Chương 56 Khai chiến
“Đem lũ người chim trong lồng này treo lên dọc đường trong tổng đàn Mã gia để cảnh cáo mọi người, cũng là để rửa nhục rửa hờn cho các huynh đệ đã chết! Sau đó phát ra công cáo, để các huynh đệ Mã gia biết được chân tướng sự việc.” Mã Lôi ra lệnh.
Mã Lộc ngân ngấn lệ, ném thanh quỷ đầu đao vừa chặt đầu Mã Phúc đi, sau đó gọi người đi thực thi mệnh lệnh của Mã Lôi. Mã Lộc khóc vì rốt cuộc y cũng trả được thù cho huynh đệ của mình. Trong Bát Tuấn Mã, hai người Mã Lộc và Mã An đi theo Mã Vân, trước đây Mã Vân quanh năm vân du sơn thủy, không lo việc chính, chỉ khổ cho Mã Lộc và Mã An. Hai người họ bình thường bận tối mắt tối mũi, toàn quyền lo liệu các công việc thuộc về chức trách của Mã Vân.
Vì vậy tình cảm giữa hai người ngày một sâu đậm, bọn họ cùng chung chí hướng, tính cách hợp nhau, là những người cộng tác hòa thuận nhất trong Bát Tuấn Mã. Về sau Mã An bị Mã Phúc hại chết, Mã Lộc làm sao mà không phẫn hận cho được, giờ thù lớn đã báo, ngược lại khiến anh hùng không sao cầm được dòng lệ nóng.
Khác với Phong môn làm náo loạn rầm rộ khiến lòng người hoảng loạn, bắt người thẩm vấn khắp nơi, Mã gia dường như luôn ở trong trạng thái hỗn loạn, nhưng chưa từng có động thái nào là đang chỉnh đốn nội bộ. Tuy vậy, Mã Vân và Mã Lôi thực ra không hề lơ là cảnh giác, ngay từ đầu vẫn luôn điều tra xem kẻ nào mới là phản đồ của Mã gia, đồng thời thu thập đầy đủ chứng cứ, cố gắng không đổ oan cho bất cứ huynh đệ nào, bởi họ biết rằng hễ mình ra tay là cực kỳ khó quay đầu lại.
Hôm nay chính là ngày xuất thủ, hai người Mã Vân, Mã Lôi liên kết với Mã Thành của phái trung lập, dẫn theo các đệ tử dòng chính thân thế sạch sẽ đáng tin cậy, đồng loạt phát động thế công mãnh liệt như sấm sét, bọn phản đồ hoàn toàn không kịp phản ứng gì. Nhất thời, Mã gia máu chảy thành sông, nhưng lại âm thầm lặng lẽ, đám phản đồ này thảy đều bị một dao chém chết, không cho biện bạch gì cả.
Bọn họ tin chắc mình không giết nhầm bất cứ người nào, cho dù có cá lọt lưới, song vì không còn tuyến trên, bọn này cũng khó mà làm nên trò trống gì được nữa. Mã Phúc chính là tên cuối cùng, trong khi xúi bẩy Mã Thành để tạo nên hỗn loạn lớn hơn trong Mã gia, y không hề hay biết rằng ngoài sân đang lũ lượt người ra kẻ vào, gỡ các lồng chim xuống để treo lên các lồng chim có chứa đầu người.
Từ khi Thảo Thượng Chương vạch ra một góc núi băng của sự thật, tất cả mọi thông tin đều được hai người Mã Vân và Mã Lôi đích thân tra xét, không mượn tay người nào khác, mãi đến sáng sớm nay khi các đệ tử dòng chính thân thế sạch sẽ được triệu tập lại, bọn họ mới biết hai sư huynh đệ của Mã gia này sớm đã hóa giải hiềm nghi, âm thầm bắt tay hợp tác.
Chính vì vậy, ngay cả Mã Phúc quyền cao chức trọng cũng bị bịt mắt bịt tai hoàn toàn không hề hay biết, đảm bảo cho hành động thanh trừng này được gọn gàng trôi chảy. Bát Tuấn Mã của Mã gia, lần lượt lấy tám chữ “Phúc Lộc Thọ Hỉ An Khang Bình Thái” để đặt tên, hiển nhiên, Mã Phúc chính là người đứng đầu của Bát Tuấn Mã.
