Chương 63 Nam Bắc phân lập
Trên đường đi Nam Kinh, Mạnh Tiểu Lục gặp phải Lưu Bán Tiên, sau khi bị gã vạch trần, họ Lưu liền mở miệng ra là sư huynh, sư huynh, thân thiết biết mấy. Giờ tên này lại càng gớm hơn, không phải là Bán Tiên nữa, mà là Lưu thần tiên. Trong lúc hai bên giằng co không bên nào chịu bên nào, để sự việc không mất khống chế đến mức không thể vãn hồi, Mạnh Tiểu Lục thẳng thừng nói ra thông điệp cuối cùng, bức bách y phải lên tiếng, tên Lưu Tùng Vân này không ngờ cũng giở ra chiêu nhận đạo hữu để hóa giải khúc mắc giữa đôi bên. Có điều, chỗ y là giáo phái, tín đồ đông đảo, không thể nhận sư huynh sư đệ bừa bãi, bằng không thì thân phận của Mạnh Tiểu Lục cũng được tâng lên thành thần tiên rồi.
Chẳng trách người trong giang hồ đều kính phục những chân chạy, đi khắp mọi miền Nam Bắc rồi thì tự nhiên trở nên biết nhiều hiểu rộng, đúng như câu đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, cảnh này ngay cả Mã Quốc Lương cũng chẳng còn xa lạ gì nữa. Chỉ thấy y đảo mắt một vòng, đứng ra hét lớn: “Đây là Lục gia của chúng ta, là người tu tiên trên núi Chung Nam hạ phàm, ngươi là ai?”
“Lục gia? Ba nghìn năm trước hai chúng ta từng cùng tu đạo, lẽ nào đạo hữu quên rồi sao?” Lưu Tùng Vân đi ra khỏi màn trướng. Đám hộ vệ nghe nói hai người đều là thần tiên, liền lập tức hạ súng xuống, lộ vẻ sùng kính ra mặt. Đệ tử Phong môn cũng bớt phần cảnh giác, nhưng người nào người nấy đều phải cố nín cười, hết sức khổ sở.
Lưu Tùng Vân lại lắc đầu thở dài, tự nói một mình: “Hà, ta là Ngọc Quang đây, chính là Bạch Hạc tiên ông dưới trướng Chân Vũ đại đế, sau khi hạ phàm đã thay đổi tướng mạo. Đạo hữu cũng chuyển kiếp mười mấy lần, nhưng sao có thể quên được ta vậy chứ?”
“Thì ra là đạo huynh?” Ở trên địa bàn của người ta, lại có nhiều giáo đồ đang nhìn vào như vậy, Mạnh Tiểu Lục đương nhiên cũng phải giả bộ làm tiểu bối. Quả nhiên, Lưu Tùng Vân nhìn Mạnh Tiểu Lục với ánh mắt cảm kích, gật đầu nói: “Đạo hữu, mau theo ta vào thành.” Nói đoạn, y cũng không ngồi xe nữa, mà khoác vai Mạnh Tiểu Lục đi bộ vào cổng huyện thành Uy Viễn.
Sắc trời nhá nhem, dân chúng tranh thủ bên ngoài vẫn còn chút ánh sáng, không nỡ bật đèn, nhà nào cũng tối om om, làm cả huyện thành đều toát lên vẻ âm u. Trên đường thỉnh thoảng có một hai người đi qua, thấy đoàn người ngựa của Lưu Tùng Vân, nếu không quỳ xuống bái lạy thì cũng lùi sang ven đường, không dám cản trở.
Mạnh Tiểu Lục cẩn trọng đánh giá Lưu Tùng Vân, mái tóc bạc trắng, thoạt nhìn qua thì hình như đã có tuổi. Một con người cho dù có tu thân dưỡng tính, giữ gìn tốt mấy đi nữa thì rồi cũng sẽ có vết tích của thời gian lưu lại. Đại đa số mọi người nhìn tuổi tác đều là nhìn da, nhìn tóc, nhưng lao lực quá độ, mưa gió dập vùi hay bỏ tâm sức bảo dưỡng giữ gìn, đều sẽ khiến da và tóc có những biểu hiện khác nhau, vì vậy, căn cứ này là thiếu chuẩn xác nhất. Kế đó là nhìn vóc dáng, xương cốt, nhưng cách này cũng không chính xác lắm, người bị thương hoặc phải gánh vác nặng nhọc nhiều năm cũng sẽ gây ra sự thay đổi về xương cốt.
