Chương 55 Đổi trời rồi
Câu trả lời của Mạnh Tiểu Lục khiến Phong vương cả mừng, mấy ngày này ông ta để Mạnh Tiểu Lục tạm thời ở lại tổng đàn, đồng thời còn tranh thủ lúc rảnh rỗi, thực hiện trách nhiệm của người làm thầy, dạy cho Mạnh Tiểu Lục nhiều chuyện giang hồ, chỉ điểm rất nhiều tinh hoa của thuật lừa đảo không truyền cho người ngoài của Phong môn.
Mạnh Tiểu Lục tuy rằng không muốn dính dáng quá sâu vào chốn giang hồ, nhưng người trong giang hồ, thân bất do kỷ, vả lại gã cũng rất thích nghe hóng chuyện giang hồ. Thêm nữa, ngộ nhỡ lần này gã không thể hãm hại Khương Khang, mà trong ba năm tới đây, Khương Khang lại vẫn có thể thong dong tự tại, vậy thì so đấu thuật lừa đảo cũng sẽ trở thành con đường nhanh nhất để hạ sát kẻ thù.
Thuật lừa đảo có biến hóa muôn vàn thì cũng không rời xa bản chất, người xưa nói rất hay, có bị lừa cũng chỉ bị lừa một lần, có một số chiêu thức dùng quá nhiều sẽ mất đi tác dụng. Nhưng tinh túy của thuật lừa đảo thì vẫn chỉ có một, thủ pháp dẫn dụ người khác mắc câu cũng như nhau, chẳng qua là thủ đoạn lừa đảo phải liên tục đổi mới, nâng cấp để bắt nhịp với thời đại, bằng không sẽ rất dễ bị người ta nhìn thấu. Nói tóm lại, Mạnh Tiểu Lục chuyên tâm học hỏi, cũng nhận được rất nhiều lợi ích, tiến bộ thần tốc.
Phong môn kỳ thực quy định không được nghiêm ngặt như Khuyết môn, thông tin không nhanh nhẹn thuận tiện như Mã gia, mức độ chuẩn xác và ẩn mật của thông tin không bằng Yến sào, nhưng được cái người đông, giở chiến thuật biển người ra thì muốn tìm một người không phải là vấn đề. Vì vậy chẳng bao lâu họ đã tìm thấy gia đình Sa Thiên, lúc nghe thấy tên Mạnh Tiểu Lục, Sa Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, bọn họ lập tức chấp nhận sự bảo vệ của Phong môn.
Nhân số đông đúc vừa là ưu thế lại vừa là nhược điểm, đây cũng là nguyên nhân khiến cho bao đời nay Phong môn vẫn thiếu những cải cách mang tính thực chất, bởi nhổ một sợi tóc động cả toàn thân, ảnh hưởng đến quá nhiều người. Điều này cũng khiến cho trong lúc ba môn phái khác đều đang tiến bộ nhanh chóng, Phong môn lại như thuyền đi ngược dòng nước, không tiến ắt phải lùi.
Hai ngày sau, Sa Thiên được đưa đến tổng đàn Phong môn, ngay ở lối vào, ông ta đã được yêu cầu bịt hai mắt lại, Sa Thiên lập tức lầm bầm: “Các người thực sự là huynh đệ của Tiểu Lục sao? Tiểu Lục sao lại ở cùng với người của Phong môn vậy?”
“Sa đại thúc, chúng tôi đúng là người của Phong môn, Lục gia cũng đúng là người của Phong môn, ông cứ yên tâm. Chỉ có điều, dẫu sao ông cũng là người ngoài, bịt mắt đi vào tổng đàn là để bảo vệ sự an toàn của Phong môn, phiền ông chịu khó một chút vậy.” Một thuộc hạ Phong môn tươi cười nói.
