Chương 57 Bên ngoài
Mạnh Tiểu Lục nghe câu hỏi của Phong vương, vội vàng đứng dậy nói: “Bẩm Phong vương, mặc dù con là đệ tử của Mã đầu lão nhân gia, nhưng dẫu sao cũng không phải người của Mã gia, mà ở Tụ Phong hiên này, Mạnh Tiểu Lục con cũng không có tư cách để lên tiếng…”
“Ngồi xuống nói chuyện,” Lục Đức An đưa tay lên ấn ấn xuống: “Ai nói là con không có tư cách để nói chứ, ta là đại sư của con, con lại là người nắm giữ Cửu Phong lệnh, chỉ cần ta còn sống, Phong môn nhất định sẽ có một chỗ cho con. Con là anh em kết nghĩa với con trai của Đại toàn Khuyết môn, lại có tình cảm thân thiết như thủ túc với Mã Vân của Mã gia, ở đây không ai hiểu rõ hai môn phái này hơn con cả, ta muốn nghe con phân tích.”
“Nếu Phong vương đã muốn nghe, Tiểu Lục xin tuân lệnh, trong lời lẽ nếu có chỗ nào mạo phạm, mong rằng Phong vương và các vị huynh trưởng ở đây chớ trách phạt.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Nhớ ơn sư phụ, Tiểu Lục vẫn luôn quan tâm đến Mã gia, giờ đây hai vị huynh trưởng có thể dừng lại can qua, dĩ nhiên trong lòng con vô cùng hân hoan sung sướng. Nhưng hai người này bấy lâu nay vẫn luôn đấu đá không ngừng, tại sao lại đột nhiên ngừng tranh đấu, chấp nhận cùng lãnh đạo Mã gia, tạo nên chuyện xưa nay chưa từng có mà cùng nhau đối phó với kẻ địch bên ngoài như vậy?
“Theo như hiểu biết của con, dù Mã Vân có khí độ ấy, Mã Lôi cũng sẽ không cam lòng, trừ phi việc Khuyết môn xâm phạm đã có chứng cứ rõ ràng. Anh em dẫu có bất hòa vẫn phải cùng chống lại kẻ địch bên ngoài xâm lấn, vốn là sư huynh đệ đồng môn, có người ngoài xâm lấn, thế lực đối phương lại lớn mạnh, vì vậy không thể không liên hợp lại để chống kẻ địch trước.
“Mã gia tuyên bố, Khuyết môn hãm hại sư tôn, cài nội ứng bên trong Mã gia, khiêu khích ly gián, sát hại đồng môn…, con cho rằng những lời này không phải giả, nhất định là có chứng cứ xác thực. Dù là để hóa giải mâu thuẫn nội bộ, đồng lòng đối phó với bên ngoài thì cũng không đến mức phải chọc vào thế lực lớn như Khuyết môn, Đắc Ý môn năm xưa truy sát bọn con há chẳng phải là mục tiêu tốt hơn nhiều hay sao? Hẳn là Khuyết môn đuối lý trước, nên trận chiến này mới không thể không đánh như vậy.”
Lục Đức An nghe xong gật đầu, đoạn nói: “Con phân tích rất đúng, nhưng cái gọi là ra quân phải có lý do, đuối lý thì thiệt trước ấy, chẳng qua chỉ là lý do kẻ mạnh viện ra để khai chiến thôi, muốn phân rõ thắng bại chỉ có dựa vào thực lực, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ nào cười đến cuối cùng mới có cơ hội để bình phẩm ai đúng ai sai.”
“Phong vương nói rất có lý, nhưng cứ lấy bụng ta mà suy ra bụng người, con nghe được tin này cũng thấy lửa giận cháy bùng lên trong lòng, chỉ muốn đánh với Khuyết môn không chết không thôi, các đồng môn Mã gia nhất định cũng vậy, ắt hẳn sẽ đồng tâm hiệp lực mà trả thù. Khuyết môn không có đức, vả lại cũng tự biết mình đuối lý, tất nhiên sẽ có chút sợ hãi, vì thế, xét về sĩ khí, Mã gia đã hơn một bậc rồi.
“Trong Tứ đại môn phái, xét về thực lực, Phong môn vốn là mạnh nhất, ba môn phái còn lại khá cân bằng, ưu thế này của Mã gia sẽ càng rõ rệt hơn.”
Sau khi nịnh hót một câu làm Phong vương hởi dạ, Mạnh Tiểu Lục lại chuyển hướng câu chuyện: “Mặc dù Mã gia đấu đá nội bộ đã tiêu hao không ít lực lượng, nhưng thực lực tụ lại lúc này vẫn không hề yếu, vì vậy, hai bên vẫn sẽ rơi vào trạng thái giằng co cầm cự. Mã gia muốn dựa vào sức của một môn phái đánh bại Khuyết môn có thể nói là khó khăn trùng trùng điệp điệp, thực ra mấy năm nay Khuyết môn phát triển thế nào mọi người đều đã thấy rõ, xét công bằng ra thì phần thắng lại hơi nghiêng về phía Khuyết môn một chút.