Mã Vân từng nói, con mắt là nơi tiết ra tinh khí, bất kể là chính nghĩa hay tà ác, thiện lương vô hại hay lòng ôm ác ý, tinh thần cứng rắn hay ủ rũ chán chường, đều có thể nhìn ra từ trong đôi mắt. Cùng một lẽ đó, tuổi tác lớn nhỏ cũng có thể nhìn ra được qua đôi mắt, câu “người già châu vàng” không chỉ là nói về trân châu, mà còn có ý nói con người ta già rồi, tròng mắt (nhãn châu) cũng sẽ trở nên vàng vọt.
Sau vụ giả trang làm nhân viên phục vụ khách sạn ở Bắc Kinh, Mã Vân và Mã Lôi đã giảng cho Mạnh Tiểu Lục một bài tường tận, để gã hiểu thêm về cải trang giả dạng, đặc biệt là thuật nhìn thấu được tuổi tác của người khác. Từ khi trở về từ Đông Bắc, có một khoảng thời gian Mạnh Tiểu Lục hễ rảnh rỗi là lại nhìn chằm chằm vào mắt người khác để quan sát.
Đôi mắt Lưu Tùng Vân đã bán đứng tuổi tác của y, y tuyệt đối không già như vẻ bề ngoài, chẳng qua chỉ tầm trên dưới bốn mươi mà thôi. Mái tóc bạc lại làm tôn lên làn da và khí độ của y, khiến người khác có cảm giác y cao thâm khó dò, là một vị lão thần tiên hạc phát đồng nhan. Hai người đi trên đường, phía sau có một đám người đi theo đằng xa, Lưu Tùng Vân nói: “Tiểu Lục huynh đệ, cậu có thể đích thân tới đây, ta thực sự lấy làm bất ngờ, vốn tưởng là cậu muốn hẹn ở một địa điểm trung gian để thương nghị cơ đấy.”
Mạnh Tiểu Lục cười thầm trong bụng, thằng cha này đúng là giả dối, rõ ràng vừa nãy còn muốn ra oai phủ đầu với mình, không thành công lại làm bộ làm tịch như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng gã vẫn giữ nguyên sắc diện, cười cười đáp: “Ngài nhiều tuổi hơn tôi, coi như bậc đàn anh, rõ ràng là tôi phải đến bái kiến rồi.”
Lưu Tùng Vân gật đầu nói: “Cậu cũng không cần khách sáo thế, đều là người mình cả, đạo hữu đạo huynh cái gì đều là để cho người ngoài nghe thôi, từ giờ trở đi, chúng ta cứ gọi nhau bằng huynh đệ, được không?”
“Tốt lắm.” Mạnh Tiểu Lục dừng bước, chắp hai tay lại, hơi khom người nói: “Bái kiến huynh trưởng.”
“Huynh đệ, đi theo ta.”
Người biết tránh đường, nhưng chó thì không, hai con chó hoang ở ven đường đụng phải đoàn người, thấy có đông người thế, chắc cũng không biết nên làm sao, lại sủa nhặng lên không ngừng. Chỉ thấy Lưu Tùng Vân rút phất trần ra, vẩy một cái về phía hai con chó, chớp mắt, lũ chó kêu lên khiếp sợ, cúp đuôi chạy mất. Đám giáo đồ Khổng Mạnh đạo xung quanh lập tức hô vang “thần tiên”, trầm trồ kinh ngạc trước sự việc thần kỳ vừa xảy ra.
Việc của Sa Oanh Oanh thực ra cũng không phải chuyện lớn tày đình gì, dẫu sao thì trước đây khi Lưu Tùng Vân mới quật khởi, Phong vương cũng đã giúp y một số việc. Sau đấy, hai bên hợp tác càng lúc càng nhiều, Phong môn đã ra mặt thì một tên Trần tài chủ tuyệt nhiên không đáng để cân nhắc.
Có điều, Lưu Tùng Vân hiện cũng đã có chút thành tựu nên muốn ngoạm Phong môn một miếng, kiếm chút lợi ích. Giờ Mạnh Tiểu Lục đã tìm đến tận cửa, mặt mũi đã có, bậc thang để xuống cũng có rồi, chút lợi ích phải đắc tội Phong môn để đổi lấy cũng không còn quan trọng nữa, huống hồ, đối với Lưu Tùng Vân, Mạnh Tiểu Lục có giá trị hơn nhiều.