Trong lúc nói chuyện, chợt thấy một người vòng qua chỗ chái nhà phía trước bước ra, Sa Thiên đưa mắt nhìn, không khỏi cả mừng gọi: “Tiểu Lục!”
Sa Oanh Oanh ở phía sau chăm sóc mẹ, lúc này nghe thấy tiếng gọi của cha, lập tức đứng bật dậy chạy tới: “Đâu đâu?”
Người đến quả đúng là Mạnh Tiểu Lục, gã đi tới trước mặt Sa Thiên chắp tay ôm quyền, khom người nói: “Chú Sa.”
“Giỏi lắm, giỏi lắm, chú cũng sắp không dám nhận là người quen với cháu nữa rồi.” Sa Thiên đỡ lấy hai cánh tay Tiểu Lục, kích động nói.
Sa Oanh Oanh nhìn thấy Mạnh Tiểu Lục thì vành mắt cũng đỏ ửng lên, ngày đó biệt ly lang bạt kỳ hồ, khổ nhiều vui ít, lúc này gặp lại người quen cũ nơi đất khách, làm sao có thể không kích động, không mừng rỡ cho được? Nghĩ đến chuyện mình từng suýt nữa thì kết hôn với Mạnh Tiểu Lục, gương mặt Sa Oanh Oanh thoáng ửng hồng, cũng không biết lúc này Mạnh Tiểu Lục có phải vẫn một thân một mình hay không nữa.
Mạnh Tiểu Lục cười hì hì nói: “Chú Sa, cháu cũng có thay hình đổi dạng đâu, năm đó chú giúp nhà cháu truy hồi tang vật, bắt bọn bịp bợm, Tiểu Lục vẫn luôn cảm kích vô cùng, chỉ là sau đó chú lại đi mất, cháu vẫn chưa thể…”
“À, nhắc đến chuyện đó, kỳ thực sau đó ta cũng không giúp được gì nhiều. Về sau, ta lại trở về Bắc Kinh một chuyến, cố tình dò hỏi chuyện ấy, biết được… đúng là khổ cho cháu quá. Phải rồi, Tiểu Lục, sao cháu lại gia nhập Phong môn vậy? Mấy năm không gặp, làm gì có chuyện cháu không thay hình đổi dạng chứ, cao lớn cường tráng lên rồi, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên phong thái của nhân vật lớn, thấy cháu sống tốt vậy, chú đây cũng yên lòng rồi.” Sa Thiên thực lòng nói.
Mạnh Tiểu Lục gật đầu, quay sang nhìn Sa Oanh Oanh mặc áo chẽn gọn gàng, cười hỏi: “Em gái, cả anh mà cũng không nhận ra nữa à?”
“Làm gì có chuyện ấy chứ, anh không nhìn thấy em thì có.” Sa Oanh Oanh vẫn như trước, bình thường thì là nữ hiệp giang hồ, hễ nói chuyện với Mạnh Tiểu Lục là lại đỏ bừng mặt lên.
Lúc này, Tiết Đông Bình cũng đi ra, Mạnh Tiểu Lục bèn giới thiệu: “Đây là Hổ phong của Phong môn, Tiết đại ca, đây là Sa đại thúc của tôi.”
Tiết Đông Bình bước lên làm lễ, nói: “Vãn bối Tiết Đông Bình bái kiến Sa lão anh hùng.”
Sa Thiên vội vàng đáp lễ: “Không dám, không dám, Hổ phong sao có thể xưng vãn bối với Sa mỗ chứ, ngài đích thân ra ngoài nghênh tiếp, tại hạ đã vinh hạnh vô cùng rồi.”
Tiết Đông Bình cười nói: “Sa đại thúc có điều không biết, tôi xưng vãn bối với chú là hợp tình hợp lý lắm đấy, tôi và Tiểu Lục là huynh đệ, chú là chú của cậu ta, đương nhiên cũng là chú của Tiết mỗ rồi.”
