← Quay lại trang sách

Chương 61 Ly kỳ khó hiểu

“Em đi đây.” Sa Oanh Oanh làm mặt lạnh lùng nói với Mạnh Tiểu Lục.

Mạnh Tiểu Lục vươn tay ra muốn níu lấy Sa Oanh Oanh, nhưng khốn nỗi hai cánh tay bị thương, chỉ hơi động đậy cũng đã đau đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi. Sa Oanh Oanh vô thức lùi lại phía sau né tránh, nói: “Em nghĩ kỹ rồi, em không trách anh, nhưng thời gian này cũng không muốn gặp lại anh nữa, dẫu sao thì cái chết của cha mẹ em ít nhiều cũng có liên quan đến anh Tiểu Lục.”

“Anh hiểu, nhưng anh đã hứa với thím sẽ chăm lo cho em.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Một mình em đi lại bên ngoài anh không yên tâm.”

“Có gì đâu mà không yên tâm, em biết bên ngoài kia vẫn còn kẻ đang lùng tìm nhà em, nhưng chẳng phải anh cũng đã có chuẩn bị rồi đó sao?” Sa Oanh Oanh nói.

Mạnh Tiểu Lục quả thực đã có chuẩn bị, gã sợ mình không khuyên nổi Sa Oanh Oanh, vì vậy sớm đã chuẩn bị tiền bạc, cũng nhờ Tiết Đông Bình sắp xếp nhân thủ, một khi Sa Oanh Oanh muốn đi, vậy thì cần tiền có tiền, cần người có người, đủ để bảo vệ sự an toàn của cô.

Mạnh Tiểu Lục nhất thời á khẩu không nói được gì, gã chỉ nhìn Sa Oanh Oanh, còn Sa Oanh Oanh thì khẽ vuốt sợi tóc mai, mỉm cười nói: “Thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào là không tàn, với lại, anh chăm sóc cho em thế nào đây? Đưa em về nhà chắc? Vậy thì phu nhân nhà anh lại chẳng tức đến xịt khói ra ấy à, còn chưa thành hôn đã dẫn về một người phụ nữ khác rồi.”

Mạnh Tiểu Lục biết Sa Oanh Oanh tuy đang đùa nhưng lại nói rất có lý, vì vậy càng không biết nên nói gì cho phải nữa. Sa Oanh Oanh lại lên tiếng: “Mau đi sắp xếp người đi, tối nay em lên đường, bảo họ hộ tống em rời khỏi Ba Thục. Yên tâm, em ở bên ngoài sẽ sống rất tốt, nếu không được nhất định sẽ đến Thượng Hải nhờ vả anh, em hứa đấy.”

“Được.”

Đã ba ngày kể từ khi xảy ra chuyện kia, Sa Oanh Oanh cũng không chọn ngày tháng gì, chôn cất cha mẹ ngay bên ngoài Phong môn. Phong vương sai người xây mộ trông rất bề thế, cũng coi như bày tỏ một chút tâm ý, dẫu sao thì đều do phản đồ của Phong môn gây nên tất cả thảm kịch này, mà vợ chồng nhà họ Sa cũng xảy ra chuyện ngay trong tổng đàn của Phong môn.

Tiết Đông Bình mang tiếng là Hổ phong quyền cao chức trọng, nhưng thuộc hạ lại không có mấy người, sau khi Long phong bị giam cầm, Phong môn thiếu hụt nhân thủ, ba người đi theo Tiết Đông Bình là Trương Lập, Đổng Di, và cả Phó Thượng Vân lần lượt được phái ra ngoài đảm nhận các chức vụ trọng yếu. Giờ đây Phong môn xảy ra chuyện lớn như vậy, những người này cũng được triệu hồi trở về.

Trương Lập ở gần nhất, là người đầu tiên trở về. Mạnh Tiểu Lục nhờ Trương Lập sắp xếp người hộ tống Sa Oanh Oanh. Tiểu Lục hỏi: “Rốt cuộc là kẻ nào truy sát nhà Sa đại thúc vậy? Tất cả đều do Phong môn xử lý, bảo tôi không cần lo lắng, tôi cũng không hỏi rõ ngọn ngành.”

Ngoại trừ Diệp Lam ra thì Trương Lập là người hợp tính Mạnh Tiểu Lục nhất trong đám thuộc hạ của Tiết Đông Bình, tuy nhiều năm không gặp nhưng vẫn không lấy làm xa lạ, y nói: “Cậu giỏi lắm, không tìm Diệp Lam nữa hả?”

