Chương 67 Ngày đại hôn
Trần Quang đến Nam Kinh từ sớm, dẫn theo khá nhiều huynh đệ thuộc hạ giúp việc, có tiền trải đường thành thử đơn giản mà thô bạo, rất nhiều việc khó làm đã được xử lý một cách nhanh chóng.
Ngày hôn lễ, theo quy tắc cha mẹ Lâm Tố Tố không được đưa dâu, nhưng Mạnh Tiểu Lục đã không còn cha mẹ, lại không phải là người bản địa, vì lo rằng hôn lễ quá vắng vẻ quạnh quẽ, nên nhà trai nhà gái liền làm chung. Lâm Nguyên Tâm là người bản địa, lại có chỗ đứng trong thương hội, mấy năm nay làm ăn cũng phát đạt, vì vậy có khá nhiều bạn bè đến chúc mừng.
Yến tiệc không bày trong nhà được, nhưng việc hôn lễ bái đường thì phải làm trong nhà. Vì vậy, từ sáng sớm đã có đủ loại người mang quà và tiền mừng đến. Đây là truyền thống của người Trung Quốc, có thể diện hay không, quan hệ có nhiều hay không, thân phận cao hay thấp đều nằm ở đây cả. Hai nhà cùng làm, nên toàn bộ đều tổ chức trong biệt thự kiểu Tây của Mạnh Tiểu Lục, nhưng lễ vật thì tách riêng, nhìn lễ vật của nhà họ Lâm thấy rõ nhiều, tiền cũng không ít, chỉ riêng giấy ghi tên thôi cũng nguyên một tập rồi.
Ngược lại bên Mạnh Tiểu Lục thì lạnh tanh thê lương, ngoài đám Trần Quang, thực sự không ai tặng quà cho gã cả. Điều này khiến cho khá nhiều khách khứa dị nghị, xì xào bàn tán rằng con rể của Lâm Nguyên Tâm xem ra cũng không có bản lĩnh gì, chẳng qua chỉ là một tên giàu xổi, nói không chừng còn kiếm tiền bẩn thỉu ở đâu cũng nên.
Trần Quang thấy thế không khỏi bĩu môi, Mã Quốc Lương nói: “Ông chủ Trần, cho mượn mấy anh em đi dàn cảnh đi, dù tặng đi tặng lại cũng không thể thua sút thế này được.”
“Thế thì người ta càng cười cho thối mũi.” Trần Quang trừng mắt lườm Mã Quốc Lương.
Lúc này, có một đám người ngựa đi tới, bọn họ xách theo lễ vật, trong đó có hai cái giỏ lớn, trong giỏ đựng toàn đồng bạc Tây, tuy rằng đem ra đếm thì chưa chắc đã nhiều lắm, nhưng nhìn hình thức quả thực khiến người ta rúng động. Lâm Nguyên Tâm vội vàng ra nghênh đón, chỉ thấy đối phương là hai nhóm người, một bên là người của Sở Cảnh sát, một bên là người của quân đội. Lâm Nguyên Tâm cũng không dám hỏi là quân phiệt nào, lại thấy họ đặt đồ xuống, đi về phía Mạnh Tiểu Lục, chúc mừng xong xuôi còn chẳng để lại tên tuổi, chỉ đề mỗi họ, Mã.
Sau đó, tựa hồ như đã thương lượng từ trước, không ít người trong giới quân sự, chính trị ở xung quanh, bất kể là còn đương quyền hay đã nghỉ, đều gửi lễ vật đến chúc mừng Mạnh Tiểu Lục. Mọi người không hiểu vì sao, nhưng Mạnh Tiểu Lục thì hiểu rõ trong lòng, vì những người này đều chỉ nói mình họ Mã, lễ vật cũng rất đặc biệt, đều là hơn hai nghìn đồng Đại dương tiền mặt chất thành đống, đây là quy củ tặng lễ của đồng môn Mã gia. Những người này đều đến để tặng lễ vật, không tham gia yến tiệc sau đó, đặt đồ xuống là bỏ đi luôn.
