Chương 60 Chó cùng rứt giậu
Mạnh Tiểu Lục ngồi bên cạnh Phong vương Lục Đức An lúc này vẫn chưa hết kinh hồn bạt vía, y sư đã xử lý qua vết thương cho gã, nhưng cánh tay thõng xuống vẫn không có chút sức lực nào. Phản đồ ở đây đã bị diệt trừ, người trong sảnh quây thành mấy tầng xung quanh Phong vương, dẫu có người muốn hành thích cũng không dễ dàng nữa.
Lục Đức An thở dài một tiếng nói: “Đúng là đã coi thường bọn chúng rồi, không ngờ chúng lại ác độc nhường ấy, giở ra chiêu số ám sát này. Chết mất nhiều huynh đệ tốt như vậy, chỉ sợ Phong môn… chậc, thật có lỗi với liệt tổ liệt tông.”
“Phong vương xin chớ tự trách mình, tuy rằng có nhiều huynh đệ trúng phải độc thủ, nhưng không phá cái cũ thì sao lập ra được cái mới, ít nhất thì lũ phản nghịch bên cạnh Phong vương ngài đều đã bị nhổ ra hết rồi, như thế Phong môn cũng trở nên sạch sẽ, đây chính là lúc ngài có thể mạnh tay chỉnh đốn lại đó.” Mạnh Tiểu Lục an ủi.
Phong vương gật đầu: “Tiểu Lục, hôm nay con cứu ta một mạng, ta nợ con chuyện này.”
“Xin Phong vương chớ nên nói vậy, đệ tử không dám nhận, nếu ngài muốn khen thưởng thì hãy khen thưởng Ôn Chi Trần, nếu không có Khuyển Nha châm Ôn Chi Trần hộ giá, chỉ sợ Tiểu Lục ném ra bao nhiêu chén trà cũng vô dụng thôi.” Mạnh Tiểu Lục nói. Trong lúc nói chuyện, Sát Nhân phong Tưởng Đức Nghĩa đi vào, chắp tay nói: “Phong vương.”
“Bắt được Khương Khang chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Đồ vô dụng! Toàn là đồ vô dụng, nhất định phải bắt được hắn! Hắn ta đột nhiên mất tích, chắc chắn có liên quan đến chuyện này!” Phong vương Lục Đức An nổi trận lôi đình, mái tóc và chòm râu trắng toát run lên từng hồi, thật đúng là ứng với câu giận đến mức râu tóc dựng ngược cả lên. Ngay sau đó, Phong vương nói: “Tiểu Lục, xem ra đúng như lời con nói, Khuyết môn hỗ trợ bọn phản nghịch là chuyện nhỏ, muốn hủy diệt Phong môn mới là thật, e rằng Khương Khang cũng là người của Khuyết môn rồi.”
Mạnh Tiểu Lục gật đầu, Lục Đức An đột nhiên nhìn sang Tưởng Đức Nghĩa vẫn đứng bên cạnh, hỏi: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đi bắt người đi!”
“Phong vương, thuộc hạ đã sắp xếp rồi, chỉ có điều… Lục gia, vị Sa đại thúc kia của anh gặp chuyện rồi.” Tưởng Đức Nghĩa bấy giờ mới nói ra mục đích đến đây của mình.
“Gì cơ!” Mạnh Tiểu Lục cuống cuồng đứng bật dậy, cánh tay chạm vào tay vịn ghế, làm gã đau đến nghiến răng kèn kẹt: “Họ thế nào rồi, mau dẫn tôi đi xem xem.”
Cả đám người đến chỗ khu tiểu viện mà Sa Thiên đang tạm trú, thấy y sư Phong môn đang bận tất bật trong nhà. Lúc Mạnh Tiểu Lục lao tới, Sa Oanh Oanh đã khóc rũ cả người, còn Sa Thiên khóe miệng rỉ máu, trước ngực còn có một lỗ đạn, nhưng ông ta vẫn ngồi lì bên giường, tựa như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.
Mạnh Tiểu Lục tới bên cạnh giường, chỉ thấy vợ Sa Thiên là Phòng thị đang nằm đó, mặt đã chuyển sang màu đen xám, bà đau đớn rên rỉ, nhưng vẫn vuốt ve đầu Sa Oanh Oanh nói: “Mẹ không đau, không đau chút nào.”