“Không tìm nữa, thôi thì đành làm một kẻ bạc tình vậy.” Mạnh Tiểu Lục thở dài: “Cô ấy cố ý trốn tránh tôi, cũng không liên hệ với Phong môn, Mã gia và Phong môn giúp tôi tìm kiếm lâu như vậy mà cũng không tìm được, chứng tỏ cô ấy sớm đã rời bỏ giang hồ rồi. Có điều, Diệp Lam là người lão luyện trên giang hồ, tôi cũng không quá lo lắng cô ấy sẽ sống chật vật khó khăn. Không nhắc đến chuyện này nữa, tôi đang hỏi anh cơ mà.”

“Vừa khéo giờ lại chuẩn bị làm kẻ bạc tình lần nữa hả, đàn ông sống ở trên đời tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, cô nương họ Sa ấy giờ bơ vơ lẻ loi chỉ còn một thân một mình, thế nào thì cậu cũng phải chịu trách nhiệm chứ, đúng không?” Trương Lập vẫn không trả lời.

Mạnh Tiểu Lục lừ mắt lườm y: “Rốt cuộc có nói không? Tôi đã hứa với thím Sa sẽ chăm sóc cho Sa Oanh Oanh, nhưng cô nương này quật cường lắm. Có điều, thực sự tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc lấy cô ấy làm vợ. Tôi đã hứa với vị hôn thê của mình, đời này tuyệt đối không phụ bạc cô ấy. Tôi muốn cùng cô ấy một vợ một chồng, sống bên nhau đến già, tôi đã phụ một người rồi, tuyệt đối không thể phụ thêm người thứ hai nữa. Đúng là tôi có thiện cảm với Sa Oanh Oanh, cô ấy cũng có thiện cảm với tôi, nhưng đó không phải là tình yêu, tôi với Diệp Lam mới là… thôi không nói nữa, dù gì thì cũng không thể gặp người nào cưới người đó được, vậy thì tôi phải cưới biết bao nhiêu người đây.”

“Tinh tướng vừa thôi.” Trương Lập bĩu môi nói: “Mà nói cũng lạ, thằng nhóc nhà cậu đúng là có duyên với phụ nữ đấy, đặc biệt là các nữ tử giang hồ hình như đều đặc biệt ưa thích cậu.” Thấy Mạnh Tiểu Lục định phản bác, Trương Lập vội nói: “Được rồi được rồi được rồi, không lằng nhằng với cậu nữa, tôi đi sắp xếp luôn đây.

“Người muốn báo thù cho Trần tài chủ ngoài thế lực quân phiệt ra, còn có Khổng Mạnh đạo nữa, gần đây bọn họ cũng có chút thế lực ở Ba Thục này, có điều người Phong môn đã muốn bảo vệ thì chắc bọn họ cũng không dám làm quá đâu. Nhưng thế sự khó lường, đám người ấy thần bí lắm, không ai nói chắc được bọn họ có thể làm ra chuyện gì. Tôi sẽ phái người trông chừng Sa Oanh Oanh, cậu cứ yên tâm, song Phong môn vẫn phải ra mặt can thiệp, bằng không đám tà giáo này thực sự rất điên cuồng. Về chuyện để Phong môn ra mặt, tôi nghĩ cậu nên đi gặp Phong vương thì thích hợp hơn, đặc biệt là lúc này, không phải vậy à?”

Mạnh Tiểu Lục biết Trương Lập nói đến chuyện mình cứu Phong vương, gã cười cười đáp, “Đừng nói bừa, nhưng tôi sẽ đi gặp Phong vương. Phong môn đại loạn mới ổn định lại, bản thân anh cũng phải cẩn thận đấy.”

“Tôi biết rồi.” Trương Lập nói: “Đúng rồi, mặc dù nhiều việc phiền phức, nhưng vẫn phải chúc mừng cậu, ít nhất thì kẻ thù đã chết, chẳng phải thế sao?”

“Có lẽ vậy, cảm ơn.”

Khương Khang chết rồi, Mạnh Tiểu Lục thực sự vui sướng, bản thân ban đầu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, bất luận kẻ đứng sau Khương Khang rốt cuộc là ai thì Tiểu Lục cũng không phải là một mắt xích trong kế hoạch ban đầu. Nhưng ý trời đùa cợt con người, Tiểu Lục không ngờ lại càng lúc càng dấn sâu, vả lại còn khiến cho Khương Khang hao binh tổn tướng, kế hoạch gặp phải trắc trở mấy lần. Thiết tưởng, Khương Khang mà biết sự việc phát triển thế này thì có thế nào hắn cũng sẽ không lôi kéo Mạnh Tiểu Lục vào.