“Nơi này là Phong môn, Tiểu Lục không dám khua chiêng phất cờ, nhưng con chỉ hỏi một câu, mọi người thấy Mã gia thắng hay Khuyết môn thắng thì tốt hơn? Nếu giúp Mã gia, thì là thêu hoa trên gấm hay là tặng than hồng giữa ngày tuyết rơi? Huống hồ, đây không chỉ là giúp Mã gia, mà cũng là giúp chính Phong môn nữa.”
Vân Trung phong Hoa Thụy bên cạnh gã không nhịn được bật cười nói: “Từ lâu đã nghe Lục gia có tài thuyết khách, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền, Khuyết môn và Mã gia đấu đá với nhau thì liên quan gì đến Phong môn, vậy mà để ngài kéo vào thành có quan hệ rồi.”
Mạnh Tiểu Lục cũng không nhịn được bật cười đáp: “Đấy nhìn mà xem, nhìn mà xem, tôi đã bảo là không nói, nói rồi lại bị người ta nghi ngờ. Tiểu Lục quả thực có lòng muốn báo thù, nhưng tuyệt đối sẽ không chỉ hươu bảo là ngựa, để cho Phong môn phải hao binh tổn tướng vì chuyện này đâu.” Nói đoạn, Mạnh Tiểu Lục tỏ vẻ điềm tĩnh, ngậm miệng không nói gì thêm nữa.
Phong vương Lục Đức An hơi chau mày lại, trách mắng: “Vân Trung phong chớ nên nói bậy, Tiểu Lục, con nói xem tại sao lại là giúp Phong môn. Sẽ không ai nói gì con cả đâu, Phong môn đâu có kẻ ngốc, há có chuyện một mình con lừa gạt xúi giục được cả Phong môn chứ? Chúng ta tự có phán đoán của mình, con cứ nói ra đi, đừng ngại.”
“Phong vương bảo con nói, vậy con không dám không theo.” Mạnh Tiểu Lục cất lời: “Vừa nãy đã nói về hành vi tội ác mà Khuyết môn gây ra với Mã gia, vậy thì vấn đề là, tại sao Khuyết môn lại làm như vậy, đối tượng bọn họ căm hận nhất phải là ai?
“Phong vương nói nội loạn của Phong môn cũng có liên quan đến Khuyết môn, đây có lẽ là biểu hiện của một âm mưu khác, may là đã bị Phong vương nhìn xa trông rộng phá giải được.
“Khởi đầu của sự việc Sát Nhân phong tiền nhiệm Ông Đồng bị sát hại, chẳng phải chính là tiền đề để gạt người đó sao? Phong môn nội loạn, cái chết của sư phụ con, cái đinh mà Khuyết môn cài cắm, các vị ở đây không cảm thấy mọi thứ xảy ra quá trùng hợp hay sao? Kế hoạch của Khuyết môn chính là lần lượt phá hoại, cuối cùng làm suy yếu thực lực của ba môn phái còn lại, thống lĩnh giang hồ, rửa sạch mối nhục năm xưa của bọn họ.”
Những người có mặt ở đây không ai là kẻ ngốc, người nào cũng đều có kiến thức rộng rãi hơn Mạnh Tiểu Lục, bọn họ tâm tư cẩn mật, nghĩ nhiều, nghĩ kỹ, chỉ thấy bên trong dường như có điều cổ quái thật. Khương Khang cắn Khuyết môn một cái, phải chăng là hành động vừa ăn cướp vừa la làng, phản chứng để tỏ ra mình trong sạch?
Lục Đức An giết hại nhiều huynh đệ năm xưa để thanh lọc môn hộ, vốn đã không hợp lòng người. Bên dưới cũng có không ít kẻ phẫn uất, cảm thấy Phong vương chỉ vì lời của người ngoài mà gây ra cảnh nồi da nấu thịt như vậy có phần không ổn. Huống hồ, thời gian thanh trừng càng dài, bọn họ càng nhận thấy tuy rằng Long phong quả thực là có hành vi mưu nghịch, nhưng còn xa mới nghiêm trọng như trong tưởng tượng, hay nói cách khác là chỉ mới manh nha mà thôi, vẫn chưa gây ra bất cứ tổn thất thực tế nào cho Phong môn cả. Vì vậy, những lời Mạnh Tiểu Lục vừa nói lại trúng suy nghĩ của bọn họ, nhất thời Khuyển phong và Phong Tụ phong đều lần lượt tỏ ý đúng là có khả năng như vậy, ngay cả Tiết Đông Bình cũng nói có thể điều tra theo hướng này, xem xem có âm mưu nào lớn hơn nữa không.
