← Quay lại trang sách

Chương 64 Khẩu cung

“A!” Đổng Thúy Vân kêu lên kinh hãi, mở mắt ra.

Ả lại một lần nữa trông thấy lưỡi dao đâm vào lồng ngực mình, đột ngột mở bừng hai mắt, mồ hôi lạnh trên trán túa ra ròng ròng, đó là ác mộng hay do bản thân đã chết rồi song vì làm nhiều việc ác mà bị luân hồi thống khổ vô số lần? Ả không biết, nhưng trước mắt theo những gì ả thấy thì mình đang nằm trên giường chứ không phải trong quan tài. Phong môn hận ả đến tận xương tủy, đừng nói là quan tài, có khi chỉ tùy tiện bó xác vào tấm chiếu rách rồi vứt ra bãi tha ma ở cổng Tây Nam là xong, không thể nào có chuyện nằm trên giường được, lẽ nào ả đã được an toàn rồi?

Giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên trán, cảm giác đau đến nhói tim đó nhắc nhở Đổng Thúy Vân, hình như ả vẫn chưa chết. Ả gắng sức chống người nhổm dậy, nhưng đang nhúc nhích thì có người thò đầu tới, làm ả sợ đến mức người mềm nhũn ra nằm vật xuống giường.

“Ta là y sư.” Người đó vừa nói vừa đưa tay bắt mạch cho ả, đoạn bảo: “Hẳn là cô không còn nguy hiểm gì nữa rồi, ai nhỉ, đúng, đúng, đúng, ngươi đó, phái người đi mời Phong vương đến đây.”

Nhát dao cuối cùng đâm vào Đổng Thúy Vân của Khương Khang làm Phong vương nghĩ mãi không sao hiểu nổi, vì vậy liền ra lệnh cho y sư trong Phong môn tận lực cứu chữa cho ả. Tốn gần một tháng trời, cuối cùng cũng giữ lại được mạng sống cho Đổng Thúy Vân. Chỉ có thể nói là vô cùng may mắn, trong lúc cấp bách, Khương Khang rút dao ra liền đâm luôn, cũng không biết nhờ phúc Khương Khang không có võ công hay là nhờ Đổng Thúy Vân phản ứng nhanh nhẹn, dù sao thì Đổng Thúy Vân đã kịp đưa tay chặn lại một phần lưỡi dao.

Con dao giấu trong người Khương Khang không to, chỉ dài bằng bàn tay, Đổng Thúy Vân đưa tay chặn lại khiến lưỡi dao đâm vào ngực không sâu. Nói theo lời của y sư, nếu sâu thêm một chút nữa, dù chỉ là nửa lóng tay thôi, mạng của Đổng Thúy Vân cũng coi như xong, xem ra tên Khương Khang này đã quyết tâm lấy mạng Đổng Thúy Vân bằng được.

Phong vương Lục Đức An dẫn theo Tiết Đông Bình nhanh chóng tới nơi, hai người bảo đám thuộc hạ lui ra, rồi ngồi xuống bên giường. Đổng Thúy Vân cực kỳ sợ hãi, sau khi xuống Quỷ Môn quan đi một vòng rồi trở lại, sắc mặt ả trắng bệch, một chút sắc máu vừa hiện lên đã lại biến mất không còn tăm tích vì sợ.

Lục Đức An hỏi: “Ngươi tỉnh rồi?”

Đổng Thúy Vân run rẩy phục tùng, gật đầu, Lục Đức An lại hỏi tiếp: “Lần phản loạn này đã có không ít người chết, cả Khương Khang cũng chết rồi, nhưng chúng ta lại cứu sống ngươi. Ngươi có biết tại sao chúng ta phải cứu ngươi không?”

“Tôi sẽ nói hết, Phong vương, xin ngài đừng giết tôi, cầu xin ngài.” Đổng Thúy Vân vội vàng van xin.

Phong vương vỗ vỗ lên tay Đổng Thúy Vân, bảo ả ta bình tĩnh lại, đoạn nói: “Ngươi đừng sợ, đúng, nói hết ra là đúng rồi. Lần trước Khương Khang cũng nói là sẽ khai hết, ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến mới tin tưởng hắn, kết quả là gây ra sai lầm lớn. Nhưng con người mà, cũng không thể vì bị rắn cắn một lần mà mười năm sau vẫn sợ dây thừng, ngươi nói xem có phải không, vì vậy làm việc gì cũng phải tùy theo tình hình mà xem xét mới được.

