Chương 62 Khổng Mạnh đạo
Một cánh tay của Mạnh Tiểu Lục đã gãy xương, tay kia thì đỡ hơn một chút, có điều cả hai cánh tay đều trông như tàn phế, quả thực đã dọa cho Lâm Nguyên Tâm sợ đến nhảy dựng lên.
Mấy hôm nay Lâm Nguyên Tâm bận tối tăm mặt mũi, sau khi Tiểu Lục đưa tin báo bình an, mấy người họ cũng không lo lắng gì nữa, cả ngày bận bịu với việc buôn bán đèn dầu. Trùng Khánh không phải không có đèn dầu, chỉ là không có kênh nhập hàng chính quy mà thôi, vả lại thương nhân bản địa cũng chỉ thích hợp tác với mấy công ty nhập khẩu sẵn quen, không cần đúng hàng, chỉ cần rẻ, làm mấy công ty đó cứ thi nhau hạ giá, chẳng ai kiếm được nhiều cả. Chính vì vậy, công ty dầu lửa Asia lần này mới chấp nhận bỏ nhiều tiền để hoàn toàn nắm lấy thị trường vào tay mình.
Tuy gặp phải ít nhiều khó dễ từ các thương nhân bản địa, nhưng xét về tổng thể thì việc làm ăn cũng vẫn coi như thuận lợi. Đòn tấn công bằng hàng tặng kèm kiểu đó đi đến đâu cũng rất hữu dụng, vì thế, dân chúng vẫn nhao đến tranh nhau mua hàng ngoại quốc của Lâm Nguyên Tâm rao bán. Dân chúng ủng hộ hàng trong nước là thật, nhưng ai cũng muốn có lợi ích thiết thực trước, cuộc sống vốn đã khó khăn rồi, ai nấy đều là người phàm, đâu có vĩ đại gì, vì vậy trong mắt đại đa số mọi người, tiết tháo đều phải xếp sau sinh tồn, thậm chí là sau cả cuộc sống thường ngày. Chính bởi thế, những bậc chí sĩ khí tiết ngời ngời mới được người ta lan truyền rộng rãi, đời đời ca tụng vì nhân cách cao thượng đáng quý của họ.
Tựu trung lại, Lâm Nguyên Tâm là một thương nhân tương đối thành công, làm việc lại vững vàng cẩn trọng, không cần Mạnh Tiểu Lục phải lo lắng, mà trên thực tế, Mạnh Tiểu Lục cũng không giúp gì được cho ông ta. Hai anh em Lâm Nguyên Tâm đã quen việc, như xe nhẹ chạy đường quen, mở rộng thị trường đúng như kế hoạch đã định.
“Sa Thiên Bá chết rồi.” Mạnh Tiểu Lục nói.
Hai anh em họ Mã nghe xong đều không bày tỏ cảm xúc gì, chỉ gật đầu, tin tức này không khiến họ cảm thấy vui mừng, cũng không làm họ thấy khó chịu, thời buổi này ngày nào cũng có người chết, đối với họ, Sa Thiên Bá chẳng qua chỉ là một người qua đường hơi có chút liên quan mà thôi. Mặc dù hai anh em này không hề quan tâm, Mạnh Tiểu Lục vẫn kể rõ ra nguyên nhân hậu quả, nghe xong Mã Quốc Lương cảm thán: “Đậy nắp quan tài rồi mới định luận, phải nói rằng Sa Thiên Bá này đúng là một hảo hán trọng tình trọng nghĩa.”
“Tôi cũng khâm phục ông ta, ít nhất thì lần hành hiệp trượng nghĩa này ông ta đã làm rất tốt.” Mã Quốc Đống nói: “Nhưng Lục gia, anh kể cho chúng tôi nghe chuyện này, có phải là…”
“Quốc Lương, thấy chưa, vẫn là anh cả nhà anh thông minh.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Đúng, chính là để các anh theo tôi đi đàm phán. Đây không phải giúp Sa Thiên, mà là giúp Sa Oanh Oanh, tôi nghĩ các anh sẽ không từ chối đâu. Giờ hai tay tôi bị thương, khó mà tự bảo vệ mình được, người của Phong môn thì không đáng tin cậy, không chừng lại đâm sau lưng một dao cũng nên, hôm ấy các anh không thấy, bên trong Tụ Phong hiên phải nói là máu chảy thành sông ấy chứ.”