Mã Phúc đã đi theo Mã Như Long nhiều năm, chuyện lớn chuyện nhỏ trong Mã gia phần lớn đều qua tay y, qua tai y, bất luận ai trở thành Mã đầu thế hệ tiếp theo, Mã Phúc ắt cũng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Mã đầu mới, nhưng để người khác làm Mã đầu sao bằng chính mình làm Mã đầu, y muốn khuấy loạn cục diện của Mã gia lên, từ đó lợi dụng ngoại lực để ngồi lên ngôi vị ấy.
Mã Phúc tự cho rằng mình cơ trí không ai bằng, có thể vờn kẻ khác trên lòng bàn tay, y biết Khuyết môn không hảo tâm đến vậy, y cũng biết tất cả những chuyện này có ý nghĩa như thế nào, thực lực của Mã gia chắc chắn sẽ bị suy giảm. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, nhưng ai là chim sẻ thì vẫn còn chưa biết. Y chỉ cần ngồi lên ngôi vị Mã đầu, từ từ giải quyết, nhất định sẽ có thể chấn hưng lại Mã gia trong những năm còn sống.
Chỉ là, khi đầu Mã Phúc rơi xuống đất, mọi tâm tư và ảo tưởng của y cũng lần lượt trôi theo dòng nước. Đồng thời, cục diện chân vạc của Mã gia cũng kết thúc, hai người Mã Vân, Mã Lôi cùng chấp chưởng Mã gia, bọn họ giải thích tất cả mọi chuyện với các đệ tử, đồng thời tuyên chiến với Khuyết môn. Cùng ngày hôm đó, thế lực của Khuyết môn ở phương Bắc bị Mã gia nhổ bật rễ, đám ở phương Nam cũng rơi vào thế bị động.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa, Khuyết môn lập tức bị đánh cho trở tay không kịp. Gần đây, tóc bạc trên đầu Ngô Khắc Dụng tăng lên thấy rõ, cuộc đại loạn trong Mã gia không bùng phát như dự kiến, hiện giờ ông ta còn bị đánh ngược lại một đòn hồi mã thương. Phong môn cũng thế, tuy có nội loạn, nhưng đã nhanh chóng bị Phong vương dùng thủ đoạn tàn nhẫn trấn áp. Tóm lại, tất cả đều chưa tạo thành cục diện tổn thương nguyên khí nghiêm trọng mà ông ta mong muốn.
Nhưng tức nhất vẫn là Ngô Lập Thời không ngờ lại để Mạnh Tiểu Lục đi Đông Bắc quấy nhiễu việc làm ăn của chính nhà mình. Khuyết môn vốn dĩ đã có thể chiếm lấy tiên cơ, từng bước xâm chiếm vùng Đông Bắc, khiến tiếng nói của mình ở phương Bắc có sức nặng hơn, đồng thời khiến Mã gia ở vùng Trung Nguyên hai đầu đều thọ địch, nhưng giờ thì tình huống lại tệ hơn rất nhiều so với dự định ban đầu.
Nghĩ tới đây, Ngô Khắc Dụng không khỏi lấy làm rầu rĩ xoa xoa hai bên huyệt thái dương, thở dài một tiếng.
Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước có môn phái nào dễ dây vào đâu, mà những kẻ nổi bật trong Tứ đại môn phái này, có người nào là hạng kém cỏi tầm thường? Đúng như Mã đầu đã qua đời Mã Như Long từng nói, mưu lược, nhãn quang cùng thủ đoạn của Ngô Khắc Dụng đều thuộc hạng nhất, nhưng lại quá đỗi cuồng vọng tự đại, dễ coi thường đối thủ. Con người không ai hoàn mỹ cả, Mã Như Long là vậy, Ngô Khắc Dụng cũng là như vậy, rốt cuộc kết cục của họ như thế nào, chỉ có thể trông vào ý trời mà thôi, cũng là thời thế xui khiến, số mệnh đẩy đưa.
“Cha nuôi.” Tô Mộc cất tiếng gọi.
Ngô Khắc Dụng tạm gác những suy tư phiền não ấy lại, nói với Tô Mộc: “Kế hoạch vẫn tiếp tục như cũ, phải cố mà chèo chống, chúng ta không thể thừa nhận bất cứ điều gì. Chúng muốn đánh thì đánh đi, bọn chúng không để chúng ta yên, vậy thì chúng ta cũng không thể để cho chúng yên được. Dặn dò xuống dưới, một mặt tuyên bố Mã gia ngậm máu phun người, một mặt toàn lực phản kích.”