“Thím Sa, chuyện này…” Mạnh Tiểu Lục đứng đờ ra đó, không biết nên làm sao cho phải.
Sa Thiên thở dài nói: “Là Phương Hồng.”
Mạnh Tiểu Lục bấy giờ mới nghiêng đầu nhìn theo hướng Sa Thiên vừa chỉ, quả nhiên, dưới đất là thi thể của Phương Hồng. Nhất thời, khóe mắt Mạnh Tiểu Lục như muốn rách toác ra, hối hận vì mình đã hại nhà bọn họ. Mạnh Tiểu Lục biết Sa Thiên đã giết chết Lưu Tiểu Lợi, mà Phương Hồng lại là mẹ của Lưu Tiểu Lợi, nhất định là Phương Hồng đến trả thù cho con trai bà ta rồi.
“Là con đã hại mọi người.” Mạnh Tiểu Lục nghiến răng, áy náy khôn cùng. Gã không nói với Sa Thiên chuyện Khương Khang ở Phong môn, có lẽ là xuất phát từ tôn nghiêm của một người đàn ông, kẻ thù giết cha ở trước mặt mà mình lại không thể thống khoái giết chết đối phương, còn phải lá mặt lá trái vì các nguyên do khác nhau, nhưng bất luận là có ngàn vạn lý do gì đi nữa, gã không nói tức là không nói. Cũng chính vì thế, Sa Thiên mới không chút phòng bị, nhưng Mạnh Tiểu Lục thực sự không ngờ bọn Khương Khang lại đột nhiên ra tay như thế này.
Sa Oanh Oanh túm lấy cổ áo Mạnh Tiểu Lục, khản giọng hét lên: “Tại anh, chính là tại anh, nếu không giúp anh thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả.”
“Oanh Oanh, không thể trách Tiểu Lục được, tất cả đều do ta lựa chọn!” Sa Thiên ấn tay Sa Oanh Oanh xuống, cô lập tức khóc rống lên. Mạnh Tiểu Lục cúi đầu không nói năng gì, giây lát sau mới hỏi y sư: “Tiên sinh, có cứu được không?”
Y sư thở dài lắc đầu, lúc này Phòng thị đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Lục, mau lại đây, thím có lời muốn nói với con.”
Mạnh Tiểu Lục vội vàng xích lại bên cạnh giường, Phòng thị cầm tay gã lên, mặc dù hành động này khiến vết thương của Mạnh Tiểu Lục đau thấu xương tủy, nhưng gã vẫn không nói gì. Phòng thị nắm chặt tay Mạnh Tiểu Lục, hết sức khó nhọc nhả ra từng chữ một: “Tiểu Lục, thím đang đợi con đấy, con nghe cho kỹ đây.”
“Thím nói đi ạ.”
“Chăm sóc tốt cho con gái thím, tất cả nhờ con cả đấy.”
“Vâng.”
“Nhớ kỹ chưa?” Phòng thị đột nhiên dồn sức vào tay, cựa quậy người nhổm dậy khỏi giường.
Mạnh Tiểu Lục vội nói: “Tiểu Lục nhớ rồi, Tiểu Lục hứa với thím.”
“Vậy thì thím yên tâm rồi, Phòng Hiểu Linh này sống đời này không uổng chút nào, Thiên Bá, tôi đi đây.” Nói đoạn, Phòng thị nhoẻn miệng cười, sau đó chầm chậm nằm xuống giường, từ từ ngừng hơi thở.
“Mẹ!”
Sa Thiên đứng bật dậy, ngửa mặt gào váng trời, cả ngôi nhà và mặt đất dưới chân tựa hồ đều đang run rẩy. Phổi ông ta không thể chịu đựng nổi hành động điên cuồng dữ dội này, miệng không ngừng ộc ra máu tươi, nhưng ông ta lại như hoàn toàn không hay biết, lảo đảo loạng choạng bên giường, sau đó phục người xuống ôm lấy Phòng thị, cười lên ha hả: “Hiểu Linh, để tôi dẫn mình đi âm tào địa phủ, giết một trận thống khoái! Ta là Sa Thiên Bá, bà ấy là Phòng Hiểu Linh, Diêm vương phán quan, vợ chồng họ Sa chúng ta đến đây!”
