Chương 68 Mật đàm
“Tiểu Lục.” Sau tân hôn, Mã Vân và Mã Lôi tìm gặp Mạnh Tiểu Lục, ba người ngồi lại với nhau trong thư phòng.
Nhân dịp hôn lễ, ba người có lý do để đường hoàng gặp mặt, nguy hiểm duy nhất là e ngại Ngô Khắc Dụng ám sát, nhưng bản thân ông ta cũng có nguy cơ bị ám sát ngược lại. Trong ngày thành hôn của Mạnh Tiểu Lục, Ngô Khắc Dụng chưa dùng tiệc xong đã đi luôn. Ông ta âm thầm lặng lẽ rời đi như bóng ma, đừng nói Mạnh Tiểu Lục, ngay cả Mã gia và Phong môn cũng không phát giác ông ta dẫn người rời đi từ lúc nào.
Phong vương Lục Đức An hiện tại đã nổi điên thật sự, ông ta chỉ nghĩ mình có thể giết người khác, nhưng không nghĩ rằng bản thân cũng là người phàm xác thịt, cũng có thể bị giết. Ông ta phái người tập kích Nam Phong vương Đái Phổ, kẻ cũng rời khỏi trước khi tan tiệc, Đái Phổ đánh trả. Hai bên đánh nhau ở ngoại thành Nam Kinh, nghe nói tử thương rất nặng nề, tóm lại là cả hai cùng bị thiệt hại. Đái Phổ xét cho cùng vẫn là thế lực mới nổi, hơi kém một chút, vì vậy phải dẫn người bỏ chạy.
Mã Vân nói: “Tiểu Lục, kết hôn xong rồi thì cũng phải tranh thủ thời gian đó.”
“Tôi biết, có chuyện gì cần tôi làm không?” Mạnh Tiểu Lục nghiêm túc hỏi.
Mã Lôi bật cười khùng khục: “Biết cái rắm ấy, ý Mã Vân là bảo chú em mau mau sinh một đứa đi. Kể cả ta, ba sư huynh sư tỷ của chú đều chưa thành gia lập thất, thằng út như chú lại kết hôn trước tiên, thử hỏi chúng ta làm sao chịu nổi cú sốc này đây.”
“Khà khà, tôi đã cấy xong rồi, nếu không thì việc gì phải vội kết hôn thế chứ, sợ lộ bụng đấy.” Mạnh Tiểu Lục cười gian xảo đáp lại.
Mã Vân và Mã Lôi ngẩn người, đồng thanh thốt lên: “Thằng ranh này, lợi hại đấy.”
Ngay sau đó, Mã Lôi nói: “Phải rồi, mấy hôm nay tranh thủ bọn Ngưu Tráng còn chưa đi, thu xếp cho chúng ta gặp mặt một lần. Lúc trước cũng đánh tiếng chào hỏi rồi, nhưng dẫu sao có nhiều việc vẫn phải nói chuyện trực tiếp thì hơn, phải không?”
“Sư huynh nhắc chuyện này làm tôi chợt nhớ ra một chuyện. Đợt trước, tôi đã tự chủ trương, cài cắm một cây đinh ở Tứ Xuyên cho Mã gia.” Sau đó, gã liền kể ước định của mình và Lưu Tùng Vân cho hai vị sư huynh.
Mã Vân và Mã Lôi làm Chưởng Đáng sứ ngần ấy năm, nắm rõ đại cục hơn nhiều, nghe vậy thì vô cùng vui vẻ. Mã Vân mừng rỡ nói: “Tiểu Lục, làm tốt lắm, chú có biết là vun đắp thế lực một phương khó khăn đến chừng nào không? Kể cả liên hợp như vậy thì cũng phần lớn là người gian ta trá, không biết phải bỏ ra bao nhiêu lợi ích mới đạt được đấy.
“Hiện giờ Lưu Tùng Vân có đông đảo đệ tử, thế lực cũng không nhỏ, huống hồ vị trí của y lại ở huyện Uy Viễn nằm giữa Thành Đô và Trùng Khánh, nói một câu khó nghe, có lẽ tiền đồ của y còn rộng mở hơn Phong môn không chừng. Giờ y có việc nhờ đến chúng ta, chúng ta chỉ cần làm hai điều, một là không thể để Phong môn suy nghĩ, hai là cài cắm thế lực của mình bên cạnh Lưu Tùng Vân, không thể để y mạnh lên rồi hất bỏ chúng ta. Chỉ cần làm được hai điều này, có lẽ cả vùng Tứ Xuyên sẽ là của chúng ta rồi.”