Miệng người có hai cái môi, môi trên môi dưới chạm nhau là lời gì cũng có thể nói ra được, những người lúc nãy còn gièm pha, giờ đã đổi giọng ngay tức khắc. Họ không chỉ rầm rì khen người con rể này của Lâm Nguyên Tâm có năng lực, còn chốc chốc sấn lại gần Mạnh Tiểu Lục, nói vài câu lấy lòng. Xét cho cùng, bất luận thương nhân có thành công đến đâu thì cũng không thể bì được với người làm quan, bọn họ đều hy vọng có thể tranh thủ cơ hội này để lôi kéo chút quan hệ.
Mạnh Tiểu Lục bấy giờ không có thời gian để mà cảm thán, gã hết đón khách rồi tiễn khách, bận rộn vô cùng, đúng lúc này, Xâu Tiền dẫn người tới, Mạnh Tiểu Lục thấy y liền cười ha ha nói: “Anh đến rồi đấy à, cũng không biết đường mà đến sớm giúp người ta một tay.”
“Hôm nay là ngày đại hôn của chú, anh không muốn cãi nhau với chú làm gì, thử hỏi anh mà đến đây, một đống việc ở Thượng Hải kia ai lo cho chú? Đúng rồi, Trần Quang chưa nói với chú phải không?” Xâu Tiền nói.
Mạnh Tiểu Lục lúc này đang xoa xoa đầu Mễ Bảo Nhi, Mễ Bảo Nhi cũng ngoan ngoãn chào chú, đứa bé này nhìn thôi cũng thấy đáng yêu, gã ngước mắt lên hỏi: “Nói gì chứ?”
“Tất nhiên, chú xem ai đây?” Đám người Xâu Tiền dẫn theo liền tách ra hai bên, hai anh em họ Phùng bước lên trước.
Mạnh Tiểu Lục trố mắt nhìn, không khỏi mừng rỡ thốt lên: “Anh cả, anh hai.”
“Hảo huynh đệ, không ngờ chú giỏi đến mức này rồi, chúc mừng, chúc mừng nhé.”
“Anh hai, chân anh sao vậy?”
“Ngày vui đừng nói chuyện này nữa, mau mau xem anh em chúng tôi giúp được gì không?”
Cả bọn mới hàn huyên được đôi ba câu, đã nghe Lâm Nguyên Kiến ở bên ngoài chạy vào, nói: “Tiểu Lục, bên ngoài có đông người lắm, có lẽ là bạn của con.”
“Đông người lắm? Chú hai nói đùa rồi, liệu được bao nhiêu người đến chúc mừng chứ?” Mạnh Tiểu Lục ngẩn người.
Lâm Nguyên Kiến lại nói: “Nếu đều là bạn của con, mà còn ăn tiệc nữa, thì nhà hàng chúng ta đặt không đủ đâu.”
“Hai nhà hàng rồi mà vẫn không đủ ạ?”
“Không đủ, chú phải đi chuẩn bị trước đã, cẩn tắc vô ưu mà.”
Mạnh Tiểu Lục vội vàng ra ngoài đón khách, chỉ thấy Phong vương Lục Đức An, Yến sào Các chủ Trần Lộ, còn cả hai vị sư huynh của gã nữa. Những người này đến ăn tiệc, riêng tùy tùng đi theo đã hơn hai trăm, xe hơi ngoài cổng làm tắc cả đường, hàng xóm láng giềng đều nhỏm ra cửa sổ dòm xem.
Mạnh Tiểu Lục đi tới, trước tiên hành lễ chào Lục Đức An và Trần Lộ, sau đó lại chào hỏi Tiết Đông Bình và em gái kết nghĩa Lam Nhược Y, cuối cùng mới đi tới bên cạnh Mã Lôi và Mã Vân. Mặt Mã Vân đỏ bừng, nhìn bộ dạng còn cao hứng hơn chính mình kết hôn, y đấm nhẹ vào vai Mạnh Tiểu Lục một cái, cười nói: “Tiểu Lục lớn rồi, đã lấy vợ rồi cơ đấy!”
