← Quay lại trang sách

Chương 58 Loạn

“Ai đó?” Sa Thiên hỏi.

Người bên ngoài có bước chân rất nhẹ, dường như là nữ, nhưng nghe không giống như đang khẽ bước để che giấu tung tích, cũng có lẽ là vì không có võ nghệ, bằng không sẽ không phải kiểu bước chân thế này.

“Phong vương có lời mời Sa tiên sinh.” Người phụ nữ bên ngoài nói.

Sa Thiên đứng dậy đi tới trước cửa, vừa mở ra vừa nói: “Phiền hồi bẩm với Phong vương, ta…”

Mở cửa ra chỉ thấy có một phụ nữ đang đứng, Sa Thiên nhìn gương mặt cảm thấy dường như đã gặp người này ở đâu đó rồi, nhất thời không thể nhớ ra là gặp ở nơi nào. Trong tay bà ta cầm một khẩu súng, không chút do dự bắn liền hai phát. Tiếng súng váng trời, Sa Thiên có nhanh đến mấy thì cũng chỉ là thân thể máu thịt, làm sao nhanh hơn đạn được. Ông ta hơi nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị bắn trúng tai và ngực, cả người liên tiếp lùi về sau mấy bước, ngã lăn vào trong nhà.

Người bên ngoài không phải ai khác, chính là Phương Hồng, Phương Hồng không nói mấy lời thừa thãi gì mà thù lớn rốt cuộc cũng đã trả xong, lúc này chỉ cần tự tay giết chết kẻ thù chính là đã trả thù rửa hận rồi. Bà ta thầm nhủ: “Con trai, hôm nay mẹ sẽ để con chó già này xuống đó hầu con.”

Thấy Sa Thiên ngã xuống, Phương Hồng bước lên một bước, đi thẳng vào nhà, nhắm vào Sa Thiên nổ súng tiếp. Sa Thiên lăn lộn né tránh, đạn bắn xuống sàn, vụn gỗ dội tung tóe lên. Bất thình lình, Phương Hồng thấy ở mé bên có thứ gì đó bay tới, bà ta là cao thủ ám khí, lập tức né tránh, thì ra là một bát uống thuốc.

Lợi dụng khoảnh khắc bà ta phân tâm, Sa Thiên nhịn đau xoay người đá quét một cú. Nhưng dẫu sao ông ta đã trúng hai phát súng, lại không phải dạng người dũng mãnh da dày thịt béo khỏe như dã thú, cũng đã có tuổi, uy lực của cú đá quét lập tức giảm đi rất nhiều.

Phương Hồng dễ dàng tránh né, lại thấy Sa Oanh Oanh lao bổ tới, một chưởng đập thẳng vào mặt mình. Phương Hồng tức khắc bắn trả, nhưng lại bị Sa Thiên ôm ngang hông, Sa Oanh Oanh vội vàng né tránh. Phương Hồng thấy Sa Thiên không ôm chặt cứng mình, liền một mặt nổ súng về phía Sa Oanh Oanh, một mặt hai chân xoay tròn hòng hất văng Sa Thiên.

Sa Oanh Oanh bị ép lùi, Phương Hồng lập tức giơ đầu gối lên huých trúng Sa Thiên, Sa Thiên ngửa người lộn ra phía sau. Hai phát súng vừa nãy lần lượt nhắm vào giữa trán và tim ông ta, Sa Thiên nghiêng người né tránh, bị một viên đạn bắn đứt tai, nhưng gây ra vết thương trí mạng là viên đạn bắn trúng ngực kia, tuy rằng không trúng tim, nhưng hình như phổi đã bị thương.

Luyện công đến mức độ như Sa Thiên, phát lực thế nào, phát lực lúc nào, rồi hít vào thở ra làm sao đều có bài có bản, mỗi hơi thở đều là phản ứng tự nhiên, nhưng giờ phổi lại đang đau đến thấu tim, hít thở khò khè như thể cái ống bễ bị thủng, miệng không ngừng phun ra bọt máu. Sau khi bị Phương Hồng hất văng ra, ông ta chịu va chạm, lại càng đau đớn vạn phần, phun ra một búng máu tươi, nhất thời khó mà bò dậy nổi.

“Cha!” Sa Oanh Oanh kêu lớn, nhấc một chậu hoa ném về phía Phương Hồng.

