Chương 66 Lòng người giang hồ
Ông già đó nói chính xác thì chắc là một lão ăn mày, thoạt nhìn cũng phải trên dưới sáu mươi rồi, cả người bẩn thỉu không nhìn rõ được mặt mũi, chỉ có thể áng chừng đại khái vậy thôi. Ông ta không cao lắm, chỉ đến ngực Mạnh Tiểu Lục, thắt lưng giắt một cái trống Thái Bình, nhìn hai người bọn Mạnh Tiểu Lục, vẻ mặt toát lên vẻ khinh thường khó tả.
Mạnh Tiểu Lục không muốn gây chuyện, mặc cho người ta nhìn, mình giả như không thấy là được, nhưng Mã Quốc Lương lại không phải hạng người nhịn nổi cục tức này, lập tức gắt lên: “Lão già kia, bọn tôi có chọc gì vào ông đâu, ông hừ cái gì mà hừ, nhìn cái gì mà nhìn.”
“Ai nhìn ngươi chứ? Ta thấy rõ ràng là ngươi đang nhìn ta kia kìa.” Ông già kia vặc lại: “Ngươi không nhìn ta làm sao biết là ta nhìn ngươi, với lại, ta nhìn ngươi thì sao chứ, ta thích nhìn như thế đấy! Ngươi là nhân vật tai to mặt lớn ở đâu, nhìn cũng không cho người ta nhìn nữa à?”
Ông già miệng lưỡi sắc bén, làm Mã Quốc Lương á khẩu không nói được gì, Mạnh Tiểu Lục không nhịn được bật cười nói: “Tiền bối ăn nói thực lợi hại, chúng tôi không biết đã đắc tội tiền bối chỗ nào, nếu có gì mạo phạm xin ngài cứ nói thực cho biết, chúng tôi nhất định sẽ sửa chữa. Nếu không muốn nói cũng không sao, bèo nước gặp nhau thôi mà, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai làm gì, chúng tôi đi khỏi đây là được.”
Thấy Mạnh Tiểu Lục hết sức cung kính, ông già cũng không tiện tiếp tục quát tháo, chỉ nói: “Ta ngứa mắt các ngươi đó, hai tên to cao vạm vỡ, thân hình cường tráng khỏe mạnh, cũng không biết giúp người ta một tay, chỉ biết ở bên cạnh khoanh tay cười hềnh hệch.”
“Lão tiền bối, mấy tên kia lừa gạt ăn trộm của người ta quả thực không đúng, nhưng giang hồ có quy củ của giang hồ. Chúng tôi không phải là cảnh sát, cũng không thể đi đâu cũng hành hiệp trượng nghĩa, phá hoại việc làm ăn của kẻ khác được, hẳn là ngài cũng hiểu chứ.” Mạnh Tiểu Lục vẫn nói năng cung kính.
“Ta cứ thích vậy đấy!” Ông già nói không lại Mạnh Tiểu Lục, tức tối giậm chân thình thịch, quay đầu bỏ đi.
Mã Quốc Lương cũng khá tức giận, lẩm bẩm: “Nếu không phải thấy lão già này tuổi đã cao, nhất định tôi phải tẩn cho lão một trận ấy chứ.”
Mạnh Tiểu Lục gượng cười: “Không cần thiết, ông ta nói cũng có lý.”
Trong lúc hai người nói chuyện, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trông lôi thôi lếch thếch sấn tới, nói: “Đa tạ hai vị châm chước, sư phụ quả thực tuổi tác đã cao rồi, thường ngày tính khí như trẻ con vậy, nói năng có chỗ nào mạo phạm, mong hai vị bỏ quá, bỏ quá cho.”
“Ông anh đây đa lễ rồi.” Mạnh Tiểu Lục thấy người ta chạy đến xin lỗi, vội vàng kính cẩn đáp lại, cũng không vì người ta ăn mặc lôi thôi mà vênh váo hống hách. Sau đó, gã lại nói: “Ông anh không chạy đi xem à? Tôi thấy sư phụ ông anh đuổi theo mấy người đó rồi, không biết có nguy hiểm gì không.”
Nghe tới đây, người kia hết sức tự tin bảo: “Chuyện này thì anh yên tâm, ở trong thành Nam Kinh này, sư phụ tôi chắc là không có nguy hiểm gì đâu.”