Nói dứt lời, Sa Thiên Bá phun ra một búng máu tươi, hai mắt trợn tròn lên như pho tượng chiến thần, rồi cứ thế không động đậy gì nữa. Người trong phòng đều bị hành động điên cuồng của Sa Thiên Bá làm cho chấn động, đến khi phản ứng lại, y sư mới vội vàng chạy đến, hồi lâu sau mới nói: “Chết… chết đứng rồi! Bi thương quá độ, cấp hỏa công tâm, người đã đi rồi.”
Sa Oanh Oanh không gào khóc nữa, chỉ đờ đẫn nhìn cha mẹ, hai mắt lẳng lặng tuôn trào lệ nóng.
“Phong vương, bắt được Khương Khang rồi! Hắn dẫn theo bảy tám tên phản nghịch, bị vây ép ở tầng thứ hai.” Lúc này, Sát Nhân phong chạy vào Tụ Phong hiên báo cáo với Lục Đức An.
“Được lắm! Ta đích thân đến đó!”
Khương Khang bị Phong môn truy bắt, dùng hết các quân cờ đã gài sẵn từ trước, dẫn theo một đám người giết ra ngoài, tuy rằng Phong môn thanh trừng môn hộ làm lòng người hoảng hốt, nội bộ lục đục, nhưng dẫu sao người trung thành với Phong môn vẫn còn rất nhiều. Bọn họ có âm thầm dị nghị, có bất mãn thật, nhưng bảo bọn họ theo Khương Khang phản bội Phong môn thì hơi khó khăn. Huống hồ, đám phản nghịch nhân số ít hơn, kẻ ngốc cũng biết nên chọn lựa bên nào. Đối diện với những lưỡi dao chém giết đồng môn huynh đệ của mình, đệ tử Phong môn cũng không nhân từ, họ đuổi cùng giết tận, hơn hai chục kẻ đi theo Khương Khang giờ chỉ còn có năm sáu tên.
Khi Phong vương tới nơi, năm sáu tên đó đã bị vây kín, một trong số đó, không ngờ lại là người quen của Khuyển phong Ôn Hoán Hải, y không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Cừu Vạn Sơn, sao ngươi cũng là phản đồ?”
“Lục Đức An bất công, Phong môn bất công, dựa vào cái gì mà ta không thể phản lại chứ?” Cừu Vạn Sơn hét lên. Y cũng là người thế hệ cũ của Phong môn, nhưng thuật lừa đảo không cao siêu cho lắm, vì vậy ở trong Phong môn ngoài việc quen mặt mọi người ra, quả thực là cao không tới thấp không thông.
Cừu Vạn Sơn là ai? Chính là tên lừa đảo đám cưới mà bọn Mạnh Tiểu Lục, Mã Vân và Thảo Thượng Chương trừng trị, lúc đó y bị bọn Mạnh Tiểu Lục trị cho một trận, tự biết mình không địch lại được liền giả như bị dọa bỏ chạy. Sau đấy, Cừu Vạn Sơn trở về cáo trạng, vốn tưởng rằng Phong môn sẽ ra mặt thay cho y, nào ngờ Mạnh Tiểu Lục lại trở thành đệ tử của Mã đầu, chuyện báo thù coi như không còn hy vọng gì nữa. Vì vậy, Cừu Vạn Sơn bắt đầu có khúc mắc trong lòng, theo lý mà nói, ân oán này cũng không lớn cho lắm, nhưng con người chính là như vậy, thù hận càng tích lũy thì lại càng sâu.
Kế đó, Cừu Vạn Sơn chặn đường đội xe của Khuyết môn, Đại toàn Khuyết môn Ngô Khắc Dụng liền thừa cơ cài cắm quân cờ Cừu Vạn Sơn này, đồng thời nói cho y biết trong Phong môn đã có nội ứng của Khuyết môn, trao đổi ám hiệu liên hệ và hứa hẹn không ít, chỉ cần y nghe lệnh làm việc là được. Khương Khang sau đó liên lạc với Cừu Vạn Sơn, kể cũng tài, Cừu Vạn Sơn này đúng là một tên bịp già, Phong môn thanh trừng nghiêm ngặt như vậy, thế mà tên gian tế thật như y lại không bị tra ra.