Mã Lôi gật đầu: “Đúng thế, có điều theo ta thấy, phía Phong môn không cần phải lo lắng, giờ bọn họ chỉ mải sống mái với đám Nam Phong môn thôi, còn tâm tư đâu mà lo những chuyện này. Thêm nữa, họ cũng không thể khai chiến với cả hai bên cùng một lúc được. Thử nhìn Tiết Đông Bình mà xem, mới bao lâu không gặp mà đã già đi trông thấy rồi, hẳn là cũng phải lao tâm lao lực lắm. Phong vương Lục Đức An bây giờ mà còn không thoái vị nhường ngôi, chỉ sợ sẽ thua hết cả Phong môn mất, kể cả Tiết Đông Bình cũng không cứu vãn nổi tình thế đâu. Nói một câu khó nghe, giờ Phong môn cầu chúng ta còn chẳng được, tâm tư đâu mà để ý những chuyện này chứ, huống chi Tiểu Lục đã dặn dò Lưu Tùng Vân kia hành sự cẩn trọng, dưới chân ngọn đèn lúc nào chẳng có khoảng tối, Phong môn làm sao biết được, hà hà.”
“Phong môn đại loạn là sự thật, bị chơi khăm cũng không sai, nhưng tuyệt đối không thể vì vậy mà coi thường Phong môn.” Mã Vân nói: “Hiện tại Phong môn chia làm hai phái Nam Bắc khai chiến, còn muốn ra tay với Khuyết môn, nhưng chúng ta cũng đang đấu với Khuyết môn. Hôm Tiểu Lục thành hôn có thể nhìn ra được, cái tên Đái Phổ xảo quyệt kia rất thân cận với Khuyết môn, y đến tham gia hôn lễ chắc cũng là muốn lôi kéo Mã gia chúng ta. Vì vậy, chớ nên đắc tội với Lục Đức An, với sự điên cuồng của ông ta lúc này, nói không chừng sẽ chơi trò ngọc đá cùng tan, đến lúc ấy chỉ sợ Khuyết môn lại được ngồi không hưởng lợi.”
Mã Lôi gật đầu: “Là ta khinh địch rồi, có điều chuyện này Tiểu Lục làm quả thực rất tốt. Hiện tại, Tứ Xuyên đang là đất quân phiệt hỗn chiến, rất nhiều thế lực cát cứ, so với bên ngoài còn loạn hơn. Nếu tên Lưu Tùng Vân kia hiểu chuyện, nhân cơ hội này mà đeo bám vào quân đội thì tiền đồ của y sẽ không thể đo đếm được. Không chỉ có thể lung lạc một lượng lớn binh sĩ, mà còn ảnh hưởng đến cả sĩ quan cấp trung, thậm chí trực tiếp tác động vào quyết sách của thượng tầng, xét cho cùng thì sự xuất hiện của y cũng phù hợp với nhu cầu của cục diện chính trị Tứ Xuyên lúc này. Bất luận kẻ nào thực lực lớn mạnh, muốn đoạt quyền thì cũng phải đánh trận, nhưng kéo tên Lưu Tùng Vân này ra thì có thể bớt được rất nhiều chuyện, đó là nhờ lực lượng của tôn giáo.”
“Sư huynh nói rất đúng, vì vậy mới bảo Lưu Tùng Vân xuất hiện đúng lúc, đối với Tứ Xuyên là như thế, mà đối với Mã gia chúng ta cũng là như thế.” Mã Vân tổng kết.
Mạnh Tiểu Lục đột nhiên hỏi: “Phải rồi, Mã Vũ sư tỷ đâu? Lần này sao không đi cùng hai người. Còn nữa, cuộc chiến của chúng ta với Khuyết môn rốt cuộc tình hình ra sao rồi?”
Mã Vũ là con gái một người bạn cố giao với Mã Như Long, cô và Mạnh Tiểu Lục tiếp xúc tương đối ít, hai bên không thân nhau lắm, nhưng thân là sư tỷ, nếu không có việc gì thì hẳn cũng nên đến.
Về chuyện của Mã Vũ, Mạnh Tiểu Lục chỉ nghe loáng thoáng trong khoảng thời gian gã ở Mã gia, nghe nói Mã Lôi và Mã Vũ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, về sau Mã Vân đã có nghề rồi mới bái sư, kẹp ở giữa, trở thành nhị sư huynh. Mã Lôi từ lâu thầm thương trộm nhớ Mã Vũ, nhưng Mã Vũ lại bị Mã Vân tài hoa tuyệt thế hấp dẫn, tóm lại là mâu thuẫn giữa Mã Lôi và Mã Vân cũng từ đó mà nảy sinh.