“Khẩu khí lớn quá nhỉ.” Mạnh Tiểu Lục nhủ thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng cũng không tranh cãi hơn thua với đối phương, mà chỉ cười cười không nói gì thêm nữa.
Khoảng ba phút sau, người thợ cạo kia quay lại, thấy quang gánh cũng biến mất, lập tức ôm đầu ngồi thụp xuống đất, cả người co rúm lại. Lúc anh ta ngẩng đầu lên, sắc mặt trông còn khó coi hơn người chết, ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng, đây là toàn bộ gia sản của anh ta, là thứ anh ta dựa vào để sinh tồn, giờ mất đi rồi, không biết có còn làm được nữa hay không. Anh ta chỉ biết có một nghề này, giờ cần câu cơm đã mất, có khác gì lấy mạng anh ta đâu chứ.
Mạnh Tiểu Lục đi tới, hỏi: “Anh bạn, mất đồ rồi hả?”
“Vâng, ngài thấy ở đâu ạ?” Thợ cạo ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Tiểu Lục, trong mắt lộ ra một tia hy vọng.
Mạnh Tiểu Lục lắc đầu: “Vừa nãy tôi thấy anh cạo đầu ở đây, còn định bảo anh làm cho anh bạn này của tôi nữa, lúc ấy anh đang bận, kết quả đi một vòng quay lại liền… thôi bỏ đi, đây tôi có hai đồng Đại dương, anh cầm lấy, kiếm một bộ dụng cụ mới đi.”
“Thế này sao được, tôi không thể lấy tiền của ngài được, mấy món đồ cũ kia của tôi sao đáng giá tận hai đồng Đại dương chứ.” Thợ cạo nói.
Mạnh Tiểu Lục không nói gì, chỉ dúi tiền vào tay người thợ cạo rồi đi luôn. Đối với gã, hai đồng Đại dương không đáng là bao, nhưng với người thợ cạo, đó là tính mạng. Làm người vốn dĩ không dễ dàng gì, thấy rồi thì giúp đỡ một tay, đây là quy tắc hành sự xưa nay của Mạnh Tiểu Lục.
Hai người bọn Mạnh Tiểu Lục vào một quán trà, Mã Quốc Lương cười bảo: “Thôi chúng ta quay về thôi, anh nói xem, anh kết hôn, anh cả nhà tôi bận tối mặt tối mũi sắp phát điên đến nơi, còn hai chúng ta lại ra ngoài uống trà. Anh cả mà biết, không dám nói anh, nhưng thể nào cũng cằn nhằn tôi cho mà xem.”
“Không được, nói là ra ngoài xem ảo thuật mà, sao có thể chưa xem đã quay về chứ. Thấm họng cái đã, lát nữa ra ngoài tìm.” Lúc này, có người đi tới bên cạnh bàn Mạnh Tiểu Lục, vừa khéo nghe thấy Mạnh Tiểu Lục nói thế, liền cười bảo: “Muốn xem ảo thuật hả, không thành vấn đề, ta biến ra cho cậu em xem.”
Mạnh Tiểu Lục ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bành tô, đầu vuông mặt tròn, trông rất thật thà phúc hậu. Gã vội vàng đứng lên, chắp tay nói: “Ông anh đây là…”
Người kia làm ra vẻ thân quen, ngồi xuống luôn. Phục vụ trong quán trà chạy đến cung kính nói: “Quách gia, vẫn là trà Tước thiệt chứ ạ?”
“Tước thiệt, thêm mấy món hoa quả điểm tâm nữa, ghi hết vào sổ của ta.”
“Vâng, ba vị đợi cho một chút.”
Quách gia cất tiếng trước: “Vừa nãy ta thấy Trương Tam ở phố Đông, chính là tay thợ cạo kia kìa, quang gánh của y bị một thằng nhãi xấu xa lấy mất, liền đòi về cho y. Cái thằng đấy cũng được lắm, bị người ta đổ rác cũng không nổi giận. Phải rồi, đổ rác tức là, nói thế nào nhỉ…”
“Tức là lật tẩy y, rồi tìm đồ về.” Mạnh Tiểu Lục thấy Quách gia nhất thời tắc tị, mất một lúc lâu cũng không biết nên giải thích thế nào, đành xen miệng giải thích.