“Tiểu Lục hiện giờ đang ở dưới trướng của Hổ phong ư?” Sa Thiên thấy yên tâm phần nào. Trong Phong môn, chỉ có Hổ phong, Khuyển phong và Trung Nghĩa phong thanh danh tốt nhất, trong đó bên dưới Hổ phong không có Phong châm, đi theo y dù không thể thăng tiến trong Phong môn, song cũng không lo cái ăn cái mặc, không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Dù thế nào, ít nhất Tiểu Lục hiện giờ cũng sống khá tốt.
Câu nói tiếp theo của Tiết Đông Bình lại khiến Sa Thiên hết sức kinh ngạc: “Chúng tôi đúng là huynh đệ, nhưng cậu ta không phải huynh đệ dưới trướng tôi đâu. Tiểu Lục là đệ tử quan môn của lão Mã đầu, Phong vương là đại sư của cậu ta, cậu ta cũng là người nắm giữ Cửu Phong lệnh. Có điều, thằng nhãi này không thuộc môn phái nào cả, giờ đang làm ăn rất phát đạt ở Thượng Hải, có đất, có nhà, sống thong dong thoải mái hơn chúng ta nhiều.”
Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, Sa Thiên có nằm mơ cũng không thể ngờ thân phận của Mạnh Tiểu Lục giờ đây lại phức tạp đến vậy, mấy năm nay, thằng nhóc này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?
Mạnh Tiểu Lục chào hỏi cha con Sa Thiên xong lại ra gặp Sa phu nhân, Phòng thị trước đây chỉ ốm yếu, giờ không hiểu sao cặp mắt cũng hỏng luôn, cầm tay Mạnh Tiểu Lục nói không ngừng. Có Mạnh Tiểu Lục và Tiết Đông Bình đảm bảo, cả nhà Sa Thiên đương nhiên cũng không cần bịt mắt, cứ vậy đi vào Phong môn.
Phong vương nghe tin Sa Thiên đến cũng bày tiệc nghênh đón, bấy giờ Mạnh Tiểu Lục mới biết, năm xưa trên giang hồ Sa Thiên cũng là một nhân vật tiếng tăm, chỉ có điều, trên giang hồ người biết ông ta thì gọi là Sa Thiên Bá, không biết thì gọi là Sa Quan Âm. Gọi Sa Quan Âm không phải ý nói ông ta đại từ đại bi phổ độ chúng sinh, mà là nói về bản lĩnh tiếp bắt ám khí của ông ta. Sa Thiên Bá bắt ám khí tựa như Quan Âm nghìn tay, vả lại, không chỉ tiếp bắt ám khí mà còn có thể vừa bắt vừa đánh trả, khiến người ta hoa cả mắt.
Nhà họ Sa và họ Mã ở Tây Bắc đều là thế gia võ thuật, tuy từng xuất hiện mấy nhân vật anh hùng, nhưng không có thanh danh gì lớn, song trong mấy năm đó, danh hiệu Sa Quan Âm lại làm vang danh nhà họ Sa ở Tây Bắc. Chắc khoảng hai chục năm trước, trên giang hồ bỗng dưng xuất hiện một nam một nữ hành hiệp trượng nghĩa xông pha Nam Bắc, trước tiên là đồ sát một toán phỉ chuyên cướp phá thôn làng, rồi bắt một tên đại đạo hái hoa. Về sau, có người nói họ là hai vợ chồng, xưng là vợ chồng họ Sa, người nam có ngoại hiệu Sa Quan Âm, bản lĩnh cao cường, người nữ tuy rằng võ công hơi kém, sức khỏe cũng không được tốt, thường nôn ra máu, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng lại rất am hiểu võ thuật, có tri thức, biết lễ nghĩa, dường như là khuê tú nhà đại gia.
