Chương 59 Đại định
Phi châm bay đến trước mặt Sa Oanh Oanh, trong tâm trí cô lóe lên vô số suy nghĩ, lẽ nào hôm nay mình phải kết thúc ở đây? Ôi, đúng là có duyên mà không có phận với anh Tiểu Lục, vừa mới gặp lại nhau mình đã phải xuống cõi hoàng tuyền, từ nay âm dương cách trở đôi đường mất rồi. Thôi cũng được, dẫu sao anh ấy đã là chồng người ta, từ nay cũng chỉ có thể làm người xa lạ, chi bằng chết đi cho thoải mái, không biết sau này tên Mạnh Tiểu Lục bạc tình ấy có còn nhớ đến mình nữa hay không.
Trước mắt Sa Oanh Oanh đột ngột tối sầm, sau đó lại sáng bừng lên, chỉ thấy Phòng thị gắng hết sức vùng vẫy ngồi nhổm dậy, thình lình phát lực hất tấm chăn bông đang đắp trên người lên, dùng hết sức lực toàn thân quăng tấm chăn tới trước mặt Sa Oanh Oanh, trùm kín cô vào trong. Năm xưa khi bị truy sát, Phòng thị vì trúng mấy chiêu nên nội thương, về sau ngã xuống vực lại tổn thương cột sống, nằm nguyên nửa năm trời không xuống khỏi giường được, Sa Thiên còn tưởng bà bị liệt, bấy giờ mới nổi giận chạy về dốc Bán Long giết những kẻ truy sát họ trong ba đại gia tộc.
Sau đấy, nhờ Sa Thiên tận tâm chăm sóc, Phòng thị lại đứng lên được. Nhưng dẫu sao khi đó đã để lại mầm bệnh, sau cũng chỉ là nhờ tuổi còn trẻ sức còn dài nên mới theo Sa Thiên phiêu bạt giang hồ, làm đôi thần tiên hiệp lữ một thời gian. Sau khi sinh Sa Oanh Oanh, sức khỏe Phòng thị ngày một kém đi, cuối cùng thì đổ bệnh, hầu như khó xuống khỏi giường, mấy năm nay không hiểu vì sao, đôi mắt cũng lòa cả đi, không nhìn thấy gì nữa.
Nhưng lão giang hồ vẫn là lão giang hồ, bà nghe thấy trong phòng có tiếng đánh nhau, cũng nghe thấy âm thanh con gái ngã xuống bên cạnh giường mình, lại nghe thấy tiếng rít gió đang bắn về phía này. Phòng thị nghiến răng vùng dậy, vận sức hất chiếc chăn bông nặng nề ra chắn trước mặt Sa Oanh Oanh, phi châm ghim vào tấm chăn, cổ họng bà thấy ngòn ngọt, lại vận sức giật tấm chăn về, cả người ngã vật ra giường. Có điều, bà bật cười, cười một cách rất hạnh phúc.
Sa Oanh Oanh không kịp quay đầu lại nhìn mẹ, trong lòng thầm mắng đám Phong môn khốn kiếp đã thu mất vũ khí của mình và cha, khiến hai cha con chỉ có thể tay không chiến đấu với người đàn bà này. Cô lại lao lên trước, lúc này Sa Thiên đã vừa phun máu trong miệng ra, vừa quấn lấy Phương Hồng quần thảo. Tuy trong ngoại hiệu giang hồ của hai người đều có chữ “Quan Âm”, nhưng Sa Thiên là được người khác tôn xưng, còn Phương Hồng chỉ là tự xưng, khác biệt ở đây rất lớn.
Sa Thiên mặc dù bị thương nặng, nhưng vẫn dựa vào một hơi thở đánh với Phương Hồng mà không rơi vào thế yếu, trong lòng Phương Hồng hết sức kinh hãi, không ngờ ý chí chiến đấu của Sa Thiên lại mạnh mẽ đến vậy, bà ta cũng không thể ngờ Sa Thiên gần chết đến nơi rồi mà vẫn khó đối phó như thế.