Phong vương Lục Đức An bản tính đa nghi, chỉ một tên Khương Khang bày mưu hãm hại đã có thể gây nên cục diện ngày hôm nay, huống hồ là Mạnh Tiểu Lục phân tích hợp tình hợp lý. Mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng nghe Mạnh Tiểu Lục nói vậy, trong lòng Lục Đức An đã bắt đầu bùng lên mối ngờ vực. Thêm vào chuyện trước đó Khuyết môn chi viện cho nội loạn, ông ta đã bắt đầu có ý muốn tương trợ cho Mã gia, nghĩ ngợi một hồi lâu, ông ta mới nói: “Sát Nhân phong Tưởng Đức Nghĩa.”
“Có thuộc hạ.”
“Khống chế Khương Khang, trông coi cẩn thận, ta sẽ đích thân thẩm vấn sau.”
“Vâng!”
Tưởng Đức Nghĩa dẫn theo thuộc hạ là Vạn Độc châm lập tức chạy đến chỗ Khương Khang, họ Khương đang ở tổng đàn Phong môn, phụ trách chỉ điểm những người có liên quan đến vụ phản nghịch, đồng thời hỗ trợ Tưởng Đức Nghĩa bắt bớ thẩm vấn. Thế nhưng, bọn Tưởng Đức Nghĩa lại được một phen chưng hửng, Tưởng Đức Nghĩa đùng đùng nổi giật quát lên: “Người đâu? Khương Khang đi đâu rồi?”
“Vừa nãy y đến Tụ Phong hiên rồi, nói là có việc gấp cần bẩm báo Phong vương.” Một tên môn đồ nói.
Tưởng Đức Nghĩa ngớ người, lập tức ra lệnh phong tỏa toàn bộ tổng đàn lại, nhất định phải bắt được Khương Khang.
Cùng lúc đó, Sa Oanh Oanh và Sa Thiên đang ngồi trong phòng nói chuyện với Phòng thị, lần này Sa Thiên hành hiệp trượng nghĩa đã gây ra phiền phức không nhỏ, hình như còn dính dáng đến người của giáo phái nào đó, Phong môn đang thương thảo biện pháp giải quyết với đối phương.
“Ta chưa từng nghe nói đến giáo phái này, chắc là mới phát triển mấy năm nay thôi, không ngờ lại có thế lực lớn như vậy, cũng không biết bọn họ và Trần tài chủ có quan hệ gì mà lại đòi trả thù cho hắn. Có điều, Phong môn đã hùng cứ Ba Thục cả nghìn năm nay, thiết nghĩ giúp chúng ta dẹp yên chuyện này chắc cũng không khó.” Sa Thiên nói.
Sa Oanh Oanh thì lại hỏi: “Cha, đợi chuyện này qua đi, chúng ta nên đi đâu đây? Vẫn lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm mãi võ mưu sinh ạ?”
“Mấy năm nay sức khỏe mẹ không được tốt, liên lụy hai cha con rồi, Oanh Oanh, con cũng nên lấy chồng đi.” Phòng thị nói.
Sa Oanh Oanh không khỏi đỏ mặt: “Con phải ở bên cạnh hầu hạ hai người, Oanh Oanh không muốn gả cho người ta đâu.”
“Con bé ngốc, làm gì có cô gái nào cả đời không xuất giá đâu chứ.” Phòng thị nói: “Tuy mắt mẹ không còn nhìn được nữa, nhưng tâm mẹ không mù, mẹ biết kỳ thực con vẫn luôn nhớ nhung Mạnh Tiểu Lục. Lần này hai đứa có thể gặp lại nhau, quả thực là duyên phận mà ông trời trao cho, Tiểu Lục là người tốt, nhất định sẽ đối tốt với con, chỉ là… chỉ là cậu ta đã có chính thê, không biết còn có thể tiếp nhận con nữa không, nếu thê thiếp bất hòa, cuộc sống về sau chỉ e là sẽ khổ.”
Sa Oanh Oanh nghe nói đến vợ cả với vợ lẽ gì đó, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Con sao có thể làm thiếp cho người ta được, mẹ ơi, mẹ yên tâm, dù con không lấy chồng, dựa vào một thân bản lĩnh này cũng có thể sống rất tốt.”
“Con gái vung đao múa thương rốt cuộc cũng không phải là kế lâu dài, hành tẩu giang hồ ắt sẽ gặp phải tai họa, chi bằng tìm lấy một người an ổn, sống ổn định mới tốt.” Phòng thị nói.
