện hắn không liên quan gì đến Khuyết môn cả, tiện cho hành động sau này, chiêu này của Khương Khang quả là rất cao tay!

Lục Đức An không biết Mạnh Tiểu Lục đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục nói: “Sát Nhân phong tiền nhiệm là Ông Đồng hẳn không phải do Khương Khang sát hại, thành thử Phong môn đã đổ oan cho hắn, không còn lý do gì để truy sát hắn nữa. Khương Khang đã thừa nhận việc hãm hại cha con rồi, nhưng để hắn tiếp tục ra sức cho ta, chỉ ra nhiều tên phản nghịch hơn, ta đã nhận lời cho hắn gia nhập Phong môn, được Phong môn che chở, đồng thời không truy cứu việc hắn hại chết cha con nữa.

“Thủ pháp lừa đảo của hắn cố nhiên đã phá hoại quy củ của Phong môn, nhưng xét cho cùng, sự ổn định của Phong môn quan trọng hơn, vì vậy ta cũng đành không truy cứu chuyện xưa. Huống hồ, lần này hắn chỉ điểm ra được đám phản đồ, phá hoại âm mưu làm phản, cũng coi như đã lập được công lớn, do đó ta quyết định bỏ qua cho hắn. Tiểu Lục, con có trách ta không?”

“Không trách ạ.” Mạnh Tiểu Lục vội nói: “Đệ tử sao dám trách móc đại sư chứ, thế há chẳng phải con là kẻ bất trung bất hiếu hay sao, trong tam sư: dẫn sư, bảo sư, đại sư thì đại sư là quan trọng nhất, mặc dù giờ đây sư phụ đã về cõi tiên, nhưng Mạnh Tiểu Lục con cũng tuyệt đối không làm ra những chuyện ngỗ nghịch với đại sư. Chỉ có điều, đệ tử cũng không dám che giấu, thù này là thù giết cha, tuy con không giận không trách, nhưng vẫn sẽ báo thù, nếu vì vậy mà có đắc tội Phong môn, mong Phong vương giơ cao đánh khẽ.”

Lục Đức An bật cười ha hả nói: “Thằng ranh con này cũng thẳng thắn lắm, không trách ta, không giận ta, nhưng vẫn sẽ báo thù, nói hay lắm, đúng là một hán tử thực thụ, quả không uổng quyết định khi đó của ta.”

“Quyết định khi đó?” Mạnh Tiểu Lục lấy làm khó hiểu.

Tiết Đông Bình giải thích: “Lúc đó Phong vương đã tự tay cắt một ngón tay của Khương Khang, để tạm thời giải mối hận trong lòng cho cậu, sau đó tuy nhận lời sẽ che chở cho Khương Khang nhưng cũng chỉ là nói với bên ngoài mà thôi, còn cậu lại là ngoại lệ. Việc dẹp bọn phản nghịch không phải một sớm một chiều mà có thể hoàn thành, cậu xem, Mã gia đại loạn hơn năm rồi đến giờ vẫn chưa thống nhất được, càng không phải nói đến tổ chức to lớn như Phong môn. Vì vậy, Phong vương đã định với Khương Khang một kỳ hạn ba năm, sau ba năm mời hai người thi đấu thuật lừa đảo, nếu cậu thắng thì sẽ bắt Khương Khang giết người đền mạng, còn nếu cậu thua thì sẽ tha cho hắn.”

Lục Đức An gật đầu: “Đúng thế, không biết Tiểu Lục con thấy như vậy có hợp lý hay không?”

Kỳ thực, lúc trước ở Mã gia, Lục Đức An từng nhận lời giúp Mạnh Tiểu Lục trả thù, giờ đây có thể báo thù hay không lại chưa rõ, ông ta rất ngại Mạnh Tiểu Lục không chịu, khiến mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, mang tiếng nói mà không giữ lời.

Nào ngờ Mạnh Tiểu Lục lại sảng khoái nhận lời: “Được, phiền Phong vương phải hao tâm tổn sức, đệ tử cảm kích vô cùng.”

Quân tử báo thù mười năm không muộn, Mạnh Tiểu Lục hiểu rõ, dù mình không chịu thì cũng khó mà ra tay với Khương Khang được nữa. Đây là điều kiện đổi lấy việc Khương Khang vạch trần đám phản đồ, đối với Lục Đức An, việc dẹp yên phản loạn đích thực là quan trọng hơn trả thù giúp mình. Ba năm, Mạnh Tiểu Lục có thể đợi, chấp nhận chuyện này cũng càng tiện cho gã tìm cơ hội lừa chết Khương Khang, thậm chí là hủy diệt cả Khuyết môn.

Xem xem, để xem ai mới là người cười đến sau cùng.