Phương Hồng lách người né tránh, sau đó lại bị Sa Oanh Oanh lao theo áp sát người. Bà ta không ngờ bản lĩnh của con gái Sa Thiên Bá cũng không tầm thường, vì vậy ban đầu tưởng có thể liên tiếp đánh ngã hai người, giờ lại dây dưa quá lâu, khi bà ta muốn nổ súng lần nữa thì đã bị Sa Oanh Oanh tóm lấy báng súng. Hai người rơi vào thế giằng co, người qua kẻ lại, tay còn lại và hai chân cũng bắt đầu trao chiêu đổi thức.

Sa Thiên Bá được người giang hồ gọi là Sa Quan Âm, còn Phương Hồng thì tự xưng là Thiên Thủ Quan Âm, hai người đều là cao thủ ném bắt ám khí, vì vậy công phu sở trường là nhanh và độc. Sa Oanh Oanh tuy được chân truyền của Sa Thiên Bá, nhưng dẫu sao cũng vẫn còn trẻ, mặc dù sau mấy chiêu đã đánh bay khẩu súng lục đi, nhưng trước ngực cũng trúng phải một cước, bay ngược về phía sau, đụng vào Phòng thị đang nằm trên giường.

Trên tay Phương Hồng đột ngột lòi ra sáu mũi cương châm, mũi kim bạc ánh lên sắc xanh lam, vừa nhìn đã biết là có tẩm chất kịch độc. Hai tay bà ta vung lên, ném về phía Sa Oanh Oanh. Sa Oanh Oanh bị đá ngã, vừa nhổm dậy đã thấy cương châm bay đến, nhất thời không cách nào né tránh được.

Phương Hồng cả mừng, con chó già họ Sa, ngươi hại mạng con trai ta, hôm nay ta khiến ngươi phải chứng kiến con gái mình mất mạng, để ngươi biết thế nào gọi là kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, khiến ngươi nếm nỗi đau mất con!

“Bắn súng ở đâu thế!” Lục Đức An nghe thấy tiếng súng liền đứng bật dậy.

Mọi người trong Tụ Phong hiên cả kinh, Hổ phong Tiết Đông Bình hô lên: “Vân Trung phong mau điều động hộ vệ, đảm bảo sự an toàn cho Phong vương, rồi lập tức truyền lệnh tra rõ ngọn nguồn tiếng súng, một khi đã xác thực thì xử lý thật nghiêm ngặt cho ta.”

“Vâng.”

Vân Trung phong Hoa Thụy tức thì ra lệnh cho người bên cạnh, lúc này bên ngoài Tụ Phong hiên đã có tám tên hộ vệ cố định chờ sẵn, nhao nhao chạy vào, rút đoản đao bày thế trận sẵn sàng chờ địch. Hộ vệ bên ngoài Tụ Phong hiên đều là hạng võ nghệ cao cường, nhưng chẳng qua chỉ để làm vì nên tất cả chỉ mang vũ khí lạnh, gặp phải súng ống đương nhiên là luống cuống thất lợi. Vì vậy, Vân Trung phong hạ lệnh điều động đến hộ vệ dùng súng, nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, y chợt cảm thấy không ổn, trong Phong môn, xưa nay lấy số chín làm đầu, hộ vệ bên ngoài phải có chín tên mới đúng, sao lại thiếu mất một người?

Y ngoảnh đầu lại hỏi: “Vừa nãy có ai…”

Bất thình lình, một con dao từ phía sau đâm tới, xuyên thủng người Vân Trung phong, Vân Trung phong Hoa Thụy kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người đó, hóa ra lại chính là tên hộ vệ cầm đao của mình. Y phẫn nộ đánh ra một chưởng, chưởng này kèm theo cả sự phẫn nộ vì bị phản bội, đồng thời cũng là đòn đánh cuối cùng trước lúc tắt hơi, thế lớn lực mạnh vô cùng, chớp mắt đã khiến xương đầu tên hộ vệ phản bội kia vỡ nát, con dao hắn nắm chặt trong tay cũng bị rút ra khỏi người Hoa Thụy. Trong nháy mắt, máu tươi phun trào ra như suối từ sau lưng họ Hoa. Vân Trung phong loạng choạng ngã gục xuống đất, chỉ còn thở ra chứ không hít vào được nữa rồi.

Đột ngột gặp phải biến cố lớn, mọi người trong Tụ Phong hiên đều cả kinh thất sắc, Mạnh Tiểu Lục cũng không kịp phản ứng, trong đầu gã đột nhiên lóe lên một câu, bắt giặc bắt vua trước, bắn người phải bắn ngựa. Gã lập tức vớ lấy chén trà trong tay, đồng thời ánh mắt dịch chuyển từ chỗ Vân Trung phong sang phía Phong vương Lục Đức An.