Sa Thiên miệng phun máu tươi, phổi đau như bị xé toạc ra, nhưng ông ta vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, vì ông ta là Sa Thiên Bá, vì võ công mà ông ta dùng là Xá Ban thức.
Xá Ban, là người Hồi ở nước Cổ Lý, theo cha đi buôn rồi quy phục triều đình Đại Minh, về sau được phong làm trấn phủ Cẩm y vệ Nam Kinh. Năm Tuyên Đức thứ năm, ông ta đi sứ Tây Vực, vì có công mà được thăng làm Thiên hộ, ban cho họ Sa, từ đó gọi là Sa Ban.
Sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì, hậu nhân nhà họ Sa ở tận nước Cổ Lý vùng Nam Á lại đến Tây Bắc, từ đó sinh sôi nảy nở, cắm rễ tại đó. Có điều, trong hai trăm năm sau đấy, nhà họ Sa luôn có người làm trong Cẩm y vệ, Xá Ban thức ban đầu chỉ là một môn đấu vật, dần dần dung hợp các chiêu số đánh xáp lá cà như Đại cầm nã thủ, Tiểu cầm nã thủ, biến thành một loại võ nghệ đặc thù như ngày nay. Xá Ban, hộ vệ hoàng gia, thủ lĩnh chuyên truy bắt hung phạm.
Lúc này, Sa Thiên giở ra Xá Ban thức, lật tay đỡ lấy một đấm của Phương Hồng, đẩy lên thúc tới, Phương Hồng không kìm được đau đớn, kim châm tẩm độc kẹp giữa kẽ ngón tay lập tức rơi xuống đất. Ngay tức khắc, Sa Thiên thuận thế kéo giật Phương Hồng vào lòng mình, cùi chỏ chĩa ra, thân hình xoay chuyển, đập vào gáy Phương Hồng.
Phương Hồng đã bị khóa chặt một tay, nôn nóng giằng thoát, nhất thời tâm trí rối loạn, lúc thấy cùi chỏ đối phương thụi tới, muốn đón đỡ thì đã muộn, bà ta nghiêng đầu giơ cánh tay lên song vẫn bị đánh trúng. Cả người Phương Hồng thuận theo hướng bị đánh ngả ra, hy vọng có thể giảm bớt lực đạo, đồng thời mượn thể trọng để giằng thoát ra nhưng không ngờ vẫn bị Sa Thiên túm chặt lấy không buông.
Vậy là Phương Hồng cũng bất chấp trúng phải đòn nặng, như thể phát điên lên, dùng quyền đấu quyền với Sa Thiên, Sa Thiên lại đột ngột buông lỏng Phương Hồng ra, cả người ngả về phía bà ta, dồn sức vào chân, thân hình xoay tít như con quay, dùng bàn tay và cùi chỏ liên tiếp công kích Phương Hồng. Bị Sa Thiên dồn cả người đến chèn ép, Phương Hồng muốn né tránh cũng không được, đành nhắm chuẩn thời cơ, tóm lấy cánh tay Sa Thiên, chân cong lại, vận sức vào phần thân dưới, cứng rắn đỡ lấy đòn đánh của Sa Thiên ép ông ta phải dừng chuyển động. Nhưng lực đánh truyền đến người Phương Hồng khiến bà ta cảm thấy khí huyết trong lồng ngực nhộn nhạo cả lên, cổ tay đau khủng khiếp, hình như đã bị phế rồi, nhất thời không thể cử động linh hoạt được nữa.
Hai người đang giằng co thì Sa Thiên đột ngột thoát lực, ông ta bị hụt hơi, vết thương ở phổi lại một lần nữa giày vò Sa Thiên, nhưng lúc này Sa Oanh Oanh đã ở sau lưng Phương Hồng, bất ngờ đánh ra một chưởng, nhắm thẳng vào hậu tâm bà ta. Phương Hồng đau đớn nghiến răng chịu đựng, sau đó vung chân đá ngược về sau, Sa Oanh Oanh vội vàng đỡ cú đá, Phương Hồng lại mượn lực tung người nhảy lên, đè thẳng xuống Sa Thiên.