Mạnh Tiểu Lục không nói gì cả, ôm chầm lấy Mã Vân, hai sư huynh đệ cùng vỗ mạnh vào lưng nhau, mừng vui không bút nào tả xiết. Buông Mã Vân ra, quay sang nhìn Mã Lôi, Mạnh Tiểu Lục cũng ôm y một cái, Mã Lôi tuy có hơi gượng gạo, nhưng cũng chỉ cười cười chúc phúc cho Mạnh Tiểu Lục. Một ngày là người Mã gia, cả đời là người Mã gia, kể cả đánh nhau vỡ đầu chảy máu, kể cả tính cách không hợp, nhưng bọn họ vẫn là người một nhà.
Đám tùy tùng đi theo được dẫn thẳng đến nhà hàng, chỉ có các nhân vật chủ chốt mới tham gia nghi thức hôn lễ. Những người này ngồi chưa ấm chỗ, bên ngoài đã có thêm hai nhóm nữa, Mã Vân, Mã Lôi không có phản ứng gì, nhưng Phong vương lại kích động đứng bật dậy. Hai người đi đầu đang nói cười vui vẻ, một người là Ngô Khắc Dụng, phía sau là Ngô Lập Thời, nhưng người đang bá vai bá cổ với Đại toàn Khuyết môn lại không biết là ai, Mạnh Tiểu Lục chưa từng gặp y.
Mạnh Tiểu Lục bước lên nghênh đón, đầu não của ba đại môn phái cũng đi theo, Mạnh Tiểu Lục nói: “Bái kiến Ngô thúc thúc, bái kiến huynh trưởng. Vị này là…”
“Phong môn Phong vương Đái Phổ. Tiểu Lục huynh đệ, hai chúng ta tuy chưa từng gặp mặt, nhưng là người cùng thế hệ, lại cùng trong Tứ đại môn phái, hôm nay cậu thành hôn, ta sao có thể không đến xin chén rượu mừng chứ.” Đái Phổ tươi cười nói.
Mạnh Tiểu Lục còn chưa nói gì, đã nghe Phong vương Lục Đức An đùng đùng nổi giận quát: “Ngươi đến đây làm gì, đồ phản nghịch nhà ngươi còn dám tự xưng Phong vương! Ngô Khắc Dụng, ngươi muốn ủng hộ cho Đái Phổ phải không? Đái Phổ, hôm nay ngươi đã dám đến thì đừng nghĩ đến chuyện đi khỏi đây nữa!”
Ngô Khắc Dụng xua tay nói: “Chẳng qua là tình cờ gặp mặt thôi, Lục lão chớ nên hiểu lầm, Phong môn các vị tranh chấp, người ngoài chúng ta không dám tham gia. Trần Các chủ cũng đến rồi à, ồ, đây không phải là hai vị ở Mã gia sao?”
Đã bị điểm mặt ra rồi, Mã Vân và Mã Lôi không thể không lên tiếng, Mã Lôi cười khẩy nói: “Giờ mới thấy mặt ông đấy, ha ha. Hôm nay là ngày thành hôn của sư đệ tôi, thiết nghĩ những ân oán của Tứ đại môn phái hãy tạm gác sang một bên, chỉ chúc mừng thôi, không làm gì khác, không biết ý các vị ra sao?”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Ngô Khắc Dụng cũng cười nói.
Để đề phòng bọn họ đánh nhau, Mạnh Tiểu Lục vẫn không dám xếp chỗ cho họ ở một nhà hàng. Tại sao Ngô Khắc Dụng đến, Đái Phổ đến vì cái gì, gã thực sự không thể hiểu nổi. Mọi người đều nói gã thông tuệ, nhưng trước mặt tinh anh của Tứ đại môn phái, Mạnh Tiểu Lục lại thường cảm thấy mình giống như một tên ngốc vậy.