Sau lưng Lục Đức An, tên hộ vệ thứ chín biến mất lúc nãy không biết từ nơi nào xồ ra, sải một bước đã tới chỗ Lục Đức An. Công phu võ nghệ của Lục Đức An tuy không cao nhưng cũng có chút bản lĩnh, nếu bình thường có lẽ còn phát giác ra được và né tránh, nhưng tuổi tác ông ta đã cao, những năm gần đây lại quen sống sung sướng trong nhung lụa, phản ứng bèn chậm đi phần nào. Mà chủ yếu nhất là, lúc này sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung cả vào Vân Trung phong vừa bị tấn công bất ngờ, nào còn để tâm tới chuyện này nữa. Bất ngờ bị đâm sau lưng, ngay cả người võ nghệ cao cường như Vân Trung phong còn trúng đòn, huống hồ Phong vương.

“Phong vương mau tránh!” Mạnh Tiểu Lục hét lớn một tiếng, đồng thời quăng chén trà về phía Phong vương.

Làm một kẻ lừa đảo, quan trọng nhất là phản ứng nhanh, có thể tùy cơ ứng biến, mau chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết, bằng không làm sao mà lừa được kẻ khác. Phong vương là nhân vật kiệt xuất trong Phong môn, phản ứng dĩ nhiên không chậm, ông ta lập tức bất chấp hình tượng, lăn người xuống khỏi bệ cao. Bảo tọa mà Phong vương ngồi là một chiếc ghế tử kim có lưng ghế cao, sát thủ muốn ra tay từ phía sau liền bị lưng ghế cản trở, chỉ có thể vòng sang mé bên, nhờ thế Phong vương mới thừa cơ tránh khỏi kiếp nạn.

Nói thì chậm song diễn biến rất nhanh, chén trà Mạnh Tiểu Lục ném ra đập vào ghế tử kim, vỡ tan tành, phát ra tiếng động lớn, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi, khiến tên hộ vệ kia buộc phải nghiêng đầu tránh sang một bên, tạm thời buông tha Phong vương. Ôn Chi Trần đã nhảy xổ lên bảo tọa, vừa che chắn cho Phong vương đã ngã dưới đất, vừa đánh nhau với tên hộ vệ kia.

Võ công của Ôn Chi Trần rất khá, nhưng Ôn Hoán Hải thì kém hơn nhiều, y vội chạy đến đỡ Phong vương dậy. Mạnh Tiểu Lục cũng chạy tới, nhưng chợt nghe thấy Tiết Đông Bình kêu lớn một tiếng, ngã lăn ra đất, bị Tụ Lệnh châm thuộc hạ của Phong Tụ phong Hồ Mậu vung dao đâm vào lưng.

Tám tên hộ vệ bên ngoài cũng lao vào đánh nhau túi bụi, có người trung kẻ gian, không phân biệt được đâu là địch đâu là ta nữa. Tầng trong cùng của nội viện Phong môn nghiêm cấm mang theo đao kiếm súng ống, muốn mang theo vũ khí đi qua được tầng tầng lớp lớp các trạm soát người quả thực không dễ, nhưng các hộ vệ, cùng với Cửu phong và các Phong châm lại là ngoại lệ, chỉ thấy một Phong châm khác dưới trướng Phong Tụ phong là Tụ Sự châm móc ra một khẩu súng lục, nhắm vào Phong Tụ phong Hồ Mậu trước mặt mình mà bắn. Viên đạn bay chếch, Phong Tụ phong bị bắn trúng gáy, ngã lăn ra đất, nhìn bộ dạng não tương tràn ra ấy, e là Đại La kim tiên cũng không thể nào cứu nổi nữa rồi.

Tụ Sự châm lập tức giương súng chĩa về phía Thiên Lộ phong bên cạnh, Thiên Lộ phong võ công không kém, lúc này đã áp sát tới, một chiêu Long trảo thủ chộp vào cổ Tụ Sự châm, ngón tay cứng như sắt đột ngột vận sức, trong chớp mắt đã bóp vỡ cổ họng, gãy xương cổ của hắn. Cùng lúc đó, Lộ Sướng châm thuộc hạ của Thiên Lộ phong cũng rút súng ra, nhắm vào Thiên Lộ phong mà bóp cò, nhưng lại bị đồng liêu là Lộ Thông châm chắn mất nòng súng. Lộ Sướng châm đỏ mắt không ngừng bóp cò, trên ngực trên bụng Lộ Thông châm liên tiếp tăng thêm những lỗ máu, nhưng Lộ Thông châm vẫn cứ một mực túm chặt lấy Lộ Sướng châm không chịu buông tay.