Vì vậy, trước tiên Lưu Tùng Vân làm bộ sự việc rất khó khăn, trên bàn ăn kể ra một tràng những chuyện Trần tài chủ thành khẩn thế nào, có tác dụng quan trọng với Khổng Mạnh đạo ra sao, ý đồ khiến Mạnh Tiểu Lục nợ mình một món ân tình lớn. Mạnh Tiểu Lục mặt không đổi sắc, chỉ gật gù, chứ không đáp bừa, dùng thái độ lấy bất biến ứng vạn biến để đáp trả lại Lưu Tùng Vân. Cuối cùng, Lưu Tùng Vân có lẽ cũng cảm thấy vô vị, bèn thuận thế nói chuyện này không truy cứu nữa, y sẽ đứng ra dẹp yên “lửa giận” trong giáo.
Lưu Tùng Vân giữ Mạnh Tiểu Lục ở lại huyện Uy Viễn mấy ngày, ngày nào cũng dẫn Mạnh Tiểu Lục đi khắp nơi ngó nghiêng xem xét, không ngừng phô bày thực lực của mình, cuối cùng, Mạnh Tiểu Lục phải hỏi thẳng thừng: “Huynh trưởng, chúng ta là anh em với nhau, thằng em đây đi thẳng luôn vào vấn đề nhé, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”
“Được, vậy ta cũng không giấu cậu nữa, ta muốn sự ủng hộ từ Mã gia.”
“Mã gia?” Mạnh Tiểu Lục ngẩn người ra: “Tôi có phải người của Mã gia đâu, ngay cả Phong môn cũng không phải nốt, chuyện này anh đã biết từ lâu rồi. Với lại, anh đã có sự ủng hộ từ Phong môn, còn cần Mã gia làm gì nữa? Ở đây là Ba Thục, là địa bàn của Phong môn, thực lực Phong môn đã độc chiếm ngôi đầu bảng rồi.”
Lưu Tùng Vân cười cười nói: “Ta đây cũng không phải là người Phong môn, thế thì tại sao cứ phải nhất thiết treo cổ chết trên một cái cây này chứ? Nhiều hơn một lựa chọn, không phải là có thêm một lối ra nữa hay sao? Đối với ta là như vậy, mà với Mã gia cũng là như vậy, đối với cậu không phải cũng như thế hay sao? Thêm nữa, nghĩ đến sự phát triển sau này, có lẽ Mã gia mới giúp ích nhiều hơn cho ta, ta cũng sẽ có thể hỗ trợ lại Mã gia, mà chuyện này không hề xung đột với Phong môn.”
“Sự phát triển sau này? Mấy hôm nay anh đi đến đâu cũng không ngừng làm phép, có phải là muốn Mã gia giúp anh… làm phép không?” Mạnh Tiểu Lục đang định nói là gạt người, nhưng nghĩ lại thấy không thích hợp cho lắm, bèn đổi thành làm phép, tự mình suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Lưu Tùng Vân lắc đầu: “Từ xa xưa, sáng lập giáo phái mà muốn được lưu truyền lâu dài, đồng thời khiến người sáng lập được ăn sung mặc sướng, phú quý vô biên, thông thường chỉ có hai con đường, thứ nhất là tạo phản, thứ hai là quy phục. Muốn tạo phản phải bỏ vốn quá lớn, ta cũng không đủ tư cách để tự lập làm vương một cõi, nhưng quy phục chính phủ thì lại bị đè nén quá nhiều, dễ bị người khác khống chế, vì vậy ta đã nghĩ đến con đường thứ ba, đó chính là bồi dưỡng thế lực. Tức là để giáo phái của ta thẩm thấu vào giới chính trị và quân sự, chủ yếu vẫn là giới quân sự, thời buổi này kẻ nào có súng trong tay thì kẻ ấy có tiếng nói quyết định, chẳng phải thế à?”
“Dã tâm của anh cũng không nhỏ nhỉ?” Mạnh Tiểu Lục cười nói.