Mấy năm đó, cặp đôi hiệp khách nọ hành tẩu giang hồ, khiến kẻ ác run sợ, kẻ tiểu nhân ghi hận trong lòng, người dùng ám khí trong thiên hạ không ai là không biết đến Sa Quan Âm. Về sau, người nhà họ Sa và họ Mã ra khỏi Tây Bắc liên tiếp truy sát Sa Quan Âm, người ta mới biết thì ra Sa Quan Âm tên là Sa Thiên Bá, từ đó cũng hiểu được quá khứ của ông ta.
Sa Thiên vì có lần đánh một tên quan lại quyền quý, liền bị gài tang vật vu cáo hãm hại, quan phủ phát công văn truy nã, tội danh cũng không ngoài cấu kết loạn đảng, cường đạo, rồi cả án mạng ở dốc Bán Long, vân vân… Mặc dù sau này Đại Thanh đã không còn, nhưng hồ sơ vụ án truyền đến chính quyền Dân Quốc cũng vẫn còn hiệu lực, trên lý thuyết thì đến giờ Sa Thiên vẫn là tội phạm bị truy nã, chỉ có điều thế đạo hỗn loạn, không ai còn đi truy tra lùng bắt nữa, nhưng một khi bị người khác phát hiện thì vẫn hết sức phiền phức.
Sa Thiên Bá từ đó ẩn tính mai danh, đổi tên thành Sa Thiên, không lộ ra võ nghệ nữa mà chỉ đi bán hàng rong trong ngõ ngoài phố, hoặc làm thuê cho người ta để kiếm tiền qua ngày. Phòng thị vì cú ngã vực năm đó để lại di chứng không dứt, về sau có con gái Sa Oanh Oanh, sức khỏe càng ngày càng yếu, thường xuyên không thể ra gió, nằm trên giường không dậy nổi. Sa Thiên thấy sự việc đã qua nhiều năm, gió yên sóng lặng rồi, bèn bắt đầu đi mãi võ để nuôi sống gia đình.
Mãi võ kiếm tiền tuy kiếm được nhiều song cũng hết sức vất vả, có thể nói là tay làm hàm nhai, mồ hôi ngừng rơi là miệng ngừng ăn, trời âm u chút là khán giả vắng đi một nửa, nếu có gió có mưa thì chẳng còn ai đi xem nữa. Mà bản lĩnh của Sa Thiên là bản lĩnh thật, mới đầu cũng khó mà bày ra được những chiêu thức đẹp mắt cho người ta xem, về sau kết hợp nửa thật nửa giả, việc làm ăn mới dần khá lên đôi chút.
Nhưng dẫu sao cũng là người có công phu thực thụ, Sa Thiên lo có người nhìn ra được sơ hở, để lộ dấu vết, ba đại gia tộc ở dốc Bán Long phát hiện thì cũng ngang với cảnh sát quan sai tìm đến, mà tên quan năm đó ông ta đánh cũng vẫn còn tại vị, vì vậy ông ta chỉ dám làm hai ngày nghỉ ba ngày, hành sự hết sức cẩn trọng. Thêm vào đó, khán giả xem đánh võ cũng rất nhanh chán, vì vậy một nơi nhiều nhất chỉ ở được một năm, năm rưỡi mà thôi. Tóm lại, cuộc sống của gia đình Sa Thiên rất cực khổ, không có nơi ở cố định, lang bạt khắp nơi, cũng hiếm khi tiếp xúc với người ngoài, cho tới tận khi họ gặp Mạnh Tiểu Lục ở Bắc Kinh.
“Chú giết Trần tài chủ trừ hại cho dân phải không?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Sa Thiên gật đầu: “Đúng thế, mấy hôm trước chúng ta thấy ác nô nhà bọn chúng cấu kết với quán hút thuốc phiện và kỹ viện, bức ép con gái nhà lành làm kỹ nữ, làm xằng làm bậy, có người tốt bụng muốn đứng ra ngăn cản lại bị chúng đánh cho vỡ đầu chảy máu. Lúc đó không hiểu sao máu nóng nhất thời bốc lên, ta cảm thấy mai danh ẩn tính sống khiếp nhược cũng gần nửa đời người rồi, liền làm ngược lại với thường ngày mà ra tay luôn.”