Quách gia cả mừng: “Chú em cũng là người trong giang hồ à, người lạ lời không lạ, đi khắp Nam Bắc, Xuân điển này chính là thân phận của chúng ta. Chẳng trách chú em lại hào sảng đến vậy, thì ra cũng là anh em giang hồ. Nói tóm lại, ta thường hay cạo đầu cạo mặt ở chỗ Trương Tam, thấy chuyện này liền ra tay tương trợ. Lúc đưa quang gánh về, y nói có người cho y hai đồng Đại dương. Ta nghe thế liền lấy làm thú vị, biết đâu lại có thể kết giao thêm một người bạn, bèn hỏi tướng mạo của hai người, phải biết là vóc dáng như của hai chú em đây ở phương Nam không hay gặp mấy, vì vậy vừa đi tìm đã thấy ngay rồi. Chú em tuổi còn trẻ mà đã có lòng dạ hiệp nghĩa như vậy, thực có thể sánh với Mạnh Thường Quân thời cổ, quả không phải tầm thường, không phải tầm thường.”
Mạnh Tiểu Lục bật cười: “Không dám, không dám, anh em tôi thẹn không dám nhận, ông anh đây quá khen. Tôi nghe trà bác sĩ nói rồi, ngài là Quách gia phải không ạ, Quách gia cũng rất hiệp nghĩa mà.”
Hai người tâng bốc nhau qua lại một hồi, không khí rất vui vẻ. Quách gia tên là Quách Hiếu Tùng, đúng là một tay thái lập tử, ở trong Thái môn tại Nam Kinh và vùng lân cận cũng có chút tiếng tăm. Mạnh Tiểu Lục tự xưng mình là một kẻ nhàn tản trong giang hồ, mới mở mắt được một nửa, biết mấy câu Xuân điển mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, chợt thấy ông già ban nãy rảo bước lên lầu. Ông ta vừa lên lầu, Mạnh Tiểu Lục liền biết người đàn ông lôi thôi tự xưng là đồ đệ của ông ta nói không ngoa, ông già này ăn mặc rách rưới bẩn thỉu như ăn mày, nhưng trong quán trà từ quản lý đến người phục vụ chẳng những không xua đuổi, mà ngược lại còn cười xun xoe, cúi đầu khom lưng chào hỏi.
Ông già kia tay chân cũng rất nhanh nhẹn, phăm phăm đi lên rất nhanh, thấy Quách Hiếu Tùng liền không khỏi bật cười: “Tiểu Quách, quả nhiên ở đây thật, ta đã bảo chú em cũng là người thích kết bạn, không thể không đến mà.”
“Đinh lão gia, ngài đến rồi ạ.” Quách Hiếu Tùng vội vàng đứng lên chào hỏi, sau đó giới thiệu: “Tiểu Lục, đây là Đinh Ngọc Sơn, Đinh lão gia tử của Cùng Gia môn.”
Mạnh Tiểu Lục cũng tươi cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, lão gia tử.”
“Khá lắm.” Đinh Ngọc Sơn mỉm cười tỏ ý khen ngợi: “Lão già này vừa nãy trách nhầm cậu rồi, nay xin lỗi cậu một tiếng. Thằng nhãi này cũng trượng nghĩa khinh tài lắm, hôm nay ta làm chủ, mời cậu ăn cơm.”
Đinh Ngọc Sơn tuy không có giao tình gì với thợ cạo Trương Tam, nhưng ông ta không chịu được cảnh người nghèo bị hiếp đáp, vì vậy bèn nhúng tay vào. Theo lý mà nói, làm vậy là phá hoại quy củ giang hồ, nếu lúc trước thì Đinh Ngọc Sơn sẽ không quản đến, nhưng đúng như lời đồ đệ ông ta nói, mấy năm nay Đinh Ngọc Sơn đã có phần già cả lẩm cẩm, tuổi tác càng lớn lại càng giống trẻ con, cũng chẳng buồn quan tâm đến quy củ giang hồ nữa. Có điều, dù là thế, cũng không có ai dám nói gì.
Bây giờ, giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thành quy chuẩn hành vi của Đinh Ngọc Sơn, vừa nãy ông ta bảo người đánh cho tên lừa đảo kia một trận, sau đó đoạt lại cái ghế có ngăn kéo đựng tiền và công cụ về, đưa đến chỗ Trương Tam. Trương Tam hôm nay vốn dĩ là gặp họa lớn, kết quả chẳng những lấy được hết đồ đạc về lại còn được thêm hai đồng Đại dương, khỏi cần phải nói cũng biết mừng rỡ thế nào.
