← Quay lại trang sách

Chương 65 Trước ngày hôn lễ

Lục Đức An chỉ dám giam lỏng Long phong, ngoài lý do ngoài mặt là giữ lại cho Đái Lợi Kỳ - Phong vương đời trước một chút huyết mạch ra, cũng là để tránh lời qua tiếng lại trên giang hồ. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là ở trong Phong môn, những người hướng về Đái Phổ không ít, thẳng tay giết y rất dễ gây ra nội loạn. Nhờ phúc của Đái Phổ, Trung Nghĩa phong và Hình phong cũng giữ được mạng sống.

Đúng như lời Lục Đức An nói, Khương Khang chết không uổng chút nào, hắn làm cho Phong môn đến nông nỗi này, không cần biết kẻ đứng sau lưng là ai thì cũng rất xứng đáng rồi. Những năm này, sóng gió do Khương Khang dấy lên quả không ít, từ một nhân vật nhỏ không ai biết tiếng tăm gì, hắn đã trở thành tiêu điểm được mọi người trong giang hồ nhắc đến. Làm phản qua lại dẫn đến Phong môn và Khuyết môn đối địch, cái chết của Sát Nhân phong tiền nhiệm, cuộc thanh trừng xung quanh Long phong của Phong môn, vụ phản loạn máu nhuộm Tụ Phong hiên, thực lực Phong môn hao tổn, huynh đệ nội bộ lục đục… tất cả những chuyện này đều do một tay Khương Khang gây nên.

Dù bên ngoài phong vân biến ảo tới đâu, cái chết của Khương Khang vẫn làm cho Mạnh Tiểu Lục cảm thấy thoải mái trong lòng, mối thù giết cha coi như đã báo được rồi. Một người sống vì thù hận thì chắc chắn là không thể thoải mái được, giết chết Khương Khang, tìm được Diệp Lam, giúp Mã gia hủy Khuyết môn, đây chính là ba ngọn núi lớn đè nặng lên tâm trí của Mạnh Tiểu Lục.

Hiện giờ Khương Khang đã chết, còn hình ảnh Diệp Lam cũng nửa vô ý nửa hữu ý mà dần dần nhạt đi trong lòng Mạnh Tiểu Lục, mặc dù Mạnh Tiểu Lục biết rằng Diệp Lam mới là người phụ nữ khiến gã động lòng thực sự, nhưng gã vẫn quyết định buông bỏ, đối đãi thật tốt với Lâm Tố Tố, bằng không gã sẽ phụ lòng cả hai người, cũng phụ cả chính bản thân mình. Ba ngọn núi lớn đã bớt đi hai, mà dù không bớt đi thì cũng sẽ bị chuyện mừng của Mạnh Tiểu Lục tạm thời triệt tiêu mất.

Chuyện mừng gì ư, không phải là hôn lễ thì còn là gì nữa? Hôn lễ đương nhiên đáng để chúc mừng, nhưng niềm vui của gã còn nhân đôi, ấy là Lâm Tố Tố đã hoài thai. Sau khi Mạnh Tiểu Lục theo Lâm Nguyên Tâm đi được nửa tháng, Lâm Tố Tố phát hiện mình mất kinh nguyệt, sau đó bác sĩ kiểm tra xác định cô đã mang bầu.

Đối với một phụ nữ bình thường, có thai trước khi kết hôn là chuyện bê bối, nhưng đối với nhà họ Lâm nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng ưa thích chàng rể rùa vàng Mạnh Tiểu Lục này, đây vốn không phải vấn đề gì cả. Cha mẹ Mạnh Tiểu Lục đều đã qua đời, cũng không có cha mẹ chồng để mà chê cười, ngoài Lâm Nguyên Tâm vì giữ thể diện nên đanh mặt lại trách mắng Mạnh Tiểu Lục vài câu, cả nhà không ai nói gì chuyện này nữa cả. Thời buổi này, người đàn ông tuổi trẻ đã có thành tựu như Mạnh Tiểu Lục không dễ gặp, Lâm Tố Tố gặp được gã là phúc của cô, mẹ nhờ con mà được hiển quý, có đứa trẻ này, lại càng không phải lo lắng có gì sơ sẩy nữa.