“Nhưng giết Trần tài chủ sẽ lại có Trương tài chủ, Lý tài chủ, Vương tài chủ, đằng sau Trần tài chủ là quân phiệt, là chính khách, hắn chẳng qua chỉ là con rối bị giật dây mà thôi. Thói đời này vốn dĩ đã là người ăn thịt người rồi, cuộc sống khó khăn lắm.” Phong vương Lục Đức An nói, không nén nổi tiếng thở dài: “Như ta đây, nhìn thì oai phong lắm, nhưng ai biết được nỗi khổ của ta chứ? Mắt thấy Phong môn này cũng sắp… à, thôi không nói nữa, ăn đi, ăn đi.”
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, sống cho tốt, làm việc tiêu sái tự do, không cầu việc gì cũng phải như ý, chỉ mong sảng khoái là được rồi.” Sa Thiên nói.
Phong vương nâng chén lên: “Nói hay lắm, lời này đáng uống cạn một chén.”
Phong môn nội loạn “náo nhiệt” vô cùng, còn Mã gia ở xa tít tận Lạc Dương cũng rất đáng để xem, hiện tại Mã gia chia thành ba phe, Mã Lôi và Mã Vân mỗi người một phe, nhân số của hai phe này cũng là đông đảo nhất, nhưng phái trung lập thì toàn những lão làng bậc nhất.
Phái trung lập phần lớn là người cũ của Mã gia, một số đã ở trong trạng thái nửa quy ẩn rồi, bảo họ phục tùng Mã đầu thì không có vấn đề gì, đây là quy củ và truyền thống của Mã gia. Nhưng bọn họ chẳng còn hứng thú tham gia vào cuộc tranh đấu giành ngôi vị của đám tiểu bối nữa, có khi phất cờ hò hét cho đám trẻ tranh quyền đoạt vị còn đi ngược lại lợi ích của họ là đằng khác.
“Mã Thành thúc.” Mã Phúc trong Bát Tuấn Mã thấp giọng nói: “Theo lý mà nói, dù thế nào cũng không đến lượt Mã Vân và Mã Lôi tranh ngôi vị Mã đầu, chú nói có phải không ạ?”
“Hả?” Mã Thành vuốt bộ râu dài bạc trắng, sau đó cụp mắt xuống bưng chén trà trên mặt bàn lên, ông ta là thủ lĩnh của phe trung lập.
Mã Phúc lại nói: “Ở Mã gia chúng ta, phần lớn đều là bậc cao tuổi có trí tuệ làm Mã đầu, mục đích là để ổn định lâu dài. Mà giờ đây, Mã Vân và Mã Lôi lại cậy bọn họ là đồ đệ của lão Mã đầu rồi tranh lấy ngôi vị Mã đầu, há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ hay sao? Hai người này còn ít tuổi hơn cả tôi nữa.”
“Ừ.”
“Hai người bọn họ làm cho Mã gia rối loạn cả lên, huynh đệ tử thương vô số, tiếng oán thán vang lên khắp nơi, thực lực của Mã gia tổn thất nặng nề, bọn họ dựa vào cái gì mà làm Mã đầu chứ, bọn họ là tội nhân của Mã gia mới đúng.”
“Ừ.” Mã Thành vẫn hờ hững đáp, thấy Mã Phúc không nói gì nữa, mới chậm rãi hỏi: “Vậy theo ý cậu thì sao?”
“Tôi cảm thấy nên chọn Mã Thành thúc đây làm Mã đầu, chú vừa có vai vế cao, lại ở Mã gia từ lâu, được mọi người nể phục, làm việc ổn định, kiến thức rộng rãi, chú mà làm Mã đầu chắc chắn sẽ có vô số người ủng hộ.” Mã Phúc vội nói.