“Nếu ngươi khai báo đầy đủ, có giá trị, có lẽ ta sẽ để ngươi được sống. Chỉ là, lần này các ngươi gây ra tổn thất quá lớn cho Phong môn, ta không thể để ngươi sống ngoài sáng được nữa, từ nay trở đi ngươi phải mai danh ẩn tích, không được đặt chân vào giang hồ nữa. Đổng Thúy Vân đã chết rồi, còn ngươi muốn là ai cũng được.”

“Đa tạ Phong vương, đại ân đại đức của ngài cả đời này tôi sẽ không thể nào quên.” Đổng Thúy Vân vội nói.

Trên gương mặt Lục Đức An vẫn nở nụ cười ấm áp: “Đừng vội nói lời đa tạ, chủ yếu vẫn phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã. Giờ nói cho ta nghe, tại sao hắn muốn giết ngươi?”

“Tôi nghĩ hắn sợ tôi sẽ nói ra bí mật về hắn.”

“Kế hoạch đã thất bại rồi, có bí mật gì nữa chứ?” Tiết Đông Bình không hiểu, trong giọng nói không khỏi có chút thất vọng.

Đổng Thúy Vân sợ mất cơ hội hiếm có để được sống tiếp, vội vàng nói: “Có, tất nhiên là có, Phong vương, Hổ phong, kỳ thực Khương Khang làm phản là có kẻ phía sau giật dây.”

“Khuyết môn, phải không? Những kẻ còn lại sớm đã khai nhận hết cả rồi, hắn cố làm ra vẻ huyền hoặc, dương Đông kích Tây, mưu kế rất được, nhìn bề ngoài có vẻ như mọi điểm đáng ngờ đều chỉ về phía Khuyết môn, không liên quan gì đến hắn, cuối cùng không ngờ hắn cũng là người của Khuyết môn. Kế sách độc lắm, làm cho Phong môn chúng ta nội bộ lục đục, cuối cùng dẫn đến cục diện ngày hôm nay.

“Cửu phong và Thập bát Phong châm chết mất một nửa, một nửa đấy! Ha ha ha, họ Lục ta đi lừa gạt cả đời người, đến cuối cùng không ngờ lại bị một tên nhãi nhép Khương Khang làm cho hồ đồ. Hắn chết không oan uổng chút nào, với một nhân vật nhỏ không tên không tuổi như hắn, thế cũng có thể coi là thành công rồi.” Lục Đức An nói: “Ta chỉ muốn biết tại sao hắn lại làm như vậy? Hắn làm vậy có thể đạt được điều gì, không có ai lại tự nhiên vứt bỏ tính mạng mình mà chẳng đổi lấy gì cả.”

Phong vương cảm thán nói cả một hơi dài, Đổng Thúy Vân không dám ngắt lời, ả đột nhiên nhận ra Phong vương đã thay đổi. Phong vương giờ đây hơi tiều tụy, hơi nóng nảy, cảm xúc cực kỳ không ổn định, so với Lục Đức An thâm trầm hung ác trước đây, ngược lại Phong vương hiện tại càng khiến Đổng Thúy Vân sợ hãi hơn gấp bội. Nỗi sợ này bắt nguồn từ sự xa lạ, sự điên cuồng của Phong vương, ả không biết Lục Đức An liệu có làm ra hành động bất ngờ nào hay không.

Đợi Lục Đức An càm ràm tự giễu mình xong, Đổng Thúy Vân bấy giờ mới dám rụt rè nói: “Kỳ thực tôi cũng không biết tại sao hắn lại cam tâm tình nguyện làm như thế, chỉ biết hình như hắn có một cuộc tình với người đàn bà tên là Trần Mân. Trước khi nhị nương bị các vị bắt được, hắn không nói gì cả, nhưng lần này sau khi trở về Phong môn, Khương Khang liền trở nên vô cùng thần bí, con người bỗng nhiên điên cuồng cố chấp khác thường.