Đinh Ngọc Sơn nghe ngóng qua, biết được sự việc, tức khắc tìm ra bọn Mạnh Tiểu Lục. Hẳn sẽ có người muốn hỏi Đinh Ngọc Sơn này rốt cuộc làm gì, tại sao có thế lực lớn thế, phá hoại quy củ cũng không ai dám tìm đến ông ta? Đáp án chính là vì ông ta là người của Cùng Gia môn, ở nơi khác có lẽ cũng không đáng gì, nhưng ở đất Nam Kinh này, Đinh Ngọc Sơn đúng là có thể coi như người có máu mặt.
Cùng Gia môn kiếm sống bằng nghề ăn xin, nhưng kể cả kẻ được người trên giang hồ gọi Can Thượng, vốn là đầu mục của bang hội thế lực khổng lồ là Cái bang, ở Nam Kinh cũng chưa chắc đã hơn được Cùng Gia môn. Cách thức ăn xin của Cùng Gia môn không giống với ăn mày bình thường, giang hồ gọi là ép liễu. Người Cùng Gia môn ăn xin không gọi ông, không gọi bà, cũng không xin cơm thừa canh cặn, chỉ đòi tiền.
Cùng Gia môn một khi đã xin tiền thì ép xin cho bằng được, nếu không cho thì sẽ chặn cửa nhà, phá hoại việc làm ăn của người ta, tất nhiên, bọn họ cũng không tham lam quá, chỉ cần cho chút ít là sẽ đi. Thường thấy nhất là vừa hát vừa kể chuyện, cầm trống Thái Bình hoặc chũm chọe ở trước cửa nhà người ta hát hò không ngớt, chủ nhà đáp thế nào thì bọn họ hát thế ấy, hát đến khi cho tiền mới thôi. Ngoài ra, còn có trò đập gạch, cầm viên gạch vỗ lên ngực, hoặc gọi phố, tức là hò hét ầm ĩ hoặc cười, hoặc mắng chửi, những thủ pháp kiểu này Cùng Gia môn có rất nhiều.
Hành vi càn quấy ấy của Cùng Gia môn từ đâu mà có? Người ta tuân theo thánh chỉ nên mới như vậy, thử nhìn xem, ông tổ mà Cùng Gia môn cung phụng là ai? Đầu tiên là Phạm Đan [47] , Phạm Đan từng đi ăn xin, sau đó lại thêm một người là Chu Hồng Vũ, cũng chính là Chu Nguyên Chương, ông ta cũng từng đi ăn xin. Vì Cùng Gia môn phụng chỉ xin tiền, kể ra cũng có thể coi là ăn mày ngự dụng.
Tương truyền, năm đó Chu Nguyên Chương có mệnh lạ, gì mà Thìn Tuất Sửu Mùi tứ khố đắc toàn, trước tiên khắc chết cha mẹ, về sau đi ăn xin, gọi ai là ông là bà, chẳng bao lâu sau người ta liền lăn đùng ra chết. Kết quả, dân trong vùng đều không cho Chu Nguyên Chương ăn xin nữa, bằng không thấy lần nào đánh chí tử lần ấy, vì vậy Chu Nguyên Chương bèn kiếm hai miếng xương bò, gõ vào nhau tạo ra tiếng động để vòi tiền. Người ta chỉ sợ Chu Nguyên Chương gọi bậy gọi bạ, nghe thấy tiếng liền cho tiền cho cơm ngay.
Về sau, có lần Chu Nguyên Chương được hai tên ăn mày cứu, hậu thế liền có hai truyền thuyết. Một là truyền thuyết về canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc, cũng chính là món ăn của ăn mày mà Chu Nguyên Chương được ăn sau khi ngất xỉu vì đói, ông ta cảm thấy như được ăn mỹ vị thiên hạ vô song. Về sau, khi đăng cơ làm hoàng đế, ông ta còn tìm đầu bếp nổi tiếng khắp thiên hạ nhưng không ai biết làm, cuối cùng tìm được hai tên ăn mày kia, lại làm cho ông ta ăn một lần nữa. Kết quả, canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc chính là gạo, rau cải trắng và đậu phụ mà thôi, giờ ăn như nhai sáp, nhưng lại tràn đầy hoài niệm. Tương truyền, trong thời gian tại vị, Chu Nguyên Chương thường hay thưởng món canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc này cho các đại thần, cùng nhau uống nước nhớ nguồn, ôn lại chuyện ngày xưa.