Nói tóm lại, hôn lễ phải nhanh chóng tổ chức, kéo dài đến lúc bụng Lâm Tố Tố to lên thì không tiện. Vì Mạnh Tiểu Lục đã không còn cha mẹ, nên hôn lễ được tổ chức luôn tại Nam Kinh, Lâm Nguyên Tâm mời hết họ hàng bạn bè thân thích, ngay cả Lâm Nguyên Kiến đang ở Trùng Khánh cũng phải lập tức quay về. Mạnh Tiểu Lục cũng đánh điện báo cho bạn bè ở các nơi, nói rằng nếu không tiện đích thân đến, sau khi về Thượng Hải gã sẽ bày tiệc rượu bù đắp. Kể cả những người không thể có mặt, như đám Tạ Đại Đầu, Ngưu Tráng, gã cũng đánh điện báo, ít nhất báo cho đám anh em tốt ấy một tiếng.

Tổ chức hôn lễ ở Nam Kinh cũng không sao, nhưng không thể rước dâu về nhà Lâm Tố Tố, nếu không thì lại thành ở rể mất rồi. Đối với Mạnh Tiểu Lục chuyện này cũng chẳng khó khăn gì, gã mua ngay một căn nhà kiểu Tây ở gần Cổ Lâu Nam Kinh, tốn kém không ít nhưng thực sự rất bề thế, so với nhà trên đường Joffre ở Thượng Hải thì to gấp ba bốn lần, nhưng giá tiền chỉ bằng một nửa. Mức độ tăng giá nhà đất ở Nam Kinh mà so với Thượng Hải thì có thể nói là cống rãnh so với đại dương, Mạnh Tiểu Lục quyết định sau khi về Thượng Hải nhất định phải mua thêm ít đất đai, cho dù bỏ không đó thì mấy năm sau cũng có thể nằm một chỗ mà thu tiền về.

Xung quanh nhà mới toàn là nhân vật quyền quý, chức cao vọng trọng, kịp thời đến thăm viếng cũng là cần thiết, tuy Mạnh Tiểu Lục không đích thân đến tận nơi, nhưng đã bảo Mã Quốc Đống đi tặng một số lễ vật vừa thể hiện sự hào phóng song cũng không tốn quá nhiều tâm tư. Đợt này Tiểu Lục bận tối tăm mặt mũi, ngoảnh sang chợt thấy Mã Quốc Lương đang thần người ra đó, gã chợt nổi giận, nhắm vào mông Mã Quốc Lương tung ra một cước. Mã Quốc Lương mặc dù đang ngẩn ngơ, nhưng cũng nghe thấy sau lưng có tiếng động, nhờ sự nhanh nhẹn của người tập võ mà lách người né tránh, suýt nữa làm Mạnh Tiểu Lục mất đà ngã lăn ra.

Mã Quốc Lương cười hì hì đỡ lấy Mạnh Tiểu Lục suýt ngã lăn kềnh: “Lục gia, hà tất phải thế chứ, đánh trộm sau lưng không thành ngược lại còn suýt ngã, sắp cử hành hôn lễ đến nơi rồi, anh còn định làm trò gì nữa. Đàn ông quan trọng nhất là cái lưng, lưng anh mà làm sao thì không ai thay anh động phòng được đâu đấy. Theo tôi thấy, trở về anh phải tập luyện chút công phu đi, người đi lại trên giang hồ, không có chút bản lĩnh phòng thân là không được đâu, tôi đi theo anh mà cứ thấy nơm nớp lo sợ ấy.”

“Cút cút cút.” Mạnh Tiểu Lục trợn mắt lên nói: “Lúc nãy anh làm cái gì đấy?”