“Có lần tôi thấy hắn một mình nói chuyện với bức tường, có nhắc đến Trần Mân, còn nói là sẽ báo thù cho Trần Mân ngay thôi. Ngoài ra, tuy rằng Khương Khang có liên hệ bí mật với Khuyết môn, nhưng thực tế hắn không phải do Khuyết môn chỉ huy. Mà trước khi khởi sự… à không, làm phản, trước khi làm phản hắn mới nói với tôi, hắn là người của Yến sào, nếu một ngày nào đó bị ly tán, bảo tôi đến Thượng Hải đầu nhập Yến sào.”

Lục Đức An đờ người ra, hồi lâu sau mới hỏi: “Ngươi có biết hậu quả của việc nói dối như thế nào không? Nếu vì giữ mạng mà nói năng bừa bãi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

“Phong vương, tôi thực sự không nói dối, thật mà!” Đổng Thúy Vân không ngừng biện giải.

“Nói bậy, Yến sào và Phong môn gần trăm năm nay chưa từng xảy ra ân oán gì, vả lại, Yến sào xưa nay không thu nạp đàn ông, kể cả bọn ma cô dắt mối cũng không giữ, sao có thể cho Khương Khang gia nhập được!” Lục Đức An đùng đùng nổi giận, ông ta nhảy chồm lên, đè chặt tay lên cổ Đổng Thúy Vân. Ả liên tục giãy giụa, mặt càng lúc càng đỏ, song lại không sao giằng thoát ra được, vết thương vỡ ra, máu tươi thấm vào băng vải, khiến da thịt trắng nõn hiện lên một vệt đỏ lòm.

“Phong vương.” Tiết Đông Bình vội vàng ngăn Lục Đức An lại.

Lục Đức An thu tay, trừng mắt nhìn Tiết Đông Bình, y vội vàng lùi lại một bước, cúi đầu tỏ ý phục tùng. Từ khi bọn Long phong Đái Phổ bỏ trốn, Lục Đức An càng lúc càng nóng tính, rất dễ nổi giận, ông ta đã không còn sự điềm tĩnh mà một vị hiền giả cần phải có. Còn Đổng Thúy Vân thì há miệng thở hồng hộc, không để ý gì đến vết thương nữa, vội vàng co rút người vào mé trong giường, bộ dạng hết sức kinh hãi.

Lục Đức An hít sâu một hơi rồi thở ra, bấy giờ mới quay người rời đi, Tiết Đông Bình cũng theo sau, đồng thời dặn dò người dưới chăm sóc Đổng Thúy Vân cẩn thận, giám sát nghiêm ngặt không được để xảy ra bất cứ sai sót gì. Ra khỏi cửa, Tiết Đông Bình mới thử ướm hỏi: “Phong vương, ngài cảm thấy Đổng Thúy Vân có giống như đang nói dối không ạ?”

“Ta không biết, ta không biết gì cả, ban đầu ta cho rằng Khương Khang không thể gạt nổi ta, kết quả ngươi xem hắn đã khiến cho Phong môn thành ra như thế nào! Giờ ta không dám tin bất cứ kẻ nào nữa rồi.” Lục Đức An vốn đã nóng tính, giờ lại càng tức điên lên.

Tiết Đông Bình thấp giọng nói: “Phong vương, tôi thấy ả ta không giống như đang nói dối, kỳ thực, Trần Mân đúng là có liên quan đến Yến sào, ngài có còn nhớ người này không?”

“Trần Mân… Trần Mân, cái tên nghe quen quá, là cô ta à?” Lục Đức An sực nhớ ra, ông ta sững người, thân hình không lảo đảo nữa, nhìn thẳng vào Tiết Đông Bình nói: “Gần hai mươi năm rồi, nếu không phải Đổng Thúy Vân nhắc đến, ta đúng là đã quên mất cô ta.”

“Đúng, đúng vậy, Trần Mân chính là em gái Trần Các chủ của Yến sào, mười tám năm trước đột nhiên mất mạng, không biết người này rốt cuộc có quan hệ gì với Khương Khang. Hồi đó tôi thậm chí còn chưa là Phong châm, tuy có nghe nói đến Trần Mân, nhưng cũng chỉ biết bà ta có dung nhan sắc nước hương trời, là lựa chọn hàng đầu để trở thành Các chủ Phượng Minh các tổng bộ Yến sào mà thôi, chẳng lẽ năm đó cái chết của bà ta còn có ẩn tình gì khác?” Tiết Đông Bình hỏi.