Lưu Tùng Vân gật đầu: “Vương hầu khanh tướng há phải có dòng dõi mới làm nên sao [45] ? Huynh đệ, người ngay không nói lời mờ ám, ta có dã tâm, cũng không thỏa mãn với việc xưng vương xưng bá đất Ba Thục này. Chỉ cần cậu giúp ta, nếu có ngày ta nắm đại quyền trong tay, nhất định sẽ có một phần vinh hoa phú quý dành cho cậu. Tất nhiên, đầu tiên phải đứng vững chân ở Ba Thục đã, ta có giáo đồ, ta có tín đồ, các ngành các nghề đều có người của ta, hiện giờ các giáo đồ trong giới thương nghiệp đang nhanh chóng tích lũy. Ta hy vọng Mã gia có thể giúp ta giới thiệu các mối quan hệ, dẫn lối đưa đường, chứ không đơn thuần chỉ nhờ vả đám quân phiệt kia, biết đâu chúng ta còn có thể giúp đỡ lẫn nhau ấy chứ.”
Mạnh Tiểu Lục không vội vàng phủ nhận, nói trắng ra là gã không làm được gì ở Mã gia cả, chỉ nhún vai nói: “Có lẽ, nhưng sự việc thành hay không tôi không dám đảm bảo, tôi chỉ có thể dốc hết sức ra mà làm thôi. Nhưng tôi phải nhắc nhở huynh trưởng một câu, đừng trở mặt với Phong môn, lại càng đừng để Phong môn cảm thấy anh là người của Mã gia.”
“Ta hiểu, ta cũng có thể coi như một nửa người trong giang hồ rồi, yên tâm, ta sẽ không vì chuyện này mà để Phong môn và Mã gia kết oán đâu.” Lưu Tùng Vân nói.
Mạnh Tiểu Lục rời đi, đến khi gã về đến Trùng Khánh, liền nhận được món quà bày tỏ thiện ý đầu tiên của Lưu Tùng Vân. Ấy là, dưới sự hỗ trợ của Khổng Mạnh đạo, việc làm ăn của Lâm Nguyên Tâm trở nên thuận lợi bất ngờ, không chỉ mở tiệm bày hàng hết sức nhanh chóng, mà còn có rất nhiều tín đồ đến mua hàng, khiến Lâm Nguyên Tâm cũng kiếm được không ít tiền, chỉ là những người đó khi đến đều nói: “Bạch Hạc tiên ông bảo hộ.”
Lâm Nguyên Tâm cứ gặng hỏi mãi, Mạnh Tiểu Lục mới nói đây là do một người bạn giúp đỡ, khiến ông bố vợ Lâm Nguyên Tâm ngày càng không thể nhìn thấu được người con rể này của mình. Thêm năm ngày nữa trôi qua, Lâm Nguyên Tâm đã thành công mở ra thị trường Trùng Khánh trước thời gian dự định tròn một tháng, hiệu quả cũng tốt hơn dự kiến rất nhiều, ông ta để em trai Lâm Nguyên Kiến ở lại Trùng Khánh xử lý các công việc sau đó, còn mình và Mạnh Tiểu Lục trở về trước.
Trước khi lên đường, Lục Đức An và Mạnh Tiểu Lục nói chuyện một ngày một đêm, cụ thể nói những gì thì không ai biết.
Mạnh Tiểu Lục rời Trùng Khánh, mang theo hai cánh tay bị thương lên tàu hơi nước trở về. Là thương nhân, mua hàng nơi này bán hàng nơi khác là căn bản của việc kiếm tiền, vì vậy tàu hơi nước của họ cũng không để không, cha vợ con rể không hẹn mà cùng chung ý kiến, chở đầy thuyền đặc sản Trùng Khánh xuôi dòng chạy thẳng đến Nam Kinh.
Cùng lúc đó, trong Phong môn đợt sóng này chưa lắng xuống, đợt sóng khác lại dấy lên, Long phong Đái Phổ và Trung Nghĩa phong, còn cả Hình phong đang bị giam lỏng đã được người cứu ra, dẫn theo hơn trăm đệ tử Phong môn rời khỏi tổng đàn. Mười ngày sau đó, một Phong môn mới được thành lập ở Vân Nam, Phong môn xưa nay phân lâu rồi tất hợp, hợp lâu rồi lại phân, từ nay bị phân tách thêm một lần nữa trở thành hai phái lớn.
Cả hai phái này đều tự xưng mình mới là chính thống, quở trách đối phương có vô số tội nghiệt. Điều khiến cho Lục Đức An đứng ngồi không yên là, rất nhiều phân đàn ở địa phương bắt đầu dao động, không kiên quyết ủng hộ sự thống trị của ông ta.
Từ nay trên giang hồ không chỉ có một Phong môn, để phân biệt hai phái này, người đời chia theo vị trí địa lý, gọi là Nam, Bắc Phong môn.