Quà mừng, điện mừng đến dồn dập, còn có những người quan hệ trực tiếp với Mạnh Tiểu Lục phái người đến chúc mừng, nhất thời đám bạn bè thân thích của nhà họ Lâm liền trở nên không đáng nhắc đến nữa. Có lẽ họ không biết đám người khí thế bất phàm mới đến này là đầu não của Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước trên giang hồ, nhưng những chính khách, quân nhân lúc trước, còn cả danh hiệu của mấy người Đỗ Nguyệt Sênh ở Thượng Hải, thì đều là tên tuổi mà đám thương nhân ở Nam Kinh cách đó không xa đều biết rõ. Phen này, bọn họ đã biết, vị con rể này của nhà họ Lâm sâu xa khó dò dến mức nào rồi.
“Các anh em đi theo ta!”
“Đi!”
“Đừng để ta mất mặt đấy!”
“Chuyện nhỏ.”
“Vậy thì đánh lên đi!”
“Hát theo nhịp, vào trong phố, nhân duyên hai nhà thật khí phái. Có người cưới, có người gả, nên duyên vợ chồng vui biết mấy. Ở núi vàng, bơi biển bạc, chú rể trẻ tuổi phát tài to. Khoác áo đỏ, đội mũ phượng, cô dâu hiền thục xinh vô ngần. Anh kết hôn, tôi được nhờ, anh ăn thịt thì tôi húp canh! Nhất bái thiên, nhất bái địa, phu thê giao bái thành song hỉ…”
Cùng với nhịp vỗ, một đám người hát vang, nhưng nghe tiếng thì điệu hát đó cũng không tệ, cảm giác tiết tấu mạnh mẽ, giọng hát vang vang thuần hậu, còn toát lên cả vẻ tang thương của năm tháng nhưng lại không hề có sự mệt mỏi của tuổi già, thấm đẫm ý vị chúc mừng. Mạnh Tiểu Lục ở trong nhà nghe mà cũng vỗ tay theo nhịp phách, Lâm Nguyên Tâm và Lâm Nguyên Kiến thì lo lắng ra mặt, cuống quýt giẫm chân nói: “Hỏng rồi, hỏng rồi, cái đám ăn mày kia đến rồi, chắc tại Tiểu Lục nhiều bạn bè, rình rang quá nên mới rước cái đám xin tiền này đến, không biết phải bỏ bao nhiêu tiền mới xong được đây, cái đám này sao cứ nhằm vào lúc nhà người ta có việc hiếu việc hỉ mà gây loạn thêm thế nhỉ.”
Mạnh Tiểu Lục tự biết với giao tình của gã và Đinh Ngọc Sơn, Cùng Gia môn hẳn là không dám làm loạn, chắc là tới chúc mừng mà thôi, nghe lời hát cũng đã biết rồi, vì vậy gã liền đích thân ra ngoài nghênh đón, kết quả liền bị kinh hãi một phen. Người hát không phải ai khác mà chính là Đinh Ngọc Sơn. Mạnh Tiểu Lục vội chắp tay, tươi cười nói: “Đinh lão gia, ngài đến rồi, các vị, mời vào trong.”
“Ăn mặc lôi thôi quá, nhiều người như vậy không tiện vào nhà, ta và đồ đệ vào là được rồi. Mạnh tiểu huynh đệ, chúc mừng, chúc mừng, thưởng tiền đi kìa.”
“Thưởng, thưởng cho các anh em đi theo Đinh lão gia tử mỗi người một đồng Đại dương.”
Đám thương nhân ở xung quanh xem trò vui đều há hốc miệng ra, thế này cũng hào phóng quá đi, chỗ này ít nhất phải đến bốn năm trăm người, thằng cha này chỉ riêng tiền thưởng thôi đã ném ra bốn năm trăm đồng rồi, không phải là phá giá thì còn là gì nữa? Sau này Cùng Gia môn lại đến xin tiền, bọn họ biết làm thế nào đây?