Chỉ có điều, không ai có con mắt nhìn thấu tương lai, những chuyện tiên tri bói toán chỉ tồn tại trong thần thoại mà thôi. Người chết đèn tắt, Khương Khang có hối hận thế nào cũng vô dụng, tựu trung lại, cái chết của hắn ít nhiều có liên quan đến Mạnh Tiểu Lục, Mạnh Tiểu Lục cũng coi như đã báo thù thành công rồi.

Ngày Sa Oanh Oanh đi, Mạnh Tiểu Lục lập tức đến gặp Phong vương xin ông ta ra mặt can thiệp, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

“Khổng Mạnh đạo này còn tự xưng là Nhất Quán Tiên Thiên đại đạo, khác với Nhất Quán đạo ở mạn Sơn Đông, cứ nói bừa là cái gì mà Ngũ giáo hợp nhất. Lão Tử, Khổng Tử thì cũng được đi, ít nhất còn là người Trung Quốc, chứ Thích Ca Mâu Ni, Giê Su, còn cả Muhammad nữa họ cũng thờ luôn, mấy người này có phải người Trung Quốc đâu, lại còn lôi vào làm Ngũ giáo hợp nhất gì đó.” Lục Đức An hiển nhiên đã có chút mệt mỏi, đến nỗi trở nên nóng nảy, nói năng không giống như người tuổi tác đã cao, râu ria bạc trắng, mà ngược lại như thể một thanh niên trẻ tuổi sôi sục chí khí: “Khổng Mạnh đạo mà cha con nhà họ Sa dây vào ít ra còn có chút văn hóa, là Tam giáo hợp nhất, cũng chính là Nho, Phật, Đạo đó.

“Người sáng lập ra Khổng Mạnh đạo tên là Lưu Tùng Vân, thằng ranh con này trước đây là người Phong môn, ở Phong môn học việc hai năm, không chịu được khổ sở liền bỏ đi. Sau đấy, ta còn nghi ngờ y là người của Mã gia nhà con, vì tên họ Lưu này giả thần giả quỷ quả thực rất có bài bản. Thoạt đầu, y chỉ lừa tiền bằng nghề bói toán xem tướng, nghe nói cũng đi theo mấy vị sư phụ kim điểm, mấy người đó đều chẳng có tiếng tăm gì cho lắm, nhưng Lưu Tùng Vân thì khác, y thu nạp sở trường của trăm nhà, không ngờ lại lập nên được tên tuổi của riêng mình.”

“Sau đó thì dã tâm bắt đầu bành trướng?”

“Lại còn không à?” Lục Đức An gật đầu: “Bắt đầu từ Cách mạng Tân Hợi, Lưu Tùng Vân đột nhiên tự xưng mình là Bạch Hạc tiên nhân hạ phàm, sau nói gì mà trời xanh đã chết, chỉ còn thiếu nốt vế sau trời vàng đang lên nữa là thành Trương Giác đại tiên của quân Khăn vàng thời Tam Quốc rồi. Tựu trung là thời kỳ đầu thì thu nạp tín đồ ở vùng nông thôn, sau đó bắt đầu phát triển về thành trấn, giờ thì các thành thị lớn như Thành Đô và Trùng Khánh cũng có không ít môn đồ của y rồi, ta nghe nói y còn muốn phát triển tín đồ vào thương giới, chính giới và cả quân đội nữa.”

“Thế mà cũng có người tin được ạ? Đã trở thành hạng nổi bật như thế, có ai là kẻ ngốc đâu.” Mạnh Tiểu Lục không khỏi chặc lưỡi, thầm nhủ chẳng trách Trương Lập cảm thấy sự việc phiền phức, phải mời Phong môn ra mặt tìm gặp bọn họ lần nữa.

Lục Đức An gật đầu rồi lại lắc đầu, “Tiểu Lục, không giấu gì con, ngay cả ta cũng có giao dịch bí mật với bọn đó, vì vậy mới lần lữa. Chính khách, thương nhân dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc, nhưng bọn họ muốn mượn sức lực lượng tín đồ của Lưu Tùng Vân, vì những kẻ ngốc mà Lưu Tùng Vân gạt được quả thực quá nhiều. Bọn họ chẳng qua là lợi dụng Lưu Tùng Vân, Lưu Tùng Vân cũng đang lợi dụng bọn họ, đây là cục diện hai bên đều thắng, không ai lừa ai cả.