Có lẽ Mã Vân cũng thích Mã Vũ, nhưng vì lợi ích của Mã gia, cũng là để tránh xung đột với Mã Lôi, nên từ đầu chí cuối vẫn không bộc lộ tình cảm của mình với Mã Vũ. Mạnh Tiểu Lục luôn cảm thấy Mã Vân là một vị huynh trưởng tốt, nhưng không phải một người đàn ông tốt. Tựu trung lại là tình trạng cứ giằng dai kéo dài đến hiện tại, tạo thành cục diện ba người đều chưa thành hôn. Hai gã trai già, một cô nương ế, thực khiến người ta phải rầu rĩ.
Mã Lôi nói: “Sư tỷ chú đi miền Nam, phụ trách liên lạc với chính phủ miền Nam rồi. Gần đây chúng ta khai chiến với Khuyết môn, có thể nói là có thắng có thua, tuy chúng ta nhổ được hết tai mắt của Khuyết môn cài cắm trong Mã gia, đồng thời diệt trừ cả thế lực của bọn họ ở phương Bắc, nhưng Khuyết môn cũng đã ra tay với chúng ta ở miền Nam.
“Ưu thế của Mã gia là ở trong quan trường, chúng ta dùng lời khuyên và kế sách của các mưu sĩ để đảm bảo lực lượng của Mã gia trong quan trường. Từ hai năm trước, sư phụ đã để ý đến quân Cách mạng ở miền Nam, ít nhất thì bọn họ cũng đã có thực lực để tồn tại, lại được sự ủng hộ của các phần tử trí thức và có tiếng là quân đội chính nghĩa. Nhưng sau khi trận đại chiến này bắt đầu, bọn họ đột nhiên lại được sự ủng hộ của Khuyết môn. Theo chúng ta được biết, lúc trước bọn họ tiếp xúc với nhau không mấy thuận lợi, lần này không biết Khuyết môn đã trả giá lớn gì mà mới liên lạc được với họ, đồng thời còn giao hảo rất tốt với người Nga hồi trước từng rất coi thường Khuyết môn nữa.”
Mã Vân bổ sung: “Đáng ghét nhất là Khuyết môn đã điều tra ra người của chúng ta ẩn nấp ở bên đó, diệt trừ toàn bộ rồi, hiện nay chúng ta đã không còn nắm được chính phủ miền Nam nữa. Có điều, xung đột chính diện thì vẫn tạm ổn, Tứ đại môn phái không phải là binh lính, không động đến súng ống đao thương, mà chủ yếu là so về thủ pháp lừa gạt. Mặc dù Khuyết môn đông người, nhưng thuật lừa đảo của các môn đồ bình thường lại không tinh thâm như Mã gia chúng ta, hai bên người qua kẻ lại, đào móc hãm hại lẫn nhau. Đệ tử mà bị bắt, bọn chúng thì dùng tiền, chúng ta thì dùng thế lực, cũng coi như là kẻ tám lạng người nửa cân.
“Thực ra chúng ta đã nghĩ đến việc phái chú tới miền Nam làm liên lạc, nhưng xét ra thì Mã Vũ nắm rõ tình thế hơn, mà chú ở Mã gia cũng không có thân phận gì, nên sư tỷ chú đành phải đi một chuyến.
“Giờ Mã gia cũng không được yên ổn đâu. Nếu hỏi ta, ta có thể giao hết cho Lôi sư huynh, sư huynh vì Mã gia cũng có thể giao hết thuộc hạ dưới trướng cho ta. Chúng ta sẽ tranh đấu, nhưng là đợi sau khi diệt trừ Khuyết môn, thiên hạ bình định rồi mới tranh đấu. Nhưng đám anh em bên dưới thì không tín nhiệm nhau được như thế, nếu hai chúng ta cùng có mặt thì còn đỡ, nếu một người không có mặt, chỉ sợ đám thủ hạ sẽ lại năm bè bảy mảng, mỗi người đều có ý đồ riêng mất thôi. Khuyết môn cũng ghê gớm thật, chiêu này hết sức tinh diệu, khiến Mã gia phân ly, làm Phong môn tàn phế, cũng không biết sao Phong vương vẫn nhịn được mà không lập tức ra tay với Khuyết môn nữa.”