Lại nghe Mạnh Tiểu Lục nói tiếp: “Hôm nay Mạnh Tiểu Lục tôi kết hôn, đến một người tính một người, các anh em đều vào ăn tiệc đi, không vào tức là không nể mặt tôi đâu đấy! Có điều, vẫn phải phiền các anh em, tiệc rượu chuẩn bị không đủ, các anh em giúp tôi đến chiếm chỗ ở các nhà hàng quán rượu lớn, tiền cơm tiền rượu cứ tính hết cho tôi. Đây là sở trường của các anh em mà, không cần biết là chặn cửa, hay chặn đường, tôi chỉ hỏi là các anh em có làm được không?”
“Chuyện nhỏ.”
Ở Nam Kinh, câu “Chuyện nhỏ” là vạn năng. Xin lỗi, chuyện nhỏ. Gần đây phát tài hả? Chuyện nhỏ. Đừng làm bậy, chuyện nhỏ. Đến nhà ta chơi đi, chuyện nhỏ. Trưa ăn cơm không? Chuyện nhỏ. Giúp ta kiếm một nhà hàng lớn, chuyện nhỏ!
Đám người của Cùng Gia môn reo hò tản đi, Đinh Ngọc Sơn liền bảo đồ đệ đưa quà và tiền mừng, một cặp trống Thái Bình làm bằng ngọc, ngoài ra thêm một nghìn đồng Đại dương tiền lễ. Tròng mắt của đám tân khách nhà họ Lâm đều sắp rớt ra ngoài đến nơi, đây nào có phải là Cùng Gia môn chứ, cảm giác còn nhiều tiền hơn bọn họ nữa, mấy người tặng lễ một hai trăm đồng lúc này gần như chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui vào cho khỏi thẹn.
Mã Vân thấp giọng nói đùa với Mã Lôi: “Tiểu Lục trưởng thành thật rồi, bạn bè nhiều đến mức chúng ta còn không quen biết nữa, lại còn quen cả lão đại của Cùng Gia môn ở Nam Kinh nữa chứ.”
Quách Hiếu Tùng cũng dẫn theo một đám người đến, đều là người trong giang hồ, vừa nghe nói Mạnh Tiểu Lục có quan hệ trong Tứ đại môn phái, lập tức kính trọng nghiêm cẩn hẳn lên. Giờ lành sắp đến, Mạnh Tiểu Lục không khỏi thấy căng thẳng, Ngưu Tráng và Tạ Đại Đầu ở Đông Bắc không thấy hồi âm, hẳn bọn họ không gặp chuyện gì đâu nhỉ, bằng không thì Mã Quốc Tài ở Đông Bắc đã báo tin rồi, lẽ nào bọn họ định đích thân đến đây?
Quả nhiên, một đám cao to kéo vào, lễ vật là sâm già và vàng. Người phụ trách ghi sổ là thuộc hạ của Trần Quang, không kìm được hỏi: “Đại gia, chỗ này là bao nhiêu vàng đây ạ?”
“Mỗ làm sao biết được? Cứ ghi là một túi vàng được rồi, ha ha, Tiểu Lục, thằng ranh nhà cậu cũng thành chú rể rồi!” Ngưu Tráng râu ria xồm xoàm đi vào. Mạnh Tiểu Lục trông thấy Tạ Đại Đầu sau lưng Ngưu Tráng, bất giác lại liếc mắt nhìn hai anh em họ Phùng trong đám người, không khỏi thầm nhủ, người bạn năm xưa Phùng Ma Tử rốt cuộc đã đi đâu rồi, không biết dạo này có khỏe không?
Không nói chuyện thân bằng cố hữu đến chúc mừng nữa, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, vậy là xong lễ! Mạnh Tiểu Lục rốt cuộc đã thành hôn rồi.