“Sau khi ta xác định họ Lưu không có quan hệ gì với Mã gia và hai môn phái còn lại, đã từng âm thầm nâng đỡ y một thời gian, vì thân phận của y tiếp xúc với các hạng quan cao quyền quý tiện hơn ta, trực tiếp hơn ta. Có điều… có điều gần đây Lưu Tùng Vân bành trướng ghê gớm, chẳng những vậy còn có phần không để ta vào trong mắt nữa rồi. Lúc trước ta không biết đám truy sát cha con họ Sa là người của y, giờ thì rõ rồi, nếu chuyện này y không thể đưa ra một đáp án thỏa đáng, ta sẽ gõ cho y một trận. Phong môn nội loạn, tổn thương nặng nề, Cửu phong và các Phong châm đều có người mất mạng, lúc này đối ngoại cứng rắn, đối nội vỗ về mới là chính đạo, nếu họ Lưu không biết điều thì lấy y ra để lập uy đi.”

“Phong vương cao kiến.” Mạnh Tiểu Lục nói.

Lục Đức An xua tay bảo: “Có điều, bây giờ Khổng Mạnh đạo đã có thực lực nhất định, Phong môn không tiện phát sinh xung đột chính diện với bọn chúng trong thời điểm bản thân đang suy yếu này, vì vậy Tiểu Lục, hiện giờ ta không có người nào dùng được, chuyện này con thay ta đi một chuyến vậy. Phong môn sẽ toàn lực ủng hộ con, con chỉ cần khiến y hiểu được ai mới là vương giả Ba Thục là được rồi.”

“Tiểu Lục đã hiểu, nhất định sẽ dốc hết sức lực, không làm nhục sứ mệnh.” Mạnh Tiểu Lục hiển nhiên sẽ không từ chối.

Phong vương đột nhiên nói: “Phải rồi, có chuyện này ta muốn hỏi con.”

“Xin ngài cứ nói.”

“Con thấy hành động của Khương Khang trước lúc chết có phải hơi kỳ lạ không?”

“Thế nào ạ?”

Lúc Khương Khang tự sát, Mạnh Tiểu Lục vẫn còn ở bên cạnh Sa Oanh Oanh, gã không ngờ Khương Khang sẽ chết như vậy, nhưng luôn cảm thấy người dám tự cắt cổ đều không phải hạng tầm thường, chắc chắn đều là kẻ ý chí kiên cường, tâm địa tàn độc, một kẻ dám hạ độc thủ với chính bản thân mình thì có gì mà hắn không dám làm với người khác nữa chứ?

Nếu là treo cổ hay nhảy sông thì còn giải thích được, chỉ cần nhắm mắt làm một hơi là xong, khi đã thực sự nhảy xuống hoặc treo lên thì vô cùng khó quay đầu trở lại, mà trên thực tế, những phương thức tự sát ấy cũng chính là tự chặn đường lui của mình rồi, có điều, tự cắt cổ thì lại khác hẳn, cứ nghĩ đến cảm giác đau đớn khi cắt lìa da thịt là Mạnh Tiểu Lục đã không khỏi rùng mình.

Khương Khang lừa gạt tất cả mọi người, làm cho Phong môn rối loạn từ trên xuống dưới, đến phút cuối cùng còn xúi bẩy cho bọn Cừu Vạn Sơn đâm đầu vào chỗ chết, bản thân hắn không muốn để ai kết thúc tính mạng mình, vì vậy lựa chọn tự kết liễu. Nhưng trước đó, tại sao hắn lại đột nhiên ra tay, đâm Đổng Thúy Vân một dao như thế? Mà nhát dao này rõ ràng là nhằm lấy mạng ả ta, hắn hy vọng có người bồi táng, hay là không muốn Đổng Thúy Vân sau khi bị bắt phải chịu giày vò khổ sở? Hắn đoán chắc Đổng Thúy Vân không có quyết tâm tự sát, hay là còn có mục đích gì khác?

“Con thử nói xem, liệu có phải là Khương Khang cuối cùng muốn giết người diệt khẩu không? Có lẽ vì Đổng Thúy Vân biết quá nhiều chuyện. Khương Khang không có lý do làm ra tất cả những việc này, sau lưng hắn nhất định còn kẻ khác nữa, mà Đổng Thúy Vân có khả năng là một nhân chứng quan trọng.” Lục Đức An hỏi.

Mạnh Tiểu Lục ngẫm nghĩ rất lâu, sau đó mới nói: “Rất có khả năng này, nhưng Đổng Thúy Vân chẳng phải đã bị một dao đâm vào tim, chết rồi còn gì ạ?”

“Vẫn còn một hơi thở, ta nghĩ chỉ cần ả ta tỉnh lại, chúng ta sẽ có cách khiến ả phải mở miệng.”