“Tôi đang nghĩ về thần thông của Lưu Tùng Vân.” Mã Quốc Lương nói: “Mấy hôm đó, y dẫn chúng ta đến không ít đạo quán, thỉnh thoảng lại lộ ra một vài chiêu, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu được.”

Mạnh Tiểu Lục bật cười: “Cái gì anh cũng hiểu được thì người ta chẳng phải là sống uổng phí cả đời hay sao.”

“Vậy Lục gia có hiểu không?”

“Tất nhiên, anh không thấy thằng cha đó không dám làm ra vẻ trước mặt tôi đấy à?” Mạnh Tiểu Lục dương dương tự đắc cười nói: “Mấy chiêu trò ấy của y chỉ không dám vênh váo trước mặt ba loại người thôi, thứ nhất là người Mã gia chúng tôi, thứ hai là kim điểm, thứ ba là người Thái môn.

“Nói thế này nhé, anh còn nhớ hôm đó lúc y nghênh tiếp chúng ta ở huyện Uy Viễn không, chẳng phải là có chó hoang chạy xồ ra còn gì? Lúc đó Lưu Tùng Vân khua phất trần một cái, lũ chó ấy liền chạy mất tiêu, thực ra nguyên nhân nằm ở trong đám lông phất trần đó, bên trong hẳn là có pha mấy sợi lông hổ. Mũi người không tinh được như mũi chó, chó ngửi thấy mùi mãnh thú lẽ nào lại không cúp đuôi chạy mất à.

“Còn những thứ sau này anh trông thấy như bùa tự bốc cháy chẳng qua là sử dụng bột phốt pho, hóa nước thành băng thì dùng tiêu thạch, nước trắng sục sôi là do đá vôi, còn gì nữa nhỉ, cái trò truyền âm nghìn dặm, thực ra là có đường ống nối thông nhau từ trước. Mấy chiêu này chỉ gạt được người bình thường thôi, những cái khác không nói, riêng trò truyền âm nghìn dặm thì từ hồi chưa rời khỏi Bắc Kinh tôi và sư huynh đã sử dụng rồi. Mấy thứ này, đừng nói là giở ra trước mặt người Mã gia, dù là trước mặt một hòa thượng hay đạo sĩ lợi hại chút thôi cũng bị vạch trần ngay tại chỗ.”

Mã Quốc Lương trợn tròn mắt, há hốc miệng, hồi lâu sau mới nói: “Thì ra là thế hả, phải rồi, Lục gia, Thái môn là gì vậy? Có phải cũng là một đại môn phái trên giang hồ không?”

Mạnh Tiểu Lục bất lực nhìn Mã Quốc Lương, hỏi ngược lại: “Mấy anh em nhà các anh cũng từng đánh võ mãi nghệ trên giang hồ, sao chẳng biết gì cả vậy, các người kiếm ăn kiểu gì thế?”

“Mới làm được mấy ngày thì tôi đã bị bắt nhốt vào rồi, nếu không thì cũng đâu có gặp được Lục gia chứ. Hì hì, người ta đều nói người nhà họ Mã chúng tôi tốt số mà. À phải rồi, Mã gia và kim điểm thì tôi đều đã biết, vậy Thái môn rốt cuộc là gì vậy?”

Mạnh Tiểu Lục giải thích: “Thái môn không phải là một môn phái, Kim Bì Thái Quải Bình Đoàn Điều Liễu Hoành Cát Lan Dung, chẳng qua là để chỉ các ngành nghề mà thôi. Người Thái môn có môn phái, nhưng không dám xưng là Thái môn chính thống, cũng giống như Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước tuyệt đối không có người nào nói mình là Thiên môn vậy. Chữ Thái này ở trong từ Thái lập tử, nói theo ngôn ngữ thông thường chính là người làm trò ảo thuật, bên trong đó có nhiều trò lắm, phân loại cũng cực nhiều. Tôi nghe nói ở Nam Kinh có không ít thái lập tử, hay là chúng ta đi xem xem.”

“Không phải anh đang bận lo chuyện hôn lễ à?”

“Mặc kệ, đi chơi đã rồi tính sau.”