Truyền thuyết thứ hai thì có liên quan đến Cùng Gia môn, kể rằng Chu Nguyên Chương năm đó mắc bệnh phong hàn, ngã trong miếu hoang, có hai tên ăn mày họ Thoa và họ Lý đã cứu ông ta. Về sau, Chu Nguyên Chương lên làm hoàng đế, có lần lại mắc phải bệnh y như lần đó, ngự y dốc hết khả năng cũng không thể khiến hoàng thượng đổ mồ hôi. Chu Nguyên Chương khi ấy mới nhớ ra ân nhân cứu mạng của mình năm xưa, bèn sai người tìm hai tên ăn mày đó về. Đúng là thuốc mẹo chữa bệnh nặng, bọn họ lại dùng phép chữa dân gian cứu được Chu Nguyên Chương.
Để báo đáp, Chu Nguyên Chương muốn cho hai người họ làm quan, nhưng hai tên ăn mày tự biết bản thân không phải người có thể làm quan được, bèn nói vẫn muốn làm ăn mày. Chu Nguyên Chương liền dựa theo hình dáng mảnh xương bò mình dùng đi ăn xin thuở trước, làm ra hai chiếc trống Thái Bình, bên trên treo mười ba cái chuông bạc, mỗi cái chuông đại diện cho một tỉnh, ý là có thể đi khắp mười ba tỉnh, đi tới đâu cũng có thể xin ăn. Quan trọng nhất là bên dưới hai chiếc trống Thái Bình này có treo tua vàng, màu vàng là vật tượng trưng cho hoàng gia. Từ đó trở đi, trong thành Nam Kinh chỉ cho phép có hai tên ăn mày đó thôi, vả lại bất luận là sĩ nông công thương, hễ hai người họ xin tiền là phải cho. Dù quan chức lớn đến mấy, chỉ cần họ xin tiền cũng phải cho, đây chính là nguồn gốc của câu “phụng chỉ ăn mày” mà người trong giang hồ vẫn nói đùa.
Dần dần, hai người họ thu đồ đệ, tụ tập đồng đảng, nhận thuộc hạ đông vô số kể, sau đó liền thoát ly khỏi Cái bang, cũng chính là Cùng Gia môn hiện nay. Vì vậy, người của Cùng Gia môn gặp nhau là sẽ nói: “Lý Thoa không chia lìa, đã thân lại còn gần.”
Từ đầu triều Minh, Nam Kinh đã trở thành đại bản doanh của Cùng Gia môn, đến thời Dân Quốc vẫn là đầu não của Cùng Gia môn, hiện nay người làm chủ chỉ có mình Đinh Ngọc Sơn, thử nói xem, ông ta có oai hay không chứ?
Một tên thợ cạo bị lừa gạt, liền lôi kéo ra ba người tuổi tác khác nhau, địa vị khác nhau là Đinh Ngọc Sơn, Quách Hiếu Tùng, và Mạnh Tiểu Lục. Ba người dùng ba phương thức khác nhau để ứng đối, Mạnh Tiểu Lục không lo chuyện bao đồng, nhưng lại giúp đỡ hết mức trong phạm vi năng lực của gã, Quách Hiếu Tùng thì dùng thể diện của bản thân đổi lấy quang gánh về cho thợ cạo, còn Đinh Ngọc Sơn thì đánh cho người khác một trận, cướp lấy chiếc ghế đẩu kia về.
Đây chính là giang hồ trăm ngàn kỳ quái, cùng một việc, cùng là người giang hồ, song lại có phương pháp xử lý khác nhau, kết quả có lẽ cũng khác nhau. Đây có thể nói là do tuổi tác khác nhau, cũng có thể nói là vì kiến thức, tài lực, địa vị của họ khác nhau dẫn đến, nhưng trong đó lại phản ánh quy chuẩn hành sự trên giang hồ ở sâu thẳm nội tâm của mỗi người.
Quy củ giang hồ, không phải vĩnh hằng bất biến, làm như thế nào, tất cả đều tùy theo lòng người. Giang hồ chính là lòng người.