Giữa chừng, y cũng có lúc chùn bước, cảm thấy vì một chút cừu hận như thế thật không đáng, sau đó chứng kiến nhiều huynh đệ bị xử bằng Phong hình, sợ đến nhũn cả hai chân ra, thường giật mình tỉnh giấc trong mơ, chỉ sợ sẽ có ngày đến lượt chính mình. Nhưng y cũng biết, đã không thể quay đầu được nữa, Phong vương hoàn toàn không cho bọn phản nghịch cơ hội sống sót, mà mình thì lại không thể chỉ điểm được ai để lập công chuộc tội, đành đánh liều làm đến cùng.
Giờ đây, y kêu gào với Phong vương, giọng điệu đầy hối hận và không cam lòng, chỉ là lúc này muốn quay đầu đã quá muộn mất rồi, vì vậy cũng không thể biết được y phẫn nộ với Phong môn hay là với hành vi của chính mình nữa. Phong vương chẳng buồn nghe y cho rác tai, thắng làm vua thua làm giặc, phản tặc mà giành phần thắng thì nói gì cũng được, nhưng bọn chúng mà thua thì nói nhiều mấy cũng chẳng tác dụng gì, phản loạn chính là phản loạn, phải tru diệt!
Phong vương hét lớn: “Trừ tên cầm đầu Khương Khang, những kẻ còn lại chỉ cần đầu hàng, ta sẽ cho các ngươi được chết thống khoái, bằng không thì nhất loạt xử bằng cực hình. Dùng hết tất cả hình phạt tàn khốc nhất của Phong môn, đảm bảo các ngươi lúc ấy sẽ nghĩ Phong hình là còn nhẹ!”
Ngoại trừ Khương Khang và Đổng Thúy Vân, bốn kẻ còn lại, kể cả Cừu Vạn Sơn đều đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu do dự. Chết rất đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là sống không bằng chết. Những lời Phong vương nói ra lúc đang phẫn nộ này rất đáng tin, nếu ông ta nói sẽ buông tha cho bọn họ, vậy thì đám phản loạn chắc chắn sẽ liều chết đánh đến cùng, tuy đã bị mấy chục người của đối phương vây kín, nhưng ít nhiều cũng có thể liều mạng chết cho thống khoái, vì với tính cách của Phong vương, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nhưng giờ thì khác, tuy cũng là chết, nhưng có thể chết nhanh gọn. Hình phạt còn tàn khốc hơn cả Phong hình, bọn họ thực sự chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến nữa.
Quả nhiên, hai người trong bọn lập tức chạy ra quăng vũ khí quỳ xuống đất, cam tâm cúi đầu nhận tội, còn Cừu Vạn Sơn và một người nữa vẫn sẵn sàng chiến đấu. Bất thình lình Khương Khang rút ra một con dao găm, đâm vào Đổng Thúy Vân bên cạnh mình, Đổng Thúy Vân cả kinh, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ lấy bàn tay chặn lưỡi dao. Dao găm xuyên qua bàn tay, đâm thẳng vào ngực Đổng Thúy Vân. Ả rú lên một tiếng bi thương, trong nháy mắt máu chảy không ngừng, gục ngã xuống đất, cả người không ngừng co giật.
Chiêu này của Khương Khang khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, chẳng lẽ y điên rồi, chỉ nghe y gào lên: “Lục Đức An sẽ không tha cho chúng ta đâu, giết một tên là lãi một tên, giết hai tên là lãi một đôi! Giết đi!”
Cừu Vạn Sơn và người còn lại vung dao xông lên, song Khương Khang lại đứng yên đó không nhúc nhích, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, cứ thế nhìn hai người xông lên bị chém thành thịt vụn, sau đó lấy trong người ra một con dao nhỏ, cứa vào cổ mình.
Máu tươi phun ra trong chớp mắt, Khương Khang ngã vật xuống đất.