Lục Đức An ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu thở dài nói: “Chậc, già rồi, đúng là vô dụng rồi, những chuyện đó ta không nhớ rõ nữa, nhưng ta lờ mờ nhớ là năm đó Trần Mân chết rất ly kỳ khó hiểu, lời đồn đại sôi nổi cả mấy tháng trời, sự việc cuối cùng cũng không có kết quả. Nhưng tất cả những chuyện này thì có liên quan gì đến Phong môn đâu chứ? Hoàn toàn không dính dáng gì cả! Thật là khiến người ta bực mình!”

Bọn Mạnh Tiểu Lục ngồi tàu hơi nước xuôi dòng trở về, tốc độ nhanh hơn khá nhiều so với lúc đi. Đường về bình an thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra, thẳng một mạch về đến Nam Kinh, sau khi đến nơi gã mới thông qua cuộc nói chuyện phiếm của mấy người giang hồ mà biết vụ Nam Bắc Phong môn. Tiểu Lục thầm rầu rĩ, xem ra chuyện Phong môn bắt tay với Mã gia toàn lực tấn công Khuyết môn mà Phong vương nói kia sợ là sẽ tan thành bọt nước. Nhưng gã không hề hay biết, sự việc Nam Bắc Phong môn tuy rằng quan trọng, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là đối tượng nghi ngờ của Phong môn đã thay đổi.

Con người ta chính là như vậy, hệt như chiêu trò lợi dụng cái thói tự cho mình thông minh, từ đó lấy gậy ông đập lưng ông trong thuật lừa đảo vậy, sự việc càng ly kỳ khó hiểu, càng rắc rối phức tạp, người ta lại càng cảm thấy đáng tin cậy, đặc biệt là đối với những sự việc phải dùng hết tâm tư thì lại càng như thế. Phong vương Lục Đức An và Hổ phong Tiết Đông Bình chính là vậy, bọn họ bắt đầu nghi ngờ Yến sào, môn phái xưa nay vẫn thản nhiên im lìm, bình an vô sự.

Tất cả mọi người đều nói Khuyết môn ở đằng sau giở trò, duy chỉ có Đổng Thúy Vân bên cạnh Khương Khang lại nói đó là kế sách của Yến sào, còn lôi ra em gái của Trần Lộ là Trần Mân. Sự việc của Trần Mân hiện giờ đã rất ít người biết đến, hẳn không phải do Đổng Thúy Vân bịa ra để giữ mạng. Sự nghi hoặc mà những lời này dẫn đến có thể so bì được với nghìn lời vạn tiếng của người bên cạnh, thêm vào đó, những gì Khương Khang đã nói chẳng có mấy câu là thật, vì vậy hắn bảo là Khuyết môn, ngược lại có thể không phải là Khuyết môn cũng nên.

Vậy thì việc Đổng Thúy Vân bị đâm một dao lập tức trở nên dễ giải thích, rõ ràng là Khương Khang muốn giết người diệt khẩu, loại bỏ người duy nhất biết chuyện. Bằng không, bọn Cừu Vạn Sơn sau khi bị thương cũng bị Phong môn bắt sống, tại sao Khương Khang không hạ độc thủ với bọn chúng? Nếu Đổng Thúy Vân không giơ tay lên chặn, hoặc Khương Khang dùng sức mạnh hơn một chút, vậy thì ả ta đã mất mạng rồi. Xét tính cách Đổng Thúy Vân, khả năng ả đem mạng sống ra bày cục lừa đảo cũng không lớn lắm. Chiêu này quả thực là quá nguy hiểm, mà hiển nhiên, Đổng Thúy Vân cũng không phải tử sĩ.

Tóm lại, Phong môn đã chuyển trọng tâm chú ý sang phía Yến sào, tình hình cũng trở nên phức tạp hơn gấp bội.

Mà ở Thượng Hải xa xôi, Ngô Khắc Dụng lại đang cười đến chảy cả nước mắt, ông ta vuốt phẳng phiu tấm ảnh trong tay, trong ảnh, ông ta thời niên thiếu đang cùng với một người khác bá vai bá cổ cười rất vui vẻ, nhưng gương mặt người kia đã bị bôi đen bằng mực, không nhìn rõ được dung nhan.