Dẫu sao vẫn là tâm tính của người trẻ tuổi, nghĩ ra việc gì phải làm ngay, hai người lập tức gọi xe kéo đi xem ảo thuật.

Họ đi một mạch đến khu gần cửa Thông Tế, đứng trên phố lớn còn chưa thấy ai làm trò ảo thuật thì đã gặp được một chuyện thú vị. Người ta vẫn hay nói “Quang gánh thợ cạo chỉ có một bên nóng”, ý muốn nói những kẻ đơn phương tình nguyện tự mình đa tình, nhưng trên thực tế, nhìn người thợ cắt tóc quẩy quang gánh đi hóa ra đúng là như vậy thật.

Bất luận ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Trùng Khánh hay Nam Kinh, phàm là những địa phương lớn thì đều có tiệm chuyên cạo đầu cắt tóc, thợ cạo trong các tiệm này người nào người nấy đều giỏi giang, không chỉ cạo đầu cạo mặt sạch sẽ gọn gàng, mà mỗi nơi còn có những chiêu trò phục vụ đặc sắc riêng.

Ví dụ thợ cạo trong tiệm ở Bắc Kinh có phục vụ xoa bóp giãn gân cốt, bóp vai, đấm lưng rất thoải mái. Ở Trùng Khánh thì có thể lấy ráy tai, cạo lông mày, đường dao hết sức lão luyện. Nếu ở Thượng Hải, thợ cắt tóc cạo đầu trong tiệm càng giỏi hơn, gần nhà Mạnh Tiểu Lục có một người, được gọi là thợ làm tóc, các kiểu tóc thời trang tóc quăn tóc uốn gì y cũng làm được hết.

Ở Thượng Hải, ngay cả các tiệm cắt tóc thông thường cũng có khá nhiều đồ chơi của người Tây, ví dụ như quạt gió. Nhưng không phải loại quạt điện giống như trong các nhà giàu có quyền quý, mà là quạt gió kéo tay. Loại quạt này phải có người ở đằng sau kéo thì mới chạy được, vì vậy đám học việc phải phụ trách kéo quạt cho khách. Khách thì khoan khoái, chỉ có kẻ học việc là khổ, quạt một cánh không tốn sức mấy, nhưng quạt hai ba cánh thì mệt rồi, vả lại còn không được dừng lại, cứ thử kéo chậm một chút xem sư phụ có mắng có đánh hay không.

Ở trên đây toàn là các thợ cạo có tiệm cố định, không gian đẹp, phục vụ tốt, phí cũng cao. Dân chúng bình thường cũng thích được hưởng thụ, nhưng khổ nỗi túi tiền lại không đủ, chỉ có thể kiếm chỗ nào rẻ, vì vậy mới sinh ra nghề cạo đầu cắt tóc dạo.

Lại nói chuyện lúc nãy, câu “Quang gánh thợ cạo chỉ có một bên nóng”, ý ban đầu chính là nói quang gánh có một đầu lạnh, treo cái ghế vuông, giữa chân ghế có ba ngăn kéo, một ngăn để tiền, hai ngăn để công cụ. Đầu còn lại là một cái bếp lò, bên trên có nước nóng.

Giống như những người đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán thuốc khám bệnh có cái bàn tay hổ, các thợ cạo rong cũng có công cụ gây tiếng động riêng của mình, gọi là hoán đầu. Nó được làm từ hai miếng sắt, phần đuôi dính với nhau, phần đầu chĩa ra, một tay giữ, tay kia dùng đinh sắt lớn quẹt qua quẹt lại, phát ra âm thanh.

Thợ cạo tự xưng là “thủ tam”, lấy từ tiếng Mãn, năm đó Đại Thanh mới lập, đưa ra quy định “giữ tóc không giữ đầu, giữ đầu không giữ tóc” [46] , danh hiệu “thủ tam” này có thể nói là người người đều biết, giờ thì đã kém đi phần nào rồi.