Cho dù Mạnh Tiểu Lục không trưng cầu ý kiến họ, hai anh em nhà họ Mã cũng sẽ đi theo gã. Vì nhắc đến nguyên do thương thế của mình, nên Mạnh Tiểu Lục cũng cố ra vẻ thoải mái thuật lại vắn tắt cuộc nội loạn của Phong môn, nhưng dù vậy vẫn khiến anh em họ Mã sợ đến toát hết mồ hôi lạnh. Chỉ cần Mạnh Tiểu Lục bất cẩn một chút hay thiếu đi một chút tàn nhẫn thôi, e rằng hôm nay quay lại sẽ là quan tài của Lục gia, thử hỏi làm sao mà họ không khiếp sợ cho được?
Mạnh Tiểu Lục nghỉ ngơi hai ngày, Phong môn cũng tích cực liên hệ với bên Khổng Mạnh đạo, muốn tìm cơ hội hiệp đàm với đối phương. Mạnh Tiểu Lục mặc dù bị thương, nhưng gã không phải loại người có thể an nhàn một chỗ, nằm trên giường chưa được nửa ngày đã thấy khó chịu khắp người, bèn ra ngoài dạo loanh quanh trong thành Trùng Khánh.
Ngoài đường có không ít đồ ăn ngon, nhưng vì Mạnh Tiểu Lục đang bị thương nên phải kiêng khem, phần lớn chỉ có thể nhìn nhìn ngó ngó, đứng trước đồ ăn ngon mà âm thầm nhỏ nước miếng. Trùng Khánh trải qua mấy lần mở rộng, diện tích cũng không nhỏ, song nơi nào phồn hoa đông đúc thì nơi ấy là chốn tập trung của nhân sĩ đủ mọi tầng lớp, vì vậy nói khéo cũng phải mà không khéo cũng phải, gã gặp lại bọn Dương Thiết Thông và Xa Triết ngoài đường.
Nhắc đến chuyện của nhà họ Sa, Dương Thiết Thông có phần xấu hổ, lúc đó ở trong quán trà, đám người của Bào Ca hội người nào người nấy đều vỗ ngực ầm ầm, nhưng sau đó lại im re hết. Cũng không phải Bào Ca hội không ra gì, mà rất nhiều người trong hội bản thân lại là đệ tử của Khổng Mạnh đạo, làm gì có đạo lý người nhà lại đi đánh người nhà được. Dương Thiết Thông tuy rằng không phải là đệ tử của Khổng Mạnh đạo, nhưng một cây làm chẳng nên non, mà y cũng không phải nhân vật quan trọng có vai vế lớn lao gì trong Bào Ca hội, vì vậy chuyện này cũng cứ thế mà im ỉm qua đi. Giờ gặp người biết rõ sự tình như Mạnh Tiểu Lục, Dương Thiết Thông chỉ thấy hết sức bối rối.
Xa Triết cũng cụp mắt cúi đầu, tỏ ý ngượng ngùng, khi Mạnh Tiểu Lục kể rằng Sa Thiên đã qua đời, tên nhãi này không ngờ lại còn khóc rống lên. Cậu ta nói hai người tuy không có danh nghĩa thầy trò, thời gian quen biết nhau lại rất ngắn, nhưng một ngày làm thầy cả đời làm cha, Sa Thiên dẫu sao cũng có ơn truyền nghề cho cậu ta.
Một hồi lâu sau Xa Triết bình tĩnh lại, bấy giờ Mạnh Tiểu Lục mới hỏi: “Ca Lão hội thế nào rồi? Vì thả cho Sa đại thúc đi mà bị liên lụy cũng là nghĩa cử, hễ có chuyện gì cần đến Mạnh Tiểu Lục này, tuy tôi người nhỏ thế yếu, song quyết không chối từ làm việc nghĩa đâu.”
Xa Triết vội nói: “Đa tạ Mạnh huynh, bên phía Ca Lão hội đã lo lót tiền bạc để dẹp yên sự việc rồi, anh không cần lo lắng. Có điều, Khổng Mạnh đạo xưa nay cố chấp, ai đắc tội bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không chết không thôi, tên Trần tài chủ này có quan hệ không tầm thường với Khổng Mạnh đạo, tôi còn nghe nói nếu Khổng Mạnh đạo có lập phân đàn ở trấn Long Ẩn, nhất định sẽ để họ Trần ấy đứng ra làm chủ, nói tóm lại, chuyện này không thể êm xuôi được đâu. Sa đại thúc đã qua đời, nhưng Sa Oanh Oanh vẫn còn đó, nếu đắc tội với Khổng Mạnh đạo…”
“Yên tâm, tôi đã sắp xếp người của Phong môn hộ tống cô ấy rời Ba Thục rồi. Khổng Mạnh đạo chẳng qua chỉ có chút thế lực ở vùng Ba Thục này thôi, cánh tay không vươn xa quá được đâu. Vả lại, tôi sẽ đi gặp Lưu Tùng Vân kia, ngộ nhỡ xảy ra sai sót gì, tôi cũng không thể gánh vác được, chi bằng giải quyết chuyện này cho triệt để luôn.” Mạnh Tiểu Lục nói.