Sa Thiên không cầm cự nổi nữa, phun ra một búng máu tươi, máu phun khắp mặt Phương Hồng. Phương Hồng tức thì bị che mắt, đúng lúc này, Sa Oanh Oanh ở phía sau tung ra một chiêu Song phong quán nhĩ, hai bàn tay đập mạnh vào đầu Phương Hồng, nếu Sa Thiên đánh ra chiêu này, chỉ sợ trong chớp mắt đã có thể khiến Phương Hồng mất mạng tại trận, nhưng Sa Oanh Oanh dẫu sao sức cũng yếu hơn, chỉ có thể khiến bà ta loạng choạng ngã bổ nhào xuống đất mà thôi.
Sa Oanh Oanh không chần chừ, phóng tới giẫm chân lên lưng Phương Hồng, sau đó thuận thế ngồi lên người đối phương, giật thắt lưng ra thít chặt cổ bà ta. Phương Hồng cả kinh, không ngừng giãy giụa, nhưng lại bị Sa Oanh Oanh ngồi đè lên xương hông, không thể nào vận sức được. Sa Oanh Oanh dồn sức vào hai tay, thít chặt thắt lưng, người cô căng ra hết mức, đến nỗi đầu Phương Hồng cũng bị nhấc lên, nhưng Sa Oanh Oanh vẫn không nghiêng người ra phía sau, sợ Phương Hồng nhấc chân lên đá vào lưng mình, cô chỉ dồn sức xuống phần thân dưới, tiếp tục đè chặt Phương Hồng xuống đất.
Phương Hồng không ngừng vùng vẫy, thoạt đầu còn nghĩ cách giằng thoát ra, nhưng về sau thì chỉ biết dùng tay túm cổ theo bản năng, dù không thể túm được gì. Bà ta ra sức giãy giụa, mắt trợn trừng trừng, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ trước cái chết và vô vàn bất an, song dần dần, sức lực của bà ta càng lúc càng yếu đi, khuôn mặt đỏ bừng tím đen lại, cuối cùng chỉ còn co giật liên hồi, rồi không nhúc nhích gì nữa.
Sa Oanh Oanh không dám lơ là cảnh giác, vẫn vận sức vào cánh tay, siết hai ba phút đồng hồ mới buông ra. Thấy Phương Hồng hẳn là đã chết hoàn toàn, Sa Oanh Oanh mới thở phào nhẹ nhõm, lật người nằm xuống đất. Sau khi há miệng thở hổn hển mấy hơi, cô mới như bị điện giật nẩy người lên, xông tới bên cạnh Sa Thiên.
Sa Thiên miệng phun máu, nhưng mặt vẫn nở nụ cười, ông ta nắm tay con gái nói: “Không sao, cha không sao, chỉ bị đạn bắn thủng phổi thôi, khụ khụ, không chết được đâu.”
“Cha!” Sa Oanh Oanh rặn ra một nụ cười hết sức khó coi, đột nhiên Sa Thiên kinh hãi thốt lên: “Mẹ con sao rồi?”
Mắt Phòng thị đã không nhìn được nữa, nhưng tai thì không điếc, vừa nãy ầm ĩ như vậy, giờ đột ngột yên tĩnh lại, không thể nào bà lại không hỏi han gì. Hai cha con đỡ nhau chạy đến bên giường, chỉ thấy Phòng thị sắc mặt tái nhợt, đôi môi khẽ run run, một góc chăn phủ trên người có cắm mấy mũi châm bạc. Sa Thiên chầm chậm nhấc chăn lên, chỉ thấy trên vai Phòng thị cũng cắm một mũi châm độc.