Triều Thanh thành lập, tất cả mọi người đều phải đi cạo đầu. Có điều, khi đó người cạo đầu cho kẻ khác không phải thợ cạo mà là quan sai, lệnh cạo tóc là thánh chỉ, về sau người ta nói tấm vải mài dao cạo chính là tượng trưng cho thánh chỉ, tất nhiên chỉ là tin đồn nơi đầu đường xó chợ mà thôi.

Đến thời Dân Quốc, bảo dân chúng đi cắt bím tóc, nói là tự nguyện nhưng thực tế cũng là nửa cưỡng ép, sau đấy thì Đại tổng thống lâm thời của Dân Quốc là Tôn Trung Sơn cũng đưa ra “lệnh cắt bím tóc”, ai không tuân theo thì xử phạt. Một số kẻ lưu manh liền thừa cơ giả làm thợ cạo, chưa gì đã cắt luôn bím tóc của người ta, cắt xong liền nằng nặc đòi tiền, tóm lại là hỗn loạn vô cùng, khiến cho thợ cạo cũng phải chịu không ít tiếng xấu.

Lúc này, bọn Mạnh Tiểu Lục trông thấy một người thợ cạo đang bận rộn cạo đầu cho khách, bỗng nhiên phía sau có người đi tới đưa mắt làm hiệu với thợ cạo, rồi giơ ngón tay đặt lên miệng, ra dấu im lặng. Ngay sau đó, y nở nụ cười xấu xa vòng ra sau người khách kia, thợ cạo tưởng bọn họ quen biết, liền lách người tránh ra, người phía sau liền bất thình lình rút ghế, sau đó cười ha ha, ôm cái ghế bỏ chạy.

Người đang cạo đầu phía trước tưởng thợ cắt tóc tránh ra là có việc gì khác, không đề phòng bị rút mất cái ghế, nhất thời ngã lăn kềnh, mông tiếp xúc thân mật với mặt đất. Y đùng đùng nổi giận, bò dậy quay lại chất vấn thợ cạo: “Sao lại phá tôi thế?”

Thợ cạo chỉ vào người đã bỏ chạy kia: “Bạn anh phá anh đấy chứ!”

“Hôm nay tôi vừa đến Nam Kinh công cán, đâu có bạn bè gì!” Người khách tức giận lắc đầu quầy quậy, giây lát sau, thấy thợ cạo vẫn đứng đờ ra đó thì nói: “Còn đờ người ra đấy làm gì, anh xem tên kia chạy một mạch không dừng lại, anh mà còn không đuổi theo, cái đống đồ đạc ấy coi như mất luôn đấy.”

Thợ cạo nhìn theo, quả nhiên thấy tên rút ghế lúc nãy càng chạy càng xa, chẳng buồn quay đầu lại nhìn. Thấy thế, thợ cạo sợ tái mét mặt, trong ngăn kéo bên dưới cái ghế đó đều là tiền và công cụ, bấy giờ mới sực tỉnh, co giò đuổi theo. Mạnh Tiểu Lục và Mã Quốc Lương đứng xem hết từ đầu chí cuối hoạt cảnh này, Mã Quốc Lương bật cười nói: “Thất đức quá, không ngờ lại dùng chiêu này.”

“Chuyện thất đức hơn còn ở phía sau kia kìa.” Mạnh Tiểu Lục như đã tiên liệu trước sự việc, ung dung nói. Trong lúc hai người đáp qua đáp lại, người khách cạo đầu kia đã lấy khăn lau đầu, sau đó gánh quang gánh thong thả bỏ đi. Mã Quốc Lương trợn tròn mắt, há hốc miệng ra, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Đồng bọn với tên rút ghế kia à? Đây là kế điệu hổ ly sơn? Thế này là cạn tàu ráo máng không để cho người ta cái gì rồi.”

Hai người đang khoanh tay xem trò vui, chợt có một ông già ở bên cạnh liếc mắt sang, lườm họ với vẻ rất khinh bỉ, sau đó “hừ” một tiếng, bộ dạng rất tức giận.