Mã Lôi đột nhiên bật cười nói: “Tuy sự thật là thế, nhưng cũng không cần phải chán nản, có Tiểu Lục lôi kéo được Lưu Tùng Vân, chúng ta đã chiếm thế thượng phong rồi, nếu lôi kéo được cả Phong môn và Yến sào, vậy thì…”
Trong lúc nói chuyện, dưới nhà chợt vang lên tiếng kêu, hai tiếng dài ba tiếng ngắn. Bọn Mạnh Tiểu Lục đang nói chuyện trong phòng, xung quanh không cho phép bất cứ ai ở lại. Dưới nhà hễ có động tĩnh gì, sẽ phát ra tiếng kêu hai dài ba ngắn để nhắc nhở. Mã Vân đi ra ngoài hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Các chủ Phượng Minh các của Yến sào xin gặp Lục gia.”
“Mau mời vào.”
Thế này không phải là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh hay sao, ba sư huynh đệ mời Trần Lộ vào trong, nhưng lạ một điều là Trần Lộ lại để thuộc hạ ở bên ngoài hết, ngay cả Lam Nhược Y cũng không được dẫn vào. Vừa vào thư phòng, Trần Lộ cũng không né tránh hai sư huynh đệ Mã gia, lập tức hỏi thẳng luôn: “Tiểu Lục, khi đó ở Phong môn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trần Các chủ nói vậy là có ý gì?” Mạnh Tiểu Lục không hiểu gì cả.
“Theo tin tức ta nhận được, trước đó Phong môn đã bắt đầu chuẩn bị đối phó với Khuyết môn rồi, tại sao lại đột nhiên dừng hành động, giờ ngược lại còn mài dao xoèn xoẹt, hình như muốn ra tay với Yến sào chúng ta vậy?” Trần Lộ chau mày nói: “Phong môn và Yến sào không có ân oán gì, thế này chẳng phải là tai bay vạ gió sao. Ta thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, mà lại không bắt chuyện được với những người có khả năng biết chân tướng sự việc, bèn nghĩ đến việc tới đây hỏi cậu xem sao.”
Mạnh Tiểu Lục cũng hoàn toàn không biết gì, gã ngớ người ra, sau đó thốt lên đầy ngạc nhiên: “Trần Các chủ, tôi cũng không biết, Phong vương đã nghi ngờ Khuyết môn, cũng nói với tôi là muốn động thủ với Khuyết môn, còn nhờ tôi chuyển lời đến hai vị sư huynh là muốn bắt tay hợp tác, nhưng… sao có thể đối phó với Yến sào được chứ?”
“Cậu thực sự không biết ư?”
“Tôi thực sự không biết.”
Trần Lộ hồ nghi liếc nhìn Mạnh Tiểu Lục, sau đó thở dài nói: “Vậy được rồi, nhưng tôi có câu này phải nhắc nhở Mã gia các người, gần đây Khuyết môn không chỉ thân cận với người Nga, mà còn cả với người Nhật nữa. Mã gia muốn lót đường cho thế lực ở Đông Bắc chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì đâu, người Nhật và thương hội Nhật Bản ở Sơn Đông cũng sẽ ra tay với Mã gia. Hiện nay thiên hạ đại loạn, Mã gia đấu với Khuyết môn, Nam Bắc Phong môn đấu với nhau, chỉ có Yến sào là lo giữ lấy thân mình, các người đừng có đâm sau lưng chúng ta, bằng không…”
“Trần Các chủ nói đi đâu vậy, Mã gia chúng tôi sao có thể làm việc đó, thêm nữa, Tiểu Lục cũng không phải là người của Mã gia.” Mã Vân cười nói.
Trần Lộ gật đầu, không nói tiếp những lời tổn thương tình cảm ấy nữa, hai bên nói chuyện thêm một lúc rồi Trần Lộ cũng đi luôn. Mã Lôi bấy giờ mới ngoác miệng ra mắng: “Phì, nói năng kiểu gì ngang ngược vậy. Nếu không phải bây giờ Mã gia đang lo lắng tứ bề thọ địch, ta nhất định phải cho bà ta biết mặt. Nhưng tin tức của bà ta cũng nhanh nhạy quá đấy, sự việc ở Sơn Đông chúng ta còn chưa biết, bà ta nghe được từ đâu nhỉ? Đám người này kẻ nào kẻ nấy đều xuất quỷ nhập thần, Yến sào đã thế, Khuyết môn cũng vậy, làm việc gì cũng âm thầm, đến sinh con còn che đậy giấu giếm. Như cái tên Ngô Khắc Dụng kia kìa, nếu không phải thằng con rùa đen của lão đến tham gia đại điển bái sư, chúng ta cũng có biết gì về hắn ta đâu.”
“Gượm đã.” Mạnh Tiểu Lục đột nhiên giơ tay ra ngăn tiếng chửi bới của Mã Lôi, đầu óc xoay chuyển, lập tức cảm thấy không rét mà run, lẽ nào chị dâu…