“Mẹ!”
Mấy phút trước cảnh tượng trong Tụ Phong hiên cũng hỗn loạn không kém, trong đại điện đang diễn ra một cuộc huyết chiến máu chảy thành sông, địch ta lẫn lộn, những đồng môn ngày trước còn nói cười với nhau giờ đây bất cứ kẻ nào cũng có thể ngấm ngầm hạ sát thủ. Thân phận của tám tên hộ vệ bên ngoài lúc này cũng đã rõ ràng, hai người trung, sáu kẻ phản bội, đám phản tặc lúc này đã hạ sát hai tên hộ vệ trung thành với Phong vương rồi xông vào, hai tên hộ vệ đã hoàn thành chức trách, liều chết dùng máu thịt của bản thân để giữ gìn vinh dự của hộ vệ Tụ Phong hiên. Bọn họ đã chết trong chiến đấu, song cũng liều mạng kéo theo ba tên phản đồ.
Thiên Lộ phong Lỗ Tùng Thiện xông lên trước nhất, dẫn theo mấy Phong châm vẫn còn đáng tin tưởng, lao vào quần thảo với ba tên hộ vệ phản đồ. Lúc này, tình huống của Mạnh Tiểu Lục cũng không tốt đẹp gì, chiêu lấy cứng chọi cứng đó khiến gã phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Người ta nói đàn ông đổ máu đổ mồ hôi chứ không rơi lệ, Mạnh Tiểu Lục là một gã đàn ông chân chính, đứng trước đại nghĩa, gã không hàm hồ chút nào, làm người cũng đủ tàn độc, đủ dũng cảm, nhưng gã cũng biết đau đớn, vả lại còn chưa từng che đậy nỗi đau của mình. Gã không chỉ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, mà còn chảy nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc òa lên: “Ôi mẹ ơi, đau chết tôi rồi, ối giời ơi, ối giời ơi…”
Tụ Lệnh châm cũng đau đớn kêu thảm, nhưng sau đó y đã nghiến chặt răng, tuy rằng đau đến nỗi mồ hôi túa ra khắp mặt trong chớp mắt, nhưng vẫn không rên rỉ lấy một tiếng, cả người ngã xuống đất. Hai cánh tay Mạnh Tiểu Lục sợ là đã bị đá gãy, gã lăn lộn dưới đất, đau đớn kêu gào loạn xạ, nhưng đôi mắt gian xảo vẫn nhìn chằm chằm Tụ Lệnh châm, quan sát mọi động tĩnh của kẻ địch.
Nếu Tụ Lệnh châm bò dậy, Mạnh Tiểu Lục đảm bảo sẽ không kêu gào nữa, lập tức cũng bò dậy theo. Sau một chiêu lấy cứng chọi cứng, chân của Tụ Lệnh châm quả thực đã gãy xương, cẳng chân gấp lại theo một tư thế hết sức kỳ quặc, mồ hôi túa ra khắp đầu và mặt, y vùng vẫy vươn thẳng người dậy, sau đó vịn vào chiếc ghế bị đổ bên cạnh toan đứng lên, nhưng chân y thực sự quá đỗi đau đớn, chân còn lại không sao vận sức mà đứng lên được.
Mạnh Tiểu Lục thấy thế cũng bất chấp cảm giác đau đớn muốn kêu cha gọi mẹ, giãy giụa tính bò dậy, nhưng hai cánh tay gã không vận sức được nữa, chỉ có thể quỳ dưới đất, dùng mặt cọ sàn, không ngừng ngọ nguậy, dồn sức vào hông và đùi để đứng lên, nhìn bộ dạng quả tình là hết sức chật vật nhếch nhác.