Sa Thiên Bá bật cười bảo: “Hiểu Linh, năm xưa hai chúng ta cũng từng đi lại trên giang hồ, sao giờ lại nói ra những lời hồ đồ như thế. Tiểu Lục không phải là người an ổn đâu, trước đây cậu ta rất thông minh, rất được việc, gia thế cũng thanh bạch, nhưng duyên phận không đến, không thể trở thành người một nhà. Bằng không, cho dù nhà họ Mạnh sau đó có xảy ra chuyện kia, với năng lực của Tiểu Lục sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi trội hơn người. Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn rồi, giờ đây Tiểu Lục không còn thanh bạch nữa, nghe ý tứ thì hình như trong Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước, cậu ta đã dính dáng đến ba môn phái rồi, vả lại địa vị còn không thấp. Kẻ sĩ không gặp nhau ba ngày đã phải nhìn bằng con mắt khác, thằng nhỏ Tiểu Lục này hiện giờ nông sâu thế nào, ta cũng không nhìn ra được nữa.”
“Dĩ nhiên là tôi biết, nhưng Hổ phong cũng gọi cậu ta là huynh đệ, Phong vương và Mã đầu đã qua đời kia, một người là đại sư, một người là sư tôn của cậu ta, đến mức ấy thì thân phận không còn là một tên lừa đảo tầm thường nữa rồi. Vả lại, cậu ta chẳng qua chỉ có thân phận giang hồ mà thôi, mình không nghe cậu ta nói đó sao, Tiểu Lục không ở trong bất cứ môn phái nào cả. Người ta đang ở Thượng Hải làm ăn buôn bán, tay trắng làm nên sự nghiệp, giờ đã có chút gia sản, có thể nói là một người đàn ông tử tế rồi. Giao Oanh Oanh cho cậu ta, tôi nghĩ, đứa nhỏ này trọng tình trọng nghĩa, sẽ đối xử tốt với Oanh Oanh.” Phòng thị nói.
Sa Thiên Bá lại lắc đầu: “Hiểu Linh, mình không biết đấy thôi, năm xưa kẻ hại chết cả nhà Tiểu Lục nếu không phải người Phong môn thì cũng là người của Khuyết môn. Mối quan hệ của thằng nhỏ này với Tứ đại môn phái không rõ ràng như vậy, tôi đoán chắc là để trả thù rửa hận đấy. Để tôi hỏi cho rõ đã, nếu cậu ta đã trả thù xong, vậy thì còn dễ nói, nhưng nếu vì đám lừa bịp kia có quyền cao chức trọng, hoặc thân phận đặc thù mà tạm thời không thể đụng đến hoặc không thể trả thù, vậy thì chuyện này vẫn cứ thôi đi thì hơn, chớ nên để con gái nhà chúng ta bị cuốn vào tai bay vạ gió.”
“Đừng lề mà lề mề, lại làm lỡ dở chuyện của con gái đấy, Thiên Bá, chúng ta nay đây mai đó chẳng lẽ lại an toàn à?”
Một nhà ba người họ ngồi trong nhà nói chuyện, không hề hay biết đám Khương Khang đang đứng phía ngoài, Khương Khang liếc mắt nhìn vào sân, nói với môn đồ đứng ngoài cửa phụ trách trông chừng không để bọn Sa Thiên Bá tùy tiện đi lại trong tổng đàn: “Dám hỏi có phải khách của Lục gia ở trong này hay không vậy?”
“Đúng vậy, Khương đại ca, đến đây có việc gì thế?” Tên môn đồ nhận ra Khương Khang, lại càng biết rõ không thể đắc tội với hắn, bằng không biết đâu lại bị chỉ điểm thành phản đồ, rồi bị cực hình tàn khốc, vì vậy cung kính đáp lại.
Khương Khang gật đầu, đột nhiên rút dao ra đâm về phía tên môn đồ, hắn ta bàng hoàng nhìn con dao đâm vào bụng mình, toan hét lên nhưng lại bị Khương Khang bịt chặt miệng. Khương Khang để tên môn đồ dựa vào vách tường, không ngừng đâm, xoáy lưỡi dao, cho đến khi cơ thể hắn ta mềm nhũn ra, trượt xuống khỏi bức vách.
Bấy giờ, Khương Khang mới quay đầu lại nói với Phương Hồng ăn vận nai nịt gọn gàng: “Đi trả thù đi, nhớ là phải sống sót đấy.”
“Ngươi cũng thế.” Phương Hồng nói xong liền sải chân bước vào trong sân, bà ta không cố ý che giấu tiếng chân, cứ vậy mà đi nhanh vào trong.
Nhìn theo bóng lưng Phương Hồng, Đổng Thúy Vân rụt rè nói: “Chúng ta đi mau thôi.”
“Ừm, trở về Yến sào thôi.”