“Tôi xin được đi cùng, để trả ơn truyền nghề của Sa đại thúc, mong được Mạnh huynh giúp cho.” Xa Triết nói.
Mạnh Tiểu Lục gật đầu: “Được!”
Bốn ngày sau, Mạnh Tiểu Lục đến huyện Uy Viễn, nơi Khổng Mạnh đạo đặt tổng đàn. Nói ra thì tên Lưu Tùng Vân này cũng thực lợi hại, người xưa có câu rất hay, nói dối đừng gạt người cùng quê, ý là người cùng quê biết rõ hết ngọn nguồn gốc gác nhà mình, không dễ lừa gạt. Lưu Tùng Vân giả thần giả quỷ, lại không phải làm những chuyện tụ nghĩa khởi sự, hay buôn bán làm ăn, không thể dùng đến lực lượng đồng hương. Theo lý mà nói, thường là người không biết gốc gác mới dễ lừa gạt, thế nên người ta vẫn bảo Bụt chùa nhà không thiêng đấy thôi. Nhưng Lưu Tùng Vân lại khác, y chính là người bản địa huyện Uy Viễn này, mà nơi y phát đạt cũng chính là làng Vọng Tập, nơi y sinh ra. Vì vậy, phải nói rằng, Lưu Tùng Vân này thực không phải người tầm thường, quả thực có thủ đoạn cao tay.
Tổng đàn của Khổng Mạnh đạo đặt ở huyện thành huyện Uy Viễn, khoảng cách từ nơi này đến Thành Đô và Trùng Khánh đều tương đương nhau, ba địa điểm tạo thành một hình tam giác vuông cân. Như vậy tiện lợi cho Lưu Tùng Vân truyền đạo cả ở Thành Đô và Trùng Khánh, huyện Uy Viễn ít kẻ quan cao quyền quý, nên y phát triển thuận lợi, thời kỳ đầu không bị ảnh hưởng của Thành Đô và Trùng Khánh. Lưu Tùng Vân trước tiên dựa vào sự quen thuộc với bản địa, từ từ bồi dưỡng thế lực, sau đó mới dần vươn ra thành thị lớn.
Ngày nay, Khổng Mạnh đạo lấy huyện Uy Viễn làm trung tâm, các huyện xung quanh đã có gần hai vạn giáo đồ, lập ra hơn hai trăm đạo quán, bảy thông bộ, thông bộ chính là phân đàn quản lý các đạo quán. Tổng đàn gọi là Minh thông, vốn đặt ở nhà Lưu Tùng Vân ở làng Vọng Tập, năm nay vì thực lực tăng mạnh lại muốn tiện đi lại nên mới chuyển vào trong huyện thành.
Khi Mạnh Tiểu Lục gần đến huyện Uy Viễn thì sắc trời đã nhá nhem tối, đoàn của bọn họ tổng cộng có hơn ba mươi người, ngoài gã và hai anh em họ Mã, Xa Triết, còn lại đều là đệ tử Phong môn. Toàn bộ những người này đều nghe theo lệnh của Mạnh Tiểu Lục, vừa là để bảo vệ an toàn cho gã, cũng là để tăng thêm khí thế trong cuộc gặp mặt.
Mạnh Tiểu Lục bị thương ở tay, không thể cầm cương ngựa, vì vậy Phong môn liền điều động xe hơi, cả một đội ngũ rầm rộ, ba chiếc xe hơi, mười mấy thớt ngựa, trông cũng rất có khí thế. Lưu Tùng Vân tuy không đích thân ra nghênh đón, nhưng bên ngoài huyện thành cứ cách mười mấy bước lại có một tên giáo đồ, xếp hàng hai bên đường nghênh tiếp, ngoài biểu thị sự kính trọng ra, cũng không phải là không có ý phô phang thực lực.
Lúc bọn Mạnh Tiểu Lục nhìn thấy cổng thành của huyện Uy Viễn thì các quán chủ của Khổng Mạnh đạo đã ra sắp hàng nghênh tiếp, duy chỉ không thấy bóng dáng Lưu Tùng Vân đâu. Đang ngẫm nghĩ, chợt nghe tiếng thanh la chiêng trống nhất tề vang lên, có đồng tử mở đường, miệng hô vang: “Thần tiên giá đáo, tà ma tránh đường, quỷ quái tan hết! Thần tiên đến, nghênh tiếp thần tiên!”