Mã Thành gật đầu, hỏi ngược lại: “Vậy thì tại sao khi Mã gia chia ba, người đi theo ta lại ít nhất? Hiện giờ Mã gia có hai người tranh đoạt ngôi vị thôi đã hỗn loạn lắm rồi, nếu lại thêm ta gia nhập nữa, há chẳng phải càng loạn hơn ư? Thôi cứ để cho người trẻ tuổi bọn họ tự mình tranh đoạt đi thì hơn. Mã Phúc này, theo ta thấy, bên ngoài hình như sắp đổi trời rồi đấy.”
Nói đoạn, Mã Thành đứng dậy: “Chim của ta vẫn ở bên ngoài, để bị ướt hay kinh hoảng thì uổng công dạy dỗ nó mất, ta đi một lúc rồi quay lại ngay.”
“Mã Thành thúc, chú cần gì phải đích thân đi chứ, để tôi đi là được.”
“Chơi chim phải tự mình chăm mới thú vị chứ, cậu cứ đợi ở đây, ta quay lại sẽ nói chuyện tiếp với cậu.”
Mã Thành đi ra, để lại Mã Phúc một mình trong phòng, sắc mặt y trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, chửi thầm trong bụng: “Lão thất phu này, rõ ràng dã tâm ngùn ngụt mà còn làm bộ làm tịch, ta không tin ông lại không ngấp nghé ngôi vị Mã đầu đâu, mặc kệ ông có gian xảo né tránh thế nào, ta đây cũng phải dựng ông dậy cho bằng được.”
Đột nhiên cánh cửa bật mở, Mã Phúc ngay lập tức lại bày ra bộ mặt thành thực trung hậu, tươi cười nghênh đón, miệng nói: “Mã Thành thúc… Mã Vân! Mã Lôi! Sao hai người lại…”
“Đến đây, đến đây, chúng ta dẫn ngươi đi xem một thứ.” Mã Vân cười nói.
Mã Thành thích nuôi chim, trong sân treo đầy lồng chim, lũ chim lại dễ bị kinh động, vì vậy Mã Thành phải dùng vải che kín lồng, khi nào nựng chim chỉ vén lên một góc. Lúc này, vải che các lồng chim ấy đều buông xuống, Mã Lôi âm trầm bảo Mã Phúc: “Vén lên xem thử đi.”
Mã Phúc không còn lựa chọn nào khác, y biết mình hôm nay có thể sẽ phải chết, đành chầm chậm bước đến, chỉ ngửi thấy trong lồng chim có mùi máu tanh thoang thoảng tỏa ra, dưới đất tí tách nhỏ xuống mấy giọt máu.
“Tiểu Vân, Tiểu Lôi, làm bẩn lồng chim của ta, hai đứa phải đổi cho ta cái lồng mới đấy nhé.”
“Thành thúc, chú yên tâm.”
Mã Phúc vén tấm vải che lên, chỉ thấy bên trong có một cái đầu người đang nằm lặng lẽ, nhìn tiếp các lồng khác cũng vậy. Y ngoảnh đầu lại nhìn ba người, há miệng ra định nói gì đó thì Mã Lộc đứng đằng sau đã vung cây quỷ đầu đao lên chém về phía y.
Mã Phúc cảm thấy mọi thứ trước mắt mình đều đang chao đảo, lời chưa kịp nói ra vẫn chơi vơi nơi cửa miệng mà khó phát thành tiếng, y tựa như bay bổng lên, liếc mắt nhìn thì thấy thân hình mình vẫn đứng đó, chỉ là trên hai vai đã không còn đầu nữa. Tất cả mọi thứ trước mắt y đều trở nên đỏ như máu, trời cũng biến thành sắc đỏ, quả thực là sắp đổi trời rồi.