“Vậy còn Mạnh Tiểu Lục…”
Ngô Khắc Dụng thoáng trầm tư, nói: “Thằng nhãi ranh này không ngờ lại chạy đến Phong môn, đúng là một tên không biết an phận, bất luận nó và Mã gia có quan hệ hay không, trước tiên đừng đụng đến nó vội, giữ lại, ta còn có chỗ dùng đến.”
“Nhưng mà cha nuôi, hắn đã gây cho chúng ta không ít phiền phức.” Tô Mộc nói.
Ngô Khắc Dụng nhìn chằm chằm Tô Mộc, cho đến khi họ Tô cúi gằm mặt xuống: “Kẻ làm đại sự không thể ghi nhớ thù riêng, việc công trước, việc tư sau, ngươi hận Mạnh Tiểu Lục phá hoại việc của mình, khiến cho ngươi lần đầu tiên làm hỏng nhiệm vụ mà ta giao cho, vì vậy mấy lần muốn giết nó chứ gì. Để nó lại, không phải là nuôi hổ gây họa, mà là gậy ông đập lưng ông, làm như thế nào ta tự đã có diệu kế.”
Mạnh Tiểu Lục hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, càu nhàu với Sa Oanh Oanh: “Lại có ai nhắc mình nữa rồi.”
“Còn ai được nữa, phu nhân của anh chứ ai.” Sa Oanh Oanh thấp giọng lầm bầm.
Biết tin Mạnh Tiểu Lục đã đính hôn, lần này chính là đi theo bố vợ tới đây, mặt Sa Oanh Oanh lập tức lạnh đi, sau đó tuy có giãn ra một chút, nhưng thi thoảng lại châm chọc Mạnh Tiểu Lục vài câu. Trong lúc nói chuyện, câu nào cô buông ra cũng đều sặc mùi giấm chua.
Mạnh Tiểu Lục lấy làm lúng túng, đang không biết tiếp lời thế nào thì bên ngoài có người nói: “Lục gia, có tiện không?”
“Ôn huynh.” Mạnh Tiểu Lục vội vàng bước ra, người đến chính là Khuyển Nha châm Ôn Chi Trần. Mạnh Tiểu Lục không giấu nổi sự kinh ngạc, hỏi: “Không phải anh ở Thượng Hải ư? Sao lại trở về Trùng Khánh rồi?”
Ôn Chi Trần nói: “Lục gia ở Thượng Hải núi cao hoàng đế xa xưng hô thế nào cũng được, lát nữa mọi người đều có mặt, xin chớ gọi tôi là Ôn huynh nữa. Tôi theo cha trở về báo cáo công việc, vừa nãy Phong vương triệu tập mọi người, đồng thời mời anh cùng đi họp luôn.”
“Tôi cũng đi à?” Mạnh Tiểu Lục ngẩn người hỏi: “Có biết là vì chuyện gì không?”
“Mã gia và Khuyết môn khai chiến rồi, tôi cũng chỉ biết có bấy nhiêu đó thôi.” Ôn Chi Trần nói.
Mạnh Tiểu Lục lập tức đi theo Ôn Chi Trần đến Tụ Phong hiên, chỉ thấy ngoài những người liên quan đến vụ phản loạn trong Phong môn như Long phong, Trung Nghĩa phong và Hình phong cùng các Phong châm thuộc hạ của bọn họ ra, những người còn lại đều đã có mặt đầy đủ. Sau khi Mạnh Tiểu Lục bước vào, Phong vương liền ra hiệu bảo thuộc hạ khiêng đến cho gã một chiếc ghế thái sư, ngồi bên cạnh Vân Trung phong Hoa Thụy.
Hoa Thụy là người được Phong vương tín nhiệm nhất, mỗi lần ra ngoài đều ở bên Phong vương. Từ hồi Mã đầu thu Mạnh Tiểu Lục làm đồ đệ, Vân Trung phong đã đi theo Phong vương đến Mã gia, Mạnh Tiểu Lục tuy chưa nói chuyện nhiều với y, nhưng cũng đã gặp mặt mấy lần. Hai người gật đầu chào hỏi, sau đó ngồi xuống yên vị.
Sau khi Thiên Lộ phong kể lại một lượt tình hình Mã gia khai chiến với Khuyết môn, Phong vương Lục Đức An trầm ngâm, đoạn hỏi: “Các vị có cảm tưởng thế nào?”