Những người xung quanh nhao lên, trong nháy mắt đã đánh Lộ Sướng châm ngã lăn ra đất, chặt đứt cánh tay khiến hắn không thể gây thương tổn đến ai nữa. Lại nói đến Tiết Đông Bình, họ Tiết phản ứng cũng nhanh, bổ nhào về phía trước, lưỡi dao chỉ đâm trúng vai, y không biết võ công, chỉ kịp kêu toáng lên rồi ngã lăn ra đất.

Mạnh Tiểu Lục nghe thấy, nào còn để ý đến cứu Phong vương nữa, vác cái ghế thái sư gã vừa ngồi lên đập tới. Ghế thái sư rất nặng, Mạnh Tiểu Lục vóc người cao lớn, sức cũng không yếu, tuy không có võ nghệ, nhưng không phải loại chỉ được mẽ ngoài, lực hai cánh tay của gã không hề nhỏ. Ghế thái sư được gã nâng lên cao rồi đập xuống, không ngờ còn mang theo cả kình phong.

Tụ Lệnh châm là người luyện võ, vội nghiêng người lách tránh, ghế thái sư trong nháy mắt đập hụt xuống nền đất. Mạnh Tiểu Lục bị lực phản chấn làm loạng choạng thân hình, Tụ Lệnh châm phi thân tung một cước, chân vung lên như ngọn roi quất vào một bên mặt Mạnh Tiểu Lục.

Cú đá này mà trúng đích, nhẹ thì lập tức hôn mê, nặng thì chắc cần cổ cũng bị đá gãy. Thân hình Mạnh Tiểu Lục nghiêng về phía trước, thấy chân đối phương bay về phía đầu mình, muốn vung ghế thái sư lên chống đỡ cũng không kịp nữa, trong đầu gã đột nhiên nhớ lại lời dạy của Sa Thiên năm xưa: Có thể mượn sức mà mượn được là thượng phẩm, có thể né mà né được không phí sức, có thể đỡ thì đỡ để lộ sơ hở, có thể chịu đựng thì chịu để lưỡng bại câu thương.

Có thể mượn sức mà mượn được là thượng phẩm, đương nhiên chính là Xá Ban thức của nhà họ Sa, lấy sức mạnh của đối phương, thuận thế dính vào người chúng, khiến đối phương lộ ra sơ hở, sức của mình cộng với sơ hở của đối phương, lợi dụng những bộ vị cứng rắn trên cơ thể, mạnh mẽ áp chế đối thủ. Có thể né mà né được không phí sức, tức là lùi lại để chờ lần sau, nếu thực sự không thể mượn lực đánh lực thì hãy né tránh nhiều, khiến cho đối phương tiêu hao thể lực.

Có thể đỡ thì đỡ để lộ sơ hở, chính là ý nói thấy chiêu đỡ chiêu, đánh trường kỳ giằng dai, khiến đối phương từ từ lộ ra sơ hở. Nhưng Mạnh Tiểu Lục không biết gì cả, đừng nói là đối mặt với cao thủ, dù chỉ là kẻ mới luyện võ vài năm gã cũng không làm gì nổi, mà lúc này tránh không tránh được, đỡ không đỡ nổi, chỉ đành chịu đựng để cầu lưỡng bại câu thương mà thôi.

Sa Thiên từng nói, những kẻ chuyên chú luyện Thiết Sa chưởng, Thiết Đầu Công gì đó, những chỗ chuyên luyện ấy ngoài da dày thịt dày ra, trên thực tế cũng không còn tri giác nữa, nhưng người bình thường thì không có bản lĩnh đó. Hắn đánh ngươi, ngươi chịu đòn, ngươi đau hắn cũng đau, phải xem bên nào lì đòn hơn thôi.

Đúng, liều chịu đòn, xem ai lì đòn hơn! Mạnh Tiểu Lục bất thình lình giơ cả hai tay lên bảo vệ đầu, nghiêng người nghênh đón cú đá quật tới, miệng hét lớn: “Đến đây! Đến đây nào!”

“A!” Hai người cùng lúc phát ra một tiếng kêu thảm thiết.