Chỉ thấy một chiếc xe to lớn chầm chậm đi tới, khung xe to đến nỗi gần như chiếm cả con đường, do tám con ngựa kéo, bên trên không có thùng xe mà là bốn cây cột chống lên một cái nóc, xung quanh bọc bằng vải sa và tơ lụa đủ màu sắc, như màn quây trên giường vậy, nhìn qua lớp sa mỏng lờ mờ thấy một người đàn ông đang ngồi. Dẫn đầu đội ngũ ấy là hai đứa trẻ con đang cao giọng hô vang mở đường, phía sau là tám đạo sĩ mặc đạo bào, tay cầm phất trần, lưng đeo súng trường, trông có hơi dở ông dở thằng, không ra loại gì.
Sau khi đồng tử hô lên như thế, những người xung quanh Mạnh Tiểu Lục, gồm cả đoàn người dài đi nghênh tiếp, bất luận già trẻ gái trai, địa vị cao thấp thế nào, đều nhao nhao quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, chỉ cao giọng hô lớn: “Đệ tử cung kính nghênh đón thần tiên.”
Đám người bọn Mạnh Tiểu Lục hiển nhiên sẽ không quỳ xuống, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy cảnh này thực kỳ lạ. Chiếc xe đã đi tới trước mặt, một trong tám đạo sĩ hộ vệ bên cạnh xe nhảy xuống, chỉ vào bọn Mạnh Tiểu Lục quát lên: “Thần tiên giá đáo, bọn phàm phu tục tử các ngươi tại sao không quỳ!”
Mạnh Tiểu Lục nhún vai, sau đó chắp tay nói: “Xin chào Lưu thần tiên.”
“To gan! Tại sao không quỳ! Ngẩng mặt nhìn tiên, có ý hành thích, tội này đáng chém!” Có người hét lên. Tám tên hộ vệ nhao nhao rút súng sau lưng ra cầm trên tay, kéo chốt an toàn chĩa thẳng vào bọn Mạnh Tiểu Lục.
Đệ tử Phong môn cũng không phải loại ăn chay niệm Phật, lập tức rút súng ra chĩa lại, hai bên cứ vậy giằng co một lúc. Đệ tử Phong môn đều là kẻ bịp bợm, thuật giả thần giả quỷ tuy không tinh thâm như Mã gia, nhưng vẫn hiểu được nguyên lý, có ngu mới tin rằng Lưu thần tiên kia là thần tiên hạ phàm thật.
Thêm vào đó, đầu gối nam nhân có dát vàng, Lưu thần tiên chơi trò ra oai phủ đầu này thực không khôn ngoan chút nào, ngược lại còn chọc giận đám đệ tử Phong môn, luận về nhân số đám người của Mạnh Tiểu Lục không bằng Lưu Tùng Vân, nhưng nếu đánh nhau thực sự, ở đất Ba Thục này đệ tử Phong môn đã sợ ai bao giờ? Sau lưng bọn họ là Phong môn nghìn năm, tổ tông của đám bịp bợm kia mà!
Súng trên tay đệ tử Phong môn cũng không phải súng giả, nếu đánh thật, đảm bảo tên Lưu thần tiên kia không thể chạy được, trừ phi y thực sự là thần tiên chuyển thế, đao thương bất nhập. Mạnh Tiểu Lục không nói gì, Lưu Tùng Vân trong màn trướng kia cũng không lên tiếng, hai bên cứ gầm ghè hồi lâu, sắp đến mức không thể xuống thang được nữa, Mạnh Tiểu Lục chợt bật cười bảo: “Cũng hòm hòm rồi đấy, tôi đây đích thân tới, như thế là đã đủ nể mặt rồi chứ? Sao hả? Còn muốn ra oai với bọn này nữa à? Được, được, được, một là chúng ta quay đầu bỏ đi, hai là cứ đánh một trận sống chết đi.”
“Ha ha ha, gan lắm, gan lắm.” Người đàn ông trong màn trướng phát ra tiếng cười sảng khoái, y vén màn lên cười với Mạnh Tiểu Lục: “Đạo hữu, còn nhận ra ta không?”
Mạnh Tiểu Lục trợn tròn mắt, thầm mắng trong lòng: Thằng cha này cũng họ Lưu, cũng giả thần giả quỷ, hễ bị người giang hồ vạch trần liền giở trò nhận nhau này ra, chiêu này không biết có phải của tổ tiên họ Lưu truyền lại hay không nữa.