Tụ Lệnh châm lúc này đã đứng dậy, y kêu lớn một tiếng, tập tễnh dùng một chân bật nhảy về phía Mạnh Tiểu Lục, vung nắm đấm đánh vào gã. Tiểu Lục biết lúc này quay người bỏ chạy cũng không ích gì, chỉ sợ đối phương giành được lợi thế thì mình không chạy nổi nữa, huống hồ Tiết Đông Bình còn đang bị thương nằm dưới đất, gã không thể thấy chết mà không cứu.
Vậy là Mạnh Tiểu Lục gầm lớn một tiếng, quay đầu lại húc vào Tụ Lệnh châm. Nếu là lúc bình thường, Tụ Lệnh châm chắc chắn phải có bảy tám cách ứng phó với gã, hoặc kéo hoặc ngửa ra hoặc thúc đầu gối đá bay, tóm lại là Mạnh Tiểu Lục tuyệt đối không có kết cục tốt. Nhưng chân y đã bị thương, mà công phu phần thân dưới lại là cơ sở của người luyện võ, vì vậy, cú húc bừa này của Mạnh Tiểu Lục trong chớp mắt đã khiến Tụ Lệnh châm đang đứng không vững ngã lăn ra đất.
Tụ Lệnh châm định dùng cái chân còn lành lặn đạp mạnh vào Mạnh Tiểu Lục, chợt thấy Tiết Đông Bình đã vùng vẫy bò dậy, đưa tay rút con dao cắm ở vai ra, đột ngột đâm vào Tụ Lệnh châm. Tụ Lệnh châm thấy thế liền vận sức vào chân, dồn lực vào eo, thoáng cái đã lăn ra tránh được một chiêu này, lưỡi dao cắm xuống đất.
Lúc này Tiết Đông Bình lại lao lên, y không cao lớn lắm, nhưng thể trọng thì không hề nhẹ, Tiết Đông Bình cố nén cơn đau đớn ở vai, bổ nhào lên người Tụ Lệnh châm, đè chặt đối phương xuống, hai tay cũng giằng co đọ sức với đối phương. Tụ Lệnh châm giơ chân lên đạp mạnh vào Tiết Đông Bình, khiến y cực kỳ đau đớn, nhưng y quyết không chịu buông tay, hét lên: “Tiểu Lục, ra tay đi!”
Mạnh Tiểu Lục chửi thầm trong dạ, ông đây gãy tay rồi còn ra tay làm sao được nữa! Có điều, lúc này gã không có thời gian nói những lời thừa thãi, cả người cựa quậy quẫy đạp như cá chép quẫy nước, thoáng cái cũng đã nằm rạp lên người Tụ Lệnh châm. Với thể trọng của hai người, muốn chồng lên để đè sụm một người đàn ông trưởng thành lại còn có võ nghệ, sợ là chẳng khác nào người si nói mộng, Tụ Lệnh châm thấy tình thế không ổn, liều mạng vùng vẫy, Tiết Đông Bình cũng không kiên trì nổi nữa.
Mạnh Tiểu Lục nổi hung lên, nhắm vào cổ Tụ Lệnh châm cắn mạnh. Tụ Lệnh châm kêu lên thảm thiết, sức lực đột nhiên bùng lên, Tiết Đông Bình cũng nổi điên, bất chấp tất cả mà đè chặt kẻ địch xuống. Hai người cứ vậy vừa cắn vừa xé, đến khi Tụ Lệnh châm không động đậy được nữa, Mạnh Tiểu Lục lật người lăn xuống khỏi thân thể y, miệng gã đã toàn là máu tươi, nhìn cực kỳ thê thảm.
Bên ngoài, Sát Nhân phong Tưởng Đức Nghĩa dẫn người xông vào. Diễn biến này khiến quả tim tất cả mọi người đều thót lại, không biết y là địch hay bạn. Thấy y vung đao chém vào một tên phản đồ, Mạnh Tiểu Lục bấy giờ mới thả lỏng tinh thần. Cảm giác đau đớn lúc này lại ập đến lần nữa, Mạnh Tiểu Lục vừa khóc vừa cười, xem ra phen này sống rồi.