“Thuộc hạ cho rằng Phong môn cũng đang dẹp loạn, không nên dính dáng quá nhiều vào chuyện này, nhanh chóng chỉnh đốn lại Phong môn, giữ vững thực lực để ngồi yên mà xem thiên hạ nổi chìm.” Phong Tụ phong nói.
Khuyển phong Ôn Hoán Hải lên tiếng: “Tôi cũng cho rằng nên làm như vậy, Phong môn chúng ta tuy có giao hảo với Mã gia và đối địch với Khuyết môn, lần này phản loạn trong Phong môn cũng có liên quan đến Khuyết môn. Nhưng nội bộ Phong môn vẫn còn tồn tại những mối họa tiềm ẩn, nếu nhúng vào quá sớm khó tránh khỏi việc nội bộ lủng củng. Nhưng nếu ngồi để hưởng lợi ngư ông thì không khỏi trái với đạo nghĩa giang hồ, chi bằng lên tiếng ủng hộ Mã gia, song lại không trực tiếp đối địch với Khuyết môn. Tiến, có thể đợi nội bộ chúng ta ổn định, rồi cùng mọi người hợp lực trợ giúp Mã gia chiến thắng Khuyết môn, từ đó chia nhau địa bàn của Khuyết môn để hưởng lợi. Lùi, cũng có thể ở giữa điều đình, không đánh mà khiến người ta phục theo, vẫn giành được lợi ích. Mặc dù những năm gần đây Khuyết môn phát triển thần tốc, nhưng chắc chắn không đủ thực lực để cùng lúc đối địch với cả Mã gia và Phong môn.”
“Phong Tụ phong cho rằng nên đứng ngoài cuộc, rất đúng. Nghe ý của Khuyển phong là muốn Phong môn làm bộ ra vẻ tương trợ Mã gia, từ đó giành được lợi ích, cũng rất đúng. Nhưng thuộc hạ cho rằng, Phong môn nên toàn lực hỗ trợ Mã gia, đây mới là thượng thượng sách.” Hổ phong Tiết Đông Bình lên tiếng.
Phong vương nhướng mày lên hỏi: “Đây là vì cớ gì? Hổ phong hãy nói cho rõ ràng.”
Tiết Đông Bình nói: “Bẩm Phong vương, hai phương pháp này đều xây dựng trên cơ sở Phong môn đã ổn định, nhưng chuyện phản nghịch trong Phong môn trước mắt vẫn còn chưa định đoạt, người liên quan quá nhiều, nhất thời chắc chắn khó mà bình định được.” Điều Tiết Đông Bình nói là sự thật, mặc dù hiện giờ đám người Long phong đã bị bãi chức, nhưng rốt cuộc nên xử lý những kẻ được gọi là “đầu sỏ” này như thế nào, Phong vương nhất thời vẫn khó xử, ông ta gật đầu, ra hiệu cho Tiết Đông Bình nói tiếp.
Tiết Đông Bình lại nói: “Mà cuộc chiến giữa Mã gia và Khuyết môn thì khác, Mã gia ra tay với thế sét đánh, Khuyết môn nếu cứ tuần tự từng bước tiến hành phản kích chắc chắn sẽ tổn thương nặng nề, vì vậy bọn họ cũng sẽ ra tay nhanh, đánh đòn hiểm. Nếu Mã gia thắng, chúng ta cũng chỉ thêm một đồng môn sánh ngang về thuật lừa đảo, nhưng nếu Mã gia bại, sợ rằng chúng ta không kịp ra tay hỗ trợ, với sự lớn mạnh của Khuyết môn, ắt hẳn sẽ uy hiếp đến Phong môn. Việc binh quý ở thần tốc, thời cơ không thể bỏ lỡ, không thể do dự không quyết được.”
Tiết Đông Bình nói tới đây thì đột nhiên ngậm miệng, còn Mạnh Tiểu Lục cũng đang âm thầm tính toán trong bụng, nên làm như thế nào mới có thể tương trợ Mã gia mà không gây hại cho Phong môn, biết đâu gã cũng có thể mượn cơ hội này mà diệt trừ Khương Khang thì sao! Đây há chẳng phải thời cơ trời ban cho ư?
Mạnh Tiểu Lục không chủ động lên tiếng, gã biết Phong vương đã gọi mình đến đây thì chắc chắn sẽ hỏi ý kiến của gã. Quả vậy, Tiết Đông Bình nói xong, Lục Đức An liền nhìn về phía Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Tiểu Lục, chuyện này con thấy thế nào?